Vẽ Em Bằng Nỗi Nhớ

Chương 39:

Chilll

01/11/2022

– Hay ghê hén! Hẹn người ta mấy giờ mà bây giờ mới đến? Em phơi nắng nãy giờ nè.

– Anh xin lỗi! – Tôi nói và gãi đầu.

– Da em mà bị cháy đen là anh cho em tiền đi tắm trắng lại đó! – Em cười và leo lên xe ôm lấy tôi.

– Vậy anh không lo! Nắng nào làm em đen nỗi!

– Anh hay hé! Đi thôi anh! – Em cười thật tươi, vẫn nụ cười quyến rũ với bờ môi hồng và nốt ruồi son làm điểm nhấn.

Tôi chở em ra một quán café ở quận Nhất như đã hẹn với thằng Tuấn. Đến nơi thì thấy thằng Tuấn đã ngồi đợi từ lúc nào, nhìn bao thuốc là thì chắc đốt cũng được vài điếu rồi.

– Thình thịch, thình thịch. – Khi tụi tôi vừa đến, thì nó nói. Tay nó để lên ngực để diễn tả tim nó đang đập mạnh như những âm thanh mà vừa phát ra từ miệng nó.

– Mày bị khùng hả? – Tôi hỏi thằng Tuấn.

– Linh! Em vẫn trẻ đẹp và hot như ngày nào! Ở em không có khái niệm tuổi tác sao? Em có thể cho anh một cơ hội không? – Thằng Tuấn nhìn Linh và nói.

– Cái anh này đùa hoài! – Linh đánh nó một cái và cười nói.

– Ha ha… đùa tí cho vui mà! Mà công nhận Linh bây giờ có khác gì Linh học lớp 10 ngày nào đâu!

– Haizz… thằng Nam đâu rồi mạy? – Tôi ngồi vào bàn và hỏi.

– Nó nói nó tới liền.

– Ờ kìa… nó tới kìa. Thằng Tuấn chỉ tay xuông dưới đường.

Chúng tôi đang ngồi ở ban công của quán, nhìn theo hướng thằng Tuấn chỉ thì thấy hai người đi xe đến.

– Đâu? Tao không thấy?

– Cái thằng ngồi phía sau xe đó chứ ai.

– Hả? Thằng Nam đó hả?

Nó khác với những hình ảnh trong trí tưởng tượng của tôi quá. Tôi cứ nghĩ cái dáng thầy giáo thì phải lịch sự lắm chứ. Nó từ từ tiến về phía bàn của tôi, trong bộ dạng của nó không còn vẻ gì là thư sinh yếu đuối ngày xưa nữa. Nhìn phong trần và bụi bặm hơn nhiều dù vẫn mặc quần tây, áo sơ mi. Cổ áo thỉ không cái nút, để phanh ngực và thấy một công dây chuyền xích to đeo trên cổ. Đầu tóc chai bóng bẩy, nói tóm lại cứ như dân chơi, một tay anh chị nào đó.

– Hello! Khỏe không thằng Khanh lúa? – Nó đi đến bắt tay, ôm lấy tôi và hỏi.

– Ừ! Tao khỏe.

– Chào Linh! Vẫn khỏe hả cưng? – Nó quay sang Linh, nựng má Linh một cái.

– Dạ! – Linh trả lời, khẽ quay mặt đi để tránh cái tay của thằng Nam.

– Mày uống gì?

– Thôi khỏi! Tao bận lắm, gặp chút rồi tao đi ngay. Để hôm khác mình nhậu nhe.

– Ừ! Tao biết mày bận mà! Gặp chút thì mày ở nhà luôn đi, tới làm gì. – Thằng Tuấn có vẽ hơi cáu.

– Chà, anh Tuấn thiếu gia vẫn cứ nóng như ngày nào nhỉ? – Thằng Nam nói. Vẻ mặt thằng Tuấn càng khó coi hơn, không biết giữa hai thằng xảy ra chuyện gì nữa.

– Cho mượn điếu thuốc mồi cái coi! – Nó rút một điếu thuốc từ bao thuốc của thằng Tuấn, rồi mồi lửa từ điếu thuốc thằng Tuấn đang cầm trên tay.

– Dạo này công việc mày thế nào Nam? Dạy học ở trường nào? – Tôi hỏi. Nhìn qua thằng Tuấn thì thấy nó phì cười một cái rồi lắc đầu, tôi càng thấy tò mò hơn.

– Dạy học? Giờ này mà tao dạy học thì chết đói lâu rồi, còn ngồi đây gặp 2 đứa bây sao? – Nó hít một hơi thuốc thật sâu, ngẫng mặt lên trần nhà và phà những làn khói trắng mờ ảo. Mở ảo như cuộc sống của nó hiện tại vậy.

– Vậy mày học sư phạm rồi làm nghề gì? – Nó lắc đầu và vẫn tiếp tục phì phèo điếu thuốc.

Ở dưới lầu có một thằng đi lên, đầu tóc, quần áo trông khá bặm trơn. Tay thì đầy những hình xăm quái dị, nó hùng hổ tiến về phía bàn của chúng tôi.



– Thôi tao có việc rồi, có gì hôm khác anh em mình nói chuyện tiếp!

– Chưa gì hết mà về rồi mạy? – Tôi hỏi nó khi nó vừa đứng dậy.

– Ừ! Tao cáo lỗi đi, hôm khác tao bù. Chầu nay tao trả luôn cho!

– Biến đi mày! Tụi tao không thích xài tiền của mày! – Thằng Tuấn tỏ ra bực tức và quay mặt đi hướng khác. Thằng Nam cũng chả quan tâm gí tới thái độ của thằng Tuấn.

– Thôi anh về nhe cưng, cưng vẫn xinh như ngày nào! – Thằng Nam lại nựng má Linh lần nữa, mặt nó trông rất gian xảo, hành động thì lạ lùng. Khác xa với khuôn mặt hiền lành và nhát gái ngày nào.

Rồi nó và thằng mặt mày bặm trợn đó rời khỏi quán. Nó leo lên một chiếc xe, đi cùng một đám xăm trổ khác. Cả bọn nó lao đi thật nhanh giữa lòng Sài Gòn đông đúc.

– Chắc mày cũng thấy rồi đó, giờ mày hiểu ý tao rồi phải không. – Thằng Tuấn nhìn tôi, lắc đầu và nói.

– Tóm lại mọi chuyện là như thế nào? Tại sao một thằng sinh viên Sư Phạm lại trở thành như vậy? – Tôi vẫn chưa khỏi bàng hoàng về những gì mình vừa thấy…

– Năm hai Đại Học, con bồ nó bỏ nó đi theo một thằng đại gia nào đó. Nó buồn bã rồi đâm ra cờ bạc, rượu chè. Bị trường đuổi học rồi còn mang nợ nữa. Cuối cùng thì nó sa ngã vào cái giới giang hồ, xã hội đen đó. Nghe đâu những năm gần đây, nó cũng có chút chiến tích rồi được giao quản lý nhà hàng, quán bar. Bây giờ cuộc sống của nó sung túc rồi nhưng tao không biết sẽ được bao lâu đây. Biết đâu ngày mai lại dính vào con đường tù tội. – Gạt tàn thuốc một cái, thằng Tuấn kể mọi chuyện cho tôi nghe.

– Lúc đó mày ở đâu? Sao mày không giúp nó?

– Lúc đó tao cũng đi Singapore rồi, mà mày biết tính nó sĩ diện mà. Tao có ở đây cũng chưa chắc gì nó nhờ tao giúp. Những chuyện này tao cũng nghe được từ bạn học của nó thôi.

– Sao mày không khuyên nó trong suốt thời gian qua?

– Khuyên? Mấy năm qua tao đã nói chuyện với nó không biết bao nhiêu lần rồi mà nó không nghe. Tao hiểu tâm trạng của mày bây giờ, nó giống tao khi tao mới biết tin về thằng Nam. Còn bây giờ, tạo cảm thấy bất lực thật sự rồi Khanh à! Ba anh em hội vườn đào hết thật rồi! – Nó lắc đầu uống hết phần café đắng cuối cùng còn sót lại trong ly.

Tôi cũng chỉ biết lặng thinh, cảm thấy buồn mà không hiểu vì sao. Cảm giác như vừa mất đi một cái gì đó, một thằng chiến hữu, một thằng anh em. Tôi chở Linh về mà cứ suy nghĩ về hình ảnh của thằng Nam suốt dọc đường đi.

– Anh!

– Hả?

– Anh nghĩ gì nãy giờ vậy? Em gọi hoài mà không lên tiếng.

– Ừ! Không có gì.

– Anh đang nghĩ về anh Nam phải không?

– Ừ! Anh thấy buồn quá, nó thay đổi quá nhiều rồi!

– Em thấy tội nghiệp ảnh quá! Khi nào anh thử khuyên ảnh lần nữa coi sao.

– Ừ! Anh cũng định vậy.

– Anh chở em về nhà anh nhe, hôm này em muôn nấu cơm cho anh ăn. Mấy ngày không gặp, nhớ anh chết đi được ấy! – Em vòng tay, ôm tôi chặt hơn.

– À… ờ… chắc để hôm khác nhe em, hôm này anh có việc bận rồi. – Tôi chợt nhớ đến nhỏ Miu đang ở nhà.

– Ừ! Vậy cũng được. – Giọng em có vẻ hơi buồn, nhưng tôi cũng đành chịu thôi. Hai cô nàng mà gặp nhau lúc này thì chả biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Về đến nhà thì thấy nhỏ đang nằm ngủ trên ghế sofa, nhìn lại đồng hồ thì đã gần 2h chiều. Chắc nhỏ ôm bụng đói chờ tôi, tội nghiệp thật. Thức ăn, cơm canh đã được bày ra sẵn. Tôi mang vào bếp để hâm nóng lại một lần nữa, trưa giờ cũng chưa ăn gì, bụng đói meo rồi. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì tôi lại ngồi cạnh nhỏ, khều khều nhỏ dậy.

– Khanh! Đừng đi! Đừng đi! – Nhỏ nói mớ, người thì cứ ngọ nguậy.

– Miu! Dậy ăn cơm em! – Tôi lạy nhẹ người nhỏ.

– Anh! Đừng đi có được không? – Nhỏ nói mớ to hơn.

– Miu! Miu! – Tôi lay người nhỏ mạnh hơn cho nhỏ tỉnh.

– Anh! Hix… hix… – Nhỏ mở mắt ra, bật dậy ôm tôi và khóc.



– Anh không thương em hả? Sao anh bỏ em? – Nhỏ siết tôi chặt và khóc to hơn.

– Miu! Miu! Anh Khanh đây mà! Em bị sao vậy?

– Em xin lỗi! – Nhỏ cũng từ từ tỉnh hẳn và nhận ra những hành động bất thường của nhỏ, nhỏ buông tôi ra.

– Em bị sao vậy?

– Em không sao đâu anh? Anh về lúc nào vậy?

– Anh vừa về thôi.

– Để em hâm đồ ăn nóng lại rồi ăn cơm nhe! – Nhỏ lau vội những giọt nước mắt.

– Thôi được rồi cô nương, anh hâm nóng rồi. Em đi rưa mặt đi rồi ăn cơm.

– Dạ! – Trên khuôn mặt nhỏ vẫn còn một chút buồn bã, âu lo. Không biết nhỏ mớ thấy chuyện gì nữa. Nhưng sao tôi lại cảm thấy những lời nhỏ nói quen thuộc đến lạ.

Nhỏ rửa mặt xong thì mặt mày đã vui vẻ trở lại, nhỏ chạy lại ngồi cạnh, ôm ngang hông tôi và nhìn thẳng vào mặt tôi.

– Vụ gì nữa đây gái? – Tôi sờ trán nhỏ xem có nóng không. Nhỏ không nói gì, chỉ lắc đầu.

– Có ăn cơm không? – Tôi hỏi. Nhỏ gật đầu.

– Ôm xà nẹo vầy sao ăn?

– Sao không? Bới cơm cho em đi! – Nhỏ dở chứng gì đây.

– Nè, cơm của em đây.

– Gấp đồ ăn cho em! – Nhỏ vẫn ôm tôi không nhúc nhích.

– Em muốn ăn gì? Sao anh biết mà gấp?

– Anh thích gấp gì thì gấp!

– Rồi nè, ăn chưa?

– Đút cho em ăn!

– Bị khùng hả? – Tôi quay qua nhìn nhỏ, cười và nói.

– Ay da ay da. – Nhỏ cắn tay tôi thật manh.

– Anh giỏi lắm, để em nằm ở nhà chở đói rã ruột! – Nhỏ đây tôi ra xa.

– Anh xin lỗi! Sao em không ăn trước?

– Em đã nói là sẽ ở nhà chờ cơm mà! – Nhỏ mếu, cái môi đỏ trề ra như cục xúc xích. Nhìn buồn cười và yêu lắm.

– Thôi cho anh xin lỗi nhe! – Tôi véo má nhỏ, rồi đẩy cái môi đang trề cả thước ra vào vị trí cũ của nó.

– Không chịu! Chiều nay phải chở em đi ăn kem, đi chơi bù lại.

– Haizzz… được rồi! Ăn thôi, anh đói lắm rồi nè!

– Yeah… hì hì… – Con gái là vậy đó.

– Vậy chiều đi mua vài bộ đồ mặc ở nhà luôn nhe! – Tôi đề nghị.

– Xía… ích kỷ quá à, không cho người ta mượn áo mặc nói đại đi! – Nhỏ khoanh tay giận lẫy.

– Ừ! Không cho đó, ăn cơm mau đi… hi… hi! – Tôi cười và nói khi thấy cái mặt bí xị ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vẽ Em Bằng Nỗi Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook