Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 12: Tới gần ngươi

Bắc Minh Chí Quái

28/08/2021



Thời tiết càng ngày càng lạnh, chạng vạng tối trời lại bất ngờ đổ mưa, còn mưa không nhỏ. Ngay đúng lúc tan tầm, Hạ Dịch Nặc vội vàng xuống lầu, chuẩn bị trở về ăn cơm chiều, không nghĩ tới lại thấy Lương Giác Quân ở cửa đại sảnh của học viện.

"Sư tỷ!" Hạ Dịch Nặc đi đến, chào hỏi.

Lương Giác Quân mặc áo len màu xám cổ áo hình chữ V, áo khoác vắt trên cánh tay, phía dưới là quần bó màu đen, giầy da màu đen kiểu dáng đơn giản làm nổi bật lên đôi chân thon thả. Mái tóc màu cà phê suông dài, trang điểm nhàn nhạt, đơn giản mà không mất đi nét thời thượng, nổi bật nét thông minh.

"Tiểu Hạ, thật trùng hợp a!" Lương Giác Quân chỉ cầm theo túi xách, rõ ràng là không có mang dù.

Hạ Dịch Nặc và Lương Giác Quân đứng sóng vai, một cơn gió thổi tới, Hạ Dịch Nặc mặc áo sơ mi màu xanh bên ngoài khoác áo cardigan hở cổ, tung bay theo gió, mang theo nét cuốn hút, rung động lòng người.

"Đứng ở đây, không có mang dù sao?" Biết rõ còn cố hỏi.

Lương Giác Quân khẽ nhíu mày, gật đầu: "Đúng vậy a, không nghĩ tới bỗng nhiên lại đổ mưa, đang chờ mưa nhỏ một chút rồi đi."

"Ta có mang dù, dù sao cũng tiện đường, không bằng cùng đi đi!" Hạ Dịch Nặc lắc lắc cây dù trên tay.

Lương Giác Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn mưa, lại nhìn thấy chiếc quần sạch sẽ thuần trắng của Hạ Dịch Nặc, nói: "Mưa lớn như vậy, một cây dù, sợ là hai người đều sẽ ướt hết. Ngươi về trước đi, ta chờ một chút mưa tạnh sẽ về."

Hạ Dịch Nặc chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một chút, nói: "Ai nói chỉ có một cây dù, ngươi chờ một chút, ta lập tức quay lại." Nói xong không đợi Lương Giác Quân kịp phản ứng, liền nhanh chóng quay lại đầu cầu thang đi xuống gara dưới tầng ngầm.

Không đến mười phút, một chiếc xe Q5 màu xám bạc liền lướt đến bên cạnh Lương Giác Quân. Hạt mưa ào ào nện lên trên kính cửa xe, sắc trời tối mờ thấy không rõ là ai. Hạ Dịch Nặc nghiêng người qua mở cửa chỗ ngồi cạnh tài xế ra, gọi: "Sư tỷ! Lên xe đi."

Lương Giác Quân kinh ngạc vài giây, thấy rõ ràng là Hạ Dịch Nặc mới nhanh chóng lên xe, thuận tay thắt dây an toàn, thở phào nhẹ nhỏm, xoay người nói với Hạ Dịch Nặc: "Thì ra ngươi đi lấy xe, còn tưởng rằng ngươi chạy đi đâu chứ. Trời mưa xuống bên ngoài tối mịt, đột nhiên đeo kính, thoáng cái liền thấy không rõ là ngươi."

Hạ Dịch Nặc dùng ngón tay đẩy gọng kính màu đen một chút, giải thích: "Có chút loạn thị, bình thường không có đeo kính, lái xe vẫn là cẩn thận một chút. Vừa rồi chưa nói rõ ràng, để ngươi phải chờ sốt ruột rồi."

"Không sốt ruột, dù sao cũng không đi được. Trước kia cũng không thấy ngươi lái xe?"

"Bình thường đến phòng thí nghiệm rất gần, đi bộ hoặc đi xe đạp, cuối tuần về căn hộ thì nằm trong khu phố cổ không có tầng hầm gara, đậu xe không tiện lắm, có đôi khi liền đậu ở tầng hầm gara của học viện."

Xe là hai năm trước phụ thân Hạ Viêm mua cho, Lý Thanh Lam cũng không nói gì, chẳng qua là Hạ Dịch Nặc còn là sinh viên nên thời gian dùng đến thật sự rất ít, phần lớn thời gian là bị đày vào lãnh cung. Nhìn công lực của trận mưa hôm nay, xem như là phát huy công dụng.

Từ Viện y học đến khu nhà dành cho nhân viên chỉ cần lái xe khoảng bảy tám phút, cần gạt mưa không ngừng gạt qua lại, Hạ Dịch Nặc vừa cẩn thận lái xe, vừa hy vọng mưa lớn hơn một chút nữa, đoạn đường này lại kéo dài thêm một chút.

"Ngươi ăn cơm chưa?" Lương Giác Quân đã học được câu nói mở đầu kinh điển trong cách giao tiếp truyền thống của người Trung Quốc, vận dụng cũng thập phần thuần thục.

"Chưa ăn, còn ngươi?"

"Ta cũng chuẩn bị về ăn cơm."

"Vậy không bằng cùng nhau ăn đi", Trong lòng Hạ Dịch Nặc đang đốt mười bông pháo, "Dù sao cũng tiện đường. Hôm nay hai người băng hữu của ta cũng tới nhà ta ăn cơm, cũng đón bà ngoại đến. Bà ngoại ta nấu đồ ăn rất ngon a."

"Nhưng mà không có báo trước, ta cũng không có chuẩn bị cái gì cả, như vậy cũng quá không lễ phép đi..." Không mời mà tới lại còn đi tay không, không phải là phong cách của Lương Giác Quân.

"Không sao! Chỉ là bữa cơm bình thường mà thôi, huống chi bà ngoại chính là rất thích nhiều người náo nhiệt, quyết định như vậy đi." Hạ Dịch Nặc nói xong quay sang nhếch miệng mỉm cười, Lương Giác Quân mới phát hiện trên má phải Hạ Dịch Nặc có một lúm đồng tiền nho nhỏ.

Thịnh tình không thể từ chối, cũng hoàn toàn không có cách nào để từ chối dáng tươi cười như vậy. Quan hệ của hai người tựa hồ cũng sớm đã là bằng hữu, giữa bằng hữu ăn một bữa cơm, cũng không có gì là không thể. Lương Giác Quân cũng liền thoải mái mà đồng ý.

Không đến mười phút, xe chậm rãi lái vào khu nhà dành cho nhân viên. Đâu xe xong, Hạ Dịch Nặc tháo mắt kính xuống, cẩn thận cất vào trong hộp kính, đem hộp kính bỏ vào khoan để đồ ở tay xe. Tỏ ý bảo Lương Giác Quân chờ một chút, Hạ Dịch Nặc xuống xe trước, bung dù đi vòng sang ghế cạnh chỗ tài xế, mở cửa xe, che dù cho Lương Giác Quân tỏ ý mời nàng xuống xe. Cơn mưa có xu hướng nhỏ đi một chút, hai người đi dưới cùng một cây dù, nhanh chóng đến dưới mái hiên. Hạ Dịch Nặc thu dù lại, đi sang một bước nhẹ nhàng lắc lắc cây dù ướt mưa, hướng Lương Giác Quân làm một thủ thế xin mời.

Hai người cùng nhau lên lầu.

Người mở cửa là Trương Quý Khang. Nhìn thấy Lương Giác Quân, Trương Quý Khang nhiệt tình chào hỏi, Lương Giác Quân mỉm cười đáp lại. Hạ Dịch Nặc thay Lương Giác Quân tìm dép lê đặt ở trên mặt đất, Lương Giác Quân cúi đầu đổi giày.



