Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 124: Không động thủ không nói chuyện
Mai Can Thái Thiếu Bính
03/01/2015
- “Phỉ nhổ”!
Phương Nhã Nhu khẽ gắt lên, vành tai đỏ bừng, chân mày nhíu chặt.
- Cô không từ chối tức là đồng ý rồi.
Lâm Phi cơ bản không cho Phương Nhã Nhu cơ hội giải thích, hắn bước bước lớn về phía Mã Thanh Hoành.
Phương Nhã Nhu bỗng cảm thấy mặt mình khô nóng, trong lòng thầm mắng, cô cơ bản không đồng ý đánh cược với hắn, người đàn ông này chơi xấu!
Nhưng cô không thể hét lên trước mặt mọi người, chỉ đành dậm chân cho hả giận.
Nhưng cô rất tò mò, rốt cuộc Lâm Phi sẽ làm thế nào, không động thủ đánh người, lại không nói gì mà có thể khiến Mã Thanh Hoành rời khỏi bữa tiệc? Lẽ nào hắn biết thôi miên?
Tô Ánh Tuyết đang võ mồm với Mã Thanh Hoành, thấy Lâm Phi sắc mặt âm trần đi tới, cảm thấy tình hình không ổn, tiến lên trước tóm lấy tay hắn.
- Lâm Phi, đừng kích động, không thể như lần trước được.
Tô Ánh Tuyết bất chất hai mắt đỏ au, bắt đầu khuyên can Lâm Phi đừng kích động.
Mã Thanh Hoành không bối rối chút nào. Cả buổi tiệc tối nay nhiều thương nhân nổi tiếng thế này, còn có cả người của giới chính trị, nếu Lâm Phi dám động thủ trước mặt nhiều khách quý như vậy thì gan của hắn cũng lớn quá rồi!
Nếu hắn dám động thủ, vệ sĩ mà Hội thương hiệp mời tới sẽ lên quẳng hắn ra ngoài.
Cho dù thân thủ hắn tốt, chẳng lẽ lại dám đại náo toàn bộ bữa tiệc, gây gổ với mọi người đang có mặt? Điều này chỉ càng khiến Khuynh Thành Quốc Tế diệt vong nhanh hơn!
Hơn nữa, sau lần bắt cóc kia, mặc dù Mã gia không thể làm gì Lâm Phi nhưng Lâm Phi cũng không tìm Mã gia gây rắc rối!
Cho nên Mã Thanh Hoành to gan mà cho rằng, mặc dù Lâm Phi có chút bản lĩnh, nhưng cũng không dám hạ sát gã.
Hội tụ đủ loại nguyên do khiến giờ phút này gã không sợ Lâm Phi, dáng vẻ tự đắc mỉa mai Tô Ánh Tuyết.
Lâm Phi bỏ tay Tô Ánh Tuyết trên vai mình xuống rồi mỉm cười khiến Tô Ánh Tuyết không hiểu hắn có ý gì.
- Sao, Tô Ánh Tuyết, vệ sĩ của cô muốn động thủ đánh người sao? Đây không phải là địa bàn của Khuynh Thành Quốc Tế các người, mọi người đều đang nhìn vào đấy, đừng làm tập đoàn các cô mất mặt nữa.
Mã Thanh Hoành bắt đầu hung hăng càn quấy. Hồi đầu bị Lâm Phi làm nhục, gã luôn hận trong lòng, muốn tìm cơ hội trả thù lại.
Lâm Phi xoay người về hướng Mã Thanh Hoành, càng ngày càng tới gần.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên có chút cổ quái, người xung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra, đại thiếu gia và đại tiểu thư người ta tranh đấu, vệ sĩ như anh đến đây làm gì.
Nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều giật mình, cằm suýt rơi xuống đất.
- Ầm!
Lâm Phi không nói lời nào, bỗng nhiên bùng nổ, chân trái như roi dài, trong nháy mắt, không ai nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một cước đá vào đùi trái Mã Thanh Hoành!
- Ah!!!!
