Chương 93
Đàm Thạch
01/06/2021
Xe lái đến cục thành phố, trên kính chắn gió chẳng mấy chốc đã rơi đầy mưa nhỏ, cần gạch nước cứ chốc chốc lại gạt một lần, tầm nhìn từ mơ hồ lần lượt trở nên rõ ràng.
“Sao con trai của Chúc Văn Tú bỗng nhiên về nước?” Chu Kỳ Dương ngồi ở ghế sau nghĩ mãi mà không ra, “Vậy tại sao trước đó anh ta mất liên lạc?”
Mạnh Chiêu lái xe nói: “Bây giờ nghĩ cũng không nghĩ ra đầu mối gì, anh đã bảo Nhậm Bân đi đón người rồi, Hợp Châu đến Minh Đàm chỉ mất hai tiếng lái xe, lát nữa là có thể hỏi rõ ràng ngay mặt.”
“Vâng.” Chu Kỳ Dương quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, “Cơn mưa này… càng mưa càng to, các anh xem dự báo thời tiết chưa, nói là hai ngày gần đây sẽ có mưa to đến rất to.”
“Thật không,” Mạnh Chiêu nhìn hạt mưa nhỏ rơi trước cửa sổ xe, “Trời mưa ở nhà ngủ là thích hợp nhất, chúng ta kết thúc vụ án này trước khi mưa to.”
Chu Kỳ Dương ngồi thẳng: “Anh Chiêu, anh nói thế em lại thấy buồn ngủ rồi.”
Xe lái đến cửa tòa nhà cục thành phố, Mạnh Chiêu dừng xe lại, hỏi Chu Kỳ Dương: “Có cần mua đồ ăn khuya về cho cậu không?”
“Mua một ít cũng được, em về chỉnh sửa lại lời khai của Trịnh Vịnh Niên trước.” Chu Kỳ Dương nói xong đẩy cửa ra xuống xe.
“Trong cốp có ô.” Mạnh Chiêu nhắc nhở.
“Thôi ạ,” Chu Kỳ Dương chạy lên cầu thang, giọng nói xa dần, “Mưa không to…”
Trên đồng hồ điện tử bên cạnh đồng hồ đo, mười một giờ năm chín biến thành không giờ, Mạnh Chiêu chuyển vô lăng, nhìn Lục Thời Sâm bên cạnh một cái. Mặc dù bình thường Lục Thời Sâm cũng không phải người nói nhiều, nhưng trên đường về hắn có vẻ im lặng khác thường.
Là vì Trịnh Vịnh Niên? Chẳng lẽ cảm xúc áy náy vừa rồi Trịnh Vịnh Niên thể hiện ra khiến hắn lại nghĩ đến điều gì? Hay là vì con trai của Chúc Văn Tú đột nhiên về nước? Mạnh Chiêu nhớ lại dáng vẻ khác thường của Lục Thời Sâm khi nhìn chằm chằm Chúc Văn Tú trong tầng hầm viện điều dưỡng. Con trai Chúc Văn Tú bỗng nhiên mất liên lạc, bây giờ lại bỗng nhiên xuất hiện, Mạnh Chiêu cứ cảm thấy có gì đó kỳ quặc, ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Đang nghĩ gì thế?” Mạnh Chiêu lên tiếng hỏi.
Mới đầu Lục Thời Sâm không nói gì, một lát sau mới trả lời: “Đang nghĩ cơn mưa này lúc nào sẽ to hơn.”
Thấy Lục Thời Sâm hình như không muốn nhiều lời, Mạnh Chiêu lái xe ra khỏi cục thành phố, “Giờ này rồi, lát nữa còn phải trở về thẩm vấn hai khách hàng của lồng tối, ăn đại chút gì đó ở xung quanh thôi.”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.
Mạnh Chiêu lái xe đến một quán mì ven đường cách cục thành phố một cây, lần nào quán mì này cũng bán đến rạng sáng, hương vị cũng được, trước kia cục thành phố tăng ca đến rất khuya, thỉnh thoảng mọi người sẽ tụ tập đến đây ăn khuya.
Ông chủ là người đàn ông trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, đang thu dọn canh thừa của khách trên bàn, thấy hai người đi tới, chú quay đầu hỏi: “Trời mưa rồi, vào ăn trong à?”
“Ăn bên ngoài thôi.” Mạnh Chiêu kéo Lục Thời Sâm ngồi xuống dưới lều che nắng.
Hạt mưa lác đác rơi trên đỉnh lều trên đầu, tiếng vang rả rích càng làm nổi bật lên đêm mưa yên tĩnh. Chấn động lòng người khi vây chặt Trịnh Vịnh Niên cách đây không lâu rõ ràng mới xảy ra hai tiếng trước, nhưng cảm giác cho người ta lại như thể đã cách thật lâu.
Mạnh Chiêu cầm lấy menu, cũng không hỏi ý kiến Lục Thời Sâm đã gọi hai bát mì, dù sao Lục Thời Sâm cũng không sành ăn trong lĩnh vực “ăn” như anh. Sau khi gọi món với ông chủ xong, anh đưa bát đũa dùng một lần cho Lục Thời Sâm, hỏi hắn: “Cảm giác tăng ca thế nào?”
“Bình thường,” Lục Thời Sâm nói, “Cũng không muộn quá.”
“Trước kia cậu tăng ca đến muộn lắm à?” Mạnh Chiêu cầm lấy ấm trà rót nước, bắt đầu tán gẫu với Lục Thời Sâm, “Đúng rồi, ngành tài chính các cậu tăng ca cũng là chuyện thường đúng không. Tình hình công việc ở nước ngoài của cậu sao rồi, ông chủ của cậu chịu thả cậu về nước lâu như thế?”
“Chúng tôi là quan hệ đối tác.” Lục Thời Sâm nói.
Nghe vậy, Mạnh Chiêu hơi bất ngờ: “Đối tác? Tôi đã điều tra tình huống của cậu trong vụ án của Chu Diễn, chẳng phải cậu làm việc cho một tổ chức tài chính đa quốc gia sao?”
“Đó là trong công việc, có lẽ thông tin cập nhật không kịp thời, hai năm trước tôi đã mở một công ty tư vấn với đối tác hiện tại của tôi.”
“Cho nên bây giờ người ngồi trước mặt tôi là một nhà tư bản?” Mạnh Chiêu giật mình nói, “Vậy giai cấp vô sản chúng tôi phải phân rõ giới hạn với cậu.”
Lục Thời Sâm nhìn anh: “Cậu tính phân rõ như thế nào?”
Mạnh Chiêu vốn đang nói đùa nên cười một tiếng sau đó không trả lời câu hỏi này, anh lại hỏi: “Công ty của cậu mở ở nước ngoài, vậy cậu không thể ở mãi trong nước đúng không?”
“Tạm thời sẽ ở trong nước.” Lục Thời Sâm nói.
“Có ý gì?” Mạnh Chiêu cười như không cười nhìn hắn, trên mặt không nhìn ra vẻ vui hờn, vẫn là giọng điệu nửa đùa nửa thật kia, “Cho nên mối quan hệ này của chúng ta là tình duyên sương sớm đúng không?”
“Tình duyên sương sớm[1]?” Lục Thời Sâm chỉ thấp giọng lặp lại mấy chữ này, cũng không nói gì nữa.
[1] tình duyên sương sớm: chỉ tình duyên ngắn ngủi hoặc lâm thời kết hợp
Lúc này ông chủ bưng hai bát mì lên, rắc hành băm xanh biếc lên trên, Mạnh Chiêu cầm lấy đũa trộn đều mì, không thèm để ý nói: “Vậy ngày nào cậu về nước, tôi đi tiễn cậu.” Trong lòng lại nói, nếu thật sự dám mở miệng, xem tôi đánh tên trai đểu cậu thành nửa tàn như thế nào, lại dám đểu lên đầu ông đây.
Lục Thời Sâm đối diện không lên tiếng, một lát sau hắn hỏi Mạnh Chiêu: “Cơ thể cậu sao rồi?”
“Cơ thể gì cơ…” Mạnh Chiêu vừa nuốt một miếng mì xuống thì phản ứng lại hắn đang hỏi gì, suýt nữa bị sặc, anh ho hai tiếng sau đó tức giận nói, “Không được nhắc lại chuyện này!”
Lục Thời Sâm dường như còn muốn hỏi gì đó, nhưng sau khi nhìn Mạnh Chiêu ở đối diện một lát, hắn không nói tiếp nữa và cũng rũ mắt tiếp tục ăn mì.
Một lát sau, sự xấu hổ này chậm rãi dịu đi, Mạnh Chiêu mới lên tiếng: “Đúng rồi, kết quả kiểm tra lại hôm nay của cậu sao rồi?”
“Vẫn ổn,” Lục Thời Sâm nói, “Không có gì đáng ngại.”
“Giao lưu tình cảnh với bố cậu rồi?”
Lục Thời Sâm không trả lời ngay, một lát sau định lên tiếng thì Mạnh Chiêu có cuộc gọi đến.
Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, thấy là Chu Kỳ Dương gọi điện tới, anh bắt máy hỏi: “Chuyện gì?”
Trong điện thoại, giọng điệu của Chu Kỳ Dương gấp gáp: “Anh Chiêu, Nhậm Hải của Dược phẩm Lâm Giang chết mấy ngày trước rồi!”
“Cái gì?” Vẻ mặt Mạnh Chiêu lạnh lẽo, “Chết như thế nào?”
“Con của ông ta nói là vì bị bệnh, chết bệnh. Em bảo họ dẫn con trai của Nhậm Hải về cục để phối hợp điều tra rồi, hơn chục phút nữa mới đến, anh ăn cơm xong rồi về nhìn xem?”
“Được,” Mạnh Chiêu nói, nghĩ ngợi anh lại hỏi, “Trước tiên cậu bảo anh Triều điều tra thêm, xem con trai của ông ta có thể khớp với khách hàng của lồng tối không.”
Cúp điện thoại, thấy vẻ mặt Mạnh Chiêu trở nên nghiêm túc, Lục Thời Sâm hỏi: “Sao vậy?”
“Nhậm Hải của Dược phẩm Lâm Giang đã chết bệnh vài ngày trước rồi.”
Động tác trên tay Lục Thời Sâm cũng dừng lại, “Thời gian tử vong này không khỏi quá trùng hợp.”
“Đúng vậy… ăn xong mì trước đã,” Mạnh Chiêu thúc giục nói, “Lát nữa trở về lấy lời khai của con trai ông ta.”
Mạnh Chiêu vừa ăn mì còn lại, vừa nhớ lại lần anh đến Dược phẩm Lâm Giang vì chuyện của Chu Diễn.
Lúc đó anh dựa theo danh sách bị cáo do Lục Thành Trạch cung cấp, đi tìm Phạm Hân Hân – một người trong tập thể bắt nạt học đường năm đó, Phạm Hân Hân này làm việc ở Dược phẩm Lâm Giang. Lúc hỏi lễ tân tình huống liên quan đến Phạm Hân Hân, Mạnh Chiêu cũng đã hỏi luôn chuyện của Nhậm Hải. Lúc ấu lễ tân nói, hai năm này Nhậm Hải rất ít đến công ty, thay vào đó là con trai ông ta chủ yếu phụ trách sự vụ của công ty.
Về sau xảy ra một loạt vụ án của Lâm Lang, Từ Doanh Doanh, tầng hầm viện dưỡng lão, anh cũng không quan tâm điểm kết nối vi diệu là Dược phẩm Lâm Giang này nữa. Mạnh Chiêu rơi vào trầm tư, vụ án lồng tối vừa bị đào ra, Nhậm Hải bỗng nhiên tử vong, thật sự chỉ đơn giản là chết bệnh sao…
Lục Thời Sâm ở đối diện đã buông đũa xuống, vẫy gọi ông chủ đến tính tiền.
Mưa bên ngoài to hơn một chút, từ mưa nhỏ biến thành hạt mưa, Mạnh Chiêu đứng lên kéo Lục Thời Sâm chạy nhanh về phía xe.
Hai người mở cửa xe từ hai bên ngồi vào, Mạnh Chiêu khởi động xe lái về cục thành phố.
Trở lại cục thành phố, con trai của Nhậm Hải vẫn chưa đến, nhưng một khách hàng khác của lồng tối — Lý Vận Tài của Thiết bị Y tế Gia Ngân đã được đưa đến phòng thẩm vấn, Chu Kỳ Dương và Tống Dương đang phụ trách thẩm vấn.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm nhìn quá trình thẩm vấn một lát trong phòng theo dõi, bởi vì chứng cứ không thể cãi lại, không tốn nhiều sức, vị khách hàng của lồng tối đã giải thích từng tội ác của mình.
Lúc này, sau lưng có cảnh sát đẩy cửa đi vào báo cáo: “Đội phó Mạnh, con trai Nhậm Hải tới rồi.”
“Được.” Mạnh Chiêu đáp một tiếng, lại nói với Chu Kỳ Dương trong phòng thẩm vấn qua tai nghe, “Tiểu Chu, lát nữa cậu nhớ hỏi Lý Vận Tài có biết chuyện tầng hầm viện dưỡng lão không, Ngô Gia Nghĩa hoặc Ngô Vi Hàm có từng mua hoặc bí mật bảo ông ta đưa thiết bị chữa bệnh qua không.”
Chu Kỳ Dương trong phòng thẩm vấn làm động tác “ok”, Mạnh Chiêu đứng thẳng người, tháo tai nghe xuống, đi ra ngoài cùng Lục Thời Sâm.
Dẫn con trai của Nhậm Hải đến phòng lấy lời khai bên cạnh, Mạnh Chiêu chỉ một chỗ ngồi trong đó, nói với y: “Ngồi đi.”
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm ngồi vào đối diện, đánh giá người đàn ông ở trước mắt. Nhìn mặt mũi người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, hơi mập, không phải dáng vẻ già dặn, có lẽ là lần đầu đến cục cảnh sát nên trông hơi sợ dệt, căng thẳng.
“Anh tên là Nhậm Tuấn đúng không?” Mạnh Chiêu lên tiếng hỏi.
“Ừ.” Nhậm Tuấn đan hai bàn tay trước người.
“Cha anh đã qua đời? Chuyện khi nào?”
“Vào mấy ngày trước, qua đời vì bệnh, anh gọi tôi đến đây là muốn hỏi gì?”
Mạnh Chiêu nhìn y: “Khi còn sống cha anh từng là khách hàng của lồng tối, anh có biết chuyện này không?”
Nhậm Tuấn ở đối diện khiến sợ ra mặt: “Lồng tối?”
“Phải,” Xem ra thật sự không giống dáng vẻ biết nội tình, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, lại hỏi, “Anh có biết Ngô Gia Nghĩa không?”
“Biết,” Nhậm Tuấn gật đầu nói, “Chú Ngô là bạn của cha tôi.”
“Bạn? Vậy trong lúc cha anh bị ốm, Ngô Gia Nghĩa có đến chăm sóc ông ấy không?”
“Chú ấy thường xuyên đến thăm cha tôi.”
“Anh Nhậm, anh nói cha anh chết bệnh, xin hỏi ông ấy mắc bệnh gì, mắc bệnh khi nào?”
“Bệnh tình cụ thể vẫn chưa thể kiểm tra rõ, nói đến bệnh của cha tôi, sớm nhất là vì một vụ tai nạn…”
“Nói cụ thể hơn đi,” Mạnh Chiêu nói, “Càng cụ thể càng tốt.”
Nhậm Tuấn bắt đầu nhớ lại: “Một buổi tối hai năm trước, chú Ngô mời cha tôi đi ăn cơm, tối hôm đó chú ấy gọi điện nói với tôi là cha tôi bị tai nạn trên đường về, được chú ấy đưa đến bệnh viện nhà chúng tôi rồi. Lúc tôi chạy đến bệnh viện, ý thức của cha tôi đã không tỉnh táo, mặc dù có thể nhận ra tôi nhưng trên cơ bản không thể nói và đi được. Sau lúc đó, cha tôi vẫn tiếp nhận điều trị trong bệnh viện nhà tôi, ý thức hình như ngày càng mơ hồ, sau đó nữa, tình huống trở nên nghiêm trọng hơn, thỉnh thoảng còn bị ngừng tim. Chú Ngô đặc biệt tìm bác sĩ kiểm tra cho cha tôi, nói là vì tai nạn xe lúc trước va chạm mạnh quá, đã tổn hại đến đại não không thể phục hồi, tim cũng bị ảnh hưởng. Cho đến nửa đêm mười ngày trước, tim ông ấy bỗng nhiên ngừng, người cũng không thể cứu được nữa…”
“Kiểm tra ở bệnh viện Lâm Giang của anh?” Thấy Nhậm Tuấn gật đầu, Mạnh Chiêu lại hỏi, “Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa ông ấy đến bệnh viện khác kiểm tra?”
“Các loại thiết bị ở bệnh viện Lâm Giang chúng tôi là tân tiến nhất, bác sĩ chú Ngô tìm cho cha tôi chắc chắn cũng giỏi nhất, sẽ không có sai lầm.” Nhậm Tuấn nói xong thở dài một hơi.
“Cha anh qua đời vào nửa đêm mười ngày trước đúng không? Đã hỏa táng xác rồi sao?”
“Ừ. Chú Ngô đi cùng tôi?”
“Lúc đó Ngô Gia Nghĩa cũng có mặt?”
“Có.”
“Trước khi cha anh qua đời, lần cuối cùng Ngô Gia Nghĩa thăm ông ấy là khi nào?”
“Là đêm trước khi cha tôi tạ thế, chú ấy dẫn bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho cha tôi.”
“Lúc đó còn có ai nữa?”
“Không có ai, phòng bệnh vip ngoại từ các điều dưỡng lật người, thay thuốc cho cha tôi đúng giờ, người bình thường không thể tùy tiện đi vào, chuyện của cha tôi, vẫn luôn do chú Ngô lo liệu giúp tôi, phương án điều trị cũng do chú Ngô và bác sĩ bàn bạc và quyết định.”
“Nói cách khác, tất cả bác sĩ tham gia chẩn bệnh và điều trị cho cha anh đều do Ngô Gia Nghĩa mang tới?”
“Hình như là vậy.”
Trong lúc một hỏi một trả lời, liên quan đến bệnh và cái chết của Nhậm Hải, đáp án trong lòng Mạnh Chiêu đã ngày càng xác thực.
Im lặng chốc lát, anh hỏi thẳng: “Anh chưa bao giờ nghi ngờ Ngô Gia Nghĩa hại chết cha anh?”
“Hả? Sao có thể, chú Ngô là bạn tốt nhất với cha tôi, chú ấy không thể hại cha tôi…”
Nhìn thằng con ngốc bị người bán còn đếm tiền giúp người ta này, Mạnh Chiêu lập tức giận không chỗ trút, nhưng anh cũng không biểu hiện ra ngoài mà đè cơn giận xuống tiếp tục hỏi: “Ngô Gia Nghĩa và cha anh quen nhau lúc nào?”
“Chắc rất sớm,” Nhậm Tuấn nhớ lại nói, “Tôi nhớ lúc tôi còn bé tí họ đã là bạn bè, thường xuyên ăn cơm bàn chuyện làm ăn với nhau.”
“Vậy sau khi cha anh bị ốm, chuyện của ông ty do anh quản lý à?”
“Mặt ngoài tôi là người chịu trách nhiệm, nhưng tôi không giỏi chuyện quản lý công ty cho lắm, cũng không có hứng thú nên chỉ treo cái tên thôi. Sau khi cha tôi bị tai nạn xe tôi đã chuyển nhượng một phần cổ quyền cho chú Ngô, chủ yếu vẫn là chú ấy phụ trách quản lý sự vụ của công ty, tôi lấy hoa hồng là được.”
“Nói cách khác, anh hoàn toàn không biết gì về chuyện công ty?”
“Cũng không thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, chú Ngô vẫn sẽ báo với tôi một tiếng về vài chuyện quan trọng…”
Không đợi Nhậm Tuấn nói xong, Mạnh Chiêu đã gật đầu: “Được rồi, vậy anh Nhậm tôi tìm hiểu tình huống liên quan tới đây thôi, mấy ngày nay anh đừng ra ngoài, cảnh sát cũng sẽ giám sát anh ở mức độ nhất định, sau đó nếu có gì cần, vẫn hy vọng anh Nhậm có thể phối hợp với cuộc điều tra của chúng tôi,” Anh nói xong vươn tay về phía Nhậm Tuấn.
“Chắc chắn chắc chắn,” Nhậm Tuấn nắm chặt tay anh, “Cảnh sát Mạnh, có gì cần anh cứ liên lạc với tôi.”
Tiễn Nhậm Tuấn xong, Mạnh Chiêu quay ghế xoay, dựa vào lưng ghế đối mặt với Lục Thời Sâm nói: “Nhậm Hải ít nhiều cũng xem như doanh nhân, sao con trai lại tiến bộ thành đức hạnh bảo sao nghe vậy thế này, cũng khó trách Ngô Gia Nghĩa có thể yên tâm để anh ta ở lại trong nước, nếu không đoán chừng anh ta sẽ giống như con trai của Chúc Văn Tú, bị đưa ra nước ngoài.”
“Nhìn như vậy, cái chết của Nhậm Hải không thoát khỏi liên quan đến Ngô Gia Nghĩa.” Lục Thời Sâm nói.
“Đúng rồi, tai nạn xe không giải thích được, chết một cách không hiểu ra sao, trên người Nhậm Hải rốt cuộc có bí mật gì khiến Ngô Gia Nghĩ nóng vội đẩy ông ta vào chỗ chết như thế…”
Đúng lúc này, Chu Kỳ Dương cũng thẩm vấn xong, cậu cầm một xấp tài liệu đi tới, gọi một tiếng “Anh Chiêu”.
Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ Dương: “Thẩm vấn sao rồi?”
“Nhận tội cả, cũng không khai ra khách hàng khác,” Chu Kỳ Dương đi tới, đưa tài liệu cho anh, “Ghi chép thẩm vấn.”
Mạnh Chiêu duỗi tay nhận lấy, nhanh chóng xem ghi chép thẩm vấn, Chu Kỳ Dương nói bên cạnh: “Anh Chiêu, lúc đó quả thực Ngô Vi Hàm bí mật mua thiết bị với ông ta, hơn nữa không ghi vào sổ sách, không có bất kỳ ai biết, nhìn từ tình huống kiểm tra đối chiếu thiết bị chữa bệnh ở tầng hầm viện dưỡng lão, xác thực cũng đều do công ty thiết bị y tế này cung cấp.”
“Thiết bị Y tế là Gia Ngân cung cấp?” Quả nhiên, mỗi người bị Ngô Gia Nghĩa kéo nhập bọn đều là đối tượng lợi dụng của ông ta. Mạnh Chiêu sinh ra suy đoán theo manh mối này, “Vậy thuốc tiêm vào những cô gái ở tầng hầm viện dưỡng lão… Có phải do Dược phẩm Lâm Giang cung cấp không?”
Anh đóng ghi chép thẩm vấn lại và đặt lên bàn, nói với Chu Kỳ Dương: “Lập tức phái người phong tỏa trụ sở chính Dược phẩm Lâm Giang và tất cả công ty con, kiểm soát toàn bộ người phụ trách của các bộ phận chính, đợi tiếp nhận thẩm vấn. Ngoài ra, phong tỏa nghiêm ngặt căn phòng bệnh trước khi Nhậm Hải chết, không cho phép bất kỳ ai tiến vào.”
“Sao con trai của Chúc Văn Tú bỗng nhiên về nước?” Chu Kỳ Dương ngồi ở ghế sau nghĩ mãi mà không ra, “Vậy tại sao trước đó anh ta mất liên lạc?”
Mạnh Chiêu lái xe nói: “Bây giờ nghĩ cũng không nghĩ ra đầu mối gì, anh đã bảo Nhậm Bân đi đón người rồi, Hợp Châu đến Minh Đàm chỉ mất hai tiếng lái xe, lát nữa là có thể hỏi rõ ràng ngay mặt.”
“Vâng.” Chu Kỳ Dương quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, “Cơn mưa này… càng mưa càng to, các anh xem dự báo thời tiết chưa, nói là hai ngày gần đây sẽ có mưa to đến rất to.”
“Thật không,” Mạnh Chiêu nhìn hạt mưa nhỏ rơi trước cửa sổ xe, “Trời mưa ở nhà ngủ là thích hợp nhất, chúng ta kết thúc vụ án này trước khi mưa to.”
Chu Kỳ Dương ngồi thẳng: “Anh Chiêu, anh nói thế em lại thấy buồn ngủ rồi.”
Xe lái đến cửa tòa nhà cục thành phố, Mạnh Chiêu dừng xe lại, hỏi Chu Kỳ Dương: “Có cần mua đồ ăn khuya về cho cậu không?”
“Mua một ít cũng được, em về chỉnh sửa lại lời khai của Trịnh Vịnh Niên trước.” Chu Kỳ Dương nói xong đẩy cửa ra xuống xe.
“Trong cốp có ô.” Mạnh Chiêu nhắc nhở.
“Thôi ạ,” Chu Kỳ Dương chạy lên cầu thang, giọng nói xa dần, “Mưa không to…”
Trên đồng hồ điện tử bên cạnh đồng hồ đo, mười một giờ năm chín biến thành không giờ, Mạnh Chiêu chuyển vô lăng, nhìn Lục Thời Sâm bên cạnh một cái. Mặc dù bình thường Lục Thời Sâm cũng không phải người nói nhiều, nhưng trên đường về hắn có vẻ im lặng khác thường.
Là vì Trịnh Vịnh Niên? Chẳng lẽ cảm xúc áy náy vừa rồi Trịnh Vịnh Niên thể hiện ra khiến hắn lại nghĩ đến điều gì? Hay là vì con trai của Chúc Văn Tú đột nhiên về nước? Mạnh Chiêu nhớ lại dáng vẻ khác thường của Lục Thời Sâm khi nhìn chằm chằm Chúc Văn Tú trong tầng hầm viện điều dưỡng. Con trai Chúc Văn Tú bỗng nhiên mất liên lạc, bây giờ lại bỗng nhiên xuất hiện, Mạnh Chiêu cứ cảm thấy có gì đó kỳ quặc, ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Đang nghĩ gì thế?” Mạnh Chiêu lên tiếng hỏi.
Mới đầu Lục Thời Sâm không nói gì, một lát sau mới trả lời: “Đang nghĩ cơn mưa này lúc nào sẽ to hơn.”
Thấy Lục Thời Sâm hình như không muốn nhiều lời, Mạnh Chiêu lái xe ra khỏi cục thành phố, “Giờ này rồi, lát nữa còn phải trở về thẩm vấn hai khách hàng của lồng tối, ăn đại chút gì đó ở xung quanh thôi.”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.
Mạnh Chiêu lái xe đến một quán mì ven đường cách cục thành phố một cây, lần nào quán mì này cũng bán đến rạng sáng, hương vị cũng được, trước kia cục thành phố tăng ca đến rất khuya, thỉnh thoảng mọi người sẽ tụ tập đến đây ăn khuya.
Ông chủ là người đàn ông trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, đang thu dọn canh thừa của khách trên bàn, thấy hai người đi tới, chú quay đầu hỏi: “Trời mưa rồi, vào ăn trong à?”
“Ăn bên ngoài thôi.” Mạnh Chiêu kéo Lục Thời Sâm ngồi xuống dưới lều che nắng.
Hạt mưa lác đác rơi trên đỉnh lều trên đầu, tiếng vang rả rích càng làm nổi bật lên đêm mưa yên tĩnh. Chấn động lòng người khi vây chặt Trịnh Vịnh Niên cách đây không lâu rõ ràng mới xảy ra hai tiếng trước, nhưng cảm giác cho người ta lại như thể đã cách thật lâu.
Mạnh Chiêu cầm lấy menu, cũng không hỏi ý kiến Lục Thời Sâm đã gọi hai bát mì, dù sao Lục Thời Sâm cũng không sành ăn trong lĩnh vực “ăn” như anh. Sau khi gọi món với ông chủ xong, anh đưa bát đũa dùng một lần cho Lục Thời Sâm, hỏi hắn: “Cảm giác tăng ca thế nào?”
“Bình thường,” Lục Thời Sâm nói, “Cũng không muộn quá.”
“Trước kia cậu tăng ca đến muộn lắm à?” Mạnh Chiêu cầm lấy ấm trà rót nước, bắt đầu tán gẫu với Lục Thời Sâm, “Đúng rồi, ngành tài chính các cậu tăng ca cũng là chuyện thường đúng không. Tình hình công việc ở nước ngoài của cậu sao rồi, ông chủ của cậu chịu thả cậu về nước lâu như thế?”
“Chúng tôi là quan hệ đối tác.” Lục Thời Sâm nói.
Nghe vậy, Mạnh Chiêu hơi bất ngờ: “Đối tác? Tôi đã điều tra tình huống của cậu trong vụ án của Chu Diễn, chẳng phải cậu làm việc cho một tổ chức tài chính đa quốc gia sao?”
“Đó là trong công việc, có lẽ thông tin cập nhật không kịp thời, hai năm trước tôi đã mở một công ty tư vấn với đối tác hiện tại của tôi.”
“Cho nên bây giờ người ngồi trước mặt tôi là một nhà tư bản?” Mạnh Chiêu giật mình nói, “Vậy giai cấp vô sản chúng tôi phải phân rõ giới hạn với cậu.”
Lục Thời Sâm nhìn anh: “Cậu tính phân rõ như thế nào?”
Mạnh Chiêu vốn đang nói đùa nên cười một tiếng sau đó không trả lời câu hỏi này, anh lại hỏi: “Công ty của cậu mở ở nước ngoài, vậy cậu không thể ở mãi trong nước đúng không?”
“Tạm thời sẽ ở trong nước.” Lục Thời Sâm nói.
“Có ý gì?” Mạnh Chiêu cười như không cười nhìn hắn, trên mặt không nhìn ra vẻ vui hờn, vẫn là giọng điệu nửa đùa nửa thật kia, “Cho nên mối quan hệ này của chúng ta là tình duyên sương sớm đúng không?”
“Tình duyên sương sớm[1]?” Lục Thời Sâm chỉ thấp giọng lặp lại mấy chữ này, cũng không nói gì nữa.
[1] tình duyên sương sớm: chỉ tình duyên ngắn ngủi hoặc lâm thời kết hợp
Lúc này ông chủ bưng hai bát mì lên, rắc hành băm xanh biếc lên trên, Mạnh Chiêu cầm lấy đũa trộn đều mì, không thèm để ý nói: “Vậy ngày nào cậu về nước, tôi đi tiễn cậu.” Trong lòng lại nói, nếu thật sự dám mở miệng, xem tôi đánh tên trai đểu cậu thành nửa tàn như thế nào, lại dám đểu lên đầu ông đây.
Lục Thời Sâm đối diện không lên tiếng, một lát sau hắn hỏi Mạnh Chiêu: “Cơ thể cậu sao rồi?”
“Cơ thể gì cơ…” Mạnh Chiêu vừa nuốt một miếng mì xuống thì phản ứng lại hắn đang hỏi gì, suýt nữa bị sặc, anh ho hai tiếng sau đó tức giận nói, “Không được nhắc lại chuyện này!”
Lục Thời Sâm dường như còn muốn hỏi gì đó, nhưng sau khi nhìn Mạnh Chiêu ở đối diện một lát, hắn không nói tiếp nữa và cũng rũ mắt tiếp tục ăn mì.
Một lát sau, sự xấu hổ này chậm rãi dịu đi, Mạnh Chiêu mới lên tiếng: “Đúng rồi, kết quả kiểm tra lại hôm nay của cậu sao rồi?”
“Vẫn ổn,” Lục Thời Sâm nói, “Không có gì đáng ngại.”
“Giao lưu tình cảnh với bố cậu rồi?”
Lục Thời Sâm không trả lời ngay, một lát sau định lên tiếng thì Mạnh Chiêu có cuộc gọi đến.
Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, thấy là Chu Kỳ Dương gọi điện tới, anh bắt máy hỏi: “Chuyện gì?”
Trong điện thoại, giọng điệu của Chu Kỳ Dương gấp gáp: “Anh Chiêu, Nhậm Hải của Dược phẩm Lâm Giang chết mấy ngày trước rồi!”
“Cái gì?” Vẻ mặt Mạnh Chiêu lạnh lẽo, “Chết như thế nào?”
“Con của ông ta nói là vì bị bệnh, chết bệnh. Em bảo họ dẫn con trai của Nhậm Hải về cục để phối hợp điều tra rồi, hơn chục phút nữa mới đến, anh ăn cơm xong rồi về nhìn xem?”
“Được,” Mạnh Chiêu nói, nghĩ ngợi anh lại hỏi, “Trước tiên cậu bảo anh Triều điều tra thêm, xem con trai của ông ta có thể khớp với khách hàng của lồng tối không.”
Cúp điện thoại, thấy vẻ mặt Mạnh Chiêu trở nên nghiêm túc, Lục Thời Sâm hỏi: “Sao vậy?”
“Nhậm Hải của Dược phẩm Lâm Giang đã chết bệnh vài ngày trước rồi.”
Động tác trên tay Lục Thời Sâm cũng dừng lại, “Thời gian tử vong này không khỏi quá trùng hợp.”
“Đúng vậy… ăn xong mì trước đã,” Mạnh Chiêu thúc giục nói, “Lát nữa trở về lấy lời khai của con trai ông ta.”
Mạnh Chiêu vừa ăn mì còn lại, vừa nhớ lại lần anh đến Dược phẩm Lâm Giang vì chuyện của Chu Diễn.
Lúc đó anh dựa theo danh sách bị cáo do Lục Thành Trạch cung cấp, đi tìm Phạm Hân Hân – một người trong tập thể bắt nạt học đường năm đó, Phạm Hân Hân này làm việc ở Dược phẩm Lâm Giang. Lúc hỏi lễ tân tình huống liên quan đến Phạm Hân Hân, Mạnh Chiêu cũng đã hỏi luôn chuyện của Nhậm Hải. Lúc ấu lễ tân nói, hai năm này Nhậm Hải rất ít đến công ty, thay vào đó là con trai ông ta chủ yếu phụ trách sự vụ của công ty.
Về sau xảy ra một loạt vụ án của Lâm Lang, Từ Doanh Doanh, tầng hầm viện dưỡng lão, anh cũng không quan tâm điểm kết nối vi diệu là Dược phẩm Lâm Giang này nữa. Mạnh Chiêu rơi vào trầm tư, vụ án lồng tối vừa bị đào ra, Nhậm Hải bỗng nhiên tử vong, thật sự chỉ đơn giản là chết bệnh sao…
Lục Thời Sâm ở đối diện đã buông đũa xuống, vẫy gọi ông chủ đến tính tiền.
Mưa bên ngoài to hơn một chút, từ mưa nhỏ biến thành hạt mưa, Mạnh Chiêu đứng lên kéo Lục Thời Sâm chạy nhanh về phía xe.
Hai người mở cửa xe từ hai bên ngồi vào, Mạnh Chiêu khởi động xe lái về cục thành phố.
Trở lại cục thành phố, con trai của Nhậm Hải vẫn chưa đến, nhưng một khách hàng khác của lồng tối — Lý Vận Tài của Thiết bị Y tế Gia Ngân đã được đưa đến phòng thẩm vấn, Chu Kỳ Dương và Tống Dương đang phụ trách thẩm vấn.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm nhìn quá trình thẩm vấn một lát trong phòng theo dõi, bởi vì chứng cứ không thể cãi lại, không tốn nhiều sức, vị khách hàng của lồng tối đã giải thích từng tội ác của mình.
Lúc này, sau lưng có cảnh sát đẩy cửa đi vào báo cáo: “Đội phó Mạnh, con trai Nhậm Hải tới rồi.”
“Được.” Mạnh Chiêu đáp một tiếng, lại nói với Chu Kỳ Dương trong phòng thẩm vấn qua tai nghe, “Tiểu Chu, lát nữa cậu nhớ hỏi Lý Vận Tài có biết chuyện tầng hầm viện dưỡng lão không, Ngô Gia Nghĩa hoặc Ngô Vi Hàm có từng mua hoặc bí mật bảo ông ta đưa thiết bị chữa bệnh qua không.”
Chu Kỳ Dương trong phòng thẩm vấn làm động tác “ok”, Mạnh Chiêu đứng thẳng người, tháo tai nghe xuống, đi ra ngoài cùng Lục Thời Sâm.
Dẫn con trai của Nhậm Hải đến phòng lấy lời khai bên cạnh, Mạnh Chiêu chỉ một chỗ ngồi trong đó, nói với y: “Ngồi đi.”
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm ngồi vào đối diện, đánh giá người đàn ông ở trước mắt. Nhìn mặt mũi người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, hơi mập, không phải dáng vẻ già dặn, có lẽ là lần đầu đến cục cảnh sát nên trông hơi sợ dệt, căng thẳng.
“Anh tên là Nhậm Tuấn đúng không?” Mạnh Chiêu lên tiếng hỏi.
“Ừ.” Nhậm Tuấn đan hai bàn tay trước người.
“Cha anh đã qua đời? Chuyện khi nào?”
“Vào mấy ngày trước, qua đời vì bệnh, anh gọi tôi đến đây là muốn hỏi gì?”
Mạnh Chiêu nhìn y: “Khi còn sống cha anh từng là khách hàng của lồng tối, anh có biết chuyện này không?”
Nhậm Tuấn ở đối diện khiến sợ ra mặt: “Lồng tối?”
“Phải,” Xem ra thật sự không giống dáng vẻ biết nội tình, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, lại hỏi, “Anh có biết Ngô Gia Nghĩa không?”
“Biết,” Nhậm Tuấn gật đầu nói, “Chú Ngô là bạn của cha tôi.”
“Bạn? Vậy trong lúc cha anh bị ốm, Ngô Gia Nghĩa có đến chăm sóc ông ấy không?”
“Chú ấy thường xuyên đến thăm cha tôi.”
“Anh Nhậm, anh nói cha anh chết bệnh, xin hỏi ông ấy mắc bệnh gì, mắc bệnh khi nào?”
“Bệnh tình cụ thể vẫn chưa thể kiểm tra rõ, nói đến bệnh của cha tôi, sớm nhất là vì một vụ tai nạn…”
“Nói cụ thể hơn đi,” Mạnh Chiêu nói, “Càng cụ thể càng tốt.”
Nhậm Tuấn bắt đầu nhớ lại: “Một buổi tối hai năm trước, chú Ngô mời cha tôi đi ăn cơm, tối hôm đó chú ấy gọi điện nói với tôi là cha tôi bị tai nạn trên đường về, được chú ấy đưa đến bệnh viện nhà chúng tôi rồi. Lúc tôi chạy đến bệnh viện, ý thức của cha tôi đã không tỉnh táo, mặc dù có thể nhận ra tôi nhưng trên cơ bản không thể nói và đi được. Sau lúc đó, cha tôi vẫn tiếp nhận điều trị trong bệnh viện nhà tôi, ý thức hình như ngày càng mơ hồ, sau đó nữa, tình huống trở nên nghiêm trọng hơn, thỉnh thoảng còn bị ngừng tim. Chú Ngô đặc biệt tìm bác sĩ kiểm tra cho cha tôi, nói là vì tai nạn xe lúc trước va chạm mạnh quá, đã tổn hại đến đại não không thể phục hồi, tim cũng bị ảnh hưởng. Cho đến nửa đêm mười ngày trước, tim ông ấy bỗng nhiên ngừng, người cũng không thể cứu được nữa…”
“Kiểm tra ở bệnh viện Lâm Giang của anh?” Thấy Nhậm Tuấn gật đầu, Mạnh Chiêu lại hỏi, “Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa ông ấy đến bệnh viện khác kiểm tra?”
“Các loại thiết bị ở bệnh viện Lâm Giang chúng tôi là tân tiến nhất, bác sĩ chú Ngô tìm cho cha tôi chắc chắn cũng giỏi nhất, sẽ không có sai lầm.” Nhậm Tuấn nói xong thở dài một hơi.
“Cha anh qua đời vào nửa đêm mười ngày trước đúng không? Đã hỏa táng xác rồi sao?”
“Ừ. Chú Ngô đi cùng tôi?”
“Lúc đó Ngô Gia Nghĩa cũng có mặt?”
“Có.”
“Trước khi cha anh qua đời, lần cuối cùng Ngô Gia Nghĩa thăm ông ấy là khi nào?”
“Là đêm trước khi cha tôi tạ thế, chú ấy dẫn bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho cha tôi.”
“Lúc đó còn có ai nữa?”
“Không có ai, phòng bệnh vip ngoại từ các điều dưỡng lật người, thay thuốc cho cha tôi đúng giờ, người bình thường không thể tùy tiện đi vào, chuyện của cha tôi, vẫn luôn do chú Ngô lo liệu giúp tôi, phương án điều trị cũng do chú Ngô và bác sĩ bàn bạc và quyết định.”
“Nói cách khác, tất cả bác sĩ tham gia chẩn bệnh và điều trị cho cha anh đều do Ngô Gia Nghĩa mang tới?”
“Hình như là vậy.”
Trong lúc một hỏi một trả lời, liên quan đến bệnh và cái chết của Nhậm Hải, đáp án trong lòng Mạnh Chiêu đã ngày càng xác thực.
Im lặng chốc lát, anh hỏi thẳng: “Anh chưa bao giờ nghi ngờ Ngô Gia Nghĩa hại chết cha anh?”
“Hả? Sao có thể, chú Ngô là bạn tốt nhất với cha tôi, chú ấy không thể hại cha tôi…”
Nhìn thằng con ngốc bị người bán còn đếm tiền giúp người ta này, Mạnh Chiêu lập tức giận không chỗ trút, nhưng anh cũng không biểu hiện ra ngoài mà đè cơn giận xuống tiếp tục hỏi: “Ngô Gia Nghĩa và cha anh quen nhau lúc nào?”
“Chắc rất sớm,” Nhậm Tuấn nhớ lại nói, “Tôi nhớ lúc tôi còn bé tí họ đã là bạn bè, thường xuyên ăn cơm bàn chuyện làm ăn với nhau.”
“Vậy sau khi cha anh bị ốm, chuyện của ông ty do anh quản lý à?”
“Mặt ngoài tôi là người chịu trách nhiệm, nhưng tôi không giỏi chuyện quản lý công ty cho lắm, cũng không có hứng thú nên chỉ treo cái tên thôi. Sau khi cha tôi bị tai nạn xe tôi đã chuyển nhượng một phần cổ quyền cho chú Ngô, chủ yếu vẫn là chú ấy phụ trách quản lý sự vụ của công ty, tôi lấy hoa hồng là được.”
“Nói cách khác, anh hoàn toàn không biết gì về chuyện công ty?”
“Cũng không thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, chú Ngô vẫn sẽ báo với tôi một tiếng về vài chuyện quan trọng…”
Không đợi Nhậm Tuấn nói xong, Mạnh Chiêu đã gật đầu: “Được rồi, vậy anh Nhậm tôi tìm hiểu tình huống liên quan tới đây thôi, mấy ngày nay anh đừng ra ngoài, cảnh sát cũng sẽ giám sát anh ở mức độ nhất định, sau đó nếu có gì cần, vẫn hy vọng anh Nhậm có thể phối hợp với cuộc điều tra của chúng tôi,” Anh nói xong vươn tay về phía Nhậm Tuấn.
“Chắc chắn chắc chắn,” Nhậm Tuấn nắm chặt tay anh, “Cảnh sát Mạnh, có gì cần anh cứ liên lạc với tôi.”
Tiễn Nhậm Tuấn xong, Mạnh Chiêu quay ghế xoay, dựa vào lưng ghế đối mặt với Lục Thời Sâm nói: “Nhậm Hải ít nhiều cũng xem như doanh nhân, sao con trai lại tiến bộ thành đức hạnh bảo sao nghe vậy thế này, cũng khó trách Ngô Gia Nghĩa có thể yên tâm để anh ta ở lại trong nước, nếu không đoán chừng anh ta sẽ giống như con trai của Chúc Văn Tú, bị đưa ra nước ngoài.”
“Nhìn như vậy, cái chết của Nhậm Hải không thoát khỏi liên quan đến Ngô Gia Nghĩa.” Lục Thời Sâm nói.
“Đúng rồi, tai nạn xe không giải thích được, chết một cách không hiểu ra sao, trên người Nhậm Hải rốt cuộc có bí mật gì khiến Ngô Gia Nghĩ nóng vội đẩy ông ta vào chỗ chết như thế…”
Đúng lúc này, Chu Kỳ Dương cũng thẩm vấn xong, cậu cầm một xấp tài liệu đi tới, gọi một tiếng “Anh Chiêu”.
Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ Dương: “Thẩm vấn sao rồi?”
“Nhận tội cả, cũng không khai ra khách hàng khác,” Chu Kỳ Dương đi tới, đưa tài liệu cho anh, “Ghi chép thẩm vấn.”
Mạnh Chiêu duỗi tay nhận lấy, nhanh chóng xem ghi chép thẩm vấn, Chu Kỳ Dương nói bên cạnh: “Anh Chiêu, lúc đó quả thực Ngô Vi Hàm bí mật mua thiết bị với ông ta, hơn nữa không ghi vào sổ sách, không có bất kỳ ai biết, nhìn từ tình huống kiểm tra đối chiếu thiết bị chữa bệnh ở tầng hầm viện dưỡng lão, xác thực cũng đều do công ty thiết bị y tế này cung cấp.”
“Thiết bị Y tế là Gia Ngân cung cấp?” Quả nhiên, mỗi người bị Ngô Gia Nghĩa kéo nhập bọn đều là đối tượng lợi dụng của ông ta. Mạnh Chiêu sinh ra suy đoán theo manh mối này, “Vậy thuốc tiêm vào những cô gái ở tầng hầm viện dưỡng lão… Có phải do Dược phẩm Lâm Giang cung cấp không?”
Anh đóng ghi chép thẩm vấn lại và đặt lên bàn, nói với Chu Kỳ Dương: “Lập tức phái người phong tỏa trụ sở chính Dược phẩm Lâm Giang và tất cả công ty con, kiểm soát toàn bộ người phụ trách của các bộ phận chính, đợi tiếp nhận thẩm vấn. Ngoài ra, phong tỏa nghiêm ngặt căn phòng bệnh trước khi Nhậm Hải chết, không cho phép bất kỳ ai tiến vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.