Chương 30
Lục Manh Tinh
06/05/2022
Editor: Miya + Beta: Mia
Chiếc xe đen chạy như bay trên đường, bỏ lại trại trẻ mồ côi ở phía sau.
Các tòa nhà cao ốc theo thời gian càng ngày càng cao, xa hoa truỵ lạc, ánh đèn đường lập lòe, chiếu vào cửa kính xe.
“Em còn có một người anh trai?” Triệu Cảnh Hàng ngồi ở ghế sau đột nhiên hỏi.
Thẩm Thu sửng sốt, quay đầu lại nhìn anh: “Cái gì?”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Đứa nhỏ ồn ào trong cô nhi viện có nhắc tới em có anh trai, em còn có một người anh sao?”
Thẩm Thu ánh mắt hơi lóe lên, nhìn sang chỗ khác: “Đúng vậy.”
“Ba mẹ nuôi?”
Thẩm Thu không biết Triệu Cảnh Hàng nghe được cái gì, chỉ nói: “Anh hỏi chuyện này làm gì.”
Triệu Cảnh Hàng nghĩ đến lời vừa rồi Chu Mễ Mễ nói những điều đó, những chuyện thời thơ ấu của cô, trong lòng có chút buồn bực.
Anh nghĩ, anh không thích cảm giác khi biết vệ sĩ nhỏ của mình bị bắt nạt.
“Có phải gia đình nhận nuôi em đối xử không tốt với em không?”
Thẩm Thu: “Mễ Mễ đã nói gì với anh? Tính tình em ấy toàn nói những chuyện vô nghĩa, anh không nên tin những lời em ấy nói.”
“Tại sao.”
Thẩm Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Người trong nhà không có ai đối xử tệ với tôi cả.”
“Không có đối xử với em tệ, đối với em như vậy là tốt?”
Thẩm Thu trầm mặc một lúc lâu, nhàn nhạt nói: “Đối với tôi, mang tôi từ cô nhi viện ra là đã đối xử với tôi rất tốt rồi.”
Xét theo tuổi của Chu Mễ Mễ hiện tại, lúc Thẩm Thu còn ở trại trẻ mồ côi, Chu Mễ Mễ còn chưa đủ năm tuổi.
Đứa nhỏ đó vậy mà còn nhớ lại những chuyện tồi tệ lúc trước, nói rằng khi đó môi trường trưởng thành lúc đó rất tệ. Cho nên như lời cô nói, mang cô ra khỏi nơi đó là đã đối tốt với cô.
Triệu Cảnh Hàng nhíu mi: “Em……”
“Hôm nay chúng ta đi đâu?” Thẩm Thu ngắt lời anh.
Triệu Cảnh Hàng hiểu ý cô, biết cô không muốn nhắc lại chuyện quá khứ.
Anh cũng không phải là người hỏi chuyện người khác tới cùng. Huống chi, anh cũng không thích người khác nhắc về chuyện của anh lúc nhỏ.
Cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nói: “Coi như vừa rồi tôi chưa nói gì, về nhà.”
Thẩm Thu gật đầu: “Được.”
Sau khi về đến nhà, Thẩm Thu trở lại phòng gọi cho Hạ Tri.
Hạ Tri nói cho cô biết Mễ Mễ chỉ nhắc tới từ “Anh trai” thì không nhắc tới gì nữa, vì vậy Thẩm Thu cũng yên tâm, cũng dặn em ấy là không được nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan tới Triệu Tu Diên.
Nhắc tới Triệu Tu Diên, Thẩm Thu đã lâu rồi chưa gặp anh ta.
Trước kia khi còn ở thành phố kế bên, tuy thường xuyên không gặp mặt, nhưng cô vẫn thường gọi cho anh ta, nói tình hình của mình gần đây. Nhưng từ khi dọn tới đây, cô không còn gọi điện cho anh ta nữa.
Không phải là cô không muốn gọi, mà cô muốn coi anh ta như người xa lạ như anh ta đã nói.
Lần nhìn thấy Triệu Tu Diên, là ở nhà cũ của Triệu gia hai ngày sau đó.
Ông cụ Triệu Quốc Hưng bị nhồi máu cơ tim nên đã được đưa vào bệnh viện. Sau khi từ bệnh viện về, những đứa cháu trẻ tuổi liền tới nhà cũ thăm.
Sau khi đưa Triệu Cảnh Hàng tới nhà cũ, Thẩm Thu chờ ở dưới hoa viên bên cạnh hành lang. Mười mấy phút sau, cô nhìn thấy Triệu Tu Diên và Triệu Tử Diệu từ hành lang phía đối diện đi tới.
“Ồ, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là thần mạt chược của chúng ta.” Triệu Tử Diệu đứng trước mặt cô, liếc nhìn cô một cái, “Đã lâu không gặp, vẫn còn ở bên cạnh Triệu Cảnh Hàng.”
Triệu Tử Diệu biết những người ở cạnh Triệu Cảnh Hàng sẽ ở không được bao lâu, Thẩm Thu là người ngoại lệ.
Nhưng Thẩm Thu không muốn dính líu tới Triệu Tử Diệu, chỉ gật đầu với hai người họ liền quay mặt đi chỗ khác.
Triệu Tử Diệu lại đứng ở trước mặt cô: “Sao cô không nói gì? Triệu Cảnh Hàng không ở bên cạnh thì thành người câm à?”
Thẩm Thu ngước mắt nhìn: “Anh có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.” Triệu Tử Diệu nghĩ nghĩ, “A không đúng không đúng, có chuyện.”
Triệu Tu Diên: “Triệu Tử Diệu, đi thôi.”
“Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô ta, anh đi trước đi.”
Triệu Tu Diên nhìn Thẩm Thu một cái rồi nói: “Ông nội hôm nay bị như vậy, cậu đừng gây chuyện.”
Triệu Tử Diệu cười lạnh, nhắc tới Triệu Quốc Hưng anh ta liền tức giận, hôm nay ông nội thế mà lại gọi riêng một mình Triệu Cảnh Hàng vào phòng, những người khác còn không có đãi ngộ như vậy.
Có ý gì đây…… Thiên vị anh ta hơn à.
Triệu Tử Diệu càng nghĩ càng tức, cho nên khi nhìn thấy vệ sĩ của Triệu Cảnh Hàng anh ta cố ý nói.
“Tôi nghe nói Triệu Cảnh Hàng tìm người, đánh anh trai của Lương Du là vì cô.”
Vẻ mặt Thẩm Thu lạnh lùng nói: “Có chuyện này sao, anh đừng có tùy tiện vu khống cho cậu chủ nhà tôi.”
“Ha ha ha ha, cô nói tôi vu khống cho anh ta? Vệ sĩ nhỏ như cô biết rõ mọi chuyện, nhưng cô cũng trung thành với Triệu Cảnh Hàng quá rồi.”
Thẩm Thu ừ một tiếng: “Dù sao tôi cũng là vệ sĩ của anh ấy.”
Ánh mắt Triệu Tử Diệu đờ ra, ủ rũ nói: “Triệu Cảnh Hàng cho cô những gì mà để cô phải trung thành với anh ta như vậy. Bằng không…… Cô đi theo tôi đi, tôi cũng sẽ đối xử với cô thật tốt.”
Tay Triệu Tử Diệu hướng tới Thẩm Thu, nhìn rất ái muội.
Triệu Tu Diên khẽ cau mày, vừa định nói gì đó liền nhìn thấy có người tới.
“Mày muốn chết à?” Khi tay của Triệu Tử Diệu lướt tới khuỷu tay của Thẩm Thu thì bị người phía sau chế trụ, tàn nhẫn đến mức bẻ tay anh ta ra ngoài.
Triệu Tử Diệu: “A ——”
Triệu Cảnh Hàng từ phía sau đi tới, buông tay anh ta ra, lập tức kéo Thẩm Thu ra phía sau mình.
Triệu Tử Diệu bị đau nên che cổ tay mình lại: “Triệu Cảnh Hàng!”
“Thử đụng một lần nữa thử xem.”
Triệu Tử Diệu: “Cmn! Lão tử chạm vào thì làm sao, không phải chỉ là một vệ sĩ thôi sao, bộ cô ta là người phụ nữ của anh sao?”
Triệu Cảnh Hàng nắm tay Thẩm Thu kéo cô lên phía trước, hờ hững nói: “Ừ, rồi sao.”
Triệu Tu Diên: “……”
Triệu Cảnh Hàng: “Người của tao, mày thử đụng một lần nữa thử xem, sẽ biết hậu quả thế nào.”
Triệu Tử Diệu nghẹn họng muốn làm gì đó, nhưng nhớ tới thủ đoạn bẩn thỉu của Triệu Cảnh Hàng, anh ta nén cơn tức giận.
“Nực cười, anh cho cô ta là thứ gì ghê gớm lắm à, tôi thèm đụng vào?”
“Ồ, tốt nhất là vậy.”
Nghĩ một đằng làm một nẻo.
Triệu Tử Diệu chính là người như vậy, anh ta trừng mắt nhìn Thẩm Thu, lại không dám nói gì nữa liền quay đầu đi.
Triệu Cảnh Hàng nhìn thấy chướng mắt mình rời đi, hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Thẩm Thu lắc đầu.
Triệu Cảnh Hàng nắm cổ tay cô: “Không phải ngày thường rất hung dữ sao? Khi nãy tại sao không đánh nó?”
“Anh ta là thiếu gia nhà họ Triệu, làm sao tôi có thể đánh được.” Thẩm Thu phản bác lại.
Triệu Cảnh Hàng: “Bây giờ mới biết không thể đánh nó? Lần đầu tiên em nhìn thấy nó đã đánh nó rồi.”
Thẩm Thu kéo tay mình ra khỏi tay anh: “Cậu chủ, trước kia không giống, lần đó anh ta muốn đánh anh, tôi chỉ muốn bảo vệ anh.”
Triệu Cảnh Hàng ngẩn ra, sau đó búng lên trán cô một cái, “Không cần bảo vệ tôi, em cũng có thể đánh nó.”
Thẩm Thu: “…… Tôi không nghĩ sẽ đắc tội với anh ta.”
“Em đã đắc tội nó rồi.” Triệu Cảnh Hàng bất mãn nói, “Về sau muốn đánh thì đánh, xảy ra chuyện gì tôi sẽ lo.”
Hoàn toàn thiên vị.
Trong lòng Thẩm Thu căng thẳng, đầu tiên là ngước mắt nhìn, nhớ tới Triệu Tu Diên ở phía sau.
Người phía sau đang chỉnh lại áo, nhìn thấy tầm mắt cô nhìn qua đây, nhìn cô mỉm cười và nói với Triệu Cảnh Hàng, “Ông nội sao rồi.”
Triệu Cảnh Hàng: “Không có gì, ngủ rồi.”
Triệu Tu Diên: “Ừ, vậy là tốt rồi.”
Triệu Cảnh Hàng không muốn nói nhiều với Triệu Tu Diên, kéo Thẩm Thu đi về hướng khác: “Về nhà.”
Thẩm Thu: “Anh không ở lại ăn cơm sao?”
“Ăn cơm ở đây có ngon không?” Triệu Cảnh Hàng nói, “Về nhà ăn.”
“Ồ……”
Triệu Cảnh Hàng: “Lần sau tôi còn nhìn thấy người khác khi dễ em thì đừng nhận tiền lương nữa, em đã làm mất mặt tôi?”
Thẩm Thu thật không hiểu được, kiên nhẫn giải thích: “Cậu chủ, dưới tình huống anh bị nguy hiểm tôi mới đánh, vì chút chuyện nhỏ như vậy tôi sẽ không đánh người.”
“Em còn muốn cãi nhau với tôi?”
Thẩm Thu: “…… Tôi cãi nhau với anh khi nào.”
“Bây giờ.”
Thẩm Thu cắn chặt răng, ánh mắt nổi lửa: “Vậy tôi nên nói gì?”
Triệu Cảnh Hàng: “Đừng nói gì hết.”
“Đến lúc đó anh lại có chuyện muốn nói với tôi.”
“Có phải em suy nghĩ nhiều quá rồi không.” Triệu Cảnh Hàng thấy cô có chút xúc động, anh thích nhìn dáng vẻ không bình tĩnh của cô.
Khóe miệng Triệu Cảnh Hàng hơi nhếch lên, nói: “Được rồi, đi nhanh lên, chân của em ngắn quá.”
Thẩm Thu cười lạnh: “Không bằng anh.”
“Còn ngoan cố?”
“……”
Cách đó không xa giọng nói của hai người càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng không thấy bóng dáng.
Triệu Tu Diên đứng tại chỗ một lúc lâu, khẽ nhíu mày.
Anh ta chỉ cảm thấy so với cô trước đây, giờ phút này cảm thấy cô vui vẻ hơn.
——
Sau khoảng thời gian ngắn, trời càng ngày càng lạnh, hiếm khi thấy tuyết rơi.
Năm mới sắp tới, Triệu Cảnh Hàng nghe theo lời ông nội ra nước ngoài xử lý một chút chuyện. Thẩm Thu có mấy ngày nghỉ và về phòng thuê ở.
Phương Tiêu Tiêu cũng được nghỉ đông, cô ấy muốn nấu một bữa thịnh soạn trước khi Thẩm Thu về nên cô ấy đã tới siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi về tới nhà, Phương Tiêu Tiêu ở phòng bếp chuẩn bị nấu ăn thì Thẩm Thu tới giúp cô ấy rửa rau.
Đúng lúc này điện thoại trong túi vang lên.
Thẩm Thu nhìn một cái rồi cất điện thoại trong túi: “Tiêu Tiêu, mình ra ngoài một chút.”
“Hả? Ra ngoài bao lâu, để mình biết còn nấu?”
“Mình sẽ về liền.”
Phương Tiêu Tiêu: “Ồ, vậy được rồi.”
Thẩm Thu đi ta tới cửa, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Cô không có ra khỏi tiểu khu chỉ đi tới hồ nước nhỏ, trời lạnh nên trên mặt hồ có lớp băng mỏng.
“A Diên.”
Lúc cô đi tới hồ nước nhỏ liền nhìn thấy bóng dáng của một người, Triệu Tu Diên vừa gọi, vừa gửi tin nhắn cho cô, kêu cô tới đây một chút.
Triệu Tu Diên quay đầu lại, thấy trên đầu có có chút tuyết, duỗi tay đội mũ đi kèm với áo cho cô.
“Sao không cầm theo dù.”
“Tuyết cũng không lớn, anh cũng không cầm theo.”
Triệu Tu Diên nói: “Xe ở gần đây, anh nói một lát liền đi.”
“Ồ……” Thẩm Thu chỉnh sửa lại mũ, hỏi, “Hôm nay anh tới đây có chuyện gì không.”
Triệu Tu Diên nghiêng mắt nhìn cô: “Không có gì, đi ngang qua nên tới nhìn em một chút.”
Thẩm Thu trầm mặc mới ừ một tiếng, hỏi: “Anh gần đây có tới thành phố kế bên không?”
Triệu Tu Diên: “Có chút bận, nên không tới đó.”
“Ồ.” Thẩm Thu nói: “Đúng rồi, mấy ngày nay em được nghỉ, em có thể tới đó không?”
Triệu Tu Diên: “Triệu Cảnh Hàng cho em trở về mừng năm mới sao?”
“Không có, nhưng trong khoảng thời gian này anh ấy cũng không làm gì, cho nên không cần phải đi theo.”
“Tới đó làm gì?”
Thẩm Thu muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của anh, nên không nói gì: “Không có việc gì, cảm thấy đã lâu rồi không về.”
Triệu Tu Diên nói: “Em không cần tới, nhà ở thành phố kế bên cũng không có ai, chú Lý hiện tại đang ở cạnh anh, cho nên em cũng không cần trở về.”
“Ồ.”
“Em, cùng Triệu Cảnh Hàng ở cùng một chỗ?” Triệu Tu Diên đột nhiên hỏi.
Thẩm Thu biết anh ta đang hỏi: Có phải đang giả vờ quen nhau với anh ấy không.
“Không, lần đó chỉ nói cho Triệu Tử Diệu nghe.” Thẩm Thu nói.
Triệu Tu Diên nhìn cô một lúc rồi ừ một tiếng.
Thẩm Thu vốn dĩ có suy nghĩ sẽ giải thích với Triệu Tu Diên rằng cô không có biện pháp nào để lừa “Triệu Cảnh Hàng thích cô” chuyện này không thể.
Nhưng Triệu Tu Diên cũng không hỏi tiếp.
Anh ta hôm nay tới đây chỉ muốn xác thật với cô. Thẩm Thu thở nhẹ một hơi, chỉ yên lặng đứng cạnh anh ta nhìn mặt hồ.
Rất yên tĩnh, nhưng cách hai người ở chung luôn yên tĩnh như vậy.
Thời điểm khi còn nhỏ ở cô nhi viện và sau khi lớn lên ở thành phố kế bên.
Rất quen thuộc và ăn ý.
Đứng ở cạnh hồ một lúc, Triệu Tu Diên muốn rời đi.
“A Diên, hai ngày này em thật sự không thể trở về sao?.”
Triệu Tu Diên: “Triệu Cảnh Hàng nếu đột nhiên muốn tìm em, em có thể kịp thời trở về sao?”
Thẩm Thu kỳ thật muốn nói Triệu Cảnh Hàng mấy ngày nay ở bên ngoài, sẽ không trở về. Nhưng chần chờ một hồi lại không nói, ở phương diện nào đó cô luôn do dự.
Triệu Tu Diên vỗ nhẹ trên đầu cô: “Sắp Tết Nguyên Đán rồi, đến lúc đó lại trở về.”
Thẩm Thu gật đầu.
“Anh đi trước.”
“Được.”
Lại sắp có trận tuyết khác, hạt tuyết rơi trước mặt cô.
Bóng dáng Triệu Tu Diên xa dần.
Nhưng Thẩm Thu không muốn bỏ cuộc, nhìn chằm chằm hướng anh ta rời đi. Cô nghĩ anh có phải nghĩ một lúc sẽ quay đầu lại nói với cô, nếu không hai ngày này trở về đi anh đi cùng cô đi.
Nhưng không có.
Anh ta hẳn là quên rồi, ngày mốt là sinh nhật cô.
Lúc ở thành phố kế bên, sinh nhật cô là ngày cô chờ mong nhất.
Vào dịp lễ Tết m Lịch, Trung Thu, Triệu Tu Diên đều sẽ ở Triệu gia anh ta cũng cần phải ở Triệu gia.
Nhưng ngày sinh nhật người khác đều có gia đình, nhưng cô thì lại cô đơn.
Cô nhớ rõ năm cô mười lăm tuổi, Triệu Tu Diên nghe chú Lý nói hôm nay là sinh nhật cô. Vì vậy tối hôm đó, anh ta mua quà cho cô cũng chuẩn bị bánh kem cho cô.
Chuyện này cô vẫn luôn luôn nhớ rõ, cô cảm thấy ngày hôm đó mình rất hạnh phúc.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cái loại cảm giác này rất khó quên, khiến cô hằng năm đều muốn Triệu Tu Diên tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng anh ta rất bận, không phải năm nào anh ta cũng về thành phố kế bên, cũng không chắc là anh ta nhớ rõ.
Lúc nãy khi cô nói muốn trở về, kỳ thật muốn Triệu Tu Diên nhớ, cũng muốn ăn bánh kem thuộc về mình.
Nhưng…… Thôi bỏ đi.
Ngày sinh nhật của một người đối với người khác không quan trọng cho lắm.
~~~~~
Chiếc xe đen chạy như bay trên đường, bỏ lại trại trẻ mồ côi ở phía sau.
Các tòa nhà cao ốc theo thời gian càng ngày càng cao, xa hoa truỵ lạc, ánh đèn đường lập lòe, chiếu vào cửa kính xe.
“Em còn có một người anh trai?” Triệu Cảnh Hàng ngồi ở ghế sau đột nhiên hỏi.
Thẩm Thu sửng sốt, quay đầu lại nhìn anh: “Cái gì?”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Đứa nhỏ ồn ào trong cô nhi viện có nhắc tới em có anh trai, em còn có một người anh sao?”
Thẩm Thu ánh mắt hơi lóe lên, nhìn sang chỗ khác: “Đúng vậy.”
“Ba mẹ nuôi?”
Thẩm Thu không biết Triệu Cảnh Hàng nghe được cái gì, chỉ nói: “Anh hỏi chuyện này làm gì.”
Triệu Cảnh Hàng nghĩ đến lời vừa rồi Chu Mễ Mễ nói những điều đó, những chuyện thời thơ ấu của cô, trong lòng có chút buồn bực.
Anh nghĩ, anh không thích cảm giác khi biết vệ sĩ nhỏ của mình bị bắt nạt.
“Có phải gia đình nhận nuôi em đối xử không tốt với em không?”
Thẩm Thu: “Mễ Mễ đã nói gì với anh? Tính tình em ấy toàn nói những chuyện vô nghĩa, anh không nên tin những lời em ấy nói.”
“Tại sao.”
Thẩm Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Người trong nhà không có ai đối xử tệ với tôi cả.”
“Không có đối xử với em tệ, đối với em như vậy là tốt?”
Thẩm Thu trầm mặc một lúc lâu, nhàn nhạt nói: “Đối với tôi, mang tôi từ cô nhi viện ra là đã đối xử với tôi rất tốt rồi.”
Xét theo tuổi của Chu Mễ Mễ hiện tại, lúc Thẩm Thu còn ở trại trẻ mồ côi, Chu Mễ Mễ còn chưa đủ năm tuổi.
Đứa nhỏ đó vậy mà còn nhớ lại những chuyện tồi tệ lúc trước, nói rằng khi đó môi trường trưởng thành lúc đó rất tệ. Cho nên như lời cô nói, mang cô ra khỏi nơi đó là đã đối tốt với cô.
Triệu Cảnh Hàng nhíu mi: “Em……”
“Hôm nay chúng ta đi đâu?” Thẩm Thu ngắt lời anh.
Triệu Cảnh Hàng hiểu ý cô, biết cô không muốn nhắc lại chuyện quá khứ.
Anh cũng không phải là người hỏi chuyện người khác tới cùng. Huống chi, anh cũng không thích người khác nhắc về chuyện của anh lúc nhỏ.
Cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nói: “Coi như vừa rồi tôi chưa nói gì, về nhà.”
Thẩm Thu gật đầu: “Được.”
Sau khi về đến nhà, Thẩm Thu trở lại phòng gọi cho Hạ Tri.
Hạ Tri nói cho cô biết Mễ Mễ chỉ nhắc tới từ “Anh trai” thì không nhắc tới gì nữa, vì vậy Thẩm Thu cũng yên tâm, cũng dặn em ấy là không được nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan tới Triệu Tu Diên.
Nhắc tới Triệu Tu Diên, Thẩm Thu đã lâu rồi chưa gặp anh ta.
Trước kia khi còn ở thành phố kế bên, tuy thường xuyên không gặp mặt, nhưng cô vẫn thường gọi cho anh ta, nói tình hình của mình gần đây. Nhưng từ khi dọn tới đây, cô không còn gọi điện cho anh ta nữa.
Không phải là cô không muốn gọi, mà cô muốn coi anh ta như người xa lạ như anh ta đã nói.
Lần nhìn thấy Triệu Tu Diên, là ở nhà cũ của Triệu gia hai ngày sau đó.
Ông cụ Triệu Quốc Hưng bị nhồi máu cơ tim nên đã được đưa vào bệnh viện. Sau khi từ bệnh viện về, những đứa cháu trẻ tuổi liền tới nhà cũ thăm.
Sau khi đưa Triệu Cảnh Hàng tới nhà cũ, Thẩm Thu chờ ở dưới hoa viên bên cạnh hành lang. Mười mấy phút sau, cô nhìn thấy Triệu Tu Diên và Triệu Tử Diệu từ hành lang phía đối diện đi tới.
“Ồ, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là thần mạt chược của chúng ta.” Triệu Tử Diệu đứng trước mặt cô, liếc nhìn cô một cái, “Đã lâu không gặp, vẫn còn ở bên cạnh Triệu Cảnh Hàng.”
Triệu Tử Diệu biết những người ở cạnh Triệu Cảnh Hàng sẽ ở không được bao lâu, Thẩm Thu là người ngoại lệ.
Nhưng Thẩm Thu không muốn dính líu tới Triệu Tử Diệu, chỉ gật đầu với hai người họ liền quay mặt đi chỗ khác.
Triệu Tử Diệu lại đứng ở trước mặt cô: “Sao cô không nói gì? Triệu Cảnh Hàng không ở bên cạnh thì thành người câm à?”
Thẩm Thu ngước mắt nhìn: “Anh có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.” Triệu Tử Diệu nghĩ nghĩ, “A không đúng không đúng, có chuyện.”
Triệu Tu Diên: “Triệu Tử Diệu, đi thôi.”
“Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô ta, anh đi trước đi.”
Triệu Tu Diên nhìn Thẩm Thu một cái rồi nói: “Ông nội hôm nay bị như vậy, cậu đừng gây chuyện.”
Triệu Tử Diệu cười lạnh, nhắc tới Triệu Quốc Hưng anh ta liền tức giận, hôm nay ông nội thế mà lại gọi riêng một mình Triệu Cảnh Hàng vào phòng, những người khác còn không có đãi ngộ như vậy.
Có ý gì đây…… Thiên vị anh ta hơn à.
Triệu Tử Diệu càng nghĩ càng tức, cho nên khi nhìn thấy vệ sĩ của Triệu Cảnh Hàng anh ta cố ý nói.
“Tôi nghe nói Triệu Cảnh Hàng tìm người, đánh anh trai của Lương Du là vì cô.”
Vẻ mặt Thẩm Thu lạnh lùng nói: “Có chuyện này sao, anh đừng có tùy tiện vu khống cho cậu chủ nhà tôi.”
“Ha ha ha ha, cô nói tôi vu khống cho anh ta? Vệ sĩ nhỏ như cô biết rõ mọi chuyện, nhưng cô cũng trung thành với Triệu Cảnh Hàng quá rồi.”
Thẩm Thu ừ một tiếng: “Dù sao tôi cũng là vệ sĩ của anh ấy.”
Ánh mắt Triệu Tử Diệu đờ ra, ủ rũ nói: “Triệu Cảnh Hàng cho cô những gì mà để cô phải trung thành với anh ta như vậy. Bằng không…… Cô đi theo tôi đi, tôi cũng sẽ đối xử với cô thật tốt.”
Tay Triệu Tử Diệu hướng tới Thẩm Thu, nhìn rất ái muội.
Triệu Tu Diên khẽ cau mày, vừa định nói gì đó liền nhìn thấy có người tới.
“Mày muốn chết à?” Khi tay của Triệu Tử Diệu lướt tới khuỷu tay của Thẩm Thu thì bị người phía sau chế trụ, tàn nhẫn đến mức bẻ tay anh ta ra ngoài.
Triệu Tử Diệu: “A ——”
Triệu Cảnh Hàng từ phía sau đi tới, buông tay anh ta ra, lập tức kéo Thẩm Thu ra phía sau mình.
Triệu Tử Diệu bị đau nên che cổ tay mình lại: “Triệu Cảnh Hàng!”
“Thử đụng một lần nữa thử xem.”
Triệu Tử Diệu: “Cmn! Lão tử chạm vào thì làm sao, không phải chỉ là một vệ sĩ thôi sao, bộ cô ta là người phụ nữ của anh sao?”
Triệu Cảnh Hàng nắm tay Thẩm Thu kéo cô lên phía trước, hờ hững nói: “Ừ, rồi sao.”
Triệu Tu Diên: “……”
Triệu Cảnh Hàng: “Người của tao, mày thử đụng một lần nữa thử xem, sẽ biết hậu quả thế nào.”
Triệu Tử Diệu nghẹn họng muốn làm gì đó, nhưng nhớ tới thủ đoạn bẩn thỉu của Triệu Cảnh Hàng, anh ta nén cơn tức giận.
“Nực cười, anh cho cô ta là thứ gì ghê gớm lắm à, tôi thèm đụng vào?”
“Ồ, tốt nhất là vậy.”
Nghĩ một đằng làm một nẻo.
Triệu Tử Diệu chính là người như vậy, anh ta trừng mắt nhìn Thẩm Thu, lại không dám nói gì nữa liền quay đầu đi.
Triệu Cảnh Hàng nhìn thấy chướng mắt mình rời đi, hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Thẩm Thu lắc đầu.
Triệu Cảnh Hàng nắm cổ tay cô: “Không phải ngày thường rất hung dữ sao? Khi nãy tại sao không đánh nó?”
“Anh ta là thiếu gia nhà họ Triệu, làm sao tôi có thể đánh được.” Thẩm Thu phản bác lại.
Triệu Cảnh Hàng: “Bây giờ mới biết không thể đánh nó? Lần đầu tiên em nhìn thấy nó đã đánh nó rồi.”
Thẩm Thu kéo tay mình ra khỏi tay anh: “Cậu chủ, trước kia không giống, lần đó anh ta muốn đánh anh, tôi chỉ muốn bảo vệ anh.”
Triệu Cảnh Hàng ngẩn ra, sau đó búng lên trán cô một cái, “Không cần bảo vệ tôi, em cũng có thể đánh nó.”
Thẩm Thu: “…… Tôi không nghĩ sẽ đắc tội với anh ta.”
“Em đã đắc tội nó rồi.” Triệu Cảnh Hàng bất mãn nói, “Về sau muốn đánh thì đánh, xảy ra chuyện gì tôi sẽ lo.”
Hoàn toàn thiên vị.
Trong lòng Thẩm Thu căng thẳng, đầu tiên là ngước mắt nhìn, nhớ tới Triệu Tu Diên ở phía sau.
Người phía sau đang chỉnh lại áo, nhìn thấy tầm mắt cô nhìn qua đây, nhìn cô mỉm cười và nói với Triệu Cảnh Hàng, “Ông nội sao rồi.”
Triệu Cảnh Hàng: “Không có gì, ngủ rồi.”
Triệu Tu Diên: “Ừ, vậy là tốt rồi.”
Triệu Cảnh Hàng không muốn nói nhiều với Triệu Tu Diên, kéo Thẩm Thu đi về hướng khác: “Về nhà.”
Thẩm Thu: “Anh không ở lại ăn cơm sao?”
“Ăn cơm ở đây có ngon không?” Triệu Cảnh Hàng nói, “Về nhà ăn.”
“Ồ……”
Triệu Cảnh Hàng: “Lần sau tôi còn nhìn thấy người khác khi dễ em thì đừng nhận tiền lương nữa, em đã làm mất mặt tôi?”
Thẩm Thu thật không hiểu được, kiên nhẫn giải thích: “Cậu chủ, dưới tình huống anh bị nguy hiểm tôi mới đánh, vì chút chuyện nhỏ như vậy tôi sẽ không đánh người.”
“Em còn muốn cãi nhau với tôi?”
Thẩm Thu: “…… Tôi cãi nhau với anh khi nào.”
“Bây giờ.”
Thẩm Thu cắn chặt răng, ánh mắt nổi lửa: “Vậy tôi nên nói gì?”
Triệu Cảnh Hàng: “Đừng nói gì hết.”
“Đến lúc đó anh lại có chuyện muốn nói với tôi.”
“Có phải em suy nghĩ nhiều quá rồi không.” Triệu Cảnh Hàng thấy cô có chút xúc động, anh thích nhìn dáng vẻ không bình tĩnh của cô.
Khóe miệng Triệu Cảnh Hàng hơi nhếch lên, nói: “Được rồi, đi nhanh lên, chân của em ngắn quá.”
Thẩm Thu cười lạnh: “Không bằng anh.”
“Còn ngoan cố?”
“……”
Cách đó không xa giọng nói của hai người càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng không thấy bóng dáng.
Triệu Tu Diên đứng tại chỗ một lúc lâu, khẽ nhíu mày.
Anh ta chỉ cảm thấy so với cô trước đây, giờ phút này cảm thấy cô vui vẻ hơn.
——
Sau khoảng thời gian ngắn, trời càng ngày càng lạnh, hiếm khi thấy tuyết rơi.
Năm mới sắp tới, Triệu Cảnh Hàng nghe theo lời ông nội ra nước ngoài xử lý một chút chuyện. Thẩm Thu có mấy ngày nghỉ và về phòng thuê ở.
Phương Tiêu Tiêu cũng được nghỉ đông, cô ấy muốn nấu một bữa thịnh soạn trước khi Thẩm Thu về nên cô ấy đã tới siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi về tới nhà, Phương Tiêu Tiêu ở phòng bếp chuẩn bị nấu ăn thì Thẩm Thu tới giúp cô ấy rửa rau.
Đúng lúc này điện thoại trong túi vang lên.
Thẩm Thu nhìn một cái rồi cất điện thoại trong túi: “Tiêu Tiêu, mình ra ngoài một chút.”
“Hả? Ra ngoài bao lâu, để mình biết còn nấu?”
“Mình sẽ về liền.”
Phương Tiêu Tiêu: “Ồ, vậy được rồi.”
Thẩm Thu đi ta tới cửa, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Cô không có ra khỏi tiểu khu chỉ đi tới hồ nước nhỏ, trời lạnh nên trên mặt hồ có lớp băng mỏng.
“A Diên.”
Lúc cô đi tới hồ nước nhỏ liền nhìn thấy bóng dáng của một người, Triệu Tu Diên vừa gọi, vừa gửi tin nhắn cho cô, kêu cô tới đây một chút.
Triệu Tu Diên quay đầu lại, thấy trên đầu có có chút tuyết, duỗi tay đội mũ đi kèm với áo cho cô.
“Sao không cầm theo dù.”
“Tuyết cũng không lớn, anh cũng không cầm theo.”
Triệu Tu Diên nói: “Xe ở gần đây, anh nói một lát liền đi.”
“Ồ……” Thẩm Thu chỉnh sửa lại mũ, hỏi, “Hôm nay anh tới đây có chuyện gì không.”
Triệu Tu Diên nghiêng mắt nhìn cô: “Không có gì, đi ngang qua nên tới nhìn em một chút.”
Thẩm Thu trầm mặc mới ừ một tiếng, hỏi: “Anh gần đây có tới thành phố kế bên không?”
Triệu Tu Diên: “Có chút bận, nên không tới đó.”
“Ồ.” Thẩm Thu nói: “Đúng rồi, mấy ngày nay em được nghỉ, em có thể tới đó không?”
Triệu Tu Diên: “Triệu Cảnh Hàng cho em trở về mừng năm mới sao?”
“Không có, nhưng trong khoảng thời gian này anh ấy cũng không làm gì, cho nên không cần phải đi theo.”
“Tới đó làm gì?”
Thẩm Thu muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của anh, nên không nói gì: “Không có việc gì, cảm thấy đã lâu rồi không về.”
Triệu Tu Diên nói: “Em không cần tới, nhà ở thành phố kế bên cũng không có ai, chú Lý hiện tại đang ở cạnh anh, cho nên em cũng không cần trở về.”
“Ồ.”
“Em, cùng Triệu Cảnh Hàng ở cùng một chỗ?” Triệu Tu Diên đột nhiên hỏi.
Thẩm Thu biết anh ta đang hỏi: Có phải đang giả vờ quen nhau với anh ấy không.
“Không, lần đó chỉ nói cho Triệu Tử Diệu nghe.” Thẩm Thu nói.
Triệu Tu Diên nhìn cô một lúc rồi ừ một tiếng.
Thẩm Thu vốn dĩ có suy nghĩ sẽ giải thích với Triệu Tu Diên rằng cô không có biện pháp nào để lừa “Triệu Cảnh Hàng thích cô” chuyện này không thể.
Nhưng Triệu Tu Diên cũng không hỏi tiếp.
Anh ta hôm nay tới đây chỉ muốn xác thật với cô. Thẩm Thu thở nhẹ một hơi, chỉ yên lặng đứng cạnh anh ta nhìn mặt hồ.
Rất yên tĩnh, nhưng cách hai người ở chung luôn yên tĩnh như vậy.
Thời điểm khi còn nhỏ ở cô nhi viện và sau khi lớn lên ở thành phố kế bên.
Rất quen thuộc và ăn ý.
Đứng ở cạnh hồ một lúc, Triệu Tu Diên muốn rời đi.
“A Diên, hai ngày này em thật sự không thể trở về sao?.”
Triệu Tu Diên: “Triệu Cảnh Hàng nếu đột nhiên muốn tìm em, em có thể kịp thời trở về sao?”
Thẩm Thu kỳ thật muốn nói Triệu Cảnh Hàng mấy ngày nay ở bên ngoài, sẽ không trở về. Nhưng chần chờ một hồi lại không nói, ở phương diện nào đó cô luôn do dự.
Triệu Tu Diên vỗ nhẹ trên đầu cô: “Sắp Tết Nguyên Đán rồi, đến lúc đó lại trở về.”
Thẩm Thu gật đầu.
“Anh đi trước.”
“Được.”
Lại sắp có trận tuyết khác, hạt tuyết rơi trước mặt cô.
Bóng dáng Triệu Tu Diên xa dần.
Nhưng Thẩm Thu không muốn bỏ cuộc, nhìn chằm chằm hướng anh ta rời đi. Cô nghĩ anh có phải nghĩ một lúc sẽ quay đầu lại nói với cô, nếu không hai ngày này trở về đi anh đi cùng cô đi.
Nhưng không có.
Anh ta hẳn là quên rồi, ngày mốt là sinh nhật cô.
Lúc ở thành phố kế bên, sinh nhật cô là ngày cô chờ mong nhất.
Vào dịp lễ Tết m Lịch, Trung Thu, Triệu Tu Diên đều sẽ ở Triệu gia anh ta cũng cần phải ở Triệu gia.
Nhưng ngày sinh nhật người khác đều có gia đình, nhưng cô thì lại cô đơn.
Cô nhớ rõ năm cô mười lăm tuổi, Triệu Tu Diên nghe chú Lý nói hôm nay là sinh nhật cô. Vì vậy tối hôm đó, anh ta mua quà cho cô cũng chuẩn bị bánh kem cho cô.
Chuyện này cô vẫn luôn luôn nhớ rõ, cô cảm thấy ngày hôm đó mình rất hạnh phúc.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Cái loại cảm giác này rất khó quên, khiến cô hằng năm đều muốn Triệu Tu Diên tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng anh ta rất bận, không phải năm nào anh ta cũng về thành phố kế bên, cũng không chắc là anh ta nhớ rõ.
Lúc nãy khi cô nói muốn trở về, kỳ thật muốn Triệu Tu Diên nhớ, cũng muốn ăn bánh kem thuộc về mình.
Nhưng…… Thôi bỏ đi.
Ngày sinh nhật của một người đối với người khác không quan trọng cho lắm.
~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.