Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 204: Không được người yêu thích
Mai Can Thái Thiếu Bính
05/01/2015
Sau khi đi dạo một vòng Lâm An, ăn bát mỳ, cùng với việc thức ăn trôi xuống bụng, tâm tình của hắn cũng thoải mái hơn nhiều.
Lâm Phi đi vào một quán bar, tìm một cái bàn, rồi gọi một đống Whiskey và Vodka, cầm lên uống.
Chờ hơn nửa giờ đồng hồ sau, Khương Tiểu Bạch từ ngoài cửa bước vào. Hòa thượng ăn mặc nhàn nhã như người dân bình thường nên không ai chú ý tới thân phận của gã.
- Đao ca, xem ra hôm nay anh và chị dâu không hòa hợp được, tối lại có thể gọi em tới uống rượu giải sầu à.
Khương Tiểu Bạch cười hì hì nói.
- Sau này đừng gọi “chị dâu” nữa, còn nữa, tôi bảo cậu đến là để cậu uống rượu chứ không phải để cậu nói linh tinh.
Lâm Phi nói rồi ném một chai Vodka cho tên đầu trọc.
Biểu cảm trên khuôn mặt Khương Tiểu Bạch bỗng cứng lại rồi lập tức cười nói:
- Vậy à…ha ha, cũng tốt, loại người như chúng ta cơ bản không thích hợp xây dựng gia đình với người bình thường, làm kẻ độc thân, trong trời đất này nơi đâu chẳng có hoa thơm cỏ lạ, đúng vậy không, hì hì…
Gã cũng không hỏi Lâm Phi nguyên nhân làm sao, biết lúc này chỉ cần cùng uống rượu với lão Đại là được.
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện đã nuốt hơn mười chai rượu nồng độ cao vào bụng, ngoại trừ sắc mặt có chút ửng đỏ ra thì cơ bản không có cảm giác gì.
Một người phụ mặc chiếc váy ngắn màu đỏ đen để lộ gò ngực căng tròn, lả lướt đi tới:
- Hai chàng đẹp trai, có cần mời tôi uống một chén không? Hai người đàn ông uống rượu với nhau thật là vô vị.
Người phụ nữ đã có tuổi, khóe mắt lộ ra vẻ gian nan vất vả của tháng năm cùng với những nếp nhăn trên cổ, được che đi bởi lớp phấn dày, không khó để nhận ra khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi.
Nhưng không hề nghi ngờ, người phụ nữ này hẳn biết cách chăm sóc mình, dáng eo như liễu, khuôn mặt như người đẹp trong tranh triều Đường, cổ điển hàm súc.
Là mật đào tươi ngon đã chín muồi, mặc người ta hái xuống.
Khương Tiểu Bạch liếc mắt, hai mắt bỗng sáng lên. Loại phụ nữ này thường là quả phụ chơi đùa phóng túng hoặc chưa lập gia đình, kỹ xảo thành thạo, hiểu được đàn ông muốn gì, hơn nữa xong việc không cần lo lắng phiền toái về sau.
Về phần tuổi tác của người phụ nữ, đàn ông bọn họ ai còn để ý? Cũng không phải là lấy vợ, đi ra ngoài chơi bời chút, đẹp mắt không phải đã xong chuyện rồi sao?
Nhưng chưa đợi gã nói gì, Lâm Phi đã lôi cô ta đến bên mình, một tay ôm eo, nắn bóp bên hông, quả là có tính đàn hồi cao.
Lâm Phi nhìn về phía Khương Tiểu Bạch cười tà:
- Bạch Cốt, nếu trong trời đất này không thiếu hoa thơm cỏ lạ thì cỏ này thuộc về tôi, tối nay cậu đi tìm cái khác đi.
- Em thấy lão Đại ra tay nhanh quá, bọn đàn bà quả là hăng hái.
Khương Tiểu Bạch vẻ mặt phiền muộn, ra tay vẫn chậm hơn Lâm Phi.
Thực ra Khương Tiểu Bạch chỉ nói vậy, gã biết tối nay Lâm Phi bị đè nén, cần chỗ phát tiết.
Dùng một phút điên cuồng quên mình để chấm dứt một đoạn tình cảm, bắt đầu tìm về thế giới thuộc về mình.