Lương Giác Quân ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ hài tử từ trong phòng bếp đi ra, tóc dài gợn sóng, cao gầy nóng bỏng, nhìn qua sức sống bắn ra bốn phía. Cô gái nhìn thấy Lương Giác Quân, mở to hai mắt, ánh mắt đánh đầy dấu chấm hỏi (???) nhìn về phía Hạ Dịch Nặc.

"Sư tỷ, đây là bằng hữu của ta Mạch Thế Ninh, lúc trước từng nhắc đến với ngươi. Mạch Mạch, đây là Lương Giác Quân lão sư, gọi sư tỷ là được rồi." Hạ Dịch Nặc giới thiệu sơ lược, vừa đổi giày vừa hướng phòng bếp gọi một tiếng, "Bà ngoại, con về rồi!"

Đôi mắt của Mạch Thế Ninh lóe sáng, mỉm cười dịu dàng tiến đến nhiệt tình cầm lấy túi xách của Lương Giác Quân: "Sư tỷ của Tiểu Bảo cũng là sư tỷ của ta, Tiểu Bảo chính là lần đầu tiên tự mình mời người khác về nhà ăn cơm đấy!"

Lương Giác Quân mỉm cười, nói cám ơn.

Bà ngoại cũng từ phòng bếp đi ra, Hạ Dịch Nặc lập tức giới thiệu: "Bà ngoại, đây là Lương Giác Quân lão sư, ở căn phòng kế bên, vừa rồi gặp nhau liền mời về nhà cùng ăn cơm. Sư tỷ, đây là bà ngoại của ta. Mấy ngày trước Mạch Mạch vừa về nước, bữa cơm này của chúng ta, xem như là tẩy trần cho nàng. Ngươi đừng khách khí."

"Ai nha, thật là tốt quá, Lương lão sư mau ngồi xuống đi." Bà ngoại kêu gọi, nghe nói là lão sư,

"Bà ngoại đừng khách khí, gọi tên của con là được rồi."

"Được, được! Trước ngồi xuống một chút, lập tức có thể ăn rồi."

"Thật ngại quá không mời mà tới, cũng không có thông báo trước với ngài một tiếng."

"Nói gì vậy. Tiểu Bảo đứa nhỏ này cũng thật là, không nói sớm một chút, ta mua thêm chút đồ ăn! Bên ngoài mưa rất lớn, không có bị ướt chứ?"

Lương Giác Quân lắc đầu.

Bà ngoại nhìn thấy bộ dáng của Hạ Dịch Nặc, nhíu mày oán trách nói, "Sao lại chỉ mặc ít như vậy?"

Hạ Dịch Nặc giải thích: "Còn có mặc một cái áo khoác nữa, buổi tối vội vàng trở về liền quên lấy theo, nhiệt độ trong phòng thí nghiệm ổn định, rất ấm áp, cũng không có bị lạnh."

"Thật là mặc quá ít." Lương Giác Quân nhìn nhìn Hạ Dịch Nặc nói.

Hạ Dịch Nặc ngoan ngoan gật đầu nói: "Ân, lần sau sẽ chú ý. Quần có chút bẩn rồi, ta trở về phòng thay quần áo một chút."

Mạch Thế Ninh cùng Trương Quý Khang từ trong phòng bếp mang đồ ăn ra, mời mọi người đến ăn cơm. Hạ Dịch Nặc từ trong phòng ngủ đi ra, thay một thân đồ mặc ở nhà, thân trên là thuần một màu hồng phấn, thân dưới là thuần một màu xám. Gầy gầy cao cao, nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhìn nhìn bốn dĩa thức ăn và một tô canh trên bàn, Lương Giác Quân lập tức cảm thấy vô cùng ấm áp, đã thật lâu rồi không có ăn thức ăn như vậy. Lúc có một mình, phần lớn thời gian là ăn trong nhà ăn của trường học, hoặc là tự mình làm chút thức ăn đơn giản. Bốn dĩa thức ăn một tô canh, hoàn toàn chính là có chút xa xỉ.

Rửa tay ngồi xuống, bắt đầu. Hạ Dịch Nặc cẩn thận giới thiệu từng món ăn cho Lương Giác Quân, Mạch Thế Ninh ở bên cạnh khoe khoang, món này là ta cắt, củ súng này là ta hái. Hạ Dịch Nặc phụ họa, đúng vậy, tỷ tỷ ngươi là lợi hại nhất. Trương Quý Khang ôn nhu nhắc nhở: "Ăn từ từ thôi, đừng chỉ lo nói chuyện, cẩn thận xương cá."

Lương Giác Quân khen ngợi con cá nướng này thật sự là quá ngon, bà ngoại liền cao hứng từng bước một giải thích quy trình làm cá, Lương Giác Quân nghe rất chăm chú, liên tục gật đầu.

Trương Quý Khang nâng chén nói với Lương Giác Quân: "Đã gặp Lương lão sư nhiều lần, cũng chưa có hảo hảo nói chuyện nhiều, một chén này nhất định là phải kính ngươi."

Hạ Dịch Nặc vội vàng ngăn lại: "Sư tỷ không uống được rượu, với lại chút nữa ngươi không lái xe sao?!"

"Ta lái là được." Mạch Mạch vội vàng gắp thức ăn, hời hợt nói một câu.

"Vậy sư tỷ đừng uống, ta uống trước đi." Trương Quý Khang uống cạn ly rượu.

Tiếp theo Mạch Thế Ninh lễ phép tán dương Lương Giác Quân tuổi còn trẻ đã làm giảng viên rồi, Lương Giác Quân nói sơ qua là kỳ thật chính mình về nước không bao lâu, không cần có khoảng cách thầy trò. Lương Giác Quân phát hiện, Mạch Thế Ninh cực kỳ thông minh, nhưng mà rốt cuộc là thông minh đến mức nào, cuộc sống sau này Lương Giác Quân mới chân thật cảm nhận được.

Bà ngoại cảm thán: "Đảo mắt một cái các con cũng đã lớn như vậy rồi."

Mạch Thế Ninh cười hì hì hỏi: "Bà ngoại, nghe nói vận mệnh của Tiểu Bảo năm nay, chính là rất đào hoa đi? Có phải không?"

Bà ngoại vui vẻ hài lòng nói: "Đúng vậy a, thầy bói nói như vậy. Tiểu Bảo tuổi thỏ*, đối phương tốt nhất là tuổi chuột sinh năm 84. Chờ sau khi Mạch Mạch và Quý Khang kết hôn, liền đến phiên Tiểu Bảo a!"

(*Tuổi thỏ là tuổi mèo bên mình)



"Bà ngoại!" Mạch Thế Ninh cùng Hạ Dịch Nặc trăm miệng một lời kêu lên. Bất quá một người là ngượng ngùng, một người là bất đắc dĩ.

Trương Quý Khang thoải mái cười to, Hạ Dịch Nặc hướng Trương Quý Khang giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Mạch Thế Ninh thẹn quá hoá giận: "Kỳ thật vận mệnh đào hoa của Tiểu Bảo vẫn luôn rất thịnh vượng a, chẳng qua đều là vài hoa đào héo thôi nha. Ai, Lương sư tỷ, ngươi biết không, có rất nhiều chuyện ly kỳ về những người kỳ quái theo đuổi Tiểu Bảo?"

Lương Giác Quân có chút hưng phấn nói: "Xin lắng tai nghe."

"Lúc vẫn còn là sinh viên đại học, có một lần ta cùng Tiểu Bảo đi bộ trong trường học, có một người qua đường giáp đi tới hỏi Tiểu Bảo, đồng học ngươi học hệ gì. Tiểu Bảo nói hệ y học lâm sàng Viện y học. Cục cưng, ngươi đoán xem hắn nói như thế nào, hắn nói, khó trách, ta cảm thấy ngươi chính là hệ trị thương của ta", Mạch Thế Ninh hớn hở mà miêu tả, ngược lại còn nhìn bà ngoại mà giải thích, "Bà ngoại, hệ trị thương ý nói là người này thật ấm áp làm cho người ta cũng muốn tới gần."

Mọi người cười to.

"Ai, ta cho rằng hắn muốn hỏi đường nha." Hạ Dịch Nặc bất đắc dĩ.

"Ngươi nói không phải là một vài bộ phim truyền hình gần đây đều có cốt truyện phát nổ như vậy sao. Về sau người qua đường giáp kia liền điên cuồng theo đuổi Tiểu Bảo nửa năm a, cũng coi như là nhân tài rồi, chậc chậc. Chỉ tiếc, Tương Vương có ý, thần nữ vô tình, thiêu thân lao đầu vào lửa, bánh bao nhân thịt chó."

"Này này, nói ai là cẩu đây hả?"

"Ai lên tiếng thì chính là nói người đó!"

Một bữa cơm, già trẻ đều vui vẻ thoải mái. Nếu như nói đối với một con cá đãi ngộ tốt nhất là hấp, như vậy đối với một bàn đồ ăn đãi ngộ tốt nhất chính là ăn cho hết sạch. Sau khi ăn xong, Hạ Dịch Nặc thu xếp dọn dẹp bát đũa, Lương Giác Quân muốn tiến đến giúp đỡ, bà ngoại vội vàng lôi kéo nói: "Không sao, để cho Tiểu Bảo làm đi." Mạch Thế Ninh đi cắt hoa quả, Trương Quý Khang cũng đi vào phòng bếp giúp đỡ. Trong lúc nhất thời, phòng khách chỉ còn lại bà ngoại cùng Lương Giác Quân hai người.

Căn phòng có bố cục ba phòng ngủ một phòng khách theo kiểu cũ, năm gần đây cũng từng được sửa chữa qua. Lương Giác Quân chú ý đến bức tường trong phòng khách, treo rất nhiều ảnh chụp. Nói đến những ảnh chụp này, đôi mắt của bà ngoại liền tràn đầy thứ ánh sáng nhu hòa, vuốt ve khung ảnh nói: "Đây là lúc sinh nhật năm tuổi của Tiểu Bảo, ngày đó đúng lúc có tuyết rơi, nàng nói muốn ôm người tuyết về nhà, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, từ nhỏ đã là một đứa dở hơi."

Lương Giác Quân tiến đến nhìn thật kỹ, tiểu cô nương trong tấm ảnh đứng bên cạnh một người tuyết có kích thước không chênh lệch bao nhiêu, mặc áo bông rất dày, cười đến đôi mắt đều nheo lại, lộ ra một hàm răng nhỏ đáng yêu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn linh động thanh tú, khiến cho người ta yêu thích. Mũ và khăn quàng cổ trên người cô bé đã cống hiến hết cho người tuyết, hai tay còn đem một chậu nhựa nâng cao qua đầu đỉnh.

Bên cạnh còn có một vài ảnh chụp nữa. Có ảnh một mình, cũng có ảnh chụp chung. Lương Giác Quân nhìn thấy một bức ảnh chụp Hạ Dịch Nặc trong lễ tốt nghiệp đại học, mặc đồng phục cử nhân, ảnh chụp cùng Lý Thanh Lam và Hạ Viêm. Vừa nhìn liền biết đây nhất định là song thân của Hạ Dịch Nặc, bởi vì dung mạo thanh tú của Hạ Dịch Nặc rất giống với người phụ nữ trong ảnh, mà toàn bộ khí chất ấm áp trên người, hẳn là giống với phụ thân.

Bà ngoại đi theo ánh mắt Lương Giác Quân, máy hát lại mở ra: "Đây là lúc Tiểu Bảo tốt nghiệp đại học, ba và mẹ của nàng cùng tham dự lễ tốt nghiệp. Tiểu Bảo a, ngươi đừng thấy bình thường nàng giống như chuyện gì cũng không để ý, hi hi ha ha, kỳ thật trong lòng nàng rõ ràng hơn ai hết, chẳng qua là giữ ở trong lòng không nói ra, không muốn để cho người làm trưởng bối như chúng ta lo lắng."

Lương Giác Quân khẽ gật đầu, Hạ Dịch Nặc, đằng sau tính cách nhìn như vui tươi trong sáng kia, là một con người khiêm tốn hướng nội.

"Sau khi ba mẹ nàng ly hôn, nàng kiên trì muốn ở cùng ta, cuối tuần ba mẹ nàng thay phiên đón nàng về nhà, nàng tựa hồ không có bị ảnh hưởng gì, luôn nói cái gì cũng rất tốt, nói không sao, nhưng mà lúc đó nàng chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé bảy tuổi a, nhiều lần nhìn thấy nàng cầm lấy ảnh chụp cùng ba mẹ ngẩn người. Ngươi thấy nàng luôn kể chuyện, trêu đùa cho ta vui vẻ, ta cũng chỉ có thể giả vờ như nàng không có tâm sự gì cả. Có đôi khi ta rất muốn để nàng nói với ta, dù chỉ một chút một chút thôi, những phiền não của nàng, một lão thái bà như ta, chuyện trong trường học ta không hiểu, cũng không thể giúp được nàng."

Lương Giác Quân đặt tay lên mu bàn tay của bà ngoại, vỗ nhè nhẹ mà an ủi: "Bà ngoại, không cần lo lắng. Tiểu Hạ sẽ rất tốt, về sau ở trường học con cũng sẽ giúp người chiếu cố nàng."

Bà ngoại giữ chặt lấy tay Lương Giác Quân, gật đầu nói: "Tốt! Tốt! Tiểu Bảo trưởng thành, ta cũng già rồi! May mắn còn có những người bạn như các con a!"

Đang nói chuyện thì Hạ Dịch Nặc từ phòng bếp đi ra, ống tay áo kéo lên cao cao, vừa dùng khăn lau đi cánh tay ẩm ướt, vừa tiến đến nói: "Như thế nào, bà ngoại vẫn còn đang nói xấu con sao?"

"Đúng vậy a, bà ngoại đang nói khi còn nhỏ ngươi bướng bỉnh gây sự như thế nào đây."

"Không thể nào, bà ngoại, không cần như vậy a!"

"Nếu con ngoan ngoan, ta sẽ không lải nhải con nữa. Buổi sáng ca của con còn hỏi, lúc nào để cho Tề Khiêm và con gặp nhau."

Dừng lại dừng lại, cái đề tài này mà tiếp tục nữa liền quá nguy hiểm, ba mươi sáu kế chuyển chủ đề là thượng kế: "Cái kia, Mạch Mạch có chuyện muốn nói với bà ngoại."

Tề Khiêm? Là ai?

"Ta biết ngay con sẽ như vậy, nhất định là lại đánh trống lảng, Tề Khiêm người ta là bằng hữu tốt của ca con, ngôi sao đang lên của bệnh viện ..."

Hạ Dịch Nặc vội vàng nháy mắt với Mạch Thế Ninh, Mạch Mạch hiểu ý, tiến lên khoác lấy cánh tay bà ngoại: "Bà ngoại, cái kia, bà ngoại sang đây nhìn xem dưa lưới này có phải là hư rồi không, sao nghe mùi lại là lạ?!"

Gần chín giờ, bà ngoại tỏ ý là đã trễ phải trở về rồi. Trương Quý Khang và bà ngoại cùng nhau trở về Tam Hà sơn trang, nhà của Mạch Thế Ninh ở nhã uyển bên cạnh Tam Hà sơn trang, ba người đi cùng đường. Bà

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ve Kêu Mùa Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook