Chương 5: Đi trên con đường em đã chọn
Ái Cật Đích Miên Hoa Đường
17/11/2022
Convertor: Vespertine - Editor: An Devy
☆☆☆☆☆
Ngoan ngoãn xem hết 19 tập phim Peppa pig, đúng lúc nghe thấy tiếng thông báo nhắc nhở đã đến điểm cuối, Nguyễn Nhuyễn liền chuẩn bị xuống xe. Cô tháo tai nghe xuống, trả lại cho anh.
"Có việc bận bây giờ sao?" Phó Thanh Hành nhận lấy đồ cô vừa đưa cho vào túi cầm tay màu đen, thấp giọng hỏi cô.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, "Không", cùng một nụ cười.
Khóe môi người đàn ông cong lên, "Đi cùng chứ?", đổi lại là cái gật đầu thẹn thùng của đối phương.
Phó Thanh Hành đem túi cầm tay đưa cho cô, "Tôi giúp em lấy hành lý."
Nguyễn Nhuyễn không có cự tuyệt, chỉ cần không cần mang vác đồ nặng là tốt rồi. Cô gái nhỏ có chút khẩn trương, bởi vì bên dưới chính bản thân không có gì... Ngượng ngùng khép chặt, ma sát hai chân.
Người bên cạnh tinh ý đem áo khoác tây trang cởi ra, trùm qua người cô, cô gái nhỏ e thẹn cười cười.
Nguyễn Nhuyễn không hẳn biết nhiều về các dòng ô tô, nhưng thoạt nhìn chiếc xe con này thực sự không rẻ.... Cô mang tâm trạng hồi hộp ngồi vào phía sau.
"Chúng ta đi đâu?"
"Cô bé, hiện tại mới hỏi, có phải muộn quá không?" Phó Thanh Hành vuốt ve gương mặt mềm mịn của cô.
"Không phải... Chỉ là tôi muốn hỏi một chút..." Ai đó thẹn thùng cười cười.
"Không phải đã nói... Sẽ đi trên con đường em đã chọn sao?" Chủ nhân giọng nói tiến gần cô, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai xinh.
Thời điểm người đàn ông hôn trên lên gương mặt cô rồi lan dần xuống cổ, cô gái nhỏ ôm chặt anh, "Không cần như vậy..." bởi phía trước còn có người mà...
"Ưʍ... muốn đọc sách..." Nguyễn Nhuyễn nghiêng nghiêng đầu, "Còn chú?"
"Tôi? Tôi già rồi, so với em lớn hơn một giáp (12 tuổi), em nói xem."
Người con gái giật mình, thoạt nhìn thực sự không giống...
"Vậy nên gọi chú là chính xác..." Nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ôi... cô bé đáng ghét này..." Phó Thanh Hành nhéo nhéo gò má cô.
"Đau ~~~" Người con gái bị đau rụt về phía sau, chỉ trong chốc lát gò má đã xuất hiện vệt hồng nhàn nhạt.
"Hừm, tôi đâu có dùng nhiều lực, mềm mại quá..."
Nguyễn Nhuyễn làm mặt quỷ, "Chú tới thành phố B làm gì?"
"Có chuyến công tác ở thành phố M, khi trở về muốn nghỉ ngơi thật tốt, không muốn dùng máy bay."
"Ừm..." Nguyễn Nhuyễn gật đầu.
"Đi máy bay, làm sao có thể gặp được em, hửm?" Phó Thanh Hành tới gần cô, "Tiểu tao hóa."
Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, tay nhỏ gãi gãi lòng bàn tay Phó Thanh Hành. Tuy rằng là cô câu dẫn anh trước, nhưng... cô chưa từng đối với người khác làm chuyện như vậy.
Bàn tay to của người đàn ông vuốt thịt non ở bắp đùi cô, cảm thấy yêu thích không muốn buông tay,... Sau đó liền di chuyển dần vào trong, ngón tay ma sát qua lại dọc theo môi âm hộ. Nguyễn Nhuyễn cắn môi ức chế tiếng rêи ɾỉ, cách lớp vải ngăn lại bàn tay đang hoạt động của anh. Bất chợt ngón tay người đàn ông gõ nhẹ lên âm đế, từng đợi kɦoáı ƈảʍ cứ thế tiến đến khiến cho cô gái nhỏ kêu lên một tiếng.
Phó Thanh Hành cười, thật là một cô gái nhỏ ngây thơ ngoan ngoãn... Ngón tay anh không làm bậy nữa, nhẹ nhàng xoa vùng âm hộ, cảm nhận được nó ngày càng ẩm ướt, cong môi hài lòng.
Anh nhìn chiếc xe dần tiến vào gara ngầm, rút ngón tay ướŧ áŧ ra, Nguyễn Nhuyễn thở hổn hển không dám lộn xộn.
Tay trái anh kéo vali hành lí, tay phải dắt tay cô đi vào trong thang máy.
