Chương 2
Vương Vu Thủy
27/01/2016
Lần đầu tiên Lâm Đồng Chi nhìn thấy Trần Mặc, trước tiên là rung động, dường như xuyên qua
Trần Mặc cô nhìn thấy chính mình nửa năm trước. Ánh mắt cô nhìn thẳng
xuống mặt đất, chỉ dùng khóe mắt khinh thường liếc nhìn đầu tóc và quần
áo của Trần Mặc dường như đã không nhìn ra màu sắc nữa, nhưng trong lòng cô cảm thấy cô ấy hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài kia, chỉ liếc mắt một
cái, đã làm cho cô có cảm giác hâm mộ và ghen tị, có lẽ chính bản thân
cô cũng không biết mình là cỡ nào lưu luyến cuộc sống đã qua, nhưng trên thực tế đó cũng chính là nguyên nhân mà cô vĩnh viễn cũng không trở về. Loại cảm giác đó nói đơn giản cũng giống như món đồ chơi ở trong nhà mà cô yêu thích nhất bị trộm đi, nhưng hôm sau cô lại thấy một cái giống
như thế ở trong ngực người hàng xóm a Tứ hơn nữa trong tay cậu ta còn
cầm hóa đơn của cửa hàng.
lần thứ hai Lâm Đồng Chi thấy Trần Mặc là ở trong nhà trẻ, tất nhiên đây là lần đầu tiên cô vào nhà trẻ, em trai Lâm Giản nhỏ hơn cô một tuổi cũng là lần đầu tiên đi vào, một con chim non tự nhiên sẽ không tốt bằng hai con chim non rồi. Hai con chim non ngơ ngác bị người lớn dẫn vào lớp học, ngơ ngác ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, liền nhìn thấy một cô bé khuôn mặt đỏ ửng hai tay còn xách một xô nước cao bằng nửa người đi tới.
Thuần túy là xuất phát từ bản năng khi từng là một phần tử tích cực lao động, Lâm Đồng Chi đứng lên đưa tay đi giúp cô bé kia đăt xô nước để xuống đất. Cô bé ở một bên vừa thở dốc, vừa ngẩng đầu lên toét miệng cười với cô. Vui buồn của trẻ con cũng thật kì quái, chính vì nụ cười nầ̀ym thái độ miệt thị mấy ngày trước của Lâm Đồng Chi biến thành vô cùng thưởng thức.
Các cô bé giống như được kẹo, đều đem người kia đặt ở vị trí thứ nhất trong lòng mình, hai người rất hào phóng coi Lâm Giản và Lưu Bằng Trình cũng như em trai của mình. Vì vậy Trần Mặc nhiều hơn một cái đuôi em trai, Lâm Đồng Chi cũng có một người bạn cùng phái, hơn nữa cô nhanh chóng biết được chỗ tốt khi có chị em ở nhà trẻ, cô không thích trò chơi cưỡi ngựa đánh giặc trong nhà trẻ, sau khi Trần Mặc và Lưu Bằng Trình trao đổi một buổi tối, tạo ra một ác bá mang ác nô đi bắt em gái nhỏ, chị cả mang theo các chị em khác ra sức đi đoạt lại đồ chơi. Dĩ nhiên, ở trong trò chơi này Trần Mặc là một người đẹp rất uy phong không chịu nhường người khác làm chị cả, mà Lâm Đồng Chi ở trong trò chơi này vĩnh viễn chỉ là em gái nhỏ. Không cần bài binh bố trận, không cần đánh nhau, chỉ cần khi đang bị cướp thê thảm kêu một tiếng "Chị cả, cứu mạng." Sau đó liền thuận nước đẩy thuyền hoặc là bị bọn cướp bắt đi, sau đó liền trốn ở dưới gốc cây hoặc trong góc tường nhìn hai bên bởi vì mình mà đánh nhau. Hơn nữa cô phát hiện mình càng ngày càng thích cái thân phận cao quý xinh đẹp mảnh mai trong trò chơi này, rất nhiều năm sau, đối với thân phận phù phiếm này trên trái đất có một từ dùng để hình dung: Bình hoa.
