Chương 203: Chó hư
Tần Hạo
20/01/2021
Đương nhiên, những người đi cùng với Triệu Thiên
Thành chính là đám người được gọi là bốn cậu ấm
Trung Hải.
Thấy Triệu Thiên Thành kinh ngạc như thế, ba
người chưa từng gặp Tần Hạo đều rối rít nhìn sang.
“Chà, đúng là người đẹp hiếm có!” Tôn Uy trông
cực kỳ dung tục, ánh mắt cứ dán chặt vào người Lâm
Vũ Hân.
Chẳng riêng gì anh ta, ngay cả Trịnh Nhất Hùng
luôn tự nhận là thanh cao, khinh thường người như
Tôn Uy cũng nhìn Lâm Vũ Hân không chớp mắt.
Tối nay Lâm Vũ Hân đúng là quá đẹp.
“Phía Bắc có giai nhân, khuynh quốc lại khuynh
thành!” Diệp Bằng Phi trầm trồ.
“Thôi xin, đừng nói kiểu chua loét đấy nữa. Lâm
Vũ Hân là người Trung Hải, Trung Hải ð phía Nam!”
Tôn Uy hơi khinh thường lời cảm khái của Diệp Bằng
Phi.
Diệp Bằng Phi giơ ngón giữa lên, không thèm nhìn
anh ta.
Giữa bốn cậu ấm quyền lực nhất Trung Hài đang
có những ý kiến khác nhau.
Còn Tần Hạo đang đứng cạnh Lâm Vũ Hân – kẻ
thù lớn nhất của Triệu Thiên Thành thì lại bị lơ là.
Tần Hạo không quan trọng chuyện này lắm.
Mãi đến khi thấy Lâm Vũ Hân dẫn Tần Hạo đi về
phía mình, Triệu Thiên Thành mới phản ứng lại. Anh
ta bỗng nói: “Đúng rồi, hôm nay là cơ hội tốt! Tên
nhóc đó lại dám đến những nơi như thế này, ha ha!”
“Đi thôi. Chúng ta cùng đến làm quen mỹ nữ.
nào!”
Diệp Bằng Phi là người cảm đầu bốn cậu ấm của
Trung Hải. Anh ta đã nói thế rồi, đám người Triệu
Thiên Thành đành phải đi theo, mặc dù Triệu Thiên
Thành muốn sang đó làm nhục Tần Hạo hơn.
Bữa tiệc từ thiện tối nay mời rất nhiều người giàu
có, ngôi sao điện ảnh và người nổi tiếng ở các lĩnh
vực khác nhau trong xã hội. Có thề nói đây là buổi tụ
tập tốt đẹp giữa những người ưu tú.
Trong đám người này, chắc chắn bốn cậu ấm Diệp Bằng Phi giơ ngón giữa lên, không thèm nhìn
anh ta.
Giữa bốn cậu ấm quyền lực nhất Trung Hài đang
có những ý kiến khác nhau.
Còn Tần Hạo đang đứng cạnh Lâm Vũ Hân – kẻ
thù lớn nhất của Triệu Thiên Thành thì lại bị lơ là.
Tần Hạo không quan trọng chuyện này lắm.
Mãi đến khi thấy Lâm Vũ Hân dẫn Tần Hạo đi về
phía mình, Triệu Thiên Thành mới phản ứng lại. Anh
ta bỗng nói: “Đúng rồi, hôm nay là cơ hội tốt! Tên
nhóc đó lại dám đến những nơi như thế này, ha ha!”
“Đi thôi. Chúng ta cùng đến làm quen mỹ nữ.
nào!”
Diệp Bằng Phi là người cảm đầu bốn cậu ấm của
Trung Hải. Anh ta đã nói thế rồi, đám người Triệu
Thiên Thành đành phải đi theo, mặc dù Triệu Thiên
Thành muốn sang đó làm nhục Tần Hạo hơn.
Bữa tiệc từ thiện tối nay mời rất nhiều người giàu có, ngôi sao điện ảnh và người nổi tiếng ở các lĩnh
vực khác nhau trong xã hội. Có thề nói đây là buổi tụ
tập tốt đẹp giữa những người ưu tú.
Trong đám người này, chắc chắn bốn cậu ấm Trung Hải sẽ là đối tượng thầm mến của rất nhiều cô
bé Lọ Lem.
Nếu lấy được bất kỳ ai trong số họ thì chẳng khác
gì trở thành phượng hoàng. Cho dù không được như
thế, chỉ cần có duyên phận ngắn ngủi thì cũng mang
lại vô số lợi ích trong tương lai.
Bốn cậu ấm Trung Hải vừa di chuyền, rất nhiều
người cũng nhìn theo họ.
Diệp Bằng Phi mìm cười bước đến, đưa một ly
rượu đỏ cho Lâm Vũ Hân, nói với vẻ rất phong độ:
“Cô Lâm xinh đẹp, tôi có thể mời cô uống một ly
không nhỉ?”
“Vâng?”
Lâm Vũ Hân không quen Diệp Bằng Phi, cũng
chẳng biết mình có nên nhận ly rượu này không.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong Dụ – bố cô lại hơi
biến sắc. Ông ta căng thằng chạy đến bên con gái,
kinh ngạc hỏi: “Thì ra là cậu cả nhà họ Diệp – Diệp.
Bằng Phi! Cơn gió nào đưa cậu đến đây thế?”
Lâm Phong Dụ đã lăn lộn trong giới kinh doanh
mấy chục năm, có kiến thức rộng rãi, cũng quen rất
nhiều người. Ông ta vừa nhìn đã nhận ra người có dáng vẻ tuấn tú này chính là cậu cả nhà họ Diệp.
Không thề không nói, những người xuất thân từ
nhà giàu danh giá cũng có khí chất khác hằn. Trong
lúc vô tình, từ anh ta toát lên vẻ cao quý và uy
nghiêm.
“Bác khách sáo quá, cháu không dám nhận đâu
ạ!” Diệp Bằng Phi lễ phép bắt tay với Lâm Phong Dụ.
Tuy anh ta ít tuổi hơn nhưng khí thế còn lấn át cà
người đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm như.
ông ta.
Lâm Vũ Hân kinh ngạc nhìn dáng vẻ ân cần của
bố, dường như đã hiều ra điều gì.
Lúc này, Tản Hạo đang đứng bên cạnh cô đã nhìn
Triệu Thiên Thành.
Triệu Thiên Thành nhìn chằm chằm vào Tần Hạo
bằng ánh mắt khinh bì. Anh ta không khỏi nhớ đến
những thiệt thòi mà mình nhận được từ tên này trong
thời gian qua, bèn nghiến răng, sắc mặt sa sầm.
“Này!”
Tần Hạo hơi nhếch môi, nờ nụ cười không quá rõ,
có hơi gian tà. Anh vấy tay với Triệu Thiên Thành,
xem như chào hỏi.
“Khốn kiếp!” Triệu Thiên Thành mắng thầm. Anh
ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Không
ngờ tên này vẫn còn mặt mũi đề chào hỏi mình cơ
đấy.
“Ö, cô Lâm à, chẳng phải đây là tài xế quèn của
công ty các cô ư? Ăn mặc theo kiểu hình người dáng
chó, mà nghe đâu cũng có chuyện như vậy thật!”
Trịnh Nhất Hùng bắt đầu nã pháo, trút giận thay
người anh em của mình là Triệu Thiên Thành.
Tuy đây là lần đầu tiên anh ta gặp Lâm Vũ Hân
nhưng lại làm như rất thân quen với cô.
Tuy Tần Hạo không quan tâm đến việc người khác.
coi thường mình nhưng Lâm Vũ Hân thì không vui cho.
lắm.
“Có một số người, tuy ăn mặc cũng ra dáng lắm
nhưng lại không sửa được cái tính bám đuôi. Lúc nào
cũng đánh rắm, thối chết đi được!” Lâm Vũ Hân chưa
bao giờ là người thích khách sáo. Cô càng khinh
thường việc lá mặt lá trái với người ta, lúc nào cũng
nói thằng như vậy.
Sắc mặt Trịnh Nhất Hùng cứng đờ. Anh ta định
chửi nhưng đang ở trước mặt nhiều người như thế nên cũng hơi không thốt nên lời.
Hơn nữa, nếu mắng một người phụ nữ ờ trước mặt
nhiều phóng viên thế này thì mất hình tượng lắm.
Tần Hạo vỗ tay một cái, mìm cười: “Nói hay lắm!
À, anh vẫn nên cách xa chúng tôi một chút thì hơn.
Thối thật!”
“Anh…” Trịnh Nhất Hùng tức giận đến mức xì khói.
Lúc này Triệu Thiên Thành không thể không đứng
ra: “Ha ha, anh em của tôi có nói sai à? Anh vốn chỉ là
một tài xế quèn thôi. Sao thế? Ö nơi này mà vẫn giả
vờ oách, bị người khác vạch trần, có thấy sượng mặt
không?”
Tần Hạo nhún vai, nói với về vô cùng khinh
thường: “Các người nói sai rồi, tôi không phải tài xế
quèn. Tôi là tài xế già, đã có mười năm kinh nghiệm
lái xe đấy. Làm sao? Tài xế già không được tham gia
bữa tiệc này à?”
“Phụt!” Lâm Vũ Hân suýt phun rượu ra ngoài,
Tên này không biết xấu hồ ư, vẫn khoa trương như
thế. Không ngờ anh lại tự nhận là tài xế già.
“Tài xế như anh cũng xứng đến đây chắc? Sao
không soi vào nước tiều xem mình là cái thá gì đi?
Anh xứng à?” Triệu Thiên Thành cười lạnh.
Tần Hạo nhún vai: “Tôi cứ đến đây, sao nào? Anh
định đuổi tôi đi hà? Ha ha, chỉ sợ anh không có quyền
đấy. Chó ngoan không cản đường, tránh ra đi!”
“Ông đây không tránh đấy, làm sao nào?” Lúc này
Triệu Thiên Thành cũng hạ quyết tâm. Ở đây đông
như thế, anh ta không tin Tần Hạo dám làm gì mình.
Tần Hạo bật cười: “Được rồi, anh giỏi. Không hồ là
cậu cả Triệu đã trần truồng chạy ba vòng trên đường
cái, khâm phục, khâm phục. Đến lúc anh trợ trến,
đúng là không ai thắng nồi anh!”
Tần Hạo nói rồi kéo tay Lâm Vũ Hân, chuẩn bị đi
vào trong, không muốn đề ý đến mấy tên này nữa.
Nào ngỡ Triệu Thiên Thành lại bước đến, chắn
trước mặt anh.
Anh ta vừa di chuyển, Trịnh Nhất Hùng và Tôn Uy
cũng đi theo. Họ đứng cạnh Triệu Thiên Thành, chắn
luôn lối đi của Tần Hạo và Lâm Vũ Hân.
Còn Diệp Bằng Phi thì nói chuyện trên trời dưới
đất với Lâm Phong Dụ, đương nhiên chính là đề ngăn
ông ta lại, tạo cơ hội cho đám Triệu Thiên Thành làm
bế mặt Tần Hạo trước đám đông.
Tần Hạo sỡ mũi, nhìn ba người Triệu Thiên Thành
trước mặt, vẫn bình tĩnh như thường: “Đã nói chó
ngoan không cản đường rồi, mấy anh đúng là một
con chó hư! À sai rồi, xin lỗi, phải là ba con chó hư
mới đúng!”
“Con mẹ nó, anh mới là…”
Triệu Thiên Thành há miệng định mắng lại.
Nhưng không ngờ anh ta còn chưa mắng thì Tân
Hạo đã ra tay rồi.
Thành chính là đám người được gọi là bốn cậu ấm
Trung Hải.
Thấy Triệu Thiên Thành kinh ngạc như thế, ba
người chưa từng gặp Tần Hạo đều rối rít nhìn sang.
“Chà, đúng là người đẹp hiếm có!” Tôn Uy trông
cực kỳ dung tục, ánh mắt cứ dán chặt vào người Lâm
Vũ Hân.
Chẳng riêng gì anh ta, ngay cả Trịnh Nhất Hùng
luôn tự nhận là thanh cao, khinh thường người như
Tôn Uy cũng nhìn Lâm Vũ Hân không chớp mắt.
Tối nay Lâm Vũ Hân đúng là quá đẹp.
“Phía Bắc có giai nhân, khuynh quốc lại khuynh
thành!” Diệp Bằng Phi trầm trồ.
“Thôi xin, đừng nói kiểu chua loét đấy nữa. Lâm
Vũ Hân là người Trung Hải, Trung Hải ð phía Nam!”
Tôn Uy hơi khinh thường lời cảm khái của Diệp Bằng
Phi.
Diệp Bằng Phi giơ ngón giữa lên, không thèm nhìn
anh ta.
Giữa bốn cậu ấm quyền lực nhất Trung Hài đang
có những ý kiến khác nhau.
Còn Tần Hạo đang đứng cạnh Lâm Vũ Hân – kẻ
thù lớn nhất của Triệu Thiên Thành thì lại bị lơ là.
Tần Hạo không quan trọng chuyện này lắm.
Mãi đến khi thấy Lâm Vũ Hân dẫn Tần Hạo đi về
phía mình, Triệu Thiên Thành mới phản ứng lại. Anh
ta bỗng nói: “Đúng rồi, hôm nay là cơ hội tốt! Tên
nhóc đó lại dám đến những nơi như thế này, ha ha!”
“Đi thôi. Chúng ta cùng đến làm quen mỹ nữ.
nào!”
Diệp Bằng Phi là người cảm đầu bốn cậu ấm của
Trung Hải. Anh ta đã nói thế rồi, đám người Triệu
Thiên Thành đành phải đi theo, mặc dù Triệu Thiên
Thành muốn sang đó làm nhục Tần Hạo hơn.
Bữa tiệc từ thiện tối nay mời rất nhiều người giàu
có, ngôi sao điện ảnh và người nổi tiếng ở các lĩnh
vực khác nhau trong xã hội. Có thề nói đây là buổi tụ
tập tốt đẹp giữa những người ưu tú.
Trong đám người này, chắc chắn bốn cậu ấm Diệp Bằng Phi giơ ngón giữa lên, không thèm nhìn
anh ta.
Giữa bốn cậu ấm quyền lực nhất Trung Hài đang
có những ý kiến khác nhau.
Còn Tần Hạo đang đứng cạnh Lâm Vũ Hân – kẻ
thù lớn nhất của Triệu Thiên Thành thì lại bị lơ là.
Tần Hạo không quan trọng chuyện này lắm.
Mãi đến khi thấy Lâm Vũ Hân dẫn Tần Hạo đi về
phía mình, Triệu Thiên Thành mới phản ứng lại. Anh
ta bỗng nói: “Đúng rồi, hôm nay là cơ hội tốt! Tên
nhóc đó lại dám đến những nơi như thế này, ha ha!”
“Đi thôi. Chúng ta cùng đến làm quen mỹ nữ.
nào!”
Diệp Bằng Phi là người cảm đầu bốn cậu ấm của
Trung Hải. Anh ta đã nói thế rồi, đám người Triệu
Thiên Thành đành phải đi theo, mặc dù Triệu Thiên
Thành muốn sang đó làm nhục Tần Hạo hơn.
Bữa tiệc từ thiện tối nay mời rất nhiều người giàu có, ngôi sao điện ảnh và người nổi tiếng ở các lĩnh
vực khác nhau trong xã hội. Có thề nói đây là buổi tụ
tập tốt đẹp giữa những người ưu tú.
Trong đám người này, chắc chắn bốn cậu ấm Trung Hải sẽ là đối tượng thầm mến của rất nhiều cô
bé Lọ Lem.
Nếu lấy được bất kỳ ai trong số họ thì chẳng khác
gì trở thành phượng hoàng. Cho dù không được như
thế, chỉ cần có duyên phận ngắn ngủi thì cũng mang
lại vô số lợi ích trong tương lai.
Bốn cậu ấm Trung Hải vừa di chuyền, rất nhiều
người cũng nhìn theo họ.
Diệp Bằng Phi mìm cười bước đến, đưa một ly
rượu đỏ cho Lâm Vũ Hân, nói với vẻ rất phong độ:
“Cô Lâm xinh đẹp, tôi có thể mời cô uống một ly
không nhỉ?”
“Vâng?”
Lâm Vũ Hân không quen Diệp Bằng Phi, cũng
chẳng biết mình có nên nhận ly rượu này không.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong Dụ – bố cô lại hơi
biến sắc. Ông ta căng thằng chạy đến bên con gái,
kinh ngạc hỏi: “Thì ra là cậu cả nhà họ Diệp – Diệp.
Bằng Phi! Cơn gió nào đưa cậu đến đây thế?”
Lâm Phong Dụ đã lăn lộn trong giới kinh doanh
mấy chục năm, có kiến thức rộng rãi, cũng quen rất
nhiều người. Ông ta vừa nhìn đã nhận ra người có dáng vẻ tuấn tú này chính là cậu cả nhà họ Diệp.
Không thề không nói, những người xuất thân từ
nhà giàu danh giá cũng có khí chất khác hằn. Trong
lúc vô tình, từ anh ta toát lên vẻ cao quý và uy
nghiêm.
“Bác khách sáo quá, cháu không dám nhận đâu
ạ!” Diệp Bằng Phi lễ phép bắt tay với Lâm Phong Dụ.
Tuy anh ta ít tuổi hơn nhưng khí thế còn lấn át cà
người đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm như.
ông ta.
Lâm Vũ Hân kinh ngạc nhìn dáng vẻ ân cần của
bố, dường như đã hiều ra điều gì.
Lúc này, Tản Hạo đang đứng bên cạnh cô đã nhìn
Triệu Thiên Thành.
Triệu Thiên Thành nhìn chằm chằm vào Tần Hạo
bằng ánh mắt khinh bì. Anh ta không khỏi nhớ đến
những thiệt thòi mà mình nhận được từ tên này trong
thời gian qua, bèn nghiến răng, sắc mặt sa sầm.
“Này!”
Tần Hạo hơi nhếch môi, nờ nụ cười không quá rõ,
có hơi gian tà. Anh vấy tay với Triệu Thiên Thành,
xem như chào hỏi.
“Khốn kiếp!” Triệu Thiên Thành mắng thầm. Anh
ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Không
ngờ tên này vẫn còn mặt mũi đề chào hỏi mình cơ
đấy.
“Ö, cô Lâm à, chẳng phải đây là tài xế quèn của
công ty các cô ư? Ăn mặc theo kiểu hình người dáng
chó, mà nghe đâu cũng có chuyện như vậy thật!”
Trịnh Nhất Hùng bắt đầu nã pháo, trút giận thay
người anh em của mình là Triệu Thiên Thành.
Tuy đây là lần đầu tiên anh ta gặp Lâm Vũ Hân
nhưng lại làm như rất thân quen với cô.
Tuy Tần Hạo không quan tâm đến việc người khác.
coi thường mình nhưng Lâm Vũ Hân thì không vui cho.
lắm.
“Có một số người, tuy ăn mặc cũng ra dáng lắm
nhưng lại không sửa được cái tính bám đuôi. Lúc nào
cũng đánh rắm, thối chết đi được!” Lâm Vũ Hân chưa
bao giờ là người thích khách sáo. Cô càng khinh
thường việc lá mặt lá trái với người ta, lúc nào cũng
nói thằng như vậy.
Sắc mặt Trịnh Nhất Hùng cứng đờ. Anh ta định
chửi nhưng đang ở trước mặt nhiều người như thế nên cũng hơi không thốt nên lời.
Hơn nữa, nếu mắng một người phụ nữ ờ trước mặt
nhiều phóng viên thế này thì mất hình tượng lắm.
Tần Hạo vỗ tay một cái, mìm cười: “Nói hay lắm!
À, anh vẫn nên cách xa chúng tôi một chút thì hơn.
Thối thật!”
“Anh…” Trịnh Nhất Hùng tức giận đến mức xì khói.
Lúc này Triệu Thiên Thành không thể không đứng
ra: “Ha ha, anh em của tôi có nói sai à? Anh vốn chỉ là
một tài xế quèn thôi. Sao thế? Ö nơi này mà vẫn giả
vờ oách, bị người khác vạch trần, có thấy sượng mặt
không?”
Tần Hạo nhún vai, nói với về vô cùng khinh
thường: “Các người nói sai rồi, tôi không phải tài xế
quèn. Tôi là tài xế già, đã có mười năm kinh nghiệm
lái xe đấy. Làm sao? Tài xế già không được tham gia
bữa tiệc này à?”
“Phụt!” Lâm Vũ Hân suýt phun rượu ra ngoài,
Tên này không biết xấu hồ ư, vẫn khoa trương như
thế. Không ngờ anh lại tự nhận là tài xế già.
“Tài xế như anh cũng xứng đến đây chắc? Sao
không soi vào nước tiều xem mình là cái thá gì đi?
Anh xứng à?” Triệu Thiên Thành cười lạnh.
Tần Hạo nhún vai: “Tôi cứ đến đây, sao nào? Anh
định đuổi tôi đi hà? Ha ha, chỉ sợ anh không có quyền
đấy. Chó ngoan không cản đường, tránh ra đi!”
“Ông đây không tránh đấy, làm sao nào?” Lúc này
Triệu Thiên Thành cũng hạ quyết tâm. Ở đây đông
như thế, anh ta không tin Tần Hạo dám làm gì mình.
Tần Hạo bật cười: “Được rồi, anh giỏi. Không hồ là
cậu cả Triệu đã trần truồng chạy ba vòng trên đường
cái, khâm phục, khâm phục. Đến lúc anh trợ trến,
đúng là không ai thắng nồi anh!”
Tần Hạo nói rồi kéo tay Lâm Vũ Hân, chuẩn bị đi
vào trong, không muốn đề ý đến mấy tên này nữa.
Nào ngỡ Triệu Thiên Thành lại bước đến, chắn
trước mặt anh.
Anh ta vừa di chuyển, Trịnh Nhất Hùng và Tôn Uy
cũng đi theo. Họ đứng cạnh Triệu Thiên Thành, chắn
luôn lối đi của Tần Hạo và Lâm Vũ Hân.
Còn Diệp Bằng Phi thì nói chuyện trên trời dưới
đất với Lâm Phong Dụ, đương nhiên chính là đề ngăn
ông ta lại, tạo cơ hội cho đám Triệu Thiên Thành làm
bế mặt Tần Hạo trước đám đông.
Tần Hạo sỡ mũi, nhìn ba người Triệu Thiên Thành
trước mặt, vẫn bình tĩnh như thường: “Đã nói chó
ngoan không cản đường rồi, mấy anh đúng là một
con chó hư! À sai rồi, xin lỗi, phải là ba con chó hư
mới đúng!”
“Con mẹ nó, anh mới là…”
Triệu Thiên Thành há miệng định mắng lại.
Nhưng không ngờ anh ta còn chưa mắng thì Tân
Hạo đã ra tay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.