Vẻ Ngoài

Chương 122

Đàm Thạch

01/06/2021

“Đuổi theo!”

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm bước nhanh chạy đến đầu cầu thang, chạy đến chỗ bóng đen ẩn núp, cảnh sát ở những tầng khác sau khi nghe tin cũng theo sát phía sau. Sáu cảnh sát chạy đến sau dưới sự chỉ huy của đội trưởng Triệu, chia ra các hướng khác nhau tiến hành bao vây toàn bộ tòa nhà theo mọi hướng.

Bóng đen vừa đọ sức với cảnh sát trong tòa nhà đang xây dở, vừa thông qua cửa sổ quan sát tình huống xung quanh, thấy cảnh sát đã dần dần tụ tập đến tầng bốn gã đang ở, bóng đen lập tức chạy đến đầu cầu thang như bị điên. Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đuổi theo không bỏ ở sau lưng gã, những cảnh sát khác cũng bước vào cầu thang và vây kín trên dưới khiến bóng đen trở thành cá trong chậu.

“Mau chóng đầu hàng đi, từ bỏ chống cự không cần thiết!” Mạnh Chiêu quát to.

Mà ngay lúc này, bóng đen bỗng nhiên nhún người nhảy lên ô cửa sổ gần gã nhất, mượn giàn giáo chưa gỡ xuống để giảm xóc, chật vật ngã xuống tòa nhà! Sau đó gã ngọ ngoạy đứng lên, khập khiễng chạy đến hướng không có cảnh sát bao vây.

Không ai ngờ được, độ cao ba tầng, gã sẽ nhảy dứt khoát như thế, quả thực đúng là dân liều mạng chẳng hề tiếc mạng!

Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm và những cảnh sát khác tăng tốc bước chân, nhanh chóng xuống tầng, cố gắng truy kích bóng đen đã bị thương, khi cách bóng đen chưa đến mười mét, Mạnh Chiêu bỗng nhiên chú ý đến, trong con hẻm trước tòa nhà đang xây dở ngay lúc này, thế mà có một cô bé đang đứng, đang sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt! Mà bóng đen này, cũng đang tiến về phía cô bé kia!

Nguy rồi! Mạnh Chiêu cố gắng chạy đến chỗ cô bé, muốn đẩy cô bé ra xa. Nhưng mà, không còn kịp rồi, bóng đen cùng đường bí lối đã nhảy tới vài bước, túm lấy cổ cô bé chắn cô bé trước người, con dao găm sắc bén dí vào quai hàm em: “Dừng lại hết cho tôi!’

Cách bóng đen ba mét, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm cùng lúc phanh bước chân lại, thấy rõ ràng người bắt giữ cô bé – tai trái của người này thiếu một miếng, là mặt sẹo!

Cảnh sát sau lưng cùng đuổi theo tới đây đều dừng bước, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Lùi lại, bỏ hết vũ khí xuống.” Mặt sẹo nhìn chằm chằm cảnh sát trước mặt, giọng nói ồm ồm vang lên lần nữa, “Tiến lên bước nữa tao sẽ giết nó!”

“Anh đừng kích động,” Mạnh Chiêu ổn định hơi thở, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn, “Chúng tôi có thể thả anh đi, chỉ cần anh buông cô bé này ra, có thể bàn bạc mọi yêu cầu khác.”

Mặt sẹo cười khẩy một tiếng, gắt một câu: “Những thằng cớm chúng mày, mẹ nói bớt nói nhảm đi, mấy ngày trước các anh em dưới tay tao vừa rơi vào trong tay chúng mày, mày tưởng tao không biết? Tao nói cho chúng mày biết, hôm nay tao đếch tin thằng nào cả, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”

Nói xong, ngón tay gã bóp cổ cô bé siết chặt lại, đồng thời cẩn thận lùi lại mép tường, dựa vào bức tường chống đỡ cơ thể đã bị thương của mình.

