Vệ Sĩ Của Anh

Chương 67: Học sinh

Lục Manh Tinh

24/05/2022

Lần “gây án” đêm qua vẫn còn đó. Một thời gian sau, Thẩm Thu không cho Triệu Cảnh Hàng đến nhà ngủ với cô nữa.

Nhưng điều này khiến cô thường xuyên ghé nhà anh hơn.

Mặc dù cô chưa dọn đi, nhưng bạn cùng phòng của cô là Phương Tiêu Tiêu luôn lo lắng là bất cứ lúc nào cô cũng sẽ rời đi.

Trong ngày Quốc Khánh, Triệu Cảnh Hàng cho dì Lương nghỉ phép, Thẩm Thu bị anh bắt tới nhà.

Sáng hôm nay, Thẩm Thu bị tiếng đồng hồ báo thức làm tỉnh ngủ, cô nhẹ nhàng xuống giường, chuẩn bị đi dạy học.

Triệu Cảnh Hàng còn đang ngủ trên giường, cô không kêu anh, sau khi cô xuống lầu ăn bữa sáng xong, liền đi ra ngoài.

“Huấn luyện viên! Sớm.”

Vừa bước vào võ quán, có một nam sinh bước lại phía cô, trên tay cậu ta cầm một túi cà phê và một cái bánh kem.

Thẩm Thu: “Tạ Cảng, sao em tới sớm vậy?”

“Tới sớm để hâm nóng cơ thể ạ.” Người nam sinh tên Tạ Cảng nói: “Cái này cho cô, là bữa sáng.”

Thẩm Thu rũ mắt nhìn: “Tôi ăn rồi, cảm ơn, em ăn đi.”

“Ăn rồi hay chưa cũng không sao đâu ạ, cái này ăn không no bụng.” Tạ Cảng trực tiếp nhét túi đồ ăn vào người cô: “Huấn luyện viên, cô ăn đi, món này ngon lắm.”

Nói xong, cậu ta cười hì hì chạy đi.

Thẩm Thu cúi đầu nhìn, không nói gì, cầm theo túi đồ ăn vào văn phòng.

Hôm nay Phương Tiêu Tiêu cũng đến sớm, nhìn thấy cô tới thì chào hỏi.

“Cậu chưa ăn sáng hả?” Cô ấy hỏi.

Thẩm Thu: “Ăn rồi, đây là Tạ Cảng cho mình.”

Phương Tiêu Tiêu sửng sốt: “Tiểu tử này vậy mà lại đưa đồ ăn cho cậu, toàn bộ người trong võ quán này em ấy chỉ cho mình cậu, cũng đủ hiếu thuận rồi.”

Thẩm Thu đặt đồ ăn xuống: “Vừa rồi chạy cũng nhanh lắm…… Đợi sau giờ học mình trả cho em ấy.”

Phương Tiêu Tiêu lắc lắc đầu: “Thu Thu, cậu xem vẻ quyến rũ của cậu đi, nam sinh 16-17 tuổi vị thành niên cũng không buông tha.”

Thẩm Thu: “Cậu đừng nói nhảm.”

“Mình nói nghiêm túc mà, tên nhóc này, có thể làm thật…… Cậu chú ý nha.”

Thẩm Thu trầm mặc: “Mình biết rồi.”

Lớp Thẩm Thu phụ trách có mười học sinh, nam nữ đều có, khoảng chừng 15-16 tuổi.

Sau khi xong tiết đầu tiên của buổi sáng, là thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Thu ngồi một bên, cầm điện thoại nhắn tin với Triệu Cảnh Hàng.

Hôm nay anh ở nhà không phải tới công ty, đang hỏi cô khi nào thì dạy xong, có thể ăn cùng nhau ăn cơm trưa không?

Thẩm Thu nghĩ, chờ cô dạy xong, ăn cơm cũng muộn rồi, nên cô kêu anh không cần đợi cô.

“Huấn luyện viên! Cô đang làm gì vậy?” Vừa gửi tin này qua, thì có một nam sinh chạy tới.

Thẩm Thu buông điện thoại xuống: “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì ạ! Chỉ là –––– em thay Tạ Cảng hỏi cô một chút! Sau tiết buổi sáng thì cô có làm gì khác không ạ?!”

“Đm! Chu Tiêu! Cậu cmn.” Tả Cảng đỏ mặt, chạy tới che miệng người đó lại, nhìn Thẩm Thu nói: “Cô, huấn luyện viên, không phải, em không nhờ cậu ta hỏi giúp ––––”

Thẩm Thu nhìn cậu ta: “Ở đây đừng chửi thề.”

Tạ Cảng: “Dạ!! Em biết sai rồi ạ!”

“Ừm.”

Tạ Cảng kéo người đó ra sau, do dự, lại hỏi: “Huấn luyện viên, cái kia, tuy là em không kêu cậu ta hỏi giúp em, nhưng mà, em cũng muốn hỏi một chút. Tan học thì cô còn bận việc gì không ạ, nếu không có thì đi ăn cơm với em được không?”

“Ohhh∼∼” Đám học sinh sau lưng Tạ Cảng trêu cậu ta.

Ánh mắt Thẩm Thu nhàn nhạt: “Không rảnh. Tạ Cảng, em tự mình tập đi.”

“Dạ…..”

Tạ Cảng quay về chỗ, đi tới chỗ nhóm người, cậu ta kéo người tên Chu Tiêu kia lại và đánh một cái.

“Ui da ui da, đừng đừng, cậu không thể đánh tớ như thế.” Chu Tiêu nói.

Tạ Cảng thấp giọng nói: “Cậu còn nói! Đợi lát nữa huấn luyện viên tức giận, tớ với cậu phải đi xin lỗi.”

“Tạ Cảng, tớ thấy người sẽ làm huấn luyện viên tức giận là cậu.” Người nói cậu ta là một nữ sinh: “Không chăm chỉ, huấn luyện viên Thẩm tức giận nhất là cái này.”

“Tớ lúc nào không chăm chỉ”

Chu Tiêu: “Đúng vậy Lâm Lâm, tôi nói cho cậu biết, lớp mà huấn luyện viên Thẩm dạy, Tạ Cảng là người chăm chỉ nhất.”

Nữ sinh tên Lâm Lâm trợn mắt nhìn cậu ta: “Tốt hơn hết là các cậu đừng có quậy nữa, huấn luyện viên làm sao có thể thích loại người tiểu quỷ như cậu chứ…..”

“Này này, cậu không nên công kích tôi.”

Lâm Lâm: “Tôi chỉ nhắc cậu thôi, huấn luyện viên Thẩm mà cậu còn đánh không lại, vậy mà muốn theo đuổi ––––”

“Suỵt suỵt, Cậu nhỏ tiếng một chút.” Tạ Cảng lại nói: “Ai nói đánh thắng mới có thể theo đuổi được chứ, cũng không phải thi đấu võ thuật.”

Lâm Lâm: “Hừ, dù sao thì huấn luyện viên Thẩm của chúng ta vừa lợi hại vừa xinh đẹp như vậy, chúng ta chỉ là người phàm thôi…..”

“Cậu!!!”



Các học sinh trong phòng nhốn nháo. Nhưng lúc này, Thẩm Thu đã ra khỏi phòng học, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triệu Cảnh Hàng.

Cô xóa đi nhắn lại vài lần, cuối cùng gửi lại: 【 Về nhà ăn cơm cũng muộn rồi, anh lại đây đón em đi, tan học rồi đi ăn cơm 】

Bên kia, sau khi Triệu Cảnh Hàng nhận được tin nhắn, hai mắt sáng bừng.

Không có gì khác, chỉ là Thẩm Thu rất ít khi yêu cầu anh làm gì đó.

Cô không giống những cô gái khác, sẽ không bắt anh mua quà, sẽ không bắt anh trả lời tin nhắn nhanh, sẽ không để anh đón cô khi cô tan làm.

Trước đây, mỗi lần đều là anh tự tới đón, cô chưa bao giờ yêu cầu.

Hiện tại đột nhiên cô nói muốn anh tới đón cô, anh không ngồi yên được, mặc kệ cô còn dạy bao lâu nữa, anh lập tức lái xe tới chỗ cô.

——

Khi dạy được một nửa, Thẩm Thu đột nhiên nhìn thấy các học sinh đang xì xào bàn tán, ánh mắt không ngừng nhìn ra bên ngoài.

Phòng học và hành lang được cách nhau bởi kính pha lê trong suốt, cô nhìn theo ánh mắt của bọn họ, nhìn thấy một người đàn ông đứng bên ngoài phòng học.

Chỉ mặc áo trắng quần đen đơn giản, nhưng vì chiều cao và giá trị nhan sắc vượt trội, chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản cũng tạo cho người khác một cảm giác anh là người mẫu.

Thẩm Thu sửng sốt, không ngờ anh lại tới nhanh như vậy.

Mà người bên ngoài thấy cô nhìn, liền vẫy vẫy tay với cô.

“Huấn luyện viên, là bạn của cô sao? Thật đẹp trai nha!!” Nữ sinh ở phía trước nói.

Thẩm Thu ừ một tiếng, nói: “Đừng nhìn bên ngoài nữa, tiếp tục tập luyện.”

Nhưng đám tiểu quỷ này không ngừng lại, tiếp tục hỏi: “Đó là bạn trai của cô sao!!”

Thẩm Thu không muốn trả lời những câu hỏi trong lớp, nhưng nhớ tới lý do cô gọi Triệu Cảnh Hàng tới đây, cô gật đầu.

Các học sinh trong lớp trở nên kích động khi thấy cô gật đầu.

“Tạ Cảng, cậu thấy không. Bạn trai huấn luyện viên như vậy, cậu hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn.” Lâm Lâm nhỏ giọng nói.

Tạ Cảnh lập tức đỏ mặt: “Cái, cái gì không đạt tiêu chuẩn chứ, vừa rồi không phải cậu nói đánh thắng huấn luyện viên mới đạt tiêu chuẩn mà, hiện tại tiêu chuẩn ở đâu!”

Lâm Lâm: “Tiêu chuẩn về ngoại hình, còn nữa…..Làm sao cậu biết được người bên ngoài đánh không lại chứ.”

“Vừa nhìn là biết, là tiểu bạch kiểm*.”

(*Tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc) Nguồn: beedance07)

Lâm Lâm: “Là sao, cậu lớn lên còn không bằng cả tiểu bạch kiểm.”

“Mẹ nó, tôi còn đang đi học, được chưa?!”

……

“Các em nói nhỏ cái gì vậy, chuyên tâm học đi!” Thẩm Thu lạnh lùng nói.

“Dạ!”

Sau đó không ai dám nói chuyện nữa, nhưng lại nhịn không được nhìn ra bên ngoài.

Một đám một sinh cứ tò mò như vậy cho tới khi tan học, sau đó chạy tới bên cạnh Thẩm Thu: “Huấn luyện viên huấn luyện viên! Bạn trai của cô thật đẹp trai!”

“Anh ấy làm nghề gì vậy ạ?”

“Anh ấy tới đón cô tan làm ạ?”

“Hai người quen nhau thế nào vậy!”

……

Thẩm Thu có chút không được tự nhiên khi bị một đám nhỏ hỏi về vấn đề tình cảm. Khi cô định nói gì đó, Triệu Cảnh Hàng đã mở cửa đi vào.

“Tan học rồi phải không?”

Thẩm Thu gật đầu: “Chờ em một chút, em đi thay đồ.”

Triệu Cảnh Hàng: “Được.”

Thẩm Thu kéo tay học sinh, nói: “Các em cũng chuẩn bị về nhà đi.”

“Dạ ∼∼”

Nhưng sau khi Thẩm Thu rời đi, các học sinh cũng chưa rời đi.

“Anh đẹp trai, anh tới đón huấn luyện viên tan làm ạ?”

Triệu Cảnh Hàng lúc này có rất nhiều kiên nhẫn: “Ừm, sao thế, cô ấy ở trong lớp thế nào?”

“Đương nhiên là được rồi ạ, chỉ là huấn luyện viên cơ hơi nghiêm khắc.”

Triệu Cảnh Hàng: “Sao thế, hung dữ với các em à?”

“Không hung dữ chút nào, chúng em nói là nghiêm khắc, tại sao anh lại nói cô ấy hung dữ chứ.” Đột nhiên, một giọng nói của nam sinh xen vào.

Triệu Cảnh Hàng nhìn qua, thấy được một nam sinh khoảng 16-17 tuổi đang lạnh lùng nhìn anh.

Triệu Cảnh Hàng hơi nhướng mày, thì nghe thấy nữ sinh bên cạnh nói: “Người ta chỉ là đang suy đoán thôi, cậu làm gì mà kích động như vậy chứ.”

“Làm sao không kích động cho được, bạn trai của huấn luyện viên cũng tới……” Có người nhỏ giọng nói.

Bạn trai?



Kích động?

Triệu Cảnh Hàng dừng lại một chút, nhìn chàng trai lạnh lùng bên kia, dường như anh biết chuyện gì đó.

“Tớ không kích động.” Tạ Cảng đi tới trước mặt Triệu Cảnh Hàng: “Tôi chỉ muốn nói, anh, nhất định phải đối xử thật tốt với huấn luyện viên, nếu như anh không đối xử tốt với……”

“Như thế nào?”

“Đương nhiên sẽ có người thay thế!”

Tạ Cảng nói xong, cậu ta đi về phía cửa, nhưng vừa bước được một bước, thì bị người khác kéo lại.

Tạ Cảng nhìn thấy áo mình bị Triệu Cảnh Hàng kéo lại, lập tức nổi giận: “Anh làm gì vậy?”

“Cậu lặp lại lần nữa?”

Giọng nói của người đàn ông không lớn, nhưng giọng điệu lạnh lùng. Tạ Cảng nhìn sắc mặt của anh, vừa rồi còn nổi giận đùng đùng vậy mà đột nhiên cơn giận lại vơi đi phân nửa.

“Nói, nói cái gì?”

Triệu Cảnh Hàng: “Thay thế?”

Tạ Cảng: “Đúng vậy.”

“Dựa vào cậu?”

Tạ Cảng vốn đang chột dạ, một câu “Dựa vào cậu” của anh giống như châm ngòi.

“Tôi thì sao? Anh có thể thử xem?!”

Triệu Cảnh Hàng cười lạnh: “Sao phải thử.”

“Mẹ nó.”

……

Thẩm Thu thay đồ xong, cô trả lời tin nhắn người khác trong phòng chờ một lúc mới đi ra.

Khi vừa mới tới cửa, thì có người lao tới, suýt chút nữa đã đụng trúng cô.

Cô đỡ cậu ta dậy: “Tạ Cảng?”

Tạ Cảng ngước mắt nhìn cô một cái: “…… Chào huấn luyện viên, tạm biệt huấn luyện viên.”

Chào xong, cậu ra lập tức chạy đi.

Thẩm Thu nghi hoặc, đi vào phòng học.

Sau khi bước vào, cô phát hiện Triệu Cảnh Hàng đang đứng ở trung tâm, vài đứa nhỏ đứng cạnh anh hứng thú bừng bừng nói chuyện với anh.

“Anh thật lợi hại, mới ba chiêu đã hạ được địch! Tạ Cảng chính là người lợi hại nhất trong số chúng em đó!”

“Trước kia anh cũng học ạ? Anh và huấn luyện viên ai lợi hại hơn ạ?”

“Khó trách anh có thể là bạn trai của huấn luyện viên ∼”

……

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Thu bước tới, xắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Sau khi Triệu Cảnh Hàng thấy cô tới, nói: “Huấn luyện viên của các em rất tốt, anh đi trước.”

“Lần sau anh nhớ tới nha, chỉ em hai chiêu nha!”

“Được.”

“Cảm ơn anh!!”

Thẩm Thu hơi hoang mang, cô chỉ mới đi thay đồ một chút thôi, mà đám nhỏ này đã thân với anh như vậy rồi.

“Đi thôi.” Triệu Cảnh Hàng nắm tay cô, kéo cô ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng học, Thẩm Thu mới hỏi: “Làm sao vậy?”

Triệu Cảnh Hàng: “Những lời này là anh hỏi em mới đúng.”

Thẩm Thu: “Hả?”

Triệu Cảnh Hàng nhéo nhéo mặt cô: “Không ngờ là, bạn gái của anh còn có thể thu hút được trẻ vị thành niên.”

Thẩm Thu: “……”

Triệu Cảnh Hàng: “Thằng nhóc tên Tạ Cảng đó, còn dám đánh chủ ý lên người em? Từ từ, hôm nay em kêu anh tới đây, có phải để từ chối cậu ta không?”

Thẩm Thu không giấu giếm nói: “Không tính là từ chối, em chỉ muốn tỏ ý một chút, là em có bạn trai rồi.”

“Đờ mờ…… Thằng nhóc.”

“Được rồi, em ấy vẫn còn là trẻ con thôi, em đoán là em ấy chỉ hứng thú nhất thời thôi.” Thẩm Thu nói: “Nhưng anh, vừa rồi anh làm gì vậy?”

“Không làm gì, chỉ đánh cậu ta thôi.”

Thẩm Thu sửng sốt, tức giận nói: “Triệu Cảnh Hàng!”

“À không đúng, cái đó gọi là tỷ thí.” Triệu Cảnh Hàng nói: “Yên tâm, anh không đánh trẻ con, anh chỉ thử hai chiêu với cậu ta thôi.”

“Đó là học sinh của em, mới 16 tuổi, anh làm gì vậy chứ.”

Triệu Cảnh Hàng buồn bã nói: “Cho dù cậu ta mới có 6 tuổi, anh cũng muốn nói cho cậu ta biết em là của anh, đừng có mù quáng nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vệ Sĩ Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook