Vẻ Ngoài

Chương 117

Đàm Thạch

01/06/2021

Sáng hôm sau, Nhậm Bân đưa cho Mạnh Chiêu tất cả thông tin điều tra được về Nhậm Tuấn.

“Anh Bân hiệu suất này cao đấy,” Mạnh Chiêu nhận lấy tài liệu, “Cả ngày hôm qua đã làm xong rồi?”

“À thì,” Nhậm Bân nói, “Lúc trước các cậu đều cảm thấy tin tức Ngô Gia Nghĩa chết đêm đó là nội bộ cục cảnh sát tiết lộ ra ngoài, chỉ có tôi và cục trưởng Từ biết, người này không phải trong cục cảnh sát. Cho nên hành động bắt giữ lần trước, nhiệm vụ chính của tôi là điều tra người đêm đó có khả năng tiết lộ tin tức ra ngoài, một người là Nhậm Tuấn, người còn lại là…” Nhậm Bân không nói tiếp nữa.

“Lục Thời Sâm đúng không? Không sao, cố vấn Lục đã biết rồi, điều tra anh ấy cũng quả thực hợp tình hợp  lý.” Mạnh Chiêu tiếp lời, đưa vài trang thông tin cho Lục Thời Sâm, sau đó nhanh chóng xem trang tài liệu khác, “Nhậm Tuấn có vị trí gì trong Dược phẩm Lâm Giang, có thật sự chỉ là một ông chủ mực kệ chỉ lấy hoa hồng như anh ta nói không?”

“Ừ, điểm này cậu ta cũng không nói dối, sau khi cha cậu ta Nhậm Hải bị Ngô Gia Nghĩa hạ độc, Dược phẩm Lâm Giang đã bị Ngô Gia Nghĩa khống chế, Nhậm Tuấn mất quyền lực ở Dược phẩm Lâm Giang, đây là sự thật. Nhưng,” Nhậm Bân duỗi tay lật đến một tờ trong thông tin, “Ngoại trừ Dược phẩm Lâm Giang, thật ra Nhậm Tuấn đã tự mình đầu tư nhiều doanh nghiệp, phần lớn là đầu tư theo Ngô Gia Nghĩa.”

“Ánh mắt kinh doanh của Nhậm Tuấn rất tốt.” Lục Thời Sâm xem xong tài liệu trong tay, trao đổi với Mạnh Chiêu.

“Đúng rồi, đầu tư rất nhiều công ty hiệu quả và lợi ích đều tốt, tài sản hiện tại của cậu ra thoạt nhìn cũng rất nhiều, nhưng đây chẳng phải đều là công lao của Ngô Gia Nghĩa sao?” Mạnh Chiêu hỏi.

“Mặc dù mặt ngoài có vẻ đi theo Ngô Gia Nghĩa, nhưng muốn làm đến mức độ này, vẫn cần có phán đoán rõ ràng về tình hình vận hành của mấy công ty này. cũng có tình huống Nhậm Tuấn đầu tư thất bại dẫn đến bồi thường, nhưng phần lớn là bồi thường nhỏ, so sánh với thù lao cậu ta lấy được từ trong những dự án thành công kia mà nói vốn không đáng nhắc đến. Người có thể luôn kiếm tiền trên thị trường tư bản, bối cảnh, mạng giao thiệp, ánh mắt, đầu óc, thiếu một thứ cũng không được, nếu kiếm tiền chỉ dựa theo xu hướng, cơ bản không có khả năng.” Lục Thời Sâm tạm dừng, “Anh thậm chí nghi ngờ, những dự án thua lỗ này, có phải anh ta làm cho ngô Gia Nghĩa nhìn không.”

“Cố ý hao tổn khiến Ngô Gia Nghĩa lơ là? Đúng là có khả năng này.” Mạnh Chiêu nói.

“Cố vấn Lục không hổ làm về tài chính, liếc mắt đã nhìn ra mánh khóe.” Nhậm Bân nói, “Không sai, đồng nghiệp điều tra kinh tế cũng nói thật ra Nhậm Tuấn rất có đầu óc kinh doanh.”

Lục Thời Sâm lại đọc vài trang tài liệu phía sau: “Nhìn từ thủ đoạn kinh doanh của Nhậm Tuấn, người này không thể vụng về như những gì anh ta biểu hiện ra ngoài, đến mức từ đầu đến cuối đều không nhìn ra Ngô Gia Nghĩa đầu độc cha mình.”

“Ý anh là, Nhậm Tuấn có khả năng đã sớm biết chuyện Ngô Gia Nghĩa hạ độc Nhậm Hải, nhưng anh ta luôn kiềm chế không hành động, chờ cơ hội trả thù ngô Gia Nghĩa?” Mạnh Chiêu suy nghĩ một lát, “Không đúng, như vậy vẫn không nói thông được, nếu như Nhậm Tuấn đã sớm phát hiện Nhậm Hải bị đầu độc, tại sao không hành động sớm để cứu Nhậm Hải? Ngược lại đợi sau khi Nhậm Hải bị hại chết, lại nhọc lòng đi trả thù Ngô Gia Nghĩa như thế? Dựa theo miêu tả của Nhậm Tuấn, Ngô Gia Nghĩa không đề phòng sâu anh ta, anh ta phải có cơ hội cứu Nhậm Hải chứ.”

“Tôi cảm thấy nếu Nhậm Tuấn thật sự là bàn tay đẩy sau màn, vậy động cơ của cậu ta tuyệt đối không phải là báo thù cho Nhậm Hải.” Nhậm Bân tiếp lời.

“Là sao?”

Nhậm Bân lật tài liệu trong tay Mạnh Chiêu ra sau, “Sau khi Nhậm Hải chết, Nhậm Tuấn có vẻ như cũng không thể hiện ra đau buồn, vào đêm tang lễ của Nhậm Hải, Nhậm Tuấn còn ra vào câu lạc bộ giải trí, hơn nữa, nơi đến vô cùng kín đáo, tôi bí mật điều tra rất lâu mới xác nhận được điểm này.”

Mạnh Chiêu nhìn tờ thông tin kia, bên trái là ảnh Nhậm Tuấn có mặt trong tang lễ của Nhậm Hải, bên phải là ảnh Nhậm Tuấn xuất hiện trong câu lạc bộ giải trí vào đêm đó. Vậy có thể thấy được, bộ đồ tây Nhậm Tuấn mặc trên người cùng lắm là tháo phù hiệu màu đen trên cánh tay xuống thôi.

Nhậm Bân nói tiếp: “Theo lý thuyết, nếu Nhậm Tuấn báo thù cho cha, phải có tình cảm rất sâu với Nhậm Hải mới đúng, nhưng sau khi Nhậm Tuấn rời khỏi tang lễ, quần áo cũng không thay đã đến thẳng câu lạc bộ giải trí, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ đau lòng.”

“Điểm này thực sự không hài hòa.” Mạnh Chiêu nhìn tờ ghi chép tiêu dùng của Nhậm Tuấn trong câu lạc bộ giải trí ở đằng sau. Đêm đó Nhậm Tuấn không chỉ gọi mấy chai rượu đắt đỏ, sau nửa đêm còn gọi mấy “công chúa” qua hát cùng, xác thực không giống như trạng thái nên có sau khi cha vừa qua đời, “Quan  hệ của Nhậm Tuấn và Nhậm Hải rốt cuộc thế nào, anh Bân, anh tra được tin tức này không?”

“Vẫn chưa kịp điều tra, nhưng tôi tra được trong nhà Nhậm Tuấn có một ông quản gia, làm ở nhà họ Nhậm hơn hai mươi năm, chắc là sẽ biết một vài tin tức, chốc nữa tôi đến thăm.”

Mạnh Chiêu tiếp tục nhìn tài liệu trong tay: “Mẹ của Nhậm Tuấn qua đời hai mươi năm trước?”

“Đúng, ” Nhậm Bân nói, “Là tự tử.”

Mạnh Chiêu lật xem hết vài trang thông tin còn lại rồi đặt tài liệu lên bàn, nhớ lại biểu hiện của Nhậm Tuấn vào đêm Nhậm Hải tử vong.