Người phụ nữ này vừa thích hợp, có thể khiến đàn ông mau chóng quên ưu sầu.
Người phụ nữ bộ dạng thùy mị cười khanh khách:
- Các anh nói chuyện thật thẳng thắn, nhưng tôi không phải là “bọn đàn bà”, tôi tên Linda.
- Linda?
Lâm Phi biết đây không phải là tên thật của cô ta, nhưng ai lại đi nói tên thật của mình với người “lăn ga giường” một lần với mình?
- Anh chàng đẹp trai, anh tên gì?
Linda day day lồng ngực rắn chắc của Lâm Phi, bộ dạng khiêu khích hỏi.
Lâm Phi nhếch miệng cười:
- Lâm Phi.
Người khác sẽ không nói tên thật của mình, nhưng hắn lại nói, bởi vì…giờ hắn không quan tâm đến điều gì cả.
Linda hơi sững sờ, quên mất việc cảm nhận lồng ngực vững chắc khiến tim cô đập thình thịch:
- Lâm Phi? Quả là dễ nhớ.
- Tôi không bắt cô nhớ.
Lâm Phi cầm chai Whiskey trên bàn, đưa cho Linda:
- Chúng ta không cần chén, đợi cô uống hết chúng ta đi.
Linda hé miệng cười:
- Tôi không trả tiền đâu đấy?
- Từ tối nay cho đến sáng ngày mai không cần cô phải trả tiền.
Lâm Phi nói thẳng thắn.
Linda đương nhiên hiểu ý, cười híp mắt, bắt đầu rót rượu đầy miệng.
Chờ một bình rượu lớn vào bụng, người phụ nữ cũng gần như thỏa mãn, Lâm Phi ôm lấy cô, nói với Khương Tiểu Bạch:
- Cậu tự mình chơi nhé, tôi đi đây.
- Thật không trượng nghĩa gì cả, dẫn gái đi rồi, được được, anh mau đi đi, một lát nữa em đến phòng rửa chân tìm.
Khương Tiểu Bạch khoát khoát tay.
Thấy Lâm Phi và Linda rời khỏi, biểu cảm trên gương mặt Khương Tiểu Bạch có chút bi ai, lẩm bẩm:
- Đao ca ơi Đao ca, dùng đêm nay rồi mau chóng quên đi…câu chuyện mỹ nữ và dã thú, chung quy chỉ là đồng thoại thôi…
Từ quán bar đi ra, Lâm Phi dẫn Linda lên xe. Đây là chiếc xe Diệp Tử Huyên cho hắn mượn. Diệp Tử Huyên làm hóa học, không hiểu sao lại nhiều tiền đến mức tùy ý cho hắn mượn cỗ Mercesdes-Benz slk.
Linda liếc nhìn chiếc xe, cười càng quyến rũ:
- Còn là một ông chủ nhỏ cơ à, tối nay hầu hạ tốt có được ban thưởng gì không?
- Vậy phải xem công phu của cô thế nào.
Lâm Phi đẩy người phụ nữ vào ghế phụ.
- Ôi, thật thô lỗ.
Linda cười quyến rũ:
- Nhưng tôi thích.
Lâm Phi cười lạnh, xem ra cô gái này chơi không ít, sờ thịt trên bụng cô hẳn là đã từng sinh con, nhưng có thể đã ly hôn hoặc nguyên nhân gì khác.
Nhưng những thứ này không quan trọng, những năm trong quá khứ, có loại phụ nữ nào mà hắn chưa từng đụng qua, hắn sớm đã quen rồi.
Lâm Phi lái xe lên đường, dự định tìm một khách sạn nào đó qua đêm.
Nhưng chưa đi được bao xa, phía trước đã xuất hiện một đội cảnh sát đang kiểm tra nồng độ cồn trong người người tham gia giao thông.
Trước đó Lâm Phi không có tâm trạng nghĩ cái khác, giờ mới đau đầu, hắn đã quên mất việc ở Hạ Quốc kiểm tra rất nghiêm việc tài xế say rượu lái xe.
Nếu có nội công, hắn có thể thông qua mao mạch huyết quản, bài trừ lượng cồn trong cơ thể, đến lúc đó dù trong xe toàn mùi rượu nhưng cũng không thể đo lường được nồng độ cồn trong người hắn.
