Chương 4
Vương Vu Thủy
27/01/2016
Cố Duy Bình là thần
thánh phương nào? Ngay cả người kiến thức nông cạn như Lâm Đồng Chi cũng biết khóa họ có một người tài được nhận giải thưởng khoa học tự nhiên
đến đau tay. Thực ra, trường học của cô chưa bao giờ thiếu người tài
nhưng mà nhân vật truyền kì như cậu ta thì quả là trăm năm khó gặp. Kể
ra một truyền thuyết như sau: Người tài này học lệch vô cùng, (tuy rằng
điểm các môn thuộc ban tự nhiên thì rất cao nhưng điểm các môn xã hội
thì thực sự thấp không nỡ nhìn), cho nên trong danh sách 100 người học
lực cao nhất trường chưa bao giờ có tên của cậu ta. Cho đến kì thi lớp
11 qua đi, thầy giáo lịch sử cầm kết quả so với bài làm của cậu ta, kết
quả so ra cậu ta lại được 61 điểm. Lúc đó thầy giáo mừng rỡ nói: "Đến Cố Duy Bình còn có thể đủ điểm thì nhất định thành tích trường chúng ta
năm nay lại đứng đầu thành phố rồi!" Sau đó lời nói của thầy quả thực đã thành sự thật, điểm trung bình môn lịch sử năm đó của trường cô là 98.7 điểm mà điểm trung bình của toàn thành phố là 86.6 điểm.
Có rất nhiều bạn gái có thể nhớ kỹ cái tên này, là theo cái truyền thuyết kia có liên quan, truyền thuyết về Cố Duy Bình kể rằng, trong phòng ngủ của một bạn nữ nào đó trong lớp, vào ngày thứ tư một bạn nữ có ba mẹ đến đưa đồ ăn, nhân tiện mang đến tám quả táo cũng nói rõ tám quả táo kia là cho các bạn cũng phòng. Ba mẹ vừa đi khỏi, táo lập tức bị tranh giành hết sạch. Lúc ấy còn có một bạn nữ ra ngoài làm việc, sau khi về phát hiện táo của mình bị người lấy mất, mà những người khác đều không thừa nhận. Cô gái này dưới sự tức giận, nguyền rủa một câu, "Người nào lấy táo của mình, đời này cũng đừng nghĩ được Cố Duy Bình thích." Mọi người trong phòng con chưa nói, thì bị giáo viên Lý đi qua nghe được, giáo viên Lý nhíu lông mày phê bình hành vi không đúng của người đã lấy một chút, ngược lại hàm ý nói, "Một quả táo mà thôi, người kia lại nguyền rủa ác như vậy?"
Một nhân vật truyền kỳ như vậy, hào quang rực rỡ tỏa ra bốn phía, khi Lâm Đồng Chi nghe được cái tên này, chỉ cảm thấy rất ngưỡng mộ, trong lòng cô, người này tồn tại giống như một vị thần, theo cách nói của những người lớn tuổi chính là thần tiên hạ phàm lịch kiếp mà đến, lúc này nghe tin thần phật lại ở trước mặt người phàm, là sự thật, đây là cỡ nào tam sinh hữu hạnh!
(Tam sinh hữu hạnh: phúc đức ba đời)
Theo tiến độ dạy học của trường, tất cả khóa mới của lớp 11 đều đã học xong, lúc khai giảng cũng thông báo yêu cầu mọi người chuẩn bị tài liệu, cho nên sáng nay sau khi báo danh xong còn lại hai tiết về cơ bản cũng không nói thêm cái gì thì chuông tan học đã vang lên. Lâm Đồng Chi cẩn thận ghi chép xong rồi về phòng lấy khay đi mua cơm, cả phòng truyền đi đầy rẫy các loại tin đồn mà bầu không khí đặc biệt khẩn trương. Chờ Lâm Đồng Chi mua cơm xong trở về phòng, bầu không khí đã trở lên đặc biệt nóng, đang nói về các học sinh trong lớp của giáo viên Tưởng chạy mất dép như thế nào, dùng hết mánh khoé đoạt mấy học sinh giỏi như Cố Duy Bình tới lớp mình như thế nào. Lúc này nếu như có giáo viên hoặc ba mẹ ở bên cạnh nghe, nhất định sẽ rất ngạc nhiên vì những đứa bé không hiểu chuyện trong mắt họ lại có thể có năng lực phân tích và những lời nói sắc bén nhìn ra trọng điểm mâu thuẫn như vậy.
Cho dù đi tới sao hỏa, cũng sẽ không thiếu người biết được tin tức. Lại đừng nói là một gian phòng nho nhỏ như vậy? Lâm Đồng Chi xem mọi người thảo luận sôi nổi như vậy, không nhịn được cũng tham gia vào, nói ra một vấn đề, "Còn Giang Thượng Vân? Cậu ấy không phải học sinh mà cô Tưởng tự hào nhất sao? Sao cậu ấy cũng đi?"
Người kia cười nhạo, "Cái gì mà học sinh tự hào nhất? Lần trước đại học Z tới chọn học sinh, người ta nhìn trúng Giang Thượng Vân, bản thân Giang Thượng Vân cũng muốn đi, cô Tưởng lại kiên trì không muốn, cố gắng giới thiệu Liễu Tinh, nói Giang Thượng Vân là người tài ở hai trường Thanh Hoa và Bắc Đại, đi đại học Z rất lãng phí, nói được dễ nghe, thật ra thì còn không phải là bởi vì ba mẹ của Giang Thượng Vân đều là công nhân bình thường mà trong nhà Liễu Tinh lại có tiền. Còn không phải nghĩ muốn đuổi Giang Thượng Vân đi, chẳng qua Giang Thượng Vân nói, nếu không thể rời khỏi lớp này thì kiên quyết yêu cầu chuyển trường, cô Tưởng lại tính đưa Cố Duy Bình vào chúng ta, thế này mới không ầm ĩ nữa."
Lâm Đồng Chi không nói gì cũng không muốn nghe tiếp nữa, tại sao lại có một giáo viên như vậy? Suy nghĩ một chút chính mình vẫn còn phải vượt qua một năm quan trọng nhất ở trên tay cô ta là cô lại có chút nản chí. Cũng không muốn lại nghe tiếp, cô vội vã ăn cơm xong rửa bát liền gọi Lý Ngọc Hỉ cùng cầm bát đi về phía lớp học. Không cần giáo viên nói cô cũng biết cấp ba là như thế nào, mà Thành tích của Lâm Đồng Chi ngang nhau cũng không phải thành tích các môn của cô đều tốt. Cần cù bù thông minh, người thông minh có lẽ cảm thấy những lời này thật sự rất ngốc nghếch, nhưng Lâm Đồng Chi cảm thấy câu nói ngốc nghếch này thích hợp với người ngốc nghếch như cô.
Trong lớp học đã có tốp năm tốp ba học sinh đang đọc sách làm bài, Lâm Đồng Chi lấy sách cơ bản và bài tập trắc nghiệm từ trong ngăn bàn học ra bắt đầu làm bài. Trong lớp rất yên tĩnh, những bạn vào sau đều rất tự giác im lặng đi về chỗ ngồi của mình. Dĩ nhiên, có thể chủ động vào lớp lúc này, mọi người đều muốn đọc sách thật tốt.
Trong lớp càng ngày càng nhiều học sinh, các bạn nữ đều đến đủ hết, lại chỉ có mấy bạn nam đeo kính, Lâm Đồng Chi yên lặng cắn bút làm mấy bài tập, khu nhà của những lớp cấp ba là một tòa nhà độc lập với cái khu nhà cũ khác, nhà cao phòng sâu, phía trước gần hành lang trồng rất nhiều hoa lan, phía sau gần cửa sổ là cây Thủy Sam, cây Phượng Vĩ, cây Trúc, ba loại cây này đều xanh tươi um tùm, có cành lá rậm rạp xanh biếc. Cả khu nhà rất có phong cách cổ xưa, cho dù giữa hè ngồi ở trong lớp, cũng sẽ không cảm thấy nóng bức không chịu nổi. Chỉ là từ trước Lâm Đồng Chi là người có thói quen ngủ trưa, những đề bài khô khan như vậy, còn có tiếng ve chập chờn ở bên ngoài, tiếng quạt máy vù vù chuyển động trên đỉnh đầu, bỗng dưng làm cho cô cảm thấy mệt mỏi uể oải. Cô ngẩng đầu lên, hoạt động cổ một chút, nhìn về phía xa bên ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy dưới sân thể dục xa xa có mấy bóng người mờ nhạt đang cười đùa, nhìn một lúc, ánh mắt rõ hơn một chút, những bóng người kia từ từ trở nên rõ ràng, lúc này cô mới cúi đầu một lần nữa nhìn sách tiếp tục làm bài tập.
Chưa được năm phút đồng hồ, một trận tiếng cười và những tiếng bước chân dồn dập cách lớp học càng ngày càng gần, lúc này Lâm Đồng Chi mới biết, đâu phải mắt mình tốt hơn, là vì những người đó đang đi về phía này cho nên cô mới nhìn thấy rõ hơn, bất giác cô lại thấy buồn cười.
Đề bài này thật sự làm không được, cô và Lý Ngọc Hỉ nhìn nhau một cái, rất ăn ý cùng nhau quay đầu nhìn ra cửa lớp, trong lớp thoáng chốc có một đám con trai mồ hôi nhễ nhại đi vào, một giày chơi bóng nước áo, trên tay một người ở giữa vẫn còn ôm một quả bóng rổ. Một người cầm đầu ở trong lớp nhanh chóng nhìn một vòng, lập tức đi thẳng tới bên cạnh lớp phó đời sống Tạ Miêu, đưa tay gõ một cái vào bàn, "Này, cái chìa khóa tủ TV ở chỗ cậu phải không?"
Lâm Đồng Chi ở xa nhìn tên con trai kia, vóc dáng hơi cao, nhưng bởi vì dáng người cân đối, có vẻ hết sức cao lớn, chắc vì thường xuyên chơi bóng, thân thể rất rắn chắc, làn da mầu nâu đậm, nhưng lại cho người ta có cảm giác rất sạch sẽ, giữa lông mày thần thái phấn khởi, cùng mấy bạn nam đeo kính đang ngồi trong lớp kia đúng là rất khác nhau.
Tạ Miêu đang nhiều lần vẽ nháp trên giấy thì bị cắt ngang ý nghĩ, tự nhiên không vui, cô cũng không ngẩng đầu lên hỏi, "Ở chỗ của mình, muốn làm gì?"
Những tên con trai này ngược lại không so đo với cậu ấy, khi nghe được cái chìa khóa ở trên người cậu ấy liền nôn nóng, ồn ào nói, "Lấy ra lấy ra, hôm nay có trận bóng, một rưỡi bắt đầu, bọn mình chờ không được."
Tạ Miêu lạnh lùng nói, "Không được, trong lớp còn nhiều bạn đang học như vậy, các cậu không thể vì xem trận bóng mà làm ảnh hưởng đến người khác học tập, các cậu cũng quá ích kỷ rồi."
Trong lớp liền ồn ào, không có mấy người có thể chuyên tâm học nữa, các bạn nữ tự nhiên lớn tiếng ủng hộ Tạ Miêu, nhưng dù sao cũng là lớp khoa học tự nhiên, nhân số con gái liền yếu thế hơn, mặc dù bình thường cãi nhau đấu võ mồm với con trai cũng sẽ không bị thua, nhưng không biết tại sao, đối với nhóm con trai này, những giọng nói mỏng manh yếu ớt kia thật sự giống như đang làm nũng mà không phải đang kháng nghị.
Người nọ đôi mắt hoa đào khẽ chớp, rất xin lỗi mà hướng mọi người cười nhẹ một tiếng, để lộ hàm răng trắng, trong lớp những tiếng kháng nghị vốn không lớn lập tức im lặng, cậu ấy cúi đầu nhìn một chút đề bài mà Tạ Miêu đã làm khá lâu, lầm bầm nói, "Ai, vẽ sai rồi, đề này một trăm năm nữa cũng đừng nghĩ làm được."
Tạ Miêu nghe vậy lập tức ngẩng đầu, vừa lúc chống lại tầm mắt của cậu ấy, chẳng biết tại sao, trên mặt cô lại đỏ lên, lúc này mới chua nói, "Nếu giỏi giống như Cố Duy Bình cậu, mình còn ngồi ở chỗ này sao?"
Cố Duy Bình rất thông minh không nói tiếp, chỉ là rất tự nhiên cúi người lấy bút từ trong tay cậu ấy, vẽ một chút liền ra đáp án chính xác, lại kiên nhẫn giải thích cho cậu ấy những điểm chính của đề bài.
Cuối cùng Tạ Miêu lấy chìa khóa ra đưa cho cậu ấy, cậu ấy nhanh chóng mở ti vi lên, các bạn nam hoan hô một tiếng, ngay sau đó yên tĩnh lại, trên màn hình phát ra tiếng còi mở đầu trận đấu.
Có rất nhiều bạn gái có thể nhớ kỹ cái tên này, là theo cái truyền thuyết kia có liên quan, truyền thuyết về Cố Duy Bình kể rằng, trong phòng ngủ của một bạn nữ nào đó trong lớp, vào ngày thứ tư một bạn nữ có ba mẹ đến đưa đồ ăn, nhân tiện mang đến tám quả táo cũng nói rõ tám quả táo kia là cho các bạn cũng phòng. Ba mẹ vừa đi khỏi, táo lập tức bị tranh giành hết sạch. Lúc ấy còn có một bạn nữ ra ngoài làm việc, sau khi về phát hiện táo của mình bị người lấy mất, mà những người khác đều không thừa nhận. Cô gái này dưới sự tức giận, nguyền rủa một câu, "Người nào lấy táo của mình, đời này cũng đừng nghĩ được Cố Duy Bình thích." Mọi người trong phòng con chưa nói, thì bị giáo viên Lý đi qua nghe được, giáo viên Lý nhíu lông mày phê bình hành vi không đúng của người đã lấy một chút, ngược lại hàm ý nói, "Một quả táo mà thôi, người kia lại nguyền rủa ác như vậy?"
Một nhân vật truyền kỳ như vậy, hào quang rực rỡ tỏa ra bốn phía, khi Lâm Đồng Chi nghe được cái tên này, chỉ cảm thấy rất ngưỡng mộ, trong lòng cô, người này tồn tại giống như một vị thần, theo cách nói của những người lớn tuổi chính là thần tiên hạ phàm lịch kiếp mà đến, lúc này nghe tin thần phật lại ở trước mặt người phàm, là sự thật, đây là cỡ nào tam sinh hữu hạnh!
(Tam sinh hữu hạnh: phúc đức ba đời)
Theo tiến độ dạy học của trường, tất cả khóa mới của lớp 11 đều đã học xong, lúc khai giảng cũng thông báo yêu cầu mọi người chuẩn bị tài liệu, cho nên sáng nay sau khi báo danh xong còn lại hai tiết về cơ bản cũng không nói thêm cái gì thì chuông tan học đã vang lên. Lâm Đồng Chi cẩn thận ghi chép xong rồi về phòng lấy khay đi mua cơm, cả phòng truyền đi đầy rẫy các loại tin đồn mà bầu không khí đặc biệt khẩn trương. Chờ Lâm Đồng Chi mua cơm xong trở về phòng, bầu không khí đã trở lên đặc biệt nóng, đang nói về các học sinh trong lớp của giáo viên Tưởng chạy mất dép như thế nào, dùng hết mánh khoé đoạt mấy học sinh giỏi như Cố Duy Bình tới lớp mình như thế nào. Lúc này nếu như có giáo viên hoặc ba mẹ ở bên cạnh nghe, nhất định sẽ rất ngạc nhiên vì những đứa bé không hiểu chuyện trong mắt họ lại có thể có năng lực phân tích và những lời nói sắc bén nhìn ra trọng điểm mâu thuẫn như vậy.
Cho dù đi tới sao hỏa, cũng sẽ không thiếu người biết được tin tức. Lại đừng nói là một gian phòng nho nhỏ như vậy? Lâm Đồng Chi xem mọi người thảo luận sôi nổi như vậy, không nhịn được cũng tham gia vào, nói ra một vấn đề, "Còn Giang Thượng Vân? Cậu ấy không phải học sinh mà cô Tưởng tự hào nhất sao? Sao cậu ấy cũng đi?"
Người kia cười nhạo, "Cái gì mà học sinh tự hào nhất? Lần trước đại học Z tới chọn học sinh, người ta nhìn trúng Giang Thượng Vân, bản thân Giang Thượng Vân cũng muốn đi, cô Tưởng lại kiên trì không muốn, cố gắng giới thiệu Liễu Tinh, nói Giang Thượng Vân là người tài ở hai trường Thanh Hoa và Bắc Đại, đi đại học Z rất lãng phí, nói được dễ nghe, thật ra thì còn không phải là bởi vì ba mẹ của Giang Thượng Vân đều là công nhân bình thường mà trong nhà Liễu Tinh lại có tiền. Còn không phải nghĩ muốn đuổi Giang Thượng Vân đi, chẳng qua Giang Thượng Vân nói, nếu không thể rời khỏi lớp này thì kiên quyết yêu cầu chuyển trường, cô Tưởng lại tính đưa Cố Duy Bình vào chúng ta, thế này mới không ầm ĩ nữa."
Lâm Đồng Chi không nói gì cũng không muốn nghe tiếp nữa, tại sao lại có một giáo viên như vậy? Suy nghĩ một chút chính mình vẫn còn phải vượt qua một năm quan trọng nhất ở trên tay cô ta là cô lại có chút nản chí. Cũng không muốn lại nghe tiếp, cô vội vã ăn cơm xong rửa bát liền gọi Lý Ngọc Hỉ cùng cầm bát đi về phía lớp học. Không cần giáo viên nói cô cũng biết cấp ba là như thế nào, mà Thành tích của Lâm Đồng Chi ngang nhau cũng không phải thành tích các môn của cô đều tốt. Cần cù bù thông minh, người thông minh có lẽ cảm thấy những lời này thật sự rất ngốc nghếch, nhưng Lâm Đồng Chi cảm thấy câu nói ngốc nghếch này thích hợp với người ngốc nghếch như cô.
Trong lớp học đã có tốp năm tốp ba học sinh đang đọc sách làm bài, Lâm Đồng Chi lấy sách cơ bản và bài tập trắc nghiệm từ trong ngăn bàn học ra bắt đầu làm bài. Trong lớp rất yên tĩnh, những bạn vào sau đều rất tự giác im lặng đi về chỗ ngồi của mình. Dĩ nhiên, có thể chủ động vào lớp lúc này, mọi người đều muốn đọc sách thật tốt.
Trong lớp càng ngày càng nhiều học sinh, các bạn nữ đều đến đủ hết, lại chỉ có mấy bạn nam đeo kính, Lâm Đồng Chi yên lặng cắn bút làm mấy bài tập, khu nhà của những lớp cấp ba là một tòa nhà độc lập với cái khu nhà cũ khác, nhà cao phòng sâu, phía trước gần hành lang trồng rất nhiều hoa lan, phía sau gần cửa sổ là cây Thủy Sam, cây Phượng Vĩ, cây Trúc, ba loại cây này đều xanh tươi um tùm, có cành lá rậm rạp xanh biếc. Cả khu nhà rất có phong cách cổ xưa, cho dù giữa hè ngồi ở trong lớp, cũng sẽ không cảm thấy nóng bức không chịu nổi. Chỉ là từ trước Lâm Đồng Chi là người có thói quen ngủ trưa, những đề bài khô khan như vậy, còn có tiếng ve chập chờn ở bên ngoài, tiếng quạt máy vù vù chuyển động trên đỉnh đầu, bỗng dưng làm cho cô cảm thấy mệt mỏi uể oải. Cô ngẩng đầu lên, hoạt động cổ một chút, nhìn về phía xa bên ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy dưới sân thể dục xa xa có mấy bóng người mờ nhạt đang cười đùa, nhìn một lúc, ánh mắt rõ hơn một chút, những bóng người kia từ từ trở nên rõ ràng, lúc này cô mới cúi đầu một lần nữa nhìn sách tiếp tục làm bài tập.