Tối hôm đó, bọn anh luôn tìm kiếm chứng cứ trực tiếp của Ngô Gia Nghĩa giết chết Nhậm Hải, đầu tiên là đến bệnh viện Nhậm Hải đã ở trước khi chết, lại đến thùng rác xử lý rác thải y tế, nhưng tất cả đều không tìm được chứng cứ, cuối cùng là Nhậm Tuấn nhát cáy lên tiếng, nói trong nhà cũ của anh ta chắc là có thuốc Nhậm Hải truyền trước khi qua đời.

“Bởi vì ý thức của bố tôi ngày càng không tỉnh táo, sắp quên luôn cả tôi, khoảng thời gian trước, tôi đón ông ấy về nhà cũ, muốn thử xem có thể khiến bố tôi nhớ lại một vài chuyện không, khoảng thời gian đó ông ấy luôn nhận điều trị, thuốc cũng là chú Ngô tự tay đưa cho tôi, tôi nhớ hình như trong nhà còn có ít thuốc chưa truyền…”

Sau đó, họ đã đến nhà cũ với Nhậm Tuấn, tìm được túi thuốc có dấu vân tay của Ngô Gia Nghĩa.

Nhưng nhìn từ biểu hiện “Hiếu thảo” của Nhậm Tuấn, anh ta thật sự sẽ cố ý đón Nhậm Hải về nhà? Vả lại, lão cáo già Ngô Gia Nghĩa xảo quyệt như thế, từ đầu đến cuối đều không để lại bất kỳ chứng cứ phạm tội mang tính thực chất nào, ông ta có sơ sẩy tới mức để lại dấu vân tay của mình trên túi thuốc độc không? Là Ngô Gia Nghĩa thật sự buông lỏng cảnh giác với Nhậm Tuấn, hay là…?

“Để em và cố vấn Lục đến thăm quản gia kia đi,” Mạnh Chiêu nhìn về phía Nhậm Bân, “Anh Bân, anh đến bệnh viện Nhậm Hải ở trước khi chết, hỏi xem Nhậm Tuấn có từng đón cha anh ta về nhà không, ngoài ra, những thuốc kia đưa cho Ngô Gia Nghĩa hay là đưa cho Nhậm Tuấn.”

“Được.” Nhậm Bân đáp.

*

Xe dừng trước cửa biệt thự kiểu dáng châu Âu ở khu Bảo Nhạc, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm bước xuống xe, vừa đi vào trong sân, vừa quan sát hoàn cảnh trong sân.



Lần trước tới đây là trong đêm mưa, vụ án lại rất gấp, Mạnh Chiêu chưa kịp nhìn kỹ khoảng sân này, chỉ nhớ mang máng cây xanh trong sân tươi tốt, cao vút như ô. Nhưng lần này tới đây, lại phát hiện những cây xanh kia đã bị diệt sạch, một nửa sân đã được trồng những cây giống mỏng manh, nửa còn lại vẫn chưa kịp xử lý, trông bừa bộn cả sân.

Ông quản gia trong sân đang tập trung thêm đất cho một gốc cây mới, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đến gần ông cũng không nhận ra.

“Ông ơi, tháng sáu không phải thời điểm tốt để trồng cây đúng không?” Mạnh Chiêu đứng sau lưng cách ông không xa mở miệng hỏi.

Ông quản gia nghe vậy đứng thẳng người, nhìn về phía Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm: “Các cậu là ai?”

Mạnh Chiêu lấy chứng nhận cảnh sát ra: “Cảnh sát của cục thành phố, muốn đến hỏi thăm ông vài chuyện.”

Ông quản gia buông cái xẻng trong tay xuống, đi về phía hai người. Mặc dù trông ông quản gia này đã có tuổi, nhưng sống lưng thẳng tắp, vẫn rất khỏe mạnh.

“Đồng chí cảnh sát, chuyện gì vậy?” Ông quản gia đến gần hỏi.

“Đây là nhà cũ của nhà họ Nhậm đúng không?” Mạnh Chiêu nói, “Trồng cây vào mùa này, tỉ lệ sống sót sẽ không cao lắm nhỉ?”

“Chuyện này không phải do tôi quyết định, ” Ông quản gia giơ tay lau mồ hôi trên trán, “Gia chủ dặn dò thế nào tôi làm thế đó.”

“Là Nhậm Tuấn bảo ông làm như vậy?” Mạnh Chiêu hỏi.

“Cậu biết Tiểu Tuấn?” Ông cụ mời Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm ngồi xuống băng ghế đá ở sân, “Không lẽ Tiểu Tuấn phạm tội gì rồi?”

“Tại sao ông nói vậy?”

“Hầy, tôi đã nghe nói chuyện của sếp Nhậm rồi, chẳng phải nói bí mật chế thuốc độc hại chết nhiều người à. Nhưng Tiểu Tuấn từ nhỏ đã trung thực, việc này chắc là không liên quan gì đến nó.”

“Ông rất hiểu Nhậm Tuấn?”

“Đúng thế, tôi nhìn nó lớn lên. Cha mẹ của Tiểu Tuấn đều là sếp lớn, bận rộn công việc, ngày thường đều là tôi chăm sóc nó.”

“Anh ta vẫn luôn có… tính cách như thế à?” Ngu dốt, nhu nhược, khúm núm, những từ miêu tả Nhậm Tuấn này, Mạnh Chiêu thật sự ngại nói ra miệng ngay trước mặt quản gia.

Ông quản gia bất đắc dĩ cười một tiếng: “Tôi hiểu ý cậu, sếp Nhậm cũng suốt ngày chê Tiểu Tuấn không có tiền đồ. Nhưng, chuyện này cũng không thể trách Tiểu Tuấn, nếu không phải sếp Nhậm…” Ông quản gia không nói tiếp nữa, nặng nề thở dài một hơi.

Quả nhiên, nghe ý tứ này của ông quản gia, giữa hai cha con này cũng không phụ từ tử hiếu như Nhậm Tuấn nói, Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi ông quản gia: “Quan hệ cha con của Nhậm Tuấn và Nhậm Hải không tốt lắm phải không? Lý do nào dẫn đến, có thể nói cụ thể cho chúng tôi không?”

Ông quản gia lắc đầu: “Đã là chuyện cũ hơn hai mươi năm trước, không nhắc đến cũng được.”

Lục Thời Sâm bên cạnh nói: “Hai mươi năm trước mẹ Nhậm Tuấn tự tử, cái chết của bà ấy không thoát khỏi liên quan với Nhậm Hải đúng không?”

Đầu tiên ông quản gia im lặng một lúc lâu, sau đó lại thở dài một hơi: “Ừ.”

“Ông nói cụ thể hơn đi.”

“Theo lý thuyết, sếp Nhậm đã đi rồi, tôi không nên nhiều chuyện nhắc đến chuyện này…” Ông quản gia dừng lại một lát, giống như quả thật không muốn nói chuyện cũ này cho lắm, nhưng có vẻ cố kỵ thân phận cảnh sát của Mạnh Chiêu, ông vẫn tiếp tục kể, “Lúc ấy Tiểu Tuấn mới mười mấy tuổi, sếp Nhậm tìm vợ bé, còn dẫn về nhà, cũng vì chuyện này, về sau mẹ của Tiểu Tuấn bị tức chết.”

“Tức chết?”

“Nói chính xác, là tức giận đến uất ức, sau đó tự sát. Trước khi mẹ Tiểu Tuấn chết, vẫn luôn ồn ào đòi ly hôn với sếp Nhậm, nhưng vì vấn đề phân chia tài sản, mãi không ly hôn được, sau đó sức khỏe của mẹ Tiểu Tuấn càng ngày càng yếu, tinh thần cũng không tốt lắm, còn hở ra là bất tỉnh, có một hôm về đêm gần sáng, đột nhiên tự tử.”

“Hở ra là hôn mê?’ Mạnh Chiêu truy hỏi, “Vậy trái tim có đột nhiên ngừng đập không?”

“Tôi không có biết có đột nhiên ngừng đập hay không, dù sao cũng nghiêm trọng lắm, mất một lúc lâu mới có thể tỉnh lại.”

“Trước khi tự tử, có phải ý thức thường xuyên mơ hồ không rõ không?”

“Hình như là vậy, ra ngoài thường xuyên quên mang chìa khóa, có một lần bị lạc còn để cảnh sát đưa về.”



Mạnh Chiêu gật đầu một cái, liếc nhau với Lục Thời Sâm, sau đó tiếp tục hỏi ông quản gia: “Vậy sau khi mẹ Nhậm Tuấn tự tử, quan hệ của Nhậm Tuấn và Nhậm Hải đã trở nên rất tệ?”

“Ừ, chuyện này để lại bóng ma tâm lý rất sâu cho Tiểu Tuấn, tôi nhớ khi đó Tiểu Tuấn chủ động chuyển đến ký túc ở trường, cuối tuần cũng không về nhà, về nhà lại nhốt mình trong phòng, không nói câu nào với sếp Nhậm.” Ông quản gia thở dài nói, “Về sau tính cách của Tiểu Tuấn cũng thay đổi nhiều, trước kia mặc dù nó cũng không phải đứa trẻ hoạt bát, nhưng cũng không như sau này không thích nói chuyện đến thế. Bà chủ cũng vậy, một người tốt, tuổi còn trẻ đã đi rồi, đúng là nghiệp chướng mà…”

Xem ra Nhậm Hải bị Ngô Gia Nghĩa hại chết, đúng là người ác tự có người ác trị, Mạnh Chiêu thầm nghĩ.

“Cảm ơn ông,” Mạnh Chiêu nói với ông quản gia, “Vậy chúng tôi không làm phiền ông nữa.”

Ông quản gia gật đầu, vẫn là dáng vẻ than thở, xem ra cũng có lời oán thán Nhậm Hải về chuyện này.

Ra khỏi sân, Nhậm Bân cũng gọi điện thoại tới, Mạnh Chiêu nghe máy: “Anh Bân, bên bệnh viện nói thế nào?”

“Y tá bên này nói, quả thực Nhậm Tuấn đã đón Nhậm Hải về nhà, nhưng những thuốc đó mỗi lần đều do Nhậm Tuấn đích thân đến lấy, về phần Ngô Gia Nghĩa, ông ta rất cẩn thận, bình thường cơ bản sẽ không chủ động đụng vào thuốc.”

“Em biết rồi.” Mạnh Chiêu nói.

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu nói với Lục Thời Sâm: “Xem ra túi vật chứng cấp có chứa dấu vân tay của Ngô Gia nghĩa đêm đó Nhậm Tuấn cung, có khả năng cũng không phải Ngô Gia Nghĩa tự tay giao cho anh ta, như anh ta nói.”

“Ừ,” Lục Thời Sâm đáp, “Nếu chứng cứ đã được chuẩn bị trước, vậy trên cơ bản có thể khống chế thời gian để cảnh sát thu hoạch được chứng cứ, chỉ cần giao chứng cứ cho cảnh sát vào thời gian thích hợp, sau đó lại lập tức thông báo tiến triển vụ án cho Ngô Gia Nghĩa, hướng dẫn Ngô Gia Nghĩa lái chiếc Hummer đã chuẩn bị trước đó để chạy trốn, là có thể thực hiện được mục đích giết hại Ngô Gia Nghĩa.”

Hai người đi đến một bóng râm dưới cây, Mạnh Chiêu cúi người, ngắt một cọng cỏ từ thảm cỏ bị diệt bên cạnh, bị ánh mặt trời gay gắt chiếu vào thời gian dài, trên thảm cỏ kia đã hơi khô héo: “Nhậm Hải chết chưa được một tháng, Nhậm Tuấn đã bảo quản gia xúc tận gốc thảm cỏ trong sân, khả năng này không phải là sợ nhìn vật nhớ người, mà là hận đến mức đào sâu ba thước.”

“Hận?” Lục Thời Sâm nhìn cọng cỏ khô héo giữa ngón tay Mạnh Chiêu.

“Đó là cái nhìn thù hằn, chán ghét, lòng mang oán khí,” Mạnh Chiêu giải thích nói, “Là một tình cảm trái ngược với yêu, nhưng lại giống nhau về mức độ khắc sâu. Anh chưa bao giờ trải nghiệm thì thôi, không phải thứ gì tốt.”

Lục Thời Sâm gật đầu.

Mạnh Chiêu tiếp tục quay chủ đề về vụ án: “Nhìn như vậy, Ngô Gia Nghĩa tự cho rằng lừa được thằng con dốt Nhậm Tuấn này, âm thầm chơi chết Nhậm Hải, nhưng không ngờ, có lẽ ông ta cùng lắm là công cục Nhậm Tuấn mượn đao giết người.”

“Nếu như giả thiết được thành lập, Nhậm Tuấn thực sự mượn tay Ngô Gia Nghĩa giết chết Nhậm Hải, anh ta hận Nhậm Hải đến thế, vậy nên là đồng minh với Ngô Gia Nghĩa mới đúng.” Lục Thời Sâm nói, “Nhưng tại sao lại phải trăm phương ngàn kế giải tạo chứng cứ, hãm hại Ngô Gia Nghĩa, có phải anh ta cũng hận Ngô Gia Nghĩa không?”

“Đúng rồi, mục đích giết hại Ngô Gia Nghĩa là gì? Chỉ đơn thuần không hy vọng Ngô Gia Nghĩa chiếm tài sản của mình sao? Hay là anh ta có lý do thù hận khác với Ngô Gia Nghĩa?” Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Trình Vận: “Trình Vận, bây giờ em gọi Nhậm Tuấn vào cục, anh có chuyện muốn hỏi anh ta. Ngoài ra, sắp xếp một bản lịch sử phát triển của Dược phẩm Lâm Giang từ khi thành lập đến nay, gửi cho anh.”

Trong lúc đợi Trình Vận, Mạnh Chiêu cầm cọng cỏ giữa ngón tay quay tới quay lui. Liệu Nhậm Tuấn có đúng là bàn tay đẩy sau màn không? Nếu như là anh ta, đi vòng rộng như thế để nhổ tập đoàn Ngô thị tận gốc, động cơ sẽ là gì?

Mạnh Chiêu kéo cổ tay Lục Thời Sâm, tiện tay đeo cọng cỏ quấn thành một vòng vào ngón giữa của hắn. Kích thước rất vừa vặn.

Tầm mắt của Lục Thời Sâm cũng rơi xuống chiếc nhẫn cỏ kia.

Lúc này, Trình Vận gọi điện tới, Mạnh Chiêu buông tay Lục Thời Sâm ra, nhận điện thoại: “Sao rồi?’

“Anh Chiêu, bây giờ Nhậm Tuấn không ở Minh Đàm.”

“Anh ta đi đâu?” Mạnh Chiêu hỏi.

“Anh ta không nói, chỉ nói mập mờ, về sau em kiểm tra lịch sử hành trình của anh ta, hình như là đến Nham Thành.”

Lại là Nham Thành… Nhậm Tuấn đến Nham Thành làm gì? Bây giờ Nham Thành có gì đáng quan tâm?

Nham Thành, Nham Thành… Mạnh Chiêu tự hỏi, chẳng lẽ là, Ngụy Xương Hòa?

“Lúc nào anh ta trở về?” Mạnh Chiêu nhìn tay Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm đang dùng ngón tay của bàn tay kia xoay chiếc nhẫn cỏ trên ngón giữa, dường như cảm thấy có phần mới lạ.

“Ngày mai,” Trình Vận nói, “Anh ta bảo ngày mai vừa về sẽ đến cục thành phố.

“Bảo cảnh sát Nham Thành hỗ trợ chúng ta mau chóng tìm được Nhậm Tuấn, sau khi tìm được thì lập tức dẫn đến Minh Đàm.”

“Đã nhận.” Trình Vận nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vẻ Ngoài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook