Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 187: Đao ca, có ổn không?
Mai Can Thái Thiếu Bính
03/01/2015
Ua...aaa!
Bạch Hân Nghiên giống như một con thỏ nhỏ kinh sợ, cố sức quay đầu đi, nhưng tay của Lâm Phi như gọng kềm kẹp vào hai bên má cô, khiến cô không sao ngậm miệng lại được.
Đầu lưỡi Lâm Phi nhanh chóng tiến vào miệng nữ cảnh sát xinh đẹp, thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng cô, khiến thân thể cô gái bắt đầu nóng rực lên.
Đầu óc Bạch Hân Nghiên trở nên mờ mịt, từ nhỏ đến giờ cô còn chưa bị chàng trai nào hôn, thậm chí ngay cả ôm cũng chưa từng, thế mà, không sao ngờ trước, lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của cô, lại diễn ra với tên ác ma này.
Hơi thở nặng nề và nóng rực của đàn ông phả vào đôi má cô, khiến cả linh hồn cô dường như cũng bị thiêu đốt, bay lên...
- Oành! Oành!
Đúng lúc đó, từ khu nhà cao cấp hướng ra biển, vang lên hai tiếng nổ lớn, rồi hai ngọn lửa bốc lên cao, như muốn chiếu sáng cả bờ biển.
Đột nhiên đám nhân viên an ninh đều tỉnh lại, nhớ tới mục đích tới đây.
Hai con ngươi của Bạch Hân Nghiên cũng co rút lại, nhớ tới mình còn hai tay có thể sử dụng, liền đưa tay trái đẩy mạnh Lâm Phi ra, tay phải vung lên, định cho Lâm Phi một bạt tai.
Động tác của cô không có một chút gì là kỹ năng cận chiến của một cảnh sát, mà chỉ đơn thuần là hành động tự bảo vệ mình theo bản năng của một cô gái.
Lâm Phi vẫn ung dung, buông lỏng cổ áo Bạch Hân Nghiên, tay trái nắm lấy bàn tay đánh tới của cô, buông tha đôi môi đỏ mọng như hai cánh hoa của cô.
- Sao lại đánh tôi? Vừa rồi khi chưa nghe tiếng nổ, cô còn rất hưởng thụ nụ hôn của tôi, sao bây giờ lại có thể bạc tình bạc nghĩa như vậy?
Lâm Phi giễu cợt nói.
- Vô sỉ! Lưu manh!
Bạch Hân Nghiên giãy giụa, cố rút tay về, nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay của Lâm Phi.
Ngược lại Lâm Phi còn kéo cô đến bên cạnh chiếc xe, ấn thân thể mềm mại nở nang của cô vào sườn xe, rồi đè cả người hắn lên mình cô.
Bạch Hân Nghiên thấy hắn lại đưa mặt đến gần, sợ tới mức hét lên một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, hoảng sợ như một thiếu phụ yếu ớt bị ức hiếp, đâu còn chút nào uy phong của một nữ cảnh sát?
Trước người đàn ông mạnh mẽ như núi này, dường như số phận đã định là cô phải bị ức hiếp vậy.
Nhưng cử chỉ cợt nhã lần thứ hai lại không diễn ra như cô tưởng tượng, Bạch Hân Nghiên mởi đôi mắt đẹp ra, dè dặt nhìn Lâm Phi, thấy hắn đang chăm chú nhìn cô với vẻ thản nhiên như không.
- Cô thấy chưa?
Lâm Phi nhếch môi, chỉ về phía đám đồng nghiệp của Bạch Hân Nghiên cách đó không xa.
- Cái gì...
Bạch Hân Nghiên thì thào hỏi.
Lâm Phi thở dài:
- Từ đầu tới giờ, cả đám đồng nghiệp của cô đã nhìn thấy cô bị tôi đùa bỡn, nhưng không ai dám bước tới ngăn tôi lại, không vì cô là đồng nghiệp, cũng không vì cô là một cô gái mà bất bình đứng ra bênh vực kẻ yếu, đánh nhau với tôi.
- Tại sao vậy? Bởi vì rất rõ ràng, bọn họ đều không phải là đối thủ của tôi, tôi mạnh hơn tất cả bọn họ, ngoại trừ khua môi múa mép ra, bọn họ không làm gì được tôi cả!
