Chương 21: Hoàn chính văn: GỬI CÔN TẾ
Trầm Trầm
14/11/2021
Côn Tế.
Viết thư là một điều rất lãng mạn mà đúng không?
Anh đã từng mơ một giấc mơ, mơ thấy anh bị vứt bỏ ở một khu xưởng cũ.
Cố tìm kiếm lối ra và rồi cuối cùng đụng phải em, không nghĩ tới em sẽ nói cho anh biết lối ra ở đâu, nhưng khi anh muốn hỏi em có muốn cùng anh đi hay không đã bị tiếng sấm sét bên ngoài làm đánh thức.
Cũng đêm đó, trời mưa rất lớn, khi đứng trước thùng để ô, anh đã rất do dự không biết có nên lấy nó không nhưng đến cuối cùng vẫn là quyết định cầm lấy.
Hiện tại nhớ tới giấc mơ đó, anh mới nhận ra rằng,thì ra lúc ấy anh đã muốn mang em đi cùng.
Nói là chuộc tội, nhưng chúng ta đều biết tội này cũng không phải thuộc về chúng ta.
Ban đầu em chỉ vô cùng lạnh lùng, không biết từ lúc nào lại dần trở nên bạo lực.
Ném cốc nước ấm vào người, dùng gối đầu khiến cho anh không thể hô hấp, thậm chí là cái tát trời giáng, còn có nhiều chuyện bạo lực khác mà anh không thể nhớ nổi.
Rõ ràng là những điều anh không nên gánh chịu nhưng không biết vì cái gì anh lại kiên trì ở bên cạnh em?
Có lẽ là từ lúc chúng ta gặp nhau trong nhà xác, gương mặt em đầy nước mắt một mình ngồi trên nền đất lạnh lẽo,hình ảnh đó chẳng khác nào một vị thần sa đọa xuống trần gian.
Không thể hiểu được vì sao anh lại quỳ xuống, ở trước mắt có lẽ thứ anh nhìn thấy không phải là em, mà là một tâm hồn chật vật cô đơn giống như chính mình.
Khoảnh khắc đó, có lẽ sau này dù phát sinh chuyện gì, tốt hay xấu cũng sẽ nguyện ý bị thuần phục.
Có lẽ khi chính em dùng bạo lực lên người anh, đồng thời em cũng muốn giết chết đi chính bản thân em, nói như vậy có đúng hay không?
Anh biết.
Sau này hay trong tương lai em sẽ không lại tiếp tục dùng bạo lực.
Về sau không được hút thuốc, không được uống quá nhiều rượu, không được đêm khuya lái xe mang theo KK đi ra ngoài chạy loạn, nếu còn không nghe lời anh sẽ đánh vào mông em.
Còn nữa, nhất định không được trợn trắng mắt.
Đã từng rất tò mò tay trái của em vì cái gì vẫn luôn mang theo găng tay, tựa như anh đang đoán rốt cuộc em đang muốn gì, là hạnh phúc hay đau đớn, là sống động là an tĩnh, hay chỉ đơn giản là thoả mãn niềm vui khi tra tấn người khác.
Thẳng cho đến khi anh nhìn thấy bí mật em luôn giấu sau lớp găng tay ở bên trong bệnh viện, mở cửa phòng làm việc em đi vào, rốt cuộc anh cũng biết, thứ mà em luôn muốn nguyên lai chỉ có anh mà thôi.
Và ngay lúc đó anh cũng hiểu được rằng, những thứ mà mình luôn suy đoán đã sớm biến thành một loại thích.
À quên mất, thuận tiện nói một chút, bài em đàn trong những đêm không ngủ được, anh đã thật sự rất thích nó.
Em có thể dạy anh đàn piano không?
Từ khi còn nhỏ,mẹ đã không thích anh, bà ấy luôn táo bạo và rất cực đoan, đối xử với con mình ngoài tàn nhẫn ra thì hoàn toàn không có dáng vẻ mà người làm mẹ luôn có, cuối cùng sau này bà ấy cũng vứt bỏ cái nhà này đi luôn.
Có lẽ vì quá khao khát sự dịu dàng và ấm áp cho nên mới muốn ở cùng Khương Nguyệt.
Khi hôn hay ôm cô ấy, nội tâm không có bất luận cái gì rung động, giống như tưởng yêu trăng sáng, nhưng rốt cuộc lại không phải như vậy, rất hụt hẫng.
Và ngay khi sao băng vụt qua muốn chạy đuổi theo,anh mới nhận ra rằng thứ thuộc về mình chính là sao băng lạnh lụng kia.
Thì ra thích cô ấy giống như thích cỏ cây,hoàn toàn không có tình yêu chiếm hữu nào ở đây cả.
Mà thích em, mới chân chính thật sự là thích.
Trong sinh mệnh đời này của anh, có hai điều đáng để anh trân quý nhất.
Một cái là yêu em, một cái là được ở cùng em.
Không thể nghĩ về nó nữa, bởi vì hiện tại em đang ngủ rồi.
Kỳ thật chúng ta ở cùng nhau không có bao lâu, nhưng anh luôn cảm thấy dường như chúng ta bên nhau đã qua rất nhiều năm.
Mặc kệ sau này em có làm cái gì đi chăng nữa, ở trong mắt anh, em vĩnh viễn luôn là tốt nhất.
Là ngoại lệ và cũng là chiếc xương sườn nắm giữ sinh mạng đời này của anh.
Côn Tế
Anh yêu em ngàn vạn lần, tự hứa cả đời này sẽ luôn yêu em và không bao giờ phản bội.
Đó cũng là lời thề cả đời này của anh.
Côn Tế gấp lá thư lại, lúc này nhìn thấy Hứa Khuynh Tích xuất hiện ở cửa, ánh nắng bên ngoài vừa lúc chiếu qua ô cửa sổ vừa vặn đánh vào trên người anh,cho anh một ánh sáng rực rỡ và ấm áp nhất.
Côn Tế đưa tay lên mỉm cười nhìn anh, để anh có thể đưa tay nắm chặt lấy tay mình.
Dưới ánh sáng, ba chữ Hứa Khuynh Tích trên tay trái Côn Tế đặc biệt rõ ràng và nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện trên cánh tay phải của Hứa Khuynh Tích, lúc này cũng có hai chữ Côn Tế.
Hương hoa phảng phất trong gió, dưới lầu là mảng hoa hồng Hứa Khuynh Tích tự tay vì cô mà vun trồng.
Viết thư là một điều rất lãng mạn mà đúng không?
Anh đã từng mơ một giấc mơ, mơ thấy anh bị vứt bỏ ở một khu xưởng cũ.
Cố tìm kiếm lối ra và rồi cuối cùng đụng phải em, không nghĩ tới em sẽ nói cho anh biết lối ra ở đâu, nhưng khi anh muốn hỏi em có muốn cùng anh đi hay không đã bị tiếng sấm sét bên ngoài làm đánh thức.
Cũng đêm đó, trời mưa rất lớn, khi đứng trước thùng để ô, anh đã rất do dự không biết có nên lấy nó không nhưng đến cuối cùng vẫn là quyết định cầm lấy.
Hiện tại nhớ tới giấc mơ đó, anh mới nhận ra rằng,thì ra lúc ấy anh đã muốn mang em đi cùng.
Nói là chuộc tội, nhưng chúng ta đều biết tội này cũng không phải thuộc về chúng ta.
Ban đầu em chỉ vô cùng lạnh lùng, không biết từ lúc nào lại dần trở nên bạo lực.
Ném cốc nước ấm vào người, dùng gối đầu khiến cho anh không thể hô hấp, thậm chí là cái tát trời giáng, còn có nhiều chuyện bạo lực khác mà anh không thể nhớ nổi.
Rõ ràng là những điều anh không nên gánh chịu nhưng không biết vì cái gì anh lại kiên trì ở bên cạnh em?
Có lẽ là từ lúc chúng ta gặp nhau trong nhà xác, gương mặt em đầy nước mắt một mình ngồi trên nền đất lạnh lẽo,hình ảnh đó chẳng khác nào một vị thần sa đọa xuống trần gian.
Không thể hiểu được vì sao anh lại quỳ xuống, ở trước mắt có lẽ thứ anh nhìn thấy không phải là em, mà là một tâm hồn chật vật cô đơn giống như chính mình.
Khoảnh khắc đó, có lẽ sau này dù phát sinh chuyện gì, tốt hay xấu cũng sẽ nguyện ý bị thuần phục.
Có lẽ khi chính em dùng bạo lực lên người anh, đồng thời em cũng muốn giết chết đi chính bản thân em, nói như vậy có đúng hay không?
Anh biết.
Sau này hay trong tương lai em sẽ không lại tiếp tục dùng bạo lực.
Về sau không được hút thuốc, không được uống quá nhiều rượu, không được đêm khuya lái xe mang theo KK đi ra ngoài chạy loạn, nếu còn không nghe lời anh sẽ đánh vào mông em.
Còn nữa, nhất định không được trợn trắng mắt.
Đã từng rất tò mò tay trái của em vì cái gì vẫn luôn mang theo găng tay, tựa như anh đang đoán rốt cuộc em đang muốn gì, là hạnh phúc hay đau đớn, là sống động là an tĩnh, hay chỉ đơn giản là thoả mãn niềm vui khi tra tấn người khác.
Thẳng cho đến khi anh nhìn thấy bí mật em luôn giấu sau lớp găng tay ở bên trong bệnh viện, mở cửa phòng làm việc em đi vào, rốt cuộc anh cũng biết, thứ mà em luôn muốn nguyên lai chỉ có anh mà thôi.
Và ngay lúc đó anh cũng hiểu được rằng, những thứ mà mình luôn suy đoán đã sớm biến thành một loại thích.
À quên mất, thuận tiện nói một chút, bài em đàn trong những đêm không ngủ được, anh đã thật sự rất thích nó.
Em có thể dạy anh đàn piano không?
Từ khi còn nhỏ,mẹ đã không thích anh, bà ấy luôn táo bạo và rất cực đoan, đối xử với con mình ngoài tàn nhẫn ra thì hoàn toàn không có dáng vẻ mà người làm mẹ luôn có, cuối cùng sau này bà ấy cũng vứt bỏ cái nhà này đi luôn.
Có lẽ vì quá khao khát sự dịu dàng và ấm áp cho nên mới muốn ở cùng Khương Nguyệt.
Khi hôn hay ôm cô ấy, nội tâm không có bất luận cái gì rung động, giống như tưởng yêu trăng sáng, nhưng rốt cuộc lại không phải như vậy, rất hụt hẫng.
Và ngay khi sao băng vụt qua muốn chạy đuổi theo,anh mới nhận ra rằng thứ thuộc về mình chính là sao băng lạnh lụng kia.
Thì ra thích cô ấy giống như thích cỏ cây,hoàn toàn không có tình yêu chiếm hữu nào ở đây cả.
Mà thích em, mới chân chính thật sự là thích.
Trong sinh mệnh đời này của anh, có hai điều đáng để anh trân quý nhất.
Một cái là yêu em, một cái là được ở cùng em.
Không thể nghĩ về nó nữa, bởi vì hiện tại em đang ngủ rồi.
Kỳ thật chúng ta ở cùng nhau không có bao lâu, nhưng anh luôn cảm thấy dường như chúng ta bên nhau đã qua rất nhiều năm.
Mặc kệ sau này em có làm cái gì đi chăng nữa, ở trong mắt anh, em vĩnh viễn luôn là tốt nhất.
Là ngoại lệ và cũng là chiếc xương sườn nắm giữ sinh mạng đời này của anh.
Côn Tế
Anh yêu em ngàn vạn lần, tự hứa cả đời này sẽ luôn yêu em và không bao giờ phản bội.
Đó cũng là lời thề cả đời này của anh.
Côn Tế gấp lá thư lại, lúc này nhìn thấy Hứa Khuynh Tích xuất hiện ở cửa, ánh nắng bên ngoài vừa lúc chiếu qua ô cửa sổ vừa vặn đánh vào trên người anh,cho anh một ánh sáng rực rỡ và ấm áp nhất.
Côn Tế đưa tay lên mỉm cười nhìn anh, để anh có thể đưa tay nắm chặt lấy tay mình.
Dưới ánh sáng, ba chữ Hứa Khuynh Tích trên tay trái Côn Tế đặc biệt rõ ràng và nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện trên cánh tay phải của Hứa Khuynh Tích, lúc này cũng có hai chữ Côn Tế.
Hương hoa phảng phất trong gió, dưới lầu là mảng hoa hồng Hứa Khuynh Tích tự tay vì cô mà vun trồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.