Chương 119: Đích thân ra tay
Tần Hạo
10/12/2020
Đáng tiếc, cha nội Trần Bân mới ra trường chưa được bao lâu, chưa học được kỹ năng quan sát cử chỉ hành động nên căn bản không để ý thấy Diêu Nguyệt Na ra hiệu.
Điều đó khiến Diêu Nguyệt Na nháy mắt cả nửa ngày trời tức điên lên. Bà ta thề sau khi giải quyết xong chuyện này sẽ đuổi thẳng cổ cái thằng cha có mắt như mù này.
Diêu Nguyệt Na vội vàng nói: “Tôi đã chuẩn bị xong cả rồi! Xin mời!”
Tần Hạo mỉm cười: “Tổng giảm đốc Diêu đã chân thành như vậy, tôi mà không tới thì thất lễ quá. Đi thôi!”
Diêu Nguyệt Na mừng rỡ, vội vàng mời Tần Hạo lên xe.
“Ha ha, mình chưa bao giờ được ngồi một chiếc xe sang như thế này! Chiếc xe thật ngầu quá!”
Tần Hạo nhìn chiếc xe Porsche với vẻ ngưỡng mộ. Anh đưa tay ra khẽ vuốt ve rồi chậc lưỡi. Thật chỉ muốn nằm bò lên mà hôn lên chiếc xe này một cái.
Ánh mắt sáng rực của anh khiến Diêu Nguyệt Na nghĩ ra điều gì đó. Thế là bà ta cười ý vị nói: “Cậu có muốn lái thử chiếc xe này không?”
“Thật sự có thể sao? Như vậy không hay lắm thì phải?”
Tần Hạo nhìn Diêu Nguyệt Na với vẻ mừng rỡ, giả bộ thèm thuồng lắm rồi. Anh hào hứng xoa tay.
Diêu Nguyệt Na đưa chìa khóa cho anh: “Sao lại không chứ? Có gì đâu!”
“Vậy thì ngại quá!”
Tần Hạo nhận chìa khóa bước lên xe. Diêu Nguyệt Na ngồi ở ghế lái phụ.
Tiếng phát động cơ gầm rú kéo dài. Chiếc xe phóng vọt như một mũi tên, đi về phía khách sạn của Trung Hải.
“Thế nào?”
Chiếc xe phóng như bay. Diêu Nguyệt Na cười với anh chàng đẹp trai bên cạnh. Không biết tại sao mà càng nhìn bà ta càng thấy người thanh niên này thú vị. Anh mạnh mẽ hơn nhiều so với thằng nhóc mặt búng ra sữa suốt ngày núp váy mình trước đây.
Chỉ có điều trông hơi hèn, mới nhìn thấy xe mà mắt đã sáng lên như vậy. Thật mất mặt.
Nhưng nghĩ ở một góc độ khác thì như vậy cũng tốt, ít ra thì loại người này cũng dễ mua chuộc.
“Đã, quá đã! Tôi chưa bao giờ lái một chiếc xe xịn như thế này!", Tần Hạo hào hứng nói, sau đó lại thở dài: “Đáng tiếc, đối với đám sinh viên nghèo rớt như bọn tôi chỉ e rằng phấn đấu cả đời cũng không mua nổi!”
Diêu Nguyệt Na thầm khinh bỉ, nhưng bề ngoài thì vẫn tươi cười: “Nếu cậu thích thì tôi tặng cậu đấy!”
“Hả? Thật sao, vậy thì tốt quá!”
Tần Hạo mừng rỡ. Anh nhận ngay không chút do dự.
Diêu Nguyệt Na ngớ người. Bà ta không ngờ lại có thể loại rớt hết cả liêm sỉ như thế này. Người ta nói tặng chỉ là lời nói khách sáo thôi, vốn tưởng anh sẽ cảm ơn rồi từ chối, hoặc ít nhất cũng phải dùng dằng chứ, nào ngờ thằng cha này lại nhận ngay như vậy.
Thế nên Diêu Nguyệt Na muốn rút lại lời nói cũng không được.
