Chương 115
Lục Dã Thiên Hạc
20/11/2020
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Thủ pháp gây án tương tự, xâu chuỗi đến chuyện diệt môn nhà họ Phương, nổ sòng bài, hoả hoạn ở phòng tắm rửa. Mà liên quan đến đó, là sát thủ muốn giết Cao Vũ Sanh, cầu vượt xe tải súng bắn đinh, Bát Hồi Lĩnh xe tải súng bắn đinh, bệnh viện dây thừng súng bắn đinh.
"Anh nói xem, tập đoàn sát thủ này." Phương Sơ Dương liếm đôi môi khô khốc, dùng giọng nói cực kỳ chậm chạp hỏi, "Có phải là Cừu Kiêu hay không?"
Cừu Kiêu, chính là người hiềm nghi lớn nhất trong chuyện diệt môn nhà họ Phương. Năm đó, cha Phương Sơ Dương bắn chết tên anh trai tội phạm giết người, một binh khí hình người - lính đánh thuê ở Đông Nam Á.
Thủ pháp gây án giống nhau, xuất quỷ nhập thần giống nhau.
Địch Thần hít vào một hơi khí lạnh, nếu như thật sự phía sau này đúng là liên quan đến Cừu Kiêu, việc đội trưởng Phạm không cho Phương Sơ Dương tham dự là có thể giải thích được.
Người tên Cừu Kiêu này, cực kỳ ghi thù. Năm đó cha Phương Sơ Dương giết anh trai hắn, hắn liền giết cả nhà họ Phương. Địch Kiến Quốc vẫn luôn lo lắng Cừu Kiêu sẽ quay lại giết Phương Sơ Dương, liền nhanh chóng xin chuyển cương vị, thay đổi đơn vị, thay đổi khu vực, cũng đổi luôn cả nơi ở.
Đội trưởng Phạm biết rõ chuyện này, tên sát thủ quỷ thần khó lường này vẫn luôn là tâm bệnh của Địch Kiến Quốc, là trợ thủ của Địch Kiến Quốc, hai người bọn họ đã tìm kiếm Cừu Kiêu nhiều năm.
Cao Vũ Sanh tuỳ tiện đoán cũng hiểu được, nhưng không tiện nói chen vào, im lặng nghe hai anh em nói chuyện. Chỉ cúi đầu nắm bàn tay đang đặt trên cần gạt của Địch Thần, đổi chế độ xe thành "P" (1), để cho xe hoàn toàn dừng hẳn, phòng Địch Thần kích động quá đạp trúng chân ga.
(1) Chế độ P (Park): chế độ đậu xe.
Địch Thần nắm lại tay hắn, dùng sức nắm chặt, quay đầu nhìn về phía Phương Sơ Dương ngồi phía sau: "Lão Phạm không cho chú tham dự, chắc là sợ Cừu Kiêu nhận ra, chú chính là thằng bé lọt lướt năm đó."
Phương Sơ Dương dựa vào lưng ghế, một tay che mắt.
"Chú không sao chứ?" Địch Thần vươn tay đẩy đẩy hắn.
Phương Sơ Dương đẩy tay anh ra, ngồi thẳng lên: "Tôi khoẻ lắm, đợi nhiều năm thế rồi, cuối cùng tên đó cũng xuất hiện. Nói hắn đến đây, tôi muốn tự tay quật chết hắn!"
"Chú bình tĩnh chút!" Địch Thần nhìn đến cau mày, "Anh thấy đội trưởng Phạm không cho chú tham dự, cũng không chỉ sợ chú bị bại lộ, mà càng sợ chú bị kích thích đến giống con gà dựng mào thế này."
"Anh nói ai là gà dựng mào?" Trọng điểm đầu tiên mà Phương Sơ Dương bắt được cực kỳ chuẩn.
Cao Vũ Sanh giả làm nền hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng, cắt đứt trận cãi vã một khi bắt đầu thì không dừng lại được của hai anh em:
"Tuy là em không hiểu chắc lắm, nhưng đứng ở vị trí của đội trưởng Phạm, là ông ấy lo lắng anh sẽ không kiềm chế được tâm tình của mình. Trong loại công việc khá chặt chẽ cẩn thận của mọi người, hẳn là rất kiêng kị hành vi báo thù liều lĩnh. Nếu Cừu Kiêu là một người ngay cả chuyện nhỏ cũng thù dai, nếu như không thể một kích tất trúng, rất có thể sẽ liên luỵ đến người thân."
Những chuyện khác thì không quản được, cũng không có tư cách mà quản, Cao Vũ Sanh chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở một chút.
Không đợi Phương Sơ Dương nói gì, Địch Thần lập tức nói tiếp: "Đúng thế, chính là không nên mạo hiểm, trong nhà còn có anh và Mông Mông này. Anh trai yếu đuối anh đây, chú phải bảo vệ anh đó!"
Nghe "Anh trai yếu đuối," suýt nữa Phương Sơ Dương đã ói miếng bánh chiên mới ăn sáng nay ra. Nhưng mà bị Địch Thần quấy một trận thế này, thật ra tâm trạng cũng tốt hơn chút, thở thật dài: "Đã bảo vệ người nhà của đội trưởng Phạm rồi, hai người cũng hãy chú ý an toàn."
Nói xong, giơ tay lên vỗ đầu của Cao tổng giả vờ ngoan ngoãn một cái: "Sau này có chuyện gì thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng phiền muốn chết."
Địch Thần không chịu được, lập tức đánh lại: "Chú làm gì thế, dựa vào cái gì mà đánh em ấy."
"Tôi cứ đánh đấy thì sao, trong cái nhà này, không hề có người mà tôi không đánh được!" Phương Sơ Dương phách lối nói.
"Moẹ, anh thấy da chú hơi bị ngứa rồi đấy!" Địch Thần nói xong liền tính leo xuống ghế sau đánh hắn.
Cao Vũ Sanh sửng sốt chỉ một lát, khoé miệng từ từ nhếch lên, đè cũng không đè xuống được, vội vàng kéo Địch Thần lại: "Anh cả đánh đúng."
Địch Thần: "..."
Bạn trai không tiền đồ thì phải làm sao bây giờ? Về nhà vào chăn nghiêm túc dạy dỗ!
Siêu nhân Tinh Tinh im lặng nuốt một ngụm máu xuống, lại lần nữa đề máy xe, chạy đến đội hình cảnh. Tâm tình của Phương Sơ Dương đã đỡ hơn, cuối cùng cũng có sức hỏi Địch Thần, lúc nãy gọi điện thoại có gì không.
Cao tổng đã được anh cả chấp nhận, dũng cảm giành trả lời: "Hai tụi em điều tra ra được, Triệu Tử An chính là Triệu Bân."
"Cái gì?!" Hai mắt của Phương Sơ Dương chợt sắc lên.
"Chín mươi chín phần trăm chính là anh ta." Địch Thần nhìn Cao Vũ Sanh, hỏi ý kiến của hắn.
Cao Vũ Sanh nói thật sự cho Phương Sơ Dương nghe: "Triệu Bân là cô nhi trong tai nạn khai thác ở mỏ Cao Viễn. Chuyện ám sát gần đây nhất có thể liên quan đến tai nạn khai thác mỏ Cao Viễn. Nếu như mọi người cần tư liệu về chuyện này, em có thể cung cấp."
Lượng tin tức trong câu này có hơi lớn, Phương Sơ Dương im lặng thật lâu. Hắn không hỏi tai nạn khai thác mỏ Cao Viễn là sao, cũng không hỏi vì sao lại có quan hệ, một lát sau mới vỗ đầu Địch Thần: "Bảo vệ tốt Tiểu Thiên Tứ của anh, sắp tới đừng đi gặp Triệu Bân một mình. Nếu hai người đã nghi ngờ hắn ta có quan hệ với sát thủ, thì phải phòng bị trước kế điệu hổ ly sơn."