Cô bé bị bóp cổ co rúm lại trước người mặt sẹo run lẩy bẩy, trong cổ họng phát ra tiếng cầu cứu hu hu như động vật nhỏ, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn.

Tận mắt nhìn thấy mặt sẹo đâm xuyên tim đồng bạn, Mạnh Chiêu biết, người trước mắt này chắc chắn là một tên điên, rất khó nói một giây sau gã sẽ làm ra hành động điên cuồng gì, anh nhất định phải đảm bảo sự an toàn của cô bé con tin trước.

Mạnh Chiêu ổn định tinh thần, nhìn về phía mặt sẹo, giọng nói cũng hạ thấp: “Tôi xin anh… thả cô bé này ra.”

“Mày tưởng tao ngu chắc?” Mặt sẹo lần nữa cười khẩy, “Thả nó, để bọn mày bắt tao?”

Cùng lúc đó, sự sợ hãi khiến cô bé không ngừng giãy giụa cơ thể, cổ họng bị bóp cố gắng phát ra tiếng kêu cứu lanh lảnh và tuyệt vọng.

“Câm mồm!” Mặt sẹo hơi bực bội siết chặt ngón tay, bóp mạnh hơn. Cơ thể cô bé run rẩy dữ dội, nhưng lại không dám lên tiếng nữa.

Nhìn cô bé bị siết đến mức mặt mày tái mét, Mạnh Chiêu ý thức được anh nhất định phải có hành động. Anh nhìn về phía mặt sẹo, trầm giọng nói: “Vậy thì dùng tôi để trao đổi với cô bé này, dùng tôi làm con tin, anh cũng có thể chạy khỏi đây.”

Mặt sẹo quan sát Mạnh Chiêu, dường như đang suy nghĩ tính khả thi của đề nghị này. Gã đang dao động, đồng thời cũng đang do dự, bởi vì gã cũng không tin tưởng bản thân. Mạnh Chiêu phán đoán suy nghĩ lúc này của mặt sẹo.

Phải cố gắng kéo dài thời gian dưới tình huống đảm bảo an toàn của con tin, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tay bắn tỉa chắc đang trên đường chạy tới, chỉ cần tay bắn tỉa đến nơi, vậy khả năng con tin được cứu sẽ rất lớn.

Dưới tầm mắt của mặt sẹo, Mạnh Chiêu tháo súng lục ở thắt lưng xuống, cúi người đặt trên mặt đất bên chân, sau đó đứng thẳng người nhìn mặt sẹo: “Như vậy đủ rồi chứ? Chẳng phải anh vẫn muốn giết tôi để báo thù cho các anh em của anh sao, ngoài ra, lỗ tai của anh cũng bị mất bởi vì tôi đúng không, anh không cần cơ hội hiếm có như vậy à? Dù là anh muốn cá chết lưới rách, kéo tôi chôn cùng chẳng phải là lựa chọn tốt hơn à?” Nghe đến đây, Lục Thời Sâm túm lấy cổ tay Mạnh Chiêu, lại bị Mạnh Chiêu nhẹ nhàng tránh ra.

“Mạng cớm đúng là rẻ thật,” Trên mặt của mặt sẹo lộ ra nụ cười trêu tức, gã suy tư một lát, như là đang công nhận lời nói của Mạnh Chiêu, “Cứ thích tự đến làm con tin đúng không, được, mày qua đây trước. Mày đã mở miệng xin tao, vậy dù sao cũng nên tỏ chút thành ý đi.”

“Anh muốn bày tỏ như thế nào?”

“Tao muốn mày…” Biểu cảm của mặt sẹo tà ác bừa bãi hơn, “Quỳ xuống cho tao!”

Năm sáu cảnh sát sau lưng đã tạo thành vòng vây, nhưng giờ phút này không ai dám phát tiết sự phẫn nộ của mình, lại không dám tới gần mặt sẹo một bước, khóe mắt họ liếc đến Mạnh Chiêu, chú ý lựa chọn của anh.

“Được.” Mạnh Chiêu trả lời rất thẳng thắn.