Mã Thanh Hoành phát ra tiếng kêu đau đớn, đến bản thân gã cũng nghe thấy âm thanh đứt gãy của xương cốt, rồi ngã phịch xuống đất, mặt mày đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, rất nhiều nữ khách quý đều phát ra tiếng kêu sợ hãi. Người phụ nữ mà Mã Thanh Hoành ôm trước đó sợ đến mặt mày trắng bệch. Không ngờ tên điên này lại dám đánh cả đại thiếu gia nhà họ Mã trước mặt mọi người.
Hắn không sợ trở thành tâm điểm chỉ trích trên bữa tiệc sao?
Điều khiến mọi người sợ hơn còn ở phía sau!
Hai tên vệ sĩ Mã gia từ phía không xa xông tới, định hạ thủ với Lâm Phi nhưng không ngờ Lâm Phi dùng mũi chân nhảy lên nhẹ nhàng, vút lên trên cao, hai chân đẩy cước vào nắm tay hai tên vệ sĩ vừa thò ra!
- Thình thịch!
Bụi bay mù mịt, hai tên vệ sĩ kêu gào thảm thiết. Chúng tóm lấy chỗ thịt be bét đẫm máu đang run rẩy của mình, phát hiện xương cốt bên trong đều bị Lâm Phi đá sai rồi!
Loại đau đớn thấu xương tủy này cơ bản không phải là điều bọn họ có thể ngăn cản!
Mấy cú đá này của Lâm Phi nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sức mạnh thực tế khiến người ta phải khiếp sợ!
Hai tên vệ sĩ này không dám tiến lên nữa, nếu đây không phải là đá vào nắm đấm mà vào các bộ phận khác, e là đã toi mạng rồi!
Tên này không phải là đánh người, mà là giết người!
Thấy cảnh tượng này, Phương Nhã Nhu hận không thể ném ly rượu xuống đất!
Cô phát hiện mình bị Lâm Phi đùa bỡn!
Người đàn ông đó nói “ Không động thủ đánh gã”, “không nói câu nào”, quả thực là không động “thủ” đánh người, cũng không nhiều lời mà giơ “chân” lên đạp!
Nhưng lúc này cô không có thời gian để nghĩ mình bị bỡn cợt, ngược lại lo lắng Lâm Phi sẽ kết thúc thế nào.
Trang Diệc Phàm đang bưng mỳ Ý tới, thấy cảnh tượng này, mặt biến sắc. Gã không ngờ rằng người không tố chất gì như Lâm Phi lạ điên cuồng như vậy!
Tô Tinh Nguyên và Diêu Lam đều sửng sốt, chẳng qua Tô Tinh Nguyên tâm sự nặng nề, Diêu Lam thì có chút hả hê như đang mong đợi điều gì đó.
- Lâm Phi! Mau dừng tay!
Tô Ánh Tuyết vốn tưởng rằng người đàn ông này không có ý định động thủ, nhưng không ngờ hắn không có ý rút về mà còn định dùng bạo lực giải quyết!
Cô lo lắng đến sắp khóc, người ta thuê vệ sĩ để bảo vệ chủ, mình thuê tên vệ sĩ cực phẩm này, chủ không cần hắn động thủ mà hắn vẫn xông lên!
Tô Ánh Tuyết muốn lên ngăn Lâm Phi lại nhưng cơ thể Lâm Phi lại như tòa thành sắt thép, hoàn toàn không phải là thứ cô có thể ngăn cản.
- Ah…cứu mạng! Cứu mạng!
Mã Thanh Hoành ôm lấy cái chân đau muốn chết của mình, gào khóc:
- Tên này điên rồi! Người đâu mau tới bắt nó lại!
Nhưng người có mặt đều là khách quý, đều yêu quý bản thân mình, ai đến quan tâm sự sống chết của gã? Thậm chí còn sợ nói sai một câu sẽ bị cái tên điên Lâm Phi này xử tội.
Nụ cười trên mặt Lâm Phi trở nên thâm trầm, dữ tợn, tựa như ác ma địa ngục, đang chuẩn bị thưởng thức huyết nhục tươi ngon.
Hắn lại bước chân lên trước, nhấc chân phải, lần nữa đá vào bên đùi bị gãy xương của Mã Thanh Hoành!
- Ối!
Mã Thanh Hoành đau đớn trợn trừng hai mắt, tiếng la hét như giết heo, cứ thế ngất đi!
Gã lăn lộn trên đất, bộ trang phục xa hoa bị lăn dính đầy bụi đất, cả người chật vật, nhưng gã bất chấp tất cả, bởi quả thực đau đớn đến chết đi sống lại!
Vốn đã bị đá gãy xương cốt…những mảnh vụn xương cốt đâm vào huyết mạch và cơ bắp, giống như bị ngàn vạn côn trùng độc cắn xé!
Nhưng Lâm Phi giống như phát điên, cơ bản không có ý dừng lại!
Hắn không nói lời nào, liên tiếp đá mấy cước vào đùi, bàn chân, lưng Mã Thanh Hoành…
- Rầm rầm rầm…
Một cước lại một cước, Lâm Phi không trực tiếp đá vào chỗ hiểm của Mã Thanh Hoành, cũng không đá chết gã. Kỹ thuật của hắn rất tốt, khống chế được chừng mực, chỉ là không ngừng đá gãy xương cốt, xương sườn của Mã Thanh Hoành khiến gã đau đớn đến cực điểm.
Điều càng khiến Mã Thanh Hoành tuyệt vọng chính là, Lâm Phi không nói nửa lời, chỉ quan tâm đến việc đá!
Không tốn sức, Mã Thanh Hoành đã bắt đầu ho ra máu tươi, miệng sùi bọt mép, vẻ mặt thống khổ khẩn cầu nhìn Lâm Phi, gã hận không thể cứ thế mà chết luôn đi cho rồi, nhưng Lâm Phi không cho gã chết một cách thoải mái.
Cuối cùng gã cũng hiểu, người đàn ông này ông phải tình lý bình thường có thể trói buộc hắn, một khi chọc tới hắn, hắn sẽ giết chết anh, hậu quả thế nào, hắn cơ bản không quan tâm đến!
Tô Ánh Tuyết biết tất cả đã muộn, cô chán nản buông Lâm Phi ra, biết có ngăn cản nữa cũng không thay đổi được hiện thực rằng Mã Thanh Hoành đã nửa sống nửa chết!
Quan khách vây quanh đều nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, có người thưởng thức, có người lại sợ hãi, có người lại trêu tức.
Những người này đều là nhân vật cao cao tại thượng, đương nhiên không giống dân chúng bình thường. Họ cảm thấy phế bỏ một người chẳng có gì ghê gớm, chỉ là Lâm Phi dám phủ đầu Mã Thanh Hoành trước mặt mọi người thế này, quả thực khiến họ bất ngờ.
Có người còn suy đoán, chẳng lẽ Tô Ánh Tuyết biết Khuynh Thành Quốc Tế không có cách nào xoay chuyển, nên đã phái vệ sĩ đến đánh phế Mã Thanh Hoành cho hả giận?
Lúc này, Chủ tịch Hội đồng quản trị của Thanh Mã, cha của Mã Thanh Hoành, Mã Thành Phong đã mang theo một đám vệ sĩ tới. Lão đang cùng người khác bàn chuyện làm ăn ở phía xa, nghe thấy có tin xugn đột, cuống quít chạy đến, nhưng đã muộn!
Khi thấy con trai mình nằm trên nền gạch toàn thân đẫm máu, nửa sống nửa chết, còn không ngừng nôn ra máu, hai mắt lão đỏ au!
- Con trai! Con sao rồi?
Mã Thành Phong ngồi xuống, muốn ôm con trai yêu quý của mình nhưng vừa chạm vào Mã Thanh Hoành, gã đau đớn kêu rên thảm thiết.
- Mau gọi xe cứu thương! Mau!
Mã Thành Phong gào thét với trợ thủ phía sau.
Lập tức, lão ngẩng đầu, nhìn chòng chọc Lâm Phi, giống như ác hổ, nghiến lợi nói:
- Thằng nhóc…mày muốn chết à…
Phương Nhã Nhu khẽ gắt lên, vành tai đỏ bừng, chân mày nhíu chặt.
- Cô không từ chối tức là đồng ý rồi.
Lâm Phi cơ bản không cho Phương Nhã Nhu cơ hội giải thích, hắn bước bước lớn về phía Mã Thanh Hoành.
Phương Nhã Nhu bỗng cảm thấy mặt mình khô nóng, trong lòng thầm mắng, cô cơ bản không đồng ý đánh cược với hắn, người đàn ông này chơi xấu!
Nhưng cô không thể hét lên trước mặt mọi người, chỉ đành dậm chân cho hả giận.
Nhưng cô rất tò mò, rốt cuộc Lâm Phi sẽ làm thế nào, không động thủ đánh người, lại không nói gì mà có thể khiến Mã Thanh Hoành rời khỏi bữa tiệc? Lẽ nào hắn biết thôi miên?
Tô Ánh Tuyết đang võ mồm với Mã Thanh Hoành, thấy Lâm Phi sắc mặt âm trần đi tới, cảm thấy tình hình không ổn, tiến lên trước tóm lấy tay hắn.
- Lâm Phi, đừng kích động, không thể như lần trước được.
Tô Ánh Tuyết bất chất hai mắt đỏ au, bắt đầu khuyên can Lâm Phi đừng kích động.
Mã Thanh Hoành không bối rối chút nào. Cả buổi tiệc tối nay nhiều thương nhân nổi tiếng thế này, còn có cả người của giới chính trị, nếu Lâm Phi dám động thủ trước mặt nhiều khách quý như vậy thì gan của hắn cũng lớn quá rồi!
Nếu hắn dám động thủ, vệ sĩ mà Hội thương hiệp mời tới sẽ lên quẳng hắn ra ngoài.
Cho dù thân thủ hắn tốt, chẳng lẽ lại dám đại náo toàn bộ bữa tiệc, gây gổ với mọi người đang có mặt? Điều này chỉ càng khiến Khuynh Thành Quốc Tế diệt vong nhanh hơn!
Hơn nữa, sau lần bắt cóc kia, mặc dù Mã gia không thể làm gì Lâm Phi nhưng Lâm Phi cũng không tìm Mã gia gây rắc rối!
Cho nên Mã Thanh Hoành to gan mà cho rằng, mặc dù Lâm Phi có chút bản lĩnh, nhưng cũng không dám hạ sát gã.
Hội tụ đủ loại nguyên do khiến giờ phút này gã không sợ Lâm Phi, dáng vẻ tự đắc mỉa mai Tô Ánh Tuyết.
Lâm Phi bỏ tay Tô Ánh Tuyết trên vai mình xuống rồi mỉm cười khiến Tô Ánh Tuyết không hiểu hắn có ý gì.
- Sao, Tô Ánh Tuyết, vệ sĩ của cô muốn động thủ đánh người sao? Đây không phải là địa bàn của Khuynh Thành Quốc Tế các người, mọi người đều đang nhìn vào đấy, đừng làm tập đoàn các cô mất mặt nữa.
Mã Thanh Hoành bắt đầu hung hăng càn quấy. Hồi đầu bị Lâm Phi làm nhục, gã luôn hận trong lòng, muốn tìm cơ hội trả thù lại.
Lâm Phi xoay người về hướng Mã Thanh Hoành, càng ngày càng tới gần.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên có chút cổ quái, người xung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra, đại thiếu gia và đại tiểu thư người ta tranh đấu, vệ sĩ như anh đến đây làm gì.
Nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều giật mình, cằm suýt rơi xuống đất.
- Ầm!
Lâm Phi không nói lời nào, bỗng nhiên bùng nổ, chân trái như roi dài, trong nháy mắt, không ai nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một cước đá vào đùi trái Mã Thanh Hoành!
- Ah!!!!
