Chương 12
Lâu Vũ Tình
08/11/2014
Trưa hôm sau, Khúc Hải Tần ngồi trên ban công cảm nhận từng cơn gió ấm áp, chậu hoa cúc trên
ban công cũng lay động theo gió. Hai hôm trước anh mang chậu cúc này về
chẳng nói chẳng rằng đặt trên ban công, không ai nói gì nhưng trong
lòng hai người đều hiểu đó là vì muốn lấy lòng cô. Anh ko biết cô thích
hoa cúc là do rất nhiều năm trước anh đã từng tặng cô tiếc rằng cô ko
chăm sóc kỹ để nó chết yểu.
Cô đứng dậy lặng lẽ nhìn xuống tầng dưới. Khấu Quân Khiêm đang ngồi giữa ban công vùi đầu giặt quần áo. Anh bây giờ rất ngoan, mỗi ngày đều tự giác mang quần áo đi giặt chỉ có điều…giặt quần áo có cần phải mạnh tay như vậy không? Còn nữa quần gìean không thể giặt chung với quần áo màu…
Cô kịp thời nhịn không mở miệng nhắc nhở anh. Không thể biểu lộ quan tâm sẽ càng làm cho anh thêm lưu luyến. Cô đã vô số lần nhắc nhở bản thân không được đến gần anh.
Giặt xong quần áo anh tiếp tục cầm cây lau nhà.
Xong xuôi tiếp tục chuyển sang lau cửa sổ, đem vật dụng trong nhà lau đến sáng bóng sạnh sẽ. Đây không phải tính cách của anh, trong lòng cô hiểu anh làm tất cả chỉ muốn lấy lòng cô, sợ cô không vui, cố gắng làm những việc cô muốn anh làm. Cô không phải họ Khấu cũng không tên Quân Khiêm nên cô không phải đồ ngốc, tâm ý của anh sao cô có thể không biết đến chứ?
Tâm sự của anh luôn thể hiện qua khuôn mặt. Ban đầu có thể không hiểu nhưng cô vẫn cảm nhận được anh rất coi trọng cô, cho dù tổn thương chính mình cũng không quản ngại, giảm thọ cũng không bận tâm, thậm chí vì cô mà đi qua đi lại mong muốn thay đổi vận mệnh của cô, tình cảm đó không còn dừng lại ở thiện lương, trọng nghĩa khí nữa rồi. Lòng anh đã sớm không còn ở bên người Diệp Dung Hoa. Cô chưa từng mong muốn như vậy…chỉ hy vọng anh được hạnh phúc, cho nên tận lực giúp anh.
Anh vậy mà thực sự lo lắng đến từng bữa ăn cho một con ma. Những chuyện như vậy chỉ có kẻ ngốc nghếch như anh mới làm ra được. Cô làm sao có thể so sánh được với Diệp Dung Hoa, những việc tưởng như bình thường mọi phụ nữ làm đươc còn cô thì không thể, thậm chí gây không biết bao nhiêu phiền toái cho anh….
“Ai yo đau quá…. ” Nghe tiếng thét đau đớn truyền đến cô chạy nhanh xuống lầu xem sao thì phát hiện chậu cây gần cửa sổ đã vỡ tan tành.
Kinh khủng như vậy sao! Đến việc này mà anh cũng gặp được.
Khấu Quân Khiêm xoa xoa đầu gối chật vật đứng lên. Nhìn dáng đi khác thường của anh có vẻ như bị trẹo chân rồi. Chân phải bị thương chưa lành nay lại đến chân trái.
Trong khi cô còn đang do dự không biết có nên chạy lại đỡ anh hay không thì anh đã tự mình đi đến cái bàn với lấy hộp thuốc, tự tháo miếng gạc đã thấm máu, thỉnh thoảng còn trộm liếc nhìn cô một cái.
Thấy anh như vậy thực giống như một đứa trẻ muốn được làm nũng nhưng lại không dám mở miệng sợ mẹ tức giận. Anh quả thực kiến cô càng thêm đau lòng.
“Để đấy tôi làm” cô không kiềm chế được nữa, nhận lấy bông băng trong tay anh.
Chỉ một lần này thôi, được không?
“Đầu heo! Sao anh có thể tùy tiện quấn như thế này? ” Không hướng dẫn anh thay băng anh liền tùy tiện quấn qua loa cho xong, khó tránh miệng vết thương lại lâu lành đến vậy. Nhìn động tác ôn nhu của cô, cảm giác thật giống lúc trước, cô vì anh mà lo lắng, vì anh mà lảm nhảm cằn nhằn. Anh mê muội nhìn Khúc Hải Tần đang nghiêng người ngồi kế bên, gần đến nỗi có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô. Anh nhất thời ý loạn tình mê, trái tim đập mãnh liệt không tự giác lại làm chuyện không nên làm….
Thật mềm mại, ôm lấy cô so với trong tưởng tượng còn thoải mái hơn, nếu đặt ở dưới thân nhất định sẽ mất hồn, đôi môi mềm mại cảm giác vẫn thích như trước…. . Không…. là thích hơn trước…Anh không nhịn được tiếp tục nhấm nháp, ôm lấy thân thể mềm mại, hôn sâu triền miên, thưởng thức từng chút ngọt ngào trong miệng cô….
“Ưm…. ” Cô rên khẽ lập tức kéo thần trí anh quay trở về…. Anh đẩy cô nằm trên sofa từ lúc nào? Đầu còn đặt ở trước ngực cô, nếu giả vờ bị té có thuyết phục sao? Nhưng mà vật nam tính bừng bừng phấn chấn đang đặt ở giữa hai chân cô…. tư thế cầm thú như vậy….
Anh còn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào hoặc là nhân lúc này tranh thủ bày tỏ lòng mình. Nhiều nhất có thể cho cô biết anh không muốn cô cảm thấy áp lực, cô nhận lời hay không cũng không thành vấn đề.
“Thật ra! Hải Tần anh rất…. ”
Ba! ! !
Hiễn nhiên cô cũng lo lắng không biết nên đáp lại anh thế nào…một bạt tai trực tiếp in trên má anh.
Hải Tần hiện tại hoàn toàn không để ý đến anh.
Khấu Quân Khiêm biết mình sai cho nên mấy ngày nay cũng không dám làm phiền cô. Tuy rằng nhiều lúc nghĩ lại cô giống như không hề có ý định phản kháng. Hơn nữa…Rõ ràng cô cũng có phản ứng nha, nếu như cô thực sự không thích thì ngay từ đầu đã rứt khoát kháng cự , anh cũng sẽ không say mê đến nỗi quên đi chính mình.
Nhưng lời vô sỉ đại loại như là “ Miệng nói không cần những thân thể lại rất thành thực” lời thoại độc quyền của nam chính ngôn tình. Anh không phải người như vậy nên những lời nói đó càng không thể nói ra.
Cô cho anh một bạt tai không phải sao?
Phụ nữ nếu thực sự không muốn, không thích, không thoải mái mới có thể đánh anh! Mặc dù anh nghĩ cảm giác lúc đó thực tốt đẹp thực trân quý nhưng cô chỉ cảm thấy bị xúc phạm.
Anh giương ánh mắt ai oán nhìn Khúc Hải Tần, nhìn cô đi qua người anh đến nhìn cũng không buồn liếc một cái.
Anh bây giờ cả hai chân đều đang bị thương làm thế nào đi ra ngoài ăn? Cô thực độc ác thực sự mặc kệ anh sống chết mà…
Vẫn may còn có Tôn Kiều Diễm đến thăm, lúc biết tình trạng thảm hại của anh chỉ “chậc chậc” hai tiếng. Cuối cùng vẫn còn chút lương tâm đưa anh đi ăn, đi khám dù sao phòng khám cũng ngay đầu ngõ chỉ cách vài bước chân, rất thuận tiện.
Chuyện tắm rửa mới là vấn đề lớn. Lúc trước anh bị thương một chân đã cảm thấy phiền toái nay đến tận hai chân cùng lúc biết tắm rửa thế nào đây. Chật vật mãi mới tắm xong còn bị trượt chân đầu đụng sưng một cục lớn.
“Anh không sao đấy chứ? ” giọng nói gượng gạo của Khúc Hải Tần vang lên, không một chút tình nguyện.
“Không sao! không sao! cô đừng vào đây toàn là nước thôi” anh vội vàng ngăn cản cô. một lúc lâu sau cô muốn nói lại thôi nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ.
Khấu Quân Khiêm vất vả lắm mới đứng dậy đi ra ngoài lúc này cô mới tiến đến, theo anh về phòng đưa quần áo cho anh thay.
“Đúng rồi! sắp phải vẽ lại bức mới rồi đúng không? ” đã gần một tháng rồi. Anh thuận tay giữ chặt lòng bàn tay cô định xem…
Khúc Hải Tần nhanh chóng rụt tay lùi lại mấy bước “ Anh đừng động vào tôi”
Tay anh dừng giữa không trung, xấu hổ.
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý…. ”
Hóa ra trong cảm nhận của cô anh đã trở nên hạ lưu như vậy rồi sao? Ngay cả đến gần anh cô cũng ghét không thể chịu được….
“Tóm lại anh tránh xa tôi ra một chút khi nào cần tôi sẽ nói”Cô lạnh lùng nói xong quay người đi thẳng. Khoảnh khắc quay người đi đôi mắt hơi ánh nước. Nhìn vẻ mặt tổn thương của anh không phải cô không đau lòng…nhưng cô có thể làm được gì? hại anh thảm như vậy ngay cả vào phòng dìu anh cũng không làm đc….
Người đàn ông nay quả thật chính trực, vì một cái tát của cô liền nhận mình bắt buộc cô, nhìn cô với bộ dạng ăn năn hối hận. Kỳ thật nếu không muốn sao lại để cho anh trong ngoài đều hôn qua mới nghĩ đến phản kháng, Cô thực không thể không đánh anh! Lòng của cô chỉ e suốt cuộc đời này anh cũng không biết được. Cô nâng bàn tay nhìn những đường vân đang dần phai nhạt, miệng nở nụ cười, thực sự rất luyến tiếc anh….
“Tôi…tôi ra ngoài một chút nhé”
Tuy rằng hiện nay Hải Tần không còn để ý đến anh nữa nhưng anh vẫn theo thói quen báo cáo với cô. Anh có hẹn đi chọn quà kỷ niệm cưới cho bố mẹ của Diệp Dung Hoa nhưng vào thời điểm nhạy cảm này anh nhắc đến tên Diệp Dung Hoa ở trước mặt cô khác gì tìm chết.
Mặc dù không có duyên làm người yêu nhưng họ vẫn có thể là bạn, vẫn quan tâm đến nhau. Phòng khám kia cũng là do Diệp Dung Hoa giới thiệu anh đến chữa trị, cho nên giúp cô chọn quà tặng anh cũng sẽ nhận lời.
“Chân anh thế nào rồi? thật ngại quá anh bị thương còn bắt đi ra ngoài”
“Đỡ nhiều rồi” xoa bóp vài ngày cũng đã có thể đi lại bình thường, miệng vết thương chân phải cũng đang hồi phục chỉ cần đi chậm một chút không để miệng vết thương vỡ ra thì cơ bản có thể hoạt động bình thường, huống chi chỉ đi loanh quanh gần nhà.
Diệp Dung Hoa nói cô và em gái đã giao ước, cô đảm nhiệm mua quà cho ba, em gái mua cho mẹ, dáng người của ông lại khá giống với anh. Cô chọn lấy được bộ tây trang khá đẹp liền đưa cho anh “Anh thử cái này đi”
Mua quà xong, hai người tiện đường vào quán ăn gần đấy giải quyết bữa tối.
Đồ ăn vừa mới đưa lên ngoài trời bắt đầu lác đác vài hạt mưa. Khấu Quân Khiêm vừa ăn ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng không yên.
Mưa rồi! Hải Tần sợ nhất là nước không biết cô đã yên vị ở chỗ nào khô ráo hay chưa? Cô thực sự thích nằm ở ban công tắm nắng ngỡ đâu ngủ quên không kịp chạy vào nhà thì sao? . . . còn nữa hôm qua anh mới giặt quần áo với tính cách của cô chắc chắn sẽ chạy tới ban công thu quần áo sau đó không cẩn thận bị dính mưa…. thậm chí phòng ngủ không biết có bị dỉ nước khiến cô sợ hãi hay không…những ý nghĩ này cứ lần lượt hiện ra trong đầu anh.
Anh cũng biết ăn cơm cũng bạn mà thần chí để đâu đâu thật bất lịch sự nhưng anh không thể khống chế được nhớ mong người ở nhà kia.
Cô ở nhà một mình có sợ hay không?
“Anh đã thổ lộ với cô ấy chưa? ”
“Hả? Chuyện gì? ” đối với câu hỏi bất ngờ của cô anh mới hoàn hồn.
“Em hỏi, cô gái anh thực lòng yêu thương ấy, anh đã thổ lộ với người ta chưa? ”
“Vẫn chưa” thời điểm định mở miệng đã nhận ngay một bạt tai anh còn có thể nói hay sao?
“Thật không giống với cá tính của anh chút nào” với tính cách của anh nếu đã thích ai đó sẽ trực tiếp thổ lộ với người ta, không sợ cự tuyệt, không sợ tổn thương cho dù không được đáp lại vẫn có thể vui vẻ tiếp nhận, dùng ánh mắt toàn tâm toàn ý nhìn người ta.
“Chuyện giữa anh và cô ấy không đơn giản như vậy…” cần phải suy tính rất nhiều vấn để, trong lòng cô vốn dĩ đã tồn tại rất nhiều khúc mắc anh lại không muốn làm cô phiền lòng thêm, không thể để cô cảm thấy áp lực, lo lằng càng nhiều anh càng không thể mở miệng
“Hơn nữa chính cô ấy là người giúp anh theo đuổi em…. ”
Như vậy làm sao có thể có ý với anh được chứ?
“Sao lại không có khả năng! có một loại tình yêu gọi là “chúc anh hạnh phúc” anh chưa nghe qua sao? ” Nếu không có ý việc gì phải vất vả giúp anh theo đuổi hạnh phúc của mình?
Cô đứng dậy lặng lẽ nhìn xuống tầng dưới. Khấu Quân Khiêm đang ngồi giữa ban công vùi đầu giặt quần áo. Anh bây giờ rất ngoan, mỗi ngày đều tự giác mang quần áo đi giặt chỉ có điều…giặt quần áo có cần phải mạnh tay như vậy không? Còn nữa quần gìean không thể giặt chung với quần áo màu…
Cô kịp thời nhịn không mở miệng nhắc nhở anh. Không thể biểu lộ quan tâm sẽ càng làm cho anh thêm lưu luyến. Cô đã vô số lần nhắc nhở bản thân không được đến gần anh.
Giặt xong quần áo anh tiếp tục cầm cây lau nhà.
Xong xuôi tiếp tục chuyển sang lau cửa sổ, đem vật dụng trong nhà lau đến sáng bóng sạnh sẽ. Đây không phải tính cách của anh, trong lòng cô hiểu anh làm tất cả chỉ muốn lấy lòng cô, sợ cô không vui, cố gắng làm những việc cô muốn anh làm. Cô không phải họ Khấu cũng không tên Quân Khiêm nên cô không phải đồ ngốc, tâm ý của anh sao cô có thể không biết đến chứ?
Tâm sự của anh luôn thể hiện qua khuôn mặt. Ban đầu có thể không hiểu nhưng cô vẫn cảm nhận được anh rất coi trọng cô, cho dù tổn thương chính mình cũng không quản ngại, giảm thọ cũng không bận tâm, thậm chí vì cô mà đi qua đi lại mong muốn thay đổi vận mệnh của cô, tình cảm đó không còn dừng lại ở thiện lương, trọng nghĩa khí nữa rồi. Lòng anh đã sớm không còn ở bên người Diệp Dung Hoa. Cô chưa từng mong muốn như vậy…chỉ hy vọng anh được hạnh phúc, cho nên tận lực giúp anh.
Anh vậy mà thực sự lo lắng đến từng bữa ăn cho một con ma. Những chuyện như vậy chỉ có kẻ ngốc nghếch như anh mới làm ra được. Cô làm sao có thể so sánh được với Diệp Dung Hoa, những việc tưởng như bình thường mọi phụ nữ làm đươc còn cô thì không thể, thậm chí gây không biết bao nhiêu phiền toái cho anh….
“Ai yo đau quá…. ” Nghe tiếng thét đau đớn truyền đến cô chạy nhanh xuống lầu xem sao thì phát hiện chậu cây gần cửa sổ đã vỡ tan tành.
Kinh khủng như vậy sao! Đến việc này mà anh cũng gặp được.
Khấu Quân Khiêm xoa xoa đầu gối chật vật đứng lên. Nhìn dáng đi khác thường của anh có vẻ như bị trẹo chân rồi. Chân phải bị thương chưa lành nay lại đến chân trái.
Trong khi cô còn đang do dự không biết có nên chạy lại đỡ anh hay không thì anh đã tự mình đi đến cái bàn với lấy hộp thuốc, tự tháo miếng gạc đã thấm máu, thỉnh thoảng còn trộm liếc nhìn cô một cái.
Thấy anh như vậy thực giống như một đứa trẻ muốn được làm nũng nhưng lại không dám mở miệng sợ mẹ tức giận. Anh quả thực kiến cô càng thêm đau lòng.
“Để đấy tôi làm” cô không kiềm chế được nữa, nhận lấy bông băng trong tay anh.
Chỉ một lần này thôi, được không?
“Đầu heo! Sao anh có thể tùy tiện quấn như thế này? ” Không hướng dẫn anh thay băng anh liền tùy tiện quấn qua loa cho xong, khó tránh miệng vết thương lại lâu lành đến vậy. Nhìn động tác ôn nhu của cô, cảm giác thật giống lúc trước, cô vì anh mà lo lắng, vì anh mà lảm nhảm cằn nhằn. Anh mê muội nhìn Khúc Hải Tần đang nghiêng người ngồi kế bên, gần đến nỗi có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô. Anh nhất thời ý loạn tình mê, trái tim đập mãnh liệt không tự giác lại làm chuyện không nên làm….
Thật mềm mại, ôm lấy cô so với trong tưởng tượng còn thoải mái hơn, nếu đặt ở dưới thân nhất định sẽ mất hồn, đôi môi mềm mại cảm giác vẫn thích như trước…. . Không…. là thích hơn trước…Anh không nhịn được tiếp tục nhấm nháp, ôm lấy thân thể mềm mại, hôn sâu triền miên, thưởng thức từng chút ngọt ngào trong miệng cô….
“Ưm…. ” Cô rên khẽ lập tức kéo thần trí anh quay trở về…. Anh đẩy cô nằm trên sofa từ lúc nào? Đầu còn đặt ở trước ngực cô, nếu giả vờ bị té có thuyết phục sao? Nhưng mà vật nam tính bừng bừng phấn chấn đang đặt ở giữa hai chân cô…. tư thế cầm thú như vậy….
Anh còn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào hoặc là nhân lúc này tranh thủ bày tỏ lòng mình. Nhiều nhất có thể cho cô biết anh không muốn cô cảm thấy áp lực, cô nhận lời hay không cũng không thành vấn đề.
“Thật ra! Hải Tần anh rất…. ”
Ba! ! !
Hiễn nhiên cô cũng lo lắng không biết nên đáp lại anh thế nào…một bạt tai trực tiếp in trên má anh.
Hải Tần hiện tại hoàn toàn không để ý đến anh.
Khấu Quân Khiêm biết mình sai cho nên mấy ngày nay cũng không dám làm phiền cô. Tuy rằng nhiều lúc nghĩ lại cô giống như không hề có ý định phản kháng. Hơn nữa…Rõ ràng cô cũng có phản ứng nha, nếu như cô thực sự không thích thì ngay từ đầu đã rứt khoát kháng cự , anh cũng sẽ không say mê đến nỗi quên đi chính mình.
Nhưng lời vô sỉ đại loại như là “ Miệng nói không cần những thân thể lại rất thành thực” lời thoại độc quyền của nam chính ngôn tình. Anh không phải người như vậy nên những lời nói đó càng không thể nói ra.
Cô cho anh một bạt tai không phải sao?
Phụ nữ nếu thực sự không muốn, không thích, không thoải mái mới có thể đánh anh! Mặc dù anh nghĩ cảm giác lúc đó thực tốt đẹp thực trân quý nhưng cô chỉ cảm thấy bị xúc phạm.
Anh giương ánh mắt ai oán nhìn Khúc Hải Tần, nhìn cô đi qua người anh đến nhìn cũng không buồn liếc một cái.
Anh bây giờ cả hai chân đều đang bị thương làm thế nào đi ra ngoài ăn? Cô thực độc ác thực sự mặc kệ anh sống chết mà…
Vẫn may còn có Tôn Kiều Diễm đến thăm, lúc biết tình trạng thảm hại của anh chỉ “chậc chậc” hai tiếng. Cuối cùng vẫn còn chút lương tâm đưa anh đi ăn, đi khám dù sao phòng khám cũng ngay đầu ngõ chỉ cách vài bước chân, rất thuận tiện.
Chuyện tắm rửa mới là vấn đề lớn. Lúc trước anh bị thương một chân đã cảm thấy phiền toái nay đến tận hai chân cùng lúc biết tắm rửa thế nào đây. Chật vật mãi mới tắm xong còn bị trượt chân đầu đụng sưng một cục lớn.
“Anh không sao đấy chứ? ” giọng nói gượng gạo của Khúc Hải Tần vang lên, không một chút tình nguyện.
“Không sao! không sao! cô đừng vào đây toàn là nước thôi” anh vội vàng ngăn cản cô. một lúc lâu sau cô muốn nói lại thôi nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ.
Khấu Quân Khiêm vất vả lắm mới đứng dậy đi ra ngoài lúc này cô mới tiến đến, theo anh về phòng đưa quần áo cho anh thay.
“Đúng rồi! sắp phải vẽ lại bức mới rồi đúng không? ” đã gần một tháng rồi. Anh thuận tay giữ chặt lòng bàn tay cô định xem…
Khúc Hải Tần nhanh chóng rụt tay lùi lại mấy bước “ Anh đừng động vào tôi”
Tay anh dừng giữa không trung, xấu hổ.
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý…. ”
Hóa ra trong cảm nhận của cô anh đã trở nên hạ lưu như vậy rồi sao? Ngay cả đến gần anh cô cũng ghét không thể chịu được….
“Tóm lại anh tránh xa tôi ra một chút khi nào cần tôi sẽ nói”Cô lạnh lùng nói xong quay người đi thẳng. Khoảnh khắc quay người đi đôi mắt hơi ánh nước. Nhìn vẻ mặt tổn thương của anh không phải cô không đau lòng…nhưng cô có thể làm được gì? hại anh thảm như vậy ngay cả vào phòng dìu anh cũng không làm đc….
Người đàn ông nay quả thật chính trực, vì một cái tát của cô liền nhận mình bắt buộc cô, nhìn cô với bộ dạng ăn năn hối hận. Kỳ thật nếu không muốn sao lại để cho anh trong ngoài đều hôn qua mới nghĩ đến phản kháng, Cô thực không thể không đánh anh! Lòng của cô chỉ e suốt cuộc đời này anh cũng không biết được. Cô nâng bàn tay nhìn những đường vân đang dần phai nhạt, miệng nở nụ cười, thực sự rất luyến tiếc anh….
“Tôi…tôi ra ngoài một chút nhé”
Tuy rằng hiện nay Hải Tần không còn để ý đến anh nữa nhưng anh vẫn theo thói quen báo cáo với cô. Anh có hẹn đi chọn quà kỷ niệm cưới cho bố mẹ của Diệp Dung Hoa nhưng vào thời điểm nhạy cảm này anh nhắc đến tên Diệp Dung Hoa ở trước mặt cô khác gì tìm chết.
Mặc dù không có duyên làm người yêu nhưng họ vẫn có thể là bạn, vẫn quan tâm đến nhau. Phòng khám kia cũng là do Diệp Dung Hoa giới thiệu anh đến chữa trị, cho nên giúp cô chọn quà tặng anh cũng sẽ nhận lời.
“Chân anh thế nào rồi? thật ngại quá anh bị thương còn bắt đi ra ngoài”
“Đỡ nhiều rồi” xoa bóp vài ngày cũng đã có thể đi lại bình thường, miệng vết thương chân phải cũng đang hồi phục chỉ cần đi chậm một chút không để miệng vết thương vỡ ra thì cơ bản có thể hoạt động bình thường, huống chi chỉ đi loanh quanh gần nhà.
Diệp Dung Hoa nói cô và em gái đã giao ước, cô đảm nhiệm mua quà cho ba, em gái mua cho mẹ, dáng người của ông lại khá giống với anh. Cô chọn lấy được bộ tây trang khá đẹp liền đưa cho anh “Anh thử cái này đi”
Mua quà xong, hai người tiện đường vào quán ăn gần đấy giải quyết bữa tối.
Đồ ăn vừa mới đưa lên ngoài trời bắt đầu lác đác vài hạt mưa. Khấu Quân Khiêm vừa ăn ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng không yên.
Mưa rồi! Hải Tần sợ nhất là nước không biết cô đã yên vị ở chỗ nào khô ráo hay chưa? Cô thực sự thích nằm ở ban công tắm nắng ngỡ đâu ngủ quên không kịp chạy vào nhà thì sao? . . . còn nữa hôm qua anh mới giặt quần áo với tính cách của cô chắc chắn sẽ chạy tới ban công thu quần áo sau đó không cẩn thận bị dính mưa…. thậm chí phòng ngủ không biết có bị dỉ nước khiến cô sợ hãi hay không…những ý nghĩ này cứ lần lượt hiện ra trong đầu anh.
Anh cũng biết ăn cơm cũng bạn mà thần chí để đâu đâu thật bất lịch sự nhưng anh không thể khống chế được nhớ mong người ở nhà kia.
Cô ở nhà một mình có sợ hay không?
“Anh đã thổ lộ với cô ấy chưa? ”
“Hả? Chuyện gì? ” đối với câu hỏi bất ngờ của cô anh mới hoàn hồn.
“Em hỏi, cô gái anh thực lòng yêu thương ấy, anh đã thổ lộ với người ta chưa? ”
“Vẫn chưa” thời điểm định mở miệng đã nhận ngay một bạt tai anh còn có thể nói hay sao?
“Thật không giống với cá tính của anh chút nào” với tính cách của anh nếu đã thích ai đó sẽ trực tiếp thổ lộ với người ta, không sợ cự tuyệt, không sợ tổn thương cho dù không được đáp lại vẫn có thể vui vẻ tiếp nhận, dùng ánh mắt toàn tâm toàn ý nhìn người ta.
“Chuyện giữa anh và cô ấy không đơn giản như vậy…” cần phải suy tính rất nhiều vấn để, trong lòng cô vốn dĩ đã tồn tại rất nhiều khúc mắc anh lại không muốn làm cô phiền lòng thêm, không thể để cô cảm thấy áp lực, lo lằng càng nhiều anh càng không thể mở miệng
“Hơn nữa chính cô ấy là người giúp anh theo đuổi em…. ”
Như vậy làm sao có thể có ý với anh được chứ?
“Sao lại không có khả năng! có một loại tình yêu gọi là “chúc anh hạnh phúc” anh chưa nghe qua sao? ” Nếu không có ý việc gì phải vất vả giúp anh theo đuổi hạnh phúc của mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.