Khoảng khắc ấy đột nhiên Nguyễn Nhuyễn cảm thấy thực khẩn trương.
☆☆☆☆☆
☆☆☆☆☆
Ngoan ngoãn xem hết 19 tập phim Peppa pig, đúng lúc nghe thấy tiếng thông báo nhắc nhở đã đến điểm cuối, Nguyễn Nhuyễn liền chuẩn bị xuống xe. Cô tháo tai nghe xuống, trả lại cho anh.
"Có việc bận bây giờ sao?" Phó Thanh Hành nhận lấy đồ cô vừa đưa cho vào túi cầm tay màu đen, thấp giọng hỏi cô.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, "Không", cùng một nụ cười.
Khóe môi người đàn ông cong lên, "Đi cùng chứ?", đổi lại là cái gật đầu thẹn thùng của đối phương.
Phó Thanh Hành đem túi cầm tay đưa cho cô, "Tôi giúp em lấy hành lý."
Nguyễn Nhuyễn không có cự tuyệt, chỉ cần không cần mang vác đồ nặng là tốt rồi. Cô gái nhỏ có chút khẩn trương, bởi vì bên dưới chính bản thân không có gì... Ngượng ngùng khép chặt, ma sát hai chân.
Người bên cạnh tinh ý đem áo khoác tây trang cởi ra, trùm qua người cô, cô gái nhỏ e thẹn cười cười.
Nguyễn Nhuyễn không hẳn biết nhiều về các dòng ô tô, nhưng thoạt nhìn chiếc xe con này thực sự không rẻ.... Cô mang tâm trạng hồi hộp ngồi vào phía sau.
"Chúng ta đi đâu?"
"Cô bé, hiện tại mới hỏi, có phải muộn quá không?" Phó Thanh Hành vuốt ve gương mặt mềm mịn của cô.
"Không phải... Chỉ là tôi muốn hỏi một chút..." Ai đó thẹn thùng cười cười.
"Không phải đã nói... Sẽ đi trên con đường em đã chọn sao?" Chủ nhân giọng nói tiến gần cô, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai xinh.
Thời điểm người đàn ông hôn trên lên gương mặt cô rồi lan dần xuống cổ, cô gái nhỏ ôm chặt anh, "Không cần như vậy..." bởi phía trước còn có người mà...
"Ưʍ... muốn đọc sách..." Nguyễn Nhuyễn nghiêng nghiêng đầu, "Còn chú?"
"Tôi? Tôi già rồi, so với em lớn hơn một giáp (12 tuổi), em nói xem."
Người con gái giật mình, thoạt nhìn thực sự không giống...
"Vậy nên gọi chú là chính xác..." Nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ôi... cô bé đáng ghét này..." Phó Thanh Hành nhéo nhéo gò má cô.
"Đau ~~~" Người con gái bị đau rụt về phía sau, chỉ trong chốc lát gò má đã xuất hiện vệt hồng nhàn nhạt.
"Hừm, tôi đâu có dùng nhiều lực, mềm mại quá..."
Nguyễn Nhuyễn làm mặt quỷ, "Chú tới thành phố B làm gì?"
"Có chuyến công tác ở thành phố M, khi trở về muốn nghỉ ngơi thật tốt, không muốn dùng máy bay."
"Ừm..." Nguyễn Nhuyễn gật đầu.
"Đi máy bay, làm sao có thể gặp được em, hửm?" Phó Thanh Hành tới gần cô, "Tiểu tao hóa."
Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, tay nhỏ gãi gãi lòng bàn tay Phó Thanh Hành. Tuy rằng là cô câu dẫn anh trước, nhưng... cô chưa từng đối với người khác làm chuyện như vậy.
Bàn tay to của người đàn ông vuốt thịt non ở bắp đùi cô, cảm thấy yêu thích không muốn buông tay,... Sau đó liền di chuyển dần vào trong, ngón tay ma sát qua lại dọc theo môi âm hộ. Nguyễn Nhuyễn cắn môi ức chế tiếng rêи ɾỉ, cách lớp vải ngăn lại bàn tay đang hoạt động của anh. Bất chợt ngón tay người đàn ông gõ nhẹ lên âm đế, từng đợi kɦoáı ƈảʍ cứ thế tiến đến khiến cho cô gái nhỏ kêu lên một tiếng.
Phó Thanh Hành cười, thật là một cô gái nhỏ ngây thơ ngoan ngoãn... Ngón tay anh không làm bậy nữa, nhẹ nhàng xoa vùng âm hộ, cảm nhận được nó ngày càng ẩm ướt, cong môi hài lòng.
Anh nhìn chiếc xe dần tiến vào gara ngầm, rút ngón tay ướŧ áŧ ra, Nguyễn Nhuyễn thở hổn hển không dám lộn xộn.
Tay trái anh kéo vali hành lí, tay phải dắt tay cô đi vào trong thang máy.
Khoảng khắc ấy đột nhiên Nguyễn Nhuyễn cảm thấy thực khẩn trương.
☆☆☆☆☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.