Địch Thần ngạc nhiên tại sao hắn lại không chửi thô tục, nhìn qua từ kính chiếu hậu, liền chống lại cặp mắt bình tĩnh nghiêm túc của Phương Sơ Dương. Trong nháy mắt đã hiểu.
Nói đến mức này, mặc dù Phương Sơ Dương không nói rõ, Địch Thần cũng biết, vụ án mà hắn đang điều tra hôm nay, chắc chắn có liên quan đến mỏ khai thác Cao Viễn. Lúc trước thần thần bí bí quay lại huyện Ngũ Đồng, còn nói có thể phải tra án kín, chắc chắn đã phát hiện được gì ở Ngũ Đồng.
Chuyện của Cao Viễn, không chỉ là phóng xạ và tai nạn khai thác mỏ, còn bao gồm lén khai thác kim loại màu bán ra nước ngoài.
Tiếp nữa thì không tiện hỏi, Địch Thần cũng tự giác ngậm miệng. Xe lái đến trước cửa đội hình cảnh, xa xa nhìn thấy một người, đang quanh quẩn ở góc đường.
"Triệu Bân!" Thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới! Địch Thần mở to hai mắt nhìn, lái thẳng xe đến trước mặt hắn.
Triệu Tử An thật sự hơi ngẩn ra với Địch Thần bỗng nhào ra từ trên xe, còn chưa phản ứng kịp, đã hứng một quyền.
"Làm gì thế, chỗ này là đồn cảnh sát!" Phương Sơ Dương nhảy xuống xe, kéo tay Địch Thần lại.
Triệu Tử An lảo đảo một chút, hai tay siết chặt túi công văn, không có ý đánh lại. Ngẩng đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười vốn có: "Địch tiên sinh, có chuyện gì thế?"
"Con mẹ nó anh..." Địch Thần muốn kéo người đến ngõ hẻm, bị Phương Sơ Dương vỗ một cái.
"Anh đến đây làm gì?" Phương Sơ Dương lạnh giọng hỏi.
Triệu Tử An dùng mu bàn tay xoa khuôn mặt bị Địch Thần đánh đỏ, nhỏ giọng nói: "Có một người bạn nhờ tôi đến đây đưa ít đồ cho anh."
Phương Sơ Dương hơi nheo mắt lại, không nói một lời kéo Địch Thần cố gắng đánh người ra, mang Triệu Tử An vào đội hình cảnh.
Bên trong có chuyện gì xảy ra thì không biết được. Địch Thần đỗ xe ở góc đường, cứ thế ngồi trong xe đợi Triệu Tử An ra ngoài.
Cao Vũ Sanh im lặng ngồi với anh, mình thì mở điện thoại ra xử lý email của công ty.
Địch Thần nhìm chằm chằm cánh cửa, trợn đến hai mắt cũng khô, mới nhớ tới chuyện gửi một tin nhắn cho Phương Sơ Dương, nói cho hắn nếu như Triệu Tử An có đi thì nói cho mình biết một tiếng. Lúc này mới thu lại ánh mắt nhìn cửa chính của đội hình cảnh, nhìn về phía Cao tổng còn đeo đồ cố định trên chân: "Có mệt không?"
"Không mệt." Cao Vũ Sanh còn đang chăm chú gửi email lại, được Địch Thần xoa đầu mới ngẩng lên, giờ mới nhớ đến lại bổ sung một câu, "Miễn là cùng với anh, làm sao cũng không mệt."
"Thật không." Đã quen với việc được thả thính, giờ Địch Thần sẽ không bị tê dại đến độ nói không thành lời, không có ý tốt dán sát lại, từ từ nắm gáy Cao Vũ Sanh, "Thằng nhóc này, cũng không thể lúc nào cũng nói chắc nịch thế được, sau này sẽ có trường hợp tự làm mình mất mặt đó, thế là không được."
Câu này nói rất chậm, cộng thêm bàn tay xấu xa kia, cố gắng chọc cho tai Cao tổng đỏ lên.
Nhưng mà lần này lỗ tai của Cao tổng lại không phối hợp, cất điện thoại đi, Cao Vũ Sanh kéo cái tay không quy củ kia, bỗng nhiên dùng sức, kéo người qua đó.
Địch Thần sợ đè trúng chân hắn, nhanh chóng đưa tay ra chống, bất ngờ không kịp đề phòng mà bị hắn hôn một cái.
"Đừng đợi đến sau này, tối nay liền thử xem." Cao Vũ Sanh cọ môi anh, nhỏ giọng nói.
"Ặc..." Anh Thần đùa giỡn con người ta bỗng nhiên bị kẹt máy.
"Tích tích —" Điện thoại hiển thị tin nhắn, Địch Thần nhanh chóng ngồi thẳng lại, nhìn thoáng qua điện thoại. Sau đó, từ từ quay cửa sổ xe xuống, phất tay một cái với Triệu Tử An mới bước ra khỏi công đồn công an: "Ây, quản lý Triệu, thật trùng hợp quá."
Triệu Tử An hoảng sợ, không ngờ Địch Thần vẫn còn ở đây. Vẻ mặt kinh ngạc chỉ xuất hiện trong chớp mắt, liền khôi phục lại bộ dáng tươi cười như bình thường: "Địch tiên sinh, hai người còn chưa đi sao?"
"Chưa, có ít chuyện cần làm ở gần đây, giờ đi liền. Lên xe đi, cho anh đi quá giang một đoạn." Địch Thần hơi nghiêng đầu, dùng cằm chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau, ý nói hắn lên xe.
/Hết chương 115/
Tác giả: Ừm, hết chuyện này thì không phải sẽ hoàn liền đâu, thật ra là sau khi chuyện này kết thúc, còn có một chuyện nữa. Chính là bắt đầu bóc mở bí mật, trời giáng chính nghĩa trừng phạt ác nhân (?).
Thủ pháp gây án tương tự, xâu chuỗi đến chuyện diệt môn nhà họ Phương, nổ sòng bài, hoả hoạn ở phòng tắm rửa. Mà liên quan đến đó, là sát thủ muốn giết Cao Vũ Sanh, cầu vượt xe tải súng bắn đinh, Bát Hồi Lĩnh xe tải súng bắn đinh, bệnh viện dây thừng súng bắn đinh.
"Anh nói xem, tập đoàn sát thủ này." Phương Sơ Dương liếm đôi môi khô khốc, dùng giọng nói cực kỳ chậm chạp hỏi, "Có phải là Cừu Kiêu hay không?"
Cừu Kiêu, chính là người hiềm nghi lớn nhất trong chuyện diệt môn nhà họ Phương. Năm đó, cha Phương Sơ Dương bắn chết tên anh trai tội phạm giết người, một binh khí hình người - lính đánh thuê ở Đông Nam Á.
Thủ pháp gây án giống nhau, xuất quỷ nhập thần giống nhau.
Địch Thần hít vào một hơi khí lạnh, nếu như thật sự phía sau này đúng là liên quan đến Cừu Kiêu, việc đội trưởng Phạm không cho Phương Sơ Dương tham dự là có thể giải thích được.
Người tên Cừu Kiêu này, cực kỳ ghi thù. Năm đó cha Phương Sơ Dương giết anh trai hắn, hắn liền giết cả nhà họ Phương. Địch Kiến Quốc vẫn luôn lo lắng Cừu Kiêu sẽ quay lại giết Phương Sơ Dương, liền nhanh chóng xin chuyển cương vị, thay đổi đơn vị, thay đổi khu vực, cũng đổi luôn cả nơi ở.
Đội trưởng Phạm biết rõ chuyện này, tên sát thủ quỷ thần khó lường này vẫn luôn là tâm bệnh của Địch Kiến Quốc, là trợ thủ của Địch Kiến Quốc, hai người bọn họ đã tìm kiếm Cừu Kiêu nhiều năm.
Cao Vũ Sanh tuỳ tiện đoán cũng hiểu được, nhưng không tiện nói chen vào, im lặng nghe hai anh em nói chuyện. Chỉ cúi đầu nắm bàn tay đang đặt trên cần gạt của Địch Thần, đổi chế độ xe thành "P" (1), để cho xe hoàn toàn dừng hẳn, phòng Địch Thần kích động quá đạp trúng chân ga.
(1) Chế độ P (Park): chế độ đậu xe.
Địch Thần nắm lại tay hắn, dùng sức nắm chặt, quay đầu nhìn về phía Phương Sơ Dương ngồi phía sau: "Lão Phạm không cho chú tham dự, chắc là sợ Cừu Kiêu nhận ra, chú chính là thằng bé lọt lướt năm đó."
Phương Sơ Dương dựa vào lưng ghế, một tay che mắt.
"Chú không sao chứ?" Địch Thần vươn tay đẩy đẩy hắn.
Phương Sơ Dương đẩy tay anh ra, ngồi thẳng lên: "Tôi khoẻ lắm, đợi nhiều năm thế rồi, cuối cùng tên đó cũng xuất hiện. Nói hắn đến đây, tôi muốn tự tay quật chết hắn!"
"Chú bình tĩnh chút!" Địch Thần nhìn đến cau mày, "Anh thấy đội trưởng Phạm không cho chú tham dự, cũng không chỉ sợ chú bị bại lộ, mà càng sợ chú bị kích thích đến giống con gà dựng mào thế này."
"Anh nói ai là gà dựng mào?" Trọng điểm đầu tiên mà Phương Sơ Dương bắt được cực kỳ chuẩn.
Cao Vũ Sanh giả làm nền hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng, cắt đứt trận cãi vã một khi bắt đầu thì không dừng lại được của hai anh em:
"Tuy là em không hiểu chắc lắm, nhưng đứng ở vị trí của đội trưởng Phạm, là ông ấy lo lắng anh sẽ không kiềm chế được tâm tình của mình. Trong loại công việc khá chặt chẽ cẩn thận của mọi người, hẳn là rất kiêng kị hành vi báo thù liều lĩnh. Nếu Cừu Kiêu là một người ngay cả chuyện nhỏ cũng thù dai, nếu như không thể một kích tất trúng, rất có thể sẽ liên luỵ đến người thân."
Những chuyện khác thì không quản được, cũng không có tư cách mà quản, Cao Vũ Sanh chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở một chút.
Không đợi Phương Sơ Dương nói gì, Địch Thần lập tức nói tiếp: "Đúng thế, chính là không nên mạo hiểm, trong nhà còn có anh và Mông Mông này. Anh trai yếu đuối anh đây, chú phải bảo vệ anh đó!"
Nghe "Anh trai yếu đuối," suýt nữa Phương Sơ Dương đã ói miếng bánh chiên mới ăn sáng nay ra. Nhưng mà bị Địch Thần quấy một trận thế này, thật ra tâm trạng cũng tốt hơn chút, thở thật dài: "Đã bảo vệ người nhà của đội trưởng Phạm rồi, hai người cũng hãy chú ý an toàn."
Nói xong, giơ tay lên vỗ đầu của Cao tổng giả vờ ngoan ngoãn một cái: "Sau này có chuyện gì thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng phiền muốn chết."
Địch Thần không chịu được, lập tức đánh lại: "Chú làm gì thế, dựa vào cái gì mà đánh em ấy."
"Tôi cứ đánh đấy thì sao, trong cái nhà này, không hề có người mà tôi không đánh được!" Phương Sơ Dương phách lối nói.
"Moẹ, anh thấy da chú hơi bị ngứa rồi đấy!" Địch Thần nói xong liền tính leo xuống ghế sau đánh hắn.
Cao Vũ Sanh sửng sốt chỉ một lát, khoé miệng từ từ nhếch lên, đè cũng không đè xuống được, vội vàng kéo Địch Thần lại: "Anh cả đánh đúng."
Địch Thần: "..."
Bạn trai không tiền đồ thì phải làm sao bây giờ? Về nhà vào chăn nghiêm túc dạy dỗ!
Siêu nhân Tinh Tinh im lặng nuốt một ngụm máu xuống, lại lần nữa đề máy xe, chạy đến đội hình cảnh. Tâm tình của Phương Sơ Dương đã đỡ hơn, cuối cùng cũng có sức hỏi Địch Thần, lúc nãy gọi điện thoại có gì không.
Cao tổng đã được anh cả chấp nhận, dũng cảm giành trả lời: "Hai tụi em điều tra ra được, Triệu Tử An chính là Triệu Bân."
"Cái gì?!" Hai mắt của Phương Sơ Dương chợt sắc lên.
"Chín mươi chín phần trăm chính là anh ta." Địch Thần nhìn Cao Vũ Sanh, hỏi ý kiến của hắn.
Cao Vũ Sanh nói thật sự cho Phương Sơ Dương nghe: "Triệu Bân là cô nhi trong tai nạn khai thác ở mỏ Cao Viễn. Chuyện ám sát gần đây nhất có thể liên quan đến tai nạn khai thác mỏ Cao Viễn. Nếu như mọi người cần tư liệu về chuyện này, em có thể cung cấp."
Lượng tin tức trong câu này có hơi lớn, Phương Sơ Dương im lặng thật lâu. Hắn không hỏi tai nạn khai thác mỏ Cao Viễn là sao, cũng không hỏi vì sao lại có quan hệ, một lát sau mới vỗ đầu Địch Thần: "Bảo vệ tốt Tiểu Thiên Tứ của anh, sắp tới đừng đi gặp Triệu Bân một mình. Nếu hai người đã nghi ngờ hắn ta có quan hệ với sát thủ, thì phải phòng bị trước kế điệu hổ ly sơn."
Địch Thần ngạc nhiên tại sao hắn lại không chửi thô tục, nhìn qua từ kính chiếu hậu, liền chống lại cặp mắt bình tĩnh nghiêm túc của Phương Sơ Dương. Trong nháy mắt đã hiểu.
Nói đến mức này, mặc dù Phương Sơ Dương không nói rõ, Địch Thần cũng biết, vụ án mà hắn đang điều tra hôm nay, chắc chắn có liên quan đến mỏ khai thác Cao Viễn. Lúc trước thần thần bí bí quay lại huyện Ngũ Đồng, còn nói có thể phải tra án kín, chắc chắn đã phát hiện được gì ở Ngũ Đồng.
Chuyện của Cao Viễn, không chỉ là phóng xạ và tai nạn khai thác mỏ, còn bao gồm lén khai thác kim loại màu bán ra nước ngoài.
Tiếp nữa thì không tiện hỏi, Địch Thần cũng tự giác ngậm miệng. Xe lái đến trước cửa đội hình cảnh, xa xa nhìn thấy một người, đang quanh quẩn ở góc đường.
"Triệu Bân!" Thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới! Địch Thần mở to hai mắt nhìn, lái thẳng xe đến trước mặt hắn.
Triệu Tử An thật sự hơi ngẩn ra với Địch Thần bỗng nhào ra từ trên xe, còn chưa phản ứng kịp, đã hứng một quyền.
"Làm gì thế, chỗ này là đồn cảnh sát!" Phương Sơ Dương nhảy xuống xe, kéo tay Địch Thần lại.
Triệu Tử An lảo đảo một chút, hai tay siết chặt túi công văn, không có ý đánh lại. Ngẩng đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười vốn có: "Địch tiên sinh, có chuyện gì thế?"
"Con mẹ nó anh..." Địch Thần muốn kéo người đến ngõ hẻm, bị Phương Sơ Dương vỗ một cái.
"Anh đến đây làm gì?" Phương Sơ Dương lạnh giọng hỏi.
Triệu Tử An dùng mu bàn tay xoa khuôn mặt bị Địch Thần đánh đỏ, nhỏ giọng nói: "Có một người bạn nhờ tôi đến đây đưa ít đồ cho anh."
Phương Sơ Dương hơi nheo mắt lại, không nói một lời kéo Địch Thần cố gắng đánh người ra, mang Triệu Tử An vào đội hình cảnh.
Bên trong có chuyện gì xảy ra thì không biết được. Địch Thần đỗ xe ở góc đường, cứ thế ngồi trong xe đợi Triệu Tử An ra ngoài.
Cao Vũ Sanh im lặng ngồi với anh, mình thì mở điện thoại ra xử lý email của công ty.
Địch Thần nhìm chằm chằm cánh cửa, trợn đến hai mắt cũng khô, mới nhớ tới chuyện gửi một tin nhắn cho Phương Sơ Dương, nói cho hắn nếu như Triệu Tử An có đi thì nói cho mình biết một tiếng. Lúc này mới thu lại ánh mắt nhìn cửa chính của đội hình cảnh, nhìn về phía Cao tổng còn đeo đồ cố định trên chân: "Có mệt không?"
"Không mệt." Cao Vũ Sanh còn đang chăm chú gửi email lại, được Địch Thần xoa đầu mới ngẩng lên, giờ mới nhớ đến lại bổ sung một câu, "Miễn là cùng với anh, làm sao cũng không mệt."
"Thật không." Đã quen với việc được thả thính, giờ Địch Thần sẽ không bị tê dại đến độ nói không thành lời, không có ý tốt dán sát lại, từ từ nắm gáy Cao Vũ Sanh, "Thằng nhóc này, cũng không thể lúc nào cũng nói chắc nịch thế được, sau này sẽ có trường hợp tự làm mình mất mặt đó, thế là không được."
Câu này nói rất chậm, cộng thêm bàn tay xấu xa kia, cố gắng chọc cho tai Cao tổng đỏ lên.
Nhưng mà lần này lỗ tai của Cao tổng lại không phối hợp, cất điện thoại đi, Cao Vũ Sanh kéo cái tay không quy củ kia, bỗng nhiên dùng sức, kéo người qua đó.
Địch Thần sợ đè trúng chân hắn, nhanh chóng đưa tay ra chống, bất ngờ không kịp đề phòng mà bị hắn hôn một cái.
"Đừng đợi đến sau này, tối nay liền thử xem." Cao Vũ Sanh cọ môi anh, nhỏ giọng nói.
"Ặc..." Anh Thần đùa giỡn con người ta bỗng nhiên bị kẹt máy.
"Tích tích —" Điện thoại hiển thị tin nhắn, Địch Thần nhanh chóng ngồi thẳng lại, nhìn thoáng qua điện thoại. Sau đó, từ từ quay cửa sổ xe xuống, phất tay một cái với Triệu Tử An mới bước ra khỏi công đồn công an: "Ây, quản lý Triệu, thật trùng hợp quá."
Triệu Tử An hoảng sợ, không ngờ Địch Thần vẫn còn ở đây. Vẻ mặt kinh ngạc chỉ xuất hiện trong chớp mắt, liền khôi phục lại bộ dáng tươi cười như bình thường: "Địch tiên sinh, hai người còn chưa đi sao?"
"Chưa, có ít chuyện cần làm ở gần đây, giờ đi liền. Lên xe đi, cho anh đi quá giang một đoạn." Địch Thần hơi nghiêng đầu, dùng cằm chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau, ý nói hắn lên xe.
/Hết chương 115/
Tác giả: Ừm, hết chuyện này thì không phải sẽ hoàn liền đâu, thật ra là sau khi chuyện này kết thúc, còn có một chuyện nữa. Chính là bắt đầu bóc mở bí mật, trời giáng chính nghĩa trừng phạt ác nhân (?).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.