Chương 26: Người đẹp mến mộ
Tần Hạo
07/12/2020
Tần Hạo liếc nhìn, rõ ràng ánh mắt của đám người này chứa đựng tia thù địch, hơn nữa thái độ thù địch này cũng vì Vương Tú Quân.
Đây cũng là lẽ đương nhiên, Vương Tú Quân là một trong năm hoa khôi của trường đại học Trung Hải, người theo đuổi cô vô số kể, trong đám này, những người thật lòng yêu thích Taekwondo chẳng có là bao, e rằng phần lớn gia nhập câu lạc bộ này đều là vì Vương Tú Quân.
Ai mà không muốn gần quan để được ban lộc, dù người ta gai mắt nhưng việc được tiếp cận người đẹp ở cự li gần cũng chẳng phải chuyện xấu, không chừng nhìn nhiều rồi là vừa ý thì sao, chuyện duyên phận ấy mà, ai có thể nói rõ được đây?
Chỉ có điều Tần Hạo cũng quá oan rồi, chuyện quái gì thế, tuổi còn chưa ra sao, tự dưng lại thành kẻ địch của cả tập thể thế này!
Đúng lúc này, Tần Hạo để ý thấy một cô gái khác, cô gái này trông khá thẹn thùng, đứng bên cạnh Vương Tú Quân, mắt thi thoảng lại nhìn trộm anh.
Đợi khi Tần Hạo nhìn thẳng vào cô ấy thì người này vội vàng né tránh, sau đó khuôn mặt đỏ bừng.
Ấy, dễ xấu hổ như vậy sao?
Tần Hạo đoán chắc rằng cô gái này chính là bạn cùng ký túc xá mà Vương Tú Quân nhắc tới, cô gái Đường Kiều, người đã nhờ Vương Tú Quân dò hỏi cách thức liên lạc của mình.
Đường Kiều đúng như tên gọi, tính cách xấu hổ thẹn thùng, làn da trắng nõn, trắng như sữa vậy, trông rất thanh tú, mặc dù không cao như Vương Tú Quân nhưng nóng bỏng hơn.
Có điều, cô gái rất dễ xấu hổ này có vẻ cũng khá bảo thủ, không chịu phô ra ưu điểm của mình trước mặt người khác, trang phục cũng rộng thùng thình, không để lộ ra đường cong nào cả.
Nhưng Tần Hạo vừa nhìn là nhận ra ngay là cơ thể cô gái này có những bộ phận còn đầy đặn, “vĩ đại” hơn cả cô nàng ngực to Lâm Vũ Nghi nữa.
Vương Tú Quân giới thiệu xong bèn nhìn một lượt, thấy không ai nói gì khiến cô ấy không khỏi chau mày: “Hình như mọi người không quá hoan nghênh sự gia nhập của người bạn mới này lắm nhỉ?”
Ngữ điệu như đang chất vấn khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Đường Kiều là người đầu tiên vỗ tay.
Cô ấy dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt vỗ tay theo, họ nói với giọng uể oải: “Chào mừng chào mừng cậu!”
Có thể nhận ra họ không nhiệt tình cho lắm.
Vương Tú Quân cũng hết cách, đành nói: “Chu Nghị, cậu đưa bạn mới đi thay đồng phục đi, hình như chúng ta vẫn còn đồ mới phải không?”
“Vẫn còn!”
Một anh chàng để tóc húi cua đẹp trai gật đầu, điềm nhiên nói với Tần Hạo: “Cậu đi theo tôi!”
Tần Hạo cảm ơn rồi cùng nam sinh kia tới phòng thay đồ.
Chu Nghị cao tầm một mét tám hai, người cao gầy, khá đẹp trai nhưng da mặt trông vô cùng thê thảm, mọc đầy mụn, giống như thằng con trai vẫn chưa qua tuổi dậy thì vậy.
Chu Nghị dẫn Tần Hạo vào phòng thay đồ, nhìn anh từ đầu tới chân rồi chọn cho anh một bộ võ phục, sau đó lại đứng dựa vào tủ quần áo, nhìn anh với vẻ mặt chẳng mấy thiện cảm.
“Cậu muốn chiêm ngưỡng cơ thể tôi à? Hay là có sở thích khác?”
Tần Hạo thấy cậu ta không định đi ra thì mỉm cười trêu chọc.
“Này!”
Chu Nghị không thân với anh nên chẳng buồn trêu đùa, cậu ta tức giận nói: “Người anh em, có dụng ý khác hết mà, cứ nói thẳng nhé, cậu nhắm trúng cô nào vậy?”
“Hả? Cậu có ý gì?”
Tần Hạo không hiểu.
Chu Nghị trợn mắt, nói: “Bớt giả bộ, câu lạc bộ Taekwondo có tổng cộng mười một cô gái, bốn cô đã có chủ, ba cô thảm tới mức chẳng ai buồn nhìn, vẫn còn bốn người đẹp FA, ngoài hội trưởng ra, còn có Đường Kiều, Chu Diễm Diễm, Tôn Ngọc Phương, rốt cuộc cậu nhắm cô nào? Nói trước nhé, Đường Kiều là của tôi đấy!”
Hả!
Tần Hạo suýt bật cười, đám ranh con này đúng là mưu mô xảo quyệt, toàn tới đây vì gái.
“Người anh em, tôi mới gia nhập, cậu để ý quá đấy, phải rồi, câu lạc bộ của chúng ta có bao nhiêu người?”
Tần Hạo cười khan, anh chẳng hề tới vì gái, chẳng qua vì Vương Tú Quân chủ động mời nên mới nể mặt mà thôi.
Hoặc có thể nói vì anh không muốn khiến Vương Tú Quân cảm thấy mình nhát gan.
Chu Nghị trợn mắt, lẳng lặng chỉ xuống dưới lầu rồi nói: “Hai mươi lăm thằng con trai, mười một cô gái, tổng cộng là ba mươi sáu người, nhân số không đông nhưng đều là tinh anh, sao thế? Có phải cảm thấy cạnh tranh hết sức khốc liệt không?”
“Đúng vậy!”, Tần Hạo cười, đúng là khốc liệt thật, hai mươi lăm thằng con trai tranh giành bốn cô gái, khiến anh vừa gia nhập câu lạc bộ đã bị cảnh cáo, uy hiếp, vậy còn không đủ khốc liệt sao?
Quá khốc liệt ấy chứ!
Chu Nghị cười lạnh, nói: “Biết vậy thì đừng chen chân vào nữa, nếu cậu cũng có ý đồ đó thì nên tới câu lạc bộ khác đi, con gái ở câu lạc bộ văn học nhiều hơn đấy!”
Tần Hạo cười nói: “Người anh em, đừng chơi nhau thế chứ, đám con gái của câu lạc bộ văn học mới gọi là thảm hết chỗ nói đó!”
“Ha ha, đúng vậy thật!”, Chu Nghị cũng bị Tần Hạo chọc tới mức bật cười, cậu ta bất giác cảm thấy đồng cảm với Tần Hạo.
Tần Hạo thấy địch ý trên mặt cậu ta đã bớt đi thì thầm nghĩ, quả nhiên đàn ông mà nói cùng chủ đề thì sẽ kéo gần khoảng cách hơn thật.
“Này, nói vòng vòng mà cậu vẫn chưa cho tôi biết rốt cuộc cậu vào đây làm gì?”
Lúc này Chu Nghị mới nhớ ra vấn đề mình cần hỏi.
Tần Hạo mở miệng: “Nói nghiêm túc nhé, trong câu lạc bộ Taekwondo này, tôi chỉ quen mỗi hội trưởng, những người khác thì đều là gặp lần đầu, cậu nói xem?”
“He he, vậy thì tốt!”
Chu Nghi cảm thấy yên tâm, cười hi hi, chỉ cần không phải là tình địch thì là đồng chí cách mạng.
Cách mạng chưa chắc thành công nhưng đồng chí cùng nỗ lực mà.
Chu Nghị cười, nói: “Hội trưởng ương bướng lắm, có gan thì theo đuổi hội trưởng câu lạc bộ của bọn tôi đi! He he, nếu không đủ can đảm, không thấu hiểu cô ấy thì đúng là tới tìm đường chết”.
Tần Hạo giật mình nhưng anh cũng cười, không nói gì.
Tần Hạo đứng đối diện thay đồ, không muốn để người khác nhìn thấy những vết thương chằng chịt sau lưng, Chu Nghị cũng không hề để ý.
Hai người đi ra, lúc này, thành viên của câu lạc bộ Taekwondo đã bắt đầu luyện tập, phần lớn mọi người đều tập theo đội.
Bản thân Tần Hạo vốn thông thạo các loại võ thuật cận chiến trên toàn thế giới nên Taekwondo đương nhiên không đáng để bàn. Theo anh, đám người này vẫn đang ở trình độ mẫu giáo, không đáng để nhắc tới.
Đương nhiên, nguyên nhân anh tới đây cũng chẳng phải vì học võ thuật gì cả.
Nhưng trong mắt những người khác, Tần Hạo là người mới, người mới tới thì phải được dạy dỗ chứ!
Hai người vừa bước ra, đôi mắt Vương Tú Quân sáng lên, không thể phủ nhận mặc dù Chu Nghị nhìn rất khí chất nhưng so với Tần Hạo thì có phần mờ nhạt hơn.
Vương Tú Quân rất biết tạo điều kiện cho bạn mình: “Ai hướng dẫn cho thành viên mới của chúng ta nào?”
Một tên trông rất cường tráng giơ tay, nói: “Để tôi!”
Người này tên là Triệu Dược, cao một mét tám lăm, còn to con hơn cả Chu Nghị, cơ bắp cuồn cuộn nhìn rất khủng khiếp, cậu ta nhìn Tần Hạo với ánh mắt chẳng tốt đẹp gì.
Tất cả mọi người đều biết phải ra oai với người mới tới này, dạy dỗ một trận cho ra trò, khiến anh ta biết thế nào là thực lực của câu lạc bộ Taekwondo để anh ta không coi thường.
Vương Tú Quân trừng mắt với cậu ta, tức giận nói: “Đừng tưởng tôi không biết các cậu đang nghĩ gì, bắt nạt người mới phải không, bỏ ngay ý nghĩ đó đi, Đường Kiều, cậu tới chỉ cho Tần Hạo đi!”
Đường Kiều xấu hổ nhưng không hề từ chối.
Đây cũng là lẽ đương nhiên, Vương Tú Quân là một trong năm hoa khôi của trường đại học Trung Hải, người theo đuổi cô vô số kể, trong đám này, những người thật lòng yêu thích Taekwondo chẳng có là bao, e rằng phần lớn gia nhập câu lạc bộ này đều là vì Vương Tú Quân.
Ai mà không muốn gần quan để được ban lộc, dù người ta gai mắt nhưng việc được tiếp cận người đẹp ở cự li gần cũng chẳng phải chuyện xấu, không chừng nhìn nhiều rồi là vừa ý thì sao, chuyện duyên phận ấy mà, ai có thể nói rõ được đây?
Chỉ có điều Tần Hạo cũng quá oan rồi, chuyện quái gì thế, tuổi còn chưa ra sao, tự dưng lại thành kẻ địch của cả tập thể thế này!
Đúng lúc này, Tần Hạo để ý thấy một cô gái khác, cô gái này trông khá thẹn thùng, đứng bên cạnh Vương Tú Quân, mắt thi thoảng lại nhìn trộm anh.
Đợi khi Tần Hạo nhìn thẳng vào cô ấy thì người này vội vàng né tránh, sau đó khuôn mặt đỏ bừng.
Ấy, dễ xấu hổ như vậy sao?
Tần Hạo đoán chắc rằng cô gái này chính là bạn cùng ký túc xá mà Vương Tú Quân nhắc tới, cô gái Đường Kiều, người đã nhờ Vương Tú Quân dò hỏi cách thức liên lạc của mình.
Đường Kiều đúng như tên gọi, tính cách xấu hổ thẹn thùng, làn da trắng nõn, trắng như sữa vậy, trông rất thanh tú, mặc dù không cao như Vương Tú Quân nhưng nóng bỏng hơn.
Có điều, cô gái rất dễ xấu hổ này có vẻ cũng khá bảo thủ, không chịu phô ra ưu điểm của mình trước mặt người khác, trang phục cũng rộng thùng thình, không để lộ ra đường cong nào cả.
Nhưng Tần Hạo vừa nhìn là nhận ra ngay là cơ thể cô gái này có những bộ phận còn đầy đặn, “vĩ đại” hơn cả cô nàng ngực to Lâm Vũ Nghi nữa.
Vương Tú Quân giới thiệu xong bèn nhìn một lượt, thấy không ai nói gì khiến cô ấy không khỏi chau mày: “Hình như mọi người không quá hoan nghênh sự gia nhập của người bạn mới này lắm nhỉ?”
Ngữ điệu như đang chất vấn khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Đường Kiều là người đầu tiên vỗ tay.
Cô ấy dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt vỗ tay theo, họ nói với giọng uể oải: “Chào mừng chào mừng cậu!”
Có thể nhận ra họ không nhiệt tình cho lắm.
Vương Tú Quân cũng hết cách, đành nói: “Chu Nghị, cậu đưa bạn mới đi thay đồng phục đi, hình như chúng ta vẫn còn đồ mới phải không?”
“Vẫn còn!”
Một anh chàng để tóc húi cua đẹp trai gật đầu, điềm nhiên nói với Tần Hạo: “Cậu đi theo tôi!”
Tần Hạo cảm ơn rồi cùng nam sinh kia tới phòng thay đồ.
Chu Nghị cao tầm một mét tám hai, người cao gầy, khá đẹp trai nhưng da mặt trông vô cùng thê thảm, mọc đầy mụn, giống như thằng con trai vẫn chưa qua tuổi dậy thì vậy.
Chu Nghị dẫn Tần Hạo vào phòng thay đồ, nhìn anh từ đầu tới chân rồi chọn cho anh một bộ võ phục, sau đó lại đứng dựa vào tủ quần áo, nhìn anh với vẻ mặt chẳng mấy thiện cảm.
“Cậu muốn chiêm ngưỡng cơ thể tôi à? Hay là có sở thích khác?”
Tần Hạo thấy cậu ta không định đi ra thì mỉm cười trêu chọc.
“Này!”
Chu Nghị không thân với anh nên chẳng buồn trêu đùa, cậu ta tức giận nói: “Người anh em, có dụng ý khác hết mà, cứ nói thẳng nhé, cậu nhắm trúng cô nào vậy?”
“Hả? Cậu có ý gì?”
Tần Hạo không hiểu.
Chu Nghị trợn mắt, nói: “Bớt giả bộ, câu lạc bộ Taekwondo có tổng cộng mười một cô gái, bốn cô đã có chủ, ba cô thảm tới mức chẳng ai buồn nhìn, vẫn còn bốn người đẹp FA, ngoài hội trưởng ra, còn có Đường Kiều, Chu Diễm Diễm, Tôn Ngọc Phương, rốt cuộc cậu nhắm cô nào? Nói trước nhé, Đường Kiều là của tôi đấy!”
Hả!
Tần Hạo suýt bật cười, đám ranh con này đúng là mưu mô xảo quyệt, toàn tới đây vì gái.
“Người anh em, tôi mới gia nhập, cậu để ý quá đấy, phải rồi, câu lạc bộ của chúng ta có bao nhiêu người?”
Tần Hạo cười khan, anh chẳng hề tới vì gái, chẳng qua vì Vương Tú Quân chủ động mời nên mới nể mặt mà thôi.
Hoặc có thể nói vì anh không muốn khiến Vương Tú Quân cảm thấy mình nhát gan.
Chu Nghị trợn mắt, lẳng lặng chỉ xuống dưới lầu rồi nói: “Hai mươi lăm thằng con trai, mười một cô gái, tổng cộng là ba mươi sáu người, nhân số không đông nhưng đều là tinh anh, sao thế? Có phải cảm thấy cạnh tranh hết sức khốc liệt không?”
“Đúng vậy!”, Tần Hạo cười, đúng là khốc liệt thật, hai mươi lăm thằng con trai tranh giành bốn cô gái, khiến anh vừa gia nhập câu lạc bộ đã bị cảnh cáo, uy hiếp, vậy còn không đủ khốc liệt sao?
Quá khốc liệt ấy chứ!
Chu Nghị cười lạnh, nói: “Biết vậy thì đừng chen chân vào nữa, nếu cậu cũng có ý đồ đó thì nên tới câu lạc bộ khác đi, con gái ở câu lạc bộ văn học nhiều hơn đấy!”
Tần Hạo cười nói: “Người anh em, đừng chơi nhau thế chứ, đám con gái của câu lạc bộ văn học mới gọi là thảm hết chỗ nói đó!”
“Ha ha, đúng vậy thật!”, Chu Nghị cũng bị Tần Hạo chọc tới mức bật cười, cậu ta bất giác cảm thấy đồng cảm với Tần Hạo.
Tần Hạo thấy địch ý trên mặt cậu ta đã bớt đi thì thầm nghĩ, quả nhiên đàn ông mà nói cùng chủ đề thì sẽ kéo gần khoảng cách hơn thật.
“Này, nói vòng vòng mà cậu vẫn chưa cho tôi biết rốt cuộc cậu vào đây làm gì?”
Lúc này Chu Nghị mới nhớ ra vấn đề mình cần hỏi.
Tần Hạo mở miệng: “Nói nghiêm túc nhé, trong câu lạc bộ Taekwondo này, tôi chỉ quen mỗi hội trưởng, những người khác thì đều là gặp lần đầu, cậu nói xem?”
“He he, vậy thì tốt!”
Chu Nghi cảm thấy yên tâm, cười hi hi, chỉ cần không phải là tình địch thì là đồng chí cách mạng.
Cách mạng chưa chắc thành công nhưng đồng chí cùng nỗ lực mà.
Chu Nghị cười, nói: “Hội trưởng ương bướng lắm, có gan thì theo đuổi hội trưởng câu lạc bộ của bọn tôi đi! He he, nếu không đủ can đảm, không thấu hiểu cô ấy thì đúng là tới tìm đường chết”.
Tần Hạo giật mình nhưng anh cũng cười, không nói gì.
Tần Hạo đứng đối diện thay đồ, không muốn để người khác nhìn thấy những vết thương chằng chịt sau lưng, Chu Nghị cũng không hề để ý.
Hai người đi ra, lúc này, thành viên của câu lạc bộ Taekwondo đã bắt đầu luyện tập, phần lớn mọi người đều tập theo đội.
Bản thân Tần Hạo vốn thông thạo các loại võ thuật cận chiến trên toàn thế giới nên Taekwondo đương nhiên không đáng để bàn. Theo anh, đám người này vẫn đang ở trình độ mẫu giáo, không đáng để nhắc tới.
Đương nhiên, nguyên nhân anh tới đây cũng chẳng phải vì học võ thuật gì cả.
Nhưng trong mắt những người khác, Tần Hạo là người mới, người mới tới thì phải được dạy dỗ chứ!
Hai người vừa bước ra, đôi mắt Vương Tú Quân sáng lên, không thể phủ nhận mặc dù Chu Nghị nhìn rất khí chất nhưng so với Tần Hạo thì có phần mờ nhạt hơn.
Vương Tú Quân rất biết tạo điều kiện cho bạn mình: “Ai hướng dẫn cho thành viên mới của chúng ta nào?”
Một tên trông rất cường tráng giơ tay, nói: “Để tôi!”
Người này tên là Triệu Dược, cao một mét tám lăm, còn to con hơn cả Chu Nghị, cơ bắp cuồn cuộn nhìn rất khủng khiếp, cậu ta nhìn Tần Hạo với ánh mắt chẳng tốt đẹp gì.
Tất cả mọi người đều biết phải ra oai với người mới tới này, dạy dỗ một trận cho ra trò, khiến anh ta biết thế nào là thực lực của câu lạc bộ Taekwondo để anh ta không coi thường.
Vương Tú Quân trừng mắt với cậu ta, tức giận nói: “Đừng tưởng tôi không biết các cậu đang nghĩ gì, bắt nạt người mới phải không, bỏ ngay ý nghĩ đó đi, Đường Kiều, cậu tới chỉ cho Tần Hạo đi!”
Đường Kiều xấu hổ nhưng không hề từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.