Chương 57
Lục Dã Thiên Hạc
20/11/2020
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
"Ai da, bên trong không có gì mà." Người phụ nữ bất đắc dĩ nói, tìm chìa khoá mở cửa ra.
Cầu thang tối om nối thẳng đến tầng một, lúc mới mở ra thì mùi ẩm ướt mốc meo phả vào mặt trong nháy mắt. Dọc theo đường mở đèn lên, phía dưới đúng là một nhà kho, có rất nhiều giường hai tầng cũ để ở đó. Khung giường làm bằng sắt, mặt trên thì lót gỗ, không có bất kỳ đệm chăn gì. Xung quanh có mấy đồ vớ vẩn, bảng thông báo quá hạn, bàn bị hư, dụng cụ thể thao bị hư đến độ không thể hư thêm, càng nhiều hơn chính là mấy đống quần áo cũ.
"Sẽ có người gửi quần áo cũ đến vào thời gian mùa đông hàng năm. Có cái có thể dùng được, nhưng hầu hết đều là những bộ đồ hư đến không thể mặc nữa được gửi đến. Bọn nhỏ không thể nào mặc được, lại không thể gửi trả lại, cũng chỉ có thể chất đống ở đây." Người phụ nữ đội mũ nhân viên màu xanh chỉ vào đống quần áo cũ, bắt đầu lải nhải.
Phương Sơ Dương không nghe bà ta, dẫn Tiểu Trương đến lật đống quần áo lên. Trong đống quần áo cũ cũng có thể giấu được người, hai người cảnh sát kia cũng lại tìm giúp. Không có gì ngoài những bộ quần áo này cả, kho hàng này có thể nói là liếc mắt là nhìn trọn, không thể còn chỗ nào giấu người được.
Không lẽ là Địch Thần nghe nhầm? Phương Sơ Dương nhíu mày, bỗng nhiên nhìn thấy được một cái gì đó có màu sắc nổi bật khác với những đồ ở đây trong khe hở quần áo. Tay nhanh mắt lẹ chộp lấy nắm trong tay, cắn răng: "Được rồi, ở đây không có, chúng ta ra ngoài xem một chút."
Mọi người lại đi lên lầu, một người cảnh sát đang ở cầu thang kéo Phương Sơ Dương, ghé vào lỗ tai anh nói một câu.
Đồng tử của Phương Sơ Dương co rút, rời chỗ cầu thang đi đến chỗ sáng, khó hiểu nhìn thoáng qua người phụ nữ đội mũ nhân viên màu xanh: "Anh xác định à?"
"Tám mươi phần trăm." Anh cảnh sát nhỏ giọng nói, sờ qua còng tay bên hông.
Phương Sơ Dương ngăn anh ta lại, làm một thủ thế không nên đả thảo kinh xà. Anh cảnh sát gật đầu, lại lần nữa đứng thẳng.
Bên kia, công tác tìm kiếm ở lầu ba cũng kết thúc, sân sau truyền đến tiếng ồn ào. Khi đám người Phương Sơ Dương chạy tới nhìn, chỉ thấy Tiểu Mã mặt xám mày tro đang bị Trần Chiếu Huy đè xuống đất, lưu loát khoá còng tay lại.
Lộ Trường Hoa vô cùng kinh ngạc, những người chăm sóc khác cũng hoảng sợ. Nhìn Tiểu Mã đã bị đè xuống đất còn không ngừng giãy giụa, sắc mặt tiều tuỵ, tóc rối lung tung, đúng là đào phạm mệt mỏi không thể nghi ngờ được.
"Gây thêm phiền toái cho mọi người rồi." Sắc mặt Phương Sơ Dương lạnh đến độ muốn đóng băng, giọng nói chuyện cũng vô cùng cứng nhắc, nhìn qua lúc nào cũng có thể xông lên cắn người. Những cảnh sát khác cũng không dám nói gì, nhất là Trần Chiếu Huy ra tay "bắt" Tiểu Mã, sợ mình bắt người sớm quá ảnh hưởng đến đội phó phá án.