Chiếc xe này có giá hàng triệu tệ đấy. Nói tặng là tặng vậy sao!
Không phải Diêu Nguyệt Na thấy xót mà là chuyện vẫn chưa đâu vào đâu mà đã tặng đồ thì có vẻ không có lợi cho bà ta lắm.
“Đương nhiên là thật rồi, hi hi!”
Diêu Nguyệt Na miễn cưỡng đáp lại, sau đó cười khan vài tiếng.
Chiếc xe xé gió lao nhanh, chẳng mấy chốc đã tới khách sạn của Trung Hải.
Lần này Diêu Nguyệt Na thật sự chơi lớn. Bà ta chọn một căn phòng mang phong cách cổ điển, ăn bữa cơm mà còn thuê người chơi nhạc ngay bên cạnh, đúng như phong cách hưởng thụ của bậc đế vương.
Một bàn đầy ắp đồ ăn cũng chỉ có hai người là Diêu Nguyệt Na và Tần Hạo. Từ lúc bắt đầu Trần Bân luôn ở bên cạnh tiếp chuyện. Nhưng anh ta nào có tư cách ngồi cùng mà chỉ có thể đứng để có thể phục vụ bất cứ khi nào được gọi.
Hầu rượu là người khác. Đó là hai người đẹp ăn mặc theo phong cách cổ trang. Một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải. Đúng là một sự hưởng thụ sung sướng khiến Tần Hạo ăn ngon, chơi vui hết mình.
Diêu Nguyệt Na không ăn uống gì nhiều. Sau khi bà ta sắp xếp ổn thỏa thì tạm thời né đi trước để tránh Tần Hạo không thoải mái.
Thực ra hai cô gái mặc trang phục cổ trang này được bà ta bỏ tiền ra thuê. Ý của Diêu Nguyệt Na là họ phải phục vụ Tần Hạo, tối nay không được phép rời đi.
Tần Hạo ăn uống no nê nhưng không hề động tay động chân gì với hai cô gái. Nói thực bây giờ anh còn chưa biết đối phương đứng về phe ai, nếu để người khác nắm thóp thì không hay.
Ăn xong cũng đã hơn mười một giờ đêm. Tần Hạo được dìu vào một căn phòng sang trọng. Hai cô gái kia đương nhiên cũng đi theo.
Tần Hạo vừa xỉa răng giống như ông lớn vừa cười ha ha. Anh liếc nhìn xung quanh, cười đầy ẩn ý.
Bữa cơm rẻ tiền này thực chẳng ngon chút nào.
Tần Hạo đuổi hai người kia đi rồi một mình nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà.
Trong một căn phòng khác của khách sạn, Diêu Nguyệt Na đặt một chân lên ghế sô pha, dùng tay vuốt nhẹ. Bà ta bôi kem dưỡng ẩm lên đôi chân của mình.
Càng đến độ tuổi như của Diêu Nguyệt Na thì càng chú trọng việc dưỡng da.
Trong phòng còn có một người khác. Đó là Trần Bân!
Lúc này Trần Bân đang trơ mắt nhìn trân trân tổng giám đốc Diêu. Anh ta nuốt nước bọt ừng ực.
Đối với anh trai tân chưa từng nếm thử mùi vị của phụ nữ như Trần Bân thì bà ta đúng là một sự mê hoặc quá lớn.
“Nói đi, chuyện gì?”
Diêu Nguyệt Na chẳng buồn ngẩng đầu cũng biết cậu nhóc trước mặt đang nhìn gì. Đương nhiên bà ta đã sớm quen với điều đó. Càng là thanh niên đẹp trai nhìn như vậy thì cảng chứng tỏ sức hấp dẫn của bản thân bà ta.
Trần Bân vội vàng trả lời: “Không có chuyện gì. Anh ta ăn uống xong và đã về phòng rồi!”
“Tôi nói tới hai cô gái kia ấy, sau khi họ vào phòng thì thế nào rồi?”
Diêu Nguyệt Na càng lúc càng thấy không hài lòng với cha nội phản ứng chậm rì rì này.
“Hai cô gái đó à? Họ ra ngoài rồi, bị đuổi ra!”, Trần Bân lập tức trả lời.
Diêu Nguyệt Na hết hồn khi nghe thấy vậy. Bà ta dừng tay, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trần Bân: “Cậu làm trò gì vậy? Chuyện quan trọng như vậy sao không báo tôi sớm?”
Trần Bân bị chửi thì không dám lên tiếng.
Diêu Nguyệt Na vô cùng tức giận. Bà ta gầm lên: “Cút ra ngoài!"
Trần Bân sợ quá vội vàng chạy ra ngoài. Anh ta khổ sở suy nghĩ, có lẽ công việc này mất chắc rồi.
Trần Bân bỏ đi. Diêu Nguyệt Na cũng đã bôi xong kem dưỡng da. Bà ta lấy ipad ra, bắt đầu mở camera giám sát.
Màn hình camera mở ra. Đó chính là căn phòng của Tần Hạo. Căn phòng đã sớm bị Diêu Nguyệt Na lắp đặt camera ẩn. Mục đích đương nhiên là vì muốn ghi lại clip mây mưa của Tần Hạo và hai cô gái kia.
Tới lúc đó thì không biết ai sẽ uy hiếp ai nữa đây.
Nhưng nào ngờ cha nội này đã đuổi hai cô gái kia đi. Bà ta tốn mấy trăm nghìn mới thuê được họ, dù là vóc dáng hay dung mạo, khí chất thì đều thuộc top đầu cả.
Vậy mà anh vẫn không ưng sao?
Diêu Nguyệt Na không khỏi chau mày, lầm bầm: “Lẽ nào tên nhóc này không háu món kia? Hay nói cách khác là cậu ta thích người phụ nữ chín chắn như bà đây sao?”
Diêu Nguyệt Na nhớ lại lúc ở trên xe, thỉnh thoảng Tần Hạo lại liếc nhìn mình thì không khỏi rung động. Bà ta bỗng bật cười.
“Hóa ra là một đứa trẻ thiếu tình mẹ à. Vậy thì càng dễ làm việc!”
Diêu Nguyệt Na cười vô cùng tự tin. Lần này bà ta quyết định đích thân ra tay!
Điều đó khiến Diêu Nguyệt Na nháy mắt cả nửa ngày trời tức điên lên. Bà ta thề sau khi giải quyết xong chuyện này sẽ đuổi thẳng cổ cái thằng cha có mắt như mù này.
Diêu Nguyệt Na vội vàng nói: “Tôi đã chuẩn bị xong cả rồi! Xin mời!”
Tần Hạo mỉm cười: “Tổng giảm đốc Diêu đã chân thành như vậy, tôi mà không tới thì thất lễ quá. Đi thôi!”
Diêu Nguyệt Na mừng rỡ, vội vàng mời Tần Hạo lên xe.
“Ha ha, mình chưa bao giờ được ngồi một chiếc xe sang như thế này! Chiếc xe thật ngầu quá!”
Tần Hạo nhìn chiếc xe Porsche với vẻ ngưỡng mộ. Anh đưa tay ra khẽ vuốt ve rồi chậc lưỡi. Thật chỉ muốn nằm bò lên mà hôn lên chiếc xe này một cái.
Ánh mắt sáng rực của anh khiến Diêu Nguyệt Na nghĩ ra điều gì đó. Thế là bà ta cười ý vị nói: “Cậu có muốn lái thử chiếc xe này không?”
“Thật sự có thể sao? Như vậy không hay lắm thì phải?”
Tần Hạo nhìn Diêu Nguyệt Na với vẻ mừng rỡ, giả bộ thèm thuồng lắm rồi. Anh hào hứng xoa tay.
Diêu Nguyệt Na đưa chìa khóa cho anh: “Sao lại không chứ? Có gì đâu!”
“Vậy thì ngại quá!”
Tần Hạo nhận chìa khóa bước lên xe. Diêu Nguyệt Na ngồi ở ghế lái phụ.
Tiếng phát động cơ gầm rú kéo dài. Chiếc xe phóng vọt như một mũi tên, đi về phía khách sạn của Trung Hải.
“Thế nào?”
Chiếc xe phóng như bay. Diêu Nguyệt Na cười với anh chàng đẹp trai bên cạnh. Không biết tại sao mà càng nhìn bà ta càng thấy người thanh niên này thú vị. Anh mạnh mẽ hơn nhiều so với thằng nhóc mặt búng ra sữa suốt ngày núp váy mình trước đây.
Chỉ có điều trông hơi hèn, mới nhìn thấy xe mà mắt đã sáng lên như vậy. Thật mất mặt.
Nhưng nghĩ ở một góc độ khác thì như vậy cũng tốt, ít ra thì loại người này cũng dễ mua chuộc.
“Đã, quá đã! Tôi chưa bao giờ lái một chiếc xe xịn như thế này!", Tần Hạo hào hứng nói, sau đó lại thở dài: “Đáng tiếc, đối với đám sinh viên nghèo rớt như bọn tôi chỉ e rằng phấn đấu cả đời cũng không mua nổi!”
Diêu Nguyệt Na thầm khinh bỉ, nhưng bề ngoài thì vẫn tươi cười: “Nếu cậu thích thì tôi tặng cậu đấy!”
“Hả? Thật sao, vậy thì tốt quá!”
Tần Hạo mừng rỡ. Anh nhận ngay không chút do dự.
Diêu Nguyệt Na ngớ người. Bà ta không ngờ lại có thể loại rớt hết cả liêm sỉ như thế này. Người ta nói tặng chỉ là lời nói khách sáo thôi, vốn tưởng anh sẽ cảm ơn rồi từ chối, hoặc ít nhất cũng phải dùng dằng chứ, nào ngờ thằng cha này lại nhận ngay như vậy.
Thế nên Diêu Nguyệt Na muốn rút lại lời nói cũng không được.
Chiếc xe này có giá hàng triệu tệ đấy. Nói tặng là tặng vậy sao!
Không phải Diêu Nguyệt Na thấy xót mà là chuyện vẫn chưa đâu vào đâu mà đã tặng đồ thì có vẻ không có lợi cho bà ta lắm.
“Đương nhiên là thật rồi, hi hi!”
Diêu Nguyệt Na miễn cưỡng đáp lại, sau đó cười khan vài tiếng.
Chiếc xe xé gió lao nhanh, chẳng mấy chốc đã tới khách sạn của Trung Hải.
Lần này Diêu Nguyệt Na thật sự chơi lớn. Bà ta chọn một căn phòng mang phong cách cổ điển, ăn bữa cơm mà còn thuê người chơi nhạc ngay bên cạnh, đúng như phong cách hưởng thụ của bậc đế vương.
Một bàn đầy ắp đồ ăn cũng chỉ có hai người là Diêu Nguyệt Na và Tần Hạo. Từ lúc bắt đầu Trần Bân luôn ở bên cạnh tiếp chuyện. Nhưng anh ta nào có tư cách ngồi cùng mà chỉ có thể đứng để có thể phục vụ bất cứ khi nào được gọi.
Hầu rượu là người khác. Đó là hai người đẹp ăn mặc theo phong cách cổ trang. Một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải. Đúng là một sự hưởng thụ sung sướng khiến Tần Hạo ăn ngon, chơi vui hết mình.
Diêu Nguyệt Na không ăn uống gì nhiều. Sau khi bà ta sắp xếp ổn thỏa thì tạm thời né đi trước để tránh Tần Hạo không thoải mái.
Thực ra hai cô gái mặc trang phục cổ trang này được bà ta bỏ tiền ra thuê. Ý của Diêu Nguyệt Na là họ phải phục vụ Tần Hạo, tối nay không được phép rời đi.
Tần Hạo ăn uống no nê nhưng không hề động tay động chân gì với hai cô gái. Nói thực bây giờ anh còn chưa biết đối phương đứng về phe ai, nếu để người khác nắm thóp thì không hay.
Ăn xong cũng đã hơn mười một giờ đêm. Tần Hạo được dìu vào một căn phòng sang trọng. Hai cô gái kia đương nhiên cũng đi theo.
Tần Hạo vừa xỉa răng giống như ông lớn vừa cười ha ha. Anh liếc nhìn xung quanh, cười đầy ẩn ý.
Bữa cơm rẻ tiền này thực chẳng ngon chút nào.
Tần Hạo đuổi hai người kia đi rồi một mình nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà.
Trong một căn phòng khác của khách sạn, Diêu Nguyệt Na đặt một chân lên ghế sô pha, dùng tay vuốt nhẹ. Bà ta bôi kem dưỡng ẩm lên đôi chân của mình.
Càng đến độ tuổi như của Diêu Nguyệt Na thì càng chú trọng việc dưỡng da.
Trong phòng còn có một người khác. Đó là Trần Bân!
Lúc này Trần Bân đang trơ mắt nhìn trân trân tổng giám đốc Diêu. Anh ta nuốt nước bọt ừng ực.
Đối với anh trai tân chưa từng nếm thử mùi vị của phụ nữ như Trần Bân thì bà ta đúng là một sự mê hoặc quá lớn.
“Nói đi, chuyện gì?”
Diêu Nguyệt Na chẳng buồn ngẩng đầu cũng biết cậu nhóc trước mặt đang nhìn gì. Đương nhiên bà ta đã sớm quen với điều đó. Càng là thanh niên đẹp trai nhìn như vậy thì cảng chứng tỏ sức hấp dẫn của bản thân bà ta.
Trần Bân vội vàng trả lời: “Không có chuyện gì. Anh ta ăn uống xong và đã về phòng rồi!”
“Tôi nói tới hai cô gái kia ấy, sau khi họ vào phòng thì thế nào rồi?”
Diêu Nguyệt Na càng lúc càng thấy không hài lòng với cha nội phản ứng chậm rì rì này.
“Hai cô gái đó à? Họ ra ngoài rồi, bị đuổi ra!”, Trần Bân lập tức trả lời.
Diêu Nguyệt Na hết hồn khi nghe thấy vậy. Bà ta dừng tay, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trần Bân: “Cậu làm trò gì vậy? Chuyện quan trọng như vậy sao không báo tôi sớm?”
Trần Bân bị chửi thì không dám lên tiếng.
Diêu Nguyệt Na vô cùng tức giận. Bà ta gầm lên: “Cút ra ngoài!"
Trần Bân sợ quá vội vàng chạy ra ngoài. Anh ta khổ sở suy nghĩ, có lẽ công việc này mất chắc rồi.
Trần Bân bỏ đi. Diêu Nguyệt Na cũng đã bôi xong kem dưỡng da. Bà ta lấy ipad ra, bắt đầu mở camera giám sát.
Màn hình camera mở ra. Đó chính là căn phòng của Tần Hạo. Căn phòng đã sớm bị Diêu Nguyệt Na lắp đặt camera ẩn. Mục đích đương nhiên là vì muốn ghi lại clip mây mưa của Tần Hạo và hai cô gái kia.
Tới lúc đó thì không biết ai sẽ uy hiếp ai nữa đây.
Nhưng nào ngờ cha nội này đã đuổi hai cô gái kia đi. Bà ta tốn mấy trăm nghìn mới thuê được họ, dù là vóc dáng hay dung mạo, khí chất thì đều thuộc top đầu cả.
Vậy mà anh vẫn không ưng sao?
Diêu Nguyệt Na không khỏi chau mày, lầm bầm: “Lẽ nào tên nhóc này không háu món kia? Hay nói cách khác là cậu ta thích người phụ nữ chín chắn như bà đây sao?”
Diêu Nguyệt Na nhớ lại lúc ở trên xe, thỉnh thoảng Tần Hạo lại liếc nhìn mình thì không khỏi rung động. Bà ta bỗng bật cười.
“Hóa ra là một đứa trẻ thiếu tình mẹ à. Vậy thì càng dễ làm việc!”
Diêu Nguyệt Na cười vô cùng tự tin. Lần này bà ta quyết định đích thân ra tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.