Chương 60
Đàm Thạch
01/06/2021
Mạnh Chiêu đi ra phòng bệnh, trong lúc đợi thang máy anh lấy tờ giấy cô gái kia để lại ra, nhìn tên và phương thức liên lạc bên trên.
Bình thường trai đểu đều gặp ai yêu người đó, cách đểu của Lục Thời Sâm lại kỳ lạ, ngay cả có thích cô gái này hay không cũng chưa từng nghĩ đến.
Quả thực là đểu ra một loại cảnh giới.
Mạnh Chiêu xé nát tờ giấy kia tới mức không có cách nào phục hồi như cũ, sau đó ném mảnh giấy vụn vào trong thùng rác bên cạnh.
Cha ruột của Mạnh Chiêu chính là trai đểu hàng thật giá thật, khi đó Mạnh Tịnh là tổ trưởng tổ trọng án, công việc rất bận, thường xuyên tăng ca đến khuya, thế là cha của Mạnh Chiêu nhân cơ hội yêu đương chốn văn phòng với cấp dưới trong công ty.
Sau khi Mạnh Tịnh qua đời, Mạnh Chiêu đơn phương cắt đứt liên lạc với người đàn ông kia. Về sau người đàn ông cũng đến tìm Mạnh Chiêu, muốn bảo Mạnh Chiêu đến gia đình mới của ông ta sống chung, nhưng Mạnh Chiêu từ chối bằng thái độ hết sức lạnh lùng.
Sau đó nữa, người đàn ông di dân ra nước ngoài sinh sống, Mạnh Chiêu đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với ông ta, ngay cả sổ hộ khẩu cũng chỉ có mình tên anh.
Bởi vì cha ruột, có một dạo Mạnh Chiêu không có ấn tượng tốt với những người có cuộc sống tình cảm hỗn loạn.
Nhưng vừa rồi, khoảnh khắc ánh mắt của Lục Thời Sâm nhìn thẳng đến, anh lại rung động.
Lục Thời Sâm, giới tính nam, thuộc tính trai đểu — chỉ dựa vào hai điểm này, Mạnh Chiêu đã cảm thấy mấy lần rung động của mình đến rất kỳ dị.
Chẳng lẽ là gần đây tăng ca quá nhiều dẫn đến nhịp tim không đủ? Mạnh Chiêu định bụng sau khi vụ án kết thúc, vội vàng bớt thời gian đi kiểm tra sức khỏe năm nay.
Mạnh Chiêu đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe ngồi vào, vừa ngồi xuống thì chuông điện thoại vang lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, là Lư Dương gọi điện đến.
Mấy ngày nay bận quá, anh gần như đã sắp quên mất Lư Dương rồi — thằng nhóc này vẫn đang nỗ lực điều tra sự thật Triệu Vân Hoa tự tử hả?
Mạnh Chiêu nhận điện thoại: “Chuyện gì?”
Lư Dương nói bên kia điện thoại: “Cảnh sát Mạnh, anh không sao chứ?”
“Làm sao?”
“Tôi vừa nhìn thấy một bài báo, nói là cục thành phố trong đêm xuất cảnh điều tra viện dưỡng lão, còn nói xe cứu thương gặp tai nạn xe nghiêm trọng trên đường về, tôi đã xem hình ảnh hiện trường tai nạn xe cộ, chiếc xe kia là chiếc lần trước anh lái, tôi còn tưởng người xảy ra tai nạn là anh…”
“Tôi không lái nổi chiếc xe đắt như thế, đó là của bạn tôi, thật sự là cậu ấy đã bị thương nặng, có điều bây giờ đã có không có gì đáng ngại.”
“Người bạn lần trước đi cùng anh? Cảnh sát Mạnh, các anh đã bắt đầu điều tra vụ án khác rồi à? Vậy vụ án Chu Diễn bị giết và Triệu Vân Hoa tự tử cứ gác lại như thế, tôi…”
“Lư Dương, ” Mạnh Chiêu ngắt lời cậu ta, “Tôi biết cậu rất áy náy về chuyện của Triệu Vân Hoa, nhưng chuyện liên quan đến vụ án này phức tạp hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, tôi muốn điều ra rõ sự thật sau màn hơn cậu. Tôi chỉ có thể nói, bây giờ chúng ta tiếp cận chân tướng từng bước một, nếu như vụ án có đột phá, tôi sẽ nói cho cậu ngay lập tức.” Thấy Lư Dương vẫn chưa hết hy vọng với chuyện tra án, Mạnh Chiêu nhạy cảm hỏi, “Có phải gần đây cậu vẫn điều tra chuyện này không?”
“Tôi…” Lư Dương ấp úng.
“Nói thật.” Mạnh Chiêu thúc giục.
“Tôi… lần trước tôi nói muốn đi hỏi thăm bạn trai năm đó của Lâm Lang, nhưng mãi không hỏi thăm được… Con đường tôi có thể tiếp xúc với tin tức quá chật, coi như muốn tra cũng không tra được… Cảnh sát Mạnh, vừa rồi ý anh là chuyện của viện dưỡng lão có liên quan đến chuyện Triệu Vân Hoa tự tử đúng không? Sao hai chuyện này lại liên quan với nhau?”
“Được rồi, tôi không tiện để lộ tiến triển vụ án cụ thể, cậu điều hành tài khoản công chúng đi, đừng có nhúng tay vào chuyện của cảnh sát nữa. Lần trước cậu cung cấp tin tức liên quan đến Lâm Lang rất có ích cho tiến triển vụ án, tôi hứa với cậu, chỉ cần cậu nghe lời không còn nhúng tay vào vụ án này, đợi sau khi vụ án phá án và bắt giam, tôi sẽ tiết lộ chi tiết độc nhất vô nhị cho cậu, để cậu phân tích tình tiết vụ án chiều sâu.”
“Thật không?” Lư Dương nghe xong, quả nhiên có hứng thú, “Vậy cảnh sát Mạnh, tôi nghe lời anh, anh nói lời phải giữ lời đó.”
“Yên tâm đi.” Mạnh Chiêu cười một tiếng, “Tôi nói chuyện có giữ lời hay không, chủ yếu phải xem cậu có nghe lời không.”
Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu lái xe đến cục cảnh sát.
Chu Kỳ Dương đã lấy được tất cả hồ sơ ký hợp đồng với nghệ sĩ của Khoa học Kỹ thuật Vân Nha, cậu ôm tài liệu trở về, đúng lúc gặp được Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào.
“Anh Chiêu, ” Chu Kỳ Dương bước nhanh đi tới, “Em đã xác nhận với nhân sự của Vân Nha, không có streamer ký hợp đồng nào tên là Thiệu Kỳ… Em nhìn tận mắt trưởng phòng nhân sự kia kiểm tra trên hệ thống, chắc chắn không có.”
“Đây là tất cả hồ sơ ký hợp đồng nghệ sĩ của họ?” Mạnh Chiêu nhận tài liệu trong tay Chu Kỳ Dương, đẩy cửa đi vào, “Vậy trong này có tìm được những cô gái khác được cứu ra từ viện dưỡng lão không?”
“Cũng không có. Hơn nữa trưởng phòng nhân sự kia nói, họ không thể ký hợp đồng streamer với trẻ vị thành niên.”
“Họ cũng chưa từng gặp Thiệu Kỳ?”
“Chưa từng gặp.”
Thiệu Kỳ bỏ nhà đi là vì muốn làm streamer, vậy về sau cô ấy có làm được streamer không? Mạnh Chiêu cầm lấy một phần hồ sơ ký hợp đồng lật xem.
Suy nghĩ một lát, anh lấy điện thoại ra, gửi một tấm ảnh của Thiệu Kỳ cho bên điều tra kỹ thuật, sau đó lại gửi một tin nhắn thoại: “Anh Triều, cô gái này tên là Thiệu Kỳ, trước khi mất tích có khả năng từng làm streamer, anh kiểm tra giúp xem có video cô ấy làm streamer không.”
Gửi tin nhắn xong, Mạnh Chiêu lại tìm mấy tấm ảnh chủ nhiệm Trình gửi cho anh ra xem một lần.
Trên lưng của cô gái gầy trơ cả xương lúc trước có mấy vết sẹo nhìn mà giật mình, khiến Mạnh Chiêu sau khi bị đánh vào thị giác cũng không chú ý đến chi tiết khác.
Nhưng lần này anh nhìn kỹ vết sẹo sau lưng cô gái, phát hiện những vết sẹo nông nhạt không đồng nhất, kích thước cũng không đều, giống như dấu vết do bị ngược đãi thời gian dài để lại hơn.
Nếu như trước khi những cô gái này bị giam vào phòng dưới lòng đất, còn từng bị ngược đãi thời gian dài, vậy trong khoảng thời gian bỏ nhà đi đến khi bị Ngô Vi Hàm giam cầm, rốt cuộc trên người các cô gái đã xảy ra chuyện gì.
Streamer, tấn công tình dục… Có thể những vết thương này cũng không phải do một tay Ngô Vi Hàm tạo thành, mà là những cô gái này bị dụ dỗ đi làm streamer tình dục phi pháp không?
Nghĩ đến đây, Mạnh Chiêu lại gửi một tin nhắn thoại cho Trương Triều: “Anh Triều, điều tra cô gái này không chỉ giới hạn ở ứng dụng phát trực tiếp chính quy, anh nghĩ cách kiểm tra xem có tin tức liên quan đến phát trực tiếp tình dục không.”
Lúc này Nhậm Bân đi tới: “Đội phó Mạnh, đã có kết quả kiểm tra của từng phân cục rồi, không phát hiện thêm vụ án phụ nữ mất tích khác có thể đối chiếu khớp.”
“Người già kia thì sao?” Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, “Có manh mối không?”
“Người già lại càng không có, vụ án người già mất tích hằng năm nhiều lắm, còn có gia đình chê người nhà vướng víu, cho dù lạc đường cũng sẽ không báo án.”
“Vậy thì mở rộng phạm vi kiểm tra.” Mạnh Chiêu trầm ngâm một lát, “Không cần chỉ giới hạn ở trong phạm vi thành phố Minh Đàm, tôi sẽ đến xin cục trưởng Từ thông cáo hỗ trợ điều tra, mở rộng lần tìm kiếm này ra phạm vi cả nước.”
Mạnh Chiêu toan đứng lên, điện thoại văn phòng đặt trên góc phải mặt bàn vang lên, là cục trưởng Từ gọi điện đến: “Đến tìm tôi một chuyến.”
Đến văn phòng cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào, cục trưởng Từ đẩy tới một văn kiện: “Xem cái này đi.”
Mạnh Chiêu cầm lên xem, đó là thư xin thẩm vấn sau của người bảo lãnh Ngô Vi Hàm.
Anh đọc sơ qua một lần, ngước mắt nhìn về phía cục trưởng Từ: “Tim Ngô Vi Hàm đột nhiên ngừng đập? Thật hay giả?’
“Cái này còn giả? Trại tạm giam đã đưa hắn đến bệnh viện cấp cứu rồi.”
“Sao tim hắn bỗng nhiên ngừng đập?” Mạnh Chiêu cau mày nói, “Nửa đêm trước tôi thẩm vấn hắn, hắn hoảng loạn như thế tim cũng không xảy ra vấn đề gì, làm sao đưa đến trại tạm giam thì tim đột nhiên ngừng? Không đúng, trong đó chắc chắn có mờ ám.”
“Bây giờ Ngô Vi Hàm lấy lý do bệnh tim xin bảo lãnh hậu thẩm, cậu muốn xử lý thế nào?”
“Đương nhiên không phê,” Mạnh Chiêu trầm giọng nói, “Nếu như bảo lãnh hậu thẩm được thông qua, vậy kế tiếp Ngô Vi Hàm cũng không cần về trại tạm giam, nào có chuyện tốt như này? Trước tiên bảo hắn nghỉ ở bệnh viện, lát nữa chúng ta cử bác sĩ kiểm tra lại cho hắn, xác định không thành vấn đề lại đưa hắn vào.”
“Vậy nói theo lời cậu làm đi.” Cục trưởng Từ giao đơn xin cho Mạnh Chiêu, “Cậu chuyển về đi.”
Mạnh Chiêu cầm đơn xin, lại đưa một phần tài liệu đến “Đây là thông cáo hỗ trợ điều tra cần chữ ký của ngài.”
Cục trưởng Từ nhận phần văn kiện kia xem nội dung, lại hỏi: “Đúng rồi, bạn của cậu thế nào? Nghe Yến Yến nói đã tỉnh, sau đó còn có vấn đề gì không?’
“Bác sĩ nói không có gì đáng ngại.”
“Lần trước đến viện dưỡng lão điều tra, sao bạn của cậu cũng ở đó?’
“Cậu ấy có người nhà ở đây, rất quen thuộc bố cục bên trong viện dưỡng lão,” Mạnh Chiêu dứt khoát mượn cơ hội này nói luôn chuyện Lục Thời Sâm tham gia vụ án, “Vả lại cậu ấy là sinh viên tài cao của đại học Harvard, trí thông minh vô cùng cao, liên quan đến mạch suy nghĩ mấu chốt tầng hầm viện dưỡng lão, là cậu ấy cung cấp cho tôi.”
“Cậu tìm cố vấn cho mình à? Bạn cậu tên là Lục Thời Sâm đúng không, nghe nói còn là con trai của luật sư Lục Thành Trạch? Nếu cậu cảm thấy đáng tin, có thể thu nạp cậu ta tới đây làm cố vấn cho cục thành phố, như vậy cũng phù hợp với quá trình hơn.”
“Được, đợi vết thương của cậu ấy lành, tôi hỏi xem cậu ấy bằng lòng không.” Mạnh Chiêu nhận văn kiện đã ký xong, “Không còn chuyện gì khác, vậy tôi đi làm việc trước.”
“Tiểu Mạnh này,” Mạnh Chiêu đang định xoay người rời đi, cục trưởng Từ gọi anh lại, lấy ra một món đồ hình ống bên dưới mặt bàn, “Bạn của cậu bị thương nghiêm trọng như vậy, tôi bảo Yến Yến đi làm theo yêu cầu một lá cờ thưởng, cậu cầm trước, lát nữa sau khi tan ca tôi đến bệnh viện cùng cậu, đến thăm hỏi cậu ta.”
Mạnh Chiêu nhận lấy cờ thưởng, tung ra nhìn, bốn chữ to màu vàng trên mặt cờ đỏ thẫm — “Quên mình vì người”.
Góc trên bên phải là danh xưng: Tặng cho thị dân Lục Thời Sâm nhiệt tình.
Góc dưới bên trái là lạc khoản: Cục công anh Minh Đàm tặng.
Mạnh Chiêu: “...”
Vừa tan làm, cục trưởng Từ đẩy cửa đi vào gọi Mạnh Chiêu: “Tiểu Mạnh, đi thôi.”
Mạnh Chiêu đi qua, cầm lấy cờ thưởng đặt đứng ở cửa, “Đi thật à? Ngài bận rộn như thế không cần đi đâu, tôi đưa cho cậu ấy là được rồi.”
“Bận rộn nữa cũng phải đi,” Giọng cục trưởng Từ như chuông lớn, “Bạn của cậu cứu được người trên cả một xe cứu thương, còn bị thương nặng, chuyện này nhất định phải thăm hỏi và khen ngợi. Nếu chẳng phải đến bây giờ vụ án vẫn chưa phá, tôi thấy phải liên hệ đài truyền hình đưa tin mới tốt.”
Trên đường đến bệnh viện, Mạnh Chiêu lái xe, nghĩ đến tính cách trước giờ không biết cân nhắc cảm nhận của người khác của Lục Thời Sâm, anh cảm thấy lát nữa Lục Thời Sâm rất có khả năng làm ra hành động nhận cờ thưởng rồi ném thẳng vào thùng rác.
Xuống xe, đi thang máy từ bãi đậu xe ngầm đến tòa nhà nằm viện, Mạnh Chiêu cấp tốc gửi một tin nhắn cho Lục Thời Sâm: “Lãnh đạo của tôi đến thăm hỏi cậu, tí nữa không quan tâm xảy ra chuyện gì, cậu đều phải cho chút mặt mũi.”
Tin này gửi rất kịp thời, lúc Mạnh Chiêu đẩy cửa ra, Lục Thời Sâm vừa đọc tin nhắn xong.
Cục trưởng Từ cất bước đi vào, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt ôn hòa với Lục Thời Sâm: “Tiểu Lục à, sức khỏe sao rồi? Còn khó chịu ở đâu không?”
Lục Thời Sâm đặt di động và ipad sang bên cạnh, nhìn Mạnh Chiêu ở cửa một cái, Mạnh Chiêu khoanh hai tay trước ngực, đang dựa vào khung cửa xem náo nhiệt.
Lục Thời Sâm nói ngắn gọn: “Vẫn ổn.”
Cục trưởng Từ thay đổi tính tình dựng râu trừng mắt ngày thường với Mạnh Chiêu, tươi rói với Lục Thời Sâm: “Cậu đã có cống hiến lớn cho vụ án này, thật sự là hổ phụ vô khuyển tử, lúc cha cậu Lục Thành Trạch bằng tuổi cậu, vẫn đang tố tụng vụ nông dân công đòi lương kia đúng không?”
“Tôi nhớ khi đó mẹ của Tiểu Mạnh với bố cậu là bạn bè, còn giúp bố cậu nhiều lần, bây giờ cậu lại giúp Tiểu Mạnh một ơn lớn. Nói ra, khi còn bé chắc là các cậu đã gặp nhau nhỏ?”
Lục Thời Sâm lại nhìn Mạnh Chiêu một cái: “Tôi không nhớ rõ.”
“Đã gặp ư?” Mạnh Chiêu nói, “Chuyện hồi nhỏ xa xưa quá, tôi cũng không nhớ rõ.”
Cục trưởng Từ lại hỏi Lục Thời Sâm mấy vấn đề liên quan đến công việc và sinh hoạt của hắn, tuy rằng thái độ của Lục Thời Sâm lạnh nhạt, nhưng cũng đáp từng câu một.
Cuối cùng cục trưởng Từ lấy cờ thưởng ra, tung ra đưa cho Lục Thời Sâm: “Tiểu Lục, đây là một chút tấm lòng của cục thành phố, cậu nhất định phải nhận lấy.”
Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, trên gương mặt nhất quán không thay đổi xuất hiện một chút ghét bỏ nhỏ đến mức khó phát hiện ra.
Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang, nhìn ngoài cửa sổ nhịn cười đến mức gần như nội thương.
Cục trưởng Từ đưa cờ thưởng ra, Lục Thời Sâm lại không có dự định nhận.
Cảnh tượng giằng co trong một lúc, hơi xấu hổ.
Suy cho cùng cục trưởng Từ là người đã trải qua cảnh tượng hoành tráng, ông vẫy tay gọi Mạnh Chiêu đến: “Tiểu Mạnh, cậu qua đây nghĩ cách treo cờ thưởng này lên tường.”
Mạnh Chiêu đứng thẳng người, đi tới nhận cờ thưởng trong tay cục trưởng Từ, nhìn Lục Thời Sâm một cái nhịn cười nói: “Được, lát nữa tôi nghĩ cách treo lên. Thời gian cũng muộn rồi, tôi lái xe đưa ngài về?”
“Không cần, Yến Yến ở gần đây, con bé tới đón tôi.” Cục trưởng Từ tặng cờ thưởng xong, chuẩn bị đi lại nói, “Tiểu Lục, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, có yêu cầu gì cậu cứ nói với Tiểu Mạnh.”
Mạnh Chiêu đặt cờ thưởng xuống, tiễn cục trưởng Từ ra bệnh viện.
Trở lại phòng bệnh, vừa nhìn thấy cờ thưởng mở ra ở đầu giường bệnh, anh lập tức cười vang.
Lục Thời Sâm đen mặt thúc giục: “Mau lấy đi.”
Mạnh Chiêu cười một hồi lâu, không dễ gì mới dừng: “Cậu có biết không, cục trưởng Từ còn muốn mời đài truyền hình đến đây ghi lại toàn bộ quá trình,” Anh nghiêng mặt về phía màn hình TV, “Nếu không phải tôi ngăn cản, tiêu đề của tin tức tối nay sẽ là, cục trưởng Từ Trọng Lễ cục công an thành phố Minh Đàm thân thiết hỏi thăm công dân thành phố Tiểu Lục nhiệt tình quên mình vì người.”
Mặt Lục Thời Sâm lập tức đen hơn.
Mạnh Chiêu cầm lấy cờ thưởng kia, quan sát vách tường: “Treo ở đâu? Này tôi thấy vị trí trên đầu cậu được phết…”
Lục Thời Sâm: “Cậu dám.”
Mạnh Chiêu cuộn cờ thưởng lại, cười nói: “Được rồi, không trêu cậu nữa, tôi thu cờ thưởng lại, xử lý thế nào tùy cậu.”
Bình thường trai đểu đều gặp ai yêu người đó, cách đểu của Lục Thời Sâm lại kỳ lạ, ngay cả có thích cô gái này hay không cũng chưa từng nghĩ đến.
Quả thực là đểu ra một loại cảnh giới.
Mạnh Chiêu xé nát tờ giấy kia tới mức không có cách nào phục hồi như cũ, sau đó ném mảnh giấy vụn vào trong thùng rác bên cạnh.
Cha ruột của Mạnh Chiêu chính là trai đểu hàng thật giá thật, khi đó Mạnh Tịnh là tổ trưởng tổ trọng án, công việc rất bận, thường xuyên tăng ca đến khuya, thế là cha của Mạnh Chiêu nhân cơ hội yêu đương chốn văn phòng với cấp dưới trong công ty.
Sau khi Mạnh Tịnh qua đời, Mạnh Chiêu đơn phương cắt đứt liên lạc với người đàn ông kia. Về sau người đàn ông cũng đến tìm Mạnh Chiêu, muốn bảo Mạnh Chiêu đến gia đình mới của ông ta sống chung, nhưng Mạnh Chiêu từ chối bằng thái độ hết sức lạnh lùng.
Sau đó nữa, người đàn ông di dân ra nước ngoài sinh sống, Mạnh Chiêu đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với ông ta, ngay cả sổ hộ khẩu cũng chỉ có mình tên anh.
Bởi vì cha ruột, có một dạo Mạnh Chiêu không có ấn tượng tốt với những người có cuộc sống tình cảm hỗn loạn.
Nhưng vừa rồi, khoảnh khắc ánh mắt của Lục Thời Sâm nhìn thẳng đến, anh lại rung động.
Lục Thời Sâm, giới tính nam, thuộc tính trai đểu — chỉ dựa vào hai điểm này, Mạnh Chiêu đã cảm thấy mấy lần rung động của mình đến rất kỳ dị.
Chẳng lẽ là gần đây tăng ca quá nhiều dẫn đến nhịp tim không đủ? Mạnh Chiêu định bụng sau khi vụ án kết thúc, vội vàng bớt thời gian đi kiểm tra sức khỏe năm nay.
Mạnh Chiêu đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe ngồi vào, vừa ngồi xuống thì chuông điện thoại vang lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, là Lư Dương gọi điện đến.
Mấy ngày nay bận quá, anh gần như đã sắp quên mất Lư Dương rồi — thằng nhóc này vẫn đang nỗ lực điều tra sự thật Triệu Vân Hoa tự tử hả?
Mạnh Chiêu nhận điện thoại: “Chuyện gì?”
Lư Dương nói bên kia điện thoại: “Cảnh sát Mạnh, anh không sao chứ?”
“Làm sao?”
“Tôi vừa nhìn thấy một bài báo, nói là cục thành phố trong đêm xuất cảnh điều tra viện dưỡng lão, còn nói xe cứu thương gặp tai nạn xe nghiêm trọng trên đường về, tôi đã xem hình ảnh hiện trường tai nạn xe cộ, chiếc xe kia là chiếc lần trước anh lái, tôi còn tưởng người xảy ra tai nạn là anh…”
“Tôi không lái nổi chiếc xe đắt như thế, đó là của bạn tôi, thật sự là cậu ấy đã bị thương nặng, có điều bây giờ đã có không có gì đáng ngại.”
“Người bạn lần trước đi cùng anh? Cảnh sát Mạnh, các anh đã bắt đầu điều tra vụ án khác rồi à? Vậy vụ án Chu Diễn bị giết và Triệu Vân Hoa tự tử cứ gác lại như thế, tôi…”
“Lư Dương, ” Mạnh Chiêu ngắt lời cậu ta, “Tôi biết cậu rất áy náy về chuyện của Triệu Vân Hoa, nhưng chuyện liên quan đến vụ án này phức tạp hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, tôi muốn điều ra rõ sự thật sau màn hơn cậu. Tôi chỉ có thể nói, bây giờ chúng ta tiếp cận chân tướng từng bước một, nếu như vụ án có đột phá, tôi sẽ nói cho cậu ngay lập tức.” Thấy Lư Dương vẫn chưa hết hy vọng với chuyện tra án, Mạnh Chiêu nhạy cảm hỏi, “Có phải gần đây cậu vẫn điều tra chuyện này không?”
“Tôi…” Lư Dương ấp úng.
“Nói thật.” Mạnh Chiêu thúc giục.
“Tôi… lần trước tôi nói muốn đi hỏi thăm bạn trai năm đó của Lâm Lang, nhưng mãi không hỏi thăm được… Con đường tôi có thể tiếp xúc với tin tức quá chật, coi như muốn tra cũng không tra được… Cảnh sát Mạnh, vừa rồi ý anh là chuyện của viện dưỡng lão có liên quan đến chuyện Triệu Vân Hoa tự tử đúng không? Sao hai chuyện này lại liên quan với nhau?”
“Được rồi, tôi không tiện để lộ tiến triển vụ án cụ thể, cậu điều hành tài khoản công chúng đi, đừng có nhúng tay vào chuyện của cảnh sát nữa. Lần trước cậu cung cấp tin tức liên quan đến Lâm Lang rất có ích cho tiến triển vụ án, tôi hứa với cậu, chỉ cần cậu nghe lời không còn nhúng tay vào vụ án này, đợi sau khi vụ án phá án và bắt giam, tôi sẽ tiết lộ chi tiết độc nhất vô nhị cho cậu, để cậu phân tích tình tiết vụ án chiều sâu.”
“Thật không?” Lư Dương nghe xong, quả nhiên có hứng thú, “Vậy cảnh sát Mạnh, tôi nghe lời anh, anh nói lời phải giữ lời đó.”
“Yên tâm đi.” Mạnh Chiêu cười một tiếng, “Tôi nói chuyện có giữ lời hay không, chủ yếu phải xem cậu có nghe lời không.”
Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu lái xe đến cục cảnh sát.
Chu Kỳ Dương đã lấy được tất cả hồ sơ ký hợp đồng với nghệ sĩ của Khoa học Kỹ thuật Vân Nha, cậu ôm tài liệu trở về, đúng lúc gặp được Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào.
“Anh Chiêu, ” Chu Kỳ Dương bước nhanh đi tới, “Em đã xác nhận với nhân sự của Vân Nha, không có streamer ký hợp đồng nào tên là Thiệu Kỳ… Em nhìn tận mắt trưởng phòng nhân sự kia kiểm tra trên hệ thống, chắc chắn không có.”
“Đây là tất cả hồ sơ ký hợp đồng nghệ sĩ của họ?” Mạnh Chiêu nhận tài liệu trong tay Chu Kỳ Dương, đẩy cửa đi vào, “Vậy trong này có tìm được những cô gái khác được cứu ra từ viện dưỡng lão không?”
“Cũng không có. Hơn nữa trưởng phòng nhân sự kia nói, họ không thể ký hợp đồng streamer với trẻ vị thành niên.”
“Họ cũng chưa từng gặp Thiệu Kỳ?”
“Chưa từng gặp.”
Thiệu Kỳ bỏ nhà đi là vì muốn làm streamer, vậy về sau cô ấy có làm được streamer không? Mạnh Chiêu cầm lấy một phần hồ sơ ký hợp đồng lật xem.
Suy nghĩ một lát, anh lấy điện thoại ra, gửi một tấm ảnh của Thiệu Kỳ cho bên điều tra kỹ thuật, sau đó lại gửi một tin nhắn thoại: “Anh Triều, cô gái này tên là Thiệu Kỳ, trước khi mất tích có khả năng từng làm streamer, anh kiểm tra giúp xem có video cô ấy làm streamer không.”
Gửi tin nhắn xong, Mạnh Chiêu lại tìm mấy tấm ảnh chủ nhiệm Trình gửi cho anh ra xem một lần.
Trên lưng của cô gái gầy trơ cả xương lúc trước có mấy vết sẹo nhìn mà giật mình, khiến Mạnh Chiêu sau khi bị đánh vào thị giác cũng không chú ý đến chi tiết khác.
Nhưng lần này anh nhìn kỹ vết sẹo sau lưng cô gái, phát hiện những vết sẹo nông nhạt không đồng nhất, kích thước cũng không đều, giống như dấu vết do bị ngược đãi thời gian dài để lại hơn.
Nếu như trước khi những cô gái này bị giam vào phòng dưới lòng đất, còn từng bị ngược đãi thời gian dài, vậy trong khoảng thời gian bỏ nhà đi đến khi bị Ngô Vi Hàm giam cầm, rốt cuộc trên người các cô gái đã xảy ra chuyện gì.
Streamer, tấn công tình dục… Có thể những vết thương này cũng không phải do một tay Ngô Vi Hàm tạo thành, mà là những cô gái này bị dụ dỗ đi làm streamer tình dục phi pháp không?
Nghĩ đến đây, Mạnh Chiêu lại gửi một tin nhắn thoại cho Trương Triều: “Anh Triều, điều tra cô gái này không chỉ giới hạn ở ứng dụng phát trực tiếp chính quy, anh nghĩ cách kiểm tra xem có tin tức liên quan đến phát trực tiếp tình dục không.”
Lúc này Nhậm Bân đi tới: “Đội phó Mạnh, đã có kết quả kiểm tra của từng phân cục rồi, không phát hiện thêm vụ án phụ nữ mất tích khác có thể đối chiếu khớp.”
“Người già kia thì sao?” Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, “Có manh mối không?”
“Người già lại càng không có, vụ án người già mất tích hằng năm nhiều lắm, còn có gia đình chê người nhà vướng víu, cho dù lạc đường cũng sẽ không báo án.”
“Vậy thì mở rộng phạm vi kiểm tra.” Mạnh Chiêu trầm ngâm một lát, “Không cần chỉ giới hạn ở trong phạm vi thành phố Minh Đàm, tôi sẽ đến xin cục trưởng Từ thông cáo hỗ trợ điều tra, mở rộng lần tìm kiếm này ra phạm vi cả nước.”
Mạnh Chiêu toan đứng lên, điện thoại văn phòng đặt trên góc phải mặt bàn vang lên, là cục trưởng Từ gọi điện đến: “Đến tìm tôi một chuyến.”
Đến văn phòng cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào, cục trưởng Từ đẩy tới một văn kiện: “Xem cái này đi.”
Mạnh Chiêu cầm lên xem, đó là thư xin thẩm vấn sau của người bảo lãnh Ngô Vi Hàm.
Anh đọc sơ qua một lần, ngước mắt nhìn về phía cục trưởng Từ: “Tim Ngô Vi Hàm đột nhiên ngừng đập? Thật hay giả?’
“Cái này còn giả? Trại tạm giam đã đưa hắn đến bệnh viện cấp cứu rồi.”
“Sao tim hắn bỗng nhiên ngừng đập?” Mạnh Chiêu cau mày nói, “Nửa đêm trước tôi thẩm vấn hắn, hắn hoảng loạn như thế tim cũng không xảy ra vấn đề gì, làm sao đưa đến trại tạm giam thì tim đột nhiên ngừng? Không đúng, trong đó chắc chắn có mờ ám.”
“Bây giờ Ngô Vi Hàm lấy lý do bệnh tim xin bảo lãnh hậu thẩm, cậu muốn xử lý thế nào?”
“Đương nhiên không phê,” Mạnh Chiêu trầm giọng nói, “Nếu như bảo lãnh hậu thẩm được thông qua, vậy kế tiếp Ngô Vi Hàm cũng không cần về trại tạm giam, nào có chuyện tốt như này? Trước tiên bảo hắn nghỉ ở bệnh viện, lát nữa chúng ta cử bác sĩ kiểm tra lại cho hắn, xác định không thành vấn đề lại đưa hắn vào.”
“Vậy nói theo lời cậu làm đi.” Cục trưởng Từ giao đơn xin cho Mạnh Chiêu, “Cậu chuyển về đi.”
Mạnh Chiêu cầm đơn xin, lại đưa một phần tài liệu đến “Đây là thông cáo hỗ trợ điều tra cần chữ ký của ngài.”
Cục trưởng Từ nhận phần văn kiện kia xem nội dung, lại hỏi: “Đúng rồi, bạn của cậu thế nào? Nghe Yến Yến nói đã tỉnh, sau đó còn có vấn đề gì không?’
“Bác sĩ nói không có gì đáng ngại.”
“Lần trước đến viện dưỡng lão điều tra, sao bạn của cậu cũng ở đó?’
“Cậu ấy có người nhà ở đây, rất quen thuộc bố cục bên trong viện dưỡng lão,” Mạnh Chiêu dứt khoát mượn cơ hội này nói luôn chuyện Lục Thời Sâm tham gia vụ án, “Vả lại cậu ấy là sinh viên tài cao của đại học Harvard, trí thông minh vô cùng cao, liên quan đến mạch suy nghĩ mấu chốt tầng hầm viện dưỡng lão, là cậu ấy cung cấp cho tôi.”
“Cậu tìm cố vấn cho mình à? Bạn cậu tên là Lục Thời Sâm đúng không, nghe nói còn là con trai của luật sư Lục Thành Trạch? Nếu cậu cảm thấy đáng tin, có thể thu nạp cậu ta tới đây làm cố vấn cho cục thành phố, như vậy cũng phù hợp với quá trình hơn.”
“Được, đợi vết thương của cậu ấy lành, tôi hỏi xem cậu ấy bằng lòng không.” Mạnh Chiêu nhận văn kiện đã ký xong, “Không còn chuyện gì khác, vậy tôi đi làm việc trước.”
“Tiểu Mạnh này,” Mạnh Chiêu đang định xoay người rời đi, cục trưởng Từ gọi anh lại, lấy ra một món đồ hình ống bên dưới mặt bàn, “Bạn của cậu bị thương nghiêm trọng như vậy, tôi bảo Yến Yến đi làm theo yêu cầu một lá cờ thưởng, cậu cầm trước, lát nữa sau khi tan ca tôi đến bệnh viện cùng cậu, đến thăm hỏi cậu ta.”
Mạnh Chiêu nhận lấy cờ thưởng, tung ra nhìn, bốn chữ to màu vàng trên mặt cờ đỏ thẫm — “Quên mình vì người”.
Góc trên bên phải là danh xưng: Tặng cho thị dân Lục Thời Sâm nhiệt tình.
Góc dưới bên trái là lạc khoản: Cục công anh Minh Đàm tặng.
Mạnh Chiêu: “...”
Vừa tan làm, cục trưởng Từ đẩy cửa đi vào gọi Mạnh Chiêu: “Tiểu Mạnh, đi thôi.”
Mạnh Chiêu đi qua, cầm lấy cờ thưởng đặt đứng ở cửa, “Đi thật à? Ngài bận rộn như thế không cần đi đâu, tôi đưa cho cậu ấy là được rồi.”
“Bận rộn nữa cũng phải đi,” Giọng cục trưởng Từ như chuông lớn, “Bạn của cậu cứu được người trên cả một xe cứu thương, còn bị thương nặng, chuyện này nhất định phải thăm hỏi và khen ngợi. Nếu chẳng phải đến bây giờ vụ án vẫn chưa phá, tôi thấy phải liên hệ đài truyền hình đưa tin mới tốt.”
Trên đường đến bệnh viện, Mạnh Chiêu lái xe, nghĩ đến tính cách trước giờ không biết cân nhắc cảm nhận của người khác của Lục Thời Sâm, anh cảm thấy lát nữa Lục Thời Sâm rất có khả năng làm ra hành động nhận cờ thưởng rồi ném thẳng vào thùng rác.
Xuống xe, đi thang máy từ bãi đậu xe ngầm đến tòa nhà nằm viện, Mạnh Chiêu cấp tốc gửi một tin nhắn cho Lục Thời Sâm: “Lãnh đạo của tôi đến thăm hỏi cậu, tí nữa không quan tâm xảy ra chuyện gì, cậu đều phải cho chút mặt mũi.”
Tin này gửi rất kịp thời, lúc Mạnh Chiêu đẩy cửa ra, Lục Thời Sâm vừa đọc tin nhắn xong.
Cục trưởng Từ cất bước đi vào, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt ôn hòa với Lục Thời Sâm: “Tiểu Lục à, sức khỏe sao rồi? Còn khó chịu ở đâu không?”
Lục Thời Sâm đặt di động và ipad sang bên cạnh, nhìn Mạnh Chiêu ở cửa một cái, Mạnh Chiêu khoanh hai tay trước ngực, đang dựa vào khung cửa xem náo nhiệt.
Lục Thời Sâm nói ngắn gọn: “Vẫn ổn.”
Cục trưởng Từ thay đổi tính tình dựng râu trừng mắt ngày thường với Mạnh Chiêu, tươi rói với Lục Thời Sâm: “Cậu đã có cống hiến lớn cho vụ án này, thật sự là hổ phụ vô khuyển tử, lúc cha cậu Lục Thành Trạch bằng tuổi cậu, vẫn đang tố tụng vụ nông dân công đòi lương kia đúng không?”
“Tôi nhớ khi đó mẹ của Tiểu Mạnh với bố cậu là bạn bè, còn giúp bố cậu nhiều lần, bây giờ cậu lại giúp Tiểu Mạnh một ơn lớn. Nói ra, khi còn bé chắc là các cậu đã gặp nhau nhỏ?”
Lục Thời Sâm lại nhìn Mạnh Chiêu một cái: “Tôi không nhớ rõ.”
“Đã gặp ư?” Mạnh Chiêu nói, “Chuyện hồi nhỏ xa xưa quá, tôi cũng không nhớ rõ.”
Cục trưởng Từ lại hỏi Lục Thời Sâm mấy vấn đề liên quan đến công việc và sinh hoạt của hắn, tuy rằng thái độ của Lục Thời Sâm lạnh nhạt, nhưng cũng đáp từng câu một.
Cuối cùng cục trưởng Từ lấy cờ thưởng ra, tung ra đưa cho Lục Thời Sâm: “Tiểu Lục, đây là một chút tấm lòng của cục thành phố, cậu nhất định phải nhận lấy.”
Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, trên gương mặt nhất quán không thay đổi xuất hiện một chút ghét bỏ nhỏ đến mức khó phát hiện ra.
Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang, nhìn ngoài cửa sổ nhịn cười đến mức gần như nội thương.
Cục trưởng Từ đưa cờ thưởng ra, Lục Thời Sâm lại không có dự định nhận.
Cảnh tượng giằng co trong một lúc, hơi xấu hổ.
Suy cho cùng cục trưởng Từ là người đã trải qua cảnh tượng hoành tráng, ông vẫy tay gọi Mạnh Chiêu đến: “Tiểu Mạnh, cậu qua đây nghĩ cách treo cờ thưởng này lên tường.”
Mạnh Chiêu đứng thẳng người, đi tới nhận cờ thưởng trong tay cục trưởng Từ, nhìn Lục Thời Sâm một cái nhịn cười nói: “Được, lát nữa tôi nghĩ cách treo lên. Thời gian cũng muộn rồi, tôi lái xe đưa ngài về?”
“Không cần, Yến Yến ở gần đây, con bé tới đón tôi.” Cục trưởng Từ tặng cờ thưởng xong, chuẩn bị đi lại nói, “Tiểu Lục, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, có yêu cầu gì cậu cứ nói với Tiểu Mạnh.”
Mạnh Chiêu đặt cờ thưởng xuống, tiễn cục trưởng Từ ra bệnh viện.
Trở lại phòng bệnh, vừa nhìn thấy cờ thưởng mở ra ở đầu giường bệnh, anh lập tức cười vang.
Lục Thời Sâm đen mặt thúc giục: “Mau lấy đi.”
Mạnh Chiêu cười một hồi lâu, không dễ gì mới dừng: “Cậu có biết không, cục trưởng Từ còn muốn mời đài truyền hình đến đây ghi lại toàn bộ quá trình,” Anh nghiêng mặt về phía màn hình TV, “Nếu không phải tôi ngăn cản, tiêu đề của tin tức tối nay sẽ là, cục trưởng Từ Trọng Lễ cục công an thành phố Minh Đàm thân thiết hỏi thăm công dân thành phố Tiểu Lục nhiệt tình quên mình vì người.”
Mặt Lục Thời Sâm lập tức đen hơn.
Mạnh Chiêu cầm lấy cờ thưởng kia, quan sát vách tường: “Treo ở đâu? Này tôi thấy vị trí trên đầu cậu được phết…”
Lục Thời Sâm: “Cậu dám.”
Mạnh Chiêu cuộn cờ thưởng lại, cười nói: “Được rồi, không trêu cậu nữa, tôi thu cờ thưởng lại, xử lý thế nào tùy cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.