Chương 30
Vương Vu Thủy
02/02/2016
Hết năm cũ, ba rốt
cuộc chuyển về, Lâm Đồng Chi rất vui mừng, chạy tới giúp ba sửa sang lại quần áo. Lâm Giản vừa ra ngoài giúp Lâm Đồng Chi vắt cây lau nhà làm vệ sinh, vừa nghiêm mặt giả trang khốc, mẹ cầm ví tiền đi ra ngoài, mua
mấy con gà con vịt trở về. Trong nhà nhất thời bị các loại âm thanh lấp
đầy: Nước sôi ở trên bếp đang reo, máy giặt quần áo đang quay, gà vịt ở
trong nhà cầu kêu quác quác, Lâm Giản chống cây lau nhà chạy tới chạy
lui luôn miệng kêu la "Tránh ra! Tránh ra!" Những âm thanh này chẳng
những làm cho trong nhà náo nhiệt hẳn lên, hơn nữa còn làm cho cô có cảm giác tràn đầy sức sống.
Tất cả đều đã qua, Lâm Đồng Chi vui mừng nhìn về phía em trai, đúng lúc Lâm Giản cũng đang nhìn cô, giống như khi còn bé, Lâm Giản đột nhiên nháy mắt với cô, trên mặt hai người đều lộ ra một nụ cười lớn.
Đêm trước khi trở lại trường, ba đến phòng Lâm Đồng Chi, một bộ muốn nói lại thôi. Lâm Đồng Chi đã tạo thành thói quen chim sợ cành cong, trong lòng có chút sợ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ba, ba lại càng khó nói chuyện hơn, ba xoa lòng bàn tay, nhỏ giọng thật khó khăn mở miệng, "Chi Chi, ba nghe nói những thành phố lớn ở Bắc Kinh đã có bác sĩ tâm lý rồi, lần này con trở về, đi tìm hiểu Vũ Hán có hay không, ba muốn dẫn mẹ con đi xem một chút."
Trực giác của Lâm Đồng Chi liền muốn nhảy dựng lên trách ba hoang đường, nhưng người trước mặt dù sao cũng là ba, do dự một chút, ba nói tiếp, "Chi Chi, theo lí mà nói ba không nên nói những lời này với con, chỉ sợ mẹ con đã nói rất nhiều lần ở trước mặt con rồi, mẹ con nói ba có người khác ở bên ngoài đúng không?" Ba rất khó khăn nói hết những lời này, trên mặt hiện ra một nụ cười khổ, cái loại đó bị oan lại không có nơi để biện giải cười khổ, "Đừng nói là con, bác họ con đều tin là thật. Ba đã giải thích với mẹ con rất nhiều lần, nhưng mẹ con vẫn kiên quyết cho rằng ba có một người tình mà ngay cả ba cũng không biết chính xác. Mẹ con ngày nào cũng ở nhà cãi nhau với ba, ba thực sự không giải thích được, Lâm Giản lại cần một nơi yên tĩnh để học tập, cho nên mới dọn ra ngoài."
Lâm Đồng Chi rất nhạy cảm liếc ba một cái, dường như đang hỏi, "Chẳng lẽ ba thật không có sao?" Ba hiểu ý của cô, lại cười khổ một trận, "Loại chuyện như vậy, mọi người tin là có dù sao cũng hơn là tin không có tốt hơn, ba cũng không muốn giải thích nữa, con có thể đi hỏi cậu và dì của con một chút, chỉ là một năm nay ba cũng xem chút sách y học, ba nghi ngờ mẹ con có chút vấn đề về phương diện tâm lí, nhưng ở chỗ chúng ta không có bác sĩ tâm lí, con đi Vũ Hán tìm hiểu giúp ba, nếu không có bác sĩ tâm lí thì có sách về vấn đề này cũng tốt."
Lâm Đồng Chi nửa tin nửa ngờ nhìn ba, nhưng vẻ mặt của ba thật sự không giống như đang nói dối, liền nghĩ đến mẹ vốn là người phụ nữ nhỏ bé dịu dàng hiền lành như vậy, trong vòng một năm lại trở nên khác thường như vậy, vì thế cô lựa chọn tin tưởng ba. Cô thấy thoải mái trong lòng, cám ơn trời đất, ba cũng không có người khác bên ngoài. . . . không có lỗi với mẹ. . . . không có lỗi với cả nhà, nhưng loại may mắn này lập tức lại biến thành áy náy, thì ra mọi người, bao gồm mẹ, Lâm Giản và cô cũng không hoàn toàn tin tưởng ba, nếu như nói là mẹ có bệnh, thì cô và Lâm Giản như thế nào? Mẹ không có chứng cớ gì, nhưng cô cũng không chút do dự tin mẹ, hoài nghi thậm chí căm ghét ba, có lẽ chuyện như vậy rất phổ biến ở trong xã hội hiện nay, giống như lời ba nói, đối với chuyện như vậy, thà tin là có vẫn tốt hơn là tin không có, nhưng người đó không phải ai khác, người đó là ba của cô, Lâm Đồng Chi cắn đôi môi, rất xấu hổ từ cổ họng nghẹn ra một câu, "Ba, thật xin lỗi." Ba ngẩn ra, lập tức hiểu tâm tư của cô, ông vỗ vỗ đầu của Lâm Đồng Chi, "Cô bé ngốc, con và Lâm Giản hai đứa biết cái gì đâu, mẹ con là bệnh nhân, càng không thể trách mẹ con không đúng ?" Lại lắc đầu thở dài, "Đều là lỗi của ba, ba chỉ lo công việc, cho rằng mẹ còn cũng chỉ là đang ở thời kì mãn kinh, căn không có để tâm chú ý đến mẹ con. Nếu không, mẹ con cũng sẽ không biến thành bộ dáng như vậy."
Lâm Đồng Chi tạm thời lấy ra một quyển 《bệnh tâm thần》 từ phòng làm việc của ba mang lên tàu, trong quyển sách kia có mấy chỗ ít ỏi về bệnh tâm lý cũng bị ba gạch ngang nhiều lần. Cô cầm sách lật qua lật lại, mới đầu trong lòng còn chứa may mắn, có thể mẹ không phải bị bệnh này, nhưng càng nhìn xuống phía dưới cô càng cảm thấy biểu hiện của mẹ hoàn toàn giống với triệu chứng trong sách, trong lòng vừa gấp gáp vừa lo lắng, vẻ mặt rất lo âu.
Cô vừa thấy toàn bộ đường xá liền đứng dậy chỉnh lý một chút, sau đó, xe tàu dừng lại, vài người lục tục đi lên, sau đó một cô gái mặc áo màu đỏ ngồi xuống đối diện với cô, Lâm Đồng Chi trong lòng khó hiểu, cô đi không phải là ngày lễ, lúc mới xuất phát, trong một toa tàu thưa thớt không có mấy người ngồi, cô gái này cũng không cần phải chạy tới ngồi chung với cô. Vì thế ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại thấy cô gái kia cười như không cười chống cằm nhìn cô, trong lòng cô mừng rỡ, nhảy dựng lên hô, "Lý Ngọc Hỉ!"
Đầu tiên là Cố Duy Bình dẫn đầu, một đám bạn học gặp nhau một lần chơi đùa rất vui vẻ ở nhà cậu ấy, Lâm Đồng Chi dĩ nhiên là xuống bếp làm nữ đầu bếp, Cố Duy Hân làm trợ thủ cho cô, cô gái kia sau khi ăn một miếng xương sườn nướng do cô làm, chua chua nói, "Cũng không đến nỗi tệ." Lưu Tinh tới, Văn Tử tới, cả Giang Thượng Vân cũng tới, Lâm Đồng Chi chỉ nhớ một người là Lý Ngọc Hỉ, nhưng nhà Lý Ngọc Hỉ vẫn không có ai nghe điện thoại, cũng đành thôi. Lại không nghĩ rằng hôm nay thật sự gặp được trên tàu.
Lý Ngọc Hỉ cười nói, "Mình về ăn tết với ông bà..., lúc đầu nghĩ muốn về nhà cùng ba mẹ, sau lại nghĩ tới dù sao cũng có một một môn học không đạt yêu cầu, cho nên liền trực tiếp từ bên này lên xe tới trường học trước hai ngày để xem sách rồi lại nói." Cô kéo tay của Lâm Đồng Chi, quan sát từ trên xuống dưới một lần, "Cái người này quỷ nha đầu đúng là càng ngày càng đẹp, chỉ là thi đại học cũng không cho mình biết địa chỉ chỗ ở, cũng quá không có lương tâm rồi."
Lý Ngọc Hỉ đang đi học ở gần thành phố, ngồi tàu không tới hai giờ, lần gặp lại này của hai người quả thực có thể nói là ngắn ngủi, vì vậy họ nhanh chóng trao đổi địa chỉ và điện thoại, lại chọn những tin tức quan trọng buôn chuyện trao đổi, thời gian có hạn, ầm ầm một trận đã đến tỉnh thành, hai người cùng nhau nói giữ gìn sức khỏe lại dặn dò nhất định phải thư từ qua lại, lúc này mới lưu luyến không rời nói lời tạm biệt.
Một đoạn tiểu nhạc đệm này bị gián đoạn, Lâm Đồng Chi cũng không muốn lại nhìn quyển sách đã mang đến cho cô rất nhiều phiền não kia, cô lấy giấy bút từ trong túi ra, viết thư cho Cố Duy Bình, vẫn có chút nhớ cậu ấy, thật không biết học kỳ tiếp theo tách ra sẽ đau khổ thế nào, "Thấy Lý Ngọc Hỉ, cậu ấy đẹp hơn trước, tính tình vẫn cởi mở như thế, đáng tiếc chưa nói được mấy câu cậu ấy đã đi xuống, thật sự làm cho người ta phiền muộn, khó trách Nguyên Nhân Lệnh nói ‘Nghĩ đến đời người khổ nhất là ly biệt’. Nghe em gái cậu nói, rất nhiều cô gái từng đến nhà cậu, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, hoặc là theo như lời cậu nói, mình thật sự là một cô bé rất hẹp hòi phải không, hoặc là, bởi vì các cậu đều ưu tú như vậy, làm cho mình cảm thấy mình là một người xâm nhập khó chịu, người từ bên ngoài đến. . . . . ." Viết tới đây, cô dừng bút, cái này có thể gửi cho cậu ấy xem sao? Nếu bọn họ biết cô hẹp hòi, cần gì phải tăng thêm phiền não cho cậu ấy đâu? Lông mày của cô không tự giác nhăn lại, cắn cây bút mất hồn trong chốc lát, rốt cuộc đưa tay đem giấy viết thư vò thành một nắm, muốn ném, nhưng cũng không biết cô nghĩ đến cái gì, từ từ rút tay lại, cô mở giấy viết thư ra, cẩn thận vuốt phẳng giấy, sau đó để nó ngay ngắn rồi gấp lại, bỏ vào trong túi áo ngoài.
Tất cả đều đã qua, Lâm Đồng Chi vui mừng nhìn về phía em trai, đúng lúc Lâm Giản cũng đang nhìn cô, giống như khi còn bé, Lâm Giản đột nhiên nháy mắt với cô, trên mặt hai người đều lộ ra một nụ cười lớn.
Đêm trước khi trở lại trường, ba đến phòng Lâm Đồng Chi, một bộ muốn nói lại thôi. Lâm Đồng Chi đã tạo thành thói quen chim sợ cành cong, trong lòng có chút sợ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ba, ba lại càng khó nói chuyện hơn, ba xoa lòng bàn tay, nhỏ giọng thật khó khăn mở miệng, "Chi Chi, ba nghe nói những thành phố lớn ở Bắc Kinh đã có bác sĩ tâm lý rồi, lần này con trở về, đi tìm hiểu Vũ Hán có hay không, ba muốn dẫn mẹ con đi xem một chút."
Trực giác của Lâm Đồng Chi liền muốn nhảy dựng lên trách ba hoang đường, nhưng người trước mặt dù sao cũng là ba, do dự một chút, ba nói tiếp, "Chi Chi, theo lí mà nói ba không nên nói những lời này với con, chỉ sợ mẹ con đã nói rất nhiều lần ở trước mặt con rồi, mẹ con nói ba có người khác ở bên ngoài đúng không?" Ba rất khó khăn nói hết những lời này, trên mặt hiện ra một nụ cười khổ, cái loại đó bị oan lại không có nơi để biện giải cười khổ, "Đừng nói là con, bác họ con đều tin là thật. Ba đã giải thích với mẹ con rất nhiều lần, nhưng mẹ con vẫn kiên quyết cho rằng ba có một người tình mà ngay cả ba cũng không biết chính xác. Mẹ con ngày nào cũng ở nhà cãi nhau với ba, ba thực sự không giải thích được, Lâm Giản lại cần một nơi yên tĩnh để học tập, cho nên mới dọn ra ngoài."
Lâm Đồng Chi rất nhạy cảm liếc ba một cái, dường như đang hỏi, "Chẳng lẽ ba thật không có sao?" Ba hiểu ý của cô, lại cười khổ một trận, "Loại chuyện như vậy, mọi người tin là có dù sao cũng hơn là tin không có tốt hơn, ba cũng không muốn giải thích nữa, con có thể đi hỏi cậu và dì của con một chút, chỉ là một năm nay ba cũng xem chút sách y học, ba nghi ngờ mẹ con có chút vấn đề về phương diện tâm lí, nhưng ở chỗ chúng ta không có bác sĩ tâm lí, con đi Vũ Hán tìm hiểu giúp ba, nếu không có bác sĩ tâm lí thì có sách về vấn đề này cũng tốt."
Lâm Đồng Chi nửa tin nửa ngờ nhìn ba, nhưng vẻ mặt của ba thật sự không giống như đang nói dối, liền nghĩ đến mẹ vốn là người phụ nữ nhỏ bé dịu dàng hiền lành như vậy, trong vòng một năm lại trở nên khác thường như vậy, vì thế cô lựa chọn tin tưởng ba. Cô thấy thoải mái trong lòng, cám ơn trời đất, ba cũng không có người khác bên ngoài. . . . không có lỗi với mẹ. . . . không có lỗi với cả nhà, nhưng loại may mắn này lập tức lại biến thành áy náy, thì ra mọi người, bao gồm mẹ, Lâm Giản và cô cũng không hoàn toàn tin tưởng ba, nếu như nói là mẹ có bệnh, thì cô và Lâm Giản như thế nào? Mẹ không có chứng cớ gì, nhưng cô cũng không chút do dự tin mẹ, hoài nghi thậm chí căm ghét ba, có lẽ chuyện như vậy rất phổ biến ở trong xã hội hiện nay, giống như lời ba nói, đối với chuyện như vậy, thà tin là có vẫn tốt hơn là tin không có, nhưng người đó không phải ai khác, người đó là ba của cô, Lâm Đồng Chi cắn đôi môi, rất xấu hổ từ cổ họng nghẹn ra một câu, "Ba, thật xin lỗi." Ba ngẩn ra, lập tức hiểu tâm tư của cô, ông vỗ vỗ đầu của Lâm Đồng Chi, "Cô bé ngốc, con và Lâm Giản hai đứa biết cái gì đâu, mẹ con là bệnh nhân, càng không thể trách mẹ con không đúng ?" Lại lắc đầu thở dài, "Đều là lỗi của ba, ba chỉ lo công việc, cho rằng mẹ còn cũng chỉ là đang ở thời kì mãn kinh, căn không có để tâm chú ý đến mẹ con. Nếu không, mẹ con cũng sẽ không biến thành bộ dáng như vậy."
Lâm Đồng Chi tạm thời lấy ra một quyển 《bệnh tâm thần》 từ phòng làm việc của ba mang lên tàu, trong quyển sách kia có mấy chỗ ít ỏi về bệnh tâm lý cũng bị ba gạch ngang nhiều lần. Cô cầm sách lật qua lật lại, mới đầu trong lòng còn chứa may mắn, có thể mẹ không phải bị bệnh này, nhưng càng nhìn xuống phía dưới cô càng cảm thấy biểu hiện của mẹ hoàn toàn giống với triệu chứng trong sách, trong lòng vừa gấp gáp vừa lo lắng, vẻ mặt rất lo âu.
Cô vừa thấy toàn bộ đường xá liền đứng dậy chỉnh lý một chút, sau đó, xe tàu dừng lại, vài người lục tục đi lên, sau đó một cô gái mặc áo màu đỏ ngồi xuống đối diện với cô, Lâm Đồng Chi trong lòng khó hiểu, cô đi không phải là ngày lễ, lúc mới xuất phát, trong một toa tàu thưa thớt không có mấy người ngồi, cô gái này cũng không cần phải chạy tới ngồi chung với cô. Vì thế ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại thấy cô gái kia cười như không cười chống cằm nhìn cô, trong lòng cô mừng rỡ, nhảy dựng lên hô, "Lý Ngọc Hỉ!"