"Không phiền phức, không phiền phức, mọi người bắt được người xấu thì chúng tôi mới an toàn. Mấy đồng chí, vào uống chén trà rồi đi." Viện trưởng Lộ vô cùng cảm kích, nhiệt tình mời bọn họ đi vào uống trà.
"Không cần."
Ra khỏi cổng của viện phúc lợi, mọi người giả bộ nhét Tiểu Mã vào trong xe, Phương Sơ Dương quay đầu lại nhìn về phía viện phúc lợi này, nắm chặt bàn tay. Trong lòng bàn tay của hắn là một chiếc kẹp tóc bươm bướm màu hồng, chỉ dài bằng ngón út. Lúc liếc mắt nhìn thấy trong đống quần áo, tuy rằng đã bị dính bụi của đống quần áo nhưng màu sắc nổi bật thế này, chính là một cái kẹp tóc mới.
Tiểu Mã bị còng tay ném vào hàng ghế sau, thoải mái nằm ngủ. Đoàn người quay về đội hình cảnh, ai cũng có chút ủ rũ, chỉ có Tiểu Mã ngủ no là tinh thần phấn chấn.
"Tra được gì không?" Đội trưởng Phạm mới đi ra từ phòng thẩm vấn Tôn Đại Tráng, thân thiết hỏi.
Phương Sơ Dương cúi thấp đầu không nói lời nào, Tiểu Trương lắc đầu: "Không tra được gì cả, phía dưới phòng tắm là một nhà kho cũ, đã lâu không có người ở."
"Xốc tinh thần lên đừng nên nản chí, bên Tôn Đại Tráng đã có đầu mối mới. Chị Hà kia nói chuyện rất nhanh, như nã pháo vậy, cô ta đã từng hợp tác với Tôn Đại Tráng chừng một năm trước. Lần này, nhu cầu số lượng trẻ em của chị Hà rất lớn, hình như là rất gấp, giá cao gấp đôi lúc trước." Đội trưởng Phạm đưa manh mối mới mới cho bọn họ đọc.
Lúc trước Tôn Đại Tráng không làm việc này, hắn dùng cách khác bắt cóc trẻ em. Lần này hắn nhận phát tờ rơi quảng cáo nên cho chị Hà linh cảm, sau đó mới tìm vài diễn viên thú rối. Sau khi tin tức có tên buôn người bị Địch Thần tóm ở khu thương mại được phát tán ra, Tôn Đại Tráng biết chuyện đã bại lộ, sớm muộn gì cũng sẽ tra được đến trên đầu hắn, liền chạy về quê. Từ đó về sau thì không liên lạc với chị Hà nữa, mà chị Hà cũng không tìm hắn nữa.
"Vậy còn phải đến Chu Trại tra từng bước nữa sao, này thì phải tra đến bao giờ đây." Tiểu Mã kêu rên.
Phương Sơ Dương nhận ghi chép nhìn một chút, sắc mặt vẫn không chuyển biến tốt đẹp gì, lấy điện thoại ra gọi cho Địch Thần.
Bên kia, Địch Thần lòng tràn đầy chờ mong, cẩn thận hỏi anh: "Sao rồi?"
"Còn có thể sao nữa, cô nhi viện kia chẳng có vấn đề gì cả! Địch Tiểu Thần, anh có thể đừng sợ bóng sợ bóng nữa được không? Ngày nào cũng ba hoa chích choè cả, báo tin giả cho cảnh sát là phạm pháp đó biết không, có phải anh lại muốn vào phòng giam ngồi không." Phương Sơ Dương càng nói càng tức giận, dứt khoát lớn tiếng mắng Địch Thần, người xung quanh sợ đến độ im lặng hết. Không đợi Địch Thần cãi lại liền cúp điện thoại.
"Đội phó, đừng nóng giận. Cũng không phải là anh Thần chỉ nhiệt tình cung cấp đầu mối thôi sao." Tiểu Trương biết hoà giải nhanh chóng khuyên hắn.
"Anh ta cung cấp đầu mối gì? Cả ngày không làm việc đàng hoàng, miệng đầy lời nói bậy. Đã đủ bận rộn rồi lại còn cho chúng ta thêm phiền toái." Phương Sơ Dương sờ sờ băng gạc cuốn trên đầu, chỉ cảm thấy vết thương lại mon men nhói lên.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi." Đội trưởng Phạm vung tay lên, vừa qua giữa trưa đã cho mọi người tan tầm.
Tiểu Mã đi đến tỉnh bắt người thức cả đêm, Tiểu Trương và Tiểu Trần cũng đã thẩm vấn cả đêm chưa được nghỉ, Phương Sơ Dương thì lại mang thương tích trực cả ngày cả đêm, ai cũng đã đến cực hạn. Dưới trạng thái như thế, tính khí có nóng nảy cũng bình thường. Dù sao giờ cũng không có chuyện gì khẩn cấp, đi về nghỉ ngơi trước cũng là chính đáng.
Phương Sơ Dương đứng lên, vác áo khoác bước ra khỏi đội hình cảnh, ra khỏi cổng một tay nhét vào trong túi, xoa xoa cái kẹp tóc bươm bướm kia, nhấc chân kiên định rời đi.
Địch Thần ù ù cạc cạc bị mắng, cơn tức mới vừa ngoi lên thì đã bị cúp điện thoại. Muốn gọi lại để cãi, mà mới gọi thì đã bị tắt, trong lòng bức bối. Vậy mà không tìm được đứa bé nào, không lẽ mình nghe lầm?
Không thể nào, chắc chắn là chỗ đó có vấn đề.
Địch Thần cau mày làm ổ trên sô pha, cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện. Anh chắc chắn cô nhi viện này có vấn đề, hơn nữa Cao Vũ Sanh cũng đã nói rõ ràng cho Phương Sơ Dương rằng, người nước ngoài có thể nhận nuôi bé gái xinh đẹp từ trong cô nhi viện này. Cho dù không tìm được Dao Dao, nhưng trong hết một cái cô nhi viện vậy mà không tìm thấy được cô bé Archi đã gặp sao?
Cho dù Phương Sơ Dương không tìm được cái gì thì cũng nên cẩn thận hỏi lại anh. Tuy là hai người bọn họ vẫn luôn cãi nhau, nhưng giữa hai người ai cũng vô cùng tín nhiệm đối phương. Tự nhiên lớn tiếng mắng anh sa sả thế kia đúng là có hơi khác thường.
Bên trong phòng suite truyền đến tiếng nói chuyện với nhau giữa Cao Vũ Sanh và Archi, cách một cánh cửa ồm ồm nghe không rõ lắm.
"Sao vệ sĩ của cậu có thể làm ra chuyện vậy chứ? Vốn là để bảo vệ tôi, bây giờ cũng phá hỏng chuyện của tôi rồi." Archi ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, buồn bực rót một ly rượu Gin (1) ra uống.
(1) Rượu Gin: một loại rượu được chưng cất từ quả bách xù.
"Anh ấy cũng không biết đó là phòng tắm." Cao Vũ Sanh lấy xô đá từ tủ lạnh ra, gắp hai cục đá cho Archi.
"Không phải anh ta quen chỗ đó sao? Không phải là đại ca xã hội đen à?" Archi biểu thị nghi ngờ với chuyện này.
"Quen thuộc với nơi đó cũng không có nghĩa là anh ấy sẽ quen thuộc kiến trúc kết cấu bên trong, thực ra anh ấy bị mù đường." Cao Vũ Sanh khoa trương về khuyết điểm mù đường của Địch Thần, "Có một lần hai chúng tôi đi ra từ một ngọn núi, anh ấy cõng tôi chạy nhầm đường, suýt nữa là bị heo rừng húc cho."
"Ha ha ha, thật thế à?" Archi bị chọc cười, cười xong lại cảm thấy không thích hợp, mình đang hưng sư vấn tội, không thể bị con hồ ly Châu Á này làm rối loạn suy nghĩ được, "Nhưng mà tôi mất tư cách nhận con nuôi rồi, cậu không biết bé gái đó đáng yêu cỡ nào đâu."
"Tôi rất xin lỗi anh về chuyện này, anh để cho người môi giới bàn bạc lại với đối phương đi. Tăng thêm tiền, tăng đến khi nào bọn họ đồng ý thì thôi, số tiền cần bù vào tôi sẽ chịu cho anh." Cao Vũ Sanh dứt khoát gánh chịu hậu quả chuyện này.
Archi có chút kinh ngạc, nhìn Cao Vũ Sanh từ trên xuống dưới: "Sao cậu lại khoan dung với vệ sĩ của mình thế chứ? Anh ta rốt cuộc là cái gì của cậu?"
Tay rót rượu của Cao Vũ Sanh dừng một chút, nhìn cửa phòng đóng chặt, thấp giọng nói: "Anh ấy là người yêu của tôi."
Câu này dùng tiếng Anh để nói, dùng giọng nói trước sau như một, trầm ổn, du dương, có vần có điệu, tràn đầy mỹ hảo và lãng mạn.
"Hả?" Archi trợn mắt một lát, vô cùng khó tin, một lát sau mới bừng tỉnh đại ngộ vỗ ngực liên tục, "Sớm biết cậu cũng thích đàn ông thì tôi đã theo đuổi cậu rồi."
Cao Vũ Sanh cụng ly với hắn, vô tình đánh gãy ảo tưởng của hắn: "Chúng ta không thích hợp."
Hai người giương cung bạt kiếm vào phòng, lại trò chuyện vui vẻ đi ra ngoài. Lúc ở trên đường thì Archi không vui vẻ chút nào với Địch Thần cả, nghĩ muốn nói một câu để hoà hảo với anh, nâng mắt liền nhìn thấy Địch Thần mặt mang sát khí dựa trên sô pha, một bộ dáng thật đừng nên chọc đến. Áo sơ mi đắt tiền do tư thế ngồi không đàng hoàng của Địch Thần mà bung cúc ra, cả người như một con báo lười biếng, vừa gợi cảm mềm mại lại vừa tràn đầy nguy hiểm.
Archi nhìn ngẩn ra, cười nói: "Quả nhiên, đối với đàn ông xinh đẹp thì không có gì là không thể tha thứ được."
"Hửm?" Địch Thần tỉnh lại từ trong suy nghĩ làm sao để vạch trần cô nhi viện lòng dạ hiểm độc, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Cao Vũ Sanh đen mặt, kéo Địch Thần qua một bên, tự tay cài nút áo lại cho anh.
"Sao thế?" Địch Thần nhỏ giọng hỏi.
"Archi rất tức giận, không muốn hợp tác với em nữa."
Vốn mấy đứa bé bên cô nhi viện là bất chính, Địch Thần lại đang nghĩ về tình hình của Phương Sơ Dương bên kia, không có lo lắng nhiều đến vấn đề nhận nuôi của Archi, không nghĩ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, vô cùng hổ thẹn: "Anh..."
"Em nói anh là người yêu của em thì anh ta mới bỏ qua." Cao Vũ Sanh nhìn chằm chằm ánh mắt của Địch Thần, cẩn thận nói từng chữ.
"Hả?" Địch Thần không hiểu logic của chuyện này, "Đây là đạo lý gì thế?"
"Đồng cảm." Cao Vũ Sanh nửa thật nửa giả nói rõ hàm ý, phải căn cứ vào góc độ mà đối phương có thể cảm nhận được của để giải thích, như vậy thì mới có thể hiểu được, "Cho nên ca ca phải phối hợp với em một chút."
Phối hợp? Phối hợp làm sao? Địch Thần có chút ngu người, còn chưa phản ứng kịp, đã thấy cậu nhóc bỗng nhiên đến gần, nhẹ nhàng hôn lên mặt một cái.
"!!!"
/Hết chương 57/
Tác giả: Chương sau là có thể cứu mấy đứa nhỏ ra rồi, yên tâm đừng nóng.
Cực Phẩm: 57 chương mới được một cái hôn nhẹ, chắc trăm chương mới được xem cảnh "choệch" nhau quá.
"Ai da, bên trong không có gì mà." Người phụ nữ bất đắc dĩ nói, tìm chìa khoá mở cửa ra.
Cầu thang tối om nối thẳng đến tầng một, lúc mới mở ra thì mùi ẩm ướt mốc meo phả vào mặt trong nháy mắt. Dọc theo đường mở đèn lên, phía dưới đúng là một nhà kho, có rất nhiều giường hai tầng cũ để ở đó. Khung giường làm bằng sắt, mặt trên thì lót gỗ, không có bất kỳ đệm chăn gì. Xung quanh có mấy đồ vớ vẩn, bảng thông báo quá hạn, bàn bị hư, dụng cụ thể thao bị hư đến độ không thể hư thêm, càng nhiều hơn chính là mấy đống quần áo cũ.
"Sẽ có người gửi quần áo cũ đến vào thời gian mùa đông hàng năm. Có cái có thể dùng được, nhưng hầu hết đều là những bộ đồ hư đến không thể mặc nữa được gửi đến. Bọn nhỏ không thể nào mặc được, lại không thể gửi trả lại, cũng chỉ có thể chất đống ở đây." Người phụ nữ đội mũ nhân viên màu xanh chỉ vào đống quần áo cũ, bắt đầu lải nhải.
Phương Sơ Dương không nghe bà ta, dẫn Tiểu Trương đến lật đống quần áo lên. Trong đống quần áo cũ cũng có thể giấu được người, hai người cảnh sát kia cũng lại tìm giúp. Không có gì ngoài những bộ quần áo này cả, kho hàng này có thể nói là liếc mắt là nhìn trọn, không thể còn chỗ nào giấu người được.
Không lẽ là Địch Thần nghe nhầm? Phương Sơ Dương nhíu mày, bỗng nhiên nhìn thấy được một cái gì đó có màu sắc nổi bật khác với những đồ ở đây trong khe hở quần áo. Tay nhanh mắt lẹ chộp lấy nắm trong tay, cắn răng: "Được rồi, ở đây không có, chúng ta ra ngoài xem một chút."
Mọi người lại đi lên lầu, một người cảnh sát đang ở cầu thang kéo Phương Sơ Dương, ghé vào lỗ tai anh nói một câu.
Đồng tử của Phương Sơ Dương co rút, rời chỗ cầu thang đi đến chỗ sáng, khó hiểu nhìn thoáng qua người phụ nữ đội mũ nhân viên màu xanh: "Anh xác định à?"
"Tám mươi phần trăm." Anh cảnh sát nhỏ giọng nói, sờ qua còng tay bên hông.
Phương Sơ Dương ngăn anh ta lại, làm một thủ thế không nên đả thảo kinh xà. Anh cảnh sát gật đầu, lại lần nữa đứng thẳng.
Bên kia, công tác tìm kiếm ở lầu ba cũng kết thúc, sân sau truyền đến tiếng ồn ào. Khi đám người Phương Sơ Dương chạy tới nhìn, chỉ thấy Tiểu Mã mặt xám mày tro đang bị Trần Chiếu Huy đè xuống đất, lưu loát khoá còng tay lại.
Lộ Trường Hoa vô cùng kinh ngạc, những người chăm sóc khác cũng hoảng sợ. Nhìn Tiểu Mã đã bị đè xuống đất còn không ngừng giãy giụa, sắc mặt tiều tuỵ, tóc rối lung tung, đúng là đào phạm mệt mỏi không thể nghi ngờ được.
"Gây thêm phiền toái cho mọi người rồi." Sắc mặt Phương Sơ Dương lạnh đến độ muốn đóng băng, giọng nói chuyện cũng vô cùng cứng nhắc, nhìn qua lúc nào cũng có thể xông lên cắn người. Những cảnh sát khác cũng không dám nói gì, nhất là Trần Chiếu Huy ra tay "bắt" Tiểu Mã, sợ mình bắt người sớm quá ảnh hưởng đến đội phó phá án.
"Không phiền phức, không phiền phức, mọi người bắt được người xấu thì chúng tôi mới an toàn. Mấy đồng chí, vào uống chén trà rồi đi." Viện trưởng Lộ vô cùng cảm kích, nhiệt tình mời bọn họ đi vào uống trà.
"Không cần."
Ra khỏi cổng của viện phúc lợi, mọi người giả bộ nhét Tiểu Mã vào trong xe, Phương Sơ Dương quay đầu lại nhìn về phía viện phúc lợi này, nắm chặt bàn tay. Trong lòng bàn tay của hắn là một chiếc kẹp tóc bươm bướm màu hồng, chỉ dài bằng ngón út. Lúc liếc mắt nhìn thấy trong đống quần áo, tuy rằng đã bị dính bụi của đống quần áo nhưng màu sắc nổi bật thế này, chính là một cái kẹp tóc mới.
Tiểu Mã bị còng tay ném vào hàng ghế sau, thoải mái nằm ngủ. Đoàn người quay về đội hình cảnh, ai cũng có chút ủ rũ, chỉ có Tiểu Mã ngủ no là tinh thần phấn chấn.
"Tra được gì không?" Đội trưởng Phạm mới đi ra từ phòng thẩm vấn Tôn Đại Tráng, thân thiết hỏi.
Phương Sơ Dương cúi thấp đầu không nói lời nào, Tiểu Trương lắc đầu: "Không tra được gì cả, phía dưới phòng tắm là một nhà kho cũ, đã lâu không có người ở."
"Xốc tinh thần lên đừng nên nản chí, bên Tôn Đại Tráng đã có đầu mối mới. Chị Hà kia nói chuyện rất nhanh, như nã pháo vậy, cô ta đã từng hợp tác với Tôn Đại Tráng chừng một năm trước. Lần này, nhu cầu số lượng trẻ em của chị Hà rất lớn, hình như là rất gấp, giá cao gấp đôi lúc trước." Đội trưởng Phạm đưa manh mối mới mới cho bọn họ đọc.
Lúc trước Tôn Đại Tráng không làm việc này, hắn dùng cách khác bắt cóc trẻ em. Lần này hắn nhận phát tờ rơi quảng cáo nên cho chị Hà linh cảm, sau đó mới tìm vài diễn viên thú rối. Sau khi tin tức có tên buôn người bị Địch Thần tóm ở khu thương mại được phát tán ra, Tôn Đại Tráng biết chuyện đã bại lộ, sớm muộn gì cũng sẽ tra được đến trên đầu hắn, liền chạy về quê. Từ đó về sau thì không liên lạc với chị Hà nữa, mà chị Hà cũng không tìm hắn nữa.
"Vậy còn phải đến Chu Trại tra từng bước nữa sao, này thì phải tra đến bao giờ đây." Tiểu Mã kêu rên.
Phương Sơ Dương nhận ghi chép nhìn một chút, sắc mặt vẫn không chuyển biến tốt đẹp gì, lấy điện thoại ra gọi cho Địch Thần.
Bên kia, Địch Thần lòng tràn đầy chờ mong, cẩn thận hỏi anh: "Sao rồi?"
"Còn có thể sao nữa, cô nhi viện kia chẳng có vấn đề gì cả! Địch Tiểu Thần, anh có thể đừng sợ bóng sợ bóng nữa được không? Ngày nào cũng ba hoa chích choè cả, báo tin giả cho cảnh sát là phạm pháp đó biết không, có phải anh lại muốn vào phòng giam ngồi không." Phương Sơ Dương càng nói càng tức giận, dứt khoát lớn tiếng mắng Địch Thần, người xung quanh sợ đến độ im lặng hết. Không đợi Địch Thần cãi lại liền cúp điện thoại.
"Đội phó, đừng nóng giận. Cũng không phải là anh Thần chỉ nhiệt tình cung cấp đầu mối thôi sao." Tiểu Trương biết hoà giải nhanh chóng khuyên hắn.
"Anh ta cung cấp đầu mối gì? Cả ngày không làm việc đàng hoàng, miệng đầy lời nói bậy. Đã đủ bận rộn rồi lại còn cho chúng ta thêm phiền toái." Phương Sơ Dương sờ sờ băng gạc cuốn trên đầu, chỉ cảm thấy vết thương lại mon men nhói lên.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi." Đội trưởng Phạm vung tay lên, vừa qua giữa trưa đã cho mọi người tan tầm.
Tiểu Mã đi đến tỉnh bắt người thức cả đêm, Tiểu Trương và Tiểu Trần cũng đã thẩm vấn cả đêm chưa được nghỉ, Phương Sơ Dương thì lại mang thương tích trực cả ngày cả đêm, ai cũng đã đến cực hạn. Dưới trạng thái như thế, tính khí có nóng nảy cũng bình thường. Dù sao giờ cũng không có chuyện gì khẩn cấp, đi về nghỉ ngơi trước cũng là chính đáng.
Phương Sơ Dương đứng lên, vác áo khoác bước ra khỏi đội hình cảnh, ra khỏi cổng một tay nhét vào trong túi, xoa xoa cái kẹp tóc bươm bướm kia, nhấc chân kiên định rời đi.
Địch Thần ù ù cạc cạc bị mắng, cơn tức mới vừa ngoi lên thì đã bị cúp điện thoại. Muốn gọi lại để cãi, mà mới gọi thì đã bị tắt, trong lòng bức bối. Vậy mà không tìm được đứa bé nào, không lẽ mình nghe lầm?
Không thể nào, chắc chắn là chỗ đó có vấn đề.
Địch Thần cau mày làm ổ trên sô pha, cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện. Anh chắc chắn cô nhi viện này có vấn đề, hơn nữa Cao Vũ Sanh cũng đã nói rõ ràng cho Phương Sơ Dương rằng, người nước ngoài có thể nhận nuôi bé gái xinh đẹp từ trong cô nhi viện này. Cho dù không tìm được Dao Dao, nhưng trong hết một cái cô nhi viện vậy mà không tìm thấy được cô bé Archi đã gặp sao?
Cho dù Phương Sơ Dương không tìm được cái gì thì cũng nên cẩn thận hỏi lại anh. Tuy là hai người bọn họ vẫn luôn cãi nhau, nhưng giữa hai người ai cũng vô cùng tín nhiệm đối phương. Tự nhiên lớn tiếng mắng anh sa sả thế kia đúng là có hơi khác thường.
Bên trong phòng suite truyền đến tiếng nói chuyện với nhau giữa Cao Vũ Sanh và Archi, cách một cánh cửa ồm ồm nghe không rõ lắm.
"Sao vệ sĩ của cậu có thể làm ra chuyện vậy chứ? Vốn là để bảo vệ tôi, bây giờ cũng phá hỏng chuyện của tôi rồi." Archi ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, buồn bực rót một ly rượu Gin (1) ra uống.
(1) Rượu Gin: một loại rượu được chưng cất từ quả bách xù.
"Anh ấy cũng không biết đó là phòng tắm." Cao Vũ Sanh lấy xô đá từ tủ lạnh ra, gắp hai cục đá cho Archi.
"Không phải anh ta quen chỗ đó sao? Không phải là đại ca xã hội đen à?" Archi biểu thị nghi ngờ với chuyện này.
"Quen thuộc với nơi đó cũng không có nghĩa là anh ấy sẽ quen thuộc kiến trúc kết cấu bên trong, thực ra anh ấy bị mù đường." Cao Vũ Sanh khoa trương về khuyết điểm mù đường của Địch Thần, "Có một lần hai chúng tôi đi ra từ một ngọn núi, anh ấy cõng tôi chạy nhầm đường, suýt nữa là bị heo rừng húc cho."
"Ha ha ha, thật thế à?" Archi bị chọc cười, cười xong lại cảm thấy không thích hợp, mình đang hưng sư vấn tội, không thể bị con hồ ly Châu Á này làm rối loạn suy nghĩ được, "Nhưng mà tôi mất tư cách nhận con nuôi rồi, cậu không biết bé gái đó đáng yêu cỡ nào đâu."
"Tôi rất xin lỗi anh về chuyện này, anh để cho người môi giới bàn bạc lại với đối phương đi. Tăng thêm tiền, tăng đến khi nào bọn họ đồng ý thì thôi, số tiền cần bù vào tôi sẽ chịu cho anh." Cao Vũ Sanh dứt khoát gánh chịu hậu quả chuyện này.
Archi có chút kinh ngạc, nhìn Cao Vũ Sanh từ trên xuống dưới: "Sao cậu lại khoan dung với vệ sĩ của mình thế chứ? Anh ta rốt cuộc là cái gì của cậu?"
Tay rót rượu của Cao Vũ Sanh dừng một chút, nhìn cửa phòng đóng chặt, thấp giọng nói: "Anh ấy là người yêu của tôi."
Câu này dùng tiếng Anh để nói, dùng giọng nói trước sau như một, trầm ổn, du dương, có vần có điệu, tràn đầy mỹ hảo và lãng mạn.
"Hả?" Archi trợn mắt một lát, vô cùng khó tin, một lát sau mới bừng tỉnh đại ngộ vỗ ngực liên tục, "Sớm biết cậu cũng thích đàn ông thì tôi đã theo đuổi cậu rồi."
Cao Vũ Sanh cụng ly với hắn, vô tình đánh gãy ảo tưởng của hắn: "Chúng ta không thích hợp."
Hai người giương cung bạt kiếm vào phòng, lại trò chuyện vui vẻ đi ra ngoài. Lúc ở trên đường thì Archi không vui vẻ chút nào với Địch Thần cả, nghĩ muốn nói một câu để hoà hảo với anh, nâng mắt liền nhìn thấy Địch Thần mặt mang sát khí dựa trên sô pha, một bộ dáng thật đừng nên chọc đến. Áo sơ mi đắt tiền do tư thế ngồi không đàng hoàng của Địch Thần mà bung cúc ra, cả người như một con báo lười biếng, vừa gợi cảm mềm mại lại vừa tràn đầy nguy hiểm.
Archi nhìn ngẩn ra, cười nói: "Quả nhiên, đối với đàn ông xinh đẹp thì không có gì là không thể tha thứ được."
"Hửm?" Địch Thần tỉnh lại từ trong suy nghĩ làm sao để vạch trần cô nhi viện lòng dạ hiểm độc, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Cao Vũ Sanh đen mặt, kéo Địch Thần qua một bên, tự tay cài nút áo lại cho anh.
"Sao thế?" Địch Thần nhỏ giọng hỏi.
"Archi rất tức giận, không muốn hợp tác với em nữa."
Vốn mấy đứa bé bên cô nhi viện là bất chính, Địch Thần lại đang nghĩ về tình hình của Phương Sơ Dương bên kia, không có lo lắng nhiều đến vấn đề nhận nuôi của Archi, không nghĩ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, vô cùng hổ thẹn: "Anh..."
"Em nói anh là người yêu của em thì anh ta mới bỏ qua." Cao Vũ Sanh nhìn chằm chằm ánh mắt của Địch Thần, cẩn thận nói từng chữ.
"Hả?" Địch Thần không hiểu logic của chuyện này, "Đây là đạo lý gì thế?"
"Đồng cảm." Cao Vũ Sanh nửa thật nửa giả nói rõ hàm ý, phải căn cứ vào góc độ mà đối phương có thể cảm nhận được của để giải thích, như vậy thì mới có thể hiểu được, "Cho nên ca ca phải phối hợp với em một chút."
Phối hợp? Phối hợp làm sao? Địch Thần có chút ngu người, còn chưa phản ứng kịp, đã thấy cậu nhóc bỗng nhiên đến gần, nhẹ nhàng hôn lên mặt một cái.
"!!!"
/Hết chương 57/
Tác giả: Chương sau là có thể cứu mấy đứa nhỏ ra rồi, yên tâm đừng nóng.
Cực Phẩm: 57 chương mới được một cái hôn nhẹ, chắc trăm chương mới được xem cảnh "choệch" nhau quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.