Trước mắt bao người, Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm vào mặt sẹo, sống lưng thẳng tắp, cong gối chậm rãi quỳ lên mặt đất xi măng nứt nẻ.

Sau lưng anh, Lục Thời Sâm nhìn sống lưng thẳng tắp của anh, hơi cau mày lại. Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Mạnh Chiêu quỳ xuống, mà mỗi một lần quỳ xuống, đều không phải vì hắn.

Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng cảnh sát nhục nhã quỳ xuống với mình, trên gương mặt sẹo lộ ra biểu cảm điên cuồng, nhìn ra được gã vô cùng hài lòng với cảnh trước mắt.

“Những bọn cớm chúng mày chẳng phải ngông cuồng lắm sao? Chúng mày cũng có ngày hôm nay!” Một hồi lâu, mặt sẹo thưởng thức đủ cảnh này rồi, mới mở miệng nói: “Bố mày xem đủ rồi, mau tới đây đi!”

Mạnh Chiêu đứng lên, chậm rãi đi về phía mặt sẹo, dừng ở trước mặt mặt sẹo.



“Xoay người lại.” Mặt sẹo lại nói.

Mạnh Chiêu xoay người.

Một tay mặt sẹo vẫn bóp cổ cô bé. Đầu tiên là dùng ánh mắt kiểm tra một lượt trên người Mạnh Chiêu, sau đó bàn tay cầm dao chuyển lên người Mạnh Chiêu, sau khi đảm bảo trên người anh không giấu những vụ khí khác, mặt sẹo siết chặt cánh tay, dí lưỡi dao găm lên động mạch cổ Mạnh Chiêu, tay còn lại hoàn toàn thả cô bé ra, đồng thời dùng lực đẩy cô bé về phía trước.

Lục Thời Sâm tiến lên một bước đỡ lấy cô bé, cũng ra hiệu cho em mau chóng rời xa.

“Những người khác lùi lại!” Giọng mặt sẹo ồm ồm đe dọa, “Nếu không tao dùng một dao đâm chết thằng cớm này.”

Con dao găm sắc bén kề sát mạch máu màu xanh, giống như lúc nào cũng có thể đâm rách động mạch chủ ở cổ, chỉ có Lục Thời Sâm đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Lùi lại, lùi lại…” Cảnh sát phía sau vừa lùi lại vừa nhỏ giọng nhắc nhở  Lục Thời Sâm, nhưng Lục Thời Sâm vẫn không di chuyển bước chân, mà chuyển ánh mắt lên người mặt sẹo.

Thấy khoảng cách của những cảnh sát khác càng ngày càng xa, mặt sẹo cũng bắt đầu từ từ di chuyển bước chân, dần dần đi ra ngoài con hẻm, từ từ mặt sẹo đã bắt ép Mạnh Chiêu đi tới bên cạnh Lục Thời Sâm. Mạnh Chiêu hơi nâng cằm, đối mặt với Lục Thời Sâm, không có bất kỳ động tác nào. Mặt sẹo cũng nhìn về phía Lục Thời Sâm, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường: “Ý gì đây hả cậu Lục, cậu không định quan tâm sống chết của tên cớm này à?”

Lục Thời Sâm nhìn mặt sẹo với vẻ mặt bình tĩnh, trong giọng nói lộ ra mệnh lệnh không thể nghi ngờ: “Lão Ngũ, đừng quên chuyện anh nên làm.”

Vừa dứt lời, Mạnh Chiêu hơi ngẩn ra. Trong chớp mắt này, thần thái và giọng nói của Lục Thời Sâm cực kỳ giống Lục Thành Trạch.

Tiếng xưng hô “lão Ngũ” này, khiến mặt sẹo kinh ngạc không thôi, mặt mũi gã tràn đầy nghi ngờ quan sát Lục Thời Sâm, động tác trên tay lập tức cũng hơi do dự, không biết làm thế nào.

Ngay khoảnh khắc gã do dự này, cánh tay Mạnh Chiêu bỗng nhiên phát lực, tránh khỏi trói buộc của mặt sẹo, nắm đấm gõ vào gân tê trên cánh tay trước người, dao găm trong tay mặt sẹo tức thì rơi xuống đất!

Mặt sẹo lập tức phản ứng lại, ý đồ khống chế Mạnh Chiêu một lần nữa, nhưng Lục Thời Sâm đã quyết đoán tiến lên, tung một đấm về phía má phải của mặt sẹo!

Thấy tình hình gây bất lợi cho mình, mặt sẹo chửi một tiếng, ngay sau đó muốn chạy trốn, nhưng cảnh sát lùi ra vòng ngoài thấy trong tay mặt sẹo đã không có con tin đều nhanh chóng tiến lên chặn đường đi của mặt sẹo.

Dưới tình huống bị bao vây bốn phía, cũng không lâu lắm, mặt sẹo bị thương cuối cùng bị chế ngự hoàn toàn.

“Có bị thương không?” Lục Thời Sâm nhìn về phía cổ Mạnh Chiêu.

“Không sao,” Nhìn thấy mặt sẹo bị những cảnh sát khác bắt giữ vào trong xe, Mạnh Chiêu không nhìn nữa mà giơ tay sờ lên động mạch của mình, cảm giác lạnh lẽo của con dao găm vừa rồi vẫn chưa tiêu tan hết, “Cũng may anh kịp thời phân tán sự chú ý của hắn.”

Nói xong câu đó, lại là sự im lặng thời gian dài. Trong lòng hai người đều rõ ràng, trong khoảnh khắc mặt sẹo do dự vừa nãy, rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Mạnh Chiêu ngồi xổm xuống nhặt con dao găm rơi trên mặt đất lên, cầm trong tay, anh không ngẩng đầu chỉ nhìn chằm chằm vào con dao găm, không biết qua bao lâu, Mạnh Chiêu cuối cùng cũng hỏi: “Làm sao anh biết hắn tên là lão Ngũ?”

“Lần trước, những sát thủ kia gọi hắn là lão Ngũ.” Lục Thời Sâm đi về phía trước mấy bước, nhặt khẩu súng trên đất lên.

“Em biết.” Mạnh Chiêu vẫn ngồi xổm ngay tại chỗ, không ngẩng đầu lên, “Vậy…”

Mạnh Chiêu vừa lên tiếng, Lục Thời Sâm đã ngắt lời anh: “Đi thôi.”

Lục Thời Sâm cầm súng, chậm rãi đến gần Mạnh Chiêu.

Sau khi đi đến bên cạnh Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm kéo Mạnh Chiêu ngồi xổm trên mặt đất lên, rồi giơ tay dắt khẩu súng kia vào bên hông cho anh: “Anh biết nên làm như thế nào.”

Trên đường về cục cảnh sát, hai người không nói gì suốt dọc đường.

Sau khi đến cục cảnh sát, Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm, và đội trưởng Triệu lần nữa tập hợp trong phòng họp.

“Đàn anh, đã tìm được Ngụy Xương Hòa chưa?”

“Vẫn chưa, kết quả xét nghiệm mẫu máu và mẫu móng tay đã được đưa ra, đều là của Ngụy Xương Hòa, không loại trừ khả năng người đã bị giết.”

“Cho dù chết rồi, cũng phải có xác chứ, tại sao lại biến mất không tung tích?” Mạnh Chiêu cảm thấy có phần không giải thích được, “Chiếc xe có nguồn điện thoại di động lúc đó chúng ta truy kích, vẫn còn chứ?”

“Vẫn ở hiện trường, trong xe có một cái túi, bên trên cũng vương vãi một vài vết máu, sau khi xét nghiệm cũng là của Ngụy Xương Hòa, nhưng không lấy được các thông tin hữu hiệu khác như dấu vân tay, muốn xác định thân phận của người điều khiển, gần như không có khả năng. Manh mối duy nhất, đó là video giám sát khi đó, anh đã lấy được rồi, lát nữa chúng ta cùng xem.”

Lúc này, một cảnh sát đi vào phòng họp báo cáo: “Đội trưởng Triệu, mặt sẹo đã bị áp giải đến đây rồi, vết thương cũng đã được xử lý khẩn cấp, có thể bắt đầu thẩm vấn rồi.”

“Tôi đã biết.” Đội trưởng Triệu nhìn về phía Mạnh Chiêu, “Tiểu Mạnh, cậu thẩm vấn, hay để bọn anh?”

“Để em đi đàn anh.”



“Được, rất nhiều chuyện của vụ án lồng tối đều có liên quan đến hắn, vẫn là các cậu thẩm vấn thích hợp hơn. Đợi các cậu trở về lại xem giám sát.”

“Ừm.”

Dứt lời, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi tới phòng thẩm vấn, đi đến trước mặt mặt sẹo.

Mặt sẹo ngẩng đầu liếc hai người, vẻ mặt khinh thường, ánh mắt của gã từ trên mặt Mạnh Chiêu chuyển sang mặt Lục Thời Sâm, sau đó nhìn chằm chằm Lục Thời Sâm, đồng tử co lại. Lúc này mặt sẹo dường như cũng không có hứng thú với Mạnh Chiêu, mà có vẻ như có rất nhiều thắc mắc về Lục Thời Sâm.

Mạnh Chiêu kéo ghế ra ngồi xuống, đi thẳng vào điểm chính hỏi: “Ngụy Xương Hòa ở đâu? Anh đã giết ông ta phải không?”

“À,” Mặt sẹo cười nhạo một tiếng, “Ai biết được.”

Mạnh Chiêu rất rõ ràng, dù đã bị bắt, loại dân liều mạng không quan tâm sống chết này cũng sẽ không ngoan ngoãn phối hợp với điều tra của cảnh sát, muốn cạy miệng của gã ra, vô cùng khó khăn, chỉ có thể thông qua cách nói bóng nói gió để dẫn dắt gã.

“Tôi biết Ngụy Xương Hòa cũng không phải người tốt lành gì, đã làm chuyện thất đức nhiều lần. Có phải ông ta từng làm gì anh không, anh mới hận ông ta đến thế, thậm chí rút cả móng tay ông ta trước khi giết ông ta?”

“Tôi với ông ta?” Mặt sẹo nhìn thoáng qua Mạnh Chiêu, ánh mắt láu lỉnh và xem thường, “Tôi với ông ta có thể có thù gì, tôi muốn giết chết ông ta, chỉ đơn giản là muốn giết ông ta.”

Mạnh Chiêu nhìn người trước mắt này, kết hợp với những hành động trước kia của mặt sẹo, anh đã có thể phán đoán ra xác suất lớn đây là tên tội phạm có nhân cách phản xã hội bẩm sinh. Loại người này rất khó dùng lẽ thường để phán đoán, muốn giết thì giết, chưa từng kiêng kỵ sự ràng buộc của pháp luật và đạo đức.

“Tại sao phải tốn nhiều sức để giết ông ta như thế? Dù sao cũng phải có lý do chứ, nếu không thì sẽ có lỗi với những đồng bạn bị giam ở Minh Đàm của anh.”

“Nếu cứ phải nói, có lẽ vì ông ta là cớm. Tôi ấy mà, chỉ thích chơi chết những tên cớm này.” Mặt sẹo dừng một lát, đưa mặt về phía trước, khẽ nói, “Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ của mẹ cậu khi chết, dáng vẻ trước khi chết của bà ta đúng là rất đẹp, lúc đó tôi đã dư vị không ngủ được mấy ngày liền cơ mà.”

Gã vừa dứt lời, gân xanh của Mạnh Chiêu đã nổi lên, siết chặt nắm đấm: “Là anh giết mẹ tôi?”

“Cảnh sát Mạnh à cậu như thế là đổ oan cho tôi.” Trên mặt của mặt sẹo nở nụ cười nham hiểm, “Mẹ cậu bị tên vô dụng Trương Lâm Thanh kia giết, tôi chỉ là người hóng chuyện. Mà nói, mặt mũi của cậu giống hệ mẹ cậu. Đúng rồi, tôi chẳng những không giết mẹ cậu, mà còn cứu được cậu của cậu, đó? Thật ra tôi là ân nhân lớn của nhà họ Mạnh các cậu đấy. Hôm nay cậu quỳ với tôi một cái cũng không lỗ.”

“Có ý gì, anh nói rõ cho tôi!”

Mặt sẹo tự huýt sáo một tiếng, có thể nhìn ra, gã không có ý định trả lời vấn đề này.

“Chu Diễn, Lư Dương, có phải cũng là anh giết không!” Mạnh Chiêu cắn răng kiềm chế tâm trạng của mình nói.

“Người chết dưới tay tôi hình như nhiều lắm, tôi có thể nhớ được ai?”

“Mẹ kiếp anh xem mạng người như cỏ rác, ai sai khiến anh làm như thế!” Mạnh Chiêu đứng bật dậy, đấm một cú lên bàn, hai quả đấm hơi hơi rỉ máu.

Thấy anh hơi mất kiểm soát cảm xúc của mình, Lục Thời Sâm cũng lập tức đứng lên, nắm lấy cổ tay Mạnh Chiêu, giúp đỡ Mạnh Chiêu bình tĩnh lại.

“Đi thôi, không cần phải lãng phí thời gian với hắn.” Lục Thời Sâm mở miệng nói, “Hôm nay thẩm vấn tới đây thôi.”

Mặt sẹo nhìn hai người trước mặt, trên mặt lần nữa hiện lên nụ cười không rõ ý.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, hai cảnh sát đi tới dẫn mặt sẹo đi.

Khoảnh khắc mặt sẹo sắp bị dẫn ra phòng thẩm vấn, gã quay đầu lại, nói một cách ý tứ sâu xa với Lục Thời Sâm: “Cậu Lục, cậu cần phải tự giải quyết cho tốt đấy.”

Lục Thời Sâm lạnh lùng liếc gã một cái, không nói gì.

Sau khi bình phục cảm xúc, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi vào phòng họp, cùng xem video giám sát với đội trưởng Triệu.

Trong hình ảnh theo dõi, hiện ra hình ảnh của chiếc xe sáng hôm nay, đây là một chiếc xe hơi bốn chỗ thông dụng màu đen, nó lái vào khu vực tòa nhà đang xây dở vào chín giờ ba tám phút sáng, sau đó dừng lại ở góc chết giám sát, sau đó nữa đã xảy ra chuyện gì, chỉ dựa vào hình ảnh thì không thể phỏng đoán.

“Đàn anh, làm phiền anh tua video về phía trước một chút.” Mạnh Chiêu nhìn hình ảnh video, “Đúng, là chỗ này, phóng to lên.”

Trong hình ảnh mờ, Mạnh Chiêu có thể nhìn thấy đường nét tổng thể của người điều khiển xe, anh cẩn thận nhìn chằm chằm người này, quần áo màu đen, mặc rất giống mặt sẹo, nhưng cứ cảm thấy hình dáng cơ thể dường như có một số khác biệt.

“Đàn anh, có thể phóng to riêng phần tai trái quay được không.”

Đội trưởng Triệu phóng to phần này theo chỉ thị của Mạnh Chiêu.

Sau khi nhìn rõ tai trái của người này, Mạnh Chiêu nói: “Không đúng, đây không phải mặt sẹo. Lỗ tai của người này hoàn chỉnh.”

Vừa dứt lời, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm rơi vào im lặng, người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là…

Cho dù như thế nào, bây giờ có thể chắc chắn, người lái xe là một người khác, mà người này chính là mấu chốt để biết hướng đi của Ngụy Xương Hòa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vẻ Ngoài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook