Vẽ Em Bằng Nỗi Nhớ

Chương 5:

Chilll

28/10/2022

Về đến nhà dì, tôi chạy ngay lên phòng và ngã xuống giường để tận hưởng chăn êm nệm ấm. Lục điện thoại ra thì thấy một tin nhắn được gửi vào lúc 10 giờ đêm, tức một tiếng trước. Người gửi tên Miu, là ai vậy nhỉ? Tôi có quen ai tên Miu đâu. Bỗng sực nhớ ra lúc chiều, con nhỏ kiêu kỳ lấy điện thoại tôi và bấm bấm gì đó. Chắc nhỏ lưu số của nhỏ vào máy tôi. Mở tin nhắn ra đọc thì thấy.

– Tui ghét anh…

– Tui ghét anh…

– Sao ghét anh? Mà mình có quen nhau à? – Tối nhắn lại ngay.

Chờ hơn 30 phút vẫn không thấy trả lời, tôi nghĩ giờ này chắc nhỏ cũng ngủ rồi nên thôi. Tôi cũng từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm nay trời thật đẹp, những tia nắng xuyên qua ô cửa kính như những bàn tay của ông mặt trời đang muốn keo tôi rời khỏi giường. Duỗi mình một cái để giải phóng các khớp cơ, quay sang bên trái thì tôi lại giật mình một lần nữa. Con nhóc Ly lại đang nằm chình ình bên cạnh và nhe răng cười nhìn tôi.

– Em vào đây hồi nào vậy? – Tôi ngạc nhiên hỏi em.

– Được một lúc rồi, hì hì… vào đây nhìn anh ngủ. – Nó trả lời cùng nụ cười ma mãnh. Con nhóc này ngày xưa lắm trò phá phách lắm. Những lúc tôi ngủ là con nhóc chạy đến nhổ lông mũi tôi. Mỗi lần ngủ ở nhà dì thì cứ khóa cửa trong cho lành. Có lẽ không ngủ ở đây một thời gian dài, nên cũng quên đi cái quy luật đó.

– Trời! Sao quỡn vậy nhóc. – Tôi trả lời một cách an tâm, vì bây giờ tôi đã thức dậy an toàn.

– Em thích! Ha ha. Anh mau đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng với nhà luôn! – Con bé cười nói ha hả rồi chạy xuống dưới nhà. Con bé từ nhỏ đến giờ vẫn vậy, ở nhà thì cứ quần ngắn áo thun. Mang dép lông đủ loại con vật, chạy lạch bạch như con vịt, trông đáng yêu lắm.

Tôi bước vào nhà vệ sinh và cảm thấy một điều gì đó không lành sau tiếng cười của con nhóc. Trời, nhìn vào gương tôi giật bắn người. Nó dùng mực đen vẽ lên người tôi một cái áo ngực phụ nữ to tướng. Lại còn chấm phá thêm hai con ốc đỏ chét màu son môi. Con nhóc này đúng là cái tính phá phách không bỏ được. Tôi phải tắm một hồi lâu mới gột rửa được hết tác phẩm của con nhóc.

– Dậy rồi đó hả con? Vào ăn sáng với mọi người luôn nhe. – Vừa bước xuống nhà thì dì tôi bảo.

– Dạ! – Tôi trả lời dì rồi đi lại bàn ăn. Vừa đi vừa liếc nhìn con nhóc. No bụm miệng cười khúc khích nãy giờ.

– Mày chọc ghẹo gì anh mày hả? – Dì tôi ký đầu nó rồi mắng.

– Có gì đâu mẹ, con chỉ tặng anh ấy cái áo ngực thôi. – Nói rồi nó cười ha hả lớn hơn.

– Con nhỏ này, lớn rồi không có ý tứ gì hết! – Dì tôi mắng con nhóc rồi nhìn tôi cười lắc đầu như cũng chịu thua.

– Không sao đâu dì, đùa vui thôi mà.

– Phải không nhóc? – Tôi cười nói vừa dùng 2 tay véo má nó lắc qua lắc lại thật đau cho nó chừa.

– Ây da! Ây da! – Con nhóc nhăn mặt la.

– Mẹ… Anh Khanh ăn hiếp con. – Con nhóc lại làm nũng.



– Cho mày chừa. – Dì tôi nói.

Hôm nay nhà dì nấu phở để ăn sáng, lâu rồi tôi không được ăn phở của dì nấu. Thật sự nhớ mãi cái hương vị phở ấy. Hồi ở bên Philadelphia, tôi cũng thử nấu nhiều lần theo công thức hướng dẫn của dì nhưng chưa bao giờ thành công. Căn bản cũng vì bên đó không đủ gia vị, không có xương bò để hầm các loại. Ở Mỹ, có lẽ phở là món ăn tượng trưng cho ẩm thực Việt. Nó còn lọt vào top các món ăn của rất nhiều tạp chí nổi tiếng. Bất cứ một nhà hàng lớn nhỏ nào cũng phục vụ phở, nếu không có phở thì nó sẽ không bao giờ được xem là một nhà hàng Việt Nam.

– Anh… anh! Tí nữa đi bơi với em và thằng Huy nhe! – Con nhóc nắm tay tôi kéo kéo và hỏi.

– Huy nào? Thằng nhóc Huy bạn trai em ngày xưa ở đường tỉnh lộ đó hả?

– Xí, không dám đâu! Ai thèm làm bạn gái nó! – Con nhóc lè lưỡi nhỏ xinh trả lời.

– Ừ thì đi, anh bây giờ rảnh mà.

– Rảnh hả? Vậy giờ chưa tới giờ, ra ruộng chơi xíu đi. – Nó khoác thêm một chiếc áo rồi kéo tôi đi luôn.

Hai đứa xọt luôn 2 đôi dép lào trước nhà không biết của ai và chạy xe đạp ra ruộng luôn. Trên đường đi, mấy thằng thanh niên chăn bò, chăn vịt, vv… các thứ cứ nhìn tụi tôi không rời. Khỏi hỏi thì cũng biết tụi nó đang nhìn gì, ở cái khu vực bùn lầy này lại xuất hiện một con hot girl như con nhóc. Đi nắng như vầy mà nó không mặc dùm cái quần dài, chơi luôn cái quần ngắn cũn cỡn khi mặc ở nhà, khoe luôn cái cặp đùi trắng ấy.

– Ê nhóc, tụi nó nhìn nhóc kìa, có quen không? – Tôi nói với nó.

– Quen quá chứ sao, mấy thằng này suốt ngày cưa em đó.

– Hi hi! – Con nhóc cười và ôm tôi cứng ngắc, còn hôn chụt chụt vào lưng tôi nữa.

– Bệnh hả nhóc?

– Bệnh gì? Hôm nay có cơ hội cắt đuôi vệ tinh. Em nói có người yêu rồi mà mấy thằng này không tin. – Nó cười khoái chí.

– Tôi quay sang nhìn mấy thằng đó, thảm hại thấy thương. Mặt đứa nào cũng tràn trề thất vọng. Nhưng mà cái số thằng thất vọng thì ít, mà cái số thằng đang lườm tôi thì nhiều gấp đôi.

– Thôi buông anh ra đi nhóc, để anh còn nguyên vẹn đi về nữa. – Tôi cười và ra hiệu cho con nhóc về mấy thằng đang lườm tôi.

– Nó dám đụng tới anh thì em cho nó chết. – Con nhóc vẫn ôm và cười nói.

Tụi tôi để xe đạp ở bờ, rồi đi bộ vào một khu đất có bóng mát của những cây to ngồi chơi.

– Con Trinh béo nói là sẽ vào Sái Gòn gặp anh đó.

– Thiệt hả? Vậy thì vui rồi. – Tôi nhớ nó quá, không biết bây giờ nó thế nào rồi.



– Gia đình nó chuyển chỗ ở hoài nên nó cũng không có nhiều bạn thân, tội nghiệp ghê.

– Chuyển đi đâu nữa hả em? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

– Lúc nhỏ thì ra Hải Phòng, rồi sau này lại từ Hải Phòng về Hà Nội.

Ngồi nói chuyện một chút thì tụi tôi về, con nhóc gọi điên cho thằng Huy rồi lon ton chạy vào phòng thay đồ chuẩn bị đi bơi. Ngồi đợi nó thay đồ, trang điểm cũng mất gần 30 phút. Con này ngựa quá, ngày xưa có thế đâu. Nhớ ngày trước mỗi lần đi bơi, nó cứ mặc thế mà đi. Tắm xong thì cứ mặc nguyên bộ đồ ướt về nhà. Nghĩ lại cũng đúng thôi, con gái lớn thì ai mà chả thích đẹp mỗi khi ra đường.

– Đi bơi mà ngựa quá. – Tôi chọc em khi hai đứa đang đứng ngoài cổng chờ thằng Huy sang.

– Em thích đẹp mà!

Con nhóc chu mỏ nói giọng nũng nịu rồi ôm lấy cánh tay tôi. Nó đứng nép sát vào người tôi như để tránh nắng. Cái nắng gắt mùa hè của mành đất này thì đúng là ghê gớm. Giang nắng tầm 11 – 12 giờ trưa thì chỉ cần 1 tiếng là có thể thay đổi màu da. Nghĩ lại mà thấy hài cho cái cảnh tắm nắng của tụi Mỹ trắng hàng xóm bên kia của tôi. Cái nắng bên ấy thì quá yếu, có tắm nắng cả ngày cũng chả thấm thía gì. Người ta trắng quá thì người ta lại muốn đen lại, dân mình đen quá thì lại muốn trắng lên. Đúng là con người, chả bao giờ chấp nhận những gì mình đang có.

Một chiếc xe chạy đến, có lẽ là thằng Huy. Bây giờ nhìn nó khác quá, cao to, điển trai cứ như tài tử ấy.

– Ai đây? – Nó hậm hực hỏi con Ly rồi kéo con Ly ra xa tôi.

– Anh là ai vậy? Làm gì sít rịt với Ly thế? – Nó hỏi tôi.

– Anh Khanh mày nè. Không nhớ anh hả thằng nhóc? – Tôi ký đầu nó và cười nói.

– Hả? Anh Khanh! Anh về hồi nào vậy?

Nó chạy lại khoác vai tôi mừng rỡ. Nhớ lại ngày xưa thật buồn cười với cái thằng nhóc Huy này. Lúc nào cũng lẽo đẽo theo tôi, nào là mời tôi đi ăn, bao tôi chơi game. Mục đích chính cũng vì muốn tôi giới thiệu con Ly cho nó, đúng là nít quỷ. Không ngờ nó vẫn theo con Ly đến tận bây giờ. Tôi nghĩ với khả năng của nó, muốn cua một em hot girl nào đó cũng không phải chuyện khó. Chính vì cái thiệt lòng của nó mà tôi thấy quý, mới để nó đi chơi với con nhóc.

– Á… – Thằng Huy la lên một tiếng.

– Đáng ghét! – Con nhỏ cắn vào tay thằng Huy rồi nói.

Nãy giờ hai anh em lo tay bắt mặt mừng, thằng Huy lúc nãy kéo con Ly ra rồi quăng sang một bên để con nhỏ đứng tòng ngòng một mình nãy giờ.

– Anh tui chứ có phải anh mấy người đâu, tránh ra! – Con nhỏ xô thằng Huy ra rồi leo lên xe tôi, lè lưỡi thằng Huy một cái.

– Ly qua đây đi với Huy đi! – Thằng Huy xụ mặt nói.

– Thôi đi thôi thằng em, để anh chở nó được rồi! – Tôi nói với thằng Huy.

Vậy là ba đứa chạy ra hồ bơi, nhà dì khá gần hồ bơi. Ngày xưa đi xe đạp thì chỉ 5 phút là tới. Sau này ở Huyện xây dựng khá nhiều hồ bơi mới, nhưng tôi chỉ thích tắm ở đây. Đơn giản vì nó là tuổi thơ của tôi. Kỷ niệm tắm hồ bơi của những buổi trưa hè trốn mẹ đi chơi, những giờ vắng tiết ở trường. Xa hơn nữa, trước khi cái hộ bơi này được xây dựng thì chúng tôi thường tắm ở hồ bơi năm trăm. Sở dĩ gọi nó là năm trăm bởi vì giá rẻ chỉ có năm trăm đồng một người. Đa số toàn là trẻ em tắm. Mà không biết có nên gọi nó là hồ bơi không. Vì thực chất chỉ là một cái hồ nhỏ mấy mét vuông. Leo xuống đứng còn không có chỗ chứ huống chi là bơi. Nước thì đen như là nước kênh mà cứ khoái tắm. Có lần tôi đang tắm, tự nhiên nghe đằng sau có tiếng đùng một cái. Cứ tưởng là chủ nhà vừa quăng một con hà mã vào hồ để nuôi. Mấy đứa nít khác thì lật đật chạy lên hết. Tôi quay lại thì ra là con Trinh béo, mỗi lần nó đến tắm là nó cứ vậy. Thoải mái má như chả có ai xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vẽ Em Bằng Nỗi Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook