Chương 7
Lan Rùa
18/11/2016
Chương 7: Quai bị ~ Lan ~
Đúng là chó thì mãi vẫn là chó, chẳng thể ngóc đầu lên được, thân phận rõ hẩm hiu…cứ ngỡ sẽ có ngày không phải chạy…không phải lén lút nữa, ai dè…haizzz…rõ buồn…Ngày nào tôi cũng ra ngõ, ngày nào cũng ước lũ người đó biến đi giùm cho, vậy mà, ngày nào chúng cũng ở đấy, não nề…
Cũng không hiểu sao tôi cho thằng cha ấy ở lại nhà mình nữa…Tất nhiên tôi muốn tống khứ hắn ra khỏi nhà, nhưng mà tôi cũng thấy vui vui, vì mình làm được việc tốt…trước giờ, ít khi được giúp đỡ ai, hóa ra cảm giác mình là người có ích, lại hạnh phúc tới vậy…
Mới cả, tôi và hắn…giống nhau…chắc đều là những phần tử không dưới đáy thì ở gần đáy của xã hội…tôi có phần đồng cảm…
Có lần đi qua chỗ thanh lí áo quần, hàng rẻ lắm, tôi để nghĩ thấy hắn chỉ có hai bộ quần áo, một bộ tôi cho, một bộ thì dài, mặc ở nhà cũng khó chịu, tôi dừng lại, mua lấy một đôi áo phông và quần đùi, lúc về đưa cho hắn, có thể thấy mắt mũi hắn đỏ au…tôi hiểu được cảm giác ấy, tứ cố vô thân, tự nhiên có người quan tâm tới mình, không cảm động mới là lạ.
Ừ, thì tôi cũng tứ cố vô thân, hằng ngày đi làm về, chia sẻ chuyện trò với hắn, không thể phủ nhận, tôi thấy rất vui…
Một buổi tối nọ, tự dưng tôi thấy chán ăn vô cùng, hắn nhận ra, khuyên nhủ động viên, mà tôi không thể nuốt nổi, tối đó, tôi không ngủ được, họng đau, tai đau…tới sáng hôm sau thì quai hàm sưng vù, mở miệng ra nói năng cũng thấy khó khăn, định dậy đi làm mà xong ngã lăn quay…Trong lúc chán nản, mệt mỏi…một bàn tay rộng lớn của ai đó, bế lấy tôi, đặt lên giường, cái mùi hương này, rất quen, bây giờ gần như vậy, lại càng rõ…
Cựa mình, tôi thấy tay bị ai đó giữ chặt, hơi hé mắt, hắn ngồi cạnh giường, thấy tôi liền bỏ khăn, nhanh sờ lên trán, thở phào:
-”Đỡ sốt rồi…Em hồi phục cũng nhanh thật…”
-”Tôi sốt à…”
-”Làm tôi lo chết, làm việc ít thôi…”
Hắn lo cho tôi ư? Dù sao thì tia nóng ấm tràn qua cơ thể…từ xưa tới giờ, chưa có một người nam giới nào lo cho tôi cả…cảm giác là gì đây???
-”Em bị quai bị rồi, mấy ngày nữa sẽ rất khó chịu…”
Quai bị ư? Chết cha…tôi đã nghe nói về bệnh này, thật là…số chó mà…đã nghèo giờ lại còn bệnh…Thấy mặt tôi nhắn nhó, hắn trấn an:
-”Không sao, bệnh này chăm sóc đúng cách thì không nguy hiểm đâu…”
Không nguy hiểm ư? Hắn gà hay sao, biến chứng của quai bị, hắn chưa bao giờ nghe thấy ư? Bỗng nhớ ra hắn còn cầm tay mình, tôi vội rút ra, quát:
-”Tránh ra…mau ra chỗ khác?”
-”???”
-”Không sợ bị lây à? Nguy hiểm lắm…Đi ra mau…”
Hắn ngập ngừng, rồi đáp:
-”Không sao, tôi bị rồi…”
-”Thật không?”
-”Thật…Em ở nhà một mình một lát có được không?”
-”Anh đi đâu?”
-”Tôi đi mua thuốc…”
-”Không được đâu, bọn chó nó canh suốt ngoài cửa…không cần thuốc thang gì đâu, tôi bao lần ốm rồi, nằm mấy ngày là tự khỏi, sức khỏe tôi tốt lắm…”
-”Đừng lo…”
-”Anh đừng đi, chúng mà bắt được thì …”
Không thèm tôn trọng ý kiến của tôi, hắn khép cửa đi thẳng…Tôi nằm một mình trong nhà, lâu lắm rồi, mới có cảm giác nhà cửa tính lặng như vậy, quả…không thấy quen…
Thật xấu hổ, tôi mong hắn về…mỗi lần có tiếng bước chân ngoài cửa, lòng lại khấp khởi, hơi vươn người ra…lại không phải…Hai mươi phút…bốn mươi phút…một tiếng…hai tiếng …Sao lâu vậy chứ? Hiệu thuốc ở gần đây cơ mà?
Lẽ nào hắn nhân cơ hội tôi ốm đau mà bỏ đi, sợ bị lây…sao không nói từ trước, đi thì đi luôn, tôi đâu có cần…nhưng nếu hắn không bỏ đi, có khi nào…hắn đã bị bắt…ôi, cái thằng ngu này, nghe tôi ở nhà có phải yên chuyện không? Không hiểu sao nước mắt tôi lại ứa ra…chẳng hiểu rõ mình nữa…là tâm trạng đau khổ vì bị bỏ rơi, hay là vì lo cho hắn???
Tôi sống một mình trên cái cuộc đời này, phần lớn thời gian đều lạc quan vui vẻ??? Hôm nay lại bị một người chẳng quen biết khiến mình buồn? Sao có thể như vậy chứ???
Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 8
Đúng là chó thì mãi vẫn là chó, chẳng thể ngóc đầu lên được, thân phận rõ hẩm hiu…cứ ngỡ sẽ có ngày không phải chạy…không phải lén lút nữa, ai dè…haizzz…rõ buồn…Ngày nào tôi cũng ra ngõ, ngày nào cũng ước lũ người đó biến đi giùm cho, vậy mà, ngày nào chúng cũng ở đấy, não nề…
Cũng không hiểu sao tôi cho thằng cha ấy ở lại nhà mình nữa…Tất nhiên tôi muốn tống khứ hắn ra khỏi nhà, nhưng mà tôi cũng thấy vui vui, vì mình làm được việc tốt…trước giờ, ít khi được giúp đỡ ai, hóa ra cảm giác mình là người có ích, lại hạnh phúc tới vậy…
Mới cả, tôi và hắn…giống nhau…chắc đều là những phần tử không dưới đáy thì ở gần đáy của xã hội…tôi có phần đồng cảm…
Có lần đi qua chỗ thanh lí áo quần, hàng rẻ lắm, tôi để nghĩ thấy hắn chỉ có hai bộ quần áo, một bộ tôi cho, một bộ thì dài, mặc ở nhà cũng khó chịu, tôi dừng lại, mua lấy một đôi áo phông và quần đùi, lúc về đưa cho hắn, có thể thấy mắt mũi hắn đỏ au…tôi hiểu được cảm giác ấy, tứ cố vô thân, tự nhiên có người quan tâm tới mình, không cảm động mới là lạ.
Ừ, thì tôi cũng tứ cố vô thân, hằng ngày đi làm về, chia sẻ chuyện trò với hắn, không thể phủ nhận, tôi thấy rất vui…
Một buổi tối nọ, tự dưng tôi thấy chán ăn vô cùng, hắn nhận ra, khuyên nhủ động viên, mà tôi không thể nuốt nổi, tối đó, tôi không ngủ được, họng đau, tai đau…tới sáng hôm sau thì quai hàm sưng vù, mở miệng ra nói năng cũng thấy khó khăn, định dậy đi làm mà xong ngã lăn quay…Trong lúc chán nản, mệt mỏi…một bàn tay rộng lớn của ai đó, bế lấy tôi, đặt lên giường, cái mùi hương này, rất quen, bây giờ gần như vậy, lại càng rõ…
Cựa mình, tôi thấy tay bị ai đó giữ chặt, hơi hé mắt, hắn ngồi cạnh giường, thấy tôi liền bỏ khăn, nhanh sờ lên trán, thở phào:
-”Đỡ sốt rồi…Em hồi phục cũng nhanh thật…”
-”Tôi sốt à…”
-”Làm tôi lo chết, làm việc ít thôi…”
Hắn lo cho tôi ư? Dù sao thì tia nóng ấm tràn qua cơ thể…từ xưa tới giờ, chưa có một người nam giới nào lo cho tôi cả…cảm giác là gì đây???
-”Em bị quai bị rồi, mấy ngày nữa sẽ rất khó chịu…”
Quai bị ư? Chết cha…tôi đã nghe nói về bệnh này, thật là…số chó mà…đã nghèo giờ lại còn bệnh…Thấy mặt tôi nhắn nhó, hắn trấn an:
-”Không sao, bệnh này chăm sóc đúng cách thì không nguy hiểm đâu…”
Không nguy hiểm ư? Hắn gà hay sao, biến chứng của quai bị, hắn chưa bao giờ nghe thấy ư? Bỗng nhớ ra hắn còn cầm tay mình, tôi vội rút ra, quát:
-”Tránh ra…mau ra chỗ khác?”
-”???”
-”Không sợ bị lây à? Nguy hiểm lắm…Đi ra mau…”
Hắn ngập ngừng, rồi đáp:
-”Không sao, tôi bị rồi…”
-”Thật không?”
-”Thật…Em ở nhà một mình một lát có được không?”
-”Anh đi đâu?”
-”Tôi đi mua thuốc…”
-”Không được đâu, bọn chó nó canh suốt ngoài cửa…không cần thuốc thang gì đâu, tôi bao lần ốm rồi, nằm mấy ngày là tự khỏi, sức khỏe tôi tốt lắm…”
-”Đừng lo…”
-”Anh đừng đi, chúng mà bắt được thì …”
Không thèm tôn trọng ý kiến của tôi, hắn khép cửa đi thẳng…Tôi nằm một mình trong nhà, lâu lắm rồi, mới có cảm giác nhà cửa tính lặng như vậy, quả…không thấy quen…
Thật xấu hổ, tôi mong hắn về…mỗi lần có tiếng bước chân ngoài cửa, lòng lại khấp khởi, hơi vươn người ra…lại không phải…Hai mươi phút…bốn mươi phút…một tiếng…hai tiếng …Sao lâu vậy chứ? Hiệu thuốc ở gần đây cơ mà?
Lẽ nào hắn nhân cơ hội tôi ốm đau mà bỏ đi, sợ bị lây…sao không nói từ trước, đi thì đi luôn, tôi đâu có cần…nhưng nếu hắn không bỏ đi, có khi nào…hắn đã bị bắt…ôi, cái thằng ngu này, nghe tôi ở nhà có phải yên chuyện không? Không hiểu sao nước mắt tôi lại ứa ra…chẳng hiểu rõ mình nữa…là tâm trạng đau khổ vì bị bỏ rơi, hay là vì lo cho hắn???
Tôi sống một mình trên cái cuộc đời này, phần lớn thời gian đều lạc quan vui vẻ??? Hôm nay lại bị một người chẳng quen biết khiến mình buồn? Sao có thể như vậy chứ???
Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 8
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.