Vẻ Ngoài

Chương 102

Đàm Thạch

01/06/2021

Giao nhiệm vụ cho Chu Kỳ Dương và Trình Vận xong, Mạnh Chiêu sắp xếp lại phương hướng thẩm vấn tiếp theo ở trong đầu. Nếu Chu Diễn là con của Trần Dục, vậy vụ án này vô cùng có khả năng có liên quan trực tiếp đến vụ dân công đòi lương năm đó, nhất định phải thử hỏi rõ chuyện năm đó trước…

Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn rung lên một cái. Mạnh Chiêu cầm lấy nhìn, Lục Thời Sâm gửi tin nhắn đến.

Màn hình khóa không hiển thị nội dung trò chuyện cụ thể, Mạnh Chiêu nhìn ba chữ “Lục Thời Sâm”, hít sâu một hơi lại nặng nề thở ra, lúc này anh mới dùng ngón tay chạm vào màn hình, nhấn mở nội dung trò chuyện.

Trong khung chat, Lục Thời Sâm gửi đến một dãy số, đây là… địa chỉ IP? Mạnh Chiêu vừa định trả lời tin nhắn thì Lục Thời Sâm lại gửi tin nhắn tiếp theo…

“Đã tra được địa chỉ IP hòm thư nước ngoài lúc đầu cung cấp tin tức cho tài khoản chứng thực của Lư Dương.”

Có địa chỉ IP này đồng nghĩa với việc có thể xác nhận địa chỉ thực tế của người gửi tin nhắn, Mạnh Chiêu lập tức gọi điện lại cho Lục Thời Sâm, điện thoại được kết nối rất nhanh.

“Vừa tra được?” Mạnh Chiêu hỏi.

“Ừ,” Lục Thời Sâm nói bên kia điện thoại, “Vừa nhận được tin tức từ nước ngoài. Ngoài ra, cũng tìm thấy địa IP của người tự xưng là nạn nhân của lồng tối, hai địa chỉ IP rất gần nhau, đều đến từ Atlanta, Georgia nước Mỹ.”

“Atlanta…”

“Cũng chính là chỗ thường trú của Chu Duệ.”

Mạnh Chiêu vốn đang dựa vào lưng ghế, nghe vậy vô thức ngồi thẳng: “Người hai lần cung cấp tin tức cho Lư Dương đều là Chúc Duệ?!”

“Bởi vì không có cách nào tìm được định vị chính xác, chỉ có thể nói rất có thể là Chúc Duệ.”

“Tin nhắn nhắc nhở ‘phiếu điểm’ thì sao?”

“Không biết, tin tức liên quan đến điện tín rất khó tìm, có lẽ không tra được.”

Mạnh Chiêu nhăn mày lại, tin tức Lục Thời Sâm cung cấp trực tiếp kéo căng hiềm nghi của Chúc Duệ, chẳng lẽ, Chúc Duệ chính là bàn tay đẩy sau màn bày ra hết thảy?

Nghĩ đến Chúc Duệ đột nhiên xuất hiện trước khi Ngô Gia Nghĩa chết và thù hận nghiến răng nghiến lợi của gã đối với Ngô Gia Nghĩa, Mạnh Chiêu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ khả năng này.

“Giữa trưa ăn gì?” Đầu bên kia điện thoại, Lục Thời Sâm hỏi.

“Hửm?” Bởi vì tập trung vào vụ án, Mạnh Chiêu nhất thời chưa kịp phản ứng. Vốn dĩ nghiêm túc như thế, sao đột nhiên lại nói đến chuyện ăn cơm rồi… Đây chẳng lẽ là vừa điều tra được tin tức quan trọng nên đang tranh công với mình à, Mạnh Chiêu dừng một lát rồi nói, “Chẳng phải cậu rất thích ăn quán vằn thắn gạch cua ở cửa sao, đi ăn nó?”

“Ừ.” Lục Thời Sâm trả lời rất dứt khoát.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, Trình Vận bước nhanh đi tới: “Anh Chiêu, em dẫn Chúc Duệ tới rồi, đang ở ngoài cửa.”

Mạnh Chiêu đáp một tiếng “Được”, lại nói với Lục Thời Sâm bên kia điện thoại: “Tôi đi thẩm vấn Chúc Duệ, cậu đến cục thành phố trực tiếp đến tìm tôi.”

Lục Thời Sâm nói: “Ừ.”

Anh dẫn Chúc Duệ đến phòng thẩm vấn, chỉ vào bên cạnh cánh bàn nói: “Ngồi đi.” Rồi anh và Trình Vận vòng qua bàn, đi tới đối diện Chúc Duệ.

Chúc Duệ ngồi xuống, nhìn Mạnh Chiêu ở đối diện: “Cảnh sát Mạnh, tìm tôi có chuyện gì không?”

“Cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng,” Mạnh Chiêu kéo ghế ra, cũng ngồi xuống, “Mẹ anh hồi phục sao rồi?”

Chúc Duệ thở dài lắc đầu nói: “Hầy, không hề có dấu hiệu khôi phục, dù sao hơn hai mươi năm qua liên tục truyền thuốc này vào, bác sĩ nói trung khu thần kinh tổn hại quá nghiêm trọng, trừ khi xuất hiện kỳ tích, nếu không có lẽ cả đời đều như thế. Cảnh sát Mạnh, tôi muốn mang mẹ về Mỹ, xem nước Mỹ có bệnh viện nào có thể điều trị không, lúc nào có thể để tôi trở về?”

Mạnh Chiêu nhìn Chúc Duệ, trước đó Chúc Duệ từng nhiều lần hỏi Trình Vận khi nào có thể về Mỹ. Gấp gáp trở về như thế, có thật sự chỉ xuất phát từ suy xét “muốn để mẹ tiếp nhận điều trị tốt hơn” không?

Mạnh Chiêu cất tiếng nói: “Trước tiên anh không nên vội trở về, thiết bị điều trị và bác sĩ chúng tôi cung cấp tuyệt đối không kém hơn Mỹ, điểm này anh có thể yên tâm. Bây giờ cần anh phối hợp điều tra một vài chuyện, sau khi điều tra hoàn thành anh có thể trở về.”

Chúc Duệ gật đầu nói: “Được, cảnh sát Mạnh, cậu hỏi đi.”

“Trước đó anh nói, Trần Dục bị Ngô Gia Nghĩa hại chết, có thể nói rõ chi tiết không, có chứng cứ không?”

“Chứng cứ thì không có, mà nói thật, tôi cũng không hiểu chuyện này cho lắm…”

“Cho nên chuyện liên quan đến ‘Ngô Gia Nghĩa hại chết Trần Dục’ chỉ là suy đoán của anh?”

Thấy Mạnh Chiêu có vẻ cũng không tán thành với mình, Chúc Duệ giải thích: “Mặc dù là suy đoán của tôi, nhưng cảnh sát Mạnh, cậu ngẫm lại xem, lúc đó người quản lý bất động sản Văn Đỉnh là Ngô Gia Nghĩa, khất nợ tiền lương cũng là chủ kiến của ông ta. Trần Dục là người dẫn đầu, cứ chết đi không rõ ràng như thế, không phải ông ta làm chuyện này thì còn ai vào đây nữa?”

“Vậy còn có người biết chuyện nào biết sự kiện này không?”

“Chuyện này thì tôi thật sự không biết. Ngô Gia Nghĩa vừa độc ác vừa cẩn thận, chuyện này ông ta sẽ không để người thứ hai biết được.”

“Anh rất hiểu rõ ông ta.”

“Dù sao cũng làm việc chung một khoảng thời gian, người kia, đúng là ngẫm lại mà thấy lạnh cả sống lưng.”

Dừng một lát, Mạnh Chiêu suy nghĩ mấy giây rồi hỏi tiếp: “Trước đó anh đã nói, Ngô Gia Nghĩa từng bắt cóc con của anh, còn nhớ khi đó bọn bắt cóc đã nói gì với anh không?”

