Chương 19
Melissa Marr
11/10/2016
[Những con tinh có bản chất một phần là người, một phần là thần thánh... Một số rất nhân từ... Một số khác có ác tâm... bắt cóc những người
trưởng thành, và mang tới điều bất hạnh.
—Trích The Folk-Lore of the Isle of Man của A. W. Moore (1891)
Keenan run rẩy khi rời Donia; anh đi không định hướng qua thành phố, mong ước, muốn có một câu trả lời. Mà không có. Trừ phi Aislinn chính là hoàng hậu đang còn thiếu của anh và anh có thể thuyết phục cô tin anh, chấp nhận anh, còn không thì anh chẳng thể làm được gì. Đơn giản là anh không đủ mạnh để đối địch với Beira.
Giá như mình... Anh mỉm cười trước ý nghĩ đó: ngăn chặn được Beira, có thể đúng lúc để cứu Donia. Đó là hy vọng duy nhất mà họ đang trông vào.
Nhưng nếu Khả Năng Nhìn Thấy của Aislinn mới là điều đặc biệt mà chị em nhà Eolas nói tới – mà đó là bản năng của họ - thì chẳng ăn thua gì. Donia sẽ chết, và anh thì vẫn sẽ bị kiềm tỏa. Nguồn sức mạnh mùa hè bé nhỏ mà anh hiện có thể viện tới thì còn xa mới đủ để đứng lên chống lại Beira.
Anh ngả đầu vào một cây sồi và nhắm mắt. Hít thở. Chỉ hít thở thôi nào. Aislinn rất khác biệt, có thể đủ khác biệt; có thể cô ấy đúng là người đó.
Nhưng cũng có thể không phải.
Lời tuyên bố của chị em nhà Eolas – mà những con tinh đã nghe thấy và coi như là lời khẳng định về việc tìm ra Nữ Hoàng Mùa Hè – có thể chỉ đơn giản là một tiết lộ rằng cô ấy có Khả Năng Nhìn Thấy. Cô ấy có thể không phải là người đó.
Anh vừa quay về hướng có nhiều cây xanh hơn của thành phố thì nghe thấy tiếng những mụ phù thủy của Beira tới gần. Bọn họ đi theo ở một khoảng cách đủ kính cẩn đến khi anh tới bờ sông.
Ở bờ sông, anh ngồi xuống – chân đặt trên nền đất, Mặt Trời chiếu sau lưng – và chờ đợi.
Thà ở đây còn tốt hơn ở khu chòi.
Vào lần ghé thăm gần nhất, Beira đã làm đóng băng nhiều chim choc hết mức có thể trong lúc anh rời khỏi phòng. Khi quay lại, anh thấy chúng nằm chết trên sàn, hoặc bất động trên các cành cây, treo lơ lửng như những món đồ trang trí ghê khiếp ở đầu những trụ băng. Nếu anh không ngăn chặn được Beira, thì một lần khác, có thể sẽ là các Cô Gái Mùa Hè hoặc các vệ binh của anh phải cảm nhận cơn giận dữ của bà ta.
Beira đứng trong bóng râm của một tấm vải bạt sặc sỡ được căng ra phía trên đầu bà bởi vài cận vệ gần như trần truồng. Đó là nhựng con-tinh-táo-gai và một tên-khổng-lồ-da-trơn, tất cả đều trưng ra những vết bầm còn mới nguyên và làn da phát cước vì sương lạnh.
"Sao, không ôm? Không hôn à?" Beira chìa một tay ra. "Lại đây nào, con yêu nhất đời ta".
"Con sẽ ở ngoài đây". Keenan chẳng buồn đứng dậy, anh chỉ liếc về phía Beira. "Con thích có hơi ấm trên da mình".
Beira nhăn mũi và bĩu môi vẻ không hài lòng. "Cái thứ kinh tởm, ánh Mặt Trời ấy".
Anh nhún vai. Nói chuyện với bà lúc này – sau khi gặp Donia, sau tất cả những nghi ngại về Aislinn – là điều anh ít mong muốn nhất.
"Con có biết dạo này người ta còn bán quần áo chống nắng không?" Bà ngồi xuống trên một chiếc ghế trắng vô hình mà mấy mụ phù thủy kéo ra cho. "Loài người thật là những con quái vật kỳ lạ".
"Có việc gì cần nói không, Beira?" Anh vốn chưa bao giờ thích sự có mặt của bà, nhưng bà đã đe dọa Donia – thì việc giả vờ lễ phép càng khó khăn hơn bình thường.
"Chẳng lẽ việc mẹ chỉ muốn đến thăm và nói chuyện với con lại khó tin đến thế kia à?" Không nhìn ra sau, bà chìa ra một tay; một con yêu gỗ bị đeo vòng cổ đặt ngay một ly nước lạnh buốt vào những ngón tay đang duỗi ra của bà. "Con thì chẳng mấy khi đến thăm mẹ".
Keenan nằm ngửa trên cỏ, tận hưởng sức mạnh của hơi ấm từ Trái Đất thấm vào cơ thể mình. "Có thể vì mẹ quá ác nghiệt và tàn nhẫn chăng?"
Bà phẩy tay như thể phủi sạch lời nhận xét của anh. "Mẹ nói một đằng; con lại nói một nẻo..."
"Đúng ra phải là con nói về sự chính trực; còn mẹ nói về sự giả dối".
"Ôi, đấy đúng là ý kiến chủ quan, cái chính trực đó". Bà nhấp một ngụm nước. "Mẹ lấy cho con chút nước nhé, con yêu?"
"Không". Anh miết các ngón tay mình lên mặt đất, đưa hơi ấm của mình xuống những hạt mầm đang ngủ yên. Những búp hoa nhỏ vươn ra từ cái chạm tay của anh; những chồi cây mong manh chui qua những ngón tay mở của anh.
"Mẹ nghe nói con đã uống chung kha khá với Cô Gái Mùa Hè mới. Và con bé tội nghiệp đã bị hoa cả mắt". Bà sùy sùy anh với ánh mắt phê bình. "Mẹ đã dạy con tốt hơn kia mà, phải không? Dụ cho con cừu tội nghiệp say khướt để thuyết phục nó về điều-mà-con-biết-rồi-đấy".
"Sự việc không phải như thế", anh gắt. "Aislinn và con khiêu vũ cùng chúc mừng cuộc sống mới của cô ấy. Đó không phải là dụ dỗ".
Beira bước ra khỏi khoảng bóng râm dưới miếng vải bạt, khiến vệ binh của bà vội vã chạy theo để giữ cho miếng vải che trên đầu khi bà di chuyển. Nếu không thì bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt, bất kể đó là lỗi của ai.
Khi bóng của miếng vải bạt che lấp những tia nắng êm dịu của anh, Keenan nửa muốn chờ đợi, nửa muốn đốt cháy ngay miếng vải đó. Anh đứng dậy đối mặt với Beira.
"À, nếu con muốn nghe ý kiến, từ kinh nghiệm của một người mẹ, thì mẹ sẽ nói rằng cô ta không xứng đáng đâu". Beira liếc những bông hoa; ngay lập tức, chúng bị đóng băng. Bà buốc về phía trước – và với một âm thanh chói tai – nghiền nát chúng dưới gót giày. "Deborah tội nghiệp sẽ chẳng còn gặp khó khăn gì để thuyết phục cô ta tránh xa con. Con đã không đề nghị Deborah nhẹ nhàng với cô gái kia đấy chứ".
"Đó là lựa chọn của Aislinn. Cô ấy có thể nhấc quyền trượng hoặc không". Anh muốn bảo với Beira rằng việc đe dọa Donia sẽ không thay đổi được gì đâu, nhưng anh lại không thể. "Con đã nói chuyện với Donia – mà chắc chắn rằng mẹ biết rõ tên cô ấy – về tuyên bố của chị em nhà Eolas".
"Ô?" Beira ngừng lại, mắt mở to như thể đang ngạc nhiên. "Tuyên bố gì?"
"Rằng Aislinn rất đặc biệt".
"Tất nhiên là thế rồi, con yêu quý. Tất cả bọn họ đều đặc biệt – ít nhất trong vài đêm đầu tiên. Sau đó thì" – Bà nhìn lại phía một con yêu tinh đang co rúm – "hết mới, hết lạ, con hiểu chứ?"
Anh cố ép mình cười.
"Delilah tội nghiệp, mẹ có thể tưởng tượng con bé đang cay đắng lắm. Trước đây không bao lâu thì nó mới là người khiêu vũ với con". Beira lắc lư như thể đang khiêu vũ với một bạn nhảy vô hình, trông rất thanh lịch dù bà chỉ có một mình. "Con người đúng là lượn lại và phơi ra trong những cái vỏ bọc dễ vỡ... Rất dễ tiêu diệt".
Tim anh đập rộn lên. Các nguyên tắc buộc Beira không được liên hệ với cô gái người thường, và cho đến giờ, Beira chưa từng phá vỡ nguyên tắc đó – theo những gì anh biết – nhưng bà đã phá vỡ các nguyên tắc khác. "Mẹ có ý gì vậy?"
"Chả có gì cả, con yêu thương". Beira dừng lại và nhún gối trước mặt em, rút ra một cái quạt, rồi phe phẩy nó trước mặt, khiến không khí lạnh buốt phả vào anh. "Mẹ chỉ tự hỏi liệu con có nên chọn một cô nàng khác cho trò chơi này, để cho con bé hiện nay gia nhập đám con gái bị bỏ rơi kia. Thậm chí mẹ cũng có thể đi tìm các cô nàng cùng với con. Chúng ta sẽ rủ cả Delia và cùng nhau làm việc đó".
Anh để cho tất cả sự cay đắng mà mình đang cảm nhận thể hiện trong giọng nói, "Phải, với tốc độ của Donia, thì con có thể cũng cần như vậy. Ngoài một buổi khiêu vũ trong lúc say, thì con chẳng đi đến đâu cả".
"Sẽ còn những cô gái khác, con yêu ạ". Beira thở dài, nhưng mắt bà sáng lên với ánh lấp lánh của băng giá – một dấu hiệu rõ ràng chứng tỏ bà đang hài lòng.
Nhưng họ không phải là Nữ Hoàng Mùa Hè, phải không?
"Có thể con chỉ cần cố gắng hơn nữa", anh nói và tỏa một hơi thở nóng bỏng về phía tấm vải bạt của Beira – khiến nó bốc cháy – rồi anh bỏ đi, để bà đứng ở đó rít lên với bọn tay chân rằng phải giữ cho ánh nắng tránh xa khỏi bà.Đến một ngày nào đó, mình sẽ thực sự có thể chống lại Beira.
Còn bây giờ, anh đành hài lòng với những khoảnh khắc nhỏ nhoi đó.
** *
Keenan đi lang thang trong thành phố, lên Đại lộ Số Năm, cách xa con sông cho đến khi tới Edgehill, rồi đi theo đó cho đến khi tới những cửa hàng trông tồi tàn hơn. Những tiếng ồn ào của thành phố như một lời rì rầm chào đón, nhắc anh về những con người thường đang làm ăn phát triển ở nơi mà giống loài của anh không thể.
Đó là vấn đề: những con người thường và những con tinh mùa hè của anh.
"Keenan?" Rianne bước ra từ một cửa hàng đĩa nhạc và chạy suýt va vào anh. Cô há hốc miệng nhìn anh. "Tóc cậu sao vậy?"
Trong lúc lơ đãng, anh đã đi lang thang mà vẫn hiện hình, mái tóc mang màu sắc màu bình thường, như những sợi đồng phản chiếu ánh sáng.
"Nhuộm". Anh mỉm cười, làm cho tóc nhạt dần cho đến khi những tia sáng kim loại biến mất.
Cô với tay cầm vài lọn tóc của anh, giơ lên phía ánh sáng, xoay xoay qua lại. "Lúc nãy mình thấy trông nó gần như là những sợi kim loại ấy".
"Hmm". Anh lùi lại, kéo tóc ra khỏi tay cô. "Hôm nay cậu có thấy Aislinn không?"
Cô phá lên cười. "Không". Cứ tưởng cô ấy còn đi với cậu chứ".
"Không". Anh nhìn qua vai Rianne, tới chỗ mấy Cô Gái Mùa Hè đang true chọc một nam tinh thanh hương trà hết ca gác. "Sáng nay mình hộ tống cô ấy về nhà rồi".
"Sáng nay hả?" Cô lắc đầu, vẫn cười. Điệu bộ của cô ra vẻ hoàn toàn ngây thơ, ngọt ngào và lơ đãng. Nhưng những lời nói lại hoàn toàn khác với thái độ của cô. "Mình đã biết cậu là một tay rất hay mà".
"Bọn mình chỉ khiêu vũ thôi".
"Đó là bước đầu, đúng không?" Cô liếc xung quanh, nhìn xuống cuối phố và nhìn ngược vào trong cửa hàng. Trong một khoảnh khắc, sự lẳng lơ biến mất, và tính cách chân that của cô bật ra. "Nói riêng với cậu thôi nhé, Ash có thể cần thêm chút vui tươi đấy. Cậu ấy nghiêm túc quá đi! Mình nghĩ cậu sẽ tốt cho cậu ấy".
Keenan ngừng lại. Anh đã không nghĩ nhiều về điều đó; tất cả những gì anh quan tâm là cô ấy sẽ tốt cho anh, cho những con tinh mùa hè.
Vậy anh có tốt cho cô ấy không? Giữa những hy sinh của cô và những khó khăn phía trước họ nếu cô thực sự là hoàng hậu, thì anh không chắc chắn lắm. Có thể là không. "Mình sẽ có gắng như thế, Rianne".
"Cậu đã mời được cô ấy đi chơi và khiêu vũ đến sáng: như thế mình thấy có vẻ là một khởi đầu tốt rồi đấy". Rianne đập vào cánh tay anh, an ủi anh vì một điều mà cô thậm chí không thể hiểu hết được. "Đừng lo lắng quá".
"Ừ".
Sau khi Rianne đi, Keenan biến mình dần trở về trạng thái bình thường – vô hình với người thường – và tiếp tục đi về khu chòi. Nếu có bao giờ anh cần đến sự thông tuệ từ các cố vấn của mình, thì chính là lúc này đây. Keenan cảm thấy được âm nhạc từ trước cả khi anh bước vào khu chòi. Anh hít thở một hơi thật sâu và bước vào trong, nở nụ cười gượng gạo.
Chỉ liếc nhanh qua Keenan, Tavish đã gỡ tay Eliza đang vòng quanh cổ ông và đi về phía phòng đọc. "Đến đây".
Vào những lúc như thế này, Keenan cảm thấy có sự hiện diện của Tavish gần như là một người cha. Lão tinh này đã là cố vấn và cũng là bạn của Vua Mùa Hè trước đây; ông đã ở đó để đợi khi Keenan đủ tuổi và rời khỏi nhà Beira. Tavish thì không bao giờ ra vẻ hành động như một người cha, nhưng ông hơn nhiều so với một bầy tôi bình thường.
Để ý thấy họ, Niall mở miệng định nói.
Nhưng Keenan lắc đầu nhẹ, "Không. Cứ ở lại với mấy cô gái đó".
"Nếu cậu cần tôi..."
"Tôi rất cần. Luôn luôn". Keenan siết vai Niall. "Bây giờ thì tôi cần ông giữ tất cả mọi người ở ngoài này".
Đây không phải chỗ để nói chuyện. Nếu để lộ ra rằng anh nghi ngờ Beira chơi tiểu xảo gian trá hoặc thủ đoạn ác tâm, nếu tin đồn rằng Aislinn có Khả Năng Nhìn Thấy lan ra ngoài, thì mọi chuyện sẽ có thể rất tồi tệ cho tất cả bọn họ.
Khi đi qua phòng – được vây quanh bởi những Cô Gái Mùa Hè quay tít đến chóng mặt với những cận vệ hết ca gác – Keenan giữ cho khuôn mặt mình không bộc lộ chút hoài nghi nào. Không một dấu hiệu về những khó khăn. Mỉm cười nào.
Vào lúc tới gặp Tavish, thì anh đã sẵn sàng chặn cửa trong suốt ngày hôm đó. Anh tin rằng những cô gái và cận vệ của anh là đáng tin cậy, nhưng ai mà biết được, ai mà thực sự biết được.
Tavish rót một ly rượu vang. "Này".
Keenan cầm lấy ly và thả mình xuống một trong những chiếc ghế bọc da nặng nề.
Sau khi Tavish ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ông hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Và Keenan kể cho ông nghe – về Khả Năng Nhìn Thấy của Aislinn, về những lời đe dọa của Beira, tất cả mọi điều.
Tavish nhìn chăm chăm vào chiếc ly như thể đó là một chiếc gương phản chiếu. Ông xoay xoay chân ly. "Cô ấy có thể không phải là hoàng hậu, nhưng Beira ngại cô ấy. Đối với tôi, chừng đó là đủ lý do để giữ hy vọng – nhiều lý do hơn bất kỳ lúc nào trước đây".
Keenan gật đầu, nhưng không nói gì. Tavish hiếm khi đi thằng vào quan điểm của mình.
Thay vì nhìn Keenan, Tavish để ánh mắt mình trôi lơ lửng quanh phòng, như thể ông đang đọc chữ trên gáy những cuốn sách được xếp thành hàng ở khắp các bức tường trong phòng đọc. "Tôi đã chờ đợi với cậu, nhưng tôi chưa bao giờ ám chỉ rằng một trong các cô gái là người đó. Đó không phải là việc của tôi".
"Tôi rất coi trọng những ý kiến của ông", Keenan trấn an. "Cứ nói cho tôi nghe những gì ông nghĩ".
"Đừng để Aislinn từ chối thử thách. Nếu cô ấy đúng là người đó, và cô ta không chịu..." Ánh mắt của Tavish dừng lại ở những cuốn sách đồ sộ phía sau Keenan. "Cô ấy phải chấp nhận".
Lão tinh này đã tỏ ra ủ dột quá lâu, đến nỗi sự kiên quyết hiện thời của ông khiến Keenan băn khoăn.
Anh hỏi, "Nhưng nếu cô ấy từ chối?"
"Cô ấy không thế. Hãy bắt cô ấy đồng ý". Đôi mắt của Tavish đen sẫm như những vùng nước trong các cánh rừng âm u, thu hút một cách kỳ quá khi cuối cùng ông nhìn thẳng vào Keenan. "Hãy làm bất kỳ điều gì cần thiết, ngay cả nếu điều đó là... khó chấp nhận đối với cậu hoặc cô ấy. Nếu cậu chỉ quan tâm đến một lời tôi từng nói, thì thưa vương chủ của tôi, hãy nghe tôi lần này".
—Trích The Folk-Lore of the Isle of Man của A. W. Moore (1891)
Keenan run rẩy khi rời Donia; anh đi không định hướng qua thành phố, mong ước, muốn có một câu trả lời. Mà không có. Trừ phi Aislinn chính là hoàng hậu đang còn thiếu của anh và anh có thể thuyết phục cô tin anh, chấp nhận anh, còn không thì anh chẳng thể làm được gì. Đơn giản là anh không đủ mạnh để đối địch với Beira.
Giá như mình... Anh mỉm cười trước ý nghĩ đó: ngăn chặn được Beira, có thể đúng lúc để cứu Donia. Đó là hy vọng duy nhất mà họ đang trông vào.
Nhưng nếu Khả Năng Nhìn Thấy của Aislinn mới là điều đặc biệt mà chị em nhà Eolas nói tới – mà đó là bản năng của họ - thì chẳng ăn thua gì. Donia sẽ chết, và anh thì vẫn sẽ bị kiềm tỏa. Nguồn sức mạnh mùa hè bé nhỏ mà anh hiện có thể viện tới thì còn xa mới đủ để đứng lên chống lại Beira.
Anh ngả đầu vào một cây sồi và nhắm mắt. Hít thở. Chỉ hít thở thôi nào. Aislinn rất khác biệt, có thể đủ khác biệt; có thể cô ấy đúng là người đó.
Nhưng cũng có thể không phải.
Lời tuyên bố của chị em nhà Eolas – mà những con tinh đã nghe thấy và coi như là lời khẳng định về việc tìm ra Nữ Hoàng Mùa Hè – có thể chỉ đơn giản là một tiết lộ rằng cô ấy có Khả Năng Nhìn Thấy. Cô ấy có thể không phải là người đó.
Anh vừa quay về hướng có nhiều cây xanh hơn của thành phố thì nghe thấy tiếng những mụ phù thủy của Beira tới gần. Bọn họ đi theo ở một khoảng cách đủ kính cẩn đến khi anh tới bờ sông.
Ở bờ sông, anh ngồi xuống – chân đặt trên nền đất, Mặt Trời chiếu sau lưng – và chờ đợi.
Thà ở đây còn tốt hơn ở khu chòi.
Vào lần ghé thăm gần nhất, Beira đã làm đóng băng nhiều chim choc hết mức có thể trong lúc anh rời khỏi phòng. Khi quay lại, anh thấy chúng nằm chết trên sàn, hoặc bất động trên các cành cây, treo lơ lửng như những món đồ trang trí ghê khiếp ở đầu những trụ băng. Nếu anh không ngăn chặn được Beira, thì một lần khác, có thể sẽ là các Cô Gái Mùa Hè hoặc các vệ binh của anh phải cảm nhận cơn giận dữ của bà ta.
Beira đứng trong bóng râm của một tấm vải bạt sặc sỡ được căng ra phía trên đầu bà bởi vài cận vệ gần như trần truồng. Đó là nhựng con-tinh-táo-gai và một tên-khổng-lồ-da-trơn, tất cả đều trưng ra những vết bầm còn mới nguyên và làn da phát cước vì sương lạnh.
"Sao, không ôm? Không hôn à?" Beira chìa một tay ra. "Lại đây nào, con yêu nhất đời ta".
"Con sẽ ở ngoài đây". Keenan chẳng buồn đứng dậy, anh chỉ liếc về phía Beira. "Con thích có hơi ấm trên da mình".
Beira nhăn mũi và bĩu môi vẻ không hài lòng. "Cái thứ kinh tởm, ánh Mặt Trời ấy".
Anh nhún vai. Nói chuyện với bà lúc này – sau khi gặp Donia, sau tất cả những nghi ngại về Aislinn – là điều anh ít mong muốn nhất.
"Con có biết dạo này người ta còn bán quần áo chống nắng không?" Bà ngồi xuống trên một chiếc ghế trắng vô hình mà mấy mụ phù thủy kéo ra cho. "Loài người thật là những con quái vật kỳ lạ".
"Có việc gì cần nói không, Beira?" Anh vốn chưa bao giờ thích sự có mặt của bà, nhưng bà đã đe dọa Donia – thì việc giả vờ lễ phép càng khó khăn hơn bình thường.
"Chẳng lẽ việc mẹ chỉ muốn đến thăm và nói chuyện với con lại khó tin đến thế kia à?" Không nhìn ra sau, bà chìa ra một tay; một con yêu gỗ bị đeo vòng cổ đặt ngay một ly nước lạnh buốt vào những ngón tay đang duỗi ra của bà. "Con thì chẳng mấy khi đến thăm mẹ".
Keenan nằm ngửa trên cỏ, tận hưởng sức mạnh của hơi ấm từ Trái Đất thấm vào cơ thể mình. "Có thể vì mẹ quá ác nghiệt và tàn nhẫn chăng?"
Bà phẩy tay như thể phủi sạch lời nhận xét của anh. "Mẹ nói một đằng; con lại nói một nẻo..."
"Đúng ra phải là con nói về sự chính trực; còn mẹ nói về sự giả dối".
"Ôi, đấy đúng là ý kiến chủ quan, cái chính trực đó". Bà nhấp một ngụm nước. "Mẹ lấy cho con chút nước nhé, con yêu?"
"Không". Anh miết các ngón tay mình lên mặt đất, đưa hơi ấm của mình xuống những hạt mầm đang ngủ yên. Những búp hoa nhỏ vươn ra từ cái chạm tay của anh; những chồi cây mong manh chui qua những ngón tay mở của anh.
"Mẹ nghe nói con đã uống chung kha khá với Cô Gái Mùa Hè mới. Và con bé tội nghiệp đã bị hoa cả mắt". Bà sùy sùy anh với ánh mắt phê bình. "Mẹ đã dạy con tốt hơn kia mà, phải không? Dụ cho con cừu tội nghiệp say khướt để thuyết phục nó về điều-mà-con-biết-rồi-đấy".
"Sự việc không phải như thế", anh gắt. "Aislinn và con khiêu vũ cùng chúc mừng cuộc sống mới của cô ấy. Đó không phải là dụ dỗ".
Beira bước ra khỏi khoảng bóng râm dưới miếng vải bạt, khiến vệ binh của bà vội vã chạy theo để giữ cho miếng vải che trên đầu khi bà di chuyển. Nếu không thì bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt, bất kể đó là lỗi của ai.
Khi bóng của miếng vải bạt che lấp những tia nắng êm dịu của anh, Keenan nửa muốn chờ đợi, nửa muốn đốt cháy ngay miếng vải đó. Anh đứng dậy đối mặt với Beira.
"À, nếu con muốn nghe ý kiến, từ kinh nghiệm của một người mẹ, thì mẹ sẽ nói rằng cô ta không xứng đáng đâu". Beira liếc những bông hoa; ngay lập tức, chúng bị đóng băng. Bà buốc về phía trước – và với một âm thanh chói tai – nghiền nát chúng dưới gót giày. "Deborah tội nghiệp sẽ chẳng còn gặp khó khăn gì để thuyết phục cô ta tránh xa con. Con đã không đề nghị Deborah nhẹ nhàng với cô gái kia đấy chứ".
"Đó là lựa chọn của Aislinn. Cô ấy có thể nhấc quyền trượng hoặc không". Anh muốn bảo với Beira rằng việc đe dọa Donia sẽ không thay đổi được gì đâu, nhưng anh lại không thể. "Con đã nói chuyện với Donia – mà chắc chắn rằng mẹ biết rõ tên cô ấy – về tuyên bố của chị em nhà Eolas".
"Ô?" Beira ngừng lại, mắt mở to như thể đang ngạc nhiên. "Tuyên bố gì?"
"Rằng Aislinn rất đặc biệt".
"Tất nhiên là thế rồi, con yêu quý. Tất cả bọn họ đều đặc biệt – ít nhất trong vài đêm đầu tiên. Sau đó thì" – Bà nhìn lại phía một con yêu tinh đang co rúm – "hết mới, hết lạ, con hiểu chứ?"
Anh cố ép mình cười.
"Delilah tội nghiệp, mẹ có thể tưởng tượng con bé đang cay đắng lắm. Trước đây không bao lâu thì nó mới là người khiêu vũ với con". Beira lắc lư như thể đang khiêu vũ với một bạn nhảy vô hình, trông rất thanh lịch dù bà chỉ có một mình. "Con người đúng là lượn lại và phơi ra trong những cái vỏ bọc dễ vỡ... Rất dễ tiêu diệt".
Tim anh đập rộn lên. Các nguyên tắc buộc Beira không được liên hệ với cô gái người thường, và cho đến giờ, Beira chưa từng phá vỡ nguyên tắc đó – theo những gì anh biết – nhưng bà đã phá vỡ các nguyên tắc khác. "Mẹ có ý gì vậy?"
"Chả có gì cả, con yêu thương". Beira dừng lại và nhún gối trước mặt em, rút ra một cái quạt, rồi phe phẩy nó trước mặt, khiến không khí lạnh buốt phả vào anh. "Mẹ chỉ tự hỏi liệu con có nên chọn một cô nàng khác cho trò chơi này, để cho con bé hiện nay gia nhập đám con gái bị bỏ rơi kia. Thậm chí mẹ cũng có thể đi tìm các cô nàng cùng với con. Chúng ta sẽ rủ cả Delia và cùng nhau làm việc đó".
Anh để cho tất cả sự cay đắng mà mình đang cảm nhận thể hiện trong giọng nói, "Phải, với tốc độ của Donia, thì con có thể cũng cần như vậy. Ngoài một buổi khiêu vũ trong lúc say, thì con chẳng đi đến đâu cả".
"Sẽ còn những cô gái khác, con yêu ạ". Beira thở dài, nhưng mắt bà sáng lên với ánh lấp lánh của băng giá – một dấu hiệu rõ ràng chứng tỏ bà đang hài lòng.
Nhưng họ không phải là Nữ Hoàng Mùa Hè, phải không?
"Có thể con chỉ cần cố gắng hơn nữa", anh nói và tỏa một hơi thở nóng bỏng về phía tấm vải bạt của Beira – khiến nó bốc cháy – rồi anh bỏ đi, để bà đứng ở đó rít lên với bọn tay chân rằng phải giữ cho ánh nắng tránh xa khỏi bà.Đến một ngày nào đó, mình sẽ thực sự có thể chống lại Beira.
Còn bây giờ, anh đành hài lòng với những khoảnh khắc nhỏ nhoi đó.
** *
Keenan đi lang thang trong thành phố, lên Đại lộ Số Năm, cách xa con sông cho đến khi tới Edgehill, rồi đi theo đó cho đến khi tới những cửa hàng trông tồi tàn hơn. Những tiếng ồn ào của thành phố như một lời rì rầm chào đón, nhắc anh về những con người thường đang làm ăn phát triển ở nơi mà giống loài của anh không thể.
Đó là vấn đề: những con người thường và những con tinh mùa hè của anh.
"Keenan?" Rianne bước ra từ một cửa hàng đĩa nhạc và chạy suýt va vào anh. Cô há hốc miệng nhìn anh. "Tóc cậu sao vậy?"
Trong lúc lơ đãng, anh đã đi lang thang mà vẫn hiện hình, mái tóc mang màu sắc màu bình thường, như những sợi đồng phản chiếu ánh sáng.
"Nhuộm". Anh mỉm cười, làm cho tóc nhạt dần cho đến khi những tia sáng kim loại biến mất.
Cô với tay cầm vài lọn tóc của anh, giơ lên phía ánh sáng, xoay xoay qua lại. "Lúc nãy mình thấy trông nó gần như là những sợi kim loại ấy".
"Hmm". Anh lùi lại, kéo tóc ra khỏi tay cô. "Hôm nay cậu có thấy Aislinn không?"
Cô phá lên cười. "Không". Cứ tưởng cô ấy còn đi với cậu chứ".
"Không". Anh nhìn qua vai Rianne, tới chỗ mấy Cô Gái Mùa Hè đang true chọc một nam tinh thanh hương trà hết ca gác. "Sáng nay mình hộ tống cô ấy về nhà rồi".
"Sáng nay hả?" Cô lắc đầu, vẫn cười. Điệu bộ của cô ra vẻ hoàn toàn ngây thơ, ngọt ngào và lơ đãng. Nhưng những lời nói lại hoàn toàn khác với thái độ của cô. "Mình đã biết cậu là một tay rất hay mà".
"Bọn mình chỉ khiêu vũ thôi".
"Đó là bước đầu, đúng không?" Cô liếc xung quanh, nhìn xuống cuối phố và nhìn ngược vào trong cửa hàng. Trong một khoảnh khắc, sự lẳng lơ biến mất, và tính cách chân that của cô bật ra. "Nói riêng với cậu thôi nhé, Ash có thể cần thêm chút vui tươi đấy. Cậu ấy nghiêm túc quá đi! Mình nghĩ cậu sẽ tốt cho cậu ấy".
Keenan ngừng lại. Anh đã không nghĩ nhiều về điều đó; tất cả những gì anh quan tâm là cô ấy sẽ tốt cho anh, cho những con tinh mùa hè.
Vậy anh có tốt cho cô ấy không? Giữa những hy sinh của cô và những khó khăn phía trước họ nếu cô thực sự là hoàng hậu, thì anh không chắc chắn lắm. Có thể là không. "Mình sẽ có gắng như thế, Rianne".
"Cậu đã mời được cô ấy đi chơi và khiêu vũ đến sáng: như thế mình thấy có vẻ là một khởi đầu tốt rồi đấy". Rianne đập vào cánh tay anh, an ủi anh vì một điều mà cô thậm chí không thể hiểu hết được. "Đừng lo lắng quá".
"Ừ".
Sau khi Rianne đi, Keenan biến mình dần trở về trạng thái bình thường – vô hình với người thường – và tiếp tục đi về khu chòi. Nếu có bao giờ anh cần đến sự thông tuệ từ các cố vấn của mình, thì chính là lúc này đây. Keenan cảm thấy được âm nhạc từ trước cả khi anh bước vào khu chòi. Anh hít thở một hơi thật sâu và bước vào trong, nở nụ cười gượng gạo.
Chỉ liếc nhanh qua Keenan, Tavish đã gỡ tay Eliza đang vòng quanh cổ ông và đi về phía phòng đọc. "Đến đây".
Vào những lúc như thế này, Keenan cảm thấy có sự hiện diện của Tavish gần như là một người cha. Lão tinh này đã là cố vấn và cũng là bạn của Vua Mùa Hè trước đây; ông đã ở đó để đợi khi Keenan đủ tuổi và rời khỏi nhà Beira. Tavish thì không bao giờ ra vẻ hành động như một người cha, nhưng ông hơn nhiều so với một bầy tôi bình thường.
Để ý thấy họ, Niall mở miệng định nói.
Nhưng Keenan lắc đầu nhẹ, "Không. Cứ ở lại với mấy cô gái đó".
"Nếu cậu cần tôi..."
"Tôi rất cần. Luôn luôn". Keenan siết vai Niall. "Bây giờ thì tôi cần ông giữ tất cả mọi người ở ngoài này".
Đây không phải chỗ để nói chuyện. Nếu để lộ ra rằng anh nghi ngờ Beira chơi tiểu xảo gian trá hoặc thủ đoạn ác tâm, nếu tin đồn rằng Aislinn có Khả Năng Nhìn Thấy lan ra ngoài, thì mọi chuyện sẽ có thể rất tồi tệ cho tất cả bọn họ.
Khi đi qua phòng – được vây quanh bởi những Cô Gái Mùa Hè quay tít đến chóng mặt với những cận vệ hết ca gác – Keenan giữ cho khuôn mặt mình không bộc lộ chút hoài nghi nào. Không một dấu hiệu về những khó khăn. Mỉm cười nào.
Vào lúc tới gặp Tavish, thì anh đã sẵn sàng chặn cửa trong suốt ngày hôm đó. Anh tin rằng những cô gái và cận vệ của anh là đáng tin cậy, nhưng ai mà biết được, ai mà thực sự biết được.
Tavish rót một ly rượu vang. "Này".
Keenan cầm lấy ly và thả mình xuống một trong những chiếc ghế bọc da nặng nề.
Sau khi Tavish ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ông hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Và Keenan kể cho ông nghe – về Khả Năng Nhìn Thấy của Aislinn, về những lời đe dọa của Beira, tất cả mọi điều.
Tavish nhìn chăm chăm vào chiếc ly như thể đó là một chiếc gương phản chiếu. Ông xoay xoay chân ly. "Cô ấy có thể không phải là hoàng hậu, nhưng Beira ngại cô ấy. Đối với tôi, chừng đó là đủ lý do để giữ hy vọng – nhiều lý do hơn bất kỳ lúc nào trước đây".
Keenan gật đầu, nhưng không nói gì. Tavish hiếm khi đi thằng vào quan điểm của mình.
Thay vì nhìn Keenan, Tavish để ánh mắt mình trôi lơ lửng quanh phòng, như thể ông đang đọc chữ trên gáy những cuốn sách được xếp thành hàng ở khắp các bức tường trong phòng đọc. "Tôi đã chờ đợi với cậu, nhưng tôi chưa bao giờ ám chỉ rằng một trong các cô gái là người đó. Đó không phải là việc của tôi".
"Tôi rất coi trọng những ý kiến của ông", Keenan trấn an. "Cứ nói cho tôi nghe những gì ông nghĩ".
"Đừng để Aislinn từ chối thử thách. Nếu cô ấy đúng là người đó, và cô ta không chịu..." Ánh mắt của Tavish dừng lại ở những cuốn sách đồ sộ phía sau Keenan. "Cô ấy phải chấp nhận".
Lão tinh này đã tỏ ra ủ dột quá lâu, đến nỗi sự kiên quyết hiện thời của ông khiến Keenan băn khoăn.
Anh hỏi, "Nhưng nếu cô ấy từ chối?"
"Cô ấy không thế. Hãy bắt cô ấy đồng ý". Đôi mắt của Tavish đen sẫm như những vùng nước trong các cánh rừng âm u, thu hút một cách kỳ quá khi cuối cùng ông nhìn thẳng vào Keenan. "Hãy làm bất kỳ điều gì cần thiết, ngay cả nếu điều đó là... khó chấp nhận đối với cậu hoặc cô ấy. Nếu cậu chỉ quan tâm đến một lời tôi từng nói, thì thưa vương chủ của tôi, hãy nghe tôi lần này".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.