Chương 29: Kế hoạch thay đổi
Ái Cật Đích Miên Hoa Đường
17/11/2022
Convertor: Vespertine - Editor: An Devy
☆☆☆☆☆
"Chờ tốt rồi chúng ta xử lí cậu ta, có được không?" Phó Thanh Hành sau khi giúp cô xong, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Hừ... Em không nguôi giận đâu." Nguyễn Nhuyễn mềm mại làm nũng nói.
"Ừm, không cần nghĩ nhiều nữa. Ngủ thêm một chút đi."
"Được." Cơn đau đớn dưới bụng dần tan đi kéo theo cơn buồn ngủ đến.
Sau đó Phó Thanh Hành cùng Sở Mộ hai người đi ra ngoài.
"Chuyện là sao? Chọn cô ấy? Một tiểu cô nương?" Sở Mộ đặt cafe espresso vào máy pha cafe.
"Ừ." Phó Thanh Hành xoa mũi, lơ đãng buông lời.
"Tiết Tưởng Niệm nếu biết cậu như vậy, phỏng chừng sẽ bị làm cho thổ huyết mất." Phó Thanh Hành tiếp nhận ly cafe anh bạn đưa cho.
"Nhắc tới cô ta làm gì?"
"Khanh khanh, tôi lần đầu gặp cậu như vậy... Không đúng, phải là lần thứ hai..."
"Hử, lần đầu tiên? Là ở lễ tang?"
"Ừ, lúc đó rất điên cuồng..."
"Cậu nói tôi nghe xem, sao cậu lại trở nên thế này? Nếu không thích cô ấy, đừng làm chậm trễ đường tình duyên của người ta."
"Tôi chỉ muốn cùng cô ấy, tình duyên đến hết đời."
"Giúp tôi tìm một bác sĩ thật tốt, không thể để cô bé bị thương như vậy nữa."
"Được, bạn tôi giờ giỏi lắm rồi, nói vài ba câu chủ đề lại về cô gái nhỏ."
Phó Thanh Hành nhìn thoáng qua anh bạn, "Còn chuyện gì không?"
"Phụ tấm chân tình của tôi dành cho cậu, tôi đi đây."
"Đi đi."
Nguyễn Nhuyễn trở mình, bị cảm giác dòng nhiệt trong cơ thể chảy ào ào làm cho tỉnh, đột nhiên ngồi dậy.
"Làm sao vậy?" Phó Thanh Hành híp mắt cũng ngồi dậy theo.
"Chú... em ra rồi sao?" Cô gái nhỏ ngồi quỳ ở trên giường, nhìn tấm ga giường.
"Sẽ không... Tôi mua cái kia... gọi là gì nhỉ... quần bảo hộ?"
"Vậy là được rồi." Nguyễn Nhuyễn lần nữa nằm xuống giường, Phó Thanh Hành ôm cô, cằm cọ cọ vào tóc của cô.
"Chú... anh kể cho em nghe về vợ trước đi. Không đúng, là lịch sử tình cảm."
Phó Thanh Hành nhắm mắt lại, ôm cô chặt hơn, "Mối tình đầu năm cấp 3, sau đó tôi đi du học ở Mĩ thì liền chia tay. Lên đại học có một người, trước khi tốt nghiệp chia tay... Sau đó chính là vợ cũ của tôi."
"Vậy sau đó nữa?" Nguyễn Nguyễn quan sát an, dò hỏi.
"Sau đó nữa? Dành thời gian đọc nhiều sách hơn, tập trung gây dựng sự nghiệp. Có quỹ đạo sinh hoạt nhàm chán, đến khi có tai nạn xe cộ khiến cha mẹ tôi mất đi, lúc đó tâm trạng vẫn luôn không ổn định, cô ấy là trợ lý của tôi, trong thời gian đó cũng coi như luôn cạnh tôi đi. Tuy rằng tôi cố tình có dùng biện pháp tránh thai, nhưng sự việc trên đời đâu phải cái gì cũng 100%, tôi cùng cô ấy làm giấy kết hôn ở Mỹ, thời điểm đứa trẻ sinh ra mang màu tóc vàng."
"Ồ..."
"Sau đó, tôi để lại mọi đồ vật ở Mỹ cho cô ấy, ly hôn rồi cũng không muốn tiếp tục ở lại đó nữa, Sở Mộ vừa mới tiếp quản công ty, bảo tôi trở về giúp đỡ cậu ấy, tôi liền trở về, vốn định đi nhiều nơi thăm thú một chút, nào ngờ kế hoạch có thay đổi, khả năng sẽ còn kéo dài đến sau này."
"Là bởi vì em sao?"
Phó Thanh Hành mở to mắt nhìn cô, "Ừm, bởi vì một bé nhím nhỏ."
Nguyễn Nhuyễn chọc chọc cằm anh, "Vậy khi nào chú định về nước Anh."
"Buổi tối nay đi phi cơ, cùng tôi trở về được không, hửm?"
"Không cần đâu, em phải về trường học... Vậy nên không đi cùng chú đâu."
"Vậy bé con ngoan ngoãn đợi tôi trở về biết chưa?"
"Mơ đi, em vẫn còn chưa nguôi giận đâu."
"Chờ tôi trở về bồi thường cho em? Hử?" Người đàn ông dùng cằm ma sát gò má cô, làm cô vừa đau vừa ngứa.
"Hừ ~" Nguyễn Nhuyễn ôm anh.
☆☆☆☆☆
☆☆☆☆☆
"Chờ tốt rồi chúng ta xử lí cậu ta, có được không?" Phó Thanh Hành sau khi giúp cô xong, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Hừ... Em không nguôi giận đâu." Nguyễn Nhuyễn mềm mại làm nũng nói.
"Ừm, không cần nghĩ nhiều nữa. Ngủ thêm một chút đi."
"Được." Cơn đau đớn dưới bụng dần tan đi kéo theo cơn buồn ngủ đến.
Sau đó Phó Thanh Hành cùng Sở Mộ hai người đi ra ngoài.
"Chuyện là sao? Chọn cô ấy? Một tiểu cô nương?" Sở Mộ đặt cafe espresso vào máy pha cafe.
"Ừ." Phó Thanh Hành xoa mũi, lơ đãng buông lời.
"Tiết Tưởng Niệm nếu biết cậu như vậy, phỏng chừng sẽ bị làm cho thổ huyết mất." Phó Thanh Hành tiếp nhận ly cafe anh bạn đưa cho.
"Nhắc tới cô ta làm gì?"
"Khanh khanh, tôi lần đầu gặp cậu như vậy... Không đúng, phải là lần thứ hai..."
"Hử, lần đầu tiên? Là ở lễ tang?"
"Ừ, lúc đó rất điên cuồng..."
"Cậu nói tôi nghe xem, sao cậu lại trở nên thế này? Nếu không thích cô ấy, đừng làm chậm trễ đường tình duyên của người ta."
"Tôi chỉ muốn cùng cô ấy, tình duyên đến hết đời."
"Giúp tôi tìm một bác sĩ thật tốt, không thể để cô bé bị thương như vậy nữa."
"Được, bạn tôi giờ giỏi lắm rồi, nói vài ba câu chủ đề lại về cô gái nhỏ."
Phó Thanh Hành nhìn thoáng qua anh bạn, "Còn chuyện gì không?"
"Phụ tấm chân tình của tôi dành cho cậu, tôi đi đây."
"Đi đi."
Nguyễn Nhuyễn trở mình, bị cảm giác dòng nhiệt trong cơ thể chảy ào ào làm cho tỉnh, đột nhiên ngồi dậy.
"Làm sao vậy?" Phó Thanh Hành híp mắt cũng ngồi dậy theo.
"Chú... em ra rồi sao?" Cô gái nhỏ ngồi quỳ ở trên giường, nhìn tấm ga giường.
"Sẽ không... Tôi mua cái kia... gọi là gì nhỉ... quần bảo hộ?"
"Vậy là được rồi." Nguyễn Nhuyễn lần nữa nằm xuống giường, Phó Thanh Hành ôm cô, cằm cọ cọ vào tóc của cô.
"Chú... anh kể cho em nghe về vợ trước đi. Không đúng, là lịch sử tình cảm."
Phó Thanh Hành nhắm mắt lại, ôm cô chặt hơn, "Mối tình đầu năm cấp 3, sau đó tôi đi du học ở Mĩ thì liền chia tay. Lên đại học có một người, trước khi tốt nghiệp chia tay... Sau đó chính là vợ cũ của tôi."
"Vậy sau đó nữa?" Nguyễn Nguyễn quan sát an, dò hỏi.
"Sau đó nữa? Dành thời gian đọc nhiều sách hơn, tập trung gây dựng sự nghiệp. Có quỹ đạo sinh hoạt nhàm chán, đến khi có tai nạn xe cộ khiến cha mẹ tôi mất đi, lúc đó tâm trạng vẫn luôn không ổn định, cô ấy là trợ lý của tôi, trong thời gian đó cũng coi như luôn cạnh tôi đi. Tuy rằng tôi cố tình có dùng biện pháp tránh thai, nhưng sự việc trên đời đâu phải cái gì cũng 100%, tôi cùng cô ấy làm giấy kết hôn ở Mỹ, thời điểm đứa trẻ sinh ra mang màu tóc vàng."
"Ồ..."
"Sau đó, tôi để lại mọi đồ vật ở Mỹ cho cô ấy, ly hôn rồi cũng không muốn tiếp tục ở lại đó nữa, Sở Mộ vừa mới tiếp quản công ty, bảo tôi trở về giúp đỡ cậu ấy, tôi liền trở về, vốn định đi nhiều nơi thăm thú một chút, nào ngờ kế hoạch có thay đổi, khả năng sẽ còn kéo dài đến sau này."
"Là bởi vì em sao?"
Phó Thanh Hành mở to mắt nhìn cô, "Ừm, bởi vì một bé nhím nhỏ."
Nguyễn Nhuyễn chọc chọc cằm anh, "Vậy khi nào chú định về nước Anh."
"Buổi tối nay đi phi cơ, cùng tôi trở về được không, hửm?"
"Không cần đâu, em phải về trường học... Vậy nên không đi cùng chú đâu."
"Vậy bé con ngoan ngoãn đợi tôi trở về biết chưa?"
"Mơ đi, em vẫn còn chưa nguôi giận đâu."
"Chờ tôi trở về bồi thường cho em? Hử?" Người đàn ông dùng cằm ma sát gò má cô, làm cô vừa đau vừa ngứa.
"Hừ ~" Nguyễn Nhuyễn ôm anh.
☆☆☆☆☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.