Chương 33: Ba mươi con cá
Lộc Linh
17/04/2020
Edit + beta: Hi Văn.
_
Rầm, rầm.
Gió thổi phấp phới qua những tán cây ngô đồng, trăng đêm rằm nửa ẩn nửa không mà dây dưa cùng mây trắng.
—— rất nhiều thứ, sau khi trải qua một việc gì đó rồi, sẽ trở nên không giống như xưa nữa.
Cô mở miệng, ngón tay chặt chẽ nắm lấy vạt áo, cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.
..... Rất muốn đồng ý với anh.
Nhưng mà, lúc này phải mở miệng như thế nào thì mới tốt đây?
Mang, mang theo sao, nhưng mà mang đi đâu bây giờ?
Nói "Được", có phải là quá không hợp với tình hình hay không?
Nhưng lúc này, tóm lại vẫn không thể tỏ tình được....
Cô gấp sắp khóc, thật vất vả lấy hết can đảm, mở miệng ——
Một đám người hi hi ha ha mà tản ra, đi tới trước mặt cô, đem không khí này phá hủy sạch sẽ.
"Ai nha đừng có nghiêm túc như vậy chứ, Lương Ngụ chỉ thuận miệng nói thôi, không có việc gì không có việc gì, chúng ta đi trước thôi, đi ăn uống chúc mừng nào...."
Cô còn chưa kịp mở miệng, âm tiết ngắc ngứ toàn bộ bị hòa tan, chảy ngược lại vào cổ họng.
..... Mọi người thì ra cho rằng, cô sẽ không đồng ý sao?
Nhưng mà cô rất muốn đồng ý mà....
Trịnh Ý Miên chớp chớp mắt, nhìn mọi người nối đuôi nhau mà đi ra, rời khỏi bàn dài.
Cô thở dài khe khẽ.
Thôi, chắc chắn sẽ còn cơ hội.
Chờ sau khi buổi tiệc chúc mừng kết thúc, cô sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với Lương Ngụ.
Nếu như còn trì hoãn nữa, cũng không biết khi nào mới nói ra được đâu.
Trịnh Ý Miên mang theo tâm tư nhỏ trong lòng, cùng Lý Mẫn đi phía sau.
Đi trong chốc lát, Trịnh Ý Miên mới nhớ tới hỏi: "Đây là tiệc chúc mừng gì vậy?"
Lý Mẫn đáp: "Đội bóng rổ và hội học sinh tổ chức chung, chúc mừng hôm nay hai hạng mục công việc này đều thuận lợi hoàn thành."
Trịnh Ý Miên dừng một chút: "Nhưng mà hai thứ này cùng với chúng ta thì có quan hệ gì? Chúng ta vốn dĩ không nên tới đây...."
"Cậu còn chưa hiểu sao," Lý Mẫn chỉ chỉ mình cùng cô, "Hai chúng ta ——"
Lại chỉ chỉ phía trước chỉ có mỗi một bóng dáng của Lương Ngụ, tiếp tục nói: "Vẫn luôn dính ánh hào quang của Lương Ngụ nha."
Rồi sau đó, Lý Mẫn lại tự mình khẳng định gật đầu: "Là như thế này, chỉ cần đi theo Lương Ngụ là sẽ có thịt ăn."
Cô mới vừa nói xong, phía trước liền có người quay đầu lại, hưng phấn mà đề nghị: "Hay là chúng ta đi ăn lẩu đi?"
Triệu Viễn giơ tay vẫy vẫy: "Được, ăn thì ăn. Chúng tớ một bàn, cậu một người một bàn, cho cậu tha hồ mà ngồi vớt đồ ăn."
"Cậu cút đi!"
_
Mọi người nháo nhào tới cửa tiệm lẩu, không nghĩ tới lúc này đang là thời điểm ăn cơm đông nhất, còn phải chờ một lúc rất lâu.
Triệu Viễn nói: "Chúng ta trước tiên cứ tới phố ăn vặt tùy tiện mua chút gì đó đi, miễn cho chết đói ở chỗ này."
Lý Mẫn cũng nói: "Vậy thì, các cậu cứ đi vào ăn trước đi nhé, tớ với Miên Miên đi mua nước đã."
Cả đám tách ra hai con đường, đi trên con đường hình chữ y.
Đang tìm tiệm trà sữa, Lý Mẫn bỗng nhiên cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Trịnh Ý Miên: "Miên Miên, cậu rốt cuộc là có chút xíu nào...."
"Có chứ." Trịnh Ý Miên nhanh nhẹn gật đầu."
Lý Mẫn giật mình: "Hả? Cậu biết tớ muốn nói gì sao?"
Trịnh Ý Miên giơ tay, chỉ chỉ tiệm trà sữa trước mặt: "Đúng đó, một chút."
Lý Mẫn: "......."
Hai người đi đến bên cạnh máy bán nước, chọn xong, đợi một khoảng thời gian mới lấy được trà sữa.
Lý Mẫn mở di động ra: "Tớ hỏi một chút bọn họ đang ở đâu cái đã."
Chỉ trong chốc lát, Lý Mẫn đem điện thoại giơ trước mắt Trịnh Ý Miên: "Chỉ quẹo có một khúc cua là tới, đi thôi, đi tìm bọn họ."
Tìm được chỗ, Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn đẩy cửa đi vào, vừa lúc thấy được chỗ ngồi của bọn họ.
Lý Mẫn tìm vị trí ngồi xuống, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Lương Ngụ mà thôi, Trịnh Ý Miên đang muốn ngồi xuống, lại nghe được anh thảo luận cùng mọi người.
Triệu Viễn: "Nếu không thì chọn cái này đi, nghe nói salad ở nhà hàng này ăn rất ngon."
Lương Ngụ lắc đầu: "Món này có trứng gà, cô ấy không ăn được lòng đỏ trứng."
Triệu Viễn: "Vậy thì đem lòng đỏ lấy ra cũng được."
Lương Ngụ suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Ừ."
Trịnh Ý Miên sửng sốt.
—— hả? Đem lòng đỏ trứng lấy ra?
Nếu như cô nhớ không lầm, trước đây, Lương Ngụ giống như chưa bao giờ đưa cho cô cái gì dính tới lòng đỏ trứng.
Nếu muốn nói là có một lần duy nhất, dưới tình huống không hiểu rõ cô thích ăn cái gì, chính là cái lần đại hội thể thao ở năm *cao nhị đó ——
*lớp 11.
Khi đó là đúng giữa trưa, cô rời khỏi chỗ ngồi nửa tiếng, vừa trở về thì phát hiện trên vị trí của mình có ai đó đã đặt một phần cơm ở đó.
Khi đó cô vẫn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Lâm Trản mua cho cô mà thôi, sau khi ăn xong hỏi Lâm Trản, mới biết được cơm đó cũng không phải là Lâm Trản mua cho cô.
Cô đã đưa ra rất nhiều giả thiết, lại không tìm thấy cơ hội nào để chứng minh, cũng không giải quyết được gì, rốt cuộc cũng không còn nhớ tới nữa.
Chỉ là cái tình cảnh này hôm nay khéo tới mức kỳ cục, khiến cho kí ức xưa cũ trong cô đều hiện ra, tựa như trò chơi ghép hình phức tạp một lần nữa cọ rửa đống chuyện cũ....
Nếu như không phải là cảm giác của cô sai, vậy thì cơm hôm cao trung ấy, cũng là Lương Ngụ đưa sao?
Lương Ngụ tựa như cảm giác được cô đứng đằng sau, xoay người nhìn cô, liền đứng lên, đi đến bên cạnh cô, cầm lấy ly trà sữa trong tay cô.
Nhân tiện nói một câu: "Chọn salad cho em được không?"
Trịnh Ý Miên gật gật đầu, ngồi vào bên cạnh anh.
Cô muốn hỏi, nhưng cảm thấy thời điểm này lại hỏi vấn đề như vậy, cũng không phải là một thời cơ tốt.
Thức ăn chọn cũng không nhiều lắm, chỉ đủ nhét kẽ răng thôi, mọi người rất nhanh đã ăn xong rồi, một lần nữa đứng ở cửa của cửa hàng lẩu chờ.
Không phải chờ quá lâu đã đến lượt của bọn họ, mọi người đi vào tìm chỗ ngồi xuống.
Triệu Viễn: "Một nồi nước cà chua, một nồi nước cay đi, theo như nhu cầu."
Chọn xong nước lẩu, lại chọn thêm một đống thịt.
Đồ ăn được mang tới, mọi người rất nhanh liền động đũa.
Một hồi liên hoan nhanh chóng kết thúc, bỗng nhiên có người hỏi Lương Ngụ: "Đúng rồi, sau trận bóng thắng lợi này của chúng ta, có phải các cậu phải tiếp tục ra ngoài để thi đấu không?"
Lương Ngụ dùng đôi đũa công cộng gắp thêm hai con tôm cho Trịnh Ý Miên, gật đầu nói: "Ừ, bởi vì đây là thi đấu trên cả nước, cho nên đội bóng của chúng ta còn muốn đại diện cho trường tiếp tục ra ngoài thi đấu."
"Nếu là như vậy.... Vậy chắc là các cậu có một khoảng thời gian không ở trong trường phải không?"
"Ừ, hai tuần, đi ra ngoài huấn luyện để thi đấu nữa."
"Lâu như vậy sao...." Người nọ hơn nửa ngày mới nói, "Vậy khi nào thì cậu đi?"
Thanh âm Lương Ngụ trầm hơn một chút: "Buổi chiều ngày mai."
"Buổi chiều ngày mai là đi hả? Bữa cơm hôm nay cứ xem như là tiệc tạm biệt mọi người rồi, đợi chút nữa ăn xong, lại cổ vũ cho các cậu cố lên gì đó...."
"Không cần," Triệu Viễn nói tiếp, "Cố lên của các cậu không cần nói ra đâu, cứ như bỏ lên thêm vài lưỡi dao vậy."
Mọi người sáng tỏ mà cúi đầu cười.
Vốn dĩ cho rằng cái đề tài này cứ như vậy mà trôi qua, ai biết được sau khi ăn lẩu xong, vừa ra khỏi cửa, Lý Mẫn đã ấn Trịnh Ý Miên tại chỗ: "Chúng tớ có việc, đi trước đây, cậu đi cùng với Lương Ngụ đi, thuận tiện chúc người ta cố lên gì đó, không chừng nếu cậu chúc tốt, người ta lại đem về mấy cái cúp lớn cho chúng ta đấy."
Trịnh Ý Miên còn chưa kịp nói, Lý Mẫn đã theo mọi người chạy tới một trạm xe buýt.
Xe buýt đóng cửa, chạy đi, cát bụi trên mặt đất bị gió cuốn lên, thanh âm lốp xe cọ xát với mặt đất vang lên thật rõ ràng.
Trịnh Ý Miên quay đầu, liền rơi vào trong tầm mắt của Lương Ngụ.
Gió đêm quá mức dịu dàng, ngọn đèn dầu bọc lên hơi thở ấm áp.
Vành tai cô nóng lên, cảm giác đầu nặng chân nhẹ một chút rồi.
Thời điểm chân chính muốn nói cái gì đó, cô lại thẹn thùng tới mức không biết phải mở miệng như thế nào.
Trịnh Ý Miên giơ tay, sờ sờ vành tai nóng bỏng của mình, nói một câu chúc phúc rất bình thường.
"Anh.... Trận bóng cố lên nhé."
Lương Ngụ không tỏ ý kiến gật đầu, như là đang cười, nhìn anh cười cô càng không biết phải làm thế nào mới tốt, cúi đầu nhìn mũi chân.
Anh nhìn cô rũ đầu xuống, khả năng thật sự là không biết nói cái gì, chỉ đơn giản xoa xoa đầu cô, nói: "Đi thôi, trở về nào."
Mới vừa quay người lại, cô như bạo phát dũng khí cực đại, giữ chặt góc áo anh: "...... Chờ một chút!"
Lương Ngụ xoay người, nhìn cô vẫn cúi đầu như cũ, nhưng gương mặt lấy tốc độ mắt thường nhìn vẫn thấy được tốc độ đỏ lên.
"Hửm?"
Trịnh Ý Miên hít sâu một hơi, hắng hắng giọng, mở miệng nói: "Em.... Ở chỗ kia...."
Ngữ khí Lương Ngụ mang theo chút nghi hoặc, tìm kiếm nói: "Chỗ nào?"
"Lúc nãy, anh có nói là.... Không phải là...." Suy nghĩ nửa ngày, Trịnh Ý Miên lại đem đề tài nhảy đến chuyện vừa phát sinh ở thư viện, "Anh, ở thư viện có hỏi em.... Mang hay không mang theo đó...."
Nói tới đây, cô cảm thấy mình đã tới cực hạn rồi.
Còn..... Còn lại làm sao mà nói được chứ.....
Lương Ngụ chỉ sửng sốt một lát, rất nhanh đã phản ứng lại cô đang nói cái gì.
Trách không được anh lại cảm thấy, đêm nay cô vẫn luôn khổ sở suy tư cái gì đó, buồn bực không chịu được.
Thì ra, là vì chuyện này sao?
Anh nở ra một nụ cười, không có đi tiếp, chỉ xoay người lại nhìn cô, có chút muốn trêu cô.
"Thư viện cái gì, sao anh lại không nhớ gì cả?"
Cô nghe như vậy, nhanh chóng ngước mắt lên nhìn anh, một đôi mắt vô tội mù mịt mà rủ xuống.
Cô chớp chớp mắt, cánh môi khẽ nhếch, lại không biết phải nói cái gì.
Cô có chút sốt ruột, như là mới tìm được đồ ăn nhưng nháy mắt lại không thấy nữa: "Thật, thật sự không nhớ rõ sao?"
Lương Ngụ bĩu môi, cười: "Thật không nhớ rõ mà."
Cô nhấp môi, nhắm mắt lại, tay đang giữ chặt góc áo anh bởi vì khẩn trương mà nắm chặt thêm vài phần.
Cô lắp ba lắp bắp, *đập nồi dìm thuyền, bất cứ giá nào mà mở miệng nói: "Em.... Em cũng.... Vui lắm...."
*đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng.
Nói lắp mất tiêu.
Trịnh Ý Miên tuyệt vọng, vui cái gì mà vui, câu tiếp theo phải nói như thế nào đây, sao cô lại ngốc như vậy chứ?
Cô gấp đến độ trong mắt đều hiện lên một tầng hơi nước mông lung, cầu cứu mà liếc mắt nhìn Lương Ngụ một cái.
Bỗng nhiên, có thứ gì đó dừng trên mí mắt cô.
Cô theo bản năng nhắm mắt lại.
Nghênh đón một cái hôn ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước.
Mí mắt cô run rẩy, chờ hơi thở ấm nóng cách khá xa cô, mới dám trợn tròn mắt mà nhìn anh.
Trong mắt cô vẫn còn một tầng hơi nước mông lung như cũ, ánh đèn sạch sẽ rơi vào mắt cô, vẽ ra một bức cảnh đêm ngân hà tươi đẹp lộng lẫy.
Lương Ngụ khom lưng, đỡ lấy bả vai cô, thanh âm chứa chút ý cười.
"Xin lỗi em."
"Đôi mắt em đẹp quá, nên anh không nhịn được."
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người ơi, đêm nay ta biểu diễn cho mọi người xem một cái xoắn ốc 360 độ nổ mạnh nhé.
Nguyên nhân nổ mạnh ư?
Ngọt quá nên vậy đấy:)
________
HV: tôi không nghĩ tới ngày edit chương 2 bạn trẻ đến với nhau là ngày mà tôi break up với anh người yêu mọi người ạ:) đang khá buồn nên edit hơi lâu, câu văn chắc cũng không hay như mọi ngày, mọi người thông cảm nhé:(( nhưng mà vẫn khá vui vì 2 bạn đã yêu nhau rồi, từ đây về sau là một chuỗi ngày rải đường điên cuồng đó ~~
_
Rầm, rầm.
Gió thổi phấp phới qua những tán cây ngô đồng, trăng đêm rằm nửa ẩn nửa không mà dây dưa cùng mây trắng.
—— rất nhiều thứ, sau khi trải qua một việc gì đó rồi, sẽ trở nên không giống như xưa nữa.
Cô mở miệng, ngón tay chặt chẽ nắm lấy vạt áo, cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.
..... Rất muốn đồng ý với anh.
Nhưng mà, lúc này phải mở miệng như thế nào thì mới tốt đây?
Mang, mang theo sao, nhưng mà mang đi đâu bây giờ?
Nói "Được", có phải là quá không hợp với tình hình hay không?
Nhưng lúc này, tóm lại vẫn không thể tỏ tình được....
Cô gấp sắp khóc, thật vất vả lấy hết can đảm, mở miệng ——
Một đám người hi hi ha ha mà tản ra, đi tới trước mặt cô, đem không khí này phá hủy sạch sẽ.
"Ai nha đừng có nghiêm túc như vậy chứ, Lương Ngụ chỉ thuận miệng nói thôi, không có việc gì không có việc gì, chúng ta đi trước thôi, đi ăn uống chúc mừng nào...."
Cô còn chưa kịp mở miệng, âm tiết ngắc ngứ toàn bộ bị hòa tan, chảy ngược lại vào cổ họng.
..... Mọi người thì ra cho rằng, cô sẽ không đồng ý sao?
Nhưng mà cô rất muốn đồng ý mà....
Trịnh Ý Miên chớp chớp mắt, nhìn mọi người nối đuôi nhau mà đi ra, rời khỏi bàn dài.
Cô thở dài khe khẽ.
Thôi, chắc chắn sẽ còn cơ hội.
Chờ sau khi buổi tiệc chúc mừng kết thúc, cô sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với Lương Ngụ.
Nếu như còn trì hoãn nữa, cũng không biết khi nào mới nói ra được đâu.
Trịnh Ý Miên mang theo tâm tư nhỏ trong lòng, cùng Lý Mẫn đi phía sau.
Đi trong chốc lát, Trịnh Ý Miên mới nhớ tới hỏi: "Đây là tiệc chúc mừng gì vậy?"
Lý Mẫn đáp: "Đội bóng rổ và hội học sinh tổ chức chung, chúc mừng hôm nay hai hạng mục công việc này đều thuận lợi hoàn thành."
Trịnh Ý Miên dừng một chút: "Nhưng mà hai thứ này cùng với chúng ta thì có quan hệ gì? Chúng ta vốn dĩ không nên tới đây...."
"Cậu còn chưa hiểu sao," Lý Mẫn chỉ chỉ mình cùng cô, "Hai chúng ta ——"
Lại chỉ chỉ phía trước chỉ có mỗi một bóng dáng của Lương Ngụ, tiếp tục nói: "Vẫn luôn dính ánh hào quang của Lương Ngụ nha."
Rồi sau đó, Lý Mẫn lại tự mình khẳng định gật đầu: "Là như thế này, chỉ cần đi theo Lương Ngụ là sẽ có thịt ăn."
Cô mới vừa nói xong, phía trước liền có người quay đầu lại, hưng phấn mà đề nghị: "Hay là chúng ta đi ăn lẩu đi?"
Triệu Viễn giơ tay vẫy vẫy: "Được, ăn thì ăn. Chúng tớ một bàn, cậu một người một bàn, cho cậu tha hồ mà ngồi vớt đồ ăn."
"Cậu cút đi!"
_
Mọi người nháo nhào tới cửa tiệm lẩu, không nghĩ tới lúc này đang là thời điểm ăn cơm đông nhất, còn phải chờ một lúc rất lâu.
Triệu Viễn nói: "Chúng ta trước tiên cứ tới phố ăn vặt tùy tiện mua chút gì đó đi, miễn cho chết đói ở chỗ này."
Lý Mẫn cũng nói: "Vậy thì, các cậu cứ đi vào ăn trước đi nhé, tớ với Miên Miên đi mua nước đã."
Cả đám tách ra hai con đường, đi trên con đường hình chữ y.
Đang tìm tiệm trà sữa, Lý Mẫn bỗng nhiên cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Trịnh Ý Miên: "Miên Miên, cậu rốt cuộc là có chút xíu nào...."
"Có chứ." Trịnh Ý Miên nhanh nhẹn gật đầu."
Lý Mẫn giật mình: "Hả? Cậu biết tớ muốn nói gì sao?"
Trịnh Ý Miên giơ tay, chỉ chỉ tiệm trà sữa trước mặt: "Đúng đó, một chút."
Lý Mẫn: "......."
Hai người đi đến bên cạnh máy bán nước, chọn xong, đợi một khoảng thời gian mới lấy được trà sữa.
Lý Mẫn mở di động ra: "Tớ hỏi một chút bọn họ đang ở đâu cái đã."
Chỉ trong chốc lát, Lý Mẫn đem điện thoại giơ trước mắt Trịnh Ý Miên: "Chỉ quẹo có một khúc cua là tới, đi thôi, đi tìm bọn họ."
Tìm được chỗ, Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn đẩy cửa đi vào, vừa lúc thấy được chỗ ngồi của bọn họ.
Lý Mẫn tìm vị trí ngồi xuống, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Lương Ngụ mà thôi, Trịnh Ý Miên đang muốn ngồi xuống, lại nghe được anh thảo luận cùng mọi người.
Triệu Viễn: "Nếu không thì chọn cái này đi, nghe nói salad ở nhà hàng này ăn rất ngon."
Lương Ngụ lắc đầu: "Món này có trứng gà, cô ấy không ăn được lòng đỏ trứng."
Triệu Viễn: "Vậy thì đem lòng đỏ lấy ra cũng được."
Lương Ngụ suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Ừ."
Trịnh Ý Miên sửng sốt.
—— hả? Đem lòng đỏ trứng lấy ra?
Nếu như cô nhớ không lầm, trước đây, Lương Ngụ giống như chưa bao giờ đưa cho cô cái gì dính tới lòng đỏ trứng.
Nếu muốn nói là có một lần duy nhất, dưới tình huống không hiểu rõ cô thích ăn cái gì, chính là cái lần đại hội thể thao ở năm *cao nhị đó ——
*lớp 11.
Khi đó là đúng giữa trưa, cô rời khỏi chỗ ngồi nửa tiếng, vừa trở về thì phát hiện trên vị trí của mình có ai đó đã đặt một phần cơm ở đó.
Khi đó cô vẫn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Lâm Trản mua cho cô mà thôi, sau khi ăn xong hỏi Lâm Trản, mới biết được cơm đó cũng không phải là Lâm Trản mua cho cô.
Cô đã đưa ra rất nhiều giả thiết, lại không tìm thấy cơ hội nào để chứng minh, cũng không giải quyết được gì, rốt cuộc cũng không còn nhớ tới nữa.
Chỉ là cái tình cảnh này hôm nay khéo tới mức kỳ cục, khiến cho kí ức xưa cũ trong cô đều hiện ra, tựa như trò chơi ghép hình phức tạp một lần nữa cọ rửa đống chuyện cũ....
Nếu như không phải là cảm giác của cô sai, vậy thì cơm hôm cao trung ấy, cũng là Lương Ngụ đưa sao?
Lương Ngụ tựa như cảm giác được cô đứng đằng sau, xoay người nhìn cô, liền đứng lên, đi đến bên cạnh cô, cầm lấy ly trà sữa trong tay cô.
Nhân tiện nói một câu: "Chọn salad cho em được không?"
Trịnh Ý Miên gật gật đầu, ngồi vào bên cạnh anh.
Cô muốn hỏi, nhưng cảm thấy thời điểm này lại hỏi vấn đề như vậy, cũng không phải là một thời cơ tốt.
Thức ăn chọn cũng không nhiều lắm, chỉ đủ nhét kẽ răng thôi, mọi người rất nhanh đã ăn xong rồi, một lần nữa đứng ở cửa của cửa hàng lẩu chờ.
Không phải chờ quá lâu đã đến lượt của bọn họ, mọi người đi vào tìm chỗ ngồi xuống.
Triệu Viễn: "Một nồi nước cà chua, một nồi nước cay đi, theo như nhu cầu."
Chọn xong nước lẩu, lại chọn thêm một đống thịt.
Đồ ăn được mang tới, mọi người rất nhanh liền động đũa.
Một hồi liên hoan nhanh chóng kết thúc, bỗng nhiên có người hỏi Lương Ngụ: "Đúng rồi, sau trận bóng thắng lợi này của chúng ta, có phải các cậu phải tiếp tục ra ngoài để thi đấu không?"
Lương Ngụ dùng đôi đũa công cộng gắp thêm hai con tôm cho Trịnh Ý Miên, gật đầu nói: "Ừ, bởi vì đây là thi đấu trên cả nước, cho nên đội bóng của chúng ta còn muốn đại diện cho trường tiếp tục ra ngoài thi đấu."
"Nếu là như vậy.... Vậy chắc là các cậu có một khoảng thời gian không ở trong trường phải không?"
"Ừ, hai tuần, đi ra ngoài huấn luyện để thi đấu nữa."
"Lâu như vậy sao...." Người nọ hơn nửa ngày mới nói, "Vậy khi nào thì cậu đi?"
Thanh âm Lương Ngụ trầm hơn một chút: "Buổi chiều ngày mai."
"Buổi chiều ngày mai là đi hả? Bữa cơm hôm nay cứ xem như là tiệc tạm biệt mọi người rồi, đợi chút nữa ăn xong, lại cổ vũ cho các cậu cố lên gì đó...."
"Không cần," Triệu Viễn nói tiếp, "Cố lên của các cậu không cần nói ra đâu, cứ như bỏ lên thêm vài lưỡi dao vậy."
Mọi người sáng tỏ mà cúi đầu cười.
Vốn dĩ cho rằng cái đề tài này cứ như vậy mà trôi qua, ai biết được sau khi ăn lẩu xong, vừa ra khỏi cửa, Lý Mẫn đã ấn Trịnh Ý Miên tại chỗ: "Chúng tớ có việc, đi trước đây, cậu đi cùng với Lương Ngụ đi, thuận tiện chúc người ta cố lên gì đó, không chừng nếu cậu chúc tốt, người ta lại đem về mấy cái cúp lớn cho chúng ta đấy."
Trịnh Ý Miên còn chưa kịp nói, Lý Mẫn đã theo mọi người chạy tới một trạm xe buýt.
Xe buýt đóng cửa, chạy đi, cát bụi trên mặt đất bị gió cuốn lên, thanh âm lốp xe cọ xát với mặt đất vang lên thật rõ ràng.
Trịnh Ý Miên quay đầu, liền rơi vào trong tầm mắt của Lương Ngụ.
Gió đêm quá mức dịu dàng, ngọn đèn dầu bọc lên hơi thở ấm áp.
Vành tai cô nóng lên, cảm giác đầu nặng chân nhẹ một chút rồi.
Thời điểm chân chính muốn nói cái gì đó, cô lại thẹn thùng tới mức không biết phải mở miệng như thế nào.
Trịnh Ý Miên giơ tay, sờ sờ vành tai nóng bỏng của mình, nói một câu chúc phúc rất bình thường.
"Anh.... Trận bóng cố lên nhé."
Lương Ngụ không tỏ ý kiến gật đầu, như là đang cười, nhìn anh cười cô càng không biết phải làm thế nào mới tốt, cúi đầu nhìn mũi chân.
Anh nhìn cô rũ đầu xuống, khả năng thật sự là không biết nói cái gì, chỉ đơn giản xoa xoa đầu cô, nói: "Đi thôi, trở về nào."
Mới vừa quay người lại, cô như bạo phát dũng khí cực đại, giữ chặt góc áo anh: "...... Chờ một chút!"
Lương Ngụ xoay người, nhìn cô vẫn cúi đầu như cũ, nhưng gương mặt lấy tốc độ mắt thường nhìn vẫn thấy được tốc độ đỏ lên.
"Hửm?"
Trịnh Ý Miên hít sâu một hơi, hắng hắng giọng, mở miệng nói: "Em.... Ở chỗ kia...."
Ngữ khí Lương Ngụ mang theo chút nghi hoặc, tìm kiếm nói: "Chỗ nào?"
"Lúc nãy, anh có nói là.... Không phải là...." Suy nghĩ nửa ngày, Trịnh Ý Miên lại đem đề tài nhảy đến chuyện vừa phát sinh ở thư viện, "Anh, ở thư viện có hỏi em.... Mang hay không mang theo đó...."
Nói tới đây, cô cảm thấy mình đã tới cực hạn rồi.
Còn..... Còn lại làm sao mà nói được chứ.....
Lương Ngụ chỉ sửng sốt một lát, rất nhanh đã phản ứng lại cô đang nói cái gì.
Trách không được anh lại cảm thấy, đêm nay cô vẫn luôn khổ sở suy tư cái gì đó, buồn bực không chịu được.
Thì ra, là vì chuyện này sao?
Anh nở ra một nụ cười, không có đi tiếp, chỉ xoay người lại nhìn cô, có chút muốn trêu cô.
"Thư viện cái gì, sao anh lại không nhớ gì cả?"
Cô nghe như vậy, nhanh chóng ngước mắt lên nhìn anh, một đôi mắt vô tội mù mịt mà rủ xuống.
Cô chớp chớp mắt, cánh môi khẽ nhếch, lại không biết phải nói cái gì.
Cô có chút sốt ruột, như là mới tìm được đồ ăn nhưng nháy mắt lại không thấy nữa: "Thật, thật sự không nhớ rõ sao?"
Lương Ngụ bĩu môi, cười: "Thật không nhớ rõ mà."
Cô nhấp môi, nhắm mắt lại, tay đang giữ chặt góc áo anh bởi vì khẩn trương mà nắm chặt thêm vài phần.
Cô lắp ba lắp bắp, *đập nồi dìm thuyền, bất cứ giá nào mà mở miệng nói: "Em.... Em cũng.... Vui lắm...."
*đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng.
Nói lắp mất tiêu.
Trịnh Ý Miên tuyệt vọng, vui cái gì mà vui, câu tiếp theo phải nói như thế nào đây, sao cô lại ngốc như vậy chứ?
Cô gấp đến độ trong mắt đều hiện lên một tầng hơi nước mông lung, cầu cứu mà liếc mắt nhìn Lương Ngụ một cái.
Bỗng nhiên, có thứ gì đó dừng trên mí mắt cô.
Cô theo bản năng nhắm mắt lại.
Nghênh đón một cái hôn ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước.
Mí mắt cô run rẩy, chờ hơi thở ấm nóng cách khá xa cô, mới dám trợn tròn mắt mà nhìn anh.
Trong mắt cô vẫn còn một tầng hơi nước mông lung như cũ, ánh đèn sạch sẽ rơi vào mắt cô, vẽ ra một bức cảnh đêm ngân hà tươi đẹp lộng lẫy.
Lương Ngụ khom lưng, đỡ lấy bả vai cô, thanh âm chứa chút ý cười.
"Xin lỗi em."
"Đôi mắt em đẹp quá, nên anh không nhịn được."
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người ơi, đêm nay ta biểu diễn cho mọi người xem một cái xoắn ốc 360 độ nổ mạnh nhé.
Nguyên nhân nổ mạnh ư?
Ngọt quá nên vậy đấy:)
________
HV: tôi không nghĩ tới ngày edit chương 2 bạn trẻ đến với nhau là ngày mà tôi break up với anh người yêu mọi người ạ:) đang khá buồn nên edit hơi lâu, câu văn chắc cũng không hay như mọi ngày, mọi người thông cảm nhé:(( nhưng mà vẫn khá vui vì 2 bạn đã yêu nhau rồi, từ đây về sau là một chuỗi ngày rải đường điên cuồng đó ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.