Mã Thanh Hoành phát ra tiếng kêu đau đớn, đến bản thân gã cũng nghe thấy âm thanh đứt gãy của xương cốt, rồi ngã phịch xuống đất, mặt mày đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, rất nhiều nữ khách quý đều phát ra tiếng kêu sợ hãi. Người phụ nữ mà Mã Thanh Hoành ôm trước đó sợ đến mặt mày trắng bệch. Không ngờ tên điên này lại dám đánh cả đại thiếu gia nhà họ Mã trước mặt mọi người.
Hắn không sợ trở thành tâm điểm chỉ trích trên bữa tiệc sao?
Điều khiến mọi người sợ hơn còn ở phía sau!
Hai tên vệ sĩ Mã gia từ phía không xa xông tới, định hạ thủ với Lâm Phi nhưng không ngờ Lâm Phi dùng mũi chân nhảy lên nhẹ nhàng, vút lên trên cao, hai chân đẩy cước vào nắm tay hai tên vệ sĩ vừa thò ra!
- Thình thịch!
Bụi bay mù mịt, hai tên vệ sĩ kêu gào thảm thiết. Chúng tóm lấy chỗ thịt be bét đẫm máu đang run rẩy của mình, phát hiện xương cốt bên trong đều bị Lâm Phi đá sai rồi!
Loại đau đớn thấu xương tủy này cơ bản không phải là điều bọn họ có thể ngăn cản!
Mấy cú đá này của Lâm Phi nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sức mạnh thực tế khiến người ta phải khiếp sợ!
Hai tên vệ sĩ này không dám tiến lên nữa, nếu đây không phải là đá vào nắm đấm mà vào các bộ phận khác, e là đã toi mạng rồi!
Tên này không phải là đánh người, mà là giết người!
Thấy cảnh tượng này, Phương Nhã Nhu hận không thể ném ly rượu xuống đất!
Cô phát hiện mình bị Lâm Phi đùa bỡn!
Người đàn ông đó nói “ Không động thủ đánh gã”, “không nói câu nào”, quả thực là không động “thủ” đánh người, cũng không nhiều lời mà giơ “chân” lên đạp!
Nhưng lúc này cô không có thời gian để nghĩ mình bị bỡn cợt, ngược lại lo lắng Lâm Phi sẽ kết thúc thế nào.
Trang Diệc Phàm đang bưng mỳ Ý tới, thấy cảnh tượng này, mặt biến sắc. Gã không ngờ rằng người không tố chất gì như Lâm Phi lạ điên cuồng như vậy!
Tô Tinh Nguyên và Diêu Lam đều sửng sốt, chẳng qua Tô Tinh Nguyên tâm sự nặng nề, Diêu Lam thì có chút hả hê như đang mong đợi điều gì đó.
- Lâm Phi! Mau dừng tay!
Tô Ánh Tuyết vốn tưởng rằng người đàn ông này không có ý định động thủ, nhưng không ngờ hắn không có ý rút về mà còn định dùng bạo lực giải quyết!
Cô lo lắng đến sắp khóc, người ta thuê vệ sĩ để bảo vệ chủ, mình thuê tên vệ sĩ cực phẩm này, chủ không cần hắn động thủ mà hắn vẫn xông lên!
Tô Ánh Tuyết muốn lên ngăn Lâm Phi lại nhưng cơ thể Lâm Phi lại như tòa thành sắt thép, hoàn toàn không phải là thứ cô có thể ngăn cản.
- Ah…cứu mạng! Cứu mạng!
Mã Thanh Hoành ôm lấy cái chân đau muốn chết của mình, gào khóc:
- Tên này điên rồi! Người đâu mau tới bắt nó lại!
Nhưng người có mặt đều là khách quý, đều yêu quý bản thân mình, ai đến quan tâm sự sống chết của gã? Thậm chí còn sợ nói sai một câu sẽ bị cái tên điên Lâm Phi này xử tội.
Nụ cười trên mặt Lâm Phi trở nên thâm trầm, dữ tợn, tựa như ác ma địa ngục, đang chuẩn bị thưởng thức huyết nhục tươi ngon.
Hắn lại bước chân lên trước, nhấc chân phải, lần nữa đá vào bên đùi bị gãy xương của Mã Thanh Hoành!
- Ối!
Mã Thanh Hoành đau đớn trợn trừng hai mắt, tiếng la hét như giết heo, cứ thế ngất đi!
Gã lăn lộn trên đất, bộ trang phục xa hoa bị lăn dính đầy bụi đất, cả người chật vật, nhưng gã bất chấp tất cả, bởi quả thực đau đớn đến chết đi sống lại!
Vốn đã bị đá gãy xương cốt…những mảnh vụn xương cốt đâm vào huyết mạch và cơ bắp, giống như bị ngàn vạn côn trùng độc cắn xé!
Nhưng Lâm Phi giống như phát điên, cơ bản không có ý dừng lại!
Hắn không nói lời nào, liên tiếp đá mấy cước vào đùi, bàn chân, lưng Mã Thanh Hoành…
- Rầm rầm rầm…
Một cước lại một cước, Lâm Phi không trực tiếp đá vào chỗ hiểm của Mã Thanh Hoành, cũng không đá chết gã. Kỹ thuật của hắn rất tốt, khống chế được chừng mực, chỉ là không ngừng đá gãy xương cốt, xương sườn của Mã Thanh Hoành khiến gã đau đớn đến cực điểm.
Điều càng khiến Mã Thanh Hoành tuyệt vọng chính là, Lâm Phi không nói nửa lời, chỉ quan tâm đến việc đá!
Không tốn sức, Mã Thanh Hoành đã bắt đầu ho ra máu tươi, miệng sùi bọt mép, vẻ mặt thống khổ khẩn cầu nhìn Lâm Phi, gã hận không thể cứ thế mà chết luôn đi cho rồi, nhưng Lâm Phi không cho gã chết một cách thoải mái.
Cuối cùng gã cũng hiểu, người đàn ông này ông phải tình lý bình thường có thể trói buộc hắn, một khi chọc tới hắn, hắn sẽ giết chết anh, hậu quả thế nào, hắn cơ bản không quan tâm đến!
Tô Ánh Tuyết biết tất cả đã muộn, cô chán nản buông Lâm Phi ra, biết có ngăn cản nữa cũng không thay đổi được hiện thực rằng Mã Thanh Hoành đã nửa sống nửa chết!
Quan khách vây quanh đều nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, có người thưởng thức, có người lại sợ hãi, có người lại trêu tức.
Những người này đều là nhân vật cao cao tại thượng, đương nhiên không giống dân chúng bình thường. Họ cảm thấy phế bỏ một người chẳng có gì ghê gớm, chỉ là Lâm Phi dám phủ đầu Mã Thanh Hoành trước mặt mọi người thế này, quả thực khiến họ bất ngờ.
Có người còn suy đoán, chẳng lẽ Tô Ánh Tuyết biết Khuynh Thành Quốc Tế không có cách nào xoay chuyển, nên đã phái vệ sĩ đến đánh phế Mã Thanh Hoành cho hả giận?
Lúc này, Chủ tịch Hội đồng quản trị của Thanh Mã, cha của Mã Thanh Hoành, Mã Thành Phong đã mang theo một đám vệ sĩ tới. Lão đang cùng người khác bàn chuyện làm ăn ở phía xa, nghe thấy có tin xugn đột, cuống quít chạy đến, nhưng đã muộn!
Khi thấy con trai mình nằm trên nền gạch toàn thân đẫm máu, nửa sống nửa chết, còn không ngừng nôn ra máu, hai mắt lão đỏ au!
- Con trai! Con sao rồi?
Mã Thành Phong ngồi xuống, muốn ôm con trai yêu quý của mình nhưng vừa chạm vào Mã Thanh Hoành, gã đau đớn kêu rên thảm thiết.
- Mau gọi xe cứu thương! Mau!
Mã Thành Phong gào thét với trợ thủ phía sau.
Lập tức, lão ngẩng đầu, nhìn chòng chọc Lâm Phi, giống như ác hổ, nghiến lợi nói:
- Thằng nhóc…mày muốn chết à…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.