Đầu tiên là Cố Duy Bình dẫn đầu, một đám bạn học gặp nhau một lần chơi đùa rất vui vẻ ở nhà cậu ấy, Lâm Đồng Chi dĩ nhiên là xuống bếp làm nữ đầu bếp, Cố Duy Hân làm trợ thủ cho cô, cô gái kia sau khi ăn một miếng xương sườn nướng do cô làm, chua chua nói, "Cũng không đến nỗi tệ." Lưu Tinh tới, Văn Tử tới, cả Giang Thượng Vân cũng tới, Lâm Đồng Chi chỉ nhớ một người là Lý Ngọc Hỉ, nhưng nhà Lý Ngọc Hỉ vẫn không có ai nghe điện thoại, cũng đành thôi. Lại không nghĩ rằng hôm nay thật sự gặp được trên tàu.
Lý Ngọc Hỉ cười nói, "Mình về ăn tết với ông bà..., lúc đầu nghĩ muốn về nhà cùng ba mẹ, sau lại nghĩ tới dù sao cũng có một một môn học không đạt yêu cầu, cho nên liền trực tiếp từ bên này lên xe tới trường học trước hai ngày để xem sách rồi lại nói." Cô kéo tay của Lâm Đồng Chi, quan sát từ trên xuống dưới một lần, "Cái người này quỷ nha đầu đúng là càng ngày càng đẹp, chỉ là thi đại học cũng không cho mình biết địa chỉ chỗ ở, cũng quá không có lương tâm rồi."
Lý Ngọc Hỉ đang đi học ở gần thành phố, ngồi tàu không tới hai giờ, lần gặp lại này của hai người quả thực có thể nói là ngắn ngủi, vì vậy họ nhanh chóng trao đổi địa chỉ và điện thoại, lại chọn những tin tức quan trọng buôn chuyện trao đổi, thời gian có hạn, ầm ầm một trận đã đến tỉnh thành, hai người cùng nhau nói giữ gìn sức khỏe lại dặn dò nhất định phải thư từ qua lại, lúc này mới lưu luyến không rời nói lời tạm biệt.
Một đoạn tiểu nhạc đệm này bị gián đoạn, Lâm Đồng Chi cũng không muốn lại nhìn quyển sách đã mang đến cho cô rất nhiều phiền não kia, cô lấy giấy bút từ trong túi ra, viết thư cho Cố Duy Bình, vẫn có chút nhớ cậu ấy, thật không biết học kỳ tiếp theo tách ra sẽ đau khổ thế nào, "Thấy Lý Ngọc Hỉ, cậu ấy đẹp hơn trước, tính tình vẫn cởi mở như thế, đáng tiếc chưa nói được mấy câu cậu ấy đã đi xuống, thật sự làm cho người ta phiền muộn, khó trách Nguyên Nhân Lệnh nói ‘Nghĩ đến đời người khổ nhất là ly biệt’. Nghe em gái cậu nói, rất nhiều cô gái từng đến nhà cậu, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, hoặc là theo như lời cậu nói, mình thật sự là một cô bé rất hẹp hòi phải không, hoặc là, bởi vì các cậu đều ưu tú như vậy, làm cho mình cảm thấy mình là một người xâm nhập khó chịu, người từ bên ngoài đến. . . . . ." Viết tới đây, cô dừng bút, cái này có thể gửi cho cậu ấy xem sao? Nếu bọn họ biết cô hẹp hòi, cần gì phải tăng thêm phiền não cho cậu ấy đâu? Lông mày của cô không tự giác nhăn lại, cắn cây bút mất hồn trong chốc lát, rốt cuộc đưa tay đem giấy viết thư vò thành một nắm, muốn ném, nhưng cũng không biết cô nghĩ đến cái gì, từ từ rút tay lại, cô mở giấy viết thư ra, cẩn thận vuốt phẳng giấy, sau đó để nó ngay ngắn rồi gấp lại, bỏ vào trong túi áo ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.