Chương 7
Lục Manh Tinh
06/05/2022
Editor + Beta: Nhà của Quơ
Kim giờ và kim phút trùng nhau, đều chỉ đến số mười hai.
Đã đến giờ đi ngủ, nhưng bầu không khí ở đây vẫn vô cùng náo nhiệt.
Đám người tới lui trên hành lang muôn hình muôn vẻ, có người say đắm trong tửu sắc, có người lại lưu luyến sa đọa trong một góc, cũng có người mặc mặc tây trang đang liều mạng cung phụng, chỉ vì muốn chen chân vào thế giới không thuộc về mình.
Cô thuộc loại người nào nhỉ?
Thẩm Thu nhìn dòng người trước mắt, chẳng thể nào đặt mình vào trong đó. Cô cảm thấy người ở đây rất ồn ào và phiền phức, nhưng buộc phải tiếp cận.
Ting!
Điện thoại hiện lên một tin nhắn.
Thẩm Thu lấy ra xem thử, là cô bạn cùng phòng Phương Tiêu Tiêu gửi tin nhắn nói rằng đến hạn thanh toán tiền điện nước.
Đầu óc của cô dần nặng trĩu, đưa điện thoại sát lại gần, chuyển cho cô ấy một nửa số tiền. Xong xuôi, cô không cất điện thoại vào mà lướt xuống phía dưới nhìn khung chat “nhà” trong Wechat.
Yên ắng chẳng có gì, trong khoảng thời gian này cô và “nhà” không hề liên lạc với nhau.
“Ê” Đúng lúc này, cánh cửa phòng bao sau lưng mở ra, một cô gái đi đến vỗ vỗ vai cô.
Thẩm Thu biết cô ta, khi nãy người đó ngồi bên trái Triệu Cảnh Hàng, hình như tên là Lị Lị.
“Cái này cho cô, anh Cảnh Hàng nói cô đưa ông Trương thẻ phòng 802 này đi, ông ấy sẽ biết ngay.” Cô gái đặt tấm thẻ vào tay cô.
Cô ta hơi mất kiên nhẫn, nói xong lập tức đi vào trong.
Phòng 802 cách nơi này ba phòng, Triệu Cảnh Hàng muốn đưa đồ thì cô đương nhiên phải làm theo. Vì vậy Thẩm Thu không nghĩ nhiều, cầm lấy tấm thẻ đi về phía phòng bao.
Đến cửa phòng 802, cô thẳng thừng đẩy cửa vào, bởi vì… nơi này có gõ cửa cũng không nghe được.
Nhưng không ngờ đến, đằng sau cánh cửa này, không có tiếng nhạc cũng như người đẹp, chỉ có bốn người đàn ông to lớn đang đứng.
Thẩm Thu đờ người ra, cô không đi vào chỉ đứng ở cửa hỏi: “Xin hỏi, ai là ông Trương vậy ạ?”
Không ai trả lời cô, mấy người đàn ông nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ hưng phấn.
Thẩm Thu nhíu mày, nhận ra có gì đó không ổn, lập tức quay đầu muốn bỏ đi, nhưng cô vừa quay lại, đã nhìn thấy Lý Tử Tấn đang đi tới.
Anh ta đến bên người cô, không nói chuyện, bàn tay quen thuộc khoác lên vai cô
Vẻ mặt Thẩm Thu thờ ơ, gạt tay anh ta ra.
Lý Tử Tấn cười khẽ, đáy mắt lạnh như băng.
Dáng vẻ này hoàn toàn khác với sự cợt nhã trước đây, hình như anh ta đã thay đổi, hoặc có lẽ hiện tại mới chính là con người thật của anh ta.
“Cô xem tôi thích cô như vậy, sao cô không cảm kích chút nào thế?” Lý Tử Tấn tiếc nuối nói.
Thẩm Thu: “Anh Lý, tôi chỉ là vệ sĩ, không phải là gái bao, vừa nãy anh không cần nhét tiền vào người tôi đâu.”
“Không giống ư?? Không phải cô chơi đùa với Triệu Cảnh Hàng đó sao? Ồ, cậu ta nói việc gì cô cũng dám làm, trước đây tôi không tin, giờ thì tin rồi.”
Thẩm Thu không muốn nhiều lời với anh ta, lúc cô muốn rời đi thì bị Lý Tử Tấn mạnh bạo đẩy vào trong.
Anh ta đột nhiên dùng sức, hơn nữa do có cồn xâm nhập nên cô không thể nhanh nhạy như bình thường, dứt khoát bị đẩy vào phòng.
Những tên chực sẵn bên trong hành động rất nhanh, tiến đến nắm lấy cánh tay cô
“Anh Lý, anh đây là có ý gì?” Thẩm Thu lạnh lùng nhìn Lý Tử Tấn.
Anh ta khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt vô tội nói: “Triệu Cảnh Hàng không xử lý được cô, vậy để tôi thử xem nào. Chỉ một con đàn bà, có gì đâu mà khó đối phó, tôi cảm thấy rất là dễ.”
Đồ khùng.
Thẩm Thu nắm chặt tay, nhìn người đàn ông bên cạnh: “Buông ra.”
“Vệ sĩ thì sao? Cũng chỉ là một con đàn bà thôi. Tôi đã sắp xếp cho cô bốn tên đàn ông, chắc chắn sẽ dạy dỗ cô thật tốt.” Lý Tử Tấn bật cười, nói với bốn tên kia: “Mài giũa cho tốt, biết chưa?”
“Dạ rõ thưa Lý tổng.”
Lời cam kết không che giấu được sự hưng phấn, bọn chúng không sợ hậu quả gì cả. Bởi vì ở nơi này, đều do nhóm nhị thế tổ Lý Tử Tấn định đoạt, cho nên sau khi cánh kia đóng lại, bọn chúng có thể trở thành ác ma!
Cánh cửa trước mắt đã đóng lại.
Hai tay Thẩm Thu bị trói chặt, không giãy dụa được, ảnh hưởng của rượu khiến đầu óc cô nặng nề hơn.
m thanh ghê tởm và những cái đụng chạm từ bốn phía cùng nhau ập đến, giây phút đó, cơ thể cô đột nhiên muốn nổ tung.
“Mẹ…” Cô liều mình đá hết sức vào hạ bộ của tên đó, thừa dịp gã nằm rên rĩ trên mặt đất, lại đấm cho người bên trái một quyền!
“A!”
Hai người túm lấy cô đều bị hạ gục, Thẩm Thu được chút tự do ngắn ngủi, nhưng giây tiếp theo, cô bị gã thứ ba đấm một phát thật mạnh rồi ngã xuống đất.
Bả vai đau nhức! Cô không dám dừng lại, xoay người muốn đứng lên, nhưng gã đàn ông đã trực tiếp đè lên người lên người cô, tàn nhẫn bấm vào bắp đùi của cô…
“Chết tiệt! Con khốn này sao lại khỏe như vậy?”
“Vừa nãy có nói rồi đó, là người cùng nghề, đã gặp qua vài lần rồi!”
“Dù sao cũng là phụ nữ thôi!”
…
Trong tiếng mắng chửi thô lỗ, chiếc áo sơ mi bị xé toạc ra, sợi chỉ đứt đoạn, nút áo lập tức bay tứ tung. Vẻ mặt Thẩm Thu đen lại, nện một đấm vào mặt tên kia: “Biến!”
Nhưng giây tiếp theo lại bị một gã khác tát vào mặt…
Giãy giụa, đánh đập, nhục mạ, đốm lửa càng bùng cháy dữ đội, tựa như muốn hủy diệt chân trời.
Vẫn là chốn địa ngục. Cô đã quá quen rồi.
——
Triệu Cảnh Hàng ngồi trong phòng bao ngây ngẩn một lát, cảm thấy quá buồn chán.
“Còn chuyện gì nữa không? Không thì về đây.” Anh dứt khoát đứng dậy.
Người đẹp ngồi bên cạnh lập tức giữ người lại: “Anh về sớm thế? Tụi em sẽ buồn lắm đó ~”
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô ta một cái, cười khẩy: “Buồn cái gì? Người cười nhiều nhất trong tối nay không phải là cô à?”
Người đẹp: “ y da, vì có anh nên em mới vậy đó. Anh đi rồi, em đâu còn vui được nữa.”
Nói cho vui thôi, chứ thật ra chẳng có câu nào thật lòng chui vào tai cả.
Triệu Cảnh Hàng lười trả lời, không để ý đến người đẹp kia nữa, thẳng thừng đi đến cửa phòng bao.
“Cảnh Hàng, về à?” Lý Tử Tấn đã uống khá nhiều, cả người lắc la lắc lư đứng không vững.
Triệu Cảnh Hàng đáp lại, lúc ra ngoài phòng, anh cứ tưởng là có thể nhìn thấy người phụ nữ kia, nhưng không ngờ lại không có ở đây.
Vệ sĩ còn biết chạy lung tung?
Triệu Cảnh Hàng bất mãn, cầm điện thoại gọi cho ai đó.
“Tài xế không có ở đây, để tao cho người đưa mày về.” Lý Tử Tấn dựa vào khung cửa nói.
Anh nhìn điện thoại, dám không bắt máy?
“Làm gì? Mày gọi cho ai…” Lý Tử Tấn sốt ruột nhìn anh, ngó mắt xem: “Ah, vệ sĩ nhỏ à? Cô ta chắc đang vui vẻ rồi ~”
Triệu Cảnh Hàng liếc mắt nhìn anh ta: “Mày biết người đang ở đâu?”
Lý Tử Tấn đắc ý cười: “Không phải mày nhìn món đồ chơi khó chịu à? Tao thay mày dạy dỗ, cho cô ta biết tay là sẽ ngoan ngoãn ngay thôi…”
Bàn tay cầm điện thoại của Triệu Cảnh Hàng thoáng dừng lại.
Lý Tử Tấn: “Mới bắt đầu, chắc chưa kết thúc đâu. Sao, đi xem không?”
——
Lý Tử Tấn ra tay rất tàn nhẫn, Triệu Cảnh Hàng biết điều đó.
Nghe anh ta nói vậy, anh đã đoán được tình huống của người phụ nữ kia, dù thế nào đi nữa, anh cũng muốn đi xem. Nhưng không ngờ lúc mở cửa phòng bao 802 ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt —
“Má! Các người đang làm gì vậy?” Lý Tử Tấn bị hình ảnh trước mắt làm cho chấn động.
Máu me văng khắp nơi, tiếng rên rĩ không ngừng, những thứ có thể đập, có thể di chuyển đều tan nát nằm dưới đất.
Trong sự hỗn loạn này, chỉ thấy bốn người đàn ông cường tráng nằm sấp với nhiều tư thế kỳ lạ, bọn họ liên tục thở hổn hển, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ…
Còn người phụ nữ đang ngồi giữa bọn họ.
Cô cúi thấp đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo sơ của cô mi xộc xệch rách nát, cầm trong tay con dao sắc bén, trên mũi dao nhỏ tí tách máu.
“Lý, Lý tổng… Cứu mạng…” Người đàn ông nằm ở cửa thò tay ra, ngay sau đó, lòng bàn tay lập tức bị Triệu Cảnh Hàng giẫm nát dưới chân.
“A!” Người đàn ông vốn đang bị thương ở tay, khi đạp lên như vậy, đau đớn đến mức mặt mày đều méo mó.
Triệu Cảnh Hàng chẳng để ý đến gã, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, sau đó anh bước đến chỗ người phụ nữ.
Ánh sáng bên ngoài phòng bao chiếu vào người cô, hoàn toàn đã bị anh che khuất. Anh từ trên cao nhìn xuống, nhưng cô vẫn chưa nhúc nhích…
“Đưa quần áo cho tôi.” Cô đột nhiên mở miệng, giọng nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe được.
Mùi máu tanh khiến nhịp tim Triệu Cảnh Hàng đập nhanh hơn, anh híp mắt lại, ngồi xổm xuống: “Cô làm?”
“Đưa quần áo cho tôi.” Thẩm Thu từ từ ngẩng đầu lên.
Ngay lúc ánh mắt chạm nhau, không biết tại sao Triệu Cảnh Hàng lại có hơi sửng sốt.
Người phụ nữ này, dũng khí luôn cao hơn đầu, lãnh cảm, không biết sợ là gì, cái gì cũng dám làm, chẳng hạn như bây giờ, dùng dao làm người khác bị thương, máu chảy đầy đất khiến những tên này đều sợ hãi.
Một người phụ nữ, nhưng lại có đôi mắt sắc bén lạ thường.
Triệu Cảnh Hàng không hề nghi ngờ trong một giây kia, cô thật sự muốn giết người.
Nhìn cô vào giờ phút này, sự sắc bén đã ẩn dưới đôi mắt mê man đỏ rực.
Triệu Cảnh Hàng ngửi được trên người cô có mùi rượu giống mình, hình như cô say rồi.
“Đưa quần áo cho tôi…” Cô vươn tay nắm chặt ống tay áo của anh.
Dường như cô đã không phân biệt được người trước mắt mình là ai. Câu cuối cùng được nói bằng giọng nói mềm nhũn mang theo chút cầu xin.
Sự xúc động vì mùi máu tanh kích thích đã không còn, ánh mắt Triệu Cảnh Hàng rét lạnh, vẻ mặt thờ ơ ném áo khoác lên lưng cô.
Thẩm Thu hoàn toàn buông lỏng, cô đã chống đỡ quá lâu rồi, một chiếc áo khoác cũng đủ làm cô thoả mãn.
Lúc áo khoác được quăng lên người, cô cũng nghiêng người về phía trước, nhanh chóng gục trán vào vai anh.
Triệu Cảnh Hàng: “…”
“Chuyện gì đây? Tụi mày đứng lên cho tao!” Lý Tử Tấn ngây người cả đổi lâu mới phản ứng lại.
Những người nằm trên mặt đất kêu rên: “Lý tổng, người phụ nữ này…”
“Cả đám các người không xử lý được một con đàn bà? Nhiều người như vậy cũng không xử lý được?” Lý Tử Tấn nhìn Thẩm Thu: “Cô con mẹ nó!”
“Mày dám qua mặt tao để dạy dỗ người của tao?” Triệu Cảnh Hàng đang quay lưng về phía anh ta, đột nhiên mở miệng.
Lý Tử Tấn sững sờ, ngay sau đó, cả người anh ta như có dòng điện chạy qua, lập tức tỉnh táo lại: “Hả? Không phải, Cảnh, Cảnh Hàng…”
“Không coi tao ra gì?”
Mặc dù Lý Tử Tấn ngang ngược, nhưng ở trước mặt Triệu Cảnh Hàng thì không dám lỗ mãng: “Không có… Là, là mày nói, mày nói muốn dạy dỗ cô ta!”
Triệu Cảnh Hàng dễ dàng bế thóc người phụ nữ lên, đi tới trước mặt Lý Tử Tấn: “Việc đó cũng do con mẹ tao làm, mày là cái thá gì?”
Kim giờ và kim phút trùng nhau, đều chỉ đến số mười hai.
Đã đến giờ đi ngủ, nhưng bầu không khí ở đây vẫn vô cùng náo nhiệt.
Đám người tới lui trên hành lang muôn hình muôn vẻ, có người say đắm trong tửu sắc, có người lại lưu luyến sa đọa trong một góc, cũng có người mặc mặc tây trang đang liều mạng cung phụng, chỉ vì muốn chen chân vào thế giới không thuộc về mình.
Cô thuộc loại người nào nhỉ?
Thẩm Thu nhìn dòng người trước mắt, chẳng thể nào đặt mình vào trong đó. Cô cảm thấy người ở đây rất ồn ào và phiền phức, nhưng buộc phải tiếp cận.
Ting!
Điện thoại hiện lên một tin nhắn.
Thẩm Thu lấy ra xem thử, là cô bạn cùng phòng Phương Tiêu Tiêu gửi tin nhắn nói rằng đến hạn thanh toán tiền điện nước.
Đầu óc của cô dần nặng trĩu, đưa điện thoại sát lại gần, chuyển cho cô ấy một nửa số tiền. Xong xuôi, cô không cất điện thoại vào mà lướt xuống phía dưới nhìn khung chat “nhà” trong Wechat.
Yên ắng chẳng có gì, trong khoảng thời gian này cô và “nhà” không hề liên lạc với nhau.
“Ê” Đúng lúc này, cánh cửa phòng bao sau lưng mở ra, một cô gái đi đến vỗ vỗ vai cô.
Thẩm Thu biết cô ta, khi nãy người đó ngồi bên trái Triệu Cảnh Hàng, hình như tên là Lị Lị.
“Cái này cho cô, anh Cảnh Hàng nói cô đưa ông Trương thẻ phòng 802 này đi, ông ấy sẽ biết ngay.” Cô gái đặt tấm thẻ vào tay cô.
Cô ta hơi mất kiên nhẫn, nói xong lập tức đi vào trong.
Phòng 802 cách nơi này ba phòng, Triệu Cảnh Hàng muốn đưa đồ thì cô đương nhiên phải làm theo. Vì vậy Thẩm Thu không nghĩ nhiều, cầm lấy tấm thẻ đi về phía phòng bao.
Đến cửa phòng 802, cô thẳng thừng đẩy cửa vào, bởi vì… nơi này có gõ cửa cũng không nghe được.
Nhưng không ngờ đến, đằng sau cánh cửa này, không có tiếng nhạc cũng như người đẹp, chỉ có bốn người đàn ông to lớn đang đứng.
Thẩm Thu đờ người ra, cô không đi vào chỉ đứng ở cửa hỏi: “Xin hỏi, ai là ông Trương vậy ạ?”
Không ai trả lời cô, mấy người đàn ông nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ hưng phấn.
Thẩm Thu nhíu mày, nhận ra có gì đó không ổn, lập tức quay đầu muốn bỏ đi, nhưng cô vừa quay lại, đã nhìn thấy Lý Tử Tấn đang đi tới.
Anh ta đến bên người cô, không nói chuyện, bàn tay quen thuộc khoác lên vai cô
Vẻ mặt Thẩm Thu thờ ơ, gạt tay anh ta ra.
Lý Tử Tấn cười khẽ, đáy mắt lạnh như băng.
Dáng vẻ này hoàn toàn khác với sự cợt nhã trước đây, hình như anh ta đã thay đổi, hoặc có lẽ hiện tại mới chính là con người thật của anh ta.
“Cô xem tôi thích cô như vậy, sao cô không cảm kích chút nào thế?” Lý Tử Tấn tiếc nuối nói.
Thẩm Thu: “Anh Lý, tôi chỉ là vệ sĩ, không phải là gái bao, vừa nãy anh không cần nhét tiền vào người tôi đâu.”
“Không giống ư?? Không phải cô chơi đùa với Triệu Cảnh Hàng đó sao? Ồ, cậu ta nói việc gì cô cũng dám làm, trước đây tôi không tin, giờ thì tin rồi.”
Thẩm Thu không muốn nhiều lời với anh ta, lúc cô muốn rời đi thì bị Lý Tử Tấn mạnh bạo đẩy vào trong.
Anh ta đột nhiên dùng sức, hơn nữa do có cồn xâm nhập nên cô không thể nhanh nhạy như bình thường, dứt khoát bị đẩy vào phòng.
Những tên chực sẵn bên trong hành động rất nhanh, tiến đến nắm lấy cánh tay cô
“Anh Lý, anh đây là có ý gì?” Thẩm Thu lạnh lùng nhìn Lý Tử Tấn.
Anh ta khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt vô tội nói: “Triệu Cảnh Hàng không xử lý được cô, vậy để tôi thử xem nào. Chỉ một con đàn bà, có gì đâu mà khó đối phó, tôi cảm thấy rất là dễ.”
Đồ khùng.
Thẩm Thu nắm chặt tay, nhìn người đàn ông bên cạnh: “Buông ra.”
“Vệ sĩ thì sao? Cũng chỉ là một con đàn bà thôi. Tôi đã sắp xếp cho cô bốn tên đàn ông, chắc chắn sẽ dạy dỗ cô thật tốt.” Lý Tử Tấn bật cười, nói với bốn tên kia: “Mài giũa cho tốt, biết chưa?”
“Dạ rõ thưa Lý tổng.”
Lời cam kết không che giấu được sự hưng phấn, bọn chúng không sợ hậu quả gì cả. Bởi vì ở nơi này, đều do nhóm nhị thế tổ Lý Tử Tấn định đoạt, cho nên sau khi cánh kia đóng lại, bọn chúng có thể trở thành ác ma!
Cánh cửa trước mắt đã đóng lại.
Hai tay Thẩm Thu bị trói chặt, không giãy dụa được, ảnh hưởng của rượu khiến đầu óc cô nặng nề hơn.
m thanh ghê tởm và những cái đụng chạm từ bốn phía cùng nhau ập đến, giây phút đó, cơ thể cô đột nhiên muốn nổ tung.
“Mẹ…” Cô liều mình đá hết sức vào hạ bộ của tên đó, thừa dịp gã nằm rên rĩ trên mặt đất, lại đấm cho người bên trái một quyền!
“A!”
Hai người túm lấy cô đều bị hạ gục, Thẩm Thu được chút tự do ngắn ngủi, nhưng giây tiếp theo, cô bị gã thứ ba đấm một phát thật mạnh rồi ngã xuống đất.
Bả vai đau nhức! Cô không dám dừng lại, xoay người muốn đứng lên, nhưng gã đàn ông đã trực tiếp đè lên người lên người cô, tàn nhẫn bấm vào bắp đùi của cô…
“Chết tiệt! Con khốn này sao lại khỏe như vậy?”
“Vừa nãy có nói rồi đó, là người cùng nghề, đã gặp qua vài lần rồi!”
“Dù sao cũng là phụ nữ thôi!”
…
Trong tiếng mắng chửi thô lỗ, chiếc áo sơ mi bị xé toạc ra, sợi chỉ đứt đoạn, nút áo lập tức bay tứ tung. Vẻ mặt Thẩm Thu đen lại, nện một đấm vào mặt tên kia: “Biến!”
Nhưng giây tiếp theo lại bị một gã khác tát vào mặt…
Giãy giụa, đánh đập, nhục mạ, đốm lửa càng bùng cháy dữ đội, tựa như muốn hủy diệt chân trời.
Vẫn là chốn địa ngục. Cô đã quá quen rồi.
——
Triệu Cảnh Hàng ngồi trong phòng bao ngây ngẩn một lát, cảm thấy quá buồn chán.
“Còn chuyện gì nữa không? Không thì về đây.” Anh dứt khoát đứng dậy.
Người đẹp ngồi bên cạnh lập tức giữ người lại: “Anh về sớm thế? Tụi em sẽ buồn lắm đó ~”
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô ta một cái, cười khẩy: “Buồn cái gì? Người cười nhiều nhất trong tối nay không phải là cô à?”
Người đẹp: “ y da, vì có anh nên em mới vậy đó. Anh đi rồi, em đâu còn vui được nữa.”
Nói cho vui thôi, chứ thật ra chẳng có câu nào thật lòng chui vào tai cả.
Triệu Cảnh Hàng lười trả lời, không để ý đến người đẹp kia nữa, thẳng thừng đi đến cửa phòng bao.
“Cảnh Hàng, về à?” Lý Tử Tấn đã uống khá nhiều, cả người lắc la lắc lư đứng không vững.
Triệu Cảnh Hàng đáp lại, lúc ra ngoài phòng, anh cứ tưởng là có thể nhìn thấy người phụ nữ kia, nhưng không ngờ lại không có ở đây.
Vệ sĩ còn biết chạy lung tung?
Triệu Cảnh Hàng bất mãn, cầm điện thoại gọi cho ai đó.
“Tài xế không có ở đây, để tao cho người đưa mày về.” Lý Tử Tấn dựa vào khung cửa nói.
Anh nhìn điện thoại, dám không bắt máy?
“Làm gì? Mày gọi cho ai…” Lý Tử Tấn sốt ruột nhìn anh, ngó mắt xem: “Ah, vệ sĩ nhỏ à? Cô ta chắc đang vui vẻ rồi ~”
Triệu Cảnh Hàng liếc mắt nhìn anh ta: “Mày biết người đang ở đâu?”
Lý Tử Tấn đắc ý cười: “Không phải mày nhìn món đồ chơi khó chịu à? Tao thay mày dạy dỗ, cho cô ta biết tay là sẽ ngoan ngoãn ngay thôi…”
Bàn tay cầm điện thoại của Triệu Cảnh Hàng thoáng dừng lại.
Lý Tử Tấn: “Mới bắt đầu, chắc chưa kết thúc đâu. Sao, đi xem không?”
——
Lý Tử Tấn ra tay rất tàn nhẫn, Triệu Cảnh Hàng biết điều đó.
Nghe anh ta nói vậy, anh đã đoán được tình huống của người phụ nữ kia, dù thế nào đi nữa, anh cũng muốn đi xem. Nhưng không ngờ lúc mở cửa phòng bao 802 ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt —
“Má! Các người đang làm gì vậy?” Lý Tử Tấn bị hình ảnh trước mắt làm cho chấn động.
Máu me văng khắp nơi, tiếng rên rĩ không ngừng, những thứ có thể đập, có thể di chuyển đều tan nát nằm dưới đất.
Trong sự hỗn loạn này, chỉ thấy bốn người đàn ông cường tráng nằm sấp với nhiều tư thế kỳ lạ, bọn họ liên tục thở hổn hển, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ…
Còn người phụ nữ đang ngồi giữa bọn họ.
Cô cúi thấp đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo sơ của cô mi xộc xệch rách nát, cầm trong tay con dao sắc bén, trên mũi dao nhỏ tí tách máu.
“Lý, Lý tổng… Cứu mạng…” Người đàn ông nằm ở cửa thò tay ra, ngay sau đó, lòng bàn tay lập tức bị Triệu Cảnh Hàng giẫm nát dưới chân.
“A!” Người đàn ông vốn đang bị thương ở tay, khi đạp lên như vậy, đau đớn đến mức mặt mày đều méo mó.
Triệu Cảnh Hàng chẳng để ý đến gã, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, sau đó anh bước đến chỗ người phụ nữ.
Ánh sáng bên ngoài phòng bao chiếu vào người cô, hoàn toàn đã bị anh che khuất. Anh từ trên cao nhìn xuống, nhưng cô vẫn chưa nhúc nhích…
“Đưa quần áo cho tôi.” Cô đột nhiên mở miệng, giọng nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe được.
Mùi máu tanh khiến nhịp tim Triệu Cảnh Hàng đập nhanh hơn, anh híp mắt lại, ngồi xổm xuống: “Cô làm?”
“Đưa quần áo cho tôi.” Thẩm Thu từ từ ngẩng đầu lên.
Ngay lúc ánh mắt chạm nhau, không biết tại sao Triệu Cảnh Hàng lại có hơi sửng sốt.
Người phụ nữ này, dũng khí luôn cao hơn đầu, lãnh cảm, không biết sợ là gì, cái gì cũng dám làm, chẳng hạn như bây giờ, dùng dao làm người khác bị thương, máu chảy đầy đất khiến những tên này đều sợ hãi.
Một người phụ nữ, nhưng lại có đôi mắt sắc bén lạ thường.
Triệu Cảnh Hàng không hề nghi ngờ trong một giây kia, cô thật sự muốn giết người.
Nhìn cô vào giờ phút này, sự sắc bén đã ẩn dưới đôi mắt mê man đỏ rực.
Triệu Cảnh Hàng ngửi được trên người cô có mùi rượu giống mình, hình như cô say rồi.
“Đưa quần áo cho tôi…” Cô vươn tay nắm chặt ống tay áo của anh.
Dường như cô đã không phân biệt được người trước mắt mình là ai. Câu cuối cùng được nói bằng giọng nói mềm nhũn mang theo chút cầu xin.
Sự xúc động vì mùi máu tanh kích thích đã không còn, ánh mắt Triệu Cảnh Hàng rét lạnh, vẻ mặt thờ ơ ném áo khoác lên lưng cô.
Thẩm Thu hoàn toàn buông lỏng, cô đã chống đỡ quá lâu rồi, một chiếc áo khoác cũng đủ làm cô thoả mãn.
Lúc áo khoác được quăng lên người, cô cũng nghiêng người về phía trước, nhanh chóng gục trán vào vai anh.
Triệu Cảnh Hàng: “…”
“Chuyện gì đây? Tụi mày đứng lên cho tao!” Lý Tử Tấn ngây người cả đổi lâu mới phản ứng lại.
Những người nằm trên mặt đất kêu rên: “Lý tổng, người phụ nữ này…”
“Cả đám các người không xử lý được một con đàn bà? Nhiều người như vậy cũng không xử lý được?” Lý Tử Tấn nhìn Thẩm Thu: “Cô con mẹ nó!”
“Mày dám qua mặt tao để dạy dỗ người của tao?” Triệu Cảnh Hàng đang quay lưng về phía anh ta, đột nhiên mở miệng.
Lý Tử Tấn sững sờ, ngay sau đó, cả người anh ta như có dòng điện chạy qua, lập tức tỉnh táo lại: “Hả? Không phải, Cảnh, Cảnh Hàng…”
“Không coi tao ra gì?”
Mặc dù Lý Tử Tấn ngang ngược, nhưng ở trước mặt Triệu Cảnh Hàng thì không dám lỗ mãng: “Không có… Là, là mày nói, mày nói muốn dạy dỗ cô ta!”
Triệu Cảnh Hàng dễ dàng bế thóc người phụ nữ lên, đi tới trước mặt Lý Tử Tấn: “Việc đó cũng do con mẹ tao làm, mày là cái thá gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.