Chương 32: Nhiều chuyện
Lý Vĩ
25/02/2024
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào chợ, trước tiên đi mua trái cây, Lương Tị nhìn thấy dưa Hami liền nói: "Ba em thích ăn dưa Hami, lúc về em sẽ mua một ít."
"Được." Lý Thiên Thuỷ nói: "Chúng ta có thể mua một thùng rồi gửi ký gửi..."
"Không cần đâu, mẹ em sẽ không cho ba em ăn đồ ăn có nhiều đường, chỉ mua một ít mang về nhà thôi."
Họ đi ra với một túi trái cây, rồi lại đi qua chỗ bán thức ăn. Lý Thiên Thuỷ chọn hai con cá ngũ sắc, nói loại cá này chỉ có ở Tân Cương, về anh sẽ nướng cho cô ăn.
Lương Tị nghĩ hai con quá nhiều nên ngăn anh lại, "Một con là đủ rồi."
"Một con không đủ."
"Em cũng không thích ăn cá."
"Vậy người nào lúc nào cũng nghĩ đến món cá chó nướng vậy? Nửa đêm còn lừa anh dẫn ra ngoài ăn?"
...
Lương Tị không muốn nghe, coi như mình bị điếc, đi đến quầy hàng phía trước để mua rau. Cô cũng giỏi đi chợ, mấy năm qua cũng dần học được một số kỹ năng nấu ăn.
Lý Thiên Thuỷ nhìn người đang vùi đầu lựa rau rất ra dáng mẹ hiền vợ đảm kia với ánh mắt rất dịu dàng. Anh mang cá đến đó, Lương Tị đưa anh ngửi mùi rau kinh giới, nói một cách rất ngạc nhiên: "Em nghĩ chỉ có quê chúng ta mới có rau kinh giới."
"Mùi này nồng hơn ở quê chúng ta." Lý Thiên Thuỷ ngửi xong thì nói.
"Trước đây em không quen ăn nó. Bây giờ thì có thể ăn một ít." Lương Tị vừa lựa rau kinh giới vừa nói: "Mẹ em làm dưa leo trộn thích cho thứ này vào, còn ba em thì thích ăn với mì trứng."
"Anh cũng thích cho rau kinh giới vào mì trứng." Lý Thiên Thuỷ cũng nói.
"Vậy anh và ba em hợp nhau rồi." Lương Tị nói xấu: "Không bỏ rau kinh giới và tỏi vào thì ba em sẽ không ăn mì trứng, em ghét tỏi vô cùng, ăn vào miệng toàn là mùi."
"Súc miệng, ăn kẹo cao su là được mà." Lý Thiên Thuỷ giúp cô lựa rau kinh giới, sau đó nói: "Anh cũng thích bỏ rau kinh giới vào dưa leo."
"Vậy anh cũng hợp với mẹ em." Lương Tị thuận theo ý anh.
Lý Thiên Thuỷ rất vui, "Ba mẹ em có ấn tượng rất tốt về anh, anh và hai bác từng ngồi cùng bàn trong tiệc cưới, hai bác khen anh là người có lý trí, trán cằm đầy đặn, là người có phúc tướng, có tướng làm quan."
"Chuyện khi nào vậy?"
Lý Thiên Thuỷ suy nghĩ một lúc, "Hồi anh mười hai mười ba tuổi."
Lương Tị cười sắp chết, hỏi anh: "Anh không nhận ra đây là lời khách sáo của mẹ em sao?"
Lý Thiên Thuỷ mặc kệ, anh coi như đó là lời thật lòng.
Lương Tị quan sát mặt anh, chân thành nói: "Đúng là có tướng làm vua làm quan thật."
...
Khi ra khỏi chợ, họ đi ngang qua một cây cột chịu lực, trên đó có tấm áp phích Mã Vân bị photoshop thành Thần Tài. Lương Tị muốn kéo anh lại chụp hình cùng để lấy hên.
Lý Thiên Thuỷ không đồng ý, anh ngồi xổm trước gian hàng của một người trồng hoa, tay ôm một bó hoa hồng lớn. Lương Tị ngồi bên cạnh anh nói: "Ở nhà không có bình hoa."
Anh tiện thể đi sang một gian hàng khác mua một chiếc bình thủy tinh, loại bình thường quê kệch, mười tệ một bình. Lương Tị thẳng thắn lắc đầu, mày nhíu lại như có thể kẹp chết cả một con ruồi.
Lý Thiên Thuỷ thật sự thích nó, nói rằng tận cùng của quê kệch chính là tao nhã. Hơn nữa căn hộ là do họ thuê, không phải nhà riêng của họ, mua đồ mắt tiền cũng đâu có mang đi được.
Lương Tị nói ánh mắt của anh quá thấp, thấp đến mức hết thuốc chữa luôn rồi. Nhưng mà ai kia lại rất ngông nghênh, trong lòng ôm một chiếc bình, ngón tay thì móc túi rau, ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời đả kích của cô.
Hai người dạo quanh khu chợ một vòng, Lương Tị giục anh, nói đã chín giờ rưỡi rồi, anh phải đi làm. Anh nói không vội, đi vệ sinh cái đã.
Lương Tị ngồi bên vệ đường đợi anh, gạo, dầu và muối chất đầy ở dưới chân. Một lúc lâu sau, anh thần bí trở lại, từ sau lưng lấy ra một gói dây thun cực lớn, nói — siêu rẻ, một tệ hai bịch, giống với loại hai tệ một sợi mà cô mua ở cửa hàng đắt tiền. Sợ cô không tin, anh còn mở một bịch ra cho cô xem.
Lương Tị cười muốn điên, ngồi xổm trên mặt đất không đi nổi.
Lúc Lý Thiên Thuỷ đi vệ sinh thì tình cờ nhìn thấy một bà cụ bày lược, kẹp tóc, thun cột tóc và những thứ lặt vặt khác ra bán, anh hỏi giá, cuối cùng mua tất cả số thun cột tóc đó.
Tổng cộng có ba bốn trăm sợi, mỗi ngày vứt một sợi cũng đủ để cô vứt cả năm.
Ở bên nhau nhiều ngày như vậy, nhưng ngày nào Lương Tị cũng đều phải nói một câu: Thun cột tóc của em đâu?
Trên đường trở về, Lý Thiên Thuỷ xách đồ ăn, Lương Tị thì ôm chiếc bình và những bông hoa màu hồng, trên tai giắt một đọt rau kinh giới. Hai người thảo luận xem rau kinh giới có thể làm gì, kết hợp với món gì thì ngon nhất, và làm cách nào để giữ nguyên mùi vị của nó.
Lương Tị nói trước nhà cô có trồng cây này, đêm mùa hè giắt hai nhánh vào tai, có thể xua đuổi côn trùng và muỗi, có tác dụng tương tự như lá bạc hà.
Lý Thiên Thuỷ đưa cô trở lại căn hộ rồi đi làm, Lương Tị dọn dẹp căn hộ một lượt, chuẩn bị lặt rau, chờ anh về nấu bữa trưa. Đang lúc vừa làm vừa ngâm nga một bài hát, điện thoại của cô ở trên bàn rung lên, Lương Minh Nguyệt gọi đến, nói mẹ Lương đã bị ngã ở trong phòng lắm, bị thương ở xương cụt, kêu cô mua vé quay về ngay.
Trái tim của Lương Tị hoàn toàn như muốn nổ tung. Từ sáng dậy mí mắt bên phải của cô cứ giật giật, linh cảm như có chuyện sắp xảy ra. Cô gọi điện cho Lý Thiên Thuỷ trước, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý. Lý Thiên Thuỷ quay lại, hỏi cô về bằng cách nào, cô nói đi tàu lửa quá chậm, muốn đặt vé máy bay.
"Em có thể ngồi máy bay sao?" Lý Thiên Thuỷ hỏi.
"Thử xem sao, cố gắng vượt qua lần này thì sẽ ổn thôi." Lương Tị nói: "Giờ không có vé tàu, với lại cũng chậm nữa."
Lý Thiên Thủy ngồi xuống tìm vé máy bay, chuyến bay gần nhất là chín giờ tối, anh nói: "Anh đưa em về, ngày mai đi chuyến sớm nhất về lại đây."
"Được." Lương Tị ngồi bên cạnh anh, đưa cho anh số căn cước của mình.
"Có cần phải phẫu thuật không?" Lý Thiên Thuỷ hỏi.
"Bác sĩ nói không cần, nhưng phải nằm trên giường nghỉ ngơi ba tháng." Lương Tị nói: "Tối hôm qua mẹ bị ngã, chị em đi công tác ở Thượng Hải, ba em cũng không nói với chúng em. Hôm nay kiểm tra xong, ông mới thông báo là không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng phải điều dưỡng từ từ."
"Vậy thì tốt rồi." Lý Thiên Thuỷ nói.
"Chị em bận rộn cả ngày đều không ở nhà, trước kia trong nhà có một dì giúp việc, nhưng mẹ em cảm thấy có dì giúp việc trong nhà không thoải mái, cho nên không muốn thuê ai tới cả."
"Em có thường chăm sóc người trong nhà không?" Lý Thiên Thuỷ giúp cô dọn hành lý.
"Về cơ bản thì đều do em lo liệu." Lương Tị gấp quần áo lại nói: "Mấy năm nay sức khỏe của ba em không được tốt, ông đã già yếu lắm rồi."
"Ba của em cỡ 65 tuổi thôi mà?"
Lương Tị nhẩm tính, "Gần 75 rồi."
Lý Thiên Thuỷ rất ngạc nhiên, "Khá lớn tuổi."
"Khi nhận nuôi chị em, ông gần bốn mươi tuổi rồi. Em nghe nói bệnh viện phát hiện ra mẹ em không thể có con, cả hai cũng không có ý định sinh con. Sau này khi đến tuổi trung niên rồi, họ cảm thấy không thể không có con cái bên mình được, nên đã nhận nuôi chúng em."
"Vậy lúc nhận em làm con nuôi thì họ cũng đã 50 tuổi?"
"Cỡ đó. Có lẽ do trong nhà chỉ có một đứa nên thấy cô đơn, sau đó nhận nuôi em." Lương Tị nói xong thúc giục anh, "Anh đi làm trước đi, dù sao đến tối chúng ta mới khởi hành."
"Không vội, anh làm cơm trưa trước." Lý Thiên Thủy xắn tay áo đi vào phòng bếp.
Lương Tị thu dọn đồ đạc xong thì đến giúp anh, nhỏ giọng nói chuyện phiếm: "Nghe nói ba em không chịu được sự cằn nhằn của bà nội nên đã có con ở bên ngoài, nhưng có vẻ như sinh ra không sống được."
"Thiếu oxy, người mẹ đã được đưa đến bệnh viện muộn." Lý Thiên Thuỷ nói tiếp.
"Làm sao anh biết?"
"Bà nội anh nói." Lý Thiên Thuỷ suy nghĩ, nói: "Ba của em cũng vì chuyện này mà bị đơn vị sa thải."
"Chuyện này anh cũng biết?" Lương Tị kinh ngạc.
"Là do bà em nhờ bà anh dẫn dắt chuyện này, sau khi chuyện xảy ra, nhà của sản phụ đó đến nhà anh gây sự."
"Gây sự gì?" Lương Tị khó hiểu.
"Người phụ nữ này vốn là một góa phụ, nhà bà ta muốn đợi cho đứa trẻ được sinh ra, ba của em sẽ ly hôn và cưới bà ta..."
"Trời ạ." Lương Tị sửng sốt, "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"
Lý Thiên Thuỷ trầm giọng đáp: "Chuyện của người khác không nên tò mò."
...
Lương Tị muốn đánh anh.
Nhưng Lý Thiên Thuỷ từ chối nói thêm.
Lương Tị trái lo phải nghĩ, "Vậy mẹ em chắc là ghét gia đình anh lắm? Việc này là do bà nội anh móc nối mà."
"Mẹ của em cũng đành cam chịu." Lý Thiên Thủy nói: "Bà nội em thường xuyên trách móc mẹ em làm nhà họ Lương tuyệt hậu, đại khái là bà ấy cảm thấy áy náy."
"Ba mẹ em đã ly hôn nhiều lần, mẹ em về nhà mẹ đẻ được nửa năm, ba em lại đón mẹ em về." Lý Thiên Thuỷ nhớ lại: "Hình như hai năm sau đó bà của em qua đời, nhà em mới được yên tĩnh..."
"Khi những điều này xảy ra, anh vẫn chưa được sinh ra mà nhỉ?" Lương Tị hỏi.
"Bởi vì anh có một bà nội đặc biệt..." Lý Thiên Thuỷ suy nghĩ hồi lâu mới tìm được từ ngữ, "Một bà nội rất thích tám chuyện, bà thường xuyên nhắc tới chuyện gia đình em, cho đến khi anh tám chín tuổi, bà vẫn còn buôn chuyện với mọi người."
...
"Bà nội anh đúng là... tọc mạch." Lương Tị nói xong nhìn anh, "Anh cũng vậy."
"Nếu em không hỏi, anh cũng sẽ không đề cập đến." Lý Thiên Thuỷ bác bỏ.
"Thôi thôi, vừa nhìn thì biết anh là thánh nhiều chuyện rồi, gien di truyền chắc luôn." Lương Tị nói anh: "Anh tám chín tuổi mà có thể nhớ rõ như vậy."
...
Lý Thiên Thuỷ không nói gì nữa.
"Mẹ em cũng thật biết nhịn nhục." Lương Tị vừa rửa chén vừa nói: "Nếu anh không nói với em, em cũng không biết, mẹ em ở nhà chưa từng nhắc đến một câu nào."
"Nhà bà ngoại của em vốn là gia đình thư hương, rất danh giá, sau này không được hưng thịnh nữa, nên bà ấy gả cho ông ngoại em. Nhà ông ngoại em là gia đình bần nông."
...
"Bà ngoại của em là người có học thức, Ngũ kinh Tứ thư đều đã đọc hết, con cái do bà dạy dỗ đều có nhân cách tốt." Lý Thiên Thuỷ vừa cắt thịt vừa nói: "Bà nội anh thường khen mẹ em có đức hạnh."
"Anh còn nói anh không phải là người nhiều chuyện sao?" Lương Tị phục anh luôn, "Chuyện của tổ tiên nhà em mà anh cũng biết."
Lý Thiên Thuỷ xoay người sang chỗ khác, anh mà nói thêm một câu nào nữa thì anh là con chó.
"Khó trách anh học không giỏi, đầu óc toàn dùng vào những chuyện đâu đâu không mà." Lương Tị nói với anh, sau đó thở dài, "Bà ngoại em là một tiểu thư danh tiếng, còn ông ngoại em là một kẻ thô lỗ mù chữ, thật đáng tiếc. "
"Thật ra em cũng xem không ít phim cổ trang, biết những năm tháng đó rất khó khăn. Nếu được cho một cơ hội khác để sống lại, em sẽ không ngần ngại chọn thời hiện đại. Nói xong, cô sờ sờ bụng mình, "Em còn chưa đi bệnh viện kiểm tra, không biết có thể sinh được không nữa?"
...
"Nếu em không thể có con thì sao?" Lương Tị hỏi anh.
Lý Thiên Thuỷ không trả lời.
"Này, em có thể hỏi anh một chuyện được không?" Lương Tị nghiêng đầu nhìn anh.
"Đánh chết cũng không nói."
...
"Em đánh chết anh." Lương Tị đá anh một cái.
"Cả ngày suy nghĩ lung tung." Lý Thiên Thuỷ nói với cô: "Em ra ngoài đi, anh sẽ tự nấu."
Lương Tị xoay người đi ra ngoài.
Lý Thiên Thuỷ nấu xong hết thảy, gọi cô: "Đến ăn cơm này."
"Em không đói." Lương Tị đang chơi game.
Lý Thiên Thuỷ dọn cơm ra, nói: "Cho dù không có con thì cũng không sao. Nếu không sinh được thì mình nhận con nuôi."
Lương Tị cất điện thoại ngồi xuống, cầm đũa gắp thức ăn. Lý Thiên Thuỷ gắp cho cô, nhưng cô không ăn, phớt lờ anh.
Sau khi trầm mặc ăn cơm xong, Lý Thiên Thuỷ thu dọn chén dĩa rửa sạch, xong việc, anh đến ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, cầm điện thoại của cô dạy cô chơi game.
Chơi được một lúc, Lý Thiên Thuỷ hỏi cô: "Nghỉ trưa nhé?"
"Ừ." Lương Tư cũng có chút buồn ngủ.
Lý Thiên Thuỷ ôm cô lên giường, hai người trò chuyện một lúc, Lương Tị ngủ thiếp đi. Hôm qua cô ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm.
Lý Thiên Thuỷ không buồn ngủ, anh nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô. Nhìn một chút anh lại không nhịn được hôn cô, Lương Tị cho là anh phiền phức, vả nhẹ lên mặt anh, trở mình ngủ.
Lý Thiên Thuỷ ôm cô từ phía sau, luồn tay vào trong váy ngủ xoa ngực cô. Lương Tị hừ một tiếng, nói rằng mình muốn ngủ. Lý Thiên Thủy nhẹ giọng nói: "Em ngủ đi."
"Anh làm vậy sao em ngủ được?"
Lý Thiên Thuỷ rút tay ra, không làm phiền cô nữa.
Ngược lại, Lương Tị lại không thể ngủ được, cô nắm tay anh đặt vào chỗ cũ. Lý Thiên Thuỷ vùi vào cổ cô cười, Lương Tị móc tay lại muốn vuốt ve mặt anh.
Lý Thiên Thủy cắn cổ của cô, "Em ở nhà chờ anh, nhiều nhất một tuần anh sẽ về."
Lương Tị nghiêng người lại hôn anh, trả lời: "Được."
"Trở về sẽ gặp Tưởng Kình trước, sau đó đi đòi nợ, rồi đến nhà em." Lý Thiên Thủy cắn xương quai xanh của cô.
"Ừ." Lương Tị cọ quần lót của anh từng chút một, dùng ngón chân cởi nó ra.
"Nội trong năm nay anh sẽ sửa lại căn nhà ở khu đông." Giọng nói của Lý Thiên Thuỷ khá ổn định.
"Ừ." Lương Tị trở tay chộp lấy, dùng sức nghịch.
Lý Thiên Thuỷ run lên, rên một tiếng.
Lương Tị trở mình, để mình hoàn toàn nằm sấp.
Lý Thiên Thuỷ nằm trên người cô, hoàn toàn bao phủ cả người cô lại, sau đó dùng hai tay siết chặt tay cô, vào từ phía sau, nói về kế hoạch của mình.
Lương Tị chìm chìm nổi nổi, tập trung vào nó, hoàn toàn không có tâm tư lắng nghe.
Lý Thiên Thuỷ thì vẫn cứ vững vàng, đâu vào đấy, vừa nói vừa làm.
"Được." Lý Thiên Thuỷ nói: "Chúng ta có thể mua một thùng rồi gửi ký gửi..."
"Không cần đâu, mẹ em sẽ không cho ba em ăn đồ ăn có nhiều đường, chỉ mua một ít mang về nhà thôi."
Họ đi ra với một túi trái cây, rồi lại đi qua chỗ bán thức ăn. Lý Thiên Thuỷ chọn hai con cá ngũ sắc, nói loại cá này chỉ có ở Tân Cương, về anh sẽ nướng cho cô ăn.
Lương Tị nghĩ hai con quá nhiều nên ngăn anh lại, "Một con là đủ rồi."
"Một con không đủ."
"Em cũng không thích ăn cá."
"Vậy người nào lúc nào cũng nghĩ đến món cá chó nướng vậy? Nửa đêm còn lừa anh dẫn ra ngoài ăn?"
...
Lương Tị không muốn nghe, coi như mình bị điếc, đi đến quầy hàng phía trước để mua rau. Cô cũng giỏi đi chợ, mấy năm qua cũng dần học được một số kỹ năng nấu ăn.
Lý Thiên Thuỷ nhìn người đang vùi đầu lựa rau rất ra dáng mẹ hiền vợ đảm kia với ánh mắt rất dịu dàng. Anh mang cá đến đó, Lương Tị đưa anh ngửi mùi rau kinh giới, nói một cách rất ngạc nhiên: "Em nghĩ chỉ có quê chúng ta mới có rau kinh giới."
"Mùi này nồng hơn ở quê chúng ta." Lý Thiên Thuỷ ngửi xong thì nói.
"Trước đây em không quen ăn nó. Bây giờ thì có thể ăn một ít." Lương Tị vừa lựa rau kinh giới vừa nói: "Mẹ em làm dưa leo trộn thích cho thứ này vào, còn ba em thì thích ăn với mì trứng."
"Anh cũng thích cho rau kinh giới vào mì trứng." Lý Thiên Thuỷ cũng nói.
"Vậy anh và ba em hợp nhau rồi." Lương Tị nói xấu: "Không bỏ rau kinh giới và tỏi vào thì ba em sẽ không ăn mì trứng, em ghét tỏi vô cùng, ăn vào miệng toàn là mùi."
"Súc miệng, ăn kẹo cao su là được mà." Lý Thiên Thuỷ giúp cô lựa rau kinh giới, sau đó nói: "Anh cũng thích bỏ rau kinh giới vào dưa leo."
"Vậy anh cũng hợp với mẹ em." Lương Tị thuận theo ý anh.
Lý Thiên Thuỷ rất vui, "Ba mẹ em có ấn tượng rất tốt về anh, anh và hai bác từng ngồi cùng bàn trong tiệc cưới, hai bác khen anh là người có lý trí, trán cằm đầy đặn, là người có phúc tướng, có tướng làm quan."
"Chuyện khi nào vậy?"
Lý Thiên Thuỷ suy nghĩ một lúc, "Hồi anh mười hai mười ba tuổi."
Lương Tị cười sắp chết, hỏi anh: "Anh không nhận ra đây là lời khách sáo của mẹ em sao?"
Lý Thiên Thuỷ mặc kệ, anh coi như đó là lời thật lòng.
Lương Tị quan sát mặt anh, chân thành nói: "Đúng là có tướng làm vua làm quan thật."
...
Khi ra khỏi chợ, họ đi ngang qua một cây cột chịu lực, trên đó có tấm áp phích Mã Vân bị photoshop thành Thần Tài. Lương Tị muốn kéo anh lại chụp hình cùng để lấy hên.
Lý Thiên Thuỷ không đồng ý, anh ngồi xổm trước gian hàng của một người trồng hoa, tay ôm một bó hoa hồng lớn. Lương Tị ngồi bên cạnh anh nói: "Ở nhà không có bình hoa."
Anh tiện thể đi sang một gian hàng khác mua một chiếc bình thủy tinh, loại bình thường quê kệch, mười tệ một bình. Lương Tị thẳng thắn lắc đầu, mày nhíu lại như có thể kẹp chết cả một con ruồi.
Lý Thiên Thuỷ thật sự thích nó, nói rằng tận cùng của quê kệch chính là tao nhã. Hơn nữa căn hộ là do họ thuê, không phải nhà riêng của họ, mua đồ mắt tiền cũng đâu có mang đi được.
Lương Tị nói ánh mắt của anh quá thấp, thấp đến mức hết thuốc chữa luôn rồi. Nhưng mà ai kia lại rất ngông nghênh, trong lòng ôm một chiếc bình, ngón tay thì móc túi rau, ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời đả kích của cô.
Hai người dạo quanh khu chợ một vòng, Lương Tị giục anh, nói đã chín giờ rưỡi rồi, anh phải đi làm. Anh nói không vội, đi vệ sinh cái đã.
Lương Tị ngồi bên vệ đường đợi anh, gạo, dầu và muối chất đầy ở dưới chân. Một lúc lâu sau, anh thần bí trở lại, từ sau lưng lấy ra một gói dây thun cực lớn, nói — siêu rẻ, một tệ hai bịch, giống với loại hai tệ một sợi mà cô mua ở cửa hàng đắt tiền. Sợ cô không tin, anh còn mở một bịch ra cho cô xem.
Lương Tị cười muốn điên, ngồi xổm trên mặt đất không đi nổi.
Lúc Lý Thiên Thuỷ đi vệ sinh thì tình cờ nhìn thấy một bà cụ bày lược, kẹp tóc, thun cột tóc và những thứ lặt vặt khác ra bán, anh hỏi giá, cuối cùng mua tất cả số thun cột tóc đó.
Tổng cộng có ba bốn trăm sợi, mỗi ngày vứt một sợi cũng đủ để cô vứt cả năm.
Ở bên nhau nhiều ngày như vậy, nhưng ngày nào Lương Tị cũng đều phải nói một câu: Thun cột tóc của em đâu?
Trên đường trở về, Lý Thiên Thuỷ xách đồ ăn, Lương Tị thì ôm chiếc bình và những bông hoa màu hồng, trên tai giắt một đọt rau kinh giới. Hai người thảo luận xem rau kinh giới có thể làm gì, kết hợp với món gì thì ngon nhất, và làm cách nào để giữ nguyên mùi vị của nó.
Lương Tị nói trước nhà cô có trồng cây này, đêm mùa hè giắt hai nhánh vào tai, có thể xua đuổi côn trùng và muỗi, có tác dụng tương tự như lá bạc hà.
Lý Thiên Thuỷ đưa cô trở lại căn hộ rồi đi làm, Lương Tị dọn dẹp căn hộ một lượt, chuẩn bị lặt rau, chờ anh về nấu bữa trưa. Đang lúc vừa làm vừa ngâm nga một bài hát, điện thoại của cô ở trên bàn rung lên, Lương Minh Nguyệt gọi đến, nói mẹ Lương đã bị ngã ở trong phòng lắm, bị thương ở xương cụt, kêu cô mua vé quay về ngay.
Trái tim của Lương Tị hoàn toàn như muốn nổ tung. Từ sáng dậy mí mắt bên phải của cô cứ giật giật, linh cảm như có chuyện sắp xảy ra. Cô gọi điện cho Lý Thiên Thuỷ trước, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý. Lý Thiên Thuỷ quay lại, hỏi cô về bằng cách nào, cô nói đi tàu lửa quá chậm, muốn đặt vé máy bay.
"Em có thể ngồi máy bay sao?" Lý Thiên Thuỷ hỏi.
"Thử xem sao, cố gắng vượt qua lần này thì sẽ ổn thôi." Lương Tị nói: "Giờ không có vé tàu, với lại cũng chậm nữa."
Lý Thiên Thủy ngồi xuống tìm vé máy bay, chuyến bay gần nhất là chín giờ tối, anh nói: "Anh đưa em về, ngày mai đi chuyến sớm nhất về lại đây."
"Được." Lương Tị ngồi bên cạnh anh, đưa cho anh số căn cước của mình.
"Có cần phải phẫu thuật không?" Lý Thiên Thuỷ hỏi.
"Bác sĩ nói không cần, nhưng phải nằm trên giường nghỉ ngơi ba tháng." Lương Tị nói: "Tối hôm qua mẹ bị ngã, chị em đi công tác ở Thượng Hải, ba em cũng không nói với chúng em. Hôm nay kiểm tra xong, ông mới thông báo là không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng phải điều dưỡng từ từ."
"Vậy thì tốt rồi." Lý Thiên Thuỷ nói.
"Chị em bận rộn cả ngày đều không ở nhà, trước kia trong nhà có một dì giúp việc, nhưng mẹ em cảm thấy có dì giúp việc trong nhà không thoải mái, cho nên không muốn thuê ai tới cả."
"Em có thường chăm sóc người trong nhà không?" Lý Thiên Thuỷ giúp cô dọn hành lý.
"Về cơ bản thì đều do em lo liệu." Lương Tị gấp quần áo lại nói: "Mấy năm nay sức khỏe của ba em không được tốt, ông đã già yếu lắm rồi."
"Ba của em cỡ 65 tuổi thôi mà?"
Lương Tị nhẩm tính, "Gần 75 rồi."
Lý Thiên Thuỷ rất ngạc nhiên, "Khá lớn tuổi."
"Khi nhận nuôi chị em, ông gần bốn mươi tuổi rồi. Em nghe nói bệnh viện phát hiện ra mẹ em không thể có con, cả hai cũng không có ý định sinh con. Sau này khi đến tuổi trung niên rồi, họ cảm thấy không thể không có con cái bên mình được, nên đã nhận nuôi chúng em."
"Vậy lúc nhận em làm con nuôi thì họ cũng đã 50 tuổi?"
"Cỡ đó. Có lẽ do trong nhà chỉ có một đứa nên thấy cô đơn, sau đó nhận nuôi em." Lương Tị nói xong thúc giục anh, "Anh đi làm trước đi, dù sao đến tối chúng ta mới khởi hành."
"Không vội, anh làm cơm trưa trước." Lý Thiên Thủy xắn tay áo đi vào phòng bếp.
Lương Tị thu dọn đồ đạc xong thì đến giúp anh, nhỏ giọng nói chuyện phiếm: "Nghe nói ba em không chịu được sự cằn nhằn của bà nội nên đã có con ở bên ngoài, nhưng có vẻ như sinh ra không sống được."
"Thiếu oxy, người mẹ đã được đưa đến bệnh viện muộn." Lý Thiên Thuỷ nói tiếp.
"Làm sao anh biết?"
"Bà nội anh nói." Lý Thiên Thuỷ suy nghĩ, nói: "Ba của em cũng vì chuyện này mà bị đơn vị sa thải."
"Chuyện này anh cũng biết?" Lương Tị kinh ngạc.
"Là do bà em nhờ bà anh dẫn dắt chuyện này, sau khi chuyện xảy ra, nhà của sản phụ đó đến nhà anh gây sự."
"Gây sự gì?" Lương Tị khó hiểu.
"Người phụ nữ này vốn là một góa phụ, nhà bà ta muốn đợi cho đứa trẻ được sinh ra, ba của em sẽ ly hôn và cưới bà ta..."
"Trời ạ." Lương Tị sửng sốt, "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"
Lý Thiên Thuỷ trầm giọng đáp: "Chuyện của người khác không nên tò mò."
...
Lương Tị muốn đánh anh.
Nhưng Lý Thiên Thuỷ từ chối nói thêm.
Lương Tị trái lo phải nghĩ, "Vậy mẹ em chắc là ghét gia đình anh lắm? Việc này là do bà nội anh móc nối mà."
"Mẹ của em cũng đành cam chịu." Lý Thiên Thủy nói: "Bà nội em thường xuyên trách móc mẹ em làm nhà họ Lương tuyệt hậu, đại khái là bà ấy cảm thấy áy náy."
"Ba mẹ em đã ly hôn nhiều lần, mẹ em về nhà mẹ đẻ được nửa năm, ba em lại đón mẹ em về." Lý Thiên Thuỷ nhớ lại: "Hình như hai năm sau đó bà của em qua đời, nhà em mới được yên tĩnh..."
"Khi những điều này xảy ra, anh vẫn chưa được sinh ra mà nhỉ?" Lương Tị hỏi.
"Bởi vì anh có một bà nội đặc biệt..." Lý Thiên Thuỷ suy nghĩ hồi lâu mới tìm được từ ngữ, "Một bà nội rất thích tám chuyện, bà thường xuyên nhắc tới chuyện gia đình em, cho đến khi anh tám chín tuổi, bà vẫn còn buôn chuyện với mọi người."
...
"Bà nội anh đúng là... tọc mạch." Lương Tị nói xong nhìn anh, "Anh cũng vậy."
"Nếu em không hỏi, anh cũng sẽ không đề cập đến." Lý Thiên Thuỷ bác bỏ.
"Thôi thôi, vừa nhìn thì biết anh là thánh nhiều chuyện rồi, gien di truyền chắc luôn." Lương Tị nói anh: "Anh tám chín tuổi mà có thể nhớ rõ như vậy."
...
Lý Thiên Thuỷ không nói gì nữa.
"Mẹ em cũng thật biết nhịn nhục." Lương Tị vừa rửa chén vừa nói: "Nếu anh không nói với em, em cũng không biết, mẹ em ở nhà chưa từng nhắc đến một câu nào."
"Nhà bà ngoại của em vốn là gia đình thư hương, rất danh giá, sau này không được hưng thịnh nữa, nên bà ấy gả cho ông ngoại em. Nhà ông ngoại em là gia đình bần nông."
...
"Bà ngoại của em là người có học thức, Ngũ kinh Tứ thư đều đã đọc hết, con cái do bà dạy dỗ đều có nhân cách tốt." Lý Thiên Thuỷ vừa cắt thịt vừa nói: "Bà nội anh thường khen mẹ em có đức hạnh."
"Anh còn nói anh không phải là người nhiều chuyện sao?" Lương Tị phục anh luôn, "Chuyện của tổ tiên nhà em mà anh cũng biết."
Lý Thiên Thuỷ xoay người sang chỗ khác, anh mà nói thêm một câu nào nữa thì anh là con chó.
"Khó trách anh học không giỏi, đầu óc toàn dùng vào những chuyện đâu đâu không mà." Lương Tị nói với anh, sau đó thở dài, "Bà ngoại em là một tiểu thư danh tiếng, còn ông ngoại em là một kẻ thô lỗ mù chữ, thật đáng tiếc. "
"Thật ra em cũng xem không ít phim cổ trang, biết những năm tháng đó rất khó khăn. Nếu được cho một cơ hội khác để sống lại, em sẽ không ngần ngại chọn thời hiện đại. Nói xong, cô sờ sờ bụng mình, "Em còn chưa đi bệnh viện kiểm tra, không biết có thể sinh được không nữa?"
...
"Nếu em không thể có con thì sao?" Lương Tị hỏi anh.
Lý Thiên Thuỷ không trả lời.
"Này, em có thể hỏi anh một chuyện được không?" Lương Tị nghiêng đầu nhìn anh.
"Đánh chết cũng không nói."
...
"Em đánh chết anh." Lương Tị đá anh một cái.
"Cả ngày suy nghĩ lung tung." Lý Thiên Thuỷ nói với cô: "Em ra ngoài đi, anh sẽ tự nấu."
Lương Tị xoay người đi ra ngoài.
Lý Thiên Thuỷ nấu xong hết thảy, gọi cô: "Đến ăn cơm này."
"Em không đói." Lương Tị đang chơi game.
Lý Thiên Thuỷ dọn cơm ra, nói: "Cho dù không có con thì cũng không sao. Nếu không sinh được thì mình nhận con nuôi."
Lương Tị cất điện thoại ngồi xuống, cầm đũa gắp thức ăn. Lý Thiên Thuỷ gắp cho cô, nhưng cô không ăn, phớt lờ anh.
Sau khi trầm mặc ăn cơm xong, Lý Thiên Thuỷ thu dọn chén dĩa rửa sạch, xong việc, anh đến ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, cầm điện thoại của cô dạy cô chơi game.
Chơi được một lúc, Lý Thiên Thuỷ hỏi cô: "Nghỉ trưa nhé?"
"Ừ." Lương Tư cũng có chút buồn ngủ.
Lý Thiên Thuỷ ôm cô lên giường, hai người trò chuyện một lúc, Lương Tị ngủ thiếp đi. Hôm qua cô ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm.
Lý Thiên Thuỷ không buồn ngủ, anh nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô. Nhìn một chút anh lại không nhịn được hôn cô, Lương Tị cho là anh phiền phức, vả nhẹ lên mặt anh, trở mình ngủ.
Lý Thiên Thuỷ ôm cô từ phía sau, luồn tay vào trong váy ngủ xoa ngực cô. Lương Tị hừ một tiếng, nói rằng mình muốn ngủ. Lý Thiên Thủy nhẹ giọng nói: "Em ngủ đi."
"Anh làm vậy sao em ngủ được?"
Lý Thiên Thuỷ rút tay ra, không làm phiền cô nữa.
Ngược lại, Lương Tị lại không thể ngủ được, cô nắm tay anh đặt vào chỗ cũ. Lý Thiên Thuỷ vùi vào cổ cô cười, Lương Tị móc tay lại muốn vuốt ve mặt anh.
Lý Thiên Thủy cắn cổ của cô, "Em ở nhà chờ anh, nhiều nhất một tuần anh sẽ về."
Lương Tị nghiêng người lại hôn anh, trả lời: "Được."
"Trở về sẽ gặp Tưởng Kình trước, sau đó đi đòi nợ, rồi đến nhà em." Lý Thiên Thủy cắn xương quai xanh của cô.
"Ừ." Lương Tị cọ quần lót của anh từng chút một, dùng ngón chân cởi nó ra.
"Nội trong năm nay anh sẽ sửa lại căn nhà ở khu đông." Giọng nói của Lý Thiên Thuỷ khá ổn định.
"Ừ." Lương Tị trở tay chộp lấy, dùng sức nghịch.
Lý Thiên Thuỷ run lên, rên một tiếng.
Lương Tị trở mình, để mình hoàn toàn nằm sấp.
Lý Thiên Thuỷ nằm trên người cô, hoàn toàn bao phủ cả người cô lại, sau đó dùng hai tay siết chặt tay cô, vào từ phía sau, nói về kế hoạch của mình.
Lương Tị chìm chìm nổi nổi, tập trung vào nó, hoàn toàn không có tâm tư lắng nghe.
Lý Thiên Thuỷ thì vẫn cứ vững vàng, đâu vào đấy, vừa nói vừa làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.