- Cũng không phải ai cũng có nhiệt huyết như cô...Thật ra, trước khi các vị tới đây, cũng đã tự biết không ai trong số các vị có thể ngăn cản được tôi, nhưng các vị vẫn đến, chỉ là để thỏa mãn một chút lòng tự trọng đáng thương của các vị.
- Trong mắt cô, cái gọi là chính nghĩa, chính là đám người yếu ớt không dám lên tiếng kia, mà kẻ tà ác, biến thái, vô sỉ, cầm thú là tôi đây, lại là kẻ mạnh!
Từng câu từng lời của Lâm Phi như những chiếc kim nhọn đâm sâu vào tim gan người ta.
Bạch Hân Nghiên cắn môi, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô nhìn về phía tổ trưởng Tần Nham, về phía đám tổ viên, lại nhìn Lưu Tuấn Phong, dường như tất cả bọn họ đều không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Khuôn mặt của đám nhân viên an ninh đều lộ vẻ không cam lòng, giận dữ nhưng không dám nói gì, nếu không quay đầu vờ như có điều suy nghĩ thì cũng cúi đầu nắm chặt nắm đấm.
Quả thật bọn họ chỉ đứng trơ mắt nhìn Bạch Hân Nghiên bị Lâm Phi bức hiếp, không ai dám bước tới biểu lộ sự bất mãn.
Bọn họ đã biết Lâm Phi một mình giết chết ba sát thủ đứng trong hàng Kim Cương Máu (Blood Diamon), cũng đã hoàn toàn hiểu rõ sự chênh lệch giữa đôi bên, dám trêu vào loại nhân vật này, e là chết lúc nào cũng không hay.
Bản năng sợ hãi của con người, cũng không phải dễ dàng vượt qua như trong tưởng tượng.
Lâm Phi buông cô gái ra, xoay người lại, nhìn về phía ngôi biệt thự vang lên những tiếng nổ chát chúa, nói;
- Các vị không phải là đối thủ của tôi, tôi muốn Lâm An loạn, tôi muốn Lâm An trở thành địa bàn của tôi, ngoại trừ phối hợp với tôi, các vị không còn có lựa chọn nào khác.
- Nếu tôi là các vị, hành động sáng suốt nhất là, làm ngơ tất cả, để cho tôi rộng tay chỉnh đốn lại các thế lực ở Lâm An với tốc độ nhanh nhất, thì Lâm An cũng sẽ có thể trở lại yên ổn với tốc độ nhanh nhất.
- Nếu các vị làm ngược lại, tôi chỉ có thể xem các vị là chướng ngại vật, sẽ lần lượt đá từng cái văng đi...
- Lâm Phi, cậu đừng có vênh váo đắc ý quá.
Lưu Tuấn Phong nghiến răng, nói:
- Cấp trên chỉ tạm thời không phái người tới đối phó cậu, cậu cứ bất chấp tất cả làm loạn, sẽ không tiếp tục được bao lâu đâu!
Lâm Phi cười nhạo, quay đầu lại nói:
- Thật sao? Các vị thật sự cho rằng những lão đó không phái người xuống sao?
Lưu Tuấn Phong hơi giật mình, Bạch Hân Nghiên cũng đứng thẳng người lên, bất chấp trên miệng còn dính mùi thuốc lá của Lâm Phi, nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
Chợt Lâm Phi nhìn về phía sườn đồi đối diện với đường cái huýt sáo một tràng, rồi ung dung nói:
- Theo tôi nhiều ngày như vậy, ngay cả thấy tôi phái người đi ném bom Thanh Phong đường cũng có thể nhẫn nại, coi như hai vị cũng là loại người biết nhẫn nhịn, hôm nay nếu còn không chịu ra, tôi phải đích thân mời rồi.
Nghe vậy, không chỉ đám Lưu Tuấn Phong đều hoảng sợ, mà ngay cả Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên cũng giật mình.
Hóa ra vẫn có người ẩn núp trong bóng tối theo dõi Lâm Phi.
Hiển nhiên, Lâm Phi đã phát hiện ra họ từ lâu, nhưng hắn cũng là người hiếm có, trải qua nhiều ngày như vậy, bây giờ mới nói ra.
- Nghe nói chuyện một buổi, còn hơn đọc sách mười năm, quan điểm của Lâm tiên sinh mặc dù có điểm cực đoan, nhưng cũng có điểm đáng học hỏi.
Một giọng nữ trong trẻo thanh thoát vang lên từ phía đối diện đường cái, đồng thời hai bóng người từ trên sườn đồi cao nhẹ nhàng đáp xuống, rõ ràng đều có khinh công cao cường.
Ngoại trừ Lâm Phi ra, tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, vậy mà mình không hề hay biết có người ở bên đó nhìn trộm.
Khi hai người kia tới gần, mọi người mới nhìn rõ tướng mạo của họ.
Cô gái vừa mới lên tiếng, để tóc ngắn, có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, lông mày như lá liễu, môi đỏ mọng, cổ trắng nõn, dáng người hơi cao gầy, mềm mại. Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, quần jean bó sát, trông như một nữ nghệ sĩ mang phong cách phóng khoáng của phương Tây, toát ra vẻ quyến rũ rất đặc biệt.
Người còn lại là một người đàn ông, dáng vẻ của y tạo cho người ta một áp lực lớn hơn nhiều.
Người này mặt mày góc cạnh, mắt hổ sáng ngời, mày rất rậm, mái tóc ngắn muối tiêu, khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, dáng người lực lưỡng, cao cỡ một mét chín trở lên, bước chân của y mạnh mẽ có lực, mỗi bước như giẫm mạnh vào trái tim mọi người.
Ngay lập tức, bọn Khương Tiểu Bạch cảm nhận được thực lực không tầm thường của người này.
Đó là sự tự tin của một cao thủ thật sự, tuyệt đối không phải giả vờ dọa người.
Lúc này Lưu Tuấn Phong quả thật có một chút khó tin, nhưng sau khi thấy rõ, lập tức nghiêm nghị cúi chào, nói với hai người kia;
- Tổng chỉ huy phân bộ an ninh thành phố Lâm An Lưu Tuấn Phong xin chào Lục phó chủ nhiệm và Phương tổ trưởng.
Cô gái tóc ngắn gật đầu cười:
- Lưu trưởng quan không cần câu nệ như vậy, lần này tôi và Phương tổ trưởng tới đây là theo lệnh bí mật, không chào hỏi trước, là chúng tôi không đúng.
- Dạ không.
Dường như Lưu Tuấn Phong đặc biệt kính trọng cô gái, cười nói:
- Lục chủ nhiệm, chấp hành nhiệm vụ là phải giữ bí mật mà.
Thấy đám nhân viên an ninh ngơ ngác như lọt vào trong sương mù, Lưu Tuấn Phong có một chút yên tâm, liếc nhìn Lâm Phi, ra vẻ như đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi, lớn tiếng giới thiệu:
- Các vị, vị này chính là Lục Vũ Phỉ, Phó chủ nhiệm Ban tình báo Bộ An Ninh chúng ta. Lục chủ nhiệm là đệ tử của Tĩnh Diệu sư thái, chưởng môn phái Nga Mi.
- Còn vị này, là tổ trưởng Phương Hải Thiên, chính là tổ trưởng tổ Ẩn Long số 2 ở Hạ Quốc, là cao thủ thứ hai của Ẩn Long.
Mọi người kinh hãi, thì ra là lãnh đạo Bộ An ninh và tổ trưởng tổ chức bí mật Ẩn Long đích thân tới?
Khương Tiểu Bạch hít sâu một hơi, trong lòng hơi bồn chồn, bước tới kề tai Lâm Phi, nói:
- Đao ca, tôi có nghe nói về hai người này, Lục Vũ Phỉ hình như là con gái lớn của Lục gia, một trong tứ đại phòng chữ Thiên của gia tộc, được lão bà Nga Mi kia yêu thích, thực lực không tầm thường.
- Còn Phương Hải Thiên là lão Tam của Phương gia, một trong thập đại phòng chữ Địa của Phương gia, thân mang công phu tổ truyền của Phương gia là “Bích Hải Triều Sinh Công”, luyện tới mức xuất thần nhập hóa, sợ là chưa tới tiên thiên thì cũng đã gần tiên thiên, thấp nhất cũng là cao thủ trình độ đỉnh phong Bạch Ngân Cửu Đoạn...Đao ca, anh liệu xem có ổn không?
Bạch Hân Nghiên giống như một con thỏ nhỏ kinh sợ, cố sức quay đầu đi, nhưng tay của Lâm Phi như gọng kềm kẹp vào hai bên má cô, khiến cô không sao ngậm miệng lại được.
Đầu lưỡi Lâm Phi nhanh chóng tiến vào miệng nữ cảnh sát xinh đẹp, thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng cô, khiến thân thể cô gái bắt đầu nóng rực lên.
Đầu óc Bạch Hân Nghiên trở nên mờ mịt, từ nhỏ đến giờ cô còn chưa bị chàng trai nào hôn, thậm chí ngay cả ôm cũng chưa từng, thế mà, không sao ngờ trước, lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của cô, lại diễn ra với tên ác ma này.
Hơi thở nặng nề và nóng rực của đàn ông phả vào đôi má cô, khiến cả linh hồn cô dường như cũng bị thiêu đốt, bay lên...
- Oành! Oành!
Đúng lúc đó, từ khu nhà cao cấp hướng ra biển, vang lên hai tiếng nổ lớn, rồi hai ngọn lửa bốc lên cao, như muốn chiếu sáng cả bờ biển.
Đột nhiên đám nhân viên an ninh đều tỉnh lại, nhớ tới mục đích tới đây.
Hai con ngươi của Bạch Hân Nghiên cũng co rút lại, nhớ tới mình còn hai tay có thể sử dụng, liền đưa tay trái đẩy mạnh Lâm Phi ra, tay phải vung lên, định cho Lâm Phi một bạt tai.
Động tác của cô không có một chút gì là kỹ năng cận chiến của một cảnh sát, mà chỉ đơn thuần là hành động tự bảo vệ mình theo bản năng của một cô gái.
Lâm Phi vẫn ung dung, buông lỏng cổ áo Bạch Hân Nghiên, tay trái nắm lấy bàn tay đánh tới của cô, buông tha đôi môi đỏ mọng như hai cánh hoa của cô.
- Sao lại đánh tôi? Vừa rồi khi chưa nghe tiếng nổ, cô còn rất hưởng thụ nụ hôn của tôi, sao bây giờ lại có thể bạc tình bạc nghĩa như vậy?
Lâm Phi giễu cợt nói.
- Vô sỉ! Lưu manh!
Bạch Hân Nghiên giãy giụa, cố rút tay về, nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay của Lâm Phi.
Ngược lại Lâm Phi còn kéo cô đến bên cạnh chiếc xe, ấn thân thể mềm mại nở nang của cô vào sườn xe, rồi đè cả người hắn lên mình cô.
Bạch Hân Nghiên thấy hắn lại đưa mặt đến gần, sợ tới mức hét lên một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, hoảng sợ như một thiếu phụ yếu ớt bị ức hiếp, đâu còn chút nào uy phong của một nữ cảnh sát?
Trước người đàn ông mạnh mẽ như núi này, dường như số phận đã định là cô phải bị ức hiếp vậy.
Nhưng cử chỉ cợt nhã lần thứ hai lại không diễn ra như cô tưởng tượng, Bạch Hân Nghiên mởi đôi mắt đẹp ra, dè dặt nhìn Lâm Phi, thấy hắn đang chăm chú nhìn cô với vẻ thản nhiên như không.
- Cô thấy chưa?
Lâm Phi nhếch môi, chỉ về phía đám đồng nghiệp của Bạch Hân Nghiên cách đó không xa.
- Cái gì...
Bạch Hân Nghiên thì thào hỏi.
Lâm Phi thở dài:
- Từ đầu tới giờ, cả đám đồng nghiệp của cô đã nhìn thấy cô bị tôi đùa bỡn, nhưng không ai dám bước tới ngăn tôi lại, không vì cô là đồng nghiệp, cũng không vì cô là một cô gái mà bất bình đứng ra bênh vực kẻ yếu, đánh nhau với tôi.
- Tại sao vậy? Bởi vì rất rõ ràng, bọn họ đều không phải là đối thủ của tôi, tôi mạnh hơn tất cả bọn họ, ngoại trừ khua môi múa mép ra, bọn họ không làm gì được tôi cả!
- Cũng không phải ai cũng có nhiệt huyết như cô...Thật ra, trước khi các vị tới đây, cũng đã tự biết không ai trong số các vị có thể ngăn cản được tôi, nhưng các vị vẫn đến, chỉ là để thỏa mãn một chút lòng tự trọng đáng thương của các vị.
- Trong mắt cô, cái gọi là chính nghĩa, chính là đám người yếu ớt không dám lên tiếng kia, mà kẻ tà ác, biến thái, vô sỉ, cầm thú là tôi đây, lại là kẻ mạnh!
Từng câu từng lời của Lâm Phi như những chiếc kim nhọn đâm sâu vào tim gan người ta.
Bạch Hân Nghiên cắn môi, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô nhìn về phía tổ trưởng Tần Nham, về phía đám tổ viên, lại nhìn Lưu Tuấn Phong, dường như tất cả bọn họ đều không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Khuôn mặt của đám nhân viên an ninh đều lộ vẻ không cam lòng, giận dữ nhưng không dám nói gì, nếu không quay đầu vờ như có điều suy nghĩ thì cũng cúi đầu nắm chặt nắm đấm.
Quả thật bọn họ chỉ đứng trơ mắt nhìn Bạch Hân Nghiên bị Lâm Phi bức hiếp, không ai dám bước tới biểu lộ sự bất mãn.
Bọn họ đã biết Lâm Phi một mình giết chết ba sát thủ đứng trong hàng Kim Cương Máu (Blood Diamon), cũng đã hoàn toàn hiểu rõ sự chênh lệch giữa đôi bên, dám trêu vào loại nhân vật này, e là chết lúc nào cũng không hay.
Bản năng sợ hãi của con người, cũng không phải dễ dàng vượt qua như trong tưởng tượng.
Lâm Phi buông cô gái ra, xoay người lại, nhìn về phía ngôi biệt thự vang lên những tiếng nổ chát chúa, nói;
- Các vị không phải là đối thủ của tôi, tôi muốn Lâm An loạn, tôi muốn Lâm An trở thành địa bàn của tôi, ngoại trừ phối hợp với tôi, các vị không còn có lựa chọn nào khác.
- Nếu tôi là các vị, hành động sáng suốt nhất là, làm ngơ tất cả, để cho tôi rộng tay chỉnh đốn lại các thế lực ở Lâm An với tốc độ nhanh nhất, thì Lâm An cũng sẽ có thể trở lại yên ổn với tốc độ nhanh nhất.
- Nếu các vị làm ngược lại, tôi chỉ có thể xem các vị là chướng ngại vật, sẽ lần lượt đá từng cái văng đi...
- Lâm Phi, cậu đừng có vênh váo đắc ý quá.
Lưu Tuấn Phong nghiến răng, nói:
- Cấp trên chỉ tạm thời không phái người tới đối phó cậu, cậu cứ bất chấp tất cả làm loạn, sẽ không tiếp tục được bao lâu đâu!
Lâm Phi cười nhạo, quay đầu lại nói:
- Thật sao? Các vị thật sự cho rằng những lão đó không phái người xuống sao?
Lưu Tuấn Phong hơi giật mình, Bạch Hân Nghiên cũng đứng thẳng người lên, bất chấp trên miệng còn dính mùi thuốc lá của Lâm Phi, nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
Chợt Lâm Phi nhìn về phía sườn đồi đối diện với đường cái huýt sáo một tràng, rồi ung dung nói:
- Theo tôi nhiều ngày như vậy, ngay cả thấy tôi phái người đi ném bom Thanh Phong đường cũng có thể nhẫn nại, coi như hai vị cũng là loại người biết nhẫn nhịn, hôm nay nếu còn không chịu ra, tôi phải đích thân mời rồi.
Nghe vậy, không chỉ đám Lưu Tuấn Phong đều hoảng sợ, mà ngay cả Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên cũng giật mình.
Hóa ra vẫn có người ẩn núp trong bóng tối theo dõi Lâm Phi.
Hiển nhiên, Lâm Phi đã phát hiện ra họ từ lâu, nhưng hắn cũng là người hiếm có, trải qua nhiều ngày như vậy, bây giờ mới nói ra.
- Nghe nói chuyện một buổi, còn hơn đọc sách mười năm, quan điểm của Lâm tiên sinh mặc dù có điểm cực đoan, nhưng cũng có điểm đáng học hỏi.
Một giọng nữ trong trẻo thanh thoát vang lên từ phía đối diện đường cái, đồng thời hai bóng người từ trên sườn đồi cao nhẹ nhàng đáp xuống, rõ ràng đều có khinh công cao cường.
Ngoại trừ Lâm Phi ra, tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, vậy mà mình không hề hay biết có người ở bên đó nhìn trộm.
Khi hai người kia tới gần, mọi người mới nhìn rõ tướng mạo của họ.
Cô gái vừa mới lên tiếng, để tóc ngắn, có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, lông mày như lá liễu, môi đỏ mọng, cổ trắng nõn, dáng người hơi cao gầy, mềm mại. Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, quần jean bó sát, trông như một nữ nghệ sĩ mang phong cách phóng khoáng của phương Tây, toát ra vẻ quyến rũ rất đặc biệt.
Người còn lại là một người đàn ông, dáng vẻ của y tạo cho người ta một áp lực lớn hơn nhiều.
Người này mặt mày góc cạnh, mắt hổ sáng ngời, mày rất rậm, mái tóc ngắn muối tiêu, khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, dáng người lực lưỡng, cao cỡ một mét chín trở lên, bước chân của y mạnh mẽ có lực, mỗi bước như giẫm mạnh vào trái tim mọi người.
Ngay lập tức, bọn Khương Tiểu Bạch cảm nhận được thực lực không tầm thường của người này.
Đó là sự tự tin của một cao thủ thật sự, tuyệt đối không phải giả vờ dọa người.
Lúc này Lưu Tuấn Phong quả thật có một chút khó tin, nhưng sau khi thấy rõ, lập tức nghiêm nghị cúi chào, nói với hai người kia;
- Tổng chỉ huy phân bộ an ninh thành phố Lâm An Lưu Tuấn Phong xin chào Lục phó chủ nhiệm và Phương tổ trưởng.
Cô gái tóc ngắn gật đầu cười:
- Lưu trưởng quan không cần câu nệ như vậy, lần này tôi và Phương tổ trưởng tới đây là theo lệnh bí mật, không chào hỏi trước, là chúng tôi không đúng.
- Dạ không.
Dường như Lưu Tuấn Phong đặc biệt kính trọng cô gái, cười nói:
- Lục chủ nhiệm, chấp hành nhiệm vụ là phải giữ bí mật mà.
Thấy đám nhân viên an ninh ngơ ngác như lọt vào trong sương mù, Lưu Tuấn Phong có một chút yên tâm, liếc nhìn Lâm Phi, ra vẻ như đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi, lớn tiếng giới thiệu:
- Các vị, vị này chính là Lục Vũ Phỉ, Phó chủ nhiệm Ban tình báo Bộ An Ninh chúng ta. Lục chủ nhiệm là đệ tử của Tĩnh Diệu sư thái, chưởng môn phái Nga Mi.
- Còn vị này, là tổ trưởng Phương Hải Thiên, chính là tổ trưởng tổ Ẩn Long số 2 ở Hạ Quốc, là cao thủ thứ hai của Ẩn Long.
Mọi người kinh hãi, thì ra là lãnh đạo Bộ An ninh và tổ trưởng tổ chức bí mật Ẩn Long đích thân tới?
Khương Tiểu Bạch hít sâu một hơi, trong lòng hơi bồn chồn, bước tới kề tai Lâm Phi, nói:
- Đao ca, tôi có nghe nói về hai người này, Lục Vũ Phỉ hình như là con gái lớn của Lục gia, một trong tứ đại phòng chữ Thiên của gia tộc, được lão bà Nga Mi kia yêu thích, thực lực không tầm thường.
- Còn Phương Hải Thiên là lão Tam của Phương gia, một trong thập đại phòng chữ Địa của Phương gia, thân mang công phu tổ truyền của Phương gia là “Bích Hải Triều Sinh Công”, luyện tới mức xuất thần nhập hóa, sợ là chưa tới tiên thiên thì cũng đã gần tiên thiên, thấp nhất cũng là cao thủ trình độ đỉnh phong Bạch Ngân Cửu Đoạn...Đao ca, anh liệu xem có ổn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.