Chương 48: Gương thần a gương thần
Bắc Minh Chí Quái
28/08/2021
Hạ Dịch Nặc chưa từng nghĩ tới, sẽ có một lần ra quỹ không có một chút dấu hiệu, không có một chút chuẩn bị nào như thế này. Ký lai chi tắc an chi*, Hạ Dịch Nặc chỉ là nghiêm túc gật đầu xác nhận với Lý Mộc.
(*Tương tự "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng", việc đến một lúc nào đó tự an định, giống như đi qua cầu không thể đi chéo.)
Lý Mộc sững sốt hai giây, sau đó đôi mắt tỏa ánh sáng như huyết kê: "Vậy buổi tối giới thiệu cho ta làm quen một chút!"
Khóe miệng Hạ Dịch Nặc có chút run rẩy: "Phản ứng của ngươi, thật là rất đặc biệt."
Lý Mộc nhàn nhạt nói: "Thời đại nào rồi, ngươi không biết bây giờ có bao nhiêu hủ nữ và bách hợp khống sao? Vừa vào hủ môn sâu như biển, một đôi bách hợp một đôi cơ. Thực tế tại đại anh hủ quốc, ngươi biết..."
Hạ Dịch Nặc gõ lên đầu Lý Mộc một cái: "Bên trong toàn chứa những thứ linh tinh..."
"Ai, vậy buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?!"
"Bộ dáng như vậy rất kỳ quái có biết hay không?"
"Có cái gì kỳ quái chứ, tỷ! Cho ta gặp mặt một lần đi!" Lý Mộc đong đưa cánh tay của Hạ Dịch Nặc mà làm nũng, "Chỉ là gặp mặt một lần thôi, cũng sẽ không mất miếng thịt nào! Ngươi cũng biết hậu quả nếu không đồng ý với ta đi!" Lý Mộc bắt đầu giơ tay chớp chớp đôi mắt blingbling giả vờ đáng yêu.
Hạ Dịch Nặc cũng hết cách với tiểu tổ tông này rồi, bất chấp mà vò rối mái tóc của Lý Mộc.
Lý Mộc cũng không né tránh, đỉnh đầu như ổ gà, ánh mắt lại lóe sáng: "Vậy chính là đồng ý rồi?"
Hạ Dịch Nặc cuối cùng ác độc không nổi, chỉ có thể cố ý dùng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Đừng quên thu chăn vào!"
"Được rồi! Ngươi nhanh chóng trở về phòng thí nghiệm làm cho xong thí nghiệm của ngươi, buổi tối chúng ta gặp lại sau!"
Hạ Dịch Nặc bất đắc dĩ, gọi điện thoại cho Lương Giác Quân: "Sư tỷ, buổi tối e là không thể cùng đi đánh tennis rồi. Muội muội của ta Lý Mộc, chính là nữ nhi của cậu ta, được nghỉ nên từ London trở về rồi, muốn gặp mặt ngươi một lần."
Lương Giác Quân thoải mái trả lời: "Được."
Lương Giác Quân không bận tâm chút nào như vậy, Hạ Dịch Nặc cũng liền nở nụ cười: "Thuận tiện nhắc nhở ngươi một chút, nàng và Mạch Mạch không giống nhau, Mạch Mạch chẳng qua là một nghệ thuật gia tuổi trẻ, nàng mới là một chủng loại người đáng sợ."
Đối với lời cảnh cáo này Lương Giác Quân chỉ cười cười.
Tối đó, lúc Hạ Dịch Nặc và Lương Giác Quân đến nhà hàng, Lý Mộc đã ngồi trên ghế sofa ở một góc vắng người gần cửa sỗ, cúi đầu chuyên tâm chơi điện thoại.
Hạ Dịch Nặc hướng Lương Giác Quân nháy mắt mấy cái, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, ở bên tai Lý Mộc thấp giọng hô "hù" một tiếng, Lý Mộc cả kinh từ trên ghế sofa nhảy bắn lên.
Hạ Dịch Nặc đắc ý mỉm cười, Lý Mộc tức giận không nhịn nổi, đang định đi đến túm cổ tên thủ phạm, lại nhìn thấy người đứng ở bên cạnh Hạ Dịch Nặc, tài trí ung dung, thanh liệt điềm tĩnh, trong lúc nhất thời, liền đánh mất tư duy muốn hành động.
"Mộc Mộc, đây chính là Lương Giác Quân", Hạ Dịch Nặc hướng Lý Mộc giới thiệu, tiếp theo quay sang Lương Giác Quân, "Sư tỷ, Lý Mộc."
Lương Giác Quân vươn tay cười nói: "Mộc Mộc, xin chào."
Lý Mộc vội vàng để điện thoại di động xuống, đưa tay nói: "Xin chào xin chào!" Ánh mắt đã âm thầm chuyển tới chuyển lui ba vòng trên người Lương Giác Quân.
Hạ Dịch Nặc dùng cánh tay thúc vào Lý Mộc một phát, nhìn có chút hả hê mà nói: "Ngươi khẩn trương cái gì?"
Lý Mộc như muốn róc xương lóc thịt mà nhìn Hạ Dịch Nặc một lần. Hạ Dịch Nặc nhún nhún vai, mời mọi người ngồi xuống.
Trong phòng mở điều hòa rất đủ ấm, Hạ Dịch Nặc hỏi Lương Giác Quân có nóng hay không, có muốn cởi áo khoác ra hay không. Lương Giác Quân gật gật đầu, phục vụ viên đứng bên cạnh vội vàng tiến đến giúp đem áo khoát treo lên. Bên trong chiếc áo khoác dày Hạ Dịch Nặc chỉ mặc một kiện áo sơ mi hơi mỏng, Lương Giác Quân chỉ nhìn Hạ Dịch Nặc một lần, Hạ Dịch Nặc cởi áo khoác được một nửa, lại ngoan ngoan mặc trở lại.
Lương Giác Quân hài lòng cười cười, nói: "Các ngươi gọi món ăn trước đi, ta vào phòng vệ sinh một chút."
Lương Giác Quân vừa rời đi, nhân lúc đó, Lý Mộc lập tức kẹp chặt lấy cổ Hạ Dịch Nặc, hung hăng kéo thấp bờ vai của Hạ Dịch Nặc xuống, kích động nói: "Sao ngươi không nói sớm?!"
Hạ Dịch Nặc né tránh: "Nói cái gì?"
"Nếu sớm biết đối phương có khí tràng như vậy, ta hẳn là nên đổi một bộ quần áo khác! Sau khi ta xuống máy bay cũng không kịp thay quần áo!" Ánh mắt của Lý Mộc vô cùng u oán.
"Có đổi nữa cũng là cái dạng này thôi."
"Hừ, chẳng muốn so đo với ngươi", Lý Mộc nhìn xung quanh một lần, thấp giọng nói như tên trộm, "Ai, tỷ, ta cảm thấy nhà chúng ta có lời rồi!"
Hạ Dịch Nặc chỉ mỉm cười không nói.
Chờ khi Lương Giác Quân quay lại, Hạ Dịch Nặc và Lương Giác Quân ngồi cùng một bên, Lý Mộc ngồi đối diện hai người.
Lý Mộc chỉ chỉ Hạ Dịch Nặc, có chút nhút nhát hỏi Lương Giác Quân: "Cái kia, ngài là, sư tỷ của nàng sao?"
Hạ Dịch Nặc mỉm cười xấu xa, đoạt lời mà đáp: "Nàng thật ra là giảng viên trong học viện của chúng ta, mau gọi Lương lão sư!"
Lý Mộc lập tức ưỡn thẳng lưng ngồi đến thẳng tắp, thốt ra: "Xin chào Lương lão sư!"
Lương Giác Quân phốc phốc nở nụ cười, vỗ nhẹ nhẹ một chút trên cánh tay Hạ Dịch Nặc, sẵng giọng: "Ngươi làm gì vậy, liền hù dọa người." Ngược lại nói với Lý Mộc: "Đúng là giảng viên, bất quá Mộc Mộc, ngươi không cần khẩn trương, thoải mái một chút là được rồi."
Hạ Dịch Nặc mếu máo: "Ngươi cũng không biết, bình thường nàng leo lên đầu lên cổ ta như thế nào!"
Lý Mộc hướng Lương Giác Quân nịnh nót mà mỉm cười: "Hì hì, từ nhỏ ta đối với lão sư đã có lòng kính trọng thật sâu, nhìn thấy lão sư đều là như vậy, đây là biểu đạt sự tôn trọng!"
Hạ Dịch Nặc: "Tại sao bây giờ ta mới biết, ngươi là loại hảo học trò tôn sư trọng đạo vậy?"
Lý Mộc: "Tỷ!"
Các tỷ muội tranh cãi như thế này, là chuyện Lương Giác Quân chưa gặp qua trước đây.
Lý Mộc: "Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Quân tỷ, có được không?"
Lương Giác Quân: "Được."
Một bữa cơm, Lý Mộc biểu hiện như là một thanh niên năm tốt, nho nhã lễ độ không nói nhiều, hỏi cũng đều là về vấn đề học thuật, cùng với một ánh mắt như xe đứt phanh, lộ liễu, thể hiện sự sùng bái. Nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Lý Mộc hỏi mình về vấn đề y học sinh vật, bây giờ trái lại, hỏi rất hăng say, nói chuyện còn rất có đạo lý rất rõ ràng, Hạ Dịch Nặc nghiêm trọng hoài nghi là Lý Mộc vốn nghe không hiểu gì hết. Lý Mộc lại mở miệng gọi một tiếng Tiểu Quân tỷ, Hạ Dịch Nặc cũng sắp nổi hết da gà, thật sự là chịu không nổi chỉ có thể xen vào: "Lý Mộc, có thể thu ánh mắt của ngươi lại một chút hay không, còn có, ngươi có thể đừng gọi đến buồn nôn như vậy được không!"
Lý Mộc không có sợ hãi: "Tiểu Quân tỷ cũng không nói gì, ngươi kích động như thế làm gì. Vậy ngươi nói nên gọi là gì, chẳng lẽ lại, phải gọi là, tỷ phu?"
Lương Giác Quân thiếu chút nữa là bị sắc nước.
Hạ Dịch Nặc vội vàng vỗ vỗ lưng Lương Giác Quân, mặt đen lên nói: "Vẫn là gọi Tiểu Quân tỷ của ngươi đi!"
Lương Giác Quân vỗ tay cười to, giơ ngón cái lên, nói với Lý Mộc: "Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết"
Hạ Dịch Nặc khóc không ra nước mắt, đều muốn tìm một bức tường đâm đầu vào chết.
Kết thúc bữa tối, Lý Mộc khoác cánh tay Hạ Dịch Nặc: "Tỷ, buổi tối ngươi sẽ về cùng ta chứ?"
Hạ Dịch Nặc hướng Lương Giác Quân nhìn thoáng qua, Lương Giác Quân không quá bận tâm nói: "Ngươi trở về đi, cùng Mộc Mộc."
Hạ Dịch Nặc u oán nhìn thoáng qua Lương Giác Quân, Lý Mộc ở bên cạnh hai mắt tỏa sáng. Nghĩ đến kế hoạch của mình, Hạ Dịch Nặc cũng không có phản bác gì cả.
Đưa Lương Giác Quân về đến nhà cửa, chỉ còn lại có hai tỷ muội, Lý Mộc không thể chờ đợi được mà hỏi: "Làm thế nào mà các ngươi lại quen biết nhau! Quá thích hợp! Các ngươi cùng một chỗ đã bao lâu rồi? Ngươi thích người lớn tuổi hơn ngươi sao?"
Hạ Dịch Nặc mặt không đổi sắc: "Vừa rồi sao ngươi không tự mình hỏi đi?! Bây giờ lại tới hỏi ta?"
Lý Mộc: "Khí tràng của đối phương quá cường đại, ta bị khớp a!"
Hạ Dịch Nặc xem thường: "Khó trách, cả đêm đều giả vờ thành học trò ngoan."
Trở lại tiểu ổ của mình, Hạ Dịch Nặc đi thẳng đến phòng sách, lấy một cái hộp nhận được từ nhà của Thái Côn ra, bắt đầu vùi đầu vào nghiên cứu.
Lý Mộc tắm rửa xong, thấy phòng sách sáng đèn, tiến đến nhìn trên tay Hạ Dịch Nặc cầm dao khắc, bên cạnh còn có một cái hộp ấn thạch, hỏi: "Oh, ngươi đang làm gì vậy?"
Hạ Dịch Nặc trả lời: "Điêu khắc."
Lý Mộc tùy tiện ngồi xuống cạnh bàn viết, cầm lấy một khối ấn thạch đã được khắc cẩn thận chu đáo lên: "Ý của ta là, bây giờ đang khắc cái gì?"
Hạ Dịch Nặc: "Không có nhìn ra sao? Ba chữ, Lương, Giác, Quân."
Lý Mộc cùng lúc vỗ ba chưởng vào phía sau lưng Hạ Dịch Nặc, thở dài: "Wow! Ngươi cũng quá trâu bò rồi!"
Hạ Dịch Nặc bảo vệ vật trong tay: "Ngươi cẩn thận một chút, lúc nào cũng nôn nôn nóng nóng. Những thứ như điêu khắc, chỉ cần không phải quá đần độn kém cỏi, có kiên nhẫn, tất nhiên có thể làm tốt. Đây vẫn chỉ là bán thành phẩm dùng để luyện tập, ngày mai sẽ nhận được một khối ấn thạch thích hợp, mới là chính thức khởi công." Nói tới đây, Hạ Dịch Nặc nén không được sắc vui mừng trên gương mặt.
"Cái này là quà giáng sinh sao?"
"Quà sinh nhật."
"Sinh nhật của Tiểu Quân tỷ là ngày nào?"
"Ngày 21."
"Không phải là ngày kia sao?"
"Đúng vậy a, ngày đó nên làm như thế nào, ngươi cũng biết đi?"
"Đã biết rồi, biết rõ hết rồi! Tỷ, ta cảm thấy ngươi thay đổi..."
"Ân?" Hạ Dịch Nặc không có ngừng công việc trong tay lại, "Thay đổi thế nào?"
Lý Mộc: "Ngươi lúc trước a, giống như là hài tử nhà người ta, cái này hay cái kia tốt. Cho tới bây giờ ngươi luôn làm cho trưởng bối quan tâm, không giống như ta, luôn bị bọn họ thuyết giáo. Ngươi mạn bất kinh tâm* lại chân thực, dùng vẻ ngoài mềm mại của mình để nguỵ trang. Ngươi bây giờ, nên nói như thế nào đây, đại khái chính là trong truyền thuyết, đã có áo giáp, cũng đã có điểm yếu a!"
(*Cả thành ngữ ý chỉ lời nói, việc làm tuỳ tuỳ tiện tiện, không để ở trong lòng)
Hạ Dịch Nặc chỉ nói một câu: "Trong tương lai có một ngày, ngươi cũng sẽ gặp được một người, sau đó sẽ hiểu được, cái gì là tình yêu."
Sau khi nghe, Lý Mộc thật lâu không có làm tiếng đáp lời.
Ngày sinh nhật của Lương Giác Quân, trận tuyết đầu mùa bất ngờ ập đến. Hạ Dịch Nặc sớm liền đến Lương trạch, dâng lên một nụ hôn chào buổi sáng và chúc mừng sinh nhật. Lương Giác Quân nói không bằng buổi tối đi ăn lẩu đi, Hạ Dịch Nặc kinh ngạc, sinh nhật đi ăn lẩu không phài là có chút kỳ quái sao. Lương Giác Quân cười: "Có cái gì kỳ lạ chứ, vui vẻ là được rồi."
Sau khi Lý Mộc thức dậy không thấy Hạ Dịch Nặc, một mình đi ra ngoài chuẩn bị đi đón Tiểu Ngôn. Cùng tiểu nam sinh vui chơi điên cuồng một ngày, sáu giờ tối hai người ngoan ngoãn chờ ở trước cửa quán lẩu.
Vừa nhìn thấy Hạ Dịch Nặc cùng Lương Giác Quân, tiểu nam sinh liền buông tay Lý Mộc ra, nhảy nhảy chạy tới: "Tỷ tỷ! Lương tỷ tỷ!" Tiểu nam sinh đang trong thời gian thay răng, trước đó vài ngày rụng mất răng cửa, nói chuyện có chút hơi bay ra, có chút buồn cười.
Lương Giác Quân sờ sờ đầu tiểu nam sinh: "Sao lại đứng chờ ở trước cửa, tuyết rơi, lạnh đấy."
Hạ Dịch Nặc ngồi xổm xuống, ôm lấy tiểu nam sinh lên, hôn một cái lên mặt tiểu nam sinh, giả thần giả quỷ nói: "Gương thần a gương thần, xin hỏi, trên thế gian này ai là tiểu nam sinh đẹp trai nhất?"
"Đương nhiên là ta!" Hạ Dịch Ngôn ngẩng đầu ưỡn ngực, lời nói dõng dạc, nhưng mà bởi vì thiếu mất một cái răng cửa, ít đi một phần khí phách, nhiều hơn một phần ngây thơ.
Lý Mộc liếc mắt: "Thật sự là chịu không nổi! Tuổi còn nhỏ đã tự kỷ như vậy, trưởng thành không biết còn gây tai họa cho bao nhiêu tiểu cô nương!"
Hạ Dịch Nặc tiếp tục nói với tiểu nam sinh: "Tối này Lương tỷ tỷ mời chúng ta ăn lẩu, ngươi thích không?"
Tiểu nam sinh chớp đôi mắt to tròn, hoan hô: "Quá thích luôn!"
Lý Mộc tiếp tục ở bên cạnh mắng: "Sinh nhật của Tiểu Quân tỷ, không làm lãng mạn một chút, lại muốn đến ăn lẩu, I bội phục U!"
Lương Giác Quân che miệng cười: "Thật ra là ta muốn, thật lâu rồi chưa ăn lẩu, thời tiết lạnh, ấm áp một chút."
Lý Mộc cực kỳ lúng túng, im miệng không nói lời nào.
Tâm tình của Lương Giác Quân phi thường tốt, bữa cơm này được gọi là bữa ăn nóng sốt. Đối với tiểu nam sinh Hạ Dịch Ngôn mà nói, Mộc tỷ tỷ là vô cùng tốt, nhưng mà nếu như đã có thân tỷ tỷ, Mộc tỷ tỷ chỉ có thể thích hợp bị xem nhẹ ; thân tỷ tỷ là vô cùng tốt, nhưng mà nếu đã ngồi đối diện với một Lương tỷ tỷ, khó tránh khỏi phải làm một ít hành động tự nhận là suất khí thân sĩ, để khiến cho Lương tỷ tỷ chú ý, chính là chủ động hát tặng sinh nhật Lương tỷ tỷ. Lương Giác Quân bị tỷ đệ ba người chọc cho thoải mái cười to.
Sau khi kết thúc về nhà, Lý Mộc chủ động tỏ ý nói buổi tối muốn ngủ cùng tiểu nam sinh, mời Hạ Dịch Nặc tùy ý. Hạ Dịch Nặc cười thầm, dặn dò một phen, liền cùng Lương Giác Quân cùng nhau về nhà.
Trong thang máy Hạ Dịch Nặc liền ghét bỏ hương vị lẩu ám trên quần áo, vừa về đến về nhà, Lương Giác Quân đã chui vào phòng tắm đi tắm rửa, Hạ Dịch Nặc dùng tay chắn cửa phòng tắm, nhìn thẳng vào mặt giả vờ muốn cùng nhau tắm rửa. Lương Giác Quân nói được a, dứt khoát đưa tay kéo lấy Hạ Dịch Nặc, Hạ Tiểu Bảo lại mười phần chỉ là ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không), lâm trận bỏ chạy, chọc cho Lương Giác Quân bật cười ha ha.
Chờ đến khi Hạ Dịch Nặc tắm rửa xong đi ra, Lương Giác Quân đang ngồi trước máy vi tính trong phòng sách. Trên mặt bàn có bày khung ảnh, ngoại trừ hai tấm ảnh chụp gia đình của Lương gia vào các giai đoạn khác nhau, còn có một tấm ảnh chụp chung của Lương Giác Quân và Hạ Dịch Nặc.
Hạ Dịch Nặc đứng ở bên hông Lương Giác Quân, Lương Giác Quân xê dịch một chút, để cho Hạ Dịch Nặc ngồi xuống bên cạnh mình, ghế xoay rộng lớn chưa hai người vẫn là rộng rãi.
Hạ Dịch Nặc thuận thế ôm lấy eo Lương Giác Quân: "Đang xem cái gì "
"Mẹ kế Mary của ta quay một đoạn video, chúc ta sinh nhật và giáng sinh vui vẻ."
Hạ Dịch Nặc yên tĩnh cùng Lương Giác Quân xem hết video, mới hỏi: "Không về thật sự không sao chứ?"
Lương Giác Quân giơ tay lên, vuốt tóc Hạ Dịch Nặc một chút: "Trước kia lúc trở về đã nói trước với bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ có kế hoạch riêng của mình. Cuối năm luôn bận rộn, không bằng lần sau tìm một thời gian thư thả lại trở về."
Hạ Dịch Nặc một tay chống cằm, tiến đến trước mặt Lương Giác Quân: "Vậy, mấy ngày hôm trước khi ta không có ở đây, có nhớ ta hay không?"
Lương Giác Quân mỉm cười: "Có a."
"Nhớ bao nhiêu?"
"Hạ Tiểu Bảo, ngươi luôn hỏi một vài vấn đề nhàm chán."
Hạ Dịch Nặc ôm sát lấy eo Lương Giác Quân, tóc mai của hai người đan vào nhau, Hạ Dịch Nặc nhắm mắt lại, thì thào nói bên tai Lương Giác Quân: "Sư tỷ, ngươi không hỏi ta, có chuẩn bị quà sinh nhật gì cho ngươi sao?"
Lương Giác Quân tươi cười như hoa: "Gương thần a gương thần, xin hỏi, Hạ Tiểu Bảo sẽ tặng cho ta quà sinh nhật gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.