Chương 201: Đập bàn, trợn mắt không còn nữa.
Tần Hạo
20/01/2021
Lâm Vũ Hân đột nhiên chuyền hướng sang hỏi
thăm Tần Hạo, Lục Tiểu Nha nhất thời không biết
phải trả lời ra sao. Cô nên khen hay nên chê Tần Hạo
đây?
Lúc này, Lục Tiểu Nha đột nhiên nhớ ra Đồng
Hướng Quân vừa mới tới chỗ giám đốc đề mách lẻo
tố giác Tần Hạo thì không lâu sau đã bị Lâm Vũ Hân
đuổi việc. Lại thêm những lời Lâm Vũ Hân vừa nói,
Lục Tiều Nha bỗng chốc hiều ra mọi việc.
“Tồng giám đốc Lâm, tôi cũng đang muốn báo
cáo với cô. Tần Hạo quả thực là một nhân tài. Anh ấy
mới đến công ty được ít ngày mà đã có thành tích rất
tốt…
Lục Tiểu Nha sau đó nói một thôi một hồi, tâng
bốc Tần Hạo lên đến tận mây xanh. Cái gì mà chăm
chỉ đi làm, làm việc cần trọng lại nhanh chóng, quan
hệ tốt với đồng nghiệp, vừa có tài vừa thích giúp đỡ
mọi người,…
Chương 201: Đập bàn, trớn mắt
Lục Tiều Nha nói đến nỗi khiến Lâm Vũ Hân lặng
người. Nghe một lúc lâu, Lâm Vũ Hân vẫn cứ ngỡ như
mình nghe nhầm nên ngơ ngác hỏi lại: “Người cô
đang nói tới có phải Tần Hạo không đấy?”
Sao có thể như vậy? Tên đó làm việc tốt đến vậy
sao?
Có đánh chết Lâm Vũ Hân cũng không tin nồi.
Lục Tiểu Nha đơ người,
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Lâm, có vấn đề gì sao ạ?”
ngượng ngùng cười đáp:
“À, không có gì, cô đi làm việc tiếp đi!”
Lâm Vũ Hân không muốn đề người khác cảm thấy
cô quá quan tâm đến Tần Hạo. Nếu như vậy, Tần Hạo.
sẽ càng được thề mà đắc ý, người trong công ty sẽ
phải cung phụng anh như Phật sống vậy.
Cúp điện thoại xong, Lục Tiều Nha đau đầu day
day thái dương, phải làm sao đây?
Việc bắt Đồng Hướng Quân nộp đơn từ chức cô
phải nói thế nào đây?
Đương nhiên Lục Tiều Nha không ngốc đến nỗi
nói toạc móng heo ra là Lâm Vũ Hân đuồi anh ta đi.
Việc viện cớ này thực sự rất dễ làm nhưng như vậy sẽ
khiến Lâm Vũ Hân gặp rắc rối.
Chương 201: Đập bàn, trợn mắt
Là cấp dưới, sao có thề đề cấp trên của mình gặp
rắc rối chứ? Đương nhiên là phải giải quyết rắc rối
thay cấp trên của mình rồi!
Lục Tiểu Nha nghĩ vậy nên đang định gọi Đồng
Hướng Quân tới. Nhưng đúng lúc đó, Tần Hạo bước
vào văn phòng.
“Đồng Hướng Quân, anh qua đây một lát!”
Lục Tiểu Nha lớn tiếng gọi Đồng Hướng Quân tới
chỗ mình.
Đồng Hướng Quân đang loay hoay làm gì đó trên
máy tính. Nghe tiếng Lục Tiểu Nha gọi, anh ta thần
người ra một chút rồi ngầng đầu lên thì thấy Lục Tiều
Nha đang nhìn mình với nét mặt rất khó coi.
“Tôi tới đây!”
Đồng Hướng Quân tim đập như trống trận, cảm
thấy có gì đó không đúng lắm, có vẻ như sắp có
chuyện chẳng lành. Tuy vậy, anh ta vẫn gật đầu, cố
gắng bình tĩnh lại!
Tần Hạo vừa về đến văn phòng liền quay lại vị trí
của mình. Anh nhìn tứ phía nhưng Từ Mộng Kiều vẫn
chưa quay lại còn những người khác đều đang bận tối
mắt tối mũi, chỉ có mỗi mình anh là nhàn rỗi!
Chương 201: Đập bàn, trợn mắt TS
“Haizzz, công việc này thực sự không hợp với
mình!”
Tần Hạo âm thầm thờ dài.
Lúc này, một âm thanh vọng đến bên tai anh.
“Đồng Hướng Quân, anh hãy tự nộp đơn xin nghỉ
việc đi!”
Đó là giọng Lục Tiểu Nha, cô nói nhỏ nên trong
văn phòng chỉ có Đồng Hướng Quân và Tần Hạo nghe
thấy.
“Ôi chao, đây chẳng phải là đuổi việc sao?”
Tần Hạo biết các tập đoàn lớn rất ít khi trực tiếp
sa thải nhân viên, đều là tìm cách khiến người đó tự
giác nộp đơn xin nghỉ! Như vậy có thề giữ lại cho
người đó chút thể diện.
Quà nhiên, sau khi nghe câu nói này, nét mặt
Đồng Hướng Quân lộ rõ vẻ không thề tin nồi. Anh ta
đứng chết trân nhìn Lục Tiều Nha hồi lâu rồi đột
nhiên hỏi: “Tổ trường, rốt cuộc cô có ý gì?”
Lục Tiểu Nha thờ dài, nói thằng: “Ý tôi là gì đã nói
rất rõ rồi. Anh nói xem, từ ngày anh vào công ty đến
giờ đã ký được hợp đồng nào ra hồn chưa?”
Chương 201: Đập bàn, trợn mắt
Đồng Hướng Quân há hốc miệng, thực sự không
thể cãi lại được.
Lục Tiều Nha nói tiếp: “Nghề này của chúng ta
vốn không nuôi những người nhàn rỗi. Chắc anh cũng
biết điều đó rồi nên tôi sẽ không nói nhiều nữa!”
“Ha ha, tại sao không nói? Tại sao không được
nói? Các người đối xử với tôi như vậy có công bằng
không?”
Đồng Hướng Quân cũng không nhịn nồi nữa. Anh
ta bật dậy, hét lớn vào mặt Lục Tiều Nha. Bao nhiêu
ấm ức của anh ta tích tụ mấy ngày hôm nay bây giờ
bùng phát một thề.
Lần này thì cả văn phòng đều nghe thấy nên ai
cũng quay lại nhìn.
Lục Tiều Nha đập bàn, giận dữ nói: “Anh hét cái gì
mà hét? Ngồi xuống ngay cho tôi!”
“Ngồi cái c*t, cô đã muốn đuổi việc tôi mà còn
không cho tôi nói thoải mái sao? Cô có quyền hành
gì?”, Đồng Hướng Quân cũng đập bàn cãi lại Lục Tiểu
Nha.
Lần này, tất cả mọi người đều không kìm được tò
mò mà đứng dậy đề hóng chuyện.
Chương 201: Đập bàn, trớn mắt
Cơn thịnh nộ của Đồng Hướng Quân đã lên tới
đình điểm. Lúc này anh ta chằng thèm đề ý đến việc
gì nữa, anh ta gầm lên: “Cô nói xem có công bằng
không? Ha ha, Đồng Hướng Quân tôi quả thực không
lập được thành tích nào đáng kề, cũng không có dự
án nào đến tay tôi. Thế nhưng tôi đã vào công ty này
bao nhiêu năm, tôi có từng vi phạm kỳ luật của công
ty? Có từng đến muộn về sớm chưa? Đồng Hướng
Quân tôi nỗ lực làm việc, không hề thấy có lỗi với
lương tâm của mình. Mặc dù không có công thì cũng
có sức. Nhưng bây giờ các người dùng một câu nói
đề đuổi tôi đi? Ha ha, tôi không từ chức đấy, các
người đuổi việc tôi đi!”
Tất cả nhân viên tồ 9 ai nấy mắt chữ o mồm chữ a
nhìn Đồng Hướng Quân. Nghe những lời anh ta nói
xong, tất cả mọi người liền bắt đầu xì xào bàn luận.
“Cái gì? Anh ta muốn bị đuồi việc? Đề anh ta tự
nộp đơn từ chức?”
“Có chuyện gì vậy? Anh ta mặc dù vô dụng nhưng
cũng không đến nỗi đến đây ăn không, cũng không
đến nỗi bị đuổi việc chứ!”
“Lẽ nào là Tổng giám đốc Lâm đang muốn tỉnh
Chương 201: Đập bàn, trợn mắt
giản nhân viên ở các bộ phận?”
Câu nói này khiến mấy người trố mắt nhìn nhau,
trong lòng vô cùng chấn động.
Không thể không nói đây là một phán đoán hết
sức hợp lí, là khả năng lớn nhất.
Lục Tiểu Nha trước giờ vẫn là người cục tính, nhân
viên trong công ty gọi cô ấy là Thiên Sơn Đồng Lão
cũng là có lí do.
Đồng Hướng Quân dám đập bàn trợn mắt với cô,
đúng là chán sống rồi!
Lục Tiều Nha cũng đập bàn đứng dậy, chì thằng
mặt Đồng Hướng Quân mà mắng: “Sao nào? Vẫn
không phục sao? Đề Mị nói cho mà nghe, tổ 9 chúng
tôi không nuôi loại người vô dụng. Người có năng lực
như anh vốn không đủ tư cách đề vào tập đoàn Triều
Dương! Đề anh tự từ chức là giữ thề diện cho anh lắm
rồi, anh thực sự nghĩ tôi không dám đuổi việc anh
sao?”
Tiếng quát của Lục Tiều Nha đầy uy lực của cấp
trên khiến cho Đồng Hướng Quân run rầy theo phản
xạ có điều kiện, vô thức lùi lại một bước.
Chính nước đi đó khiến cho dũng khí ban nãy
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó!
Lục Tiểu Nha lại đập bàn lần nữa: “Nghĩ gì vậy?
Còn dám hét vào mặt tôi sao? Thế nào, gan to quá rồi
phải không? Cút đi cho khuất mắt tôi, ngay lập tức
đến phòng tài vụ, kết toán lương rồi biến đi!”
Đồng Hướng Quân bị mắng đến nỗi sợ tụt cả vòi.
Lục Tiểu Nha cười lạnh đáp: “Đừng nói công ty
bạc đãi anh, Tổng giám đốc Lâm đã nói cho anh thêm
một tháng lương …”
Câu này vừa nói xong thì Lục Tiểu Nha hối
ngay, tự mắng mình miệng nhanh hơn não.
Hóa ra Tồng giám đốc Lâm là người đứng sau giật
dây!
Chỉ là không biết lí do tại sao.
Lục Tiểu Nha dù sao cũng đã lố mồm nói ra chân
tướng đây là lệnh của Tồng giám đốc Lâm thì bây giờ
cô sẽ thằng thừng nói hết luôn.
“Nói cho anh biết cũng chẳng sao, loại người rảnh
rỗi lại đi mách lẻo nói xấu đồng nghiệp mới nhìn đã
thấy ghét như anh thì ở đâu cũng không được yên ồn tiện thể nhắc nhờ anh một chút, sau này đi làm
thì cố gắng dùng não một chút!”‘
Lời này thốt ra, mấy người trong văn phòng đều
quay lại nhìn Tần Hạo.
“Mẹ kiếp, ghê gớm quá, đến cả Tổng giám đốc
cũng bảo vệ anh ta!”
thăm Tần Hạo, Lục Tiểu Nha nhất thời không biết
phải trả lời ra sao. Cô nên khen hay nên chê Tần Hạo
đây?
Lúc này, Lục Tiểu Nha đột nhiên nhớ ra Đồng
Hướng Quân vừa mới tới chỗ giám đốc đề mách lẻo
tố giác Tần Hạo thì không lâu sau đã bị Lâm Vũ Hân
đuổi việc. Lại thêm những lời Lâm Vũ Hân vừa nói,
Lục Tiều Nha bỗng chốc hiều ra mọi việc.
“Tồng giám đốc Lâm, tôi cũng đang muốn báo
cáo với cô. Tần Hạo quả thực là một nhân tài. Anh ấy
mới đến công ty được ít ngày mà đã có thành tích rất
tốt…
Lục Tiểu Nha sau đó nói một thôi một hồi, tâng
bốc Tần Hạo lên đến tận mây xanh. Cái gì mà chăm
chỉ đi làm, làm việc cần trọng lại nhanh chóng, quan
hệ tốt với đồng nghiệp, vừa có tài vừa thích giúp đỡ
mọi người,…
Chương 201: Đập bàn, trớn mắt
Lục Tiều Nha nói đến nỗi khiến Lâm Vũ Hân lặng
người. Nghe một lúc lâu, Lâm Vũ Hân vẫn cứ ngỡ như
mình nghe nhầm nên ngơ ngác hỏi lại: “Người cô
đang nói tới có phải Tần Hạo không đấy?”
Sao có thể như vậy? Tên đó làm việc tốt đến vậy
sao?
Có đánh chết Lâm Vũ Hân cũng không tin nồi.
Lục Tiểu Nha đơ người,
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Lâm, có vấn đề gì sao ạ?”
ngượng ngùng cười đáp:
“À, không có gì, cô đi làm việc tiếp đi!”
Lâm Vũ Hân không muốn đề người khác cảm thấy
cô quá quan tâm đến Tần Hạo. Nếu như vậy, Tần Hạo.
sẽ càng được thề mà đắc ý, người trong công ty sẽ
phải cung phụng anh như Phật sống vậy.
Cúp điện thoại xong, Lục Tiều Nha đau đầu day
day thái dương, phải làm sao đây?
Việc bắt Đồng Hướng Quân nộp đơn từ chức cô
phải nói thế nào đây?
Đương nhiên Lục Tiều Nha không ngốc đến nỗi
nói toạc móng heo ra là Lâm Vũ Hân đuồi anh ta đi.
Việc viện cớ này thực sự rất dễ làm nhưng như vậy sẽ
khiến Lâm Vũ Hân gặp rắc rối.
Chương 201: Đập bàn, trợn mắt
Là cấp dưới, sao có thề đề cấp trên của mình gặp
rắc rối chứ? Đương nhiên là phải giải quyết rắc rối
thay cấp trên của mình rồi!
Lục Tiểu Nha nghĩ vậy nên đang định gọi Đồng
Hướng Quân tới. Nhưng đúng lúc đó, Tần Hạo bước
vào văn phòng.
“Đồng Hướng Quân, anh qua đây một lát!”
Lục Tiểu Nha lớn tiếng gọi Đồng Hướng Quân tới
chỗ mình.
Đồng Hướng Quân đang loay hoay làm gì đó trên
máy tính. Nghe tiếng Lục Tiểu Nha gọi, anh ta thần
người ra một chút rồi ngầng đầu lên thì thấy Lục Tiều
Nha đang nhìn mình với nét mặt rất khó coi.
“Tôi tới đây!”
Đồng Hướng Quân tim đập như trống trận, cảm
thấy có gì đó không đúng lắm, có vẻ như sắp có
chuyện chẳng lành. Tuy vậy, anh ta vẫn gật đầu, cố
gắng bình tĩnh lại!
Tần Hạo vừa về đến văn phòng liền quay lại vị trí
của mình. Anh nhìn tứ phía nhưng Từ Mộng Kiều vẫn
chưa quay lại còn những người khác đều đang bận tối
mắt tối mũi, chỉ có mỗi mình anh là nhàn rỗi!
Chương 201: Đập bàn, trợn mắt TS
“Haizzz, công việc này thực sự không hợp với
mình!”
Tần Hạo âm thầm thờ dài.
Lúc này, một âm thanh vọng đến bên tai anh.
“Đồng Hướng Quân, anh hãy tự nộp đơn xin nghỉ
việc đi!”
Đó là giọng Lục Tiểu Nha, cô nói nhỏ nên trong
văn phòng chỉ có Đồng Hướng Quân và Tần Hạo nghe
thấy.
“Ôi chao, đây chẳng phải là đuổi việc sao?”
Tần Hạo biết các tập đoàn lớn rất ít khi trực tiếp
sa thải nhân viên, đều là tìm cách khiến người đó tự
giác nộp đơn xin nghỉ! Như vậy có thề giữ lại cho
người đó chút thể diện.
Quà nhiên, sau khi nghe câu nói này, nét mặt
Đồng Hướng Quân lộ rõ vẻ không thề tin nồi. Anh ta
đứng chết trân nhìn Lục Tiều Nha hồi lâu rồi đột
nhiên hỏi: “Tổ trường, rốt cuộc cô có ý gì?”
Lục Tiểu Nha thờ dài, nói thằng: “Ý tôi là gì đã nói
rất rõ rồi. Anh nói xem, từ ngày anh vào công ty đến
giờ đã ký được hợp đồng nào ra hồn chưa?”
Chương 201: Đập bàn, trợn mắt
Đồng Hướng Quân há hốc miệng, thực sự không
thể cãi lại được.
Lục Tiều Nha nói tiếp: “Nghề này của chúng ta
vốn không nuôi những người nhàn rỗi. Chắc anh cũng
biết điều đó rồi nên tôi sẽ không nói nhiều nữa!”
“Ha ha, tại sao không nói? Tại sao không được
nói? Các người đối xử với tôi như vậy có công bằng
không?”
Đồng Hướng Quân cũng không nhịn nồi nữa. Anh
ta bật dậy, hét lớn vào mặt Lục Tiều Nha. Bao nhiêu
ấm ức của anh ta tích tụ mấy ngày hôm nay bây giờ
bùng phát một thề.
Lần này thì cả văn phòng đều nghe thấy nên ai
cũng quay lại nhìn.
Lục Tiều Nha đập bàn, giận dữ nói: “Anh hét cái gì
mà hét? Ngồi xuống ngay cho tôi!”
“Ngồi cái c*t, cô đã muốn đuổi việc tôi mà còn
không cho tôi nói thoải mái sao? Cô có quyền hành
gì?”, Đồng Hướng Quân cũng đập bàn cãi lại Lục Tiểu
Nha.
Lần này, tất cả mọi người đều không kìm được tò
mò mà đứng dậy đề hóng chuyện.
Chương 201: Đập bàn, trớn mắt
Cơn thịnh nộ của Đồng Hướng Quân đã lên tới
đình điểm. Lúc này anh ta chằng thèm đề ý đến việc
gì nữa, anh ta gầm lên: “Cô nói xem có công bằng
không? Ha ha, Đồng Hướng Quân tôi quả thực không
lập được thành tích nào đáng kề, cũng không có dự
án nào đến tay tôi. Thế nhưng tôi đã vào công ty này
bao nhiêu năm, tôi có từng vi phạm kỳ luật của công
ty? Có từng đến muộn về sớm chưa? Đồng Hướng
Quân tôi nỗ lực làm việc, không hề thấy có lỗi với
lương tâm của mình. Mặc dù không có công thì cũng
có sức. Nhưng bây giờ các người dùng một câu nói
đề đuổi tôi đi? Ha ha, tôi không từ chức đấy, các
người đuổi việc tôi đi!”
Tất cả nhân viên tồ 9 ai nấy mắt chữ o mồm chữ a
nhìn Đồng Hướng Quân. Nghe những lời anh ta nói
xong, tất cả mọi người liền bắt đầu xì xào bàn luận.
“Cái gì? Anh ta muốn bị đuồi việc? Đề anh ta tự
nộp đơn từ chức?”
“Có chuyện gì vậy? Anh ta mặc dù vô dụng nhưng
cũng không đến nỗi đến đây ăn không, cũng không
đến nỗi bị đuổi việc chứ!”
“Lẽ nào là Tổng giám đốc Lâm đang muốn tỉnh
Chương 201: Đập bàn, trợn mắt
giản nhân viên ở các bộ phận?”
Câu nói này khiến mấy người trố mắt nhìn nhau,
trong lòng vô cùng chấn động.
Không thể không nói đây là một phán đoán hết
sức hợp lí, là khả năng lớn nhất.
Lục Tiểu Nha trước giờ vẫn là người cục tính, nhân
viên trong công ty gọi cô ấy là Thiên Sơn Đồng Lão
cũng là có lí do.
Đồng Hướng Quân dám đập bàn trợn mắt với cô,
đúng là chán sống rồi!
Lục Tiều Nha cũng đập bàn đứng dậy, chì thằng
mặt Đồng Hướng Quân mà mắng: “Sao nào? Vẫn
không phục sao? Đề Mị nói cho mà nghe, tổ 9 chúng
tôi không nuôi loại người vô dụng. Người có năng lực
như anh vốn không đủ tư cách đề vào tập đoàn Triều
Dương! Đề anh tự từ chức là giữ thề diện cho anh lắm
rồi, anh thực sự nghĩ tôi không dám đuổi việc anh
sao?”
Tiếng quát của Lục Tiều Nha đầy uy lực của cấp
trên khiến cho Đồng Hướng Quân run rầy theo phản
xạ có điều kiện, vô thức lùi lại một bước.
Chính nước đi đó khiến cho dũng khí ban nãy
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó!
Lục Tiểu Nha lại đập bàn lần nữa: “Nghĩ gì vậy?
Còn dám hét vào mặt tôi sao? Thế nào, gan to quá rồi
phải không? Cút đi cho khuất mắt tôi, ngay lập tức
đến phòng tài vụ, kết toán lương rồi biến đi!”
Đồng Hướng Quân bị mắng đến nỗi sợ tụt cả vòi.
Lục Tiểu Nha cười lạnh đáp: “Đừng nói công ty
bạc đãi anh, Tổng giám đốc Lâm đã nói cho anh thêm
một tháng lương …”
Câu này vừa nói xong thì Lục Tiểu Nha hối
ngay, tự mắng mình miệng nhanh hơn não.
Hóa ra Tồng giám đốc Lâm là người đứng sau giật
dây!
Chỉ là không biết lí do tại sao.
Lục Tiểu Nha dù sao cũng đã lố mồm nói ra chân
tướng đây là lệnh của Tồng giám đốc Lâm thì bây giờ
cô sẽ thằng thừng nói hết luôn.
“Nói cho anh biết cũng chẳng sao, loại người rảnh
rỗi lại đi mách lẻo nói xấu đồng nghiệp mới nhìn đã
thấy ghét như anh thì ở đâu cũng không được yên ồn tiện thể nhắc nhờ anh một chút, sau này đi làm
thì cố gắng dùng não một chút!”‘
Lời này thốt ra, mấy người trong văn phòng đều
quay lại nhìn Tần Hạo.
“Mẹ kiếp, ghê gớm quá, đến cả Tổng giám đốc
cũng bảo vệ anh ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.