Chưa được năm phút đồng hồ, một trận tiếng cười và những tiếng bước chân dồn dập cách lớp học càng ngày càng gần, lúc này Lâm Đồng Chi mới biết, đâu phải mắt mình tốt hơn, là vì những người đó đang đi về phía này cho nên cô mới nhìn thấy rõ hơn, bất giác cô lại thấy buồn cười.
Đề bài này thật sự làm không được, cô và Lý Ngọc Hỉ nhìn nhau một cái, rất ăn ý cùng nhau quay đầu nhìn ra cửa lớp, trong lớp thoáng chốc có một đám con trai mồ hôi nhễ nhại đi vào, một giày chơi bóng nước áo, trên tay một người ở giữa vẫn còn ôm một quả bóng rổ. Một người cầm đầu ở trong lớp nhanh chóng nhìn một vòng, lập tức đi thẳng tới bên cạnh lớp phó đời sống Tạ Miêu, đưa tay gõ một cái vào bàn, "Này, cái chìa khóa tủ TV ở chỗ cậu phải không?"
Lâm Đồng Chi ở xa nhìn tên con trai kia, vóc dáng hơi cao, nhưng bởi vì dáng người cân đối, có vẻ hết sức cao lớn, chắc vì thường xuyên chơi bóng, thân thể rất rắn chắc, làn da mầu nâu đậm, nhưng lại cho người ta có cảm giác rất sạch sẽ, giữa lông mày thần thái phấn khởi, cùng mấy bạn nam đeo kính đang ngồi trong lớp kia đúng là rất khác nhau.
Tạ Miêu đang nhiều lần vẽ nháp trên giấy thì bị cắt ngang ý nghĩ, tự nhiên không vui, cô cũng không ngẩng đầu lên hỏi, "Ở chỗ của mình, muốn làm gì?"
Những tên con trai này ngược lại không so đo với cậu ấy, khi nghe được cái chìa khóa ở trên người cậu ấy liền nôn nóng, ồn ào nói, "Lấy ra lấy ra, hôm nay có trận bóng, một rưỡi bắt đầu, bọn mình chờ không được."
Tạ Miêu lạnh lùng nói, "Không được, trong lớp còn nhiều bạn đang học như vậy, các cậu không thể vì xem trận bóng mà làm ảnh hưởng đến người khác học tập, các cậu cũng quá ích kỷ rồi."
Trong lớp liền ồn ào, không có mấy người có thể chuyên tâm học nữa, các bạn nữ tự nhiên lớn tiếng ủng hộ Tạ Miêu, nhưng dù sao cũng là lớp khoa học tự nhiên, nhân số con gái liền yếu thế hơn, mặc dù bình thường cãi nhau đấu võ mồm với con trai cũng sẽ không bị thua, nhưng không biết tại sao, đối với nhóm con trai này, những giọng nói mỏng manh yếu ớt kia thật sự giống như đang làm nũng mà không phải đang kháng nghị.
Người nọ đôi mắt hoa đào khẽ chớp, rất xin lỗi mà hướng mọi người cười nhẹ một tiếng, để lộ hàm răng trắng, trong lớp những tiếng kháng nghị vốn không lớn lập tức im lặng, cậu ấy cúi đầu nhìn một chút đề bài mà Tạ Miêu đã làm khá lâu, lầm bầm nói, "Ai, vẽ sai rồi, đề này một trăm năm nữa cũng đừng nghĩ làm được."
Tạ Miêu nghe vậy lập tức ngẩng đầu, vừa lúc chống lại tầm mắt của cậu ấy, chẳng biết tại sao, trên mặt cô lại đỏ lên, lúc này mới chua nói, "Nếu giỏi giống như Cố Duy Bình cậu, mình còn ngồi ở chỗ này sao?"
Cố Duy Bình rất thông minh không nói tiếp, chỉ là rất tự nhiên cúi người lấy bút từ trong tay cậu ấy, vẽ một chút liền ra đáp án chính xác, lại kiên nhẫn giải thích cho cậu ấy những điểm chính của đề bài.
Cuối cùng Tạ Miêu lấy chìa khóa ra đưa cho cậu ấy, cậu ấy nhanh chóng mở ti vi lên, các bạn nam hoan hô một tiếng, ngay sau đó yên tĩnh lại, trên màn hình phát ra tiếng còi mở đầu trận đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.