Chương 47
Phạm Tuyết Trinh
27/08/2023
Bạc Huyền Sâm lái xe đến công ty phía Tây. Anh vừa đỗ xe vào khu vực dành
cho khách vip, đi thang máy cũng là loại chỉ có giám đốc mới có thể đi.
Số 25 trên bảng chọn tầng sáng lên, đưa anh đến phòng làm việc của thư
kí Kim. Bạc Huyền Sâm hiên ngang mở cửa bước vào bên trong như nhà của
mình vậy.
Thư kí vừa thấy anh thì cậu ta liền đứng dậy kính cẩn chào một tiếng: "Giám đốc, ngài đến rồi."
Bạc Huyền Sâm thư thả ngồi xuống ghế sofa, "Đừng câu lệ tiểu tiết, nói đi tìm tôi có chuyện gì?"
Thư kí Kim ngồi xuống đối diện với anh, cẩn thận đẩy tài liệu về phía Bạc Huyền Sâm, "Tôi mới tìm được chứng cứ công ty của Hạ Bán Tử buôn bán chất kích thích và còn có số liệu thống kế tiền hắn ăn được trong mấy năm qua nữa."
Bạc Huyền Sâm cầm lên xem từng tờ một. Trước mắt anh toàn là những con số rất lớn, thời gian giao dịch cũng kéo dài cả gần chục năm rồi. Điều đó cũng chứng tỏ ông bố của anh cũng có phần trong đó. Anh đặt tài liệu xuống, ánh mắt nghiêm túc liếc nhìn thư kí.
"Cất chúng cho cẩn thận, tôi sẽ bàn bạc chuyện này với Ngân Xuyến, để cô ấy giao USD cho phía cảnh sát. Lúc đó, Hạ Bán Tử và cả nhà của hắn chỉ có ăn cơm tù, bóc lịch."
Thư kí Kim còn lấy ra từ trong túi một cây bút ghi âm đưa cho anh, "Trong này đã ghi lại cuộc trò chuyện về cái chết của mẹ anh, người đã sát hại mẹ anh cũng sẽ nhận được hình phạt thích đáng."
Bạc Huyền Sâm trầm ngâm nhìn cây bút ghi âm trong tay. Cuối cùng sau bao nhiêu năm vất vả anh cũng đã tìm được bằng chứng giải oan cho người mẹ mệnh khổ cùng với cái chết oan uổng của anh trai mình. Những nỗi đau, sự mất mát, cùng với những cố gắng bằng mồ hôi nước mắt của anh đã được đền đáp một cách xứng đáng.
[...]
Tại một căn nhà hoang ở gần bìa rừng, chiếc xe đen không biển số đã đậu ở ngay đó. Ngân Xuyến được bọn bắt cóc vác vào trong căn nhà bẩn thỉu và tối tăm ấy. Cô bị trói chặt lại trên một cái ghế gỗ cũ rích, trên đầu cô là một cái bòng đèn tròn, ánh sáng vô cùng yếu ớt, nhấp nháy liên tục. Lúc này cô mới được mở bịt mắt màu đen ra. Đôi mắt mờ ảo dần dần nhìn rõ được khung cảnh rừng rợn xung quanh. Ngay trước mặt cô chính là Đồng Khả. Trông cậu ta điên điên, dại dại không giống như lúc trước nữa. Đầu tóc thì rối bời, trên khuôn mặt điển trai đó là một xước rất thẳng, có lẽ được rạch bằng dao chăng? Cậu ta nở một nụ cười nguệch ngoạc mà nhìn cô chằm chằm.
"Lâu quá không gặp, trông cô sống tốt quá ha! Sau những chuyện mà cô đã gây ra cho tôi, cô vẫn có thể cười được như thế cơ đấy!"
Ngân Xuyến cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp lại cậu ta: "Vậy thì đã sao? Lúc cậu dụ dỗ chồng của tôi cậu không cảm thấy tội lỗi à? Đến bây giờ bị Hạ Bán Tử biết được tất cả liền đổ lỗi lên đầu tôi?"
Đồng Khả nghiến răng, nghiến lợi, tiến đến nắm chặt lấy mái tóc dài của Ngân Xuyến. Cậu ta tức giận hét lớn vào mặt cô:
"Cô thì biết cái gì??? Một người sinh ra đã ở vạch đích như cô thì sao có thể hiểu cuộc sống của tôi?"
Ngân Xuyến nhếch mép cười một cách khinh bỉ về phía cậu ta, "Ha! Vậy sao cậu không cố gắng mà phấn đấu đi, bày kế bẩn thỉu để nhận hậu quả hủy dung như ngày hôm nay. Đúng là quả báo."
Câu nói không kiêng dè gì của Ngân Xuyến khiến cho Đồng Khả tức đến đỏ hết cả mặt. Cậu ta liên tục tát thẳng vào khuôn mặt của Ngân Xuyến khiến cho hai má cô sưng lên, khoé miệng bắt đầu chảy máu. Nhìn thấy cô thê thảm như vậy khiến cậu ta vô cùng hả dạ.
"Ha! Ha! Ha! Lên mặt nữa tôi xem? Sao hả? Biết sợ là gì rồi chứ?"
Ngân Xuyến bất giác bật cười lớn lên, tiếng cười của cô vang khắp cả căn phòng khiến cho Đồng khả có chút sợ hãi. Cậu ta không thể hiểu nỗi ở trong cái tình huống sắp chết tới nơi như thế này mà cô vẫn mở miệng cười như vậy là sao? Cô ta không biết sợ là gì à? Không biết mở lời cầu xin cậu tha mạng à?
"Im miệng, ai cho cô cười?" Cậu ta điên máu lên tát cô thêm phát nữa.
Ngân Xuyến vẫn giữ sắc thái khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, pha trộn một chút sự đáng sợ nhìn Đồng Khả, "Tôi thấy cậu đang làm việc vô bổ đấy! Bắt cóc tôi tới đây thì cuộc đời cậu sẽ càng nát hơn thôi, đó quả thật là một việc mà đứa ngu như cậu nên làm."
Đồng Khả không thèm chấp nhặt với cô mất chuyện vặt vẵn này nữa. Chỉ thấy cậu ta lấy ra một con dao gọt hoa quả, rạch lên cánh tay của Ngân Xuyến một cách tàn nhẫn. Khuôn mặt cậu ta lại nở một nụ cười méo mó nhìn cô cắn răng chịu đựng nỗi đau da thịt.
"Ha! Đau lắm đúng không? Vết thương trên má của tôi cũng vì cô mà ra đấy! Tôi sẽ bắt cô phải trả gấp đôi."
Ngân Xuyến cô gắng nhịn đau mà gặng hỏi cậu ta: "Là Hạ Bán Tử ra tay đúng chứ? Hắn đã biết bộ mặt thật của cậu nên mới ra tay tàn nhẫn tới như vậy?"
Thư kí vừa thấy anh thì cậu ta liền đứng dậy kính cẩn chào một tiếng: "Giám đốc, ngài đến rồi."
Bạc Huyền Sâm thư thả ngồi xuống ghế sofa, "Đừng câu lệ tiểu tiết, nói đi tìm tôi có chuyện gì?"
Thư kí Kim ngồi xuống đối diện với anh, cẩn thận đẩy tài liệu về phía Bạc Huyền Sâm, "Tôi mới tìm được chứng cứ công ty của Hạ Bán Tử buôn bán chất kích thích và còn có số liệu thống kế tiền hắn ăn được trong mấy năm qua nữa."
Bạc Huyền Sâm cầm lên xem từng tờ một. Trước mắt anh toàn là những con số rất lớn, thời gian giao dịch cũng kéo dài cả gần chục năm rồi. Điều đó cũng chứng tỏ ông bố của anh cũng có phần trong đó. Anh đặt tài liệu xuống, ánh mắt nghiêm túc liếc nhìn thư kí.
"Cất chúng cho cẩn thận, tôi sẽ bàn bạc chuyện này với Ngân Xuyến, để cô ấy giao USD cho phía cảnh sát. Lúc đó, Hạ Bán Tử và cả nhà của hắn chỉ có ăn cơm tù, bóc lịch."
Thư kí Kim còn lấy ra từ trong túi một cây bút ghi âm đưa cho anh, "Trong này đã ghi lại cuộc trò chuyện về cái chết của mẹ anh, người đã sát hại mẹ anh cũng sẽ nhận được hình phạt thích đáng."
Bạc Huyền Sâm trầm ngâm nhìn cây bút ghi âm trong tay. Cuối cùng sau bao nhiêu năm vất vả anh cũng đã tìm được bằng chứng giải oan cho người mẹ mệnh khổ cùng với cái chết oan uổng của anh trai mình. Những nỗi đau, sự mất mát, cùng với những cố gắng bằng mồ hôi nước mắt của anh đã được đền đáp một cách xứng đáng.
[...]
Tại một căn nhà hoang ở gần bìa rừng, chiếc xe đen không biển số đã đậu ở ngay đó. Ngân Xuyến được bọn bắt cóc vác vào trong căn nhà bẩn thỉu và tối tăm ấy. Cô bị trói chặt lại trên một cái ghế gỗ cũ rích, trên đầu cô là một cái bòng đèn tròn, ánh sáng vô cùng yếu ớt, nhấp nháy liên tục. Lúc này cô mới được mở bịt mắt màu đen ra. Đôi mắt mờ ảo dần dần nhìn rõ được khung cảnh rừng rợn xung quanh. Ngay trước mặt cô chính là Đồng Khả. Trông cậu ta điên điên, dại dại không giống như lúc trước nữa. Đầu tóc thì rối bời, trên khuôn mặt điển trai đó là một xước rất thẳng, có lẽ được rạch bằng dao chăng? Cậu ta nở một nụ cười nguệch ngoạc mà nhìn cô chằm chằm.
"Lâu quá không gặp, trông cô sống tốt quá ha! Sau những chuyện mà cô đã gây ra cho tôi, cô vẫn có thể cười được như thế cơ đấy!"
Ngân Xuyến cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp lại cậu ta: "Vậy thì đã sao? Lúc cậu dụ dỗ chồng của tôi cậu không cảm thấy tội lỗi à? Đến bây giờ bị Hạ Bán Tử biết được tất cả liền đổ lỗi lên đầu tôi?"
Đồng Khả nghiến răng, nghiến lợi, tiến đến nắm chặt lấy mái tóc dài của Ngân Xuyến. Cậu ta tức giận hét lớn vào mặt cô:
"Cô thì biết cái gì??? Một người sinh ra đã ở vạch đích như cô thì sao có thể hiểu cuộc sống của tôi?"
Ngân Xuyến nhếch mép cười một cách khinh bỉ về phía cậu ta, "Ha! Vậy sao cậu không cố gắng mà phấn đấu đi, bày kế bẩn thỉu để nhận hậu quả hủy dung như ngày hôm nay. Đúng là quả báo."
Câu nói không kiêng dè gì của Ngân Xuyến khiến cho Đồng Khả tức đến đỏ hết cả mặt. Cậu ta liên tục tát thẳng vào khuôn mặt của Ngân Xuyến khiến cho hai má cô sưng lên, khoé miệng bắt đầu chảy máu. Nhìn thấy cô thê thảm như vậy khiến cậu ta vô cùng hả dạ.
"Ha! Ha! Ha! Lên mặt nữa tôi xem? Sao hả? Biết sợ là gì rồi chứ?"
Ngân Xuyến bất giác bật cười lớn lên, tiếng cười của cô vang khắp cả căn phòng khiến cho Đồng khả có chút sợ hãi. Cậu ta không thể hiểu nỗi ở trong cái tình huống sắp chết tới nơi như thế này mà cô vẫn mở miệng cười như vậy là sao? Cô ta không biết sợ là gì à? Không biết mở lời cầu xin cậu tha mạng à?
"Im miệng, ai cho cô cười?" Cậu ta điên máu lên tát cô thêm phát nữa.
Ngân Xuyến vẫn giữ sắc thái khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, pha trộn một chút sự đáng sợ nhìn Đồng Khả, "Tôi thấy cậu đang làm việc vô bổ đấy! Bắt cóc tôi tới đây thì cuộc đời cậu sẽ càng nát hơn thôi, đó quả thật là một việc mà đứa ngu như cậu nên làm."
Đồng Khả không thèm chấp nhặt với cô mất chuyện vặt vẵn này nữa. Chỉ thấy cậu ta lấy ra một con dao gọt hoa quả, rạch lên cánh tay của Ngân Xuyến một cách tàn nhẫn. Khuôn mặt cậu ta lại nở một nụ cười méo mó nhìn cô cắn răng chịu đựng nỗi đau da thịt.
"Ha! Đau lắm đúng không? Vết thương trên má của tôi cũng vì cô mà ra đấy! Tôi sẽ bắt cô phải trả gấp đôi."
Ngân Xuyến cô gắng nhịn đau mà gặng hỏi cậu ta: "Là Hạ Bán Tử ra tay đúng chứ? Hắn đã biết bộ mặt thật của cậu nên mới ra tay tàn nhẫn tới như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.