Chương 85: Đến thành phố A
Ái Cật Đích Miên Hoa Đường
17/11/2022
Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Sau lần đó, Phó Thanh Hành cũng không đề cập lại chuyện cầu hôn, Nguyễn Nhuyễn cũng không để việc đó trong lòng, tuy nhiên mỗi lần làm tình tự nhiên sẽ xôn xao trong lòng nhớ đến lời anh nói. Thời gian sau cô cũng bận rộn thi cử, sau khi làm xong bài thi cuối cùng, bước ra khỏi tòa nhà thi, ánh mắt cô đã nhìn thấy xe ô tô của người nào đó.
“Chú, em thi xong rồi!” Người con gái bổ nhào vào lòng anh.
“Ừm… Bảo bảo, chúng ta đi đến thành phố A có việc.” Phó Thanh Hành vuốt tóc cô.
“Làm gì cơ?” Nguyễn Nguyễn ngây người, có phải mùa đông ở thành phố A có tuyết rơi không?
“Đưa đồ cho bạn anh, lần trước em có gặp anh ta rồi.”
“Ồ! Nhưng mà, thành phố A có lạnh lắm không?”
“À, trong xe anh có để áo lông vũ, cầm đi là được, không cần mang thêm quá nhiều đồ đâu.”
“Được… Vậy đi thôi.” Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu.
Trên xe.
“Chú, đêm nay là giao thừa rồi đó.”
“Muốn anh ‘yêu’ từ năm cũ qua năm mới hử? Chiều em.”
‘Anh…” Cô không thể cãi nổi anh.
Người đàn ông cười vui vẻ, “Ừ, có anh.”
“Hừ, không thèm nói với anh.”
“Vừa thi có tốt không?” Anh hỏi.
“Tạm được, chắc vẫn đủ điểm qua môn thôi.”
“Ừm. Sao còn mang theo Ipad?” Người đàn ông liếc nhìn cô một lượt.
“Bí mật.” Cô nàng chớp chớp mắt.
“Cô bé, dám giấu anh có bí mật hả? ‘Chơi’ em phát khóc đấy, có tin không?”
“Ai nha! Nam tử hán đại trượng phu, sao anh cứ bắt nạt em bằng cách này thế!”
Người đàn ông cười không nói, dù sao thì sớm muộn anh cũng có cách biết thôi.
Thành phố A không lạnh cóng như bọn họ nghĩ nhưng cũng không hề ấm áp tẹo nào, Nguyễn Nhuyễn mặc áo lông vũ trên người, tò mò nhìn khắp nơi, dù sao cô cũng chưa đến đây bao giờ, cũng chưa tận mắt thấy tuyết rơi.
Phó Thanh Hành dẫn cô ngồi vào một chiếc ô tô địa hình, người con gái vừa thích thú cũng vừa hồi hộp lo lắng.
“Hi.” Người phụ nữ ngồi ghế trước cười nhìn cô, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, Nguyễn Nhuyễn cũng giơ tay đáp lại, “Hi.”
Phó Thanh Hành bị chọc cười, “Chờ lâu chưa?”
“Không lâu lắm. Đi ăn trước nhé?”
“Được.”
Người phụ nữ ngồi ghế trước quay lại nhìn Nguyễn Nhuyễn, “Em thật đáng yêu.”
“Em sao…” Cô ngại ngùng đáp lại, “Cảm ơn… Chị cũng xinh đẹp tuyệt vời.”
“Chị á? Quên đi, xí xóa!!!” Người đó xua tay, “Chị tên là Ôn Nhu, còn em?”
“Nguyễn Nhuyễn ạ.” Hóa ra cô ấy tên là Ôn Nhu.
“Nhuyễn Nhuyễn???” Ôn Nhu cười thích thú.
“Tên của chúng mình cũng độc giống nhau ghê.”
Cô gái nhỏ gật đầu đồng ý, bất chợt điện thoại đặt trên tay cô rung lên, là Phó Thanh Hành gửi tin nhắn cho cô.
[Bảo bối, người đàn ông đang ngồi ở ghế lái kia muốn chuẩn bị món quà kỉ niệm tình yêu thật cho Ôn Nhu. Dùng bữa xong, em dẫn cô ấy đi spa, tắm suối nước nóng, làm đẹp được không? Giữ chân cô ấy, trước 12 giờ, anh tới đón em.]
Nguyễn Nhuyễn nhìn dòng chữ chạy trên điện thoại, hơi bất đắc dĩ nhưng cô không muốn gây ảnh hưởng đến việc tốt của người khác.
[Được.]
Lúc dùng bữa, cô mới biết được con của hai người họ đã bốn tuổi… Nhưng hai người họ trẻ thế này nhìn thế nào cũng không giống đã có con.
“Em nói xem, mấy năm nữa, chị sinh cho anh ấy thêm một đứa nhóc kháu khỉnh, há chẳng phải già rồi còn đua đòi có con sao?” Ôn Nhu nhìn Nguyễn Nhuyễn.
“Gìa còn đua đòi có con…” Người con gái bật cười, liếc mắt nhìn người nào đó.
“Em dám nói tiếp thử xem…” Phó Thanh Hành híp mắt, cô gái nhỏ càng cười to hơn, thè lưỡi không nói câu nào.
“Anh cầm cho.” Lúc xuống xe, anh nhìn cô vẫn ôm khư khư balo trên tay.
“Không cần không cần, em tự cầm được.” Nguyễn Nhuyễn lắc đầu.
“Vậy thì, chị Ôn Nhu, mình đi thôi.” Cô kéo tay người phụ nữ kia, vội vã đi như có ma đuổi theo sau.
“Trong balo giấu gì quan trọng hả?” Ôn Nhu cười cười.
“Dạ? Lộ liễu lắm sao chị?” Cô gái nhỏ ngây người.
“Đương nhiên, em bao bọc như bảo vệ bảo bối ý.” Gương mặt Nguyễn Nhuyễn cau lại, chắc không sao đâu…
“Trong có quà sinh nhật của Phó Thanh Hành…”
“Chị xem với!”
“A ~~ không được ~~ em ngại lắm!!” Nguyễn Nhuyễn ngượng ngùng vẫy vẫy tay.
Sau lần đó, Phó Thanh Hành cũng không đề cập lại chuyện cầu hôn, Nguyễn Nhuyễn cũng không để việc đó trong lòng, tuy nhiên mỗi lần làm tình tự nhiên sẽ xôn xao trong lòng nhớ đến lời anh nói. Thời gian sau cô cũng bận rộn thi cử, sau khi làm xong bài thi cuối cùng, bước ra khỏi tòa nhà thi, ánh mắt cô đã nhìn thấy xe ô tô của người nào đó.
“Chú, em thi xong rồi!” Người con gái bổ nhào vào lòng anh.
“Ừm… Bảo bảo, chúng ta đi đến thành phố A có việc.” Phó Thanh Hành vuốt tóc cô.
“Làm gì cơ?” Nguyễn Nguyễn ngây người, có phải mùa đông ở thành phố A có tuyết rơi không?
“Đưa đồ cho bạn anh, lần trước em có gặp anh ta rồi.”
“Ồ! Nhưng mà, thành phố A có lạnh lắm không?”
“À, trong xe anh có để áo lông vũ, cầm đi là được, không cần mang thêm quá nhiều đồ đâu.”
“Được… Vậy đi thôi.” Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu.
Trên xe.
“Chú, đêm nay là giao thừa rồi đó.”
“Muốn anh ‘yêu’ từ năm cũ qua năm mới hử? Chiều em.”
‘Anh…” Cô không thể cãi nổi anh.
Người đàn ông cười vui vẻ, “Ừ, có anh.”
“Hừ, không thèm nói với anh.”
“Vừa thi có tốt không?” Anh hỏi.
“Tạm được, chắc vẫn đủ điểm qua môn thôi.”
“Ừm. Sao còn mang theo Ipad?” Người đàn ông liếc nhìn cô một lượt.
“Bí mật.” Cô nàng chớp chớp mắt.
“Cô bé, dám giấu anh có bí mật hả? ‘Chơi’ em phát khóc đấy, có tin không?”
“Ai nha! Nam tử hán đại trượng phu, sao anh cứ bắt nạt em bằng cách này thế!”
Người đàn ông cười không nói, dù sao thì sớm muộn anh cũng có cách biết thôi.
Thành phố A không lạnh cóng như bọn họ nghĩ nhưng cũng không hề ấm áp tẹo nào, Nguyễn Nhuyễn mặc áo lông vũ trên người, tò mò nhìn khắp nơi, dù sao cô cũng chưa đến đây bao giờ, cũng chưa tận mắt thấy tuyết rơi.
Phó Thanh Hành dẫn cô ngồi vào một chiếc ô tô địa hình, người con gái vừa thích thú cũng vừa hồi hộp lo lắng.
“Hi.” Người phụ nữ ngồi ghế trước cười nhìn cô, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, Nguyễn Nhuyễn cũng giơ tay đáp lại, “Hi.”
Phó Thanh Hành bị chọc cười, “Chờ lâu chưa?”
“Không lâu lắm. Đi ăn trước nhé?”
“Được.”
Người phụ nữ ngồi ghế trước quay lại nhìn Nguyễn Nhuyễn, “Em thật đáng yêu.”
“Em sao…” Cô ngại ngùng đáp lại, “Cảm ơn… Chị cũng xinh đẹp tuyệt vời.”
“Chị á? Quên đi, xí xóa!!!” Người đó xua tay, “Chị tên là Ôn Nhu, còn em?”
“Nguyễn Nhuyễn ạ.” Hóa ra cô ấy tên là Ôn Nhu.
“Nhuyễn Nhuyễn???” Ôn Nhu cười thích thú.
“Tên của chúng mình cũng độc giống nhau ghê.”
Cô gái nhỏ gật đầu đồng ý, bất chợt điện thoại đặt trên tay cô rung lên, là Phó Thanh Hành gửi tin nhắn cho cô.
[Bảo bối, người đàn ông đang ngồi ở ghế lái kia muốn chuẩn bị món quà kỉ niệm tình yêu thật cho Ôn Nhu. Dùng bữa xong, em dẫn cô ấy đi spa, tắm suối nước nóng, làm đẹp được không? Giữ chân cô ấy, trước 12 giờ, anh tới đón em.]
Nguyễn Nhuyễn nhìn dòng chữ chạy trên điện thoại, hơi bất đắc dĩ nhưng cô không muốn gây ảnh hưởng đến việc tốt của người khác.
[Được.]
Lúc dùng bữa, cô mới biết được con của hai người họ đã bốn tuổi… Nhưng hai người họ trẻ thế này nhìn thế nào cũng không giống đã có con.
“Em nói xem, mấy năm nữa, chị sinh cho anh ấy thêm một đứa nhóc kháu khỉnh, há chẳng phải già rồi còn đua đòi có con sao?” Ôn Nhu nhìn Nguyễn Nhuyễn.
“Gìa còn đua đòi có con…” Người con gái bật cười, liếc mắt nhìn người nào đó.
“Em dám nói tiếp thử xem…” Phó Thanh Hành híp mắt, cô gái nhỏ càng cười to hơn, thè lưỡi không nói câu nào.
“Anh cầm cho.” Lúc xuống xe, anh nhìn cô vẫn ôm khư khư balo trên tay.
“Không cần không cần, em tự cầm được.” Nguyễn Nhuyễn lắc đầu.
“Vậy thì, chị Ôn Nhu, mình đi thôi.” Cô kéo tay người phụ nữ kia, vội vã đi như có ma đuổi theo sau.
“Trong balo giấu gì quan trọng hả?” Ôn Nhu cười cười.
“Dạ? Lộ liễu lắm sao chị?” Cô gái nhỏ ngây người.
“Đương nhiên, em bao bọc như bảo vệ bảo bối ý.” Gương mặt Nguyễn Nhuyễn cau lại, chắc không sao đâu…
“Trong có quà sinh nhật của Phó Thanh Hành…”
“Chị xem với!”
“A ~~ không được ~~ em ngại lắm!!” Nguyễn Nhuyễn ngượng ngùng vẫy vẫy tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.