Chương 11:
Chilll
01/11/2022
Ngày hôm sau…
Hôm nay mừng quá, không có tiết Hóa. Không biết từ khi nào mà tôi ghét môn hóa nhưng lại yêu con gái cô dạy Hóa. Ông trời sao trớ trêu thế. Đang ngồi ăn sáng với hai thằng Tuấn và Nam trước giờ học.
– Tao quyết định rồi, chắc tao bỏ cuộc quá. – Thằng Tuấn nói với tôi, nghe là biết em Linh vẫn bơ nó.
– Coi vậy mà thích con trai như thằng Nam lại hay. – Nó quay qua thằng Nam cười đểu. Thằng Nam nóng máu, tán vào đầu thằng Tuấn.
– Bố láo, hôm nay mày ngon. – Thằng Tuấn điên lên định nhào vào xử thằng Nam.
– Anh Khanh, cho anh này. – Từ xa em Linh chạy về hướng tôi, chìa ra một chai nước cam.
– Hôm này anh có ra công viên nữa không? – Em tròn xoe mắt hỏi.
– À… ờ… chiều này anh không có lớp guitar. – Vẫn còn đang bất ngờ vì chai nước cam.
– Tiếc quá, em thích nghe anh hát nữa.
– Thôi gặp anh sau nhe, em về lớp trước đây, à… số điện thoại em này. – Em chìa một mảnh giấy cho tôi, rồi đi về lớp.
Cầm chai nước cam ép mà vẫn còn bất ngờ vì mọi chuyện vừa diễn ra. Bỗng quay mặt qua nhìn 2 thằng kia thì lại giật mình một lần nữa. Hai ông tướng như đứng hình, miệng thì u o nhìn tôi.
– Thì ra mày phổng tay trên của ông. – Thằng Tuấn tán đầu tôi và nói.
– Thôi đi ba, con người ta có bạn trai rồi. Làm gì đến lượt tao.
– Nhưng sao mày quen được nó hay thế.
– Thôi lên lớp học đi rồi tao kể sau. – Giờ học cũng sắp đến, lại thấy tiếc vì sao lúc nãy không bảo em là chiều này sẽ ra công viên.
Thằng Tuấn vừa đi về lớp vừa lườm tôi. Nó giật mảnh giấy số điện thoại của em từ tay tôi rồi bỏ vào túi. Tôi cũng không dành lại nữa, vì tôi cũng có điện thoại đâu mà cần số làm gì. Tự nhiên bây giờ lại ước có điện thoại dùng. Và một ngày lại diễn ra bình thường như bao ngày.
Những ngày tiếp theo, không hiểu sao không còn thấy em xuất hiện nữa. Dạo này nhiều bài vở quá chăng? Tôi đang gửi xe chuẩn bị vào lớp thì từ xa, em xuất hiện, đi cùng với một vài người bạn. Vẫn khuôn mặt xinh xắn ấy, nốt ruồi trên mà là một thương hiệu. Từng nụ cười của em làm bao thằng con trai trong sân trường phải điêu đứng. Em nhìn thấy tôi thì nụ cười tắt vội, quay đi như người không quen biết. Tôi đang cười với em thì mặt cũng xụ lại. Khó hiểu vì sao em lại như vậy, mới vài hôm trước vẫn rất thân thiện với tôi mà. Chợt nghĩ lại bản thân, cũng đúng thôi, tiểu thư và hai lúa ở hai tầng lớp khác nhau mà. Tôi buồn bã lê bướcvề lớp học.
Tiết Hóa hôm này khá căng thẳng, bài kiểm tra 1 tiết mấy hôm trước đang được phát ra. Ngồi thấp thỏm lo âu chờ nhận bài. Đời người bất cứ ai cũng trải qua cảm giác như vậy, suốt thời cấp sách đến trường. Vậy mà lần nào cũng cảm thấy lo. Có lẽ vì tôi sợ môn Hóa hay có thể vì tôi làm bài không được.
– Bài của mày này. – Thằng Nam quăng bài qua cho tôi.
Đúng là tôi đoán không sai, lại dưới trung bình nữa rồi. Cài đà này thì chắc cuối năm này tiêu môn này quá. Hôm này không biết ngày gì, đủ thứ chuyện buồn. Lúc hết tiết, cô Hiền còn bảo phụ huynh của tôi gọi điện nói chuyện với cô nữa. Vậy là chết chắc rồi.
Trưa tan học, tôi không chạy về nhà mà lại chạy ra công viên 30 – 4. Bình thường giờ này là cảm thấy rất đói bụng rồi, nhưng sao hôm nay chả muốn ăn gì cả. Ngồi thừ người ra một góc, ngắm dòng xe qua lại. Nhiều lúc tôi ước gì có một con kênh ngay đây, tôi sẽ nhảy xuống tắm một trận cho mát. Giải tỏa hết buồn phiền vớ vẫn của cái lứa tuổi học trò này.
– Ê… – Đằng sau lưng tôi có một ngón tay ai đang chọt chọt.
– Linh… – Tôi quay lại thì ngỡ ngàng nhìn thấy Linh đang đứng phía sau.
– Anh ngồi đây làm gì vậy? – Em ngồi xuống cạnh tôi và hỏi.
– Anh hóng mát thôi. – Tôi trả lời đại.
– Hóng mát gì giờ này? Sao không về nhà ăn cơm đi?
– Sao… sao ở trường em khác khác, giận anh gì hả?
– Anh xấu lắm, sao không nhắn tin cho em, lại còn đưa số cho anh Tuấn nữa? – Em khoanh tay lại, biểu môi giận dỗi.
– Anh không có điện thoại, nhắn bằng niềm tin à. – Tôi cười và nói.
– Thiệt hả? – Em tròn xoe mắt, tôi nghĩ bộ học sinh tuổi này không có dùng điện thoại là hiếm lắm sao?
– Thiệt mà. – Tôi hơi quê quê, chắc tụi học sinh thành phố nào cũng có một hai cái nhỉ?
– Sao không nói sớm, làm em giận anh mấy hôm này? – Em cười và nói, nụ cười rất đáng yêu.
– Thôi em khao anh ăn trưa nhè. – Em đứng lên và cầm tay tôi kéo đí.
– À… ờ… – Một tia điện chạy từ tay rôi lan ra khắp người, cảm giác nắm đôi bàn tay ấy thật bồi hồi khó tả.
Chiều hôm đó, Linh và tôi không có tiết học. Vậy là 2 đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp rong ruổi khắp phố phường Sài Gòn. Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi ghé vào một tiệm kem gần vòng xoay hồ con rùa. Tôi nghĩ đây là thời gian lý tưửng nhất để tìm hiểu về người con gái mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay, tôi muốn hiểu rõ thêm về gia đình em, tính cách con người của em.
– Nhà Linh có anh chị em gì không?
– Hì, ước gì em có một thằng em trai để nựng thì sướng biết mấy, nhưng em chỉ có một mình thôi.
– Vậy ba mẹ Linh thì thế nào?
– Thế nào là thế nào? Ừ thì, mẹ em là cô Hiền chủ nhiệm lớp anh, chắc anh cũng biết rồi đó. Còn ba em… – Giọng nói bắt đầu nhỏ lại, một chút nghẹn ngào, rồi em thở dài một cái.
– Sao vậy em? Anh hỏi những gì không nên hỏi hả?
– Không đâu anh à? Ba em có người đàn bà khác, và đã ly dị với mẹ Hiền nhiều năm trước rồi. Bây giờ em có đến hai nhà, nhà mẹ và nhà ba. Hai nhà đều to, nhưng sao chả bao giờ em cảm thấy ấm áp khi ở một trong hai nhà hết.
– Anh xin lỗi vì hỏi những chuyện không hay. – Tôi cảm thấy thương em nhiều lắm, người con gái thế này nên có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn mới phải.
– Không sao đâu anh! Em cũng quen rồi.
Rồi cứ thế, hai đứa ngồi lâng la nói chuyện này chuyện kia. Tôi hiểu thêm rất nhiều về cuộc sống của em. Cô Hiền là một giáo viên ở một vùng quê nhỏ về Sài Gòn làm việc rồi gặp ba của Linh. Về sau này, ba Linh có người đàn bà khác cùng với nhiều mâu thuẫn khiến gia đình không còn yên vui nữa, họ đã quyết định ở riêng. Linh lúc thì sống ở nhà ba, lúc thì ở nhà mẹ. Cô Hiền là một người mẹ tuyệt vời, luôn thương yêu và quan tâm chăm sóc Linh nhưng cũng khó mà bù đắp được sự thiếu vắng của người cha.
Tất cả tình thương mà ba giành cho Linh chỉ là tiền bạc, vật chất vì ông luôn bù đầu vào công việc. Tôi không hiểu hết được sự thiếu thốn tình cảm đó là như thế nào, nhưng chắc hẳn sẽ rất buồn. Linh là một người con gái ngoan hiền và lễ phép nhưng cũng không thiếu tính cách tiểu thư, nhà giàu. Có lẽ đó là kết quả của cuộc sống vật chất luôn đầy đủ từ nhỏ từ ba Linh. Cũng may mắn vì Linh còn có cô Hiền dạy dỗ, dù sao em vẫn là một cô gái hiểu chuyện và không chơi bời như những đứa bạn nhà giàu khác.
– Chết rồi! Mẹ gọi. Anh chở em về nhà nhanh nhanh nhe. – Hai đứa luống cuống, thu dọn đồ đạc ra quầy tính tiền.
– Em ơi! Chút nữa anh đậu xa xa nhà tí, em chịu khó đi bộ về được không?
– Sao vậy anh?
– Anh sợ gặp cô Hiền lắm. – Tôi kể sơ tình hình học tập trong lớp của tôi cho Linh biết.
– Đừng lo mà! Lúc ở nhà, mẹ em hiền lắm.
– Ừ… – Nghe em nói xong, tôi chẳng hết sợ được tí nào.
Quẹo vào hẻm, chỉ còn vài chục mét nữa là tới nhà. Từ xa tôi đã thấy một người phụ nữ đứng đợi. Cái dáng người ấy quá quen thuộc đối với tôi, không ai khác đó chính là cô Hiền. Tay chân tôi bắt đầu run và toát mồ hôi.
– Em chào cô. – Tôi nói hơi run, không dám nhìn vào mặt cô. Vì cô lúc này trông rất bực tức.
– Hai đứa đẩy xe vào nhà đi. – Cô mở cửa và đi vào trong.
– Không sao đâu anh, vào nhà em chơi đi. – Linh khều khều tôi và cười.
– Linh lên lầu đi, chút mẹ sẽ tính chuyện với con sau. – Linh im lặng lên lầu, nhưng khi chuẩn bị lên thì còn quay lại nhìn tôi và ra hiệu như “cố lên, cố lên”, trong rất đáng yêu.
– Khanh ngồi chơi đi em. – Cô vào bếp, lấy nước và một ít bánh ra.
– Dạ! – Lúc này thì tôi đã bớt căng thẳng được phần nào.
– Sau này, tan học là phải về nhà liền, để nhà khỏi trông nghe chưa Khanh!
– Dạ!
– Cô đã nói chuyện điện thoại với dì em rồi.
– Sao cô biết số điện thoại dì em? – Tôi nhìn cô với chút ngạc nhiên, nhưng vẫn ngại và sợ.
– Cô có được từ hồ sơ của em. – Cô nhìn tôi và vuốt đầu tôi như một người con.
– Từ nay khi rảnh thì qua nha cô ăn cơm và cô sẽ kèm môn Hóa cho em.
Tôi ngước lên nhìn cô với anh mắt rưng rưng, lúc này tôi thấy cô thật dịu hiền như một người mẹ.
– Dạ… nhưng… em thấy hơi phiền đến cô quá.
– Không phiền gì đâu em! Nhà cô có hai mẹ con thôi, đôi lúc có thêm một người cũng vui mà.
– Nhưng…
– Không nhưng gì hết! Em mất căn bản môn Hóa khá nhiều, nên luyện tâp lại bây giờ. Năm sau là cuối cấp rồi, lo mà học hành cho đang hoàng. – Lúc này thì cô lại trở lại vẻ nghiêm nghị của một cô giáo.
– Dạ. – Lòng tôi vui sướng khó tả, được sự quan tâm của cô, và đặc biệt là sẽ được thường xuyên gặp Linh.
Lình thì xuống đây từ lúc nào, có lẽ nãy giờ đứng trong bếp cũng nghe được tất cả. Em lại nhìn tôi và cười tươi như rất thích quyết định của cô Hiền.
Hôm nay mừng quá, không có tiết Hóa. Không biết từ khi nào mà tôi ghét môn hóa nhưng lại yêu con gái cô dạy Hóa. Ông trời sao trớ trêu thế. Đang ngồi ăn sáng với hai thằng Tuấn và Nam trước giờ học.
– Tao quyết định rồi, chắc tao bỏ cuộc quá. – Thằng Tuấn nói với tôi, nghe là biết em Linh vẫn bơ nó.
– Coi vậy mà thích con trai như thằng Nam lại hay. – Nó quay qua thằng Nam cười đểu. Thằng Nam nóng máu, tán vào đầu thằng Tuấn.
– Bố láo, hôm nay mày ngon. – Thằng Tuấn điên lên định nhào vào xử thằng Nam.
– Anh Khanh, cho anh này. – Từ xa em Linh chạy về hướng tôi, chìa ra một chai nước cam.
– Hôm này anh có ra công viên nữa không? – Em tròn xoe mắt hỏi.
– À… ờ… chiều này anh không có lớp guitar. – Vẫn còn đang bất ngờ vì chai nước cam.
– Tiếc quá, em thích nghe anh hát nữa.
– Thôi gặp anh sau nhe, em về lớp trước đây, à… số điện thoại em này. – Em chìa một mảnh giấy cho tôi, rồi đi về lớp.
Cầm chai nước cam ép mà vẫn còn bất ngờ vì mọi chuyện vừa diễn ra. Bỗng quay mặt qua nhìn 2 thằng kia thì lại giật mình một lần nữa. Hai ông tướng như đứng hình, miệng thì u o nhìn tôi.
– Thì ra mày phổng tay trên của ông. – Thằng Tuấn tán đầu tôi và nói.
– Thôi đi ba, con người ta có bạn trai rồi. Làm gì đến lượt tao.
– Nhưng sao mày quen được nó hay thế.
– Thôi lên lớp học đi rồi tao kể sau. – Giờ học cũng sắp đến, lại thấy tiếc vì sao lúc nãy không bảo em là chiều này sẽ ra công viên.
Thằng Tuấn vừa đi về lớp vừa lườm tôi. Nó giật mảnh giấy số điện thoại của em từ tay tôi rồi bỏ vào túi. Tôi cũng không dành lại nữa, vì tôi cũng có điện thoại đâu mà cần số làm gì. Tự nhiên bây giờ lại ước có điện thoại dùng. Và một ngày lại diễn ra bình thường như bao ngày.
Những ngày tiếp theo, không hiểu sao không còn thấy em xuất hiện nữa. Dạo này nhiều bài vở quá chăng? Tôi đang gửi xe chuẩn bị vào lớp thì từ xa, em xuất hiện, đi cùng với một vài người bạn. Vẫn khuôn mặt xinh xắn ấy, nốt ruồi trên mà là một thương hiệu. Từng nụ cười của em làm bao thằng con trai trong sân trường phải điêu đứng. Em nhìn thấy tôi thì nụ cười tắt vội, quay đi như người không quen biết. Tôi đang cười với em thì mặt cũng xụ lại. Khó hiểu vì sao em lại như vậy, mới vài hôm trước vẫn rất thân thiện với tôi mà. Chợt nghĩ lại bản thân, cũng đúng thôi, tiểu thư và hai lúa ở hai tầng lớp khác nhau mà. Tôi buồn bã lê bướcvề lớp học.
Tiết Hóa hôm này khá căng thẳng, bài kiểm tra 1 tiết mấy hôm trước đang được phát ra. Ngồi thấp thỏm lo âu chờ nhận bài. Đời người bất cứ ai cũng trải qua cảm giác như vậy, suốt thời cấp sách đến trường. Vậy mà lần nào cũng cảm thấy lo. Có lẽ vì tôi sợ môn Hóa hay có thể vì tôi làm bài không được.
– Bài của mày này. – Thằng Nam quăng bài qua cho tôi.
Đúng là tôi đoán không sai, lại dưới trung bình nữa rồi. Cài đà này thì chắc cuối năm này tiêu môn này quá. Hôm này không biết ngày gì, đủ thứ chuyện buồn. Lúc hết tiết, cô Hiền còn bảo phụ huynh của tôi gọi điện nói chuyện với cô nữa. Vậy là chết chắc rồi.
Trưa tan học, tôi không chạy về nhà mà lại chạy ra công viên 30 – 4. Bình thường giờ này là cảm thấy rất đói bụng rồi, nhưng sao hôm nay chả muốn ăn gì cả. Ngồi thừ người ra một góc, ngắm dòng xe qua lại. Nhiều lúc tôi ước gì có một con kênh ngay đây, tôi sẽ nhảy xuống tắm một trận cho mát. Giải tỏa hết buồn phiền vớ vẫn của cái lứa tuổi học trò này.
– Ê… – Đằng sau lưng tôi có một ngón tay ai đang chọt chọt.
– Linh… – Tôi quay lại thì ngỡ ngàng nhìn thấy Linh đang đứng phía sau.
– Anh ngồi đây làm gì vậy? – Em ngồi xuống cạnh tôi và hỏi.
– Anh hóng mát thôi. – Tôi trả lời đại.
– Hóng mát gì giờ này? Sao không về nhà ăn cơm đi?
– Sao… sao ở trường em khác khác, giận anh gì hả?
– Anh xấu lắm, sao không nhắn tin cho em, lại còn đưa số cho anh Tuấn nữa? – Em khoanh tay lại, biểu môi giận dỗi.
– Anh không có điện thoại, nhắn bằng niềm tin à. – Tôi cười và nói.
– Thiệt hả? – Em tròn xoe mắt, tôi nghĩ bộ học sinh tuổi này không có dùng điện thoại là hiếm lắm sao?
– Thiệt mà. – Tôi hơi quê quê, chắc tụi học sinh thành phố nào cũng có một hai cái nhỉ?
– Sao không nói sớm, làm em giận anh mấy hôm này? – Em cười và nói, nụ cười rất đáng yêu.
– Thôi em khao anh ăn trưa nhè. – Em đứng lên và cầm tay tôi kéo đí.
– À… ờ… – Một tia điện chạy từ tay rôi lan ra khắp người, cảm giác nắm đôi bàn tay ấy thật bồi hồi khó tả.
Chiều hôm đó, Linh và tôi không có tiết học. Vậy là 2 đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp rong ruổi khắp phố phường Sài Gòn. Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi ghé vào một tiệm kem gần vòng xoay hồ con rùa. Tôi nghĩ đây là thời gian lý tưửng nhất để tìm hiểu về người con gái mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay, tôi muốn hiểu rõ thêm về gia đình em, tính cách con người của em.
– Nhà Linh có anh chị em gì không?
– Hì, ước gì em có một thằng em trai để nựng thì sướng biết mấy, nhưng em chỉ có một mình thôi.
– Vậy ba mẹ Linh thì thế nào?
– Thế nào là thế nào? Ừ thì, mẹ em là cô Hiền chủ nhiệm lớp anh, chắc anh cũng biết rồi đó. Còn ba em… – Giọng nói bắt đầu nhỏ lại, một chút nghẹn ngào, rồi em thở dài một cái.
– Sao vậy em? Anh hỏi những gì không nên hỏi hả?
– Không đâu anh à? Ba em có người đàn bà khác, và đã ly dị với mẹ Hiền nhiều năm trước rồi. Bây giờ em có đến hai nhà, nhà mẹ và nhà ba. Hai nhà đều to, nhưng sao chả bao giờ em cảm thấy ấm áp khi ở một trong hai nhà hết.
– Anh xin lỗi vì hỏi những chuyện không hay. – Tôi cảm thấy thương em nhiều lắm, người con gái thế này nên có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn mới phải.
– Không sao đâu anh! Em cũng quen rồi.
Rồi cứ thế, hai đứa ngồi lâng la nói chuyện này chuyện kia. Tôi hiểu thêm rất nhiều về cuộc sống của em. Cô Hiền là một giáo viên ở một vùng quê nhỏ về Sài Gòn làm việc rồi gặp ba của Linh. Về sau này, ba Linh có người đàn bà khác cùng với nhiều mâu thuẫn khiến gia đình không còn yên vui nữa, họ đã quyết định ở riêng. Linh lúc thì sống ở nhà ba, lúc thì ở nhà mẹ. Cô Hiền là một người mẹ tuyệt vời, luôn thương yêu và quan tâm chăm sóc Linh nhưng cũng khó mà bù đắp được sự thiếu vắng của người cha.
Tất cả tình thương mà ba giành cho Linh chỉ là tiền bạc, vật chất vì ông luôn bù đầu vào công việc. Tôi không hiểu hết được sự thiếu thốn tình cảm đó là như thế nào, nhưng chắc hẳn sẽ rất buồn. Linh là một người con gái ngoan hiền và lễ phép nhưng cũng không thiếu tính cách tiểu thư, nhà giàu. Có lẽ đó là kết quả của cuộc sống vật chất luôn đầy đủ từ nhỏ từ ba Linh. Cũng may mắn vì Linh còn có cô Hiền dạy dỗ, dù sao em vẫn là một cô gái hiểu chuyện và không chơi bời như những đứa bạn nhà giàu khác.
– Chết rồi! Mẹ gọi. Anh chở em về nhà nhanh nhanh nhe. – Hai đứa luống cuống, thu dọn đồ đạc ra quầy tính tiền.
– Em ơi! Chút nữa anh đậu xa xa nhà tí, em chịu khó đi bộ về được không?
– Sao vậy anh?
– Anh sợ gặp cô Hiền lắm. – Tôi kể sơ tình hình học tập trong lớp của tôi cho Linh biết.
– Đừng lo mà! Lúc ở nhà, mẹ em hiền lắm.
– Ừ… – Nghe em nói xong, tôi chẳng hết sợ được tí nào.
Quẹo vào hẻm, chỉ còn vài chục mét nữa là tới nhà. Từ xa tôi đã thấy một người phụ nữ đứng đợi. Cái dáng người ấy quá quen thuộc đối với tôi, không ai khác đó chính là cô Hiền. Tay chân tôi bắt đầu run và toát mồ hôi.
– Em chào cô. – Tôi nói hơi run, không dám nhìn vào mặt cô. Vì cô lúc này trông rất bực tức.
– Hai đứa đẩy xe vào nhà đi. – Cô mở cửa và đi vào trong.
– Không sao đâu anh, vào nhà em chơi đi. – Linh khều khều tôi và cười.
– Linh lên lầu đi, chút mẹ sẽ tính chuyện với con sau. – Linh im lặng lên lầu, nhưng khi chuẩn bị lên thì còn quay lại nhìn tôi và ra hiệu như “cố lên, cố lên”, trong rất đáng yêu.
– Khanh ngồi chơi đi em. – Cô vào bếp, lấy nước và một ít bánh ra.
– Dạ! – Lúc này thì tôi đã bớt căng thẳng được phần nào.
– Sau này, tan học là phải về nhà liền, để nhà khỏi trông nghe chưa Khanh!
– Dạ!
– Cô đã nói chuyện điện thoại với dì em rồi.
– Sao cô biết số điện thoại dì em? – Tôi nhìn cô với chút ngạc nhiên, nhưng vẫn ngại và sợ.
– Cô có được từ hồ sơ của em. – Cô nhìn tôi và vuốt đầu tôi như một người con.
– Từ nay khi rảnh thì qua nha cô ăn cơm và cô sẽ kèm môn Hóa cho em.
Tôi ngước lên nhìn cô với anh mắt rưng rưng, lúc này tôi thấy cô thật dịu hiền như một người mẹ.
– Dạ… nhưng… em thấy hơi phiền đến cô quá.
– Không phiền gì đâu em! Nhà cô có hai mẹ con thôi, đôi lúc có thêm một người cũng vui mà.
– Nhưng…
– Không nhưng gì hết! Em mất căn bản môn Hóa khá nhiều, nên luyện tâp lại bây giờ. Năm sau là cuối cấp rồi, lo mà học hành cho đang hoàng. – Lúc này thì cô lại trở lại vẻ nghiêm nghị của một cô giáo.
– Dạ. – Lòng tôi vui sướng khó tả, được sự quan tâm của cô, và đặc biệt là sẽ được thường xuyên gặp Linh.
Lình thì xuống đây từ lúc nào, có lẽ nãy giờ đứng trong bếp cũng nghe được tất cả. Em lại nhìn tôi và cười tươi như rất thích quyết định của cô Hiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.