Chương 15: Không cần tiến đến
Ái Cật Đích Miên Hoa Đường
17/11/2022
Convertor: Vespertine - Editor: An Devy
☆☆☆☆☆
"Ăn sáng thôi, cô gái nhỏ." Phó Thanh Hành mặc bộ quần áo ở nhà màu xám đậm, đem bữa sáng đặt lên trên bàn ăn.
"Không cần tiến đến." Nguyễn Nhuyễn mặc áo sơ mi trắng của người đàn ông, chiếc áo rộng thùng thình của anh rũ xuống đến bắp đùi, che khuất được bờ mông của cô nhưng lại loáng thoáng tôn lên đường cong mập mờ phía sau.
Cô gái nhỏ ngồi ở trên ghế ngoan ngoãn ăn sanwich.
"Trong nhà không có thứ gì khác, uống nước ấm được không?" Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu, gật gật.
"Sao lại ngoan như thế cơ chứ." Phó Thanh Hành nhìn bộ dạng nghe lời của cô, nhịn không được vươn tay xoa đầu người con gái.
"Em phải quay lại trường học... hôm nay khai giảng. Vốn dĩ phải trở về từ hôm qua."
"Vậy ăn xong bữa sáng tôi đưa em về?"
"Được." Nguyễn Nhuyễn đồng ý.
Cô đột nhiên nghĩ đến di động, vội vàng tìm kiếm, mở ra mới phát hiện hết pin, sau khi nạp điện thì cả đống tin nhắn cuộc gọi nhỡ kéo đến. Nguyễn NHuyễn ngồi xổm trên mặt đất gọi điện thoại cho Lâm Vu.
"Chết tiệt, Nguyễn Nhuyễn!!! Cậu không thèm trở về cũng không nói, tớ sắp báo cảnh sát có người mất tích rồi đây."
"Vu Vu, thực xin lỗi, thực xin lỗi ~" Nguyễn Nhuyễn làm nũng mở miệng.
"Con mẹ nhà cậu trốn ở chỗ nào?"
"Vu Vu, tớ quên mất, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
"Cậu không có việc gì là tốt rồi, hôm qua đi đâu?"
"Tớ đi câu dẫn người chú soái ca đã nói đó."
"Chú??? Không phải anh trai sao!!! Nguyễn Nhuyễn, đầu óc cậu còn bình thường không?"
"Không có, không có, Vu Vu, chờ tớ quay lại trường sẽ cùng cậu nói ~ được không?" Tiểu cô nương đưa lưng về phía anh, ngoan ngoãn ngồi xổm ở chỗ đó, co thành một khối, mềm mại làm nũng.
"Mẹ nó... đã biết." Lâm Vu thở dài.
"Yêu cậu ~~~ yêu cậu ~~~ Cúp nha." Nguyễn Nhuyễn kết thúc cuộc gọi, nhìn về phía Phó Thanh Hành.
"Chú, em phải trở lại trường sớm một chút."
"Ừm, cô bé, cho tôi xin số điện thoại đi." Người đàn ông ngồi trên ghế sofa nói.
Cô gái nhỏ thành thực đọc ra dãy số, Phó Thanh Hành cúi đầu ấn màn hình, điện thoại của Nguyễn Nhuyễn vang lên, là một dãy số lạ, nhưng mà giờ thì không phải, bởi đây là số của anh.
"Năm mấy rồi?" Phó Thanh Hành vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh mình.
"Đại học năm ba ạ." Người con gái đi qua, ngồi dựa vào vai anh.
"Thoạt nhìn giống học sinh cấp ba." Phó Thanh Hành ôm cô, ngón tay lướt qua phần cổ cô.
"Không có giống nhau!" Cô gái nhỏ hơi ngứa, cười cười, càng ỷ vào anh hơn.
Bất chợt điện thoại của người đàn ông vang lên, anh ấn nút nghe máy, "Sao?"
"Khanh khanh* yêu quí, cậu ngày hôm qua làm gì, lái xe nói cậu ngày hôm qua mang về nhà một người phụ nữ."
*Khanh khanh (卿卿): Chữ này và chữ Thanh (青) trong tên của nam chính có cách đọc giống nhau do hiện tượng đồng âm.
"Ừ." Phó Thanh Hành vuốt mặt tiểu cô nương, thấp giọng đáp lại.
"Mẹ kiếp! Cậu có phụ nữ mới từ bao giờ? Từ đâu xuất hiện? Cho tôi lời giải thích!!!"
Nguyễn Nhuyễn nghe được lời người đàn ông nói, cười tủm tìm dùng mặt cọ mặt anh, bướng bỉnh trêu chọc.
"Hửm? Có việc gì sao, không có việc thì tắt đây."
"Phó Thanh Hành! Cậu thay đổi rồi! Cậu không còn là khanh khanh của tôi nữa. Hừ!" Tiếng đàn ông ở bên kia rống lên.
"Ừ." Phó Thanh Hành nắm lấy cằm người bên cạnh, hôn lên môi cô.
Nguyễn Nhuyễn "ưm" một tiếng, tiếng nói bên kia dừng một chút sau đó lại tiếp tục oanh tạc xối xả, "Phó Thanh Hành! Tôi muốn cắt đứt với cậu!"
☆☆☆☆☆
☆☆☆☆☆
"Ăn sáng thôi, cô gái nhỏ." Phó Thanh Hành mặc bộ quần áo ở nhà màu xám đậm, đem bữa sáng đặt lên trên bàn ăn.
"Không cần tiến đến." Nguyễn Nhuyễn mặc áo sơ mi trắng của người đàn ông, chiếc áo rộng thùng thình của anh rũ xuống đến bắp đùi, che khuất được bờ mông của cô nhưng lại loáng thoáng tôn lên đường cong mập mờ phía sau.
Cô gái nhỏ ngồi ở trên ghế ngoan ngoãn ăn sanwich.
"Trong nhà không có thứ gì khác, uống nước ấm được không?" Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu, gật gật.
"Sao lại ngoan như thế cơ chứ." Phó Thanh Hành nhìn bộ dạng nghe lời của cô, nhịn không được vươn tay xoa đầu người con gái.
"Em phải quay lại trường học... hôm nay khai giảng. Vốn dĩ phải trở về từ hôm qua."
"Vậy ăn xong bữa sáng tôi đưa em về?"
"Được." Nguyễn Nhuyễn đồng ý.
Cô đột nhiên nghĩ đến di động, vội vàng tìm kiếm, mở ra mới phát hiện hết pin, sau khi nạp điện thì cả đống tin nhắn cuộc gọi nhỡ kéo đến. Nguyễn NHuyễn ngồi xổm trên mặt đất gọi điện thoại cho Lâm Vu.
"Chết tiệt, Nguyễn Nhuyễn!!! Cậu không thèm trở về cũng không nói, tớ sắp báo cảnh sát có người mất tích rồi đây."
"Vu Vu, thực xin lỗi, thực xin lỗi ~" Nguyễn Nhuyễn làm nũng mở miệng.
"Con mẹ nhà cậu trốn ở chỗ nào?"
"Vu Vu, tớ quên mất, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
"Cậu không có việc gì là tốt rồi, hôm qua đi đâu?"
"Tớ đi câu dẫn người chú soái ca đã nói đó."
"Chú??? Không phải anh trai sao!!! Nguyễn Nhuyễn, đầu óc cậu còn bình thường không?"
"Không có, không có, Vu Vu, chờ tớ quay lại trường sẽ cùng cậu nói ~ được không?" Tiểu cô nương đưa lưng về phía anh, ngoan ngoãn ngồi xổm ở chỗ đó, co thành một khối, mềm mại làm nũng.
"Mẹ nó... đã biết." Lâm Vu thở dài.
"Yêu cậu ~~~ yêu cậu ~~~ Cúp nha." Nguyễn Nhuyễn kết thúc cuộc gọi, nhìn về phía Phó Thanh Hành.
"Chú, em phải trở lại trường sớm một chút."
"Ừm, cô bé, cho tôi xin số điện thoại đi." Người đàn ông ngồi trên ghế sofa nói.
Cô gái nhỏ thành thực đọc ra dãy số, Phó Thanh Hành cúi đầu ấn màn hình, điện thoại của Nguyễn Nhuyễn vang lên, là một dãy số lạ, nhưng mà giờ thì không phải, bởi đây là số của anh.
"Năm mấy rồi?" Phó Thanh Hành vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh mình.
"Đại học năm ba ạ." Người con gái đi qua, ngồi dựa vào vai anh.
"Thoạt nhìn giống học sinh cấp ba." Phó Thanh Hành ôm cô, ngón tay lướt qua phần cổ cô.
"Không có giống nhau!" Cô gái nhỏ hơi ngứa, cười cười, càng ỷ vào anh hơn.
Bất chợt điện thoại của người đàn ông vang lên, anh ấn nút nghe máy, "Sao?"
"Khanh khanh* yêu quí, cậu ngày hôm qua làm gì, lái xe nói cậu ngày hôm qua mang về nhà một người phụ nữ."
*Khanh khanh (卿卿): Chữ này và chữ Thanh (青) trong tên của nam chính có cách đọc giống nhau do hiện tượng đồng âm.
"Ừ." Phó Thanh Hành vuốt mặt tiểu cô nương, thấp giọng đáp lại.
"Mẹ kiếp! Cậu có phụ nữ mới từ bao giờ? Từ đâu xuất hiện? Cho tôi lời giải thích!!!"
Nguyễn Nhuyễn nghe được lời người đàn ông nói, cười tủm tìm dùng mặt cọ mặt anh, bướng bỉnh trêu chọc.
"Hửm? Có việc gì sao, không có việc thì tắt đây."
"Phó Thanh Hành! Cậu thay đổi rồi! Cậu không còn là khanh khanh của tôi nữa. Hừ!" Tiếng đàn ông ở bên kia rống lên.
"Ừ." Phó Thanh Hành nắm lấy cằm người bên cạnh, hôn lên môi cô.
Nguyễn Nhuyễn "ưm" một tiếng, tiếng nói bên kia dừng một chút sau đó lại tiếp tục oanh tạc xối xả, "Phó Thanh Hành! Tôi muốn cắt đứt với cậu!"
☆☆☆☆☆
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.