(bài binh bố trận: Bố trí lực lượng thành hàng ngũ để sẵn sàng chiến đấu)
Thời gian nghỉ đông, nhà trẻ phát cho mỗi bạn nhỏ một túi đồ ăn vặt lớn và một quyển sách thiếu nhi. Lâm Đồng Chi biết rất ít chữ, cầm sách thiếu nhi xem tranh vẽ trong sách hai lần xong liền đem sự chú ý chuyển đến túi đồ ăn vặt. Khi tan học, cô đang vui vẻ lấy một cái bánh quai chèo từ trong túi đồ ăn vặt ra ăn, lại thấy Trần Mặc chau mày ủ dột lôi kéo Lưu Bằng Trình đến một góc nói nhỏ, cô vội vàng cầm lên đồ của mình đưa tới, "Trần Mặc cậu muốn ăn bánh quai chèo hay là kẹo đại bạch thỏ?" Trần Mặc lại giống như không nghe thấy, lôi kéo góc áo của Lưu Bằng Trình thân mình uốn éo như bánh quai chèo vậy, "Mình và cậu đổi sách đi, quyển Tịch Phương Bình của mình không đẹp chút nào." Bình thường Lưu Bằng Trình vẫn luôn nghe lời Trần Mặc nhưng lần này lại nhíu lông mày nói, "Nhưng mình cũng không thích Tịch Phương Bình, mình thích quyển Dương gia tướng."
Đối thoại của hai người kia hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Lâm Đồng Chi, thật kỳ quái, rõ ràng là mấy người vẫn luôn ở cùng một chỗ với nhau mỗi ngày, tại sao sau khi Trần Mặc nghe được Dương gia tướng ba chữ lập tức lộ ra vẻ mặt thèm thuồng hơn nữa kéo vạt áo Lưu Bằng Trình lắc càng lợi hại, tuy nhiên khi Lâm Đồng Chi nghe xong lại cảm thấy giống như đang nghe Thiên Thư, nhưng dù sao cũng hiểu được hành động của hai người bạn này có liên quan tới quyển sách kia, vì vậy cô vội cầm cuốn sách thiếu nhi của mình đưa tới, "Trần Mặc, cậu muốn quyển sách này không?"
(Thiên thư: Sách hoặc thư do thần tiên trên trời viết ra)
Quả nhiên Trần Mặc lập tức dời đi sự chú ý, đoạt lấy sách trên tay cô xem một chút, lại chỉ vào chữ trong sách hỏi, "Ah, Lưu Bằng Trình, đây là thật giả cái gì lệ cái gì?"
Thấy Trần Mặc không bám lấy mình muốn Dương gia tướng, Lưu Bằng Trình cầu còn không được. Vội lại gần vừa nhìn vừa trả lời, "Thiệt giả cái gì Lệ Quân đi, chữ ở giữa kia không biết, phải về hỏi ba mới được."
Khoảng thời gian từ nông thôn mới tới, ba mẹ vẫn luôn dạy Lâm Đồng Chi biết chữ, chỉ là cho tới bây giờ cô cũng không cảm thấy biết chữ đọc sách có gì vui, nhưng tại sao các bạn lại thích như vậy? Lâm Đồng Chi nghĩ mãi không ra.
Thời gian trôi qua càng lâu, tính tình của nhóm bạn nhỏ càng lúc càng khác biệt, thế nhưng không hề trở ngại họ tay nắm tay cùng nhau lớn lên, Lâm Đồng Chi càng ngày càng giống một cô công chúa, đáng yêu xinh đẹp, những điểm đã từng giống Trần Mặc không còn sót lại chút gì. Cô sẽ dùng cánh hoa cây báo vũ làm móng tay hồng hồng rất đẹp, sẽ dùng chén sứ trong nhà đựng nước ấm để là phẳng dây cột tóc bằng gấm của mình, chắc chắn Lâm Đồng Chi xinh đẹp hơn Trần Mặc, nhưng cô không có sức lôi cuốn như Trần Mặc, có một năm khi Trần Mặc trầm mê ở một chuyện nào đó, có một thời gian Lưu Bằng Trình rất thân cận với cô nhưng lại không cho Trần Mặc đến gần, trong lòng Lâm Đồng Chi lúc ấy vừa khó chịu vừa vui vẻ, cô bé cũng không phải không có tấm lòng thiên sứ nhưng cô rất hâm mộ hoặc nói rõ hơn một chút là ghen tỵ Trần Mặc có người bạn là Lưu Bằng Trình, Nhưng mà lúc Trần Mặc bế quan xong trở về, chỉ dùng hai ba chiêu liền có thể cứu vãn mối quan hệ giữa họ. Lâm Đồng Chi rất chán nản, cảm thấy thật sự chán ghét chính mình, nhưng cho dù cô chán ghét cũng không làm cho người ta hận nổi, bởi vì tính cách của cô bình thản, giống như một ly nước ấm, ai cũng uống nhưng không ai chú ý đến. Mà Trần Mặc là một ly nước nóng, có thể ấm áp người cũng có thể làm bỏng người, mặc kệ người khác có thích hay không, khi ở trong đám đông bọn họ đều có thể nhận ra nhau đầu tiền. Cậu bé bình thường hay ở một bên khởi xướng thiếu gia tính tình không thể nói lý khi ở trước mặt cô cũng rất hiền mặc cho cô nhào nặn.
(Bế quan: Trong đạo Phật, chỉ tăng nhân ở một mình, chuyên tâm rèn luyện Phật pháp)
Ngày cứ như vậy chậm rãi trôi qua, mặt ngoài Trần Mặc phản kháng mãnh liệt với Lâm Đồng Chi, nhưng trong lòng lại thuận theo, an phận trở thành hai thái cực. Lúc đầu cô cũng cho là hai người có thể cả đời cứ như vậy vừa là bạn bè vừa là đối thủ cho đến khi cô biết tin ba muốn chuyển công tác. Mãi cho đến trước ngày Lâm Đồng Chi dọn nhà, cô cũng không nói cho Trần Mặc biết, nếu sự thật không thể thay đổi, nói cho Trần Mặc thì có ích lợi gì? Để cho cậu ấy biết trước sẽ càng đau lòng? Cô gặp qua lúc Lưu Bằng Trình chuyển đi Trần Mặc rất đau lòng, cô không muốn lại tận mắt thấy một lần, sau này cô thường nghĩ mình so với Trần Mặc càng tàn nhẫn, một đứa bé lại có tư tưởng như vậy, ngày đó cô bình tĩnh nhìn Trần Mặc làm xong bài tập ở nhà, nhìn Trần Mặc dọn dẹp cặp sách vui vẻ nhảy nhót về nhà, lúc đi vẫn không quên quay đầu lại nhắc nhở cô, "Mình nghe nói ngày mai có thể sẽ kiểm tra ngữ văn, cậu có muốn xem lại sách một chút không?" Cô cười gật đầu, nhìn cô bé kia nhảy lên ở trong gió đêm, đung đưa, không hề có dáng vẻ con gái, trong miệng nói "Gặp lại, gặp lại, " trong lòng cũng không ngừng nói, "Gặp lại, hẹn gặp lại."
lần thứ hai Lâm Đồng Chi thấy Trần Mặc là ở trong nhà trẻ, tất nhiên đây là lần đầu tiên cô vào nhà trẻ, em trai Lâm Giản nhỏ hơn cô một tuổi cũng là lần đầu tiên đi vào, một con chim non tự nhiên sẽ không tốt bằng hai con chim non rồi. Hai con chim non ngơ ngác bị người lớn dẫn vào lớp học, ngơ ngác ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, liền nhìn thấy một cô bé khuôn mặt đỏ ửng hai tay còn xách một xô nước cao bằng nửa người đi tới.
Thuần túy là xuất phát từ bản năng khi từng là một phần tử tích cực lao động, Lâm Đồng Chi đứng lên đưa tay đi giúp cô bé kia đăt xô nước để xuống đất. Cô bé ở một bên vừa thở dốc, vừa ngẩng đầu lên toét miệng cười với cô. Vui buồn của trẻ con cũng thật kì quái, chính vì nụ cười nầ̀ym thái độ miệt thị mấy ngày trước của Lâm Đồng Chi biến thành vô cùng thưởng thức.
Các cô bé giống như được kẹo, đều đem người kia đặt ở vị trí thứ nhất trong lòng mình, hai người rất hào phóng coi Lâm Giản và Lưu Bằng Trình cũng như em trai của mình. Vì vậy Trần Mặc nhiều hơn một cái đuôi em trai, Lâm Đồng Chi cũng có một người bạn cùng phái, hơn nữa cô nhanh chóng biết được chỗ tốt khi có chị em ở nhà trẻ, cô không thích trò chơi cưỡi ngựa đánh giặc trong nhà trẻ, sau khi Trần Mặc và Lưu Bằng Trình trao đổi một buổi tối, tạo ra một ác bá mang ác nô đi bắt em gái nhỏ, chị cả mang theo các chị em khác ra sức đi đoạt lại đồ chơi. Dĩ nhiên, ở trong trò chơi này Trần Mặc là một người đẹp rất uy phong không chịu nhường người khác làm chị cả, mà Lâm Đồng Chi ở trong trò chơi này vĩnh viễn chỉ là em gái nhỏ. Không cần bài binh bố trận, không cần đánh nhau, chỉ cần khi đang bị cướp thê thảm kêu một tiếng "Chị cả, cứu mạng." Sau đó liền thuận nước đẩy thuyền hoặc là bị bọn cướp bắt đi, sau đó liền trốn ở dưới gốc cây hoặc trong góc tường nhìn hai bên bởi vì mình mà đánh nhau. Hơn nữa cô phát hiện mình càng ngày càng thích cái thân phận cao quý xinh đẹp mảnh mai trong trò chơi này, rất nhiều năm sau, đối với thân phận phù phiếm này trên trái đất có một từ dùng để hình dung: Bình hoa.
(bài binh bố trận: Bố trí lực lượng thành hàng ngũ để sẵn sàng chiến đấu)
Thời gian nghỉ đông, nhà trẻ phát cho mỗi bạn nhỏ một túi đồ ăn vặt lớn và một quyển sách thiếu nhi. Lâm Đồng Chi biết rất ít chữ, cầm sách thiếu nhi xem tranh vẽ trong sách hai lần xong liền đem sự chú ý chuyển đến túi đồ ăn vặt. Khi tan học, cô đang vui vẻ lấy một cái bánh quai chèo từ trong túi đồ ăn vặt ra ăn, lại thấy Trần Mặc chau mày ủ dột lôi kéo Lưu Bằng Trình đến một góc nói nhỏ, cô vội vàng cầm lên đồ của mình đưa tới, "Trần Mặc cậu muốn ăn bánh quai chèo hay là kẹo đại bạch thỏ?" Trần Mặc lại giống như không nghe thấy, lôi kéo góc áo của Lưu Bằng Trình thân mình uốn éo như bánh quai chèo vậy, "Mình và cậu đổi sách đi, quyển Tịch Phương Bình của mình không đẹp chút nào." Bình thường Lưu Bằng Trình vẫn luôn nghe lời Trần Mặc nhưng lần này lại nhíu lông mày nói, "Nhưng mình cũng không thích Tịch Phương Bình, mình thích quyển Dương gia tướng."
Đối thoại của hai người kia hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Lâm Đồng Chi, thật kỳ quái, rõ ràng là mấy người vẫn luôn ở cùng một chỗ với nhau mỗi ngày, tại sao sau khi Trần Mặc nghe được Dương gia tướng ba chữ lập tức lộ ra vẻ mặt thèm thuồng hơn nữa kéo vạt áo Lưu Bằng Trình lắc càng lợi hại, tuy nhiên khi Lâm Đồng Chi nghe xong lại cảm thấy giống như đang nghe Thiên Thư, nhưng dù sao cũng hiểu được hành động của hai người bạn này có liên quan tới quyển sách kia, vì vậy cô vội cầm cuốn sách thiếu nhi của mình đưa tới, "Trần Mặc, cậu muốn quyển sách này không?"
(Thiên thư: Sách hoặc thư do thần tiên trên trời viết ra)
Quả nhiên Trần Mặc lập tức dời đi sự chú ý, đoạt lấy sách trên tay cô xem một chút, lại chỉ vào chữ trong sách hỏi, "Ah, Lưu Bằng Trình, đây là thật giả cái gì lệ cái gì?"
Thấy Trần Mặc không bám lấy mình muốn Dương gia tướng, Lưu Bằng Trình cầu còn không được. Vội lại gần vừa nhìn vừa trả lời, "Thiệt giả cái gì Lệ Quân đi, chữ ở giữa kia không biết, phải về hỏi ba mới được."
Khoảng thời gian từ nông thôn mới tới, ba mẹ vẫn luôn dạy Lâm Đồng Chi biết chữ, chỉ là cho tới bây giờ cô cũng không cảm thấy biết chữ đọc sách có gì vui, nhưng tại sao các bạn lại thích như vậy? Lâm Đồng Chi nghĩ mãi không ra.
Thời gian trôi qua càng lâu, tính tình của nhóm bạn nhỏ càng lúc càng khác biệt, thế nhưng không hề trở ngại họ tay nắm tay cùng nhau lớn lên, Lâm Đồng Chi càng ngày càng giống một cô công chúa, đáng yêu xinh đẹp, những điểm đã từng giống Trần Mặc không còn sót lại chút gì. Cô sẽ dùng cánh hoa cây báo vũ làm móng tay hồng hồng rất đẹp, sẽ dùng chén sứ trong nhà đựng nước ấm để là phẳng dây cột tóc bằng gấm của mình, chắc chắn Lâm Đồng Chi xinh đẹp hơn Trần Mặc, nhưng cô không có sức lôi cuốn như Trần Mặc, có một năm khi Trần Mặc trầm mê ở một chuyện nào đó, có một thời gian Lưu Bằng Trình rất thân cận với cô nhưng lại không cho Trần Mặc đến gần, trong lòng Lâm Đồng Chi lúc ấy vừa khó chịu vừa vui vẻ, cô bé cũng không phải không có tấm lòng thiên sứ nhưng cô rất hâm mộ hoặc nói rõ hơn một chút là ghen tỵ Trần Mặc có người bạn là Lưu Bằng Trình, Nhưng mà lúc Trần Mặc bế quan xong trở về, chỉ dùng hai ba chiêu liền có thể cứu vãn mối quan hệ giữa họ. Lâm Đồng Chi rất chán nản, cảm thấy thật sự chán ghét chính mình, nhưng cho dù cô chán ghét cũng không làm cho người ta hận nổi, bởi vì tính cách của cô bình thản, giống như một ly nước ấm, ai cũng uống nhưng không ai chú ý đến. Mà Trần Mặc là một ly nước nóng, có thể ấm áp người cũng có thể làm bỏng người, mặc kệ người khác có thích hay không, khi ở trong đám đông bọn họ đều có thể nhận ra nhau đầu tiền. Cậu bé bình thường hay ở một bên khởi xướng thiếu gia tính tình không thể nói lý khi ở trước mặt cô cũng rất hiền mặc cho cô nhào nặn.
(Bế quan: Trong đạo Phật, chỉ tăng nhân ở một mình, chuyên tâm rèn luyện Phật pháp)
Ngày cứ như vậy chậm rãi trôi qua, mặt ngoài Trần Mặc phản kháng mãnh liệt với Lâm Đồng Chi, nhưng trong lòng lại thuận theo, an phận trở thành hai thái cực. Lúc đầu cô cũng cho là hai người có thể cả đời cứ như vậy vừa là bạn bè vừa là đối thủ cho đến khi cô biết tin ba muốn chuyển công tác. Mãi cho đến trước ngày Lâm Đồng Chi dọn nhà, cô cũng không nói cho Trần Mặc biết, nếu sự thật không thể thay đổi, nói cho Trần Mặc thì có ích lợi gì? Để cho cậu ấy biết trước sẽ càng đau lòng? Cô gặp qua lúc Lưu Bằng Trình chuyển đi Trần Mặc rất đau lòng, cô không muốn lại tận mắt thấy một lần, sau này cô thường nghĩ mình so với Trần Mặc càng tàn nhẫn, một đứa bé lại có tư tưởng như vậy, ngày đó cô bình tĩnh nhìn Trần Mặc làm xong bài tập ở nhà, nhìn Trần Mặc dọn dẹp cặp sách vui vẻ nhảy nhót về nhà, lúc đi vẫn không quên quay đầu lại nhắc nhở cô, "Mình nghe nói ngày mai có thể sẽ kiểm tra ngữ văn, cậu có muốn xem lại sách một chút không?" Cô cười gật đầu, nhìn cô bé kia nhảy lên ở trong gió đêm, đung đưa, không hề có dáng vẻ con gái, trong miệng nói "Gặp lại, gặp lại, " trong lòng cũng không ngừng nói, "Gặp lại, hẹn gặp lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.