Vẽ Nên Hạnh Phúc

Chương 6

Vương Vu Thủy

27/01/2016

Hơn nữa cô còn bị một loại quấy nhiễu khác. Dù sao ngay từ đầu chính là chọn bừa một chỗ ngồi, căn bản không dựa theo cao thấp mập ốm xếp chỗ ngồi, Cố Duy Bình cũng không giống như trong truyền thuyết loại này thiên tài khinh thường ở cùng một chỗ với các bạn học nhận giáo dục giống nhau, mỗi tiết cậu ấy đều rất chú ý nghe giảng, thân thể ngồi thẳng, nói cách khác mỗi lần Lâm Đồng Chi nhìn lên bảng cũng chính là đang nhìn cậu ấy, thân người cao to, chắn tầm mắt của Lâm Đồng Chi.

Trong đầu Lâm Đồng Chi chỉ có một chữ "Nhịn", cố gắng rướn cổ lên tìm khe hở ở giữa hai bạn nam phía trước hoặc mượn vờ của Lý Ngọc Hỉ sau khi giờ học kết thúc. Nhưng điều này rõ ràng có hại như vậy, rốt cuộc có một ngày, giáo viên lớp toán đang giảng một đề bài hàm số, chính là bài mà tối hôm trước Lâm Đồng Chi đã không hiểu khi chuẩn bị kiến thức cho bài học hôm sau, giáo viên vừa nói vừa viết bảng, Lâm Đồng Chi không thấy được tấm bảng đen, quýnh lên, không thể nhịn được nữa, giơ tay cầm bút chọc vào lưng người ở bên trên một cái.

Động tác của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức Cố Duy Bình căn bản không có cảm giác, chứ đừng nói là phản ứng. Qua chút nữa, giáo viên cũng nhanh nói xong đề kia, cô khẽ cắn răng, cây bút ở trên lưng cậu ấy chọc mạnh hơn.

Người nọ quay đầu lại mở miệng trách móc, trong đôi mắt tất cả đều là thắc mắc, Lâm Đồng Chi nói một cách đơn giản, "Có thể xích ra một chút được không, mình không nhìn thấy bảng."

Ánh mắt cậu ấy rất nhanh từ trên đỉnh đầu của cô quét qua, lập tức hiểu ý của cô, vì vậy rất dứt khoát quay đầu lại. Khi Lâm Đồng Chi lại ngẩng đầu lên, Cố Duy Bình và bạn cùng bàn của cậu ấy đã ngồi cách ra để lộ một cái khe hở rất lớn, đủ để cô xem rõ ràng từng chữ viết trên bảng, hơn nữa tất cả những tiết học sau đó, tầm mắt của cô từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên ở khoảng cách rộng lớn này, đây là thời gian từ khi cô lên cấp ba tới nay, trả qua một tiết học tốt nhất, cô nhanh chóng chộp lấy cây bút, đúng lúc theo kịp lời giảng của giáo viên, hơn nữa nghe hiểu mỗi một câu giảng của giáo viên.

Mãi cho đến lúc giáo viên đi ra khỏi lớp, sự căng thẳng trong đầu cô mới được thả lỏng. Đây là tiết thứ hai, tiết cuối cùng là thời gian thể dục, đợi cô ghi xong chữ cuối cùng, Cố Duy Bình đã sớm cùng một nhóm bạn nam tươi cười khoác vai đi ra ngoài, cũng không đợi cô nói tiếng cám ơn.

Tâm tình của Lâm Đồng Chi rất tốt, cô chầm chập đứng dậy, theo dòng người cùng đi đến sân thể dục chỗ lớp mình đang tập chung,trong lớp một đám bạn học đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, cô liếc mắt một cái liền thấy Cố Duy Bình—— cậu ấy căn bản không đứng ở trong hàng ngũ mà một người đứng ở phía sau hàng ngũ, cùng học sinh phân công phụ trách kiểm tra đang kề tai nói nhỏ với một cô bé rất thanh tú. Em gái lớp dưới hiển nhiên là người quen của cậu ấy, hai người cười rất sáng lạng, nam đẹp trai nữ xinh gái, thật sự rất đẹp đôi.

Sau đó cô bé kia đột nhiên kinh ngạc chỉ vào quần áo Cố Duy Bình nói gì đó, Lâm Đồng Chi nhìn theo hướng tay cô bé kia chỉ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên người cậu ấy mặc một cái áo tay ngắn màu trắng xanh đan xen nổi bật, trên áo có một vết bẩn lớn, Cố Duy Bình không để ý nhìn cô bé kia nhún nhún vai, đưa tay ở trên quần áo tùy tiện vỗ hai cái, lại chào một tiếng, lúc này mới đứng về trong hàng ngũ.

Cả thời gian tập thể dục, Lâm Đồng Chi đều suy nghĩ về dấu vết ở trên áo cậu ấy, người chính là như vậy, cậu ấy càng không quan tâm, cô càng cảm thấy băn khoăn. Cho nên việc đầu tiên khi trở lại lớp học chính là nghiêm túc nói, "Thật xin lỗi, làm dơ quần áo của cậu" với Cố Duy Bình.

Cố Duy Bình vội vàng xua tay, "Đâu có, là mình nên nói xin lỗi mới đúng, trước kia mình ngồi phía sau quen, cậu không nói mình căn bản không chú ý tới sau lưng có một cô gái nhỏ đang ngồi." Cậu ấy nghiêm trang nói, nhưng khi nói "Cố gái nhỏ" chữ "Nhỏ" lại lộ ra một chút nụ cười, sau đó ánh mắt cười như không cười từ đỉnh đầu của cô nhìn xuống dây kéo ở cổ áo của chính mình—— đây chính là sự chênh lệch về chiều cao của hai người.

Ngày thường Lâm Đồng Chi kiêng kỵ nhất chính là vóc dáng của mình, bị một câu nói của cậu ấy kích thích đến nỗi hai mắt xám ngắt. Cô hung tợn trừng lại cậu ấy, cậu ấy thấy tình thế không ổn cười ha ha, rất nhanh xoay đầu lại ngồi thẳng lên. Nhưng Lâm Đồng Chi dám cá là, đôi vai người kia đang run run nhất định không phải là đang khóc.



Cô tức giận nghĩ, 5 phút trước còn tưởng rằng người này là một người chính trực, nhưng thì ra là một người xấu đáng đánh đòn, sau đó cô thuận cứ như vậy cầm lấy vở, đập "Bộp" một cái lên lưng cậu ấy, người kia bị đau quay đầu lại, Lâm Đồng Chi đã đem vở lật tới một bài cô không hiểu, một đôi mắt to chớp chớp vô cùng khiêm tốn xin đợi dạy bảo.

Người tuổi trẻ tình bạn rất nhanh có thể thân thiết, có thể so sánh mức độ nhanh chậm với thế giới, có lẽ chỉ có thời gian. Lâm Đồng Chi còn chưa kịp hỏi Cố Duy Bình mấy đề bài, cũng gần tới lúc kiềm tra rồi.

Trường học của bọn họ kiểm tra trong vòng hai ngày là kết thúc, là vào ngày thứ bảy với ngày chủ nhật, ngày thứ nhất ba môn, ngày thứ hai hai môn. Số câu hỏi về hình học và độ khó so với đề thi vào trường cao đẳng đều ngang nhau. Thời gian so với thi vào trường cao đẳng còn gấp hơn một chút, nghe nói làm như vậy có thể rèn luyện phản ứng nhanh nhạy cho học sinh. Sau khi thi xong, rất nhiều học sinh gần như mệt lả. Trường học rốt cuộc mở ra, buổi tối ngày chủ nhật thả học sinh đang ở nội trú trong trường một đêm, không cần phải đến lớp tự học buổi tối. Lý Ngọc Hỉ nói muốn về nhà một chuyến, đổi mấy bộ quần áo ngủ một giấc. Mẹ Lâm Đồng Chi mới đưa đồ ăn và quần áo tới, còn cô cảm thấy kết quả mình thi cũng không được tốt, không dám cũng không muốn về nhà đối mặt với sự quan tâm tha thiết của ba mẹ.

Cô nghỉ ngơi một chút, nhưng cảm thấy sức khỏe và trí nhớ đều không thả lỏng mà cảm thấy càng thêm mệt mỏi, vì vậy cô cũng không đi mua cơm hoặc đi về phòng ngủ nghỉ ngơi, mà nằm ở trên bàn học chỉ đơn thuần là không muốn động. Trong lớp học số người ở lại không ít, có người giống như cô mệt mỏi uể oải nằm bò ra bàn, còn có mấy người thần kinh trâu bò vẫn chưa thỏa mãn ngồi cùng nhau so đáp án.

Cố Duy Bình và bạn cùng bàn lớp toán thay mặt Lưu Tinh hơn nữa đặt mông ngồi vào chỗ của Lý Ngọc Hỉ lớp trưởng Văn Tử bên trên tự nhiên đều thuộc loại trâu bò này, ba người trả lời đúng đáp án của mấy đề lớn, Văn Tử hình như sai chỗ không nên sai, luôn chán nản gõ đầu mình, lại luôn miệng mắng "Đần, đần, đần, loại đề này sao có thể sai được." Cậu ấy nghiến răng không ngừng mắng chính mình một trận, nhìn Cố Duy Bình nhẹ nhàng nở nụ cười, không khỏi cáu kỉnh lên, vòng vo mắt nói, "Lưu Tinh, không cần phải nói lần này lại là tên Cố Duy Bình này đứng hạng nhất, chúng ta nên giúp cậu ấy đổ máu một chút?"

Lưu Tinh là bạn xấu của Cố Duy Bình, tự nhiên cũng là một tay bỏ đá xuống giếng, cậu ta nghiêm trang nhăn mày lại, "Cố Duy Bình, nghe thấy không, lớp trưởng chúng ta muốn cậu mời khách, nếu như cậu không mời, về sau cũng đừng nghĩ lăn lộn ở lớp chúng ta." Vừa nghe có người mời khách, lớp học có 5, 6 người đang mệt mỏi lập tức ngồi thẳng dậy.

Cố Duy Bình hơi lúng túng "Không thể nào? Ngữ văn, Anh ngữ của mình đều giống nhau, dựa vào cái gì các cậu đã nói mình đứng thứ nhất?" Nhưng là ánh mắt của cậy ấy lóe lên sự tự tin hoàn toàn khác biệt với lời nói khiêm tốn kia, cho dù là người mù cũng nhìn ra được cậu ấy đang nghĩ một đằng nói một nẻo, đám bạn học này chơi với nhau lâu ngày càng thêm không thể nào bỏ qua cho cậu ấy, ngay cả Lâm Đồng Chi vốn đang không muốn ăn cũng nghĩ muốn hung hăng chơi cậu ấy một chút.

Trong lớp học rải rác tiếng nói dần dần trở nên có tiết tấu, "Mời khách! Mời khách! Mời khách! . . . . . ."

Cố Duy Bình chính là không bao giờ thiếu ánh mắt thức thời, dẫn đầu trước lúc tất cả mọi người chuẩn bị cầm hộp bút sách tham khảo liền vội vàng đứng lên làm yên lòng mọi người, "Mời khách có thể, nói trước, trên người mình chỉ còn 100 đồng, vượt qua số này người nào gọi người đó bổ sung thêm."

Văn Tử cười ha ha, "Yên tâm! Chúng ta liền ra cửa trường học gọi mấy món xào, tiền còn lại cho các bạn gái mua chút đồ ăn vặt, chúng ta một chút tiền cũng sẽ không lãng phí."

Cố Duy Bình cũng sẽ không dây dưa, đứng dậy vỗ tay phát ra tiếng, khóe mắt xếch lên, "Vậy còn chờ gì nữa? GO, GO, đi th

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vẽ Nên Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook