Chương 70: Phó Thanh Hành, chia tay đi
Ái Cật Đích Miên Hoa Đường
17/11/2022
Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Nguyễn Nhuyễn cùng Sở Quỳnh ngâm mình ở suối nước nóng, bên trong có người quen, cũng có người cô không biết, nhưng tất cả đều là bạn bè của Sở Quỳnh và Sở Mộ. Mặc dù Sở Quỳnh cố tình trò chuyện với cô nhiều hơn, nhưng chung quy bên cạnh vẫn còn những người khác.
“Cãi nhau rồi?” Phó Vinh cười.
Người con gái ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Tôi nói rồi, hai người không hợp đâu. Cô bé lọ lem qua 12 giờ cũng nên về nhà thôi.”
“Phó Vinh, đừng nói lời quá đáng như vậy.”
“Chị Quỳnh, không đúng sao. Một người con gái thân phận không phù hợp, đến cả một ly rượu cũng không cầm nổi lại xuất hiện trong buổi tụ họp tối nay, không là lọ lem thì là gì?” Bạn gái của Phó Hiên ngay cạnh đó cũng nhẹ nhàng lắc tay Phó Vinh, ngăn cho cô ta đừng nói nữa.
“Chị nói bóng gió như vậy, cũng chỉ vì trước đó Phó Thanh Hành không chọn chị.” Người con gái nhẹ giọng phản bác.
“Anh ấy không chọn tôi, nhưng tôi vẫn ưu tú hơn một số người.”
“Em đây có kém gì đâu.” Cô nhìn người phụ nữ đó.
“Chị chỉ hơn em ở gia cảnh. Không cầm lấy ly rượu vì em không cần tham gia buổi tiệc tối này, không có Phó Thanh Hành thì em cũng không có mặt ở đây. Phó Thanh Hành có phải hoàng tử trong mơ không em cũng không biết, nhưng việc em có phải là công chúa hay không cũng không do lời chị nói. Hơn nữa, em ưu tú hay không, người dưng như chị càng không đủ tư cách phán xét.”
“Tự nhận mình xuất sắc giỏi giang nhưng lúc nào cũng mơ tưởng đến bạn trai người khác, ít nhất ở khoản đó em gái nhỏ xin nhường chị gái lớn.”
“Cô…”
“Chị Sở Quỳnh, em thấy không khỏe, xin phép về trước.” Cô không đợi đối phương lên tiếng đã đứng lên, cầm giỏ trong đó có điện thoại cùng thẻ phòng. Qua lớp cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy một đám người, chẳng biết họ có nghe được buổi ‘tâm sự’ vừa nãy không.
Cô thừa nhận mình là kẻ nhát gan chạy trốn nhưng riêng với chuyện Phó Vinh thích người đàn ông của cô, cô đây không thể vui vẻ nói nhường cho cô ta được. Cô rất thích anh… Không đúng, là rất yêu anh… Nguyễn Nhuyễn khịt khịt mũi, cô phải thật mạnh mẽ… không nên rơi nước mặt vì đàn ông… Cuộc đời nào có ai mãi không thay đổi.
“Cô bé.” Mặc cho người đàn ông chặn ở cửa, cô liền hất mạnh tay anh ra.
“Bỏ em ra!”
Anh vội nắm lấy cánh tay cô, “Đừng giận anh nữa.”
“Đừng chạm vào em! Phó Thanh Hành, nếu anh cảm thấy hai chúng ta không hợp thì nói chia tay càng tốt. Bà đây cũng không cản anh đi tìm mùa xuân thứ hai, ngoài kia còn có hàng dài xếp hàng đợi anh kìa.” Cô chua chát nói.
“Bình tĩnh đã, cục cưng, nghe anh nói!” Anh giữ chặt bả vai cô, ép cô nhìn thẳng vào anh.
“Em hối hận khi ở cạnh anh sao?” Đôi mắt cô trừng lớn, không thể tin được người cô yêu lại hỏi ra câu này.
“Mẹ nhà anh có bệnh rồi phải không? Tên đàn ông thối, cút khỏi mắt bà đây!!! Bà đây hối hận rồi!!! Phó Thanh Hành, chia tay đi!!!” Nguyễn Nhuyễn giãy giụa muốn thoát khỏi anh, cô bực bội quay ngược đi vào.
Đúng lúc đó, người kia ôm eo bế cô lên.
“Anh buông em ra!!!” Cô đá chân, đập vào tay anh.
Phó Thanh Hành đặt cô ngồi lên bàn bi-a, giữ cánh tay mảnh khảnh của cô, áp người phủ lên đôi môi đang nói lời gây phiền lòng anh kia.
Cô cắn môi anh nhưng người đàn ông vẫn không lay động hôn cô, mặc kệ sự ma sát đau đớn giữa răng và lưỡi, hô hấp của anh dần nặng nề, người con gái cũng dần không còn vùng vẫy.
“Bình tĩnh chưa?” Anh liếm vệt máu nơi khóe miệng, cúi người nhìn cô.
Người con gái hơi thở rối loạn, mắt đỏ hoe nhìn anh.
“Em rất bình tĩnh! Chia tay, Phó Thanh Hành, đường ai nấy…!” Còn chưa nói xong, môi anh lần nữa chiếm thành đoạt đất, cướp đi hơi thở và sự ngọt ngào trong miệng cô.
Sở Mộ dựa vào cửa kính, lắc đầu cười phấn khích.
“Còn chia tay không?” Anh dịu giọng hỏi.
Cô khẽ nuốt nước bọt, hiện giờ anh quay ngoắt 180 độ làm cô không phản ứng kịp.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vạt áo hơi xộc xệch, cổ áo hơi hở ra, làn da khỏe khoắn, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, đôi môi mỏng còn dính tơ máu … Trong con ngươi màu hổ phách đều phản chiếu bóng hình cô … nhưng ánh mắt anh có hơi lạ.
“Anh nhìn thấy em cùng một cậu trai trẻ nói chuyện.” Anh ở rất gần cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, người con gái đơ ra mất năm giây mới hiểu anh đang nói gì.
“… Cậu ta hỏi em đi một mình sao, em nói không phải…”
“Em còn cười với tên đó… Cười rất vui vẻ…” Ánh mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm cô.
Nguyễn Nhuyễn cùng Sở Quỳnh ngâm mình ở suối nước nóng, bên trong có người quen, cũng có người cô không biết, nhưng tất cả đều là bạn bè của Sở Quỳnh và Sở Mộ. Mặc dù Sở Quỳnh cố tình trò chuyện với cô nhiều hơn, nhưng chung quy bên cạnh vẫn còn những người khác.
“Cãi nhau rồi?” Phó Vinh cười.
Người con gái ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Tôi nói rồi, hai người không hợp đâu. Cô bé lọ lem qua 12 giờ cũng nên về nhà thôi.”
“Phó Vinh, đừng nói lời quá đáng như vậy.”
“Chị Quỳnh, không đúng sao. Một người con gái thân phận không phù hợp, đến cả một ly rượu cũng không cầm nổi lại xuất hiện trong buổi tụ họp tối nay, không là lọ lem thì là gì?” Bạn gái của Phó Hiên ngay cạnh đó cũng nhẹ nhàng lắc tay Phó Vinh, ngăn cho cô ta đừng nói nữa.
“Chị nói bóng gió như vậy, cũng chỉ vì trước đó Phó Thanh Hành không chọn chị.” Người con gái nhẹ giọng phản bác.
“Anh ấy không chọn tôi, nhưng tôi vẫn ưu tú hơn một số người.”
“Em đây có kém gì đâu.” Cô nhìn người phụ nữ đó.
“Chị chỉ hơn em ở gia cảnh. Không cầm lấy ly rượu vì em không cần tham gia buổi tiệc tối này, không có Phó Thanh Hành thì em cũng không có mặt ở đây. Phó Thanh Hành có phải hoàng tử trong mơ không em cũng không biết, nhưng việc em có phải là công chúa hay không cũng không do lời chị nói. Hơn nữa, em ưu tú hay không, người dưng như chị càng không đủ tư cách phán xét.”
“Tự nhận mình xuất sắc giỏi giang nhưng lúc nào cũng mơ tưởng đến bạn trai người khác, ít nhất ở khoản đó em gái nhỏ xin nhường chị gái lớn.”
“Cô…”
“Chị Sở Quỳnh, em thấy không khỏe, xin phép về trước.” Cô không đợi đối phương lên tiếng đã đứng lên, cầm giỏ trong đó có điện thoại cùng thẻ phòng. Qua lớp cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy một đám người, chẳng biết họ có nghe được buổi ‘tâm sự’ vừa nãy không.
Cô thừa nhận mình là kẻ nhát gan chạy trốn nhưng riêng với chuyện Phó Vinh thích người đàn ông của cô, cô đây không thể vui vẻ nói nhường cho cô ta được. Cô rất thích anh… Không đúng, là rất yêu anh… Nguyễn Nhuyễn khịt khịt mũi, cô phải thật mạnh mẽ… không nên rơi nước mặt vì đàn ông… Cuộc đời nào có ai mãi không thay đổi.
“Cô bé.” Mặc cho người đàn ông chặn ở cửa, cô liền hất mạnh tay anh ra.
“Bỏ em ra!”
Anh vội nắm lấy cánh tay cô, “Đừng giận anh nữa.”
“Đừng chạm vào em! Phó Thanh Hành, nếu anh cảm thấy hai chúng ta không hợp thì nói chia tay càng tốt. Bà đây cũng không cản anh đi tìm mùa xuân thứ hai, ngoài kia còn có hàng dài xếp hàng đợi anh kìa.” Cô chua chát nói.
“Bình tĩnh đã, cục cưng, nghe anh nói!” Anh giữ chặt bả vai cô, ép cô nhìn thẳng vào anh.
“Em hối hận khi ở cạnh anh sao?” Đôi mắt cô trừng lớn, không thể tin được người cô yêu lại hỏi ra câu này.
“Mẹ nhà anh có bệnh rồi phải không? Tên đàn ông thối, cút khỏi mắt bà đây!!! Bà đây hối hận rồi!!! Phó Thanh Hành, chia tay đi!!!” Nguyễn Nhuyễn giãy giụa muốn thoát khỏi anh, cô bực bội quay ngược đi vào.
Đúng lúc đó, người kia ôm eo bế cô lên.
“Anh buông em ra!!!” Cô đá chân, đập vào tay anh.
Phó Thanh Hành đặt cô ngồi lên bàn bi-a, giữ cánh tay mảnh khảnh của cô, áp người phủ lên đôi môi đang nói lời gây phiền lòng anh kia.
Cô cắn môi anh nhưng người đàn ông vẫn không lay động hôn cô, mặc kệ sự ma sát đau đớn giữa răng và lưỡi, hô hấp của anh dần nặng nề, người con gái cũng dần không còn vùng vẫy.
“Bình tĩnh chưa?” Anh liếm vệt máu nơi khóe miệng, cúi người nhìn cô.
Người con gái hơi thở rối loạn, mắt đỏ hoe nhìn anh.
“Em rất bình tĩnh! Chia tay, Phó Thanh Hành, đường ai nấy…!” Còn chưa nói xong, môi anh lần nữa chiếm thành đoạt đất, cướp đi hơi thở và sự ngọt ngào trong miệng cô.
Sở Mộ dựa vào cửa kính, lắc đầu cười phấn khích.
“Còn chia tay không?” Anh dịu giọng hỏi.
Cô khẽ nuốt nước bọt, hiện giờ anh quay ngoắt 180 độ làm cô không phản ứng kịp.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vạt áo hơi xộc xệch, cổ áo hơi hở ra, làn da khỏe khoắn, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, đôi môi mỏng còn dính tơ máu … Trong con ngươi màu hổ phách đều phản chiếu bóng hình cô … nhưng ánh mắt anh có hơi lạ.
“Anh nhìn thấy em cùng một cậu trai trẻ nói chuyện.” Anh ở rất gần cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, người con gái đơ ra mất năm giây mới hiểu anh đang nói gì.
“… Cậu ta hỏi em đi một mình sao, em nói không phải…”
“Em còn cười với tên đó… Cười rất vui vẻ…” Ánh mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.