“Bọn bắt cóc nói, muốn mạng sống của con anh, anh biết nên làm như thế nào.”

“Con của anh bị bắt cóc khi nào?”

“Để tôi nhớ lại, ” Giữa lông mày Chúc Duệ hơi nhăn lại, như thể đang nghiêm túc nhớ lại, “Chắc là trung tuần tháng 04 năm 2002.”

“Cụ thể là ngày nào?”

Chúc Duệ do dự mấy giây: “Hình như là ngày 22 tháng 4.”

Mạnh Chiêu nhìn gã tiếp tục truy hỏi: “Bọn bắt cóc đã bắt con anh trong bao lâu?”



“Thời gian rất dài, khoảng…” Lại là do dự một lát, nhìn ra được vẻ bối rối hiện lên trong mắt Chúc Duệ, “Bảy, tám tiếng gì đó.”

“Lúc nào bọn bắt cóc thả con anh về?”

“Tôi vừa bán cổ quyền thì con tôi trở về.”

“Thời gian cụ thể thì sao?” Giọng nói Mạnh Chiêu bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chúc Duệ, anh nhìn thấy trên trán Chúc Duệ đổ mồ hôi lấm tấm.

“Hình như là hơn tám giờ sáng…” Chúc Duệ giơ tay gãi thái dương, “Chuyện của hai mươi năm trước, thật sự không nhớ rõ lắm.”

Dưới sự truy hỏi liên tục của Mạnh Chiêu, Chúc Duệ có phần ngồi không yên. Nhìn ánh mắt của người trước mắt bắt đầu láo liên, động tác nhỏ cũng ngày càng nhiều, Mạnh Chiêu nhận ra Chúc Duệ rất có thể đang nói dối.

Mạnh Chiêu tỉnh bơ nhìn chằm chằm gã, dưới cái nhìn chăm chú của ánh mắt sắc bén này, Chúc Duệ có vẻ bối rối hơn, bắt đầu căng thẳng nuốt khan.

Sau khi thu hết tất cả phản ứng của Chúc Duệ vào mắt, Mạnh Chiêu mới tiếp tục lên tiếng: “Được, vậy không nói chuyện bắt cóc nữa,” Anh mở túi văn kiện, rút một tấm ảnh từ bên trong ra, để lên bàn đẩy đến trước mặt Chúc Duệ, “Anh có biết Trần Dục này không?”

Chúc Duệ liếc quan tấm ảnh kia: “Không tính là hiểu biết. Lúc đó tôi không chịu trách nhiệm quản lý công việc chính của công ty, cũng không tán thành cách làm của Ngô Gia Nghĩa, chỉ biết người này dẫn đầu đòi lương, những chuyện khác tôi không hỏi nhiều.”

“Trần Dục có con trai, tên là Trần Diễn, anh biết không?”

Chúc Duệ lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy Chu Diễn này thì sao? Cũng chưa từng nghe nói?”

Chúc Duệ tiếp tục lắc đầu, trông rặt vẻ mờ mịt.

Mạnh Chiêu lại lấy một tấm ảnh của Chu Diễn trong túi văn kiện ra, đẩy sang, đặt song song ảnh Trần Dục và Chu Diễn: “Anh nhìn kỹ lại đi, thật sự không biết?”

Chúc Duệ nhìn chằm chằm hai tấm ảnh kia, mấy giây sau, gã ngẩng đầu nhìn Mạnh Chiêu: “Tôi thật sự không biết mà cảnh sát Mạnh.”

Mạnh Chiêu quan sát bất kỳ một thay đổi biểu cảm nhỏ nào trên gương mặt gã, phán đoán đến cùng gã có đang nói dối không.

“Vậy thì được, anh Chúc, tôi nói đơn giản chuyện này cho anh, người trẻ tuổi trên tấm ảnh là con trai của Trần Dục, tên ban đầu là Trần Diễn. Sau khi Trần Dục chết, người mẹ tái hôn, anh ta đổi họ thành Chu Diễn theo cha dượng. Nửa tháng trước, Chu Diễn bị người ta giết chết, hung phạm đến bây giờ vẫn chưa sa lưới. Mà Chu Diễn bị giết đã bắt đầu một loạt sự kiện dẫn đến Ngô Gia Nghĩa tử vong. Trong quá trình phá án và bắt giam vụ án của Chu Diễn, chúng tôi nhận được một vài tin tức mang theo manh mối từ nước ngoài, mà những tin tức này, mục đích đúng là dẫn sự chú ý của chúng tôi lên người cha con Ngô thị. Cho nên, người cung cấp manh mối cho chúng tôi, vô cùng có khả năng chính là hung thủ thật giết hại Chu Diễn và bày ra những chuyện này. Anh cảm thấy tôi nói đúng không?”

Nghe xong lời nói này của Mạnh Chiêu, biểu cảm của Chúc Duệ hơi hoang mang: “Cảnh sát Mạnh, chuyện này hơi phức tạp, tôi không hiểu lắm.”

“Không hiểu đúng không, vậy anh trực tiếp xem đi.” Dứt lời, Mạnh Chiêu lấy ra ảnh chụp màn hình trò chuyện của Lư Dương và người tự xưng là nạn nhân của lồng tối, còn có ảnh chụp màn hình email “Triệu Vân Hoa giết lầm Chu Diễn”, “Thế nào, có ấn tượng không?”

Chúc Duệ xem xong hai tấm ảnh chụp màn hình, đoạn ngẩng đầu nhìn Mạnh Chiêu: “Cảnh sát Mạnh, cậu cho tôi xem cái này có ý gì?”

“Không có ý gì.” Mạnh Chiêu cũng nhìn gã, “Nơi anh ở là Atlanta, Georgia nước Mỹ đúng không? Trải qua điều tra, chúng tôi phát hiện hai tin tức mang tính then chốt này đều bắt nguồn từ địa chỉ này?”

Chúc Duệ đột nhiên kéo căng nửa người trên, đồng thời nói với giọng điệu kích động: “Tôi thật sự không biết mà cảnh sát Mạnh, đây không phải tôi gửi! Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế, những thứ này đều có thể giả tạo, hơn nữa, mười ngày trước tôi vẫn đang ở nước ngoài, chuyện trong nước làm sao có thể do tôi lên kế hoạch, hay là giết người! Các anh không thể đổ oan cho người tốt được…”

“Vậy anh Chúc, xin hỏi anh có thể cung cấp địa chỉ cụ thể của anh ở Atlanta và phương thức liên lạc của người nhà anh không, phối hợp với chúng tôi điều tra thêm?”

“Chuyện này,” Chúc Duệ thoáng nghẹn lời, “Không thích hợp đâu. Bây giờ tôi là công dân Mỹ, người nhà của tôi đều ở Mỹ, cậu xâm phạm quyền riêng tư của tôi thế này, xin cho phép tôi liên hệ với đại sứ quán Mỹ, các cậu không thể đổ oan cho tôi như thế.”

“Một khi điều tra ra chân tướng sự thật, sự trong sạch sẽ là của anh không ai cướp đi được.” Mạnh Chiêu nhìn Chúc Duệ với vẻ mặt kích động ở đối diện, giọng điệu bình tĩnh nói, “Nếu anh không tiện phối hợp, thôi bỏ đi, có điều anh Chúc này, tôi muốn nhắc nhở anh một câu, nếu như điều tra ra sự thật anh có tội, vậy chuyện tiếp theo đại sứ quán cũng không thể nhúng tay vào.”

“Hôm nay cứ vậy đi,” Mạnh Chiêu cất ảnh lại, gấp túi văn kiện nói với Trình Vận, “Tìm một phòng nghỉ ngơi cho anh Chúc.”

Sau khi Trình Vận dẫn theo Chúc Duệ rời đi, Mạnh Chiêu ngồi một mình trong phòng thẩm vấn rơi vào trầm tư.

Các câu trả lời của Chúc Duệ cũng không dễ phân biệt thật giả. Gã cung cấp rất nhiều thông tin, ví dụ như không biết Chu Diễn, cũng không biết quan hệ trực tiếp giữa Chu Diễn và Trần Dục, qua vẻ mặt và giọng nói, dường như không hề giống đang nói dối. Nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ gã đã dự đoán được tình huống này, từ đó đã chuẩn bị trước tâm lý và lời nói.

Nhưng còn có một số việc, Mạnh Chiêu phán đoán hẳn Chúc Duệ đang nói dối, trong đó chuyện con trai Chúc Duệ bị bắt cóc, anh cảm thấy có độ tin cậy thấp nhất, chuyện quan trọng như vậy, là một người cha lại quên phần lớn chi tiết. Nhìn từ kinh nghiệm phá án nhiều năm qua, người bị hại bình thường đối mặt với biến cố lớn như thế, phải nhớ rõ ràng chi tiết trong đó. Đương nhiên cũng không thể loại trừ tình huống năm đó thật sự có việc này, nhưng vì thời gian lâu quá nên không nhớ rõ chi tiết.

Nếu Chúc Duệ quả thực đang nói dối chuyện này, vậy mục đích của gã là gì? Xuất phát từ mục đích phát tiết thù hận mà nói ngoa bịa chuyện, nhấn mạnh hình tượng kẻ ác của Ngô Gia Nghĩa, từ đó đổ thêm dầu vào lửa cháy sao?

Về phần thông tin khác, thật sự hơi khó nói, chỉ dựa vào vẻ mặt và giọng nói của Chúc Duệ không có cách nào đưa ra phán đoán chính xác…

Liệu Chúc Duệ có phải là bàn tay đẩy không? Tin tức có phải gã gửi đi không? Địa chỉ IP cung cấp tin nhắn cho mình và Lư Dương rốt cuộc có phải giả tạo không? Những điểm đáng ngờ này phải nghĩ cách tìm được chứng cứ xác nhận mới được.

Mạnh Chiêu nghĩ như vậy, rồi đứng lên đi ra phòng thẩm vấn, đi thẳng đến văn phòng cục trưởng Từ.

“Vào đi.” Sau tiếng gõ cửa, giọng nói của cục trưởng Từ truyền ra.

Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào, nói thẳng vào vấn đề chính: “Cục trưởng Từ, có chuyện cần xin ngài.”

“Nói đi.” Cục trưởng Từ cúi đầu trả lời văn kiện trong tay.

“Tôi cần một người đến Mỹ xác nhận vài chuyện giúp tôi, để phán đoán Chúc Duệ có phải bàn tay đẩy phía sau tất cả chuyện này không.”

“Phá án xuyên quốc gia à,” Cục trưởng Từ ngẩng đầu, “Không dễ làm vậy đâu, trong đó phải chú ý rất nhiều thứ, nếu không cẩn thận sẽ xuất hiện xung đột với cảnh sát Mỹ.”

Suy nghĩ một lát, ông cầm lấy điện thoại cố định, bấm điện thoại: “Cậu qua đây một lát.”

Điện thoại cúp máy, cục trưởng Từ tiếp tục công việc trên tay.

Cục trưởng Từ vừa mới tìm ai? Mạnh Chiêu phỏng đoán ứng cử viên này, lúc này, sau cánh cửa khép hờ vang lên tiếng bước chân, vài giây đồng hồ sau, cửa bị đẩy ra, Nhậm Bân đi vào: “Cục trưởng Từ.”

Là Nhậm Bân? Mạnh Chiêu dịch một bước sang bên cạnh, nhường chỗ cho Nhậm Bân.

Nhậm Bân đi tới, đứng bên cạnh Mạnh Chiêu, cục trưởng Từ nói rõ tình huống sau đó nhìn Nhậm Bân nói: “Cậu từng có kinh nghiệm làm chuyện này, trên dưới trong cục phái cậu đi là ổn thỏa nhất. Cậu có suy nghĩ gì không?”



“Tôi chấp nhận sắp xếp.” Nhậm Bân nói.

“Vậy thì tốt,” Cục trưởng Từ bảo, “Cậu kết nối với Mạnh Chiêu, chuẩn bị đến Mỹ, chuyện liên quan trọng đại, nhất định phải xác nhận kỹ.”

“Vâng cục trưởng Từ.” Nhậm Bân đáp.

Sau khi Nhậm Bân đi, Mạnh Chiêu hơi do dự, ngẫm nghĩ một lát, anh vẫn nói suy nghĩ của mình ra, “Cục trưởng Từ, giao chuyện quan trọng như vậy cho Nhậm Bân…”

Ai ngờ anh còn chưa nói xong, cục trưởng Từ đã ngắt lời anh: “Yên tâm đi, trong lòng cậu ta nắm chắc.”

Nếu cục trưởng Từ nói vậy, Mạnh Chiêu cũng không tiện nói thêm gì nữa. Lúc này, điện thoại trong túi rung lên, Mạnh Chiêu lên tiếng chào cục trưởng từ rồi rời khỏi văn phòng ông.

Mạnh Chiêu vừa đi về vừa lấy điện thoại ra nhìn một cái. Chu Kỳ Dương gửi tin nhắn đến: “Anh Chiêu, có kết quả điều tra giám sát rồi.”

Anh cất điện thoại, bước nhanh trở lại văn phòng điều tra tội phạm, sau khi vào thì đi thẳng đến chỗ làm việc của Chu Kỳ Dương: “Sao rồi?”

Chu Kỳ Dương mở mấy đoạn giám sát ngắn vừa cắt ra ở trên màn hình: “Anh Chiêu anh nhìn này, đây là chiếc Hummer màu đen kia, cùng ngày xảy ra chuyện, tất cả các đoạn video giám sát những nơi nó đã đi qua và đã dừng lại đều được lấy ra rồi. Mười một giờ mười ba phút ngày 22 tháng 05, chiếc Hummer này lái vào một cái sân vắng bên cạnh con đường và ở lại sân này cả một đêm, cho đến tám giờ ba phút sáng ngày hôm sau mới lái khỏi nơi này.”

“Làm rất tốt,” Mạnh Chiêu xem đoạn video kia, đứng thẳng người vỗ bả vai Chu Kỳ Dương một cái, “Đi, đến nơi này xe, thử.”

*

Khoảng sân nơi chiếc Hummer màu đen kia ở lại cả đêm nằm ở khu vực tiếp giáp giữa khu Hoài An và khu Văn Chiêu, nhìn từ bên ngoài không lớn nhưng khi bước vào, bên trong lại rộng mấy trăm mét vuông, vài chiếc xe thể thao và xe việt dã đang đậu.

Xuống xe, Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương đi vào sân kia, liếc mắt đã thấy người đàn ông trung niên ngồi xổm bên cạnh xe thể thao vùi đầu điều chỉnh xe.

Mạnh Chiêu vừa quan sát trong sân vừa đi về phía người đàn ông kia: “Anh thợ ơi, có tiện trò chuyện không?”

Người đàn ông không ngẩng đầu: “Cậu tìm ai?”

“Tôi là cảnh sát. Có vẻ như nơi này của các anh chủ yếu phụ trách sửa xe và điều chỉnh xe phải không,” Mạnh Chiêu đưa giấy chứng nhận ra, đồng thời lấy ra một tấm ảnh, “Anh có từng thấy chiếc Hummer màu đen này không?”

Động tác của người đàn ông dừng lại, nhìn thoáng qua Mạnh Chiêu, lại nhìn kỹ tấm ảnh, vừa giơ tay lau mồ hôi trên trán vừa nói: “Chưa từng thấy.”

“Vậy trong này còn có thợ điều chỉnh khác không?” Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi.

“Có mấy người, ở bên kia.” Anh thợ này chỉ chỉ một phòng nhỏ trong sân.

Mạnh Chiêu cầm ảnh lên, đi vào phòng nhỏ. Bốn anh thợ bên trong đang chụm vào đánh bài, trước mặt mỗi người đều đặt vài tờ một trăm tệ.

Thấy Mạnh Chiêu lộ ra chứng nhận cảnh sát, mấy người lập tức thu dọn bàn đánh bài: “Anh cảnh sát à, chúng tôi không có chuyện làm nên đánh bài nhỏ giải trí thôi, đừng để ý mà.”

Mạnh Chiêu tạm thời không có hứng thú với chuyện này, anh đi tới đưa tấm ảnh kia lên: “Hôm nay không đến bắt bài, các anh nhìn kỹ chiếc Hummer này, có ai có ấn tượng với chiếc xe này không?”

Bốn anh thợ lần lượt nhìn một lần, đều lắc đầu.

“Tôi chưa từng điều chỉnh nó.”

“Cũng không phải công việc của tôi.”

“Tôi…” Một người trong đó do dự một lát, “Hình như đã gặp.”

Mạnh Chiêu lập tức nhìn về phía người kia, “Là anh điều chỉnh hả?”

“Không phải tôi, hình như là lão Lý điều chỉnh.”

“Người đâu?” Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi.

“Không đến vài ngày rồi, chả biết có phải không làm nữa hay không.”

Nếu như lời người đàn ông này nói là thật, vậy xem ra người phụ trách điều chỉnh Hummer đã trốn đi, Mạnh Chiêu nhất định phải có hành động ngay lập tức: “Tiểu Chu, cậu hỏi tình huống của lão Lý với anh thợ này, xem có thể liên hệ với anh ta không, nếu không liên lạc được thì lập tức đến nhà anh ta, đưa anh ta đến cục cảnh sát.”

Sau khi giao nhiệm vụ cho Chu Kỳ Dương, Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi những người khác: “Tôi muốn xem giám sát, quản lý phụ trách chỗ các anh là ai?”

“Ông chủ không ở đây, giám sát ở trong phòng, ” Một anh thợ trong đó đứng lên, “Cậu muốn xem thì tôi dẫn cậu tới.”

Mạnh Chiêu theo người đàn ông kia đi vào nhà trệt phía sau, trong phòng rất đơn sơ, ngoại trừ mấy cái ghế ra, thứ bắt mắt nhất là máy vi tính trên bàn.

“Giám sát ở trong máy vi tính này.” Người đàn ông chỉ một cái.

Mạnh Chiêu đi tới, truy xuất giám sát ngày xảy ra chuyện, kéo lùi lại xem: “Tại sao giám sát trước mười hai giờ đều bị mất?”

“Máy vi tính này hơi cũ.” Người đàn ông nói, “Cứ phải xóa vài video, nếu không ổ cứng đầy dễ bị chết máy.”

Mạnh Chiêu không nói gì mà tiếp tục kéo chuột lùi lại phát.

Bỗng nhiên, động tác của anh dừng lại. Ba giờ mười ba phút chiều, trên màn hình xuất hiện một bóng người rất mơ hồ, lại cảm giác hơi quen thuộc…

Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm bóng người kia, vẻ mặt thay đổi, vài giây sau, anh lấy lại bình tĩnh tiếp tục kéo chuột và tìm được một hình ảnh rõ ràng hơn.

Anh nhìn chằm chằm hình ảnh theo dõi, sau khi nhìn rõ người kia, hô hấp anh cứng lại, đại não nháy mắt trống rỗng, bên tai xuất hiện một loạt tiếng vang vù vù giống như lúc máy móc bị trục trặc.

Sau khi trạng thái này kéo dài mấy giây đồng hồ, ý thức của anh mới hoàn toàn khôi phục tỉnh táo.

Dù cho không muốn thừa nhận, lúc này đây anh cũng vô cùng rõ ràng nhận ra được.

Người trong hình ảnh, là Lục Thời Sâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vẻ Ngoài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook