Chương 44
Đàm Thạch
01/06/2021
Mạnh Chiêu không có ý định đi vào từ cửa chính, phỏng đoán “viện dưỡng lão này có lẽ giấu không gian dưới đất” cũng không có bất kỳ chứng cứ thực chất nào. Lần lục soát lúc nãy đã không thu hoạch được gì, lục soát lần nữa trong thời gian ngắn lỡ như vẫn không có thu hoạch, vậy mặt mũi của cục thành phố ném ở đâu…
“Tôi trèo lan can vào xem thử,” Mạnh Chiêu nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Cậu đợi tôi ở bên ngoài đi.”
“Tôi đi cùng cậu.” Lục Thời Sâm nói.
“Cậu cũng trèo lan can?” Mạnh Chiêu quan sát Lục Thời Sâm từ trên xuống dưới, trang phục cắt may vừa người của đối phương thật sự không móc nối được với chuyện trèo lan can.
Nhưng Lục Thời Sâm chỉ “Ừ” khẽ một tiếng: “Hai người cùng tìm, dù sao cũng năng suất hơn một người.”
“Được thôi, để xem cậu có trèo qua được không.” Mạnh Chiêu nói xong đi qua dải cây xanh, đi đến trước hàng rào.
Tuy lan can này nhìn qua không có hiệu quả bảo vệ gì, nhưng thật sự muốn trèo qua vẫn hơi khó, khó là khó ở chỗ bức tường bên dưới quá cao, cho dù chân Mạnh Chiêu đủ dài, nâng chân lên cũng vẫn không thể thuận lợi giẫm lên.
Cũng có một cách, đó là bảo Lục Thời Sâm khom người xuống, anh giẫm lên lưng Lục Thời Sâm, đây là cách làm ổn thỏa nhất. Nếu bây giờ bên cạnh là động nghiệp đội cảnh sát, Mạnh Chiêu nhất định sẽ áp dụng cách làm này.
Có điều… Mạnh Chiêu quay đầu nhìn Lục Thời Sâm, mặc dù Lục Thời Sâm vai rộng chân dài, vóc người rất khá, mà cũng không phải là người theo chủ nghĩa hình thức. Nhưng không biết tại sao, anh cảm thấy nếu mình thật sự giẫm lên lưng Lục Thời Sâm, sẽ rất dễ dàng giẫm nát hắn — Lục Thời Sâm mang đến cho anh một cảm giác rất dễ vỡ.
Thôi, Mạnh Chiêu nghĩ ngợi rồi đi về phía rìa đường, cách lan can khoảng bốn năm mét, anh tăng tốc chạy nhanh nhảy lên, hai cánh tay túm lấy lan can bên trên, bàn chân nâng lên giẫm trên mặt tường, dựa vào lựa ma sát trong chớp mắt giữa bàn chân và mặt tường, anh nhảy lên, cái chân còn lại giẫm lên mép trên bức tường, sau đó chân dài trèo qua, vọt qua lan can. Lại nhảy xuống từ trên bức tường, người đã đi vào trong viện dưỡng lão.
Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía lan can nối liền bức tường cao gần ba mét này, đây cũng nhờ mình huấn luyện trong đội cảnh sát bốn năm, thể lực vẫn chưa hoang phế, mới vượt qua lan can này một cách hữu kinh vô hiểm[1], còn Lục Thời Sâm…
[1] hữu kinh vô hiểm: chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm
Khi Mạnh Chiêu đang định gọi điện cho Lục Thời Sâm ở bên ngoài tường, bảo hắn đợi mình ở ngoài, lại nghe thấy âm thanh lòng bàn chân giẫm lên bức tường, một giây sau, Lục Thời Sâm cũng giẫm lên mép trên của bức tường.
Một giây sau nữa, đôi chân dài vượt qua, Lục Thời Sâm dùng cách tương tự xuất hiện trước mặt Mạnh Chiêu.
“Cậu được đó…” Mạnh Chiêu ý thức được mình đã xem thường Lục Thời Sâm, “Thời đại hòa bình mà cậu luyện được bản lĩnh này, cậu không phải FBI bí mật chấp hành nhiệm vụ đâu nhỉ?”
“Thỉnh thoảng tôi sẽ leo núi.” Lục Thời Sâm phủi bụi trong lòng bàn tay.
Mạnh Chiêu không có ý định tiếp tục xoắn xuýt về bản lĩnh của Lục Thời Sâm, anh xoay người nhìn cái sân của viện dưỡng lão ở trước mặt, nơi này đối diện vườn hoa, trong vườn hoa đã xây một cái hành lang đẹp đẽ.
Nếu thật sự như Lục Thời Sâm phỏng đoán, bên ngoài tòa nhà này còn có chỗ khác có thể giấu người, vậy sẽ là chỗ nào đây…
Trong lúc Mạnh Chiêu lưỡng lự, Lục Thời Sâm đã cất bước đi về phía bên phải: “Đi thôi.”
Giờ này viện dưỡng lão Ôn Di đã tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, xung quanh vườn hoa chỉ bật vài ngọn đèn nhỏ mờ nhạt gần như không có tác dụng chiếu sáng. Lúc trước lục soát mấy tòa nhà chức năng của viện dưỡng lão, Mạnh Chiêu chú ý tới nơi này có vườn hoa, nhưng khi thật sự đi vào vườn hoa lớn như vậy, anh mới ý thức được, bố cục của nơi này phức tạp hơn những gì anh nhìn thấy ở bên ngoài.
Bên trong vườn thực vật tươi tốt, cây cối cao lớn, hành lang xuyên qua quanh co, rất nhiều ngã rẽ nhưng lại thông suốt với nhau.
Mạnh Chiêu đi đằng sau Lục Thời Sâm, vừa đi vừa quan sát toàn bộ phong cảnh quanh mình. Trong yên tĩnh chỉ có thể nghe được gió thổi lá cây vang lên tiếng rì rào, bóng cây giương nanh múa vuốt rơi trên bãi cỏ, thêm vài sắc thái bí ẩn cho vườn hoa trong bóng đêm.
Nếu Từ Doanh Doanh thật sự bị chôn xác hoặc là tồn lại cái gọi là không gian dưới lòng đất kia, rốt cuộc sẽ giấu ở đâu… Lúc Mạnh Chiêu đang suy nghĩ vấn đề này thì Lục Thời Sâm phía trước bỗng nhiên dừng bước, Mạnh Chiêu cũng dừng theo. Nơi này đã là vị trí phía bắc nhất của viện dưỡng lão, bên ngoài hàng rào hướng phía bắc, hình như là khu vực bỏ hoang, so với vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng này, bên trong chỉ lác đác mấy cây gỗ sinh trưởng lộn xộn.
Thấy Lục Thời Sâm nhìn về phía khu vực bỏ hoang kia, như là phát hiện bất thường, Mạnh Chiêu đi đến bên cạnh hắn: “Nơi này có vấn đề gì?”
Lục Thời Sâm không lên tiếng, ánh mắt rơi trên bãi cỏ.
Mạnh Chiêu lấy đèn pin cảnh sát luôn mang theo bên người ra, chiếu đến chỗ xa, sau khi chiếu một vòng tại khoảng sân cỏ cách đó không xa.
So sánh với mặt cỏ được xử lý cẩn thận trong vườn hoa, sân cỏ bên ngoài hàng rào có vẻ tươi tốt lại lộn xộn, thoạt nhìn là cỏ dại mọc hoang, ít được xử lý.
Mạnh Chiêu bỗng nhiên phát hiện khác thường, anh nửa ngồi xổm xuống, giơ đèn pin chiếu một nơi nào đó trên mặt cỏ bên ngoài hàng rào — hình như có dấu vết gần đây bị giẫm lên.
Hàng rào gỗ cao khoảng hơn một mét, đối với người già của viện dưỡng lão mà nói, trèo qua chắc cũng không dễ dàng. Vả lại, không đi hành lang ngắm cảnh được viện dưỡng lão xây dựng tỉ mỉ, tại sao phải đến một khu vực bỏ hoang ít xử lý?
Mạnh Chiêu đứng lên quan sát xung quanh, giám sát chỉ có thể kiểm tra phạm vi vườn hoa, lại hướng về phía bắc sẽ không thuộc về khu vực giám sát.
Anh nhảy qua hàng rào gỗ, cẩn thận nhìn mặt cỏ nhỏ dưới chân.
“Phát hiện ra gì rồi?” Lục Thời Sâm cũng trèo qua rào chắn, đi đến bên cạnh anh.
Mạnh Chiêu cúi người xuống, giật một cây cỏ đuôi chó rõ ràng bị đế giày giẫm bẹp: “Dấu vết giẫm còn mới, nhìn từ mặt cỏ xung quanh, nơi này có rất ít người đến, nhưng gần đây lại có người đã đến.”
Lục Thời Sâm nhận lấy cây cỏ kia, xoay trong tay quan sát, Mạnh Chiêu thì cúi đầu, tiếp tục cầm đèn pin tìm kiếm dấu vết giẫm khác.
Nhưng bóng đêm đen kịt, dấu vết giẫm lại không hiện rõ lắm, rất khó để phân biệt được.
Đúng lúc này, Mạnh Chiêu nhìn thấy trong bụi cỏ đèn pin đảo qua hiện lên ánh sáng như của kim loại, anh đi qua cúi người dùng tay vạch mảng cỏ đó ra, nhặt vật kia lên.
Mạnh Chiêu cầm vật kia nhìn một chút, một chiếc khuyên tai, là kiểu dáng rất thời trang, nhìn thế nào cũng không ăn khớp với viện dưỡng lão này.
Nơi này ít có người đến, và khuyên tai rơi xuống chắc là của một cô gái trẻ, lẽ nào là.. Từ Doanh Doanh?
Mạnh Chiêu cất khuyên tai kia đi, lại tiến lên phía trước một đoạn, điện thoại trong túi rung lên, anh cầm ra xem, là Chu Kỳ Dương gọi điện tới.
Mạnh Chiêu nhận điện thoại, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh Chiêu, sao các anh còn trèo tường hả… Em đã quay tư thế leo tường anh hùng của anh thành video rồi, lát nữa đăng lên mạng, nghĩ ra đầu đề luôn rồi, gọi là: Nguyệt hắc phong cao[2], đường đường là cảnh sát nhân dân lại làm ra việc không thể cho người khác thấy này!”
[2] nguyệt hắc phong cao: buổi tối không có ánh trăng và gió cũng lớn, ví von hoàn cảnh hiểm ác.
“Đừng ba hoa nữa,” Mạnh Chiêu không có tâm trạng nói đùa với cậu, “Bọn anh đi vào bên trong viện dưỡng lão, đã phát hiện tung tích của Từ Doanh Doanh hư hư thực thực, tại sao cậu quay lại?”
“Em nghĩ bỏ anh cô đơn ở đó không tốt lắm nên định lái xe quay lại đón anh về, lần này quay lại, từ xa đã nhìn thấy hai anh đang trèo tường… Phát hiện ra gì ạ, Từ Doanh Doanh thật sự vẫn trong viện dưỡng lão?”
“Vẫn đang điều tra,” Mạnh Chiêu dặn dò nói, “Cậu khoan hãy đi, canh giữ bên ngoài viện dưỡng lão, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào…”
Anh nói còn chưa dứt lời, lúc này Lục Thời Sâm giơ tay túm chặt cánh tay anh: “Khoan đã.”
Mạnh Chiêu dừng bước chân, nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Sao vậy?”
Lục Thời Sâm không lên tiếng, đoạn lấy điện thoại vẫn đang trò chuyện trong tay anh rồi dập máy.
Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, mới đầu anh tưởng là Lục Thời Sâm muốn bảo anh nhìn thứ gì, nhưng rất nhanh anh đã đoán được từ vẻ mặt của Lục Thời Sâm. Không phải Lục Thời Sâm nhìn thấy gì, mà là nghe được gì đó.
Anh nín thở tập trung nghe một lúc, trong tiếng lá cây xào xạc, hình như còn xen lẫn âm thanh nào đó tương tự với tiếng thầm nghẹn ngào.
Không đúng, không phải nghẹn ngào, hình như là… tiếng gió?
Nhưng tiếng gió này ở đâu ra, hình như không phải tiếng gió tự nhiên, nó có quy luật hơn…
Mạnh Chiêu cẩm thận phân biệt tiếng vang này, trong đầu bỗng xuất hiện một suy đoán: Cái này giống như là… âm thanh quạt hút gió?
Nhưng nơi này cách mấy tòa nhà của viện dưỡng lão một khoảng rất dài, thiết bị thông gió sẽ được lắp đặt ở đây à?
Hay là… Nơi này thật sự giấu một nơi kín không kẽ hở nào đó, cần dựa vào thiết bị hút gió để thông gió? Vẻ mặt Mạnh Chiêu trở nên nghiêm túc, anh ý thức được phỏng đoán “viện dưỡng lão có lẽ có không gian cất giấu dưới lòng đất” của Lục Thời Sâm có thể là đúng.
Người chết không cần hít thở, nếu Từ Doanh Doanh được giấu ở nơi cần lắp thiết bị hút gió, vậy có phải chứng tỏ… Từ Doanh Doanh rất có khả năng vẫn còn sống không?
Mạnh Chiêu cẩn thận phân biệt tiếng gió kia, từng bước một đi đến nơi có tiếng gió rõ ràng hơn, ánh sáng của đèn pin cảnh sát đảo qua một mảng cỏ dại và dừng trên một đường ống màu xám trắng.
Gió đi ra từ đường ống này, Mạnh Chiêu cầm đèn pin chiếu về phía đường ống, đột nhiên cảm thấy cái sân cỏ bên kia có vẻ như không đúng, có một khe hở không quá rõ ràng với mặt cỏ bên cạnh.
Lục Thời Sâm cũng đi tới, nửa ngồi xổm xuống nhìn cánh cửa sắt kia.
Mạnh Chiêu đưa đèn pin cho Lục Thời Sâm, sau đó ngón tay dò tìm khe hở, thử cắm ngón tay vào, thảm cỏ thế mà cử động!
Anh ngước mắt nhìn nhau với Lục Thời Sâm, đồng thời nhận ra nơi đây cất giấu mờ ám — cũng có thể là không phải mờ ám, mà là một bí mật động trời.
Hai người đồng thời hít thở nhẹ đi, họ biết chỉ cần hơi bất cẩn sẽ có thể rút dây động rừng, mà mọi bí mật giấu bên dưới cũng có thể vì vậy mà biến mất.
Mạnh Chiêu cẩn thận từng li từng lí để lộ thảm cỏ kia, khu vực bên dưới thảm cỏ dần dần lộ ra toàn bộ — là một cánh cửa sắt màu đen khoảng một mét vuông.
Mạnh Chiêu nhận đèn pin trong tay Lục Thời Sâm, chiếu vào cái khóa trên cửa sắt, là loại khóa cơ thường được dùng trên két sắt.
Bên dưới cánh cửa sắt là gì? Lúc này Mạnh Chiêu hơi nôn nóng, nhưng anh biết mình nhất định phải nhẫn nại tính tình. Dựa vào bản thân anh không có cách nào mở cánh cửa sắt này, mà dù trí thông minh của Lục Thời Sâm cao hơn nữa, chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp cũng không có cách nào mở khóa, nhất định phải có thợ mở khóa chuyên nghiệp giúp đỡ. Được cái vận may không tệ, Chu Kỳ Dương đang đợi ở bên ngoài viện dưỡng lão.
Mạnh Chiêu đứng lên, bước khẽ sang bên cạnh, gọi điện thoại cho Chu Kỳ Dương.
Điện thoại kết nối, Mạnh Chiêu nói vào điện thoại: “Tiểu Chu, mau tới đây, nếu có công cụ mở khóa thì mang tới luôn.”
Chu Kỳ Dương hơi khó xử nói, “Hả? Nhưng em không trèo qua tường này được, chân em không đủ dài…”
“Còn trèo tường gì nữa?” Mạnh Chiêu cau mày nói, “Đi vào từ cửa chính, mau lên.”
“À, được.” Nghe ra giọng nói của Mạnh Chiêu nghiêm túc, Chu Kỳ Dương cũng nghiêm mặt lại, “Các anh ở đâu anh Chiêu?”
Mạnh Chiêu nói với Chu Kỳ Dương vị trí đại khái, lúc đang nói chuyện, trong điện thoại Chu Kỳ Dương đã bắt đầu chạy rồi.
Ba phút sau, Chu Kỳ Dương thở hồng hộc chạy tới: “Anh Chiêu…”
Mạnh Chiêu ra hiệu cho cậu im lặng, sau đó dẫn cậu đến chỗ cửa sắt, hạ giọng nói: “Xem xem có thể mở được không.”
Vừa thấy cái cửa sắt này, Chu Kỳ Dương cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Lục Thời Sâm đứng lên, nhường chỗ cho Chu Kỳ Dương.
Chu Kỳ Dương nằm sát xuống đất, xích lại gần quan sát khóa mật khẩu, Mạnh Chiêu ở bên cạnh cầm đèn pin chiếu sáng cho cậu.
Chu Kỳ Dương dùng ngón tay thử xoay cái khóa cơ kia, nằm xuống cẩn thận lắng nghe tiếng động bên trong.
“Có thể mở không?” Mạnh Chiêu hỏi.
“Em sẽ cố gắng.” Chu Kỳ Dương luôn thích nói chêm chọc cười, giờ phút này cũng trở nên nghiêm túc, cậu biết chỉ cần mình có chút sơ xuất, đêm nay mọi thứ Mạnh Chiêu làm có khả năng thành công lao đổ biển. Mà mạng người giấu bên dưới cửa sắt, cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Chu Kỳ Dương nằm rạp trên mặt đất, nghiêng mặt sang một bên tai kề sát vào ổ khóa cơ, cậu cầm khóa cơ, nhanh chóng xoay vài vòng, tập trung lắng nghe âm thanh xoay tròn tốc độ cao nhỏ xíu bên trong.
Mấy phút ngắn ngủi, trên trán Chu Kỳ Dương đã mướt mồ hôi.
Một lúc lâu sau, có một tiếng “cạch” nhẹ, Chu Kỳ Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Mở rồi.”
“Tôi trèo lan can vào xem thử,” Mạnh Chiêu nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Cậu đợi tôi ở bên ngoài đi.”
“Tôi đi cùng cậu.” Lục Thời Sâm nói.
“Cậu cũng trèo lan can?” Mạnh Chiêu quan sát Lục Thời Sâm từ trên xuống dưới, trang phục cắt may vừa người của đối phương thật sự không móc nối được với chuyện trèo lan can.
Nhưng Lục Thời Sâm chỉ “Ừ” khẽ một tiếng: “Hai người cùng tìm, dù sao cũng năng suất hơn một người.”
“Được thôi, để xem cậu có trèo qua được không.” Mạnh Chiêu nói xong đi qua dải cây xanh, đi đến trước hàng rào.
Tuy lan can này nhìn qua không có hiệu quả bảo vệ gì, nhưng thật sự muốn trèo qua vẫn hơi khó, khó là khó ở chỗ bức tường bên dưới quá cao, cho dù chân Mạnh Chiêu đủ dài, nâng chân lên cũng vẫn không thể thuận lợi giẫm lên.
Cũng có một cách, đó là bảo Lục Thời Sâm khom người xuống, anh giẫm lên lưng Lục Thời Sâm, đây là cách làm ổn thỏa nhất. Nếu bây giờ bên cạnh là động nghiệp đội cảnh sát, Mạnh Chiêu nhất định sẽ áp dụng cách làm này.
Có điều… Mạnh Chiêu quay đầu nhìn Lục Thời Sâm, mặc dù Lục Thời Sâm vai rộng chân dài, vóc người rất khá, mà cũng không phải là người theo chủ nghĩa hình thức. Nhưng không biết tại sao, anh cảm thấy nếu mình thật sự giẫm lên lưng Lục Thời Sâm, sẽ rất dễ dàng giẫm nát hắn — Lục Thời Sâm mang đến cho anh một cảm giác rất dễ vỡ.
Thôi, Mạnh Chiêu nghĩ ngợi rồi đi về phía rìa đường, cách lan can khoảng bốn năm mét, anh tăng tốc chạy nhanh nhảy lên, hai cánh tay túm lấy lan can bên trên, bàn chân nâng lên giẫm trên mặt tường, dựa vào lựa ma sát trong chớp mắt giữa bàn chân và mặt tường, anh nhảy lên, cái chân còn lại giẫm lên mép trên bức tường, sau đó chân dài trèo qua, vọt qua lan can. Lại nhảy xuống từ trên bức tường, người đã đi vào trong viện dưỡng lão.
Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía lan can nối liền bức tường cao gần ba mét này, đây cũng nhờ mình huấn luyện trong đội cảnh sát bốn năm, thể lực vẫn chưa hoang phế, mới vượt qua lan can này một cách hữu kinh vô hiểm[1], còn Lục Thời Sâm…
[1] hữu kinh vô hiểm: chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm
Khi Mạnh Chiêu đang định gọi điện cho Lục Thời Sâm ở bên ngoài tường, bảo hắn đợi mình ở ngoài, lại nghe thấy âm thanh lòng bàn chân giẫm lên bức tường, một giây sau, Lục Thời Sâm cũng giẫm lên mép trên của bức tường.
Một giây sau nữa, đôi chân dài vượt qua, Lục Thời Sâm dùng cách tương tự xuất hiện trước mặt Mạnh Chiêu.
“Cậu được đó…” Mạnh Chiêu ý thức được mình đã xem thường Lục Thời Sâm, “Thời đại hòa bình mà cậu luyện được bản lĩnh này, cậu không phải FBI bí mật chấp hành nhiệm vụ đâu nhỉ?”
“Thỉnh thoảng tôi sẽ leo núi.” Lục Thời Sâm phủi bụi trong lòng bàn tay.
Mạnh Chiêu không có ý định tiếp tục xoắn xuýt về bản lĩnh của Lục Thời Sâm, anh xoay người nhìn cái sân của viện dưỡng lão ở trước mặt, nơi này đối diện vườn hoa, trong vườn hoa đã xây một cái hành lang đẹp đẽ.
Nếu thật sự như Lục Thời Sâm phỏng đoán, bên ngoài tòa nhà này còn có chỗ khác có thể giấu người, vậy sẽ là chỗ nào đây…
Trong lúc Mạnh Chiêu lưỡng lự, Lục Thời Sâm đã cất bước đi về phía bên phải: “Đi thôi.”
Giờ này viện dưỡng lão Ôn Di đã tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, xung quanh vườn hoa chỉ bật vài ngọn đèn nhỏ mờ nhạt gần như không có tác dụng chiếu sáng. Lúc trước lục soát mấy tòa nhà chức năng của viện dưỡng lão, Mạnh Chiêu chú ý tới nơi này có vườn hoa, nhưng khi thật sự đi vào vườn hoa lớn như vậy, anh mới ý thức được, bố cục của nơi này phức tạp hơn những gì anh nhìn thấy ở bên ngoài.
Bên trong vườn thực vật tươi tốt, cây cối cao lớn, hành lang xuyên qua quanh co, rất nhiều ngã rẽ nhưng lại thông suốt với nhau.
Mạnh Chiêu đi đằng sau Lục Thời Sâm, vừa đi vừa quan sát toàn bộ phong cảnh quanh mình. Trong yên tĩnh chỉ có thể nghe được gió thổi lá cây vang lên tiếng rì rào, bóng cây giương nanh múa vuốt rơi trên bãi cỏ, thêm vài sắc thái bí ẩn cho vườn hoa trong bóng đêm.
Nếu Từ Doanh Doanh thật sự bị chôn xác hoặc là tồn lại cái gọi là không gian dưới lòng đất kia, rốt cuộc sẽ giấu ở đâu… Lúc Mạnh Chiêu đang suy nghĩ vấn đề này thì Lục Thời Sâm phía trước bỗng nhiên dừng bước, Mạnh Chiêu cũng dừng theo. Nơi này đã là vị trí phía bắc nhất của viện dưỡng lão, bên ngoài hàng rào hướng phía bắc, hình như là khu vực bỏ hoang, so với vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng này, bên trong chỉ lác đác mấy cây gỗ sinh trưởng lộn xộn.
Thấy Lục Thời Sâm nhìn về phía khu vực bỏ hoang kia, như là phát hiện bất thường, Mạnh Chiêu đi đến bên cạnh hắn: “Nơi này có vấn đề gì?”
Lục Thời Sâm không lên tiếng, ánh mắt rơi trên bãi cỏ.
Mạnh Chiêu lấy đèn pin cảnh sát luôn mang theo bên người ra, chiếu đến chỗ xa, sau khi chiếu một vòng tại khoảng sân cỏ cách đó không xa.
So sánh với mặt cỏ được xử lý cẩn thận trong vườn hoa, sân cỏ bên ngoài hàng rào có vẻ tươi tốt lại lộn xộn, thoạt nhìn là cỏ dại mọc hoang, ít được xử lý.
Mạnh Chiêu bỗng nhiên phát hiện khác thường, anh nửa ngồi xổm xuống, giơ đèn pin chiếu một nơi nào đó trên mặt cỏ bên ngoài hàng rào — hình như có dấu vết gần đây bị giẫm lên.
Hàng rào gỗ cao khoảng hơn một mét, đối với người già của viện dưỡng lão mà nói, trèo qua chắc cũng không dễ dàng. Vả lại, không đi hành lang ngắm cảnh được viện dưỡng lão xây dựng tỉ mỉ, tại sao phải đến một khu vực bỏ hoang ít xử lý?
Mạnh Chiêu đứng lên quan sát xung quanh, giám sát chỉ có thể kiểm tra phạm vi vườn hoa, lại hướng về phía bắc sẽ không thuộc về khu vực giám sát.
Anh nhảy qua hàng rào gỗ, cẩn thận nhìn mặt cỏ nhỏ dưới chân.
“Phát hiện ra gì rồi?” Lục Thời Sâm cũng trèo qua rào chắn, đi đến bên cạnh anh.
Mạnh Chiêu cúi người xuống, giật một cây cỏ đuôi chó rõ ràng bị đế giày giẫm bẹp: “Dấu vết giẫm còn mới, nhìn từ mặt cỏ xung quanh, nơi này có rất ít người đến, nhưng gần đây lại có người đã đến.”
Lục Thời Sâm nhận lấy cây cỏ kia, xoay trong tay quan sát, Mạnh Chiêu thì cúi đầu, tiếp tục cầm đèn pin tìm kiếm dấu vết giẫm khác.
Nhưng bóng đêm đen kịt, dấu vết giẫm lại không hiện rõ lắm, rất khó để phân biệt được.
Đúng lúc này, Mạnh Chiêu nhìn thấy trong bụi cỏ đèn pin đảo qua hiện lên ánh sáng như của kim loại, anh đi qua cúi người dùng tay vạch mảng cỏ đó ra, nhặt vật kia lên.
Mạnh Chiêu cầm vật kia nhìn một chút, một chiếc khuyên tai, là kiểu dáng rất thời trang, nhìn thế nào cũng không ăn khớp với viện dưỡng lão này.
Nơi này ít có người đến, và khuyên tai rơi xuống chắc là của một cô gái trẻ, lẽ nào là.. Từ Doanh Doanh?
Mạnh Chiêu cất khuyên tai kia đi, lại tiến lên phía trước một đoạn, điện thoại trong túi rung lên, anh cầm ra xem, là Chu Kỳ Dương gọi điện tới.
Mạnh Chiêu nhận điện thoại, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh Chiêu, sao các anh còn trèo tường hả… Em đã quay tư thế leo tường anh hùng của anh thành video rồi, lát nữa đăng lên mạng, nghĩ ra đầu đề luôn rồi, gọi là: Nguyệt hắc phong cao[2], đường đường là cảnh sát nhân dân lại làm ra việc không thể cho người khác thấy này!”
[2] nguyệt hắc phong cao: buổi tối không có ánh trăng và gió cũng lớn, ví von hoàn cảnh hiểm ác.
“Đừng ba hoa nữa,” Mạnh Chiêu không có tâm trạng nói đùa với cậu, “Bọn anh đi vào bên trong viện dưỡng lão, đã phát hiện tung tích của Từ Doanh Doanh hư hư thực thực, tại sao cậu quay lại?”
“Em nghĩ bỏ anh cô đơn ở đó không tốt lắm nên định lái xe quay lại đón anh về, lần này quay lại, từ xa đã nhìn thấy hai anh đang trèo tường… Phát hiện ra gì ạ, Từ Doanh Doanh thật sự vẫn trong viện dưỡng lão?”
“Vẫn đang điều tra,” Mạnh Chiêu dặn dò nói, “Cậu khoan hãy đi, canh giữ bên ngoài viện dưỡng lão, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào…”
Anh nói còn chưa dứt lời, lúc này Lục Thời Sâm giơ tay túm chặt cánh tay anh: “Khoan đã.”
Mạnh Chiêu dừng bước chân, nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Sao vậy?”
Lục Thời Sâm không lên tiếng, đoạn lấy điện thoại vẫn đang trò chuyện trong tay anh rồi dập máy.
Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, mới đầu anh tưởng là Lục Thời Sâm muốn bảo anh nhìn thứ gì, nhưng rất nhanh anh đã đoán được từ vẻ mặt của Lục Thời Sâm. Không phải Lục Thời Sâm nhìn thấy gì, mà là nghe được gì đó.
Anh nín thở tập trung nghe một lúc, trong tiếng lá cây xào xạc, hình như còn xen lẫn âm thanh nào đó tương tự với tiếng thầm nghẹn ngào.
Không đúng, không phải nghẹn ngào, hình như là… tiếng gió?
Nhưng tiếng gió này ở đâu ra, hình như không phải tiếng gió tự nhiên, nó có quy luật hơn…
Mạnh Chiêu cẩm thận phân biệt tiếng vang này, trong đầu bỗng xuất hiện một suy đoán: Cái này giống như là… âm thanh quạt hút gió?
Nhưng nơi này cách mấy tòa nhà của viện dưỡng lão một khoảng rất dài, thiết bị thông gió sẽ được lắp đặt ở đây à?
Hay là… Nơi này thật sự giấu một nơi kín không kẽ hở nào đó, cần dựa vào thiết bị hút gió để thông gió? Vẻ mặt Mạnh Chiêu trở nên nghiêm túc, anh ý thức được phỏng đoán “viện dưỡng lão có lẽ có không gian cất giấu dưới lòng đất” của Lục Thời Sâm có thể là đúng.
Người chết không cần hít thở, nếu Từ Doanh Doanh được giấu ở nơi cần lắp thiết bị hút gió, vậy có phải chứng tỏ… Từ Doanh Doanh rất có khả năng vẫn còn sống không?
Mạnh Chiêu cẩn thận phân biệt tiếng gió kia, từng bước một đi đến nơi có tiếng gió rõ ràng hơn, ánh sáng của đèn pin cảnh sát đảo qua một mảng cỏ dại và dừng trên một đường ống màu xám trắng.
Gió đi ra từ đường ống này, Mạnh Chiêu cầm đèn pin chiếu về phía đường ống, đột nhiên cảm thấy cái sân cỏ bên kia có vẻ như không đúng, có một khe hở không quá rõ ràng với mặt cỏ bên cạnh.
Lục Thời Sâm cũng đi tới, nửa ngồi xổm xuống nhìn cánh cửa sắt kia.
Mạnh Chiêu đưa đèn pin cho Lục Thời Sâm, sau đó ngón tay dò tìm khe hở, thử cắm ngón tay vào, thảm cỏ thế mà cử động!
Anh ngước mắt nhìn nhau với Lục Thời Sâm, đồng thời nhận ra nơi đây cất giấu mờ ám — cũng có thể là không phải mờ ám, mà là một bí mật động trời.
Hai người đồng thời hít thở nhẹ đi, họ biết chỉ cần hơi bất cẩn sẽ có thể rút dây động rừng, mà mọi bí mật giấu bên dưới cũng có thể vì vậy mà biến mất.
Mạnh Chiêu cẩn thận từng li từng lí để lộ thảm cỏ kia, khu vực bên dưới thảm cỏ dần dần lộ ra toàn bộ — là một cánh cửa sắt màu đen khoảng một mét vuông.
Mạnh Chiêu nhận đèn pin trong tay Lục Thời Sâm, chiếu vào cái khóa trên cửa sắt, là loại khóa cơ thường được dùng trên két sắt.
Bên dưới cánh cửa sắt là gì? Lúc này Mạnh Chiêu hơi nôn nóng, nhưng anh biết mình nhất định phải nhẫn nại tính tình. Dựa vào bản thân anh không có cách nào mở cánh cửa sắt này, mà dù trí thông minh của Lục Thời Sâm cao hơn nữa, chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp cũng không có cách nào mở khóa, nhất định phải có thợ mở khóa chuyên nghiệp giúp đỡ. Được cái vận may không tệ, Chu Kỳ Dương đang đợi ở bên ngoài viện dưỡng lão.
Mạnh Chiêu đứng lên, bước khẽ sang bên cạnh, gọi điện thoại cho Chu Kỳ Dương.
Điện thoại kết nối, Mạnh Chiêu nói vào điện thoại: “Tiểu Chu, mau tới đây, nếu có công cụ mở khóa thì mang tới luôn.”
Chu Kỳ Dương hơi khó xử nói, “Hả? Nhưng em không trèo qua tường này được, chân em không đủ dài…”
“Còn trèo tường gì nữa?” Mạnh Chiêu cau mày nói, “Đi vào từ cửa chính, mau lên.”
“À, được.” Nghe ra giọng nói của Mạnh Chiêu nghiêm túc, Chu Kỳ Dương cũng nghiêm mặt lại, “Các anh ở đâu anh Chiêu?”
Mạnh Chiêu nói với Chu Kỳ Dương vị trí đại khái, lúc đang nói chuyện, trong điện thoại Chu Kỳ Dương đã bắt đầu chạy rồi.
Ba phút sau, Chu Kỳ Dương thở hồng hộc chạy tới: “Anh Chiêu…”
Mạnh Chiêu ra hiệu cho cậu im lặng, sau đó dẫn cậu đến chỗ cửa sắt, hạ giọng nói: “Xem xem có thể mở được không.”
Vừa thấy cái cửa sắt này, Chu Kỳ Dương cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Lục Thời Sâm đứng lên, nhường chỗ cho Chu Kỳ Dương.
Chu Kỳ Dương nằm sát xuống đất, xích lại gần quan sát khóa mật khẩu, Mạnh Chiêu ở bên cạnh cầm đèn pin chiếu sáng cho cậu.
Chu Kỳ Dương dùng ngón tay thử xoay cái khóa cơ kia, nằm xuống cẩn thận lắng nghe tiếng động bên trong.
“Có thể mở không?” Mạnh Chiêu hỏi.
“Em sẽ cố gắng.” Chu Kỳ Dương luôn thích nói chêm chọc cười, giờ phút này cũng trở nên nghiêm túc, cậu biết chỉ cần mình có chút sơ xuất, đêm nay mọi thứ Mạnh Chiêu làm có khả năng thành công lao đổ biển. Mà mạng người giấu bên dưới cửa sắt, cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Chu Kỳ Dương nằm rạp trên mặt đất, nghiêng mặt sang một bên tai kề sát vào ổ khóa cơ, cậu cầm khóa cơ, nhanh chóng xoay vài vòng, tập trung lắng nghe âm thanh xoay tròn tốc độ cao nhỏ xíu bên trong.
Mấy phút ngắn ngủi, trên trán Chu Kỳ Dương đã mướt mồ hôi.
Một lúc lâu sau, có một tiếng “cạch” nhẹ, Chu Kỳ Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Mở rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.