Chương 29: CHƯƠNG 25
Điểm Tâm Sáng
27/04/2016
Ba tôi lái xe cả đêm đưa tôi tới Phúc Kiến, thím Phạm và chú Phạm biết tin, cũng lái xe tải xuôi nam.
Trên xe, mấy phút đầu, tôi đều im lặng.
Ba tôi cầm tay tôi, "Cậu ta sẽ không có chuyện gì đâu."
Tôi gật đầu, quay mặt ra nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sẽ không có chuyện gì, tay tôi nắm thật chặt chiếc nhẫn trước ngực.
Đến nơi, cũng là lúc trời vừa rạng sáng.
Lâm Sanh đang ở bệnh viện chờ chúng tôi, thật ra thì anh ấy vốn có một vụ án cần thụ lý nên hôm nay phải đến bệnh viện lấy khẩu cung của nguyên cáo, lúc ra ngoài mới gặp được Phạm Đông Ly đang được đưa vào bệnh viện.
Vừa đi tới hành lang lầu chín, tôi đã nghe thấy một tiếng khóc đứt ruột đứt gan, lòng tôi căng thẳng co lại, tay hơi run run.
"Mới từ phòng giải phẫu ra ngoài, đã qua cơn nguy kịch rồi." Khi Lâm Sanh thấy tôi, câu nói đầu tiên chính là, anh ấy đã qua cơn nguy kịch rồi.
Cảm giác lúc đó như nén lấy một hơi thở ra, mặc kệ Phạm Đông Ly có thế nào, chỉ cần anh ấy vẫn còn sống là tốt rồi, tim tôi đang treo lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng hạ xuống, vẫn còn may mắn.
"Bây giờ có thể đi thăm cậu ta không?" Ba tôi đứng sau lưng tôi hỏi.
Lâm Sanh lắc đầu, "Vẫn còn đang hôn mê, bây giờ không nên đi vào phòng bệnh, tình huống của anh ấy vẫn chưa ổn định, cần quan sát tiếp."
Tôi gọi điện thoại cho chú Phạm, vì bọn họ có thể sáng sớm mới tới nơi được, tôi nói họ đừng có gấp, Phạm Đông Ly đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Cả lầu đều ồn ào, bốn phòng cấp cứu và các phòng giải phẫu khác đều mở toang, tiếng khóc và tiếng bước chân nối liền nhau, y tá chuyển bệnh nhân chạy nhanh như đi ngựa.
Chúng tôi ngồi ở hàng ghế dài bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Sanh miêu tả đơn giản cho tôi nghe về sự cố xảy ra.
Trời tối, đoạn đường cao tốc đi về Chiết Giang ngập sương mù, tầm nhìn rộng nhất chưa tới 15 mét, mặt đường vì lạnh quá cũng kết thành các mảnh băng vụn, gần mười km trên đường thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông.
Đường cao tốc cũng không có gió, xe du lịch của Phạm Đông Ly bị một chiếc xe chở hàng tông vào đuôi, xe hàng đó chạy rất nhanh, còn đụng phải ba xe ở phía sau.
Sau khi chiếc xe du lịch của bọn họ bị đụng xong, nó nghiêng về phía bên phải, đụng thẳng vào mặt đường bên phải, ngã xuống, cuối cùng trượt về phía trước 100 mét mới dừng lại.
Chuyện này cũng làm mấy chiếc xe con đối diện, cũng lần lượt tung vào đuôi xe, nhập luôn vào đống sự cố đó.
Trên xe, mấy phút đầu, tôi đều im lặng.
Ba tôi cầm tay tôi, "Cậu ta sẽ không có chuyện gì đâu."
Tôi gật đầu, quay mặt ra nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sẽ không có chuyện gì, tay tôi nắm thật chặt chiếc nhẫn trước ngực.
Đến nơi, cũng là lúc trời vừa rạng sáng.
Lâm Sanh đang ở bệnh viện chờ chúng tôi, thật ra thì anh ấy vốn có một vụ án cần thụ lý nên hôm nay phải đến bệnh viện lấy khẩu cung của nguyên cáo, lúc ra ngoài mới gặp được Phạm Đông Ly đang được đưa vào bệnh viện.
Vừa đi tới hành lang lầu chín, tôi đã nghe thấy một tiếng khóc đứt ruột đứt gan, lòng tôi căng thẳng co lại, tay hơi run run.
"Mới từ phòng giải phẫu ra ngoài, đã qua cơn nguy kịch rồi." Khi Lâm Sanh thấy tôi, câu nói đầu tiên chính là, anh ấy đã qua cơn nguy kịch rồi.
Cảm giác lúc đó như nén lấy một hơi thở ra, mặc kệ Phạm Đông Ly có thế nào, chỉ cần anh ấy vẫn còn sống là tốt rồi, tim tôi đang treo lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng hạ xuống, vẫn còn may mắn.
"Bây giờ có thể đi thăm cậu ta không?" Ba tôi đứng sau lưng tôi hỏi.
Lâm Sanh lắc đầu, "Vẫn còn đang hôn mê, bây giờ không nên đi vào phòng bệnh, tình huống của anh ấy vẫn chưa ổn định, cần quan sát tiếp."
Tôi gọi điện thoại cho chú Phạm, vì bọn họ có thể sáng sớm mới tới nơi được, tôi nói họ đừng có gấp, Phạm Đông Ly đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Cả lầu đều ồn ào, bốn phòng cấp cứu và các phòng giải phẫu khác đều mở toang, tiếng khóc và tiếng bước chân nối liền nhau, y tá chuyển bệnh nhân chạy nhanh như đi ngựa.
Chúng tôi ngồi ở hàng ghế dài bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Sanh miêu tả đơn giản cho tôi nghe về sự cố xảy ra.
Trời tối, đoạn đường cao tốc đi về Chiết Giang ngập sương mù, tầm nhìn rộng nhất chưa tới 15 mét, mặt đường vì lạnh quá cũng kết thành các mảnh băng vụn, gần mười km trên đường thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông.
Đường cao tốc cũng không có gió, xe du lịch của Phạm Đông Ly bị một chiếc xe chở hàng tông vào đuôi, xe hàng đó chạy rất nhanh, còn đụng phải ba xe ở phía sau.
Sau khi chiếc xe du lịch của bọn họ bị đụng xong, nó nghiêng về phía bên phải, đụng thẳng vào mặt đường bên phải, ngã xuống, cuối cùng trượt về phía trước 100 mét mới dừng lại.
Chuyện này cũng làm mấy chiếc xe con đối diện, cũng lần lượt tung vào đuôi xe, nhập luôn vào đống sự cố đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.