Chương 81
Đàm Thạch
01/06/2021
Nghe xong lời kể của Lâm Mạch, Mạnh Chiêu nhíu chặt mày, ba người, hai người dẫn mình ra ý đồ lấy mạng mình, còn có một người phụ trách bắt cóc trong phòng, nói không chừng còn muốn nhân cơ hội giải quyết luôn Lục Thời Sâm!
Nhóm người này thật sự lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ… Mình lại không mảy may phòng bị trước. Xem ra, Ngô Gia Nghĩa khó đối phó hơn tưởng tưởng nhiều.
Anh nhìn Lâm Mạch trước mặt, tiếp tục hỏi: “Vậy sau khi chúng tôi đi, người kia đã bắt cóc con trai chị đi rồi?”
Lâm Mạch lau nước mắt gật đầu: “Sau khi cậu đi, tôi vẫn đang tìm, mãi đến ngày hôm sau các cậu tới đây, tôi đã lục trong nhà mấy lần…”
“Thế nào, đã tìm được chưa?”
Lâm Mạch im lặng một lát, cúi đầu nói: “Chưa.” Vành mắt cô đỏ lên nhìn về phía Mạnh Chiêu, “Cảnh sát Mạnh, các cậu nhất định phải mau cứu mạng con tôi, xin các cậu…”
Tiếng cầu xin này khiến người nghe hơi lo lắng, Mạnh Chiêu an ủi nói: “Chị đừng sốt ruột, nếu không tìm được đồ, tạm thời bọn chúng sẽ không làm gì con trai chị. Chúng ta nghĩ cách đã.”
Lâm Mạch gật đầu.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm rơi vào trầm tư.
Một lát sau, Lâm Mạch ở đối diện lại mở miệng, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt: “Cảnh sát Mạnh, tôi có thể đi về trước không? Ra ngoài lâu như thế, tôi lo sau khi người kia biết tôi không không ở nhà, con trai tôi sẽ xảy ra chuyện…”
“Được vậy chị về trước đi.” Mạnh Chiêu nhìn cô đứng lên, chợt nhớ ra gì đó bèn gọi cô lại, “Đúng rồi chị Lâm, còn có một việc. Chị nhớ lại xem tối qua bọn bắt cóc có đặt thiết bị điện tử gì trong nhà chị không?”
“Thiết bị điện tử?” Lâm Mạch cẩn thận nhớ lại chuyện tối qua, “Tôi nhớ lúc đó hắn đứng bên cạnh thủ quần áo, nhìn chằm chằm tôi tìm đồ, lúc tôi nhìn về phía con trai vô tình chú ý đến, hình như hắn bỏ thứ gì sau tủ quần áo…”
“Như vậy đi, chị trở về xác nhận xem có máy nghe trộm không,” Mạnh Chiêu mở một tấm ảnh trong điện thoại ra, đưa cho Lâm Mạch, “Nó giống như cái này. Nếu có, sau đó lúc tôi gọi điện cho chị, chị bắt máy rồi đừng nói gì trước, mọi thứ nghe tôi sắp xếp, tôi sẽ dạy cho chị nói thế nào, nếu có việc gấp cần liên lạc với tôi, thì ra ngoài tìm nơi an toàn lại gọi.”
“Ừ.” Người phụ nữ gật gật đầu.
Sau khi Lâm Mạch rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm.
Mạnh Chiêu thở dài, có phần ảo não: “Tối qua lúc quay lại vội vàng quá, chỉ xác nhận an toàn của người phụ nữ này lại không nghĩ rằng lúc đó con trai của chị ta bị ép buộc trong phòng ngủ…”
Lục Thời Sâm trông vẫn bình tĩnh như trước: “Tình huống như tối qua, nếu cậu tiến vào phòng, trong đường cùng bế tắc nói không chừng đối phương sẽ lấy mạng đổi mạng, dưới tình huống đó, chẳng những con trai của chị ta khó đảm bảo tính mạng mà chúng ta cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra, tỉnh táo ngẫm lại, lúc ấy không phát hiện khác thường cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Nhiều lời vô dụng, trước hết nghĩ cách đối phó đi.”
“Ừ,” Mạnh Chiêu đáp một tiếng, mấy câu nói của Lục Thời Sâm cũng khiến anh nhanh chóng tỉnh táo lại, “Trước tiên cần gác lại chuyện tìm chứng cứ, bây giờ quan trọng nhất là cứu người ra.”
“Tiện thể bắt được ba sát thủ kia.” Lục Thời Sâm nói.
“Ít nhất ba sát thủ chuyên nghiệp trong tay còn nắm giữ con tin. Chỉ dựa vào hai người chúng ta sẽ không có khả năng giải quyết chuyện này.” Suy nghĩ một lát, Mạnh Chiêu đưa ra quyết định, “Nhất định phải tìm cảnh sát địa phương giúp đỡ.”
“Chẳng phải cậu nói cậu không có người quen ở Nham Thành à?” Lục Thời Sâm nghiêng mặt sang nhìn anh, “Muốn báo cảnh sát?”
“Khóa chúng tôi thật sự chưa làm việc ở Nham Thành, nhưng nếu tìm người giới thiệu có lẽ vẫn có thể.” Mạnh Chiêu nói, rồi lấy điện thoại ra mở nhóm lớp của lớp điều tra tội phạm gõ một dòng chữ gửi vào trong nhóm:
“Ai có người quen trong hệ thống cảnh vụ Nham Thành?”
Hồi ở đại học công an nhân duyên của anh xem như khá tốt, nhân duyên tốt này một mực kéo dài đến hiện tại sau bảy năm tốt nghiệp, tin nhắn vừa gửi đi, trong nhóm lập tức có mấy người trả lời anh.
Bạn học làm việc đáng tin cậy, chẳng mấy chốc đã bắc cầu được cho Mạnh Chiêu — Triệu Dịch hiện đảm nhiệm đội trưởng đội điều tra tội phạm của cục thành phố Nham Thành, là đàn anh lớn hơn Mạnh Chiêu mấy khóa.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm lái xe đến cục thành phố Nham Thành, xuống xe Triệu Dịch đã đợi ở cửa lớn của cục thành phố.
“Là đội trưởng Triệu đúng không,” Mạnh Chiêu đi lên trước, vươn tay ra với anh ta, “Chào anh, em là Mạnh Chiêu.”
“Chào đội phó Mạnh, nghe danh đã lâu,” Đội trưởng Triệu bắt tay với anh, lại nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Đây là?”
“Là cố vấn được công an Minh Đàm mời cho tổ chuyên án lồng tối,” Mạnh Chiêu giới thiệu nói, “Lục Thời Sâm.”
“Có thể được dẫn vào cố vấn kỹ thuật, nhất định là nhân tài hiếm có,” Đội trưởng Triệu lại bắt tay với Lục Thời Sâm, ngay sau đó dẫn đường nói, “Chúng ta vào trong cục nói đi, anh đã tìm hiểu tình huống cậu nói trong điện thoại, vừa rồi trước khi cậu đến, anh đã báo cho cục trưởng Lý của bọn anh tình huống của vụ án và ý của cậu, nhưng đội phó Mạnh, dù sao thân phận của cậu cũng đặc biệt, cục trưởng Lý có thể đồng ý với các cậu hỗ trợ phá án hay không, thì phải xem quyết định của ông ấy. Nào, anh dẫn các cậu đến văn phòng của ông ấy.”
Trong lúc nói ba người đã đi tới văn phòng của cục trưởng. Đội trưởng Triệu đẩy cửa ra, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi theo vào.
Cục trưởng Lý đang ngồi ở sau bàn gọi điện thoại, nghe thấy có người đi vào, ông xoay ghế lại, ra hiệu cho mấy người đợi trước.
“Được, được,” Cục trưởng Lý nói vào điện thoại, “Vậy thì sắp xếp vậy đi.”
Cúp điện thoại, cục trưởng Lý nhìn hai người: “Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm đúng không? Tôi đã tìm hiểu sơ về tình huống của hai cậu, tôi sẽ không nói lời thừa thãi nữa, tình huống hiện tại hết sức khẩn cấp, nhất thiết phải mau chóng triển khai hành động, nghĩ cách cứu con trai của Lâm Mạch ra. Tôi đã sắp xếp bộ phận công tác chuẩn bị rồi, các cậu phối hợp với đội trưởng Triệu, phụ trách công việc bối trí và thực hiện hành động giải cứu lần này.”
Nghe vậy, Mạnh Chiêu giơ tay chào một cái với cục trưởng Lý: “Cảm ơn cục trưởng Lý.”
“Được, hai cậu đi ra ngoài trước đi, tôi cần bàn giao một vài chuyện với đội trưởng Triệu.”
Đội trưởng Triệu bị giữ lại trong văn phòng cục trưởng Lý, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi ra ngoài trước.
Sau khi ra ngoài, hai người đứng bên cửa sổ hành lang, Lục Thời Sâm hạ giọng nói: “Trước kia cậu từng tiếp xúc với cục trưởng Lý chưa?”
“Chưa.”
“Tùy tiện cho phép một cảnh sát bị cách chức tạm thời tham gia vào vụ án quan trọng như vậy, cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Mạnh Chiêu không lập tức lên tiếng.
“Còn có, tại sao ông ấy biết tên tôi, hẳn là chưa từng có ai giới thiệu với ông ấy.”
Im lặng một lát, Mạnh Chiêu nói: “Tôi hiểu ý cậu, những điều cậu nói tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng bây giờ đã không có thời gian và tinh lực để ý những chuyện này, trước mặt mạng người cái này không hề có ý nghĩa. Nhìn từ tình cảnh trước mắt, có thể để cho chúng ta tham gia vụ án này đó là kết quả tốt nhất.”
Lục Thời Sâm cau mày lại nói: “Tôi không hy vọng cậu đi sâu vào nguy hiểm nữa.”
“Chẳng lẽ cậu thật sự muốn nuôi tôi?” Mạnh Chiêu cười một tiếng rồi lắc đầu, một lát sau ý cười trong mắt anh giảm đi, giọng nói trầm xuống, “Lúc trước lựa chọn nghề cảnh sát này số đã định tôi không có cách nào từ đầu đến cuối rời xa vực sâu.”
“Vực sâu,” Lục Thời Sâm lặp lại, dừng một lát, hắn nói, “Vậy được, tôi nhảy vào cùng cậu.”
Đúng lúc này, đội trưởng Triệu đi ra từ văn phòng cục trưởng Lý, nhìn hai người trên hành lang: “Chúng ta đến phòng họp nói chuyện đi.”
Ba người đi đến phòng họp, không nói thêm lời thừa thãi nữa mà lập tức bắt đầu trao đổi lập ra phương án hành động.
Đội trưởng Triệu kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn Mạnh Chiêu: “Đội phó Mạnh, cố vấn Lục, hai cậu nắm chắc các chi tiết của vụ án này hơn, nói một chút suy nghĩ đi.”
Mạnh Chiêu cũng ngồi xuống: “Trước khi đến, thật ra em và cố vấn Lục đã bàn bạc được một phương án, anh nghe xem, nơi thiếu sót có thể bổ sung bất cứ lúc nào.”
“Dựa vào thông tin chị Lâm cung cấp, tiếp theo phần tử phạm tội nhất định vẫn sẽ gọi điện thoại tới. Suy nghĩ của chúng tôi là, trước tiên để nhân viên điều tra kỹ thuật nghe lén điện thoại của chị Lâm, nắm giữ động tĩnh của bọn bắt cóc bất cứ lúc nào. Bởi vì phần tử phạm tội cũng không biết hình dạng thực tế của chứng cứ kia, bởi vậy cho dù chị Lâm có tìm được chứng cứ hay không, chúng ta đều có thể bảo chị ấy nói với bọn bắt cóc đã tìm được, nhờ vào đó dẫn bọn bắt cóc ra. Lúc này, điều tra kỹ thuật lập tức tiến hành định vị bọn bắt cóc.”
Đội trưởng Triệu vừa nghe vừa gật đầu, lúc này anh ta đưa ra vấn đề: “Định vị thì không có vấn đề, nhưng đội phó Mạnh trước đó cậu cũng đã nói, cách gây án của nhóm cướp này vô cùng chuyên nghiệp, cậu có nghĩ đến không, nếu như bọn chúng lắp đặt thiết bị phản định vị, không có cách nào định vị, cậu tính làm thế nào?”
“Đương nhiên em nghĩ đến rồi, hơn nữa khả năng xuất hiện tình huống này rất cao, một khi xuất hiện tình huống này, tiếp theo chúng ta cần dự đoán những hành động mà phần tử phạm tội có thể lựa chọn.”
“Khả năng thứ nhất, phần tử phạm tội cung cấp địa chỉ cho chị Lâm bảo chị ấy đến địa điểm chỉ định trao đổi con trai. Đến lúc đó chúng ta sẽ ngụy trang thành tài xế taxi đi cùng chị ấy đến địa điểm, cùng lúc đó, người phụ trách đồn ảnh sát gần địa điểm nhất phải lập tức triển khai hành động, dẫn người đến xung quanh địa điển, hình thành một vòng vây nghiêm ngặt từ xung quanh.”
“Khả năng thứ hai, bọn bắt cóc không cung cấp địa chỉ trước mà phái người đến đón chị Lâm. Một khi gặp phải tình huống này, chúng ta nhất định phải cài đặt thiết bị trên người chị Lâm trước, căn cứ hướng di chuyển của chị Lâm để xác định hang ổ của bọn bắt cóc, với phương tiện kỹ thuật của bọn bắt cóc hẳn sẽ không kiểm tra ra thiết bị của chúng ta.”
“Sau khi chị Lâm được đón đi, điều tra kỹ thuật sẽ gửi vị trí thời gian thực của chiếc xe đến điện thoại của các nhân viên hành động, cố vấn Lục, còn có cảnh sát của cục thành phố sẽ đi theo định vị, di chuyển về hướng của mục tiêu dưới tình huống duy trì khoảng cách nhất định và không bị phần tử phạm tội phát hiện.”
“Đồng thời, đồn cảnh sát của các khu trực thuộc cũng cần sẵn sàng trận địa, mỗi khi có xe đi qua khu trực thuộc, đồn cảnh sát khu trực tiếp sẽ lập tức phái ra một chiếc xe theo dõi cự ly xa với chiếc xe mục tiêu, cuối cùng tất cả các đồn cảnh sát khu trực thuộc bọn chúng đi qua trước và sau sẽ tập trung về phía xe mục tiêu từ bốn phương tám hướng, từ đó hình thành một tấm lưới bao vây to lớn, một khi chiếc xe dừng lại, tấm lưới này nhanh chóng thu lại và lối ra sẽ bị đóng lại, bọn bắt cóc chắc chắn mọc cánh khó thoát.”
Đội trưởng Triệu bên cạnh nghe xong, gật đầu khen ngợi nói: “Không hổ là đội phó Mạnh, nghĩ rất chu toàn, anh cảm thấy phương án này không có vấn đề, cứ làm theo những gì cậu nói đi, người phụ trách đồn cảnh sát các khu trực thuộc sẽ do anh phụ trách chuyển đạt, về phần chị Lâm…”
Mạnh Chiêu nói tiếp: “Do em và cố vấn Lục phụ trách, bọn em sẽ thông báo sớm cho chị ấy các phương án, đồng thời dạy cho chị ấy lời nói sau khi nhìn thấy phần tử phạm tội, để cho cảnh sát tranh thủ được nhiều thời gian hành động hơn.”
“Được,” Đội trưởng Triệu gật đầu nói, “Vậy chúng ta bắt đầu hành động.”
Mười mấy phút sau, Mạnh Chiêu bấm gọi cho Lâm Mạch, trước khi Lâm Mạch lên tiếng, anh giành nói trước: “Chị Lâm, trước tiên chị đừng lên tiếng, kế tiếp phản ứng theo lời nhắc của tôi là được. Trước đã bảo chị xác nhận trong nhà chị bị gắn máy nghe trộm đúng không, nếu có chị hãy ‘Ừ’ một tiếng, nếu như không có, đừng lên tiếng trong vòng ba giây.”
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Mạch “Ừ” một tiếng.
“Được, chị Lâm, chị hãy lặp lại câu nói tiếp theo của tôi. ‘Hôm nay tôi không có thời gian, đợi hôm khác đi.'” Mạnh Chiêu nói.
Lâm Mạch đối diện lặp lại câu nói của Mạnh Chiêu.
“Tiếp theo, chị đừng nói bất kỳ lời gì, giả vờ như đã cúp điện thoại, tùy ý vào phòng lục đồ rồi nghe tôi nói hết phương án cứu viện lần này.”
Đối diện vang lên âm thanh tìm đồ, Mạnh Chiêu nói cho Lâm Mạch trọn vẹn phương án cứu viện, sau khi nói xong, anh lại nói: “Mười một giờ đúng, sẽ có cảnh sát đến nhà chị lắp thiết bị định vị và theo dõi cho chị, chị mở cửa trước một phút, tiếng mở cửa phải rất nhỏ, đồng thời chị có thể dùng âm thanh khác để che dấu tiếng mở cửa. nếu như nghe rõ rồi thì có thể cúp điện thoại, nếu như không hiểu, tôi sẽ nói lại một lần.”
Một giây sau, điện thoại bị dập máy.
*
Cả buổi chiều, toàn bộ hệ thống cảnh vụ Nham Thành đều đang khẩn trương làm công tác chuẩn bị cho lần này động này.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối lại, lại đến thời gian tối hôm qua hai người rời khỏi nhà Lâm Mạch.
Bên ngoài cục cảnh sát, đèn đường hai bên đường dần dần sáng lên, Mạnh Chiêu có dự cảm, mấy tên sát thủ kia vẫn sẽ chọn triển khai hành động vào khoảng thời gian này.
Quả nhiên, khi kim phút của đồng hồ treo tường chậm rãi nhảy qua số mười hai, bảy giờ đúng, chuông điện thoại của Lâm Mạch đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người lập tức nín thở, nghe âm từ dàn máy phát ra, điều tra kỹ thuật cấp tốc bắt đầu định vị dãy số.
“Alo?” Lâm Mạch nghe máy.
Trong điện thoại xuất hiện giọng nói đã được thay đổi: “Đã tìm được đồ chưa?’
“Tìm được rồi.” Lâm Mạch trả lời dựa theo kế hoạch.
“Tốt, trong mười phút nữa, sẽ có một chiếc xe con màu đen đến đón cô ở bên cạnh cửa hàng ở cổng phía đông của cư xá cô ở. Nhắc lại cô lần nữa, đừng liên lạc với cảnh sát, một khi bị chúng tôi phát hiện có cảnh sát theo dõi, con của cô sẽ chết ngay lập tức, hiểu chưa?”
Giọng nói của Lâm Mạch hơi run: “Tôi hiểu rồi.”
Điện thoại cúp máy, điều tra kỹ thuật nói: “Đối phương cài đặt thiết bị phản định vị, không thể định vị được.”
Mạnh Chiêu đã đoán trước tình huống này, nghe vậy anh cũng chẳng suy nghĩ gì, đứng lên nói: “Đi thôi, bắt đầu hành động.”
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm bước nhanh đi ra cục cảnh sát, mở cửa xe ngồi xuống.
Sau khi ngồi vào, Mạnh Chiêu cố định điện thoại trước bảng điều khiển, “Trước mắt xem ra hành động của mấy người này đều nhất trí với dự đoán của chúng ta, tiếp theo sẽ xem sự phối hợp của cảnh sát địa phương.” Anh xoay cổ một cái, “Dùng người của nơi khác suy cho cùng không thuận tay bằng nhà mình…”
“Lâm Mạch bắt đầu di chuyển rồi.” Lục Thời Sâm nhìn điểm đỏ di chuyển trên màn hình, nhắc nhở anh, “Đang di chuyển về cổng phía đông của cư xá.”
“Ừ.” Mạnh Chiêu cũng nhìn màn hình, vẻ mặt nghiêm túc lại.
Máy nghe trộm được lắp trong điện thoại của Lâm Mạch, phát ra tạp âm sột soạt theo sự di chuyển của cô. Mấy phút đồng hồ sau, một giọng nam ồm ồm truyền tới: “Mang điện thoại không?”
“Có.” Đây là giọng của Lâm Mạch.
Tiếp đó, sau một tiếng vang trầm, trong máy nghe trộm yên tĩnh lại.
“Điện thoại bị ném đi rồi,” Mạnh Chiêu phỏng đoán tình huống bên kia, “Bây giờ chắc đang kiểm tra trên người Lâm Mạch có giấu thiết bị khác không.”
Vài phút sau, điểm đỏ trên màn hình điện thoại lái về phía đường cái, bắt đầu di chuyển nhanh chóng.
“Định vị không bị phát hiện.” Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhìn điểm đỏ chạy được khoảng một cây số, anh khởi động xe, “Đi thôi, bắt đầu hành động.”
Chiếc xe ổn định chạy trên đường.
Mặc dù Mạnh Chiêu cũng không quen thuộc Nham Thành, nhưng dựa vào kinh nghiệm và phán đoán hành cảnh xung quanh, bọn chúng đang lệch hướng nội thành và di chuyển đến khu vực ngoại ô phía tây bắc nào đó. Dựa theo kế hoạch, sau chiếc xe này của họ, cách một đoạn đường sẽ có một chiếc xe chở cảnh sát Nham Thành đuổi theo.
Đèn đường ở hai bên lùi lại nhanh như bay, tiếng ồn ào ở nội thành dần dần giảm đi, con đường Mạnh Chiêu đi qua ngày càng vắng vẻ, xung quanh thậm chí không có đèn đường, Mạnh Chiêu bật đèn lên chiếu sáng con đường phía trước.
Trên bản đồ định vị, tốc độ của điểm đỏ càng ngày càng chậm.
Sắp đến địa điểm rồi sao? Mạnh Chiêu đang nghĩ như vậy thì bỗng nhiên điểm đỏ dừng lại.
Anh nhấc thiết bị liên lạc lên, trầm giọng nói: “Mục tiêu đã dừng di chuyển, tất cả xe lập tức hội tụ về phía mục tiêu.”
Mạnh Chiêu nói xong, mấy chục chiếc xe cảnh sát lập tức di chuyển từ các hướng khác nhau, tiếp cận mục tiêu chấm đỏ với tốc độ nhanh nhất, trong vài phút ngắn ngủi đã tạo thành một tấm lưới kín không kẽ hở trong màn đêm.
Cách điểm đỏ còn có mấy trăm mét, Mạnh Chiêu nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại ở ven đường phía trước, cảnh sát đến nơi trước tiên đã xuống xe, đang âm thầm quan sát vị trí cụ thể của Lâm Mạch. Cảnh sát đến sau không kịp tắt máy xe cũng lập tức tham gia vào công việc tìm kiếm.
Mạnh Chiêu dừng xe ở ven đường, xuống xe với Lục Thời Sâm.
Cách đó vài chục mét, mấy cảnh sát đang đứng chụm lại, hình như đang thảo luận chuyện gì.
Hai người đi qua, Mạnh Chiêu hỏi: “Sao vậy?”
Cùng lúc đó, anh nhìn thấy trong tay của một cảnh sát cầm một chiếc áo — một chiếc áo khoác màu đỏ sẫm, đó là chiếc áo Lâm Mạch mặc lúc ra ngoài!
Cảnh sát kia ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Đội phó Mạnh, chúng tôi không tìm được Lâm Mạch, chỉ phát hiện cái áo khoác này ở ven đường, còn có thiết bị định vị giấu trong túi ngầm…”
Mạnh Chiêu nhận lấy cái áo kia, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, bọn bắt cóc đã phát hiện thiết bị định vị trên người Lâm Mạch, cũng đồng nghĩa với việc chúng phát hiện liên hệ giữa Lâm Mạch và cảnh sát. Vậy lúc này hai mẹ con họ chắc chắc đang trong hoàn cảnh nguy hiểm! Bọn chúng làm thế nào phát hiện thiết bị định vị? Rốt cuộc là ai tiết lộ kế hoạch?
“Đội phó Mạnh, làm sao đây?” Cảnh sát bên cạnh lên tiếng hỏi.
Mạnh Chiêu ngẩng đầu, đưa ra quyết sách trong khoảng thời gian ngắn: “Lập tức đi kiểm tra giám sát con đường này, tìm chiếc xe tới đón Lâm Mạch, lần theo dấu vết của nó!”
Đúng lúc này, điện thoại trên người Mạnh Chiêu bắt đầu rung.
Anh giao chiếc áo khoác cho cảnh sát bên cạnh, rồi đi sang bên cạnh hai bước, là một dãy số lạ, Mạnh Chiêu không suy nghĩ nhiều mà nhận điện thoại: “Alo?”
“Cứu với, cứu với…” Tiếng kêu cứu xen lẫn tiếng khóc tuy chỉ vang lên một chớp mắt, nhưng Mạnh Chiêu rất chắc chắn đây là giọng của Lâm Mạch! Mạnh Chiêu vô thức cầm cổ tay của Lục Thời Sâm.
“Cảnh sát Mạnh.” Tiếng kêu cứu nhanh chóng bị thay thế bởi âm thanh máy móc lạnh như băng, đây là giọng đã được biến đổi, là bọn bắt cóc!
“Chắc hẳn bây giờ cậu đã biết, tất cả hành động của cậu đều nằm trong theo dõi của chúng tôi, vậy bây giờ mời cậu đi vào rừng cây bên cạnh, tìm một nơi không có bất kỳ ai có thể nhìn thấy, chúng ta trò chuyện một lát. Đừng nói nội dung trò chuyện cho bất kỳ ai, cũng đừng mưu toan bất gì hành động gì thăm dò chúng tôi, hết thảy làm theo lời tôi nói, nếu không mẹ con cậu định giải cứu có thể chết bất cứ lúc nào.”
Bàn tay cầm cổ tay Lục Thời Sâm buông lỏng ra, Mạnh Chiêu không do dự mà quay người một mình đi vào rừng cây bên cạnh.
Lục Thời Sâm bên cạnh nhìn Mạnh Chiêu, đã nhận ra sự khác thường của anh. Hắn đuổi theo Mạnh Chiêu, cũng không nói lời nào mà dùng mắt nhìn chằm chằm Mạnh Chiêu, nhưng Mạnh Chiêu chỉ nhìn hắn một cái sâu xa rồi lắc đầu, ra hiệu cho Lục Thời Sâm đừng đuổi theo, ngay sau đó anh đi sâu vào rừng cây.
Mạnh Chiêu đi đến chỗ sâu trong rừng cây, xung quanh yên lặng không có tiếng người. Lúc này anh mới lên tiếng: “Được rồi, xung quanh đã không có ai, cuộc điện thoại này không chỉ là khiêu khích đúng không, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Âm thanh trong ống nghe nói: “Cảnh sát Mạnh, tôi nghĩ bây giờ chắc cậu rất lo lắng cho hai mẹ con này. Muốn cứu mạng họ phải không? Vậy thì làm theo những gì tôi nói.
Giọng nói kia tiếp tục nói: “Bây giờ, đi tìm một chiếc xe.”
Mạnh Chiêu bước nhanh đi về phía chiếc xe vừa rồi, lúc mở cửa xe anh nhận ra, cách đó mấy mét ánh mắt Lục Thời Sâm từ đầu đến cuối dừng trên người anh.
Anh nhìn về phía Lục Thời Sâm, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nói gì.
Mạnh Chiêu biết, một khi anh một mình đến nơi nào đó theo lời của bọn bắt cóc, chờ đợi anh sẽ là bao vây tứ phía, cục diện cực kỳ bị động. Nhưng bây giờ anh không có lựa chọn nào khác, anh nhất định phải làm theo sai khiến của bọn bắt cóc.
Mà về phần Lục Thời Sâm… Không nói đến việc trên người mình rất có khả năng bị lắp nghe trộm, chỉ nói tình cảnh nguy hiểm trước mắt, anh cũng không thể kéo theo cả Lục Thời Sâm đi tới vực sâu cùng mình.
Mạnh Chiêu nhìn vào con ngươi của Lục Thời Sâm, cách mấy mét và ánh sáng mờ tối, anh có thể nhìn thấy ánh mắt lúc này của Lục Thời Sâm rất sâu, như thể có trọng lượng. Anh chậm rãi và nặng nề lắc đầu với Lục Thời Sâm một lần nữa.
Ngay sau đó, Mạnh Chiêu quay đầu, cúi người ngồi vào trong xe, sau khi khóa cửa xe anh tiếp tục nói chuyện với bọn bắt cóc: “Tôi đã ngồi vào trong xe, anh nói đi.”
“Nghe mệnh lệnh của tôi. Khởi động xe, đặt di động ra xa, đừng đụng vào điện thoại nữa, duy trì trạng thái trò chuyện.”
“Được.”
“Tiếp theo, dựa theo tuyến đường tôi nói, trước tiên tiếp tục lái thẳng về phía bắc. Nhắc lại cậu lần nữa, tất cả hành động của cậu đều nằm dưới sự theo dõi của chúng tôi, nếu như bị chúng tôi phát hiện có xe theo dõi, hai mẹ con này có thể mất mạng bất cứ lúc nào.”
“Tôi biết rồi.” Hai bàn tay của Mạnh Chiêu nắm lấy tay lái, dưới chân giẫm lên chân ga lái xe.
Lúc đi ngang qua Lục Thời Sâm, anh nghiêng mặt sang nhìn nhau một chớp mắt với Lục Thời Sâm, sau đó chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu vực kia, lái về hướng bắc.
Nhóm người này thật sự lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ… Mình lại không mảy may phòng bị trước. Xem ra, Ngô Gia Nghĩa khó đối phó hơn tưởng tưởng nhiều.
Anh nhìn Lâm Mạch trước mặt, tiếp tục hỏi: “Vậy sau khi chúng tôi đi, người kia đã bắt cóc con trai chị đi rồi?”
Lâm Mạch lau nước mắt gật đầu: “Sau khi cậu đi, tôi vẫn đang tìm, mãi đến ngày hôm sau các cậu tới đây, tôi đã lục trong nhà mấy lần…”
“Thế nào, đã tìm được chưa?”
Lâm Mạch im lặng một lát, cúi đầu nói: “Chưa.” Vành mắt cô đỏ lên nhìn về phía Mạnh Chiêu, “Cảnh sát Mạnh, các cậu nhất định phải mau cứu mạng con tôi, xin các cậu…”
Tiếng cầu xin này khiến người nghe hơi lo lắng, Mạnh Chiêu an ủi nói: “Chị đừng sốt ruột, nếu không tìm được đồ, tạm thời bọn chúng sẽ không làm gì con trai chị. Chúng ta nghĩ cách đã.”
Lâm Mạch gật đầu.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm rơi vào trầm tư.
Một lát sau, Lâm Mạch ở đối diện lại mở miệng, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt: “Cảnh sát Mạnh, tôi có thể đi về trước không? Ra ngoài lâu như thế, tôi lo sau khi người kia biết tôi không không ở nhà, con trai tôi sẽ xảy ra chuyện…”
“Được vậy chị về trước đi.” Mạnh Chiêu nhìn cô đứng lên, chợt nhớ ra gì đó bèn gọi cô lại, “Đúng rồi chị Lâm, còn có một việc. Chị nhớ lại xem tối qua bọn bắt cóc có đặt thiết bị điện tử gì trong nhà chị không?”
“Thiết bị điện tử?” Lâm Mạch cẩn thận nhớ lại chuyện tối qua, “Tôi nhớ lúc đó hắn đứng bên cạnh thủ quần áo, nhìn chằm chằm tôi tìm đồ, lúc tôi nhìn về phía con trai vô tình chú ý đến, hình như hắn bỏ thứ gì sau tủ quần áo…”
“Như vậy đi, chị trở về xác nhận xem có máy nghe trộm không,” Mạnh Chiêu mở một tấm ảnh trong điện thoại ra, đưa cho Lâm Mạch, “Nó giống như cái này. Nếu có, sau đó lúc tôi gọi điện cho chị, chị bắt máy rồi đừng nói gì trước, mọi thứ nghe tôi sắp xếp, tôi sẽ dạy cho chị nói thế nào, nếu có việc gấp cần liên lạc với tôi, thì ra ngoài tìm nơi an toàn lại gọi.”
“Ừ.” Người phụ nữ gật gật đầu.
Sau khi Lâm Mạch rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm.
Mạnh Chiêu thở dài, có phần ảo não: “Tối qua lúc quay lại vội vàng quá, chỉ xác nhận an toàn của người phụ nữ này lại không nghĩ rằng lúc đó con trai của chị ta bị ép buộc trong phòng ngủ…”
Lục Thời Sâm trông vẫn bình tĩnh như trước: “Tình huống như tối qua, nếu cậu tiến vào phòng, trong đường cùng bế tắc nói không chừng đối phương sẽ lấy mạng đổi mạng, dưới tình huống đó, chẳng những con trai của chị ta khó đảm bảo tính mạng mà chúng ta cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra, tỉnh táo ngẫm lại, lúc ấy không phát hiện khác thường cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Nhiều lời vô dụng, trước hết nghĩ cách đối phó đi.”
“Ừ,” Mạnh Chiêu đáp một tiếng, mấy câu nói của Lục Thời Sâm cũng khiến anh nhanh chóng tỉnh táo lại, “Trước tiên cần gác lại chuyện tìm chứng cứ, bây giờ quan trọng nhất là cứu người ra.”
“Tiện thể bắt được ba sát thủ kia.” Lục Thời Sâm nói.
“Ít nhất ba sát thủ chuyên nghiệp trong tay còn nắm giữ con tin. Chỉ dựa vào hai người chúng ta sẽ không có khả năng giải quyết chuyện này.” Suy nghĩ một lát, Mạnh Chiêu đưa ra quyết định, “Nhất định phải tìm cảnh sát địa phương giúp đỡ.”
“Chẳng phải cậu nói cậu không có người quen ở Nham Thành à?” Lục Thời Sâm nghiêng mặt sang nhìn anh, “Muốn báo cảnh sát?”
“Khóa chúng tôi thật sự chưa làm việc ở Nham Thành, nhưng nếu tìm người giới thiệu có lẽ vẫn có thể.” Mạnh Chiêu nói, rồi lấy điện thoại ra mở nhóm lớp của lớp điều tra tội phạm gõ một dòng chữ gửi vào trong nhóm:
“Ai có người quen trong hệ thống cảnh vụ Nham Thành?”
Hồi ở đại học công an nhân duyên của anh xem như khá tốt, nhân duyên tốt này một mực kéo dài đến hiện tại sau bảy năm tốt nghiệp, tin nhắn vừa gửi đi, trong nhóm lập tức có mấy người trả lời anh.
Bạn học làm việc đáng tin cậy, chẳng mấy chốc đã bắc cầu được cho Mạnh Chiêu — Triệu Dịch hiện đảm nhiệm đội trưởng đội điều tra tội phạm của cục thành phố Nham Thành, là đàn anh lớn hơn Mạnh Chiêu mấy khóa.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm lái xe đến cục thành phố Nham Thành, xuống xe Triệu Dịch đã đợi ở cửa lớn của cục thành phố.
“Là đội trưởng Triệu đúng không,” Mạnh Chiêu đi lên trước, vươn tay ra với anh ta, “Chào anh, em là Mạnh Chiêu.”
“Chào đội phó Mạnh, nghe danh đã lâu,” Đội trưởng Triệu bắt tay với anh, lại nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Đây là?”
“Là cố vấn được công an Minh Đàm mời cho tổ chuyên án lồng tối,” Mạnh Chiêu giới thiệu nói, “Lục Thời Sâm.”
“Có thể được dẫn vào cố vấn kỹ thuật, nhất định là nhân tài hiếm có,” Đội trưởng Triệu lại bắt tay với Lục Thời Sâm, ngay sau đó dẫn đường nói, “Chúng ta vào trong cục nói đi, anh đã tìm hiểu tình huống cậu nói trong điện thoại, vừa rồi trước khi cậu đến, anh đã báo cho cục trưởng Lý của bọn anh tình huống của vụ án và ý của cậu, nhưng đội phó Mạnh, dù sao thân phận của cậu cũng đặc biệt, cục trưởng Lý có thể đồng ý với các cậu hỗ trợ phá án hay không, thì phải xem quyết định của ông ấy. Nào, anh dẫn các cậu đến văn phòng của ông ấy.”
Trong lúc nói ba người đã đi tới văn phòng của cục trưởng. Đội trưởng Triệu đẩy cửa ra, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi theo vào.
Cục trưởng Lý đang ngồi ở sau bàn gọi điện thoại, nghe thấy có người đi vào, ông xoay ghế lại, ra hiệu cho mấy người đợi trước.
“Được, được,” Cục trưởng Lý nói vào điện thoại, “Vậy thì sắp xếp vậy đi.”
Cúp điện thoại, cục trưởng Lý nhìn hai người: “Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm đúng không? Tôi đã tìm hiểu sơ về tình huống của hai cậu, tôi sẽ không nói lời thừa thãi nữa, tình huống hiện tại hết sức khẩn cấp, nhất thiết phải mau chóng triển khai hành động, nghĩ cách cứu con trai của Lâm Mạch ra. Tôi đã sắp xếp bộ phận công tác chuẩn bị rồi, các cậu phối hợp với đội trưởng Triệu, phụ trách công việc bối trí và thực hiện hành động giải cứu lần này.”
Nghe vậy, Mạnh Chiêu giơ tay chào một cái với cục trưởng Lý: “Cảm ơn cục trưởng Lý.”
“Được, hai cậu đi ra ngoài trước đi, tôi cần bàn giao một vài chuyện với đội trưởng Triệu.”
Đội trưởng Triệu bị giữ lại trong văn phòng cục trưởng Lý, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi ra ngoài trước.
Sau khi ra ngoài, hai người đứng bên cửa sổ hành lang, Lục Thời Sâm hạ giọng nói: “Trước kia cậu từng tiếp xúc với cục trưởng Lý chưa?”
“Chưa.”
“Tùy tiện cho phép một cảnh sát bị cách chức tạm thời tham gia vào vụ án quan trọng như vậy, cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Mạnh Chiêu không lập tức lên tiếng.
“Còn có, tại sao ông ấy biết tên tôi, hẳn là chưa từng có ai giới thiệu với ông ấy.”
Im lặng một lát, Mạnh Chiêu nói: “Tôi hiểu ý cậu, những điều cậu nói tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng bây giờ đã không có thời gian và tinh lực để ý những chuyện này, trước mặt mạng người cái này không hề có ý nghĩa. Nhìn từ tình cảnh trước mắt, có thể để cho chúng ta tham gia vụ án này đó là kết quả tốt nhất.”
Lục Thời Sâm cau mày lại nói: “Tôi không hy vọng cậu đi sâu vào nguy hiểm nữa.”
“Chẳng lẽ cậu thật sự muốn nuôi tôi?” Mạnh Chiêu cười một tiếng rồi lắc đầu, một lát sau ý cười trong mắt anh giảm đi, giọng nói trầm xuống, “Lúc trước lựa chọn nghề cảnh sát này số đã định tôi không có cách nào từ đầu đến cuối rời xa vực sâu.”
“Vực sâu,” Lục Thời Sâm lặp lại, dừng một lát, hắn nói, “Vậy được, tôi nhảy vào cùng cậu.”
Đúng lúc này, đội trưởng Triệu đi ra từ văn phòng cục trưởng Lý, nhìn hai người trên hành lang: “Chúng ta đến phòng họp nói chuyện đi.”
Ba người đi đến phòng họp, không nói thêm lời thừa thãi nữa mà lập tức bắt đầu trao đổi lập ra phương án hành động.
Đội trưởng Triệu kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn Mạnh Chiêu: “Đội phó Mạnh, cố vấn Lục, hai cậu nắm chắc các chi tiết của vụ án này hơn, nói một chút suy nghĩ đi.”
Mạnh Chiêu cũng ngồi xuống: “Trước khi đến, thật ra em và cố vấn Lục đã bàn bạc được một phương án, anh nghe xem, nơi thiếu sót có thể bổ sung bất cứ lúc nào.”
“Dựa vào thông tin chị Lâm cung cấp, tiếp theo phần tử phạm tội nhất định vẫn sẽ gọi điện thoại tới. Suy nghĩ của chúng tôi là, trước tiên để nhân viên điều tra kỹ thuật nghe lén điện thoại của chị Lâm, nắm giữ động tĩnh của bọn bắt cóc bất cứ lúc nào. Bởi vì phần tử phạm tội cũng không biết hình dạng thực tế của chứng cứ kia, bởi vậy cho dù chị Lâm có tìm được chứng cứ hay không, chúng ta đều có thể bảo chị ấy nói với bọn bắt cóc đã tìm được, nhờ vào đó dẫn bọn bắt cóc ra. Lúc này, điều tra kỹ thuật lập tức tiến hành định vị bọn bắt cóc.”
Đội trưởng Triệu vừa nghe vừa gật đầu, lúc này anh ta đưa ra vấn đề: “Định vị thì không có vấn đề, nhưng đội phó Mạnh trước đó cậu cũng đã nói, cách gây án của nhóm cướp này vô cùng chuyên nghiệp, cậu có nghĩ đến không, nếu như bọn chúng lắp đặt thiết bị phản định vị, không có cách nào định vị, cậu tính làm thế nào?”
“Đương nhiên em nghĩ đến rồi, hơn nữa khả năng xuất hiện tình huống này rất cao, một khi xuất hiện tình huống này, tiếp theo chúng ta cần dự đoán những hành động mà phần tử phạm tội có thể lựa chọn.”
“Khả năng thứ nhất, phần tử phạm tội cung cấp địa chỉ cho chị Lâm bảo chị ấy đến địa điểm chỉ định trao đổi con trai. Đến lúc đó chúng ta sẽ ngụy trang thành tài xế taxi đi cùng chị ấy đến địa điểm, cùng lúc đó, người phụ trách đồn ảnh sát gần địa điểm nhất phải lập tức triển khai hành động, dẫn người đến xung quanh địa điển, hình thành một vòng vây nghiêm ngặt từ xung quanh.”
“Khả năng thứ hai, bọn bắt cóc không cung cấp địa chỉ trước mà phái người đến đón chị Lâm. Một khi gặp phải tình huống này, chúng ta nhất định phải cài đặt thiết bị trên người chị Lâm trước, căn cứ hướng di chuyển của chị Lâm để xác định hang ổ của bọn bắt cóc, với phương tiện kỹ thuật của bọn bắt cóc hẳn sẽ không kiểm tra ra thiết bị của chúng ta.”
“Sau khi chị Lâm được đón đi, điều tra kỹ thuật sẽ gửi vị trí thời gian thực của chiếc xe đến điện thoại của các nhân viên hành động, cố vấn Lục, còn có cảnh sát của cục thành phố sẽ đi theo định vị, di chuyển về hướng của mục tiêu dưới tình huống duy trì khoảng cách nhất định và không bị phần tử phạm tội phát hiện.”
“Đồng thời, đồn cảnh sát của các khu trực thuộc cũng cần sẵn sàng trận địa, mỗi khi có xe đi qua khu trực thuộc, đồn cảnh sát khu trực tiếp sẽ lập tức phái ra một chiếc xe theo dõi cự ly xa với chiếc xe mục tiêu, cuối cùng tất cả các đồn cảnh sát khu trực thuộc bọn chúng đi qua trước và sau sẽ tập trung về phía xe mục tiêu từ bốn phương tám hướng, từ đó hình thành một tấm lưới bao vây to lớn, một khi chiếc xe dừng lại, tấm lưới này nhanh chóng thu lại và lối ra sẽ bị đóng lại, bọn bắt cóc chắc chắn mọc cánh khó thoát.”
Đội trưởng Triệu bên cạnh nghe xong, gật đầu khen ngợi nói: “Không hổ là đội phó Mạnh, nghĩ rất chu toàn, anh cảm thấy phương án này không có vấn đề, cứ làm theo những gì cậu nói đi, người phụ trách đồn cảnh sát các khu trực thuộc sẽ do anh phụ trách chuyển đạt, về phần chị Lâm…”
Mạnh Chiêu nói tiếp: “Do em và cố vấn Lục phụ trách, bọn em sẽ thông báo sớm cho chị ấy các phương án, đồng thời dạy cho chị ấy lời nói sau khi nhìn thấy phần tử phạm tội, để cho cảnh sát tranh thủ được nhiều thời gian hành động hơn.”
“Được,” Đội trưởng Triệu gật đầu nói, “Vậy chúng ta bắt đầu hành động.”
Mười mấy phút sau, Mạnh Chiêu bấm gọi cho Lâm Mạch, trước khi Lâm Mạch lên tiếng, anh giành nói trước: “Chị Lâm, trước tiên chị đừng lên tiếng, kế tiếp phản ứng theo lời nhắc của tôi là được. Trước đã bảo chị xác nhận trong nhà chị bị gắn máy nghe trộm đúng không, nếu có chị hãy ‘Ừ’ một tiếng, nếu như không có, đừng lên tiếng trong vòng ba giây.”
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Mạch “Ừ” một tiếng.
“Được, chị Lâm, chị hãy lặp lại câu nói tiếp theo của tôi. ‘Hôm nay tôi không có thời gian, đợi hôm khác đi.'” Mạnh Chiêu nói.
Lâm Mạch đối diện lặp lại câu nói của Mạnh Chiêu.
“Tiếp theo, chị đừng nói bất kỳ lời gì, giả vờ như đã cúp điện thoại, tùy ý vào phòng lục đồ rồi nghe tôi nói hết phương án cứu viện lần này.”
Đối diện vang lên âm thanh tìm đồ, Mạnh Chiêu nói cho Lâm Mạch trọn vẹn phương án cứu viện, sau khi nói xong, anh lại nói: “Mười một giờ đúng, sẽ có cảnh sát đến nhà chị lắp thiết bị định vị và theo dõi cho chị, chị mở cửa trước một phút, tiếng mở cửa phải rất nhỏ, đồng thời chị có thể dùng âm thanh khác để che dấu tiếng mở cửa. nếu như nghe rõ rồi thì có thể cúp điện thoại, nếu như không hiểu, tôi sẽ nói lại một lần.”
Một giây sau, điện thoại bị dập máy.
*
Cả buổi chiều, toàn bộ hệ thống cảnh vụ Nham Thành đều đang khẩn trương làm công tác chuẩn bị cho lần này động này.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối lại, lại đến thời gian tối hôm qua hai người rời khỏi nhà Lâm Mạch.
Bên ngoài cục cảnh sát, đèn đường hai bên đường dần dần sáng lên, Mạnh Chiêu có dự cảm, mấy tên sát thủ kia vẫn sẽ chọn triển khai hành động vào khoảng thời gian này.
Quả nhiên, khi kim phút của đồng hồ treo tường chậm rãi nhảy qua số mười hai, bảy giờ đúng, chuông điện thoại của Lâm Mạch đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người lập tức nín thở, nghe âm từ dàn máy phát ra, điều tra kỹ thuật cấp tốc bắt đầu định vị dãy số.
“Alo?” Lâm Mạch nghe máy.
Trong điện thoại xuất hiện giọng nói đã được thay đổi: “Đã tìm được đồ chưa?’
“Tìm được rồi.” Lâm Mạch trả lời dựa theo kế hoạch.
“Tốt, trong mười phút nữa, sẽ có một chiếc xe con màu đen đến đón cô ở bên cạnh cửa hàng ở cổng phía đông của cư xá cô ở. Nhắc lại cô lần nữa, đừng liên lạc với cảnh sát, một khi bị chúng tôi phát hiện có cảnh sát theo dõi, con của cô sẽ chết ngay lập tức, hiểu chưa?”
Giọng nói của Lâm Mạch hơi run: “Tôi hiểu rồi.”
Điện thoại cúp máy, điều tra kỹ thuật nói: “Đối phương cài đặt thiết bị phản định vị, không thể định vị được.”
Mạnh Chiêu đã đoán trước tình huống này, nghe vậy anh cũng chẳng suy nghĩ gì, đứng lên nói: “Đi thôi, bắt đầu hành động.”
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm bước nhanh đi ra cục cảnh sát, mở cửa xe ngồi xuống.
Sau khi ngồi vào, Mạnh Chiêu cố định điện thoại trước bảng điều khiển, “Trước mắt xem ra hành động của mấy người này đều nhất trí với dự đoán của chúng ta, tiếp theo sẽ xem sự phối hợp của cảnh sát địa phương.” Anh xoay cổ một cái, “Dùng người của nơi khác suy cho cùng không thuận tay bằng nhà mình…”
“Lâm Mạch bắt đầu di chuyển rồi.” Lục Thời Sâm nhìn điểm đỏ di chuyển trên màn hình, nhắc nhở anh, “Đang di chuyển về cổng phía đông của cư xá.”
“Ừ.” Mạnh Chiêu cũng nhìn màn hình, vẻ mặt nghiêm túc lại.
Máy nghe trộm được lắp trong điện thoại của Lâm Mạch, phát ra tạp âm sột soạt theo sự di chuyển của cô. Mấy phút đồng hồ sau, một giọng nam ồm ồm truyền tới: “Mang điện thoại không?”
“Có.” Đây là giọng của Lâm Mạch.
Tiếp đó, sau một tiếng vang trầm, trong máy nghe trộm yên tĩnh lại.
“Điện thoại bị ném đi rồi,” Mạnh Chiêu phỏng đoán tình huống bên kia, “Bây giờ chắc đang kiểm tra trên người Lâm Mạch có giấu thiết bị khác không.”
Vài phút sau, điểm đỏ trên màn hình điện thoại lái về phía đường cái, bắt đầu di chuyển nhanh chóng.
“Định vị không bị phát hiện.” Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhìn điểm đỏ chạy được khoảng một cây số, anh khởi động xe, “Đi thôi, bắt đầu hành động.”
Chiếc xe ổn định chạy trên đường.
Mặc dù Mạnh Chiêu cũng không quen thuộc Nham Thành, nhưng dựa vào kinh nghiệm và phán đoán hành cảnh xung quanh, bọn chúng đang lệch hướng nội thành và di chuyển đến khu vực ngoại ô phía tây bắc nào đó. Dựa theo kế hoạch, sau chiếc xe này của họ, cách một đoạn đường sẽ có một chiếc xe chở cảnh sát Nham Thành đuổi theo.
Đèn đường ở hai bên lùi lại nhanh như bay, tiếng ồn ào ở nội thành dần dần giảm đi, con đường Mạnh Chiêu đi qua ngày càng vắng vẻ, xung quanh thậm chí không có đèn đường, Mạnh Chiêu bật đèn lên chiếu sáng con đường phía trước.
Trên bản đồ định vị, tốc độ của điểm đỏ càng ngày càng chậm.
Sắp đến địa điểm rồi sao? Mạnh Chiêu đang nghĩ như vậy thì bỗng nhiên điểm đỏ dừng lại.
Anh nhấc thiết bị liên lạc lên, trầm giọng nói: “Mục tiêu đã dừng di chuyển, tất cả xe lập tức hội tụ về phía mục tiêu.”
Mạnh Chiêu nói xong, mấy chục chiếc xe cảnh sát lập tức di chuyển từ các hướng khác nhau, tiếp cận mục tiêu chấm đỏ với tốc độ nhanh nhất, trong vài phút ngắn ngủi đã tạo thành một tấm lưới kín không kẽ hở trong màn đêm.
Cách điểm đỏ còn có mấy trăm mét, Mạnh Chiêu nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại ở ven đường phía trước, cảnh sát đến nơi trước tiên đã xuống xe, đang âm thầm quan sát vị trí cụ thể của Lâm Mạch. Cảnh sát đến sau không kịp tắt máy xe cũng lập tức tham gia vào công việc tìm kiếm.
Mạnh Chiêu dừng xe ở ven đường, xuống xe với Lục Thời Sâm.
Cách đó vài chục mét, mấy cảnh sát đang đứng chụm lại, hình như đang thảo luận chuyện gì.
Hai người đi qua, Mạnh Chiêu hỏi: “Sao vậy?”
Cùng lúc đó, anh nhìn thấy trong tay của một cảnh sát cầm một chiếc áo — một chiếc áo khoác màu đỏ sẫm, đó là chiếc áo Lâm Mạch mặc lúc ra ngoài!
Cảnh sát kia ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Đội phó Mạnh, chúng tôi không tìm được Lâm Mạch, chỉ phát hiện cái áo khoác này ở ven đường, còn có thiết bị định vị giấu trong túi ngầm…”
Mạnh Chiêu nhận lấy cái áo kia, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, bọn bắt cóc đã phát hiện thiết bị định vị trên người Lâm Mạch, cũng đồng nghĩa với việc chúng phát hiện liên hệ giữa Lâm Mạch và cảnh sát. Vậy lúc này hai mẹ con họ chắc chắc đang trong hoàn cảnh nguy hiểm! Bọn chúng làm thế nào phát hiện thiết bị định vị? Rốt cuộc là ai tiết lộ kế hoạch?
“Đội phó Mạnh, làm sao đây?” Cảnh sát bên cạnh lên tiếng hỏi.
Mạnh Chiêu ngẩng đầu, đưa ra quyết sách trong khoảng thời gian ngắn: “Lập tức đi kiểm tra giám sát con đường này, tìm chiếc xe tới đón Lâm Mạch, lần theo dấu vết của nó!”
Đúng lúc này, điện thoại trên người Mạnh Chiêu bắt đầu rung.
Anh giao chiếc áo khoác cho cảnh sát bên cạnh, rồi đi sang bên cạnh hai bước, là một dãy số lạ, Mạnh Chiêu không suy nghĩ nhiều mà nhận điện thoại: “Alo?”
“Cứu với, cứu với…” Tiếng kêu cứu xen lẫn tiếng khóc tuy chỉ vang lên một chớp mắt, nhưng Mạnh Chiêu rất chắc chắn đây là giọng của Lâm Mạch! Mạnh Chiêu vô thức cầm cổ tay của Lục Thời Sâm.
“Cảnh sát Mạnh.” Tiếng kêu cứu nhanh chóng bị thay thế bởi âm thanh máy móc lạnh như băng, đây là giọng đã được biến đổi, là bọn bắt cóc!
“Chắc hẳn bây giờ cậu đã biết, tất cả hành động của cậu đều nằm trong theo dõi của chúng tôi, vậy bây giờ mời cậu đi vào rừng cây bên cạnh, tìm một nơi không có bất kỳ ai có thể nhìn thấy, chúng ta trò chuyện một lát. Đừng nói nội dung trò chuyện cho bất kỳ ai, cũng đừng mưu toan bất gì hành động gì thăm dò chúng tôi, hết thảy làm theo lời tôi nói, nếu không mẹ con cậu định giải cứu có thể chết bất cứ lúc nào.”
Bàn tay cầm cổ tay Lục Thời Sâm buông lỏng ra, Mạnh Chiêu không do dự mà quay người một mình đi vào rừng cây bên cạnh.
Lục Thời Sâm bên cạnh nhìn Mạnh Chiêu, đã nhận ra sự khác thường của anh. Hắn đuổi theo Mạnh Chiêu, cũng không nói lời nào mà dùng mắt nhìn chằm chằm Mạnh Chiêu, nhưng Mạnh Chiêu chỉ nhìn hắn một cái sâu xa rồi lắc đầu, ra hiệu cho Lục Thời Sâm đừng đuổi theo, ngay sau đó anh đi sâu vào rừng cây.
Mạnh Chiêu đi đến chỗ sâu trong rừng cây, xung quanh yên lặng không có tiếng người. Lúc này anh mới lên tiếng: “Được rồi, xung quanh đã không có ai, cuộc điện thoại này không chỉ là khiêu khích đúng không, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Âm thanh trong ống nghe nói: “Cảnh sát Mạnh, tôi nghĩ bây giờ chắc cậu rất lo lắng cho hai mẹ con này. Muốn cứu mạng họ phải không? Vậy thì làm theo những gì tôi nói.
Giọng nói kia tiếp tục nói: “Bây giờ, đi tìm một chiếc xe.”
Mạnh Chiêu bước nhanh đi về phía chiếc xe vừa rồi, lúc mở cửa xe anh nhận ra, cách đó mấy mét ánh mắt Lục Thời Sâm từ đầu đến cuối dừng trên người anh.
Anh nhìn về phía Lục Thời Sâm, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nói gì.
Mạnh Chiêu biết, một khi anh một mình đến nơi nào đó theo lời của bọn bắt cóc, chờ đợi anh sẽ là bao vây tứ phía, cục diện cực kỳ bị động. Nhưng bây giờ anh không có lựa chọn nào khác, anh nhất định phải làm theo sai khiến của bọn bắt cóc.
Mà về phần Lục Thời Sâm… Không nói đến việc trên người mình rất có khả năng bị lắp nghe trộm, chỉ nói tình cảnh nguy hiểm trước mắt, anh cũng không thể kéo theo cả Lục Thời Sâm đi tới vực sâu cùng mình.
Mạnh Chiêu nhìn vào con ngươi của Lục Thời Sâm, cách mấy mét và ánh sáng mờ tối, anh có thể nhìn thấy ánh mắt lúc này của Lục Thời Sâm rất sâu, như thể có trọng lượng. Anh chậm rãi và nặng nề lắc đầu với Lục Thời Sâm một lần nữa.
Ngay sau đó, Mạnh Chiêu quay đầu, cúi người ngồi vào trong xe, sau khi khóa cửa xe anh tiếp tục nói chuyện với bọn bắt cóc: “Tôi đã ngồi vào trong xe, anh nói đi.”
“Nghe mệnh lệnh của tôi. Khởi động xe, đặt di động ra xa, đừng đụng vào điện thoại nữa, duy trì trạng thái trò chuyện.”
“Được.”
“Tiếp theo, dựa theo tuyến đường tôi nói, trước tiên tiếp tục lái thẳng về phía bắc. Nhắc lại cậu lần nữa, tất cả hành động của cậu đều nằm dưới sự theo dõi của chúng tôi, nếu như bị chúng tôi phát hiện có xe theo dõi, hai mẹ con này có thể mất mạng bất cứ lúc nào.”
“Tôi biết rồi.” Hai bàn tay của Mạnh Chiêu nắm lấy tay lái, dưới chân giẫm lên chân ga lái xe.
Lúc đi ngang qua Lục Thời Sâm, anh nghiêng mặt sang nhìn nhau một chớp mắt với Lục Thời Sâm, sau đó chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu vực kia, lái về hướng bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.