Chương 196: Chính chủ ra mặt
Tần Hạo
11/01/2021
Nụ cười dữ tợn của đám anh Báo lộ ra vẻ kì dị.
Bọn họ áp sát, dồn bốn người kia vào chính giữa.
“Ui cha, hóa ra cũng biết tới Thanh Bang bọn tao
cơ đấy. Xem ra cũng là người trong ngành nhì!” một
tên đàn em của anh Báo nheo mắt cười nhìn tên cầm
đầu phía bên kia. Nụ cười của hắn càng lúc càng kỳ
dị.
Anh Báo không muốn nhiều lời bèn tung nắm đấm
về phía chúng. Hắn nhếch môi với nụ cười lạnh lẽo
như thần chết: “Mày muốn tự ra tay hay là muốn bọn
tao giúp?”
Lời của anh Báo khiến bốn tên kia kinh hồn bạt
vía.
“Đại ca, em không hiều!”
Bốn tên nghe thấy danh hiệu của Thanh Bang thì
bị dọa sợ hết hồn.
Sắc mặt của anh Báo càng lạnh lùng hơn.
“Mới khen mày biết Thanh Bang xong, sao giờ lại không biết quy tắc của bọn tao vậy?”
Anh Báo vừa cười vừa ra hiệu cho đàn em.
Tên đàn em siết nắm đấm, lạnh giọng nói: “Vậy để
ông đây dạy nhé. Lột sạch đồ, chạy ba vòng quanh
con đường này thì hôm nay sẽ tha cho bọn mày!”
“Hà2″
Bốn tên mặt cắt không còn một giọt máu.
Đây là trung tâm thành phố, người đi lại đông như
mắc cửi. Nếu mà trần truồng chạy ba vòng thì ngay
ngày mai sẽ được bê lên trang nhất mất!
“Đại ca đừng như vậy. Có gì từ từ nói. Chúng ta
cùng thương lượng.
“Cùng thương lượng có được không?”
“Được chứ! Vậy bốn vòng nhé!”
Anh Báo phất tay với vẻ mất kiên nhẫn, từ chối lời
cầu xin của cha nội kia không chút do dự.
Bốn tên này đang gây sự với đại ca của đại ca.
Tần Hạo kia mạnh đến mức nào đến hắn còn không
biết.
Lúc này Tần Hạo đã lên xe. Anh chằng buồn quan
tâm đám sửu nhi kia, chỉ khời động xe rồi bỏ đi.
Anh Báo thờ phào khi Tần Hạo đi khỏi. Có ông nội
đó ð đây khiến hắn có cảm giác như bị cả một ngọn
núi đè lên người, đến thờ thôi cũng mệt.
Giờ thì tốt rồi!
Anh Báo quay lại nhìn bốn tên trước mặt với vẻ
hung dữ, rồi cười lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp, tự giác cho
tao, đừng đề ông phải đích thân ra tay. Nếu vậy thì
không chỉ có cỡi truồng chạy đâu”.
Vừa nói anh Báo vừa ra hiệu cho đàn em làm động
tác tung cước đoạt mạng khiến một trong bốn tên kia
ngã lăn ra đất. Rồi hắn giơ chân lên đạp mạnh xuống.
Cha nội kia kêu la thảm thiết.
“Đại ca, xin nương chân! Ây da, đau chết đi mất.
Đừng đá nữa! Xin anh giơ cao đánh khẽ mà!”
Từng cơn đau kịch liệt dội tới.
“Tự thân vận động hay là cần bọn tao giúp?” một
tên trong Thanh Bang lạnh lùng nói.
“Không phải chỉ là cời truồng chạy sao, sợ cái
đếch gì!”
Tên cầm đầu nghiến răng, cời áo ra, sau đó cời cả
quần, chì mặc mỗi quần lót.
Lúc này tất cả mọi người đều trơ mắt ra nhìn.
Tên này vừa nghiến răng vừa nhắm mắt lại rồi tụt
quần lót xuống, sau đó bắt đầu chạy về phía trước.
Bây giờ hắn chỉ muốn chạy nhanh một chút để nhanh
chóng kết thúc sự xấu hồ này.
Có đại ca dẫn đầu, ba ngưỡi còn lại cũng không
còn do dự nữa. Tên vừa nãy bị đánh cởi ra nhanh
nhất. Chỉ một lúc là đã cời xong và chạy theo đại ca.
Bốn tên trần như nhộng nhanh chóng thu hút sự
chú ý cùa đám đông.
Từ xa, có giọng nữ hét lên.
Sau đó là những tiếng hét chói tai không ngớt.
“Biến thái!”
“Hạ lưu!”
“Thần kinh!”
“Cuồng dâm!”
Trong chốc lát, các thề loại chửi bới đều vang lên
dồn dập.
Đám Thanh Bang ở phía sau cười chảy cà nước
mắt.
Lúc này, bên trong chiếc xe Ferrari màu đỏ ð phía
xa, một công từ cao quý đang ngồi trong xe. Anh ta
đeo kính râm, nhai kẹo cao su vừa hay nhìn thấy một
người chạy tới.
“Ấy, không tồi mà. Lẽ nào tên nhóc này vốn là du
côn sao, không phải là mấy con chó của Thanh Bang
đấy chứ? Có lẽ cũng chỉ là bậu xậu mà thôi!”
Triệu Thiên Thành nhồ cao su trong miệng ra,
ngồi suy tư trong xe một hồi lâu, không biết là đang
nghĩ gì.
Bốn tên du côn này là do anh ta thuê. Mục đích là
theo dõi Tần Hạo đề nắm rõ thân phận và cuộc sống
của anh.
Sau cái đêm bị treo trên cây và làm mồi nuôi muỗi
với côn trùng cả đêm thì bây giờ nghĩ lại Triệu Thiên
Thành vẫn còn cảm thấy tê dại, đau đớn vô cùng.
Thù này không trả thì mối hận này nuốt không
trôi.
Anh ta tận mắt nhìn thấy anh Báo nghe mệnh lệnh
của Tần Hạo, còn cung kính gọi là cậu Tân. Vậy vận
xui lần trước anh ta gặp phải không phài do Tân Hạo
làm thì ai làm chứ?
Nếu Tần Hạo mà biết thì chắc sẽ khóc ngất mất.
Vì việc không phải anh làm nhưng người ta lại cứ đồ
thù hẳn lên đầu anh.
Lúc này anh lái xe thong dong đi một vòng. Cũng
đã tới giờ cơm nên anh tìm đại một quán ăn lót dạ rồi
tìm một quán net định chơi game cho đã.
Dù gì thì cũng phải giết thời gian hết cả buồi
chiều.
Tần Hạo ngồi xuống chưa được nửa tiếng thì Triệu
Thiên Thành bước vào quán nhìn chăm chăm sau.
lưng anh và cười lạnh lùng. Sau đó anh ta tìm một
chỗ trang nhã ngồi xuống và bật một máy vi tính lên.
Triệu Thiên Thành gọi điện thoại, hẹn gặp quản lý
cấp cao của Thanh Bang. Địa điểm gặp mặt chính là
quán net này.
Hai mươi phút sau, một đám người bước vào trong
quán.
Lúc này ông chủ quán cũng có mặt. Vừa nhìn thấy
bọn họ tới là ông ta đã phải lấy lại tỉnh thần.
Với kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của mình
ông biết đám này tới là bất thường và chỉ có thể miêu
tả bằng ba từ, không chọc vào!
Không chọc vào thì phải phục vụ cho tốt.
Ông chủ quán lật đật chạy tới, cố nặn ra một nụ
cười: “Chào mừng quý khách! Mấy vị muốn ngồi máy
ạ
“Cút ra!”
Có tám tên cả thảy. Tên cầm đầu còn chưa lên
tiếng thì thằng em bền cạnh đã hất cằm, đầy ông chủ
qua một bên với giọng điệu khinh thường.
Lúc này tên tóc đỏ hoe cầm đầu đã nhìn thấy
Triệu Thiên Thành giơ tay lên nên đi thằng tới chỗ
anh ta.
Ông chủ suýt nữa thì ngã xuống đất nhưng không
dám tỏ thái độ. Thấy đám này không phải đến chơi
thì ông ta càng cảm thấy lo lắng hơn nhưng lại không
dám hỏi. Thế là đành âm thầm đề ý, nếu xảy ra điều
gì không ồn thì sẽ báo cảnh sát ngay.
Lúc này Tần Hạo đang chơi rất phê pha, không hề
biết có người đã tới, hơn nữa còn tới vì anh.
“Anh Hồ, cái thằng họ Triệu đó cũng chẳng hẹn
được chỗ nào đàng hoàng. Cái quán này đông người
như vậy, nhỡ đâu… một thằng đàn em sán tới, ghé
vào tai tóc đỏ hoe nói một câu.
Thanh niên tóc đỏ hoe này được người trong
ngành gọi là anh Hồ, cũng là người có địa vị trong
Thanh Bang, đàn em của Triệu Tứ Hải.
Từ sau khi Long Tứ tiếp quản ba bang bốn hội, do
tên của cậu ấy có từ “Tứ nên bây giờ trở thành ông
Tứ của đám anh em trong Thanh Bang.
Cái tên ông Tứ Triệu Tứ Hải của ba bang bốn hội
không còn tồn tại nữa. Cũng không ai gọi hắn như
vậy và hắn cũng không cho phép người khác gọi như
thế.
Anh Hồ này chính là người gần đây kề vai sát cánh
với Triệu Tứ Hải.
“Hẹn ở đâu mà chẳng là hẹn? Tên họ Triệu đó là
đại gia, hào phóng lắm. Chúng ta đừng vạch lá tìm
sâu nữa!” anh Hồ cười thích chí, nghênh ngang đi tới.
“Ấy ông chủ Triệu hôm nay lại có nhã hứng vậy cơ
à! Lẽ nào cũng là một fan cuồng game sao?”
Anh Hồ cười đầy ần ý ngó đầu dòm máy vi tính
trước mặt Triệu Thiên Thành.
Nhưng hắn ta bỗng giật mình. Tên đại gia Triệu
Thiên Thành này đang chơi Spider Solitaire!
“Tên này mà không chập mạch thì cũng là loại
biến thái! anh Hồ thầm chửi một câu rồi chuyển ánh mắt qua chỗ khác.
Bọn họ áp sát, dồn bốn người kia vào chính giữa.
“Ui cha, hóa ra cũng biết tới Thanh Bang bọn tao
cơ đấy. Xem ra cũng là người trong ngành nhì!” một
tên đàn em của anh Báo nheo mắt cười nhìn tên cầm
đầu phía bên kia. Nụ cười của hắn càng lúc càng kỳ
dị.
Anh Báo không muốn nhiều lời bèn tung nắm đấm
về phía chúng. Hắn nhếch môi với nụ cười lạnh lẽo
như thần chết: “Mày muốn tự ra tay hay là muốn bọn
tao giúp?”
Lời của anh Báo khiến bốn tên kia kinh hồn bạt
vía.
“Đại ca, em không hiều!”
Bốn tên nghe thấy danh hiệu của Thanh Bang thì
bị dọa sợ hết hồn.
Sắc mặt của anh Báo càng lạnh lùng hơn.
“Mới khen mày biết Thanh Bang xong, sao giờ lại không biết quy tắc của bọn tao vậy?”
Anh Báo vừa cười vừa ra hiệu cho đàn em.
Tên đàn em siết nắm đấm, lạnh giọng nói: “Vậy để
ông đây dạy nhé. Lột sạch đồ, chạy ba vòng quanh
con đường này thì hôm nay sẽ tha cho bọn mày!”
“Hà2″
Bốn tên mặt cắt không còn một giọt máu.
Đây là trung tâm thành phố, người đi lại đông như
mắc cửi. Nếu mà trần truồng chạy ba vòng thì ngay
ngày mai sẽ được bê lên trang nhất mất!
“Đại ca đừng như vậy. Có gì từ từ nói. Chúng ta
cùng thương lượng.
“Cùng thương lượng có được không?”
“Được chứ! Vậy bốn vòng nhé!”
Anh Báo phất tay với vẻ mất kiên nhẫn, từ chối lời
cầu xin của cha nội kia không chút do dự.
Bốn tên này đang gây sự với đại ca của đại ca.
Tần Hạo kia mạnh đến mức nào đến hắn còn không
biết.
Lúc này Tần Hạo đã lên xe. Anh chằng buồn quan
tâm đám sửu nhi kia, chỉ khời động xe rồi bỏ đi.
Anh Báo thờ phào khi Tần Hạo đi khỏi. Có ông nội
đó ð đây khiến hắn có cảm giác như bị cả một ngọn
núi đè lên người, đến thờ thôi cũng mệt.
Giờ thì tốt rồi!
Anh Báo quay lại nhìn bốn tên trước mặt với vẻ
hung dữ, rồi cười lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp, tự giác cho
tao, đừng đề ông phải đích thân ra tay. Nếu vậy thì
không chỉ có cỡi truồng chạy đâu”.
Vừa nói anh Báo vừa ra hiệu cho đàn em làm động
tác tung cước đoạt mạng khiến một trong bốn tên kia
ngã lăn ra đất. Rồi hắn giơ chân lên đạp mạnh xuống.
Cha nội kia kêu la thảm thiết.
“Đại ca, xin nương chân! Ây da, đau chết đi mất.
Đừng đá nữa! Xin anh giơ cao đánh khẽ mà!”
Từng cơn đau kịch liệt dội tới.
“Tự thân vận động hay là cần bọn tao giúp?” một
tên trong Thanh Bang lạnh lùng nói.
“Không phải chỉ là cời truồng chạy sao, sợ cái
đếch gì!”
Tên cầm đầu nghiến răng, cời áo ra, sau đó cời cả
quần, chì mặc mỗi quần lót.
Lúc này tất cả mọi người đều trơ mắt ra nhìn.
Tên này vừa nghiến răng vừa nhắm mắt lại rồi tụt
quần lót xuống, sau đó bắt đầu chạy về phía trước.
Bây giờ hắn chỉ muốn chạy nhanh một chút để nhanh
chóng kết thúc sự xấu hồ này.
Có đại ca dẫn đầu, ba ngưỡi còn lại cũng không
còn do dự nữa. Tên vừa nãy bị đánh cởi ra nhanh
nhất. Chỉ một lúc là đã cời xong và chạy theo đại ca.
Bốn tên trần như nhộng nhanh chóng thu hút sự
chú ý cùa đám đông.
Từ xa, có giọng nữ hét lên.
Sau đó là những tiếng hét chói tai không ngớt.
“Biến thái!”
“Hạ lưu!”
“Thần kinh!”
“Cuồng dâm!”
Trong chốc lát, các thề loại chửi bới đều vang lên
dồn dập.
Đám Thanh Bang ở phía sau cười chảy cà nước
mắt.
Lúc này, bên trong chiếc xe Ferrari màu đỏ ð phía
xa, một công từ cao quý đang ngồi trong xe. Anh ta
đeo kính râm, nhai kẹo cao su vừa hay nhìn thấy một
người chạy tới.
“Ấy, không tồi mà. Lẽ nào tên nhóc này vốn là du
côn sao, không phải là mấy con chó của Thanh Bang
đấy chứ? Có lẽ cũng chỉ là bậu xậu mà thôi!”
Triệu Thiên Thành nhồ cao su trong miệng ra,
ngồi suy tư trong xe một hồi lâu, không biết là đang
nghĩ gì.
Bốn tên du côn này là do anh ta thuê. Mục đích là
theo dõi Tần Hạo đề nắm rõ thân phận và cuộc sống
của anh.
Sau cái đêm bị treo trên cây và làm mồi nuôi muỗi
với côn trùng cả đêm thì bây giờ nghĩ lại Triệu Thiên
Thành vẫn còn cảm thấy tê dại, đau đớn vô cùng.
Thù này không trả thì mối hận này nuốt không
trôi.
Anh ta tận mắt nhìn thấy anh Báo nghe mệnh lệnh
của Tần Hạo, còn cung kính gọi là cậu Tân. Vậy vận
xui lần trước anh ta gặp phải không phài do Tân Hạo
làm thì ai làm chứ?
Nếu Tần Hạo mà biết thì chắc sẽ khóc ngất mất.
Vì việc không phải anh làm nhưng người ta lại cứ đồ
thù hẳn lên đầu anh.
Lúc này anh lái xe thong dong đi một vòng. Cũng
đã tới giờ cơm nên anh tìm đại một quán ăn lót dạ rồi
tìm một quán net định chơi game cho đã.
Dù gì thì cũng phải giết thời gian hết cả buồi
chiều.
Tần Hạo ngồi xuống chưa được nửa tiếng thì Triệu
Thiên Thành bước vào quán nhìn chăm chăm sau.
lưng anh và cười lạnh lùng. Sau đó anh ta tìm một
chỗ trang nhã ngồi xuống và bật một máy vi tính lên.
Triệu Thiên Thành gọi điện thoại, hẹn gặp quản lý
cấp cao của Thanh Bang. Địa điểm gặp mặt chính là
quán net này.
Hai mươi phút sau, một đám người bước vào trong
quán.
Lúc này ông chủ quán cũng có mặt. Vừa nhìn thấy
bọn họ tới là ông ta đã phải lấy lại tỉnh thần.
Với kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của mình
ông biết đám này tới là bất thường và chỉ có thể miêu
tả bằng ba từ, không chọc vào!
Không chọc vào thì phải phục vụ cho tốt.
Ông chủ quán lật đật chạy tới, cố nặn ra một nụ
cười: “Chào mừng quý khách! Mấy vị muốn ngồi máy
ạ
“Cút ra!”
Có tám tên cả thảy. Tên cầm đầu còn chưa lên
tiếng thì thằng em bền cạnh đã hất cằm, đầy ông chủ
qua một bên với giọng điệu khinh thường.
Lúc này tên tóc đỏ hoe cầm đầu đã nhìn thấy
Triệu Thiên Thành giơ tay lên nên đi thằng tới chỗ
anh ta.
Ông chủ suýt nữa thì ngã xuống đất nhưng không
dám tỏ thái độ. Thấy đám này không phải đến chơi
thì ông ta càng cảm thấy lo lắng hơn nhưng lại không
dám hỏi. Thế là đành âm thầm đề ý, nếu xảy ra điều
gì không ồn thì sẽ báo cảnh sát ngay.
Lúc này Tần Hạo đang chơi rất phê pha, không hề
biết có người đã tới, hơn nữa còn tới vì anh.
“Anh Hồ, cái thằng họ Triệu đó cũng chẳng hẹn
được chỗ nào đàng hoàng. Cái quán này đông người
như vậy, nhỡ đâu… một thằng đàn em sán tới, ghé
vào tai tóc đỏ hoe nói một câu.
Thanh niên tóc đỏ hoe này được người trong
ngành gọi là anh Hồ, cũng là người có địa vị trong
Thanh Bang, đàn em của Triệu Tứ Hải.
Từ sau khi Long Tứ tiếp quản ba bang bốn hội, do
tên của cậu ấy có từ “Tứ nên bây giờ trở thành ông
Tứ của đám anh em trong Thanh Bang.
Cái tên ông Tứ Triệu Tứ Hải của ba bang bốn hội
không còn tồn tại nữa. Cũng không ai gọi hắn như
vậy và hắn cũng không cho phép người khác gọi như
thế.
Anh Hồ này chính là người gần đây kề vai sát cánh
với Triệu Tứ Hải.
“Hẹn ở đâu mà chẳng là hẹn? Tên họ Triệu đó là
đại gia, hào phóng lắm. Chúng ta đừng vạch lá tìm
sâu nữa!” anh Hồ cười thích chí, nghênh ngang đi tới.
“Ấy ông chủ Triệu hôm nay lại có nhã hứng vậy cơ
à! Lẽ nào cũng là một fan cuồng game sao?”
Anh Hồ cười đầy ần ý ngó đầu dòm máy vi tính
trước mặt Triệu Thiên Thành.
Nhưng hắn ta bỗng giật mình. Tên đại gia Triệu
Thiên Thành này đang chơi Spider Solitaire!
“Tên này mà không chập mạch thì cũng là loại
biến thái! anh Hồ thầm chửi một câu rồi chuyển ánh mắt qua chỗ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.