Chương 9: Hi, Siri
Lý Vĩ
22/02/2024
Lương Tị thấy nhàm chán nên nhắm mắt một lúc, sau đó bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, ba Lương gọi hỏi cô có thích nghi với khí hậu và chế độ ăn uống ở Tân Cương hay không.
Lương Tị nói rất tốt, cô có thể thích nghi với mọi thứ, nhưng buổi tối ăn cơm quá muộn, dễ khiến cô tăng cân.
Hai ba con trò chuyện một lúc, Lương Tị cúp điện thoại nhìn Lý Thiên Thuỷ, "Anh có mệt không, để tôi lái cho?" Anh đã lái ba bốn tiếng đồng hồ rồi.
"Tôi không dám mệt." Lý Thiên Thuỷ nói.
Lương Tị sửng sốt một lúc, kịp phản ứng cười lớn, "Ôi trời, anh hiểu lầm rồi, không phải tôi giở trò để không phải lái xe đâu, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi."
"Lấy cho tôi một viên ngậm bạc hà." Lý Thiên Thuỷ ra hiệu cho cô.
Lương Tị mở hộp đổ cho anh một viên, tự mình ngậm một viên, sảng khoái dễ chịu, thuận miệng hỏi anh: "Buổi tối chúng ta ở đâu?"
"Burqin."
"Ở Burqin có gì hấp dẫn?"
"Có vịnh ngũ sắc."
"Được." Lương Tị gật đầu, cầm một miếng mứt lên ăn, hỏi anh: "Anh có muốn ăn không?"
"Tôi không ăn vặt."
"Anh không ăn vậy thì tôi ăn." Lương Tị vừa nhai vừa nhìn lan can hai bên đường cao tốc, "Tại sao một số đường cao tốc có lan can, một số thì không?"
"Không rõ lắm." Lý Thiên Thuỷ nói.
"Chán quá, chúng ta tán gẫu một chút đi?" Lương Tị thương lượng với anh.
"Cô nói đi." Lý Thiên Thuỷ đẩy kính râm của mình.
"Tối qua Lý Thiên Vân có về không?" Lương Tị nhiều chuyện.
Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, không trả lời.
"Không về?" Lương Tị chắc chắn, "Anh ấy không về, đúng không? Tôi biết ngay mà."
"Em trai của anh không phải là một người tốt... người đáng tin cậy." Lương Tị cáo trạng: "Anh ấy ở quê nhà ăn chơi đàng điếm, suốt ngày đi cùng khách hàng đến trung tâm tắm gội. Một lần đi là một ngàn tệ, một ngàn tệ."
...
"Nhưng mà tôi cũng phải thừa nhận em của anh rất có tài ăn nói, có nhà sản xuất yêu cầu giao tiền mặt, nhưng em trai anh lại có bản lĩnh để cho đối phương chuyển hàng trước rồi mới thanh toán. Chị tôi cũng khen anh ấy, nói anh ấy là một thương nhân trời sinh, trên phương diện kinh doanh rất thấu đáo và khéo léo."
"Anh không thông minh bằng em trai anh, nhưng so với anh ấy thì anh thành thật và chững chạc hơn." Lương Tị kết luận xong, vặn nắp bình giữ nhiệt ra, "Tôi uống một chút trà của anh nha." Sau đó rót trà vào nắp bình, vừa thổi vừa uống: "Hai anh em anh bổ sung cho nhau."
"Em tôi không có ý xấu, chỉ là còn ham chơi." Lý Thiên Thuỷ nói.
Lương Tị nghĩ, hai anh em họ đều mất ba từ sớm, hoàn toàn tự lập đi lên từ hai bàn tay trắng, vì vậy chân thành nói: "Hai người giỏi hơn tôi."
"Tôi không biết làm ăn, những năm này tôi đi theo chị mình học được một ít, căn bản là gánh không nổi, hơn nữa tôi cũng thích tiêu tiền, tiêu hết thì lại xin chị." Lương Tị hít một hơi thật sâu, "Tôi thấy mình như một phế vật vậy."
"Hai anh em chúng tôi may mắn, bước ra đời đều có quý nhân giúp đỡ." Lý Thiên Thủy nói: "Cô cũng có bản lĩnh, nếu không chị của cô sẽ không để cho cô toàn quyền quản lý chuyện của nơi này."
Lương Tị hiểu anh đang cố gắng an ủi mình, để không phụ lòng anh, cô chuyển sang một vấn đề nhẹ nhàng hơn, "Lý Thiên Vân nói anh đã từng chăn cừu ở đây?"
"Đúng vậy." Lý Thiên Thuỷ nói: "Là chuyện của mười năm trước rồi, lúc đó tôi có một đồng đội xuất ngũ về quản lý trang trại, nên đến đây chăn cừu vài tháng."
"Chăn cừu vui không?" Lương Tị rất hứng thú.
"Vui. Chỉ cần để mắt đến những con cừu đó và ngăn chúng khỏi bị sói hoang tấn công là được."
"Anh đã bao giờ gặp sói chưa?" Lương Tị ngồi thẳng dậy.
"Gặp rồi, sói xám Thiên Sơn."
"Chúng sẽ tấn công các anh sao?"
"Không, thường thì chúng chỉ tấn công cừu."
"Trông chúng như thế nào?"
"Tương tự như chó, nhưng lớn và hung dữ hơn." Lý Thiên Thuỷ ngừng lại rồi nói thêm: "Lúc không tấn công cừu thì chúng đáng yêu lắm."
"Đáng yêu giống Sói Nhí* đó hả?"
*Phim hoạt hình Cừu vui vẻ và sói xám. Con của hai vợ chồng sói.
Lý Thiên Thuỷ cười không trả lời cô.
"Trong số những con sói mà tôi biết, chỉ có Sói Nhí là đáng yêu nhất." Lương Tị bắt chước cách một con sói tru, "Au~áu~"
Lý Thiên Thuỷ mở cửa sổ xe, hướng ra ngoài cửa sổ, "Hú——"
Cô độc, bi thương, và da diết.
Lương Tị bị sốc, "Anh bắt chước giống quá!"
"Tôi từng chăn cừu, ban đêm thường nghe thấy tiếng sói tru nên bắt chước theo."
"Anh chăn một mình à?"
"Đàn không lớn, một mình tôi là đủ."
"Vậy ban đêm anh cô đơn lắm đúng không?" Lương Tư nhìn anh.
"Coi như ổn."
"Rồi sao lại không chăn nữa?"
"Giao tiếp xã hội quá khép kín, lương thấp, trải nghiệm mấy tháng là đủ rồi, không thể thêm được nữa."
"Không chăn cừu nữa thì anh đi đâu?"
"Trải nhựa đường cao tốc, rồi làm bốc vác trong kho lạnh. Sau này dành dụm tiền mua ô tô chạy chở khách. Xe bảy chỗ giá sáu bảy trăm một ngày. Làm được hai năm thì Thiên Vân đến gặp tôi, nói nhà máy thiết bị vệ sinh trong thị trấn đang phát triển tốt, để tôi thiết lập một điểm bán hàng ở đây."
"Khổ tận cam lai." Lương Tị kết luận.
"Có thể cho là vậy đi."
"Tôi biết xem tướng mạo." Lương Tị nghiêm túc nhìn mặt anh, "Anh giữa trán đầy đặn, mặt cân đối, mày rậm mũi cao, mí mắt to, hai cặp ngươi..."
"Mí mắt to hai cặp ngươi là cái gì?" Lý Thiên Thuỷ bị sốc.
...
Ha ha ha ha ha, Lương Tị không thể nhịn được cười.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ý tôi là mắt hai mí, mắt to!"
Lý Thiên Thủy rẽ vào khu phục vụ, "Chúng ta ăn mì nhé?"
"Ừ." Lương Tị cười mang giày vào, xuống xe.
Lý Thiên Thuỷ gọi món mì nước và mì trộn thịt bằm. Lương Tị vừa ăn mì vừa cười: "Mí mắt to hai cặp ngươi là cái quái gì không biết nữa?"
"Đừng cười nữa, mặt nhăn hết rồi." Lý Thiên Thuỷ nhắc nhở cô.
"Không được, tôi thật sự ăn không nổi." Lương Tị buông đũa xuống. Cô đã ăn gần hết mì trong tô, nhưng để lại rất nhiều thịt bằm và nước sốt.
"Cô gọi thêm một phần mì không đi, lát nữa tôi ăn." Lý Thiên Thuỷ ăn mì, nói: "Ở đây có thể thêm mì miễn phí."
Lương Tị do dự, đi vài bước về phía cửa chắn rồi quay lại, "Ngại quá, tôi không biết phải nói sao cả."
...
"Đồ ngốc." Lý Thiên Thuỷ tự mình đi đến cửa chắn.
"Anh mới là đồ ngốc đó."
"Ở đây thêm mì miễn phí, ai ăn nhiều thì cho thêm, chỉ cần ăn hết là được." Lý Thiên Thuỷ quay lại ngồi xuống.
"Khó nói lắm." Lương Tị quay đầu lại nhìn, các tài xế xe tải ở bàn bên cạnh đều đang gọi thêm mì.
Lý Thiên Thuỷ đổ mì đã nấu chín vào thịt bằm, trộn đều rồi vùi đầu ăn.
Ăn xong, bọn họ tiếp tục lên đường, hành trình suôn sẻ, đến Burqin chỉ mới bốn giờ chiều, toàn bộ hành trình mất hết tám tiếng đồng hồ. Lý Thiên Thuỷ tìm khách sạn, nói: "Chúng ta nghỉ ngơi xong sẽ đi vịnh ngũ sắc."
"Để xem sao đã." Lương Tị ngồi trên xe có chút mệt mỏi.
"Chỗ này thế nào?" Lý Thiên Thuỷ chỉ vào một khách sạn bên đường.
Lương Tị nhìn một chút, "Trông cũng được."
"Chúng ta đi xuống nhìn một chút?"
"Được thôi."
"Chúng ta đến phòng xem thử, nếu không thích thì tìm khách sạn khác." Lý Thiên Thuỷ thương lượng với cô.
"Ừ." Lương Tị mang giày rồi xuống xe. Trước khi xuống xe, hình như nhớ đến điều gì đó, cô nói: "Là khen anh có tướng phú quý, sau này cuộc sống thuận buồm xuôi gió."
"Cái gì?" Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.
"Ý tôi là, anh có tướng mặt phú quý." Lương Tị nhắc lại.
Lý Thiên Thuỷ cười thành tiếng, ra hiệu cho cô đi theo.
Hai người đi theo người phục vụ lên lầu xem phòng, Lương Tị không hài lòng, trang trí trông buồn tẻ và cũ kỹ, trong phòng còn có mùi khó chịu.
"Bây giờ là mùa cao điểm, đây là phòng cuối cùng." Người phục vụ nói.
"Chỉ còn một phòng thôi sao?" Lương Tị lại nhìn Lý Thiên Thuỷ, "Chúng ta tìm tiếp đi?"
Hai người trở lại xe, Lý Thiên Thủy kiểm tra điều hướng, nói: "Có lẽ nên đặt trước qua mạng."
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Lương Tị hỏi.
"Gần đây có một khách sạn cao cấp, chúng ta đi xem thử." Lý Thiên Thuỷ lái theo điều hướng.
Khi đến khách sạn, quầy lễ tân cho biết phòng đã đầy. Hai người lần lượt đi xem bốn năm khách sạn nữa, hoặc là không có phòng, hoặc là phòng ốc quá tồi tàn. Khi tìm được khách sạn thứ sáu, chỉ còn lại một căn phòng tiêu chuẩn và còn tệ hơn nhiều so với căn phòng đầu tiên.
Lý Thiên Thuỷ xem phòng đến mệt, dựa vào tường đợi cô lên tiếng. Anh thì không sao cả, ở đâu anh cũng có thể ngủ được.
"Chúng ta đến khách sạn đầu tiên đi." Lương Tị nói.
"Nếu quay lại mà hết phòng rồi thì sao?" Lý Thiên Thuỷ hỏi.
Lương Tị do dự, nhìn căn phòng một lần nữa, nhấn mạnh: "Đi thử rồi tính."
Hai người quay trở lại đó, căn phòng tiêu chuẩn cuối cùng đã hết, nhưng có một vị khách trả phòng. Lý Thiên Thủy nói thẳng: "Thuê đi, cô ngủ ở chỗ này, tôi đi nơi khác tuỳ tiện tìm một chỗ ngủ là được."
"Anh đừng giằng co nữa, không thì hay là chúng ta kê thêm một cái giường?" Lương Tị hỏi anh: "Đừng nói là anh ngại?"
...
Lý Thiên Thuỷ quẹt thẻ mở cửa, nói đùa với cô: "Mời công chúa hạt đậu vào."
Lương Tị không nói gì.
Lý Thiên Thuỷ rửa mặt trước, sau đó cọ rửa ấm điện, đun một ấm nước nóng, tráng rửa hai cái tách, rồi lấy hai gói trà túi lọc từ ba lô ra.
"Uống một tách trà, nghỉ ngơi một lúc, chạng vạng tối sẽ đến vịnh ngũ sắc." Lý Thiên Thuỷ nói.
Lương Tị sắp xếp đồ vệ sinh cá nhân của mình, không trả lời anh. Làm xong, cô ngồi ở trên đầu giường, bắt đầu xem TV.
Lý Thiên Thuỷ nhận thấy cô không vui, ngồi xuống hỏi cô: "Sao vậy?"
Lương Tị tiếp tục chuyển kênh, vẫn không nói gì.
"Nếu cô mệt mỏi, vậy thì chúng ta không đi nữa?" Lý Thiên Thuỷ thương lượng với cô.
Lương Tị nhìn anh, bắt đầu nói: "Tôi không muốn ngủ trong một căn phòng quá tồi tàn. Tôi nghĩ, đã ra ngoài chơi, ngủ và ăn ngon phải là ưu tiên được xếp hàng đầu, bởi vì chỉ sau khi nghỉ ngơi tốt thì tôi mới có sức mà đi chơi."
"Có thể anh cho rằng đó chỉ là một giấc ngủ qua đêm mà thôi, ở đâu mà chẳng được. Nhưng với tôi thì không được, bất cứ khi nào có thể, tôi muốn được ngủ ở một khách sạn tốt hơn. Việc nghỉ ngơi rất quan trọng, một căn phòng tồi tàn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng và giấc ngủ của tôi."
"Không còn cách nào khác thì không nói làm gì, còn nếu có thể, tôi muốn ở một khách sạn tốt. Nếu như anh cho rằng tôi đạo đức giả, tôi cũng đành chịu."
Lương Tị nói xong trong một hơi.
Lý Thiên Thuỷ nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, một lúc lâu sau anh mới nói: "Lần này là do tôi sơ suất, đáng lẽ tôi nên đặt trước qua mạng, trực tiếp căn cứ vào thời gian tu sửa, chọn cái mới tu sửa trong vòng một năm là được."
"Tôi gọi cô là 'Công chúa hạt đậu' chỉ là trêu cô thôi, không có ý gì khác. Tôi là người thô lỗ, ở đâu cũng có thể ngủ được, chuyện chỗ ở lần này là do tôi sơ suất."
"Nếu cô không vui, cho tôi xin lỗi." Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.
"Tôi cảm giác được anh thấy tôi phiền, cho là tôi õng ẹo và rắc rối." Lương Tị nói.
"Không sao, nữ giới đều rắc rối hơn nam giới mà." Lý Thiên Thuỷ mở cửa sổ để thông gió, "Trước đây tôi chưa từng đi du lịch với cô gái nào cả, nếu sau này có điều gì khiến cô không thoải mái, cô cứ nói ra."
Lương Tị gật đầu nói: "Còn có một chuyện, tôi nghĩ ra ngoài chơi là để thư giãn và giải sầu, không thể gấp rút chạy theo lịch trình như vậy được, nó khiến cho mọi người bực bội và mệt mỏi, việc ra ngoài chơi không còn ý nghĩa gì nữa."
"Dọc đường chúng ta cứ tự do mà chơi, có cảnh đẹp thì ngắm, không có thì thôi. Tôi không quan tâm chuyện mình mất công từ xa đến đây, nếu bỏ lỡ một địa điểm nổi tiếng nào đó thì sẽ tiếc nuối đâu. Chủ yếu ngắm cảnh thôi cũng được."
"Ở đây đường sá xa xôi, danh lam thắng cảnh rất rải rác, danh lam thắng cảnh này cách danh lam thắng cảnh kia hàng trăm km là điều bình thường. Không thể tránh khỏi việc đi sai đường." Lý Thiên Thuỷ nói.
"Tôi hiểu." Lương Tị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi đọc được rất nhiều bình luận trên mạng, nói rằng những danh lam thắng cảnh ở đây rất xa, có một số cần phải dậy từ bốn năm giờ sáng để lên đường."
"Đó là đoàn du lịch, còn chúng ta thì giờ giấc tự do, bảy tám giờ sáng bắt đầu cũng được."
"Ừ." Lương Tị cười nói.
"Bởi vì chuyện này mà không vui?" Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.
...
Lương Tị phớt lờ anh, giả vờ không hiểu.
"Vịnh ngũ sắc cách đây nửa tiếng đi xe, mặt trời lặn lúc hoàng hôn là đẹp nhất." Lý Thiên Thuỷ dựa vào cửa sổ nói: "Nếu hôm nay không đi, vậy thì ngày mai chúng ta đến Hồ Kanas, sẽ không quay lại..."
"Đi!" Lương Tị nói.
"Vậy chúng ta sẽ đi lúc bảy tám giờ." Lý Thiên Thủy ngồi trở lại trên giường nhỏ ngáp một cái.
"Còn hai tiếng nữa, anh nghỉ ngơi một chút đi?" Lương Tị nhìn anh.
Lý Thiên Thuỷ uống một ngụm trà, nằm xuống chiếc giường nhỏ, không tới vài phút đã ngủ mất rồi.
Lương Tị cũng tắt TV nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng lại không thể ngủ được, vì vậy cô lặng lẽ đi ra ngoài.
Cô muốn đi xe đạp một vòng quanh thị trấn, nhưng ở đây không có, nên cô đã thuê một chiếc taxi và để tài xế chạy lòng vòng.
Khi Lý Thiên Thuỷ bị đồng hồ báo thức đánh thức, Lương Tị đã trở về và đang loay hoay trong phòng tắm, thấy anh tỉnh dậy, cô đưa cho anh chiếc bình giữ nhiệt, "Tôi vừa ra ngoài đi dạo, mua cho anh một ít trà la hán quả, có thể thanh nhiệt và nhuận phổi."
"Cảm ơn." Lý Thiên Thuỷ nhận lấy.
"Không có gì." Lương Tị nằm ở trên giường tìm điện thoại di động, hồi lâu cũng không tìm được, liền gọi: "Hi, Siri."
"Hi, Siri."
"Siri là cái gì?" Giống như một cán bộ kỳ cựu, Lý Thiên Thuỷ thổi trà trong nắp và uống từng ngụm nhỏ.
...
"Thú cưng của tôi."
"Cô đã mua thú cưng?" Lý Thiên Thuỷ giật mình.
Lương Tị lại hét vào phòng tắm: "Hi, Siri. Cưng đang ở đâu?"
Phòng tắm trả lời: Tôi ở đây!
Lương Tị đi lấy điện thoại, trả lời một tin nhắn.
Lý Thiên Thuỷ nhìn vào chiếc điện thoại cùng kiểu của chính mình, do dự một lúc lâu rồi gọi lớn: "Hi, Siri."
Siri không hề phản ứng với anh.
"Điện thoại di động của anh có phải là hàng lậu không đó?" Lương Tị ngồi xuống, "Hàng chính hãng đều có Siri, nó sẽ trò chuyện với anh." Nói xong liền cho anh xem.
"Tôi mua ở cửa hàng chính hãng."
"Vậy thì tôi cũng bó tay." Lương Tị nhún vai, "Có lẽ do anh ăn ở sao đó nên nó mới không muốn nói chuyện với anh."
...
Lý Thiên Thuỷ không để ý đến cô, đi vào phòng tắm.
Lương Tị cầm điện thoại di động của anh lặng lẽ đi ra ngoài, hai phút sau trở lại, đem điện thoại di động để đại ở một chỗ, thúc giục anh: "Đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi."
Lý Thiên Thuỷ lấy chìa khóa xe và bình giữ nhiệt, bắt đầu tìm điện thoại của mình, Lương Tị đã thay giày xong, thản nhiên gọi: "Hi, Siri, cưng đang ở đâu?"
Hai điện thoại di động trả lời cùng một lúc: Tôi ở đây!
...
Lương Tị chỉ cho Lý Thiên Thuỷ đang bị bất ngờ, "Kìa, điện thoại của anh ở đằng kia."
Lý Thiên Thuỷ cầm điện thoại di động lên, không nói tiếng nào.
Khi ra khỏi thang máy thì lặng lẽ tra Baidu: Siri là gì?
Lương Tị nói rất tốt, cô có thể thích nghi với mọi thứ, nhưng buổi tối ăn cơm quá muộn, dễ khiến cô tăng cân.
Hai ba con trò chuyện một lúc, Lương Tị cúp điện thoại nhìn Lý Thiên Thuỷ, "Anh có mệt không, để tôi lái cho?" Anh đã lái ba bốn tiếng đồng hồ rồi.
"Tôi không dám mệt." Lý Thiên Thuỷ nói.
Lương Tị sửng sốt một lúc, kịp phản ứng cười lớn, "Ôi trời, anh hiểu lầm rồi, không phải tôi giở trò để không phải lái xe đâu, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi."
"Lấy cho tôi một viên ngậm bạc hà." Lý Thiên Thuỷ ra hiệu cho cô.
Lương Tị mở hộp đổ cho anh một viên, tự mình ngậm một viên, sảng khoái dễ chịu, thuận miệng hỏi anh: "Buổi tối chúng ta ở đâu?"
"Burqin."
"Ở Burqin có gì hấp dẫn?"
"Có vịnh ngũ sắc."
"Được." Lương Tị gật đầu, cầm một miếng mứt lên ăn, hỏi anh: "Anh có muốn ăn không?"
"Tôi không ăn vặt."
"Anh không ăn vậy thì tôi ăn." Lương Tị vừa nhai vừa nhìn lan can hai bên đường cao tốc, "Tại sao một số đường cao tốc có lan can, một số thì không?"
"Không rõ lắm." Lý Thiên Thuỷ nói.
"Chán quá, chúng ta tán gẫu một chút đi?" Lương Tị thương lượng với anh.
"Cô nói đi." Lý Thiên Thuỷ đẩy kính râm của mình.
"Tối qua Lý Thiên Vân có về không?" Lương Tị nhiều chuyện.
Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, không trả lời.
"Không về?" Lương Tị chắc chắn, "Anh ấy không về, đúng không? Tôi biết ngay mà."
"Em trai của anh không phải là một người tốt... người đáng tin cậy." Lương Tị cáo trạng: "Anh ấy ở quê nhà ăn chơi đàng điếm, suốt ngày đi cùng khách hàng đến trung tâm tắm gội. Một lần đi là một ngàn tệ, một ngàn tệ."
...
"Nhưng mà tôi cũng phải thừa nhận em của anh rất có tài ăn nói, có nhà sản xuất yêu cầu giao tiền mặt, nhưng em trai anh lại có bản lĩnh để cho đối phương chuyển hàng trước rồi mới thanh toán. Chị tôi cũng khen anh ấy, nói anh ấy là một thương nhân trời sinh, trên phương diện kinh doanh rất thấu đáo và khéo léo."
"Anh không thông minh bằng em trai anh, nhưng so với anh ấy thì anh thành thật và chững chạc hơn." Lương Tị kết luận xong, vặn nắp bình giữ nhiệt ra, "Tôi uống một chút trà của anh nha." Sau đó rót trà vào nắp bình, vừa thổi vừa uống: "Hai anh em anh bổ sung cho nhau."
"Em tôi không có ý xấu, chỉ là còn ham chơi." Lý Thiên Thuỷ nói.
Lương Tị nghĩ, hai anh em họ đều mất ba từ sớm, hoàn toàn tự lập đi lên từ hai bàn tay trắng, vì vậy chân thành nói: "Hai người giỏi hơn tôi."
"Tôi không biết làm ăn, những năm này tôi đi theo chị mình học được một ít, căn bản là gánh không nổi, hơn nữa tôi cũng thích tiêu tiền, tiêu hết thì lại xin chị." Lương Tị hít một hơi thật sâu, "Tôi thấy mình như một phế vật vậy."
"Hai anh em chúng tôi may mắn, bước ra đời đều có quý nhân giúp đỡ." Lý Thiên Thủy nói: "Cô cũng có bản lĩnh, nếu không chị của cô sẽ không để cho cô toàn quyền quản lý chuyện của nơi này."
Lương Tị hiểu anh đang cố gắng an ủi mình, để không phụ lòng anh, cô chuyển sang một vấn đề nhẹ nhàng hơn, "Lý Thiên Vân nói anh đã từng chăn cừu ở đây?"
"Đúng vậy." Lý Thiên Thuỷ nói: "Là chuyện của mười năm trước rồi, lúc đó tôi có một đồng đội xuất ngũ về quản lý trang trại, nên đến đây chăn cừu vài tháng."
"Chăn cừu vui không?" Lương Tị rất hứng thú.
"Vui. Chỉ cần để mắt đến những con cừu đó và ngăn chúng khỏi bị sói hoang tấn công là được."
"Anh đã bao giờ gặp sói chưa?" Lương Tị ngồi thẳng dậy.
"Gặp rồi, sói xám Thiên Sơn."
"Chúng sẽ tấn công các anh sao?"
"Không, thường thì chúng chỉ tấn công cừu."
"Trông chúng như thế nào?"
"Tương tự như chó, nhưng lớn và hung dữ hơn." Lý Thiên Thuỷ ngừng lại rồi nói thêm: "Lúc không tấn công cừu thì chúng đáng yêu lắm."
"Đáng yêu giống Sói Nhí* đó hả?"
*Phim hoạt hình Cừu vui vẻ và sói xám. Con của hai vợ chồng sói.
Lý Thiên Thuỷ cười không trả lời cô.
"Trong số những con sói mà tôi biết, chỉ có Sói Nhí là đáng yêu nhất." Lương Tị bắt chước cách một con sói tru, "Au~áu~"
Lý Thiên Thuỷ mở cửa sổ xe, hướng ra ngoài cửa sổ, "Hú——"
Cô độc, bi thương, và da diết.
Lương Tị bị sốc, "Anh bắt chước giống quá!"
"Tôi từng chăn cừu, ban đêm thường nghe thấy tiếng sói tru nên bắt chước theo."
"Anh chăn một mình à?"
"Đàn không lớn, một mình tôi là đủ."
"Vậy ban đêm anh cô đơn lắm đúng không?" Lương Tư nhìn anh.
"Coi như ổn."
"Rồi sao lại không chăn nữa?"
"Giao tiếp xã hội quá khép kín, lương thấp, trải nghiệm mấy tháng là đủ rồi, không thể thêm được nữa."
"Không chăn cừu nữa thì anh đi đâu?"
"Trải nhựa đường cao tốc, rồi làm bốc vác trong kho lạnh. Sau này dành dụm tiền mua ô tô chạy chở khách. Xe bảy chỗ giá sáu bảy trăm một ngày. Làm được hai năm thì Thiên Vân đến gặp tôi, nói nhà máy thiết bị vệ sinh trong thị trấn đang phát triển tốt, để tôi thiết lập một điểm bán hàng ở đây."
"Khổ tận cam lai." Lương Tị kết luận.
"Có thể cho là vậy đi."
"Tôi biết xem tướng mạo." Lương Tị nghiêm túc nhìn mặt anh, "Anh giữa trán đầy đặn, mặt cân đối, mày rậm mũi cao, mí mắt to, hai cặp ngươi..."
"Mí mắt to hai cặp ngươi là cái gì?" Lý Thiên Thuỷ bị sốc.
...
Ha ha ha ha ha, Lương Tị không thể nhịn được cười.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ý tôi là mắt hai mí, mắt to!"
Lý Thiên Thủy rẽ vào khu phục vụ, "Chúng ta ăn mì nhé?"
"Ừ." Lương Tị cười mang giày vào, xuống xe.
Lý Thiên Thuỷ gọi món mì nước và mì trộn thịt bằm. Lương Tị vừa ăn mì vừa cười: "Mí mắt to hai cặp ngươi là cái quái gì không biết nữa?"
"Đừng cười nữa, mặt nhăn hết rồi." Lý Thiên Thuỷ nhắc nhở cô.
"Không được, tôi thật sự ăn không nổi." Lương Tị buông đũa xuống. Cô đã ăn gần hết mì trong tô, nhưng để lại rất nhiều thịt bằm và nước sốt.
"Cô gọi thêm một phần mì không đi, lát nữa tôi ăn." Lý Thiên Thuỷ ăn mì, nói: "Ở đây có thể thêm mì miễn phí."
Lương Tị do dự, đi vài bước về phía cửa chắn rồi quay lại, "Ngại quá, tôi không biết phải nói sao cả."
...
"Đồ ngốc." Lý Thiên Thuỷ tự mình đi đến cửa chắn.
"Anh mới là đồ ngốc đó."
"Ở đây thêm mì miễn phí, ai ăn nhiều thì cho thêm, chỉ cần ăn hết là được." Lý Thiên Thuỷ quay lại ngồi xuống.
"Khó nói lắm." Lương Tị quay đầu lại nhìn, các tài xế xe tải ở bàn bên cạnh đều đang gọi thêm mì.
Lý Thiên Thuỷ đổ mì đã nấu chín vào thịt bằm, trộn đều rồi vùi đầu ăn.
Ăn xong, bọn họ tiếp tục lên đường, hành trình suôn sẻ, đến Burqin chỉ mới bốn giờ chiều, toàn bộ hành trình mất hết tám tiếng đồng hồ. Lý Thiên Thuỷ tìm khách sạn, nói: "Chúng ta nghỉ ngơi xong sẽ đi vịnh ngũ sắc."
"Để xem sao đã." Lương Tị ngồi trên xe có chút mệt mỏi.
"Chỗ này thế nào?" Lý Thiên Thuỷ chỉ vào một khách sạn bên đường.
Lương Tị nhìn một chút, "Trông cũng được."
"Chúng ta đi xuống nhìn một chút?"
"Được thôi."
"Chúng ta đến phòng xem thử, nếu không thích thì tìm khách sạn khác." Lý Thiên Thuỷ thương lượng với cô.
"Ừ." Lương Tị mang giày rồi xuống xe. Trước khi xuống xe, hình như nhớ đến điều gì đó, cô nói: "Là khen anh có tướng phú quý, sau này cuộc sống thuận buồm xuôi gió."
"Cái gì?" Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.
"Ý tôi là, anh có tướng mặt phú quý." Lương Tị nhắc lại.
Lý Thiên Thuỷ cười thành tiếng, ra hiệu cho cô đi theo.
Hai người đi theo người phục vụ lên lầu xem phòng, Lương Tị không hài lòng, trang trí trông buồn tẻ và cũ kỹ, trong phòng còn có mùi khó chịu.
"Bây giờ là mùa cao điểm, đây là phòng cuối cùng." Người phục vụ nói.
"Chỉ còn một phòng thôi sao?" Lương Tị lại nhìn Lý Thiên Thuỷ, "Chúng ta tìm tiếp đi?"
Hai người trở lại xe, Lý Thiên Thủy kiểm tra điều hướng, nói: "Có lẽ nên đặt trước qua mạng."
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Lương Tị hỏi.
"Gần đây có một khách sạn cao cấp, chúng ta đi xem thử." Lý Thiên Thuỷ lái theo điều hướng.
Khi đến khách sạn, quầy lễ tân cho biết phòng đã đầy. Hai người lần lượt đi xem bốn năm khách sạn nữa, hoặc là không có phòng, hoặc là phòng ốc quá tồi tàn. Khi tìm được khách sạn thứ sáu, chỉ còn lại một căn phòng tiêu chuẩn và còn tệ hơn nhiều so với căn phòng đầu tiên.
Lý Thiên Thuỷ xem phòng đến mệt, dựa vào tường đợi cô lên tiếng. Anh thì không sao cả, ở đâu anh cũng có thể ngủ được.
"Chúng ta đến khách sạn đầu tiên đi." Lương Tị nói.
"Nếu quay lại mà hết phòng rồi thì sao?" Lý Thiên Thuỷ hỏi.
Lương Tị do dự, nhìn căn phòng một lần nữa, nhấn mạnh: "Đi thử rồi tính."
Hai người quay trở lại đó, căn phòng tiêu chuẩn cuối cùng đã hết, nhưng có một vị khách trả phòng. Lý Thiên Thủy nói thẳng: "Thuê đi, cô ngủ ở chỗ này, tôi đi nơi khác tuỳ tiện tìm một chỗ ngủ là được."
"Anh đừng giằng co nữa, không thì hay là chúng ta kê thêm một cái giường?" Lương Tị hỏi anh: "Đừng nói là anh ngại?"
...
Lý Thiên Thuỷ quẹt thẻ mở cửa, nói đùa với cô: "Mời công chúa hạt đậu vào."
Lương Tị không nói gì.
Lý Thiên Thuỷ rửa mặt trước, sau đó cọ rửa ấm điện, đun một ấm nước nóng, tráng rửa hai cái tách, rồi lấy hai gói trà túi lọc từ ba lô ra.
"Uống một tách trà, nghỉ ngơi một lúc, chạng vạng tối sẽ đến vịnh ngũ sắc." Lý Thiên Thuỷ nói.
Lương Tị sắp xếp đồ vệ sinh cá nhân của mình, không trả lời anh. Làm xong, cô ngồi ở trên đầu giường, bắt đầu xem TV.
Lý Thiên Thuỷ nhận thấy cô không vui, ngồi xuống hỏi cô: "Sao vậy?"
Lương Tị tiếp tục chuyển kênh, vẫn không nói gì.
"Nếu cô mệt mỏi, vậy thì chúng ta không đi nữa?" Lý Thiên Thuỷ thương lượng với cô.
Lương Tị nhìn anh, bắt đầu nói: "Tôi không muốn ngủ trong một căn phòng quá tồi tàn. Tôi nghĩ, đã ra ngoài chơi, ngủ và ăn ngon phải là ưu tiên được xếp hàng đầu, bởi vì chỉ sau khi nghỉ ngơi tốt thì tôi mới có sức mà đi chơi."
"Có thể anh cho rằng đó chỉ là một giấc ngủ qua đêm mà thôi, ở đâu mà chẳng được. Nhưng với tôi thì không được, bất cứ khi nào có thể, tôi muốn được ngủ ở một khách sạn tốt hơn. Việc nghỉ ngơi rất quan trọng, một căn phòng tồi tàn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng và giấc ngủ của tôi."
"Không còn cách nào khác thì không nói làm gì, còn nếu có thể, tôi muốn ở một khách sạn tốt. Nếu như anh cho rằng tôi đạo đức giả, tôi cũng đành chịu."
Lương Tị nói xong trong một hơi.
Lý Thiên Thuỷ nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, một lúc lâu sau anh mới nói: "Lần này là do tôi sơ suất, đáng lẽ tôi nên đặt trước qua mạng, trực tiếp căn cứ vào thời gian tu sửa, chọn cái mới tu sửa trong vòng một năm là được."
"Tôi gọi cô là 'Công chúa hạt đậu' chỉ là trêu cô thôi, không có ý gì khác. Tôi là người thô lỗ, ở đâu cũng có thể ngủ được, chuyện chỗ ở lần này là do tôi sơ suất."
"Nếu cô không vui, cho tôi xin lỗi." Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.
"Tôi cảm giác được anh thấy tôi phiền, cho là tôi õng ẹo và rắc rối." Lương Tị nói.
"Không sao, nữ giới đều rắc rối hơn nam giới mà." Lý Thiên Thuỷ mở cửa sổ để thông gió, "Trước đây tôi chưa từng đi du lịch với cô gái nào cả, nếu sau này có điều gì khiến cô không thoải mái, cô cứ nói ra."
Lương Tị gật đầu nói: "Còn có một chuyện, tôi nghĩ ra ngoài chơi là để thư giãn và giải sầu, không thể gấp rút chạy theo lịch trình như vậy được, nó khiến cho mọi người bực bội và mệt mỏi, việc ra ngoài chơi không còn ý nghĩa gì nữa."
"Dọc đường chúng ta cứ tự do mà chơi, có cảnh đẹp thì ngắm, không có thì thôi. Tôi không quan tâm chuyện mình mất công từ xa đến đây, nếu bỏ lỡ một địa điểm nổi tiếng nào đó thì sẽ tiếc nuối đâu. Chủ yếu ngắm cảnh thôi cũng được."
"Ở đây đường sá xa xôi, danh lam thắng cảnh rất rải rác, danh lam thắng cảnh này cách danh lam thắng cảnh kia hàng trăm km là điều bình thường. Không thể tránh khỏi việc đi sai đường." Lý Thiên Thuỷ nói.
"Tôi hiểu." Lương Tị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi đọc được rất nhiều bình luận trên mạng, nói rằng những danh lam thắng cảnh ở đây rất xa, có một số cần phải dậy từ bốn năm giờ sáng để lên đường."
"Đó là đoàn du lịch, còn chúng ta thì giờ giấc tự do, bảy tám giờ sáng bắt đầu cũng được."
"Ừ." Lương Tị cười nói.
"Bởi vì chuyện này mà không vui?" Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.
...
Lương Tị phớt lờ anh, giả vờ không hiểu.
"Vịnh ngũ sắc cách đây nửa tiếng đi xe, mặt trời lặn lúc hoàng hôn là đẹp nhất." Lý Thiên Thuỷ dựa vào cửa sổ nói: "Nếu hôm nay không đi, vậy thì ngày mai chúng ta đến Hồ Kanas, sẽ không quay lại..."
"Đi!" Lương Tị nói.
"Vậy chúng ta sẽ đi lúc bảy tám giờ." Lý Thiên Thủy ngồi trở lại trên giường nhỏ ngáp một cái.
"Còn hai tiếng nữa, anh nghỉ ngơi một chút đi?" Lương Tị nhìn anh.
Lý Thiên Thuỷ uống một ngụm trà, nằm xuống chiếc giường nhỏ, không tới vài phút đã ngủ mất rồi.
Lương Tị cũng tắt TV nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng lại không thể ngủ được, vì vậy cô lặng lẽ đi ra ngoài.
Cô muốn đi xe đạp một vòng quanh thị trấn, nhưng ở đây không có, nên cô đã thuê một chiếc taxi và để tài xế chạy lòng vòng.
Khi Lý Thiên Thuỷ bị đồng hồ báo thức đánh thức, Lương Tị đã trở về và đang loay hoay trong phòng tắm, thấy anh tỉnh dậy, cô đưa cho anh chiếc bình giữ nhiệt, "Tôi vừa ra ngoài đi dạo, mua cho anh một ít trà la hán quả, có thể thanh nhiệt và nhuận phổi."
"Cảm ơn." Lý Thiên Thuỷ nhận lấy.
"Không có gì." Lương Tị nằm ở trên giường tìm điện thoại di động, hồi lâu cũng không tìm được, liền gọi: "Hi, Siri."
"Hi, Siri."
"Siri là cái gì?" Giống như một cán bộ kỳ cựu, Lý Thiên Thuỷ thổi trà trong nắp và uống từng ngụm nhỏ.
...
"Thú cưng của tôi."
"Cô đã mua thú cưng?" Lý Thiên Thuỷ giật mình.
Lương Tị lại hét vào phòng tắm: "Hi, Siri. Cưng đang ở đâu?"
Phòng tắm trả lời: Tôi ở đây!
Lương Tị đi lấy điện thoại, trả lời một tin nhắn.
Lý Thiên Thuỷ nhìn vào chiếc điện thoại cùng kiểu của chính mình, do dự một lúc lâu rồi gọi lớn: "Hi, Siri."
Siri không hề phản ứng với anh.
"Điện thoại di động của anh có phải là hàng lậu không đó?" Lương Tị ngồi xuống, "Hàng chính hãng đều có Siri, nó sẽ trò chuyện với anh." Nói xong liền cho anh xem.
"Tôi mua ở cửa hàng chính hãng."
"Vậy thì tôi cũng bó tay." Lương Tị nhún vai, "Có lẽ do anh ăn ở sao đó nên nó mới không muốn nói chuyện với anh."
...
Lý Thiên Thuỷ không để ý đến cô, đi vào phòng tắm.
Lương Tị cầm điện thoại di động của anh lặng lẽ đi ra ngoài, hai phút sau trở lại, đem điện thoại di động để đại ở một chỗ, thúc giục anh: "Đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi."
Lý Thiên Thuỷ lấy chìa khóa xe và bình giữ nhiệt, bắt đầu tìm điện thoại của mình, Lương Tị đã thay giày xong, thản nhiên gọi: "Hi, Siri, cưng đang ở đâu?"
Hai điện thoại di động trả lời cùng một lúc: Tôi ở đây!
...
Lương Tị chỉ cho Lý Thiên Thuỷ đang bị bất ngờ, "Kìa, điện thoại của anh ở đằng kia."
Lý Thiên Thuỷ cầm điện thoại di động lên, không nói tiếng nào.
Khi ra khỏi thang máy thì lặng lẽ tra Baidu: Siri là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.