Nhưng hiện tại, hắn không thể vì chuyện này mà làm hại cảnh sát giao thông, người ta cũng là muốn tốt cho quần chúng.
Linda ngồi bên cạnh gương mặt tiếc nuối, cũng biết e là tối nay không thể đến khách sạn, nhưng cô ta không có vẻ gì kinh sợ, chỉ ngồi đó ngáp dài.
- Tiên sinh, mời xuất bằng lái xe,
Cảnh sát giao thông chặn xe của Lâm Phi lại, đi tới cúi chào.
Lâm Phi cười khổ:
- Đồng chí, xe này là của bạn tôi, tôi không có bằng lái xe.
- Không bằng lái xe.
Hiển nhiên là cảnh sát không ngờ tới tên này lại thẳng thắn đến vậy:
- Phối hợp với chúng tôi kiểm tra lồng độ cồn trong người đi.
Sắc mặt của cảnh sát giao thông bỗng trở nên nghiêm túc, bảo Lâm Phi thổi hơi vào máy kiểm tra.
Vừa nhìn kết quả đo lường, cảnh sát giao thông không khỏi bật cười, có vẻ cảm thấy người như Lâm Phi quả hiếm thấy:
- Anh không có bằng lái xe, còn uống rượu khi lái, không cần tôi nói anh cũng biết nên đến chỗ nào rồi chứ?
- Tôi biết.
Lâm Phi cười khổ, xem ra lại phải đi chào hỏi cảnh sát Bạch rồi.
Nhưng dù sao hắn cũng không làm chuyện gì, chỉ đáng tiếc bỏ mất đêm nay, bỏ mất sủng vật gợi cảm này.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cả người và xe được đưa về Cục cảnh sát. Mặc dù Linda không lái xe, không phải chịu trách nhiệm pháp luật, nhưng cô vẫn đến Cục, nói là đợi Lâm Phi ra rồi sẽ tiếp tục.
Lâm Phi không khỏi cảm thấy người phụ nữ này rất kỳ quái, sao cô ta biết rất nhanh sau đó hắn có thể ra ngoài.
Sau khi vào Cục cảnh sát, lập tức có người nhận ra hắn. Tên say rượu lái xe này là ai, một vài lão nhân trong cục thật đúng là biết tìm phiền toái, sao lại mang sao tai họa này về?
Rất nhanh, nhân viên cảnh sát Từ Hạo trước kia từng chào hỏi qua hắn đã tiến lên trước, cười hì hì rồi nói:
- Lâm tiên sinh, xin anh chờ một lát, giờ tôi sẽ đi tìm Cục trưởng Bạch, để cô ấy nói với anh.
Đám cảnh sát này không dám dùng biện pháp bình thường để xử lý Lâm Phi, loại người này có mối quan hệ đặc thù, phải dùng biện pháp pháp đặc thù để xử lý.
Về phần người phụ nữ bên cạnh Lâm Phi, họ cũng lười hỏi, tránh gây phiền toái rắc rối.
Linda ngồi bên cạnh Lâm Phi, nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt kỳ quái:
- Anh đẹp trai, xem ra mối quan hệ của anh với cảnh sát rất tốt?
- Cũng tạm, chỉ là tôi biết Cục trưởng của bọn họ.
Lâm Phi nói.
- Ồ? Tôi biết Cục trưởng Cục cảnh sát Lâm An là nữ, không phải anh và cô ta cũng từng ** chứ?
Linda híp mắt, cười như hồ ly.
Lâm Phi mỉm cười:
- Cô ta cũng khá xinh đẹp, có cơ hội tôi cũng muốn thử chút, nhưng tính tình thì không được tốt cho lắm, đầu óc như hòn đá chưa được khai hóa, e là ném lên giường cũng không có hứng thú gì.
Linda cười nói:
- Nói cũng phải, loại phụ nữ này không được người khác thích.
Đang nói chuyện thì Từ Hạo chạy về, cười ha hả:
- Lâm tiên sinh, Cục trưởng Bạch của chúng tôi nói để các anh vào trong, cô ấy sẽ phụ trách vấn đề lần này của anh.
Lâm Phi gật đầu, cũng không để ý tới ánh mắt của người khác, thấy Linda như con mèo nhỏ quấn quít lấy eo của hắn, hắn liền ôm cô ta một cách rất tự nhiên, nghênh ngang bước vào văn phòng của Bạch Hân Nghiên.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, Bạch Hân Nghiên đang nghiên cứu gì đó trên máy tính, có vẻ là video, đoán là có vụ án trọng yếu nào đó.
Trên phương diện công tác mà nói, cô gái này rất tận tâm tận lực, với cấp bậc trong Cục cảnh sát, thực ra cô có thể giao việc cho người dưới làm, không cần phải trực ban muộn như vậy.
Đây cũng là điểm Lâm Phi đánh giá cao cô. Trong xã hội táo bạo này, đặc biệt là nơi ngư long hỗn tạp, người làm việc bằng cái tâm không còn nhiều nữa.
Lâm Phi đi vào một quán bar, tìm một cái bàn, rồi gọi một đống Whiskey và Vodka, cầm lên uống.
Chờ hơn nửa giờ đồng hồ sau, Khương Tiểu Bạch từ ngoài cửa bước vào. Hòa thượng ăn mặc nhàn nhã như người dân bình thường nên không ai chú ý tới thân phận của gã.
- Đao ca, xem ra hôm nay anh và chị dâu không hòa hợp được, tối lại có thể gọi em tới uống rượu giải sầu à.
Khương Tiểu Bạch cười hì hì nói.
- Sau này đừng gọi “chị dâu” nữa, còn nữa, tôi bảo cậu đến là để cậu uống rượu chứ không phải để cậu nói linh tinh.
Lâm Phi nói rồi ném một chai Vodka cho tên đầu trọc.
Biểu cảm trên khuôn mặt Khương Tiểu Bạch bỗng cứng lại rồi lập tức cười nói:
- Vậy à…ha ha, cũng tốt, loại người như chúng ta cơ bản không thích hợp xây dựng gia đình với người bình thường, làm kẻ độc thân, trong trời đất này nơi đâu chẳng có hoa thơm cỏ lạ, đúng vậy không, hì hì…
Gã cũng không hỏi Lâm Phi nguyên nhân làm sao, biết lúc này chỉ cần cùng uống rượu với lão Đại là được.
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện đã nuốt hơn mười chai rượu nồng độ cao vào bụng, ngoại trừ sắc mặt có chút ửng đỏ ra thì cơ bản không có cảm giác gì.
Một người phụ mặc chiếc váy ngắn màu đỏ đen để lộ gò ngực căng tròn, lả lướt đi tới:
- Hai chàng đẹp trai, có cần mời tôi uống một chén không? Hai người đàn ông uống rượu với nhau thật là vô vị.
Người phụ nữ đã có tuổi, khóe mắt lộ ra vẻ gian nan vất vả của tháng năm cùng với những nếp nhăn trên cổ, được che đi bởi lớp phấn dày, không khó để nhận ra khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi.
Nhưng không hề nghi ngờ, người phụ nữ này hẳn biết cách chăm sóc mình, dáng eo như liễu, khuôn mặt như người đẹp trong tranh triều Đường, cổ điển hàm súc.
Là mật đào tươi ngon đã chín muồi, mặc người ta hái xuống.
Khương Tiểu Bạch liếc mắt, hai mắt bỗng sáng lên. Loại phụ nữ này thường là quả phụ chơi đùa phóng túng hoặc chưa lập gia đình, kỹ xảo thành thạo, hiểu được đàn ông muốn gì, hơn nữa xong việc không cần lo lắng phiền toái về sau.
Về phần tuổi tác của người phụ nữ, đàn ông bọn họ ai còn để ý? Cũng không phải là lấy vợ, đi ra ngoài chơi bời chút, đẹp mắt không phải đã xong chuyện rồi sao?
Nhưng chưa đợi gã nói gì, Lâm Phi đã lôi cô ta đến bên mình, một tay ôm eo, nắn bóp bên hông, quả là có tính đàn hồi cao.
Lâm Phi nhìn về phía Khương Tiểu Bạch cười tà:
- Bạch Cốt, nếu trong trời đất này không thiếu hoa thơm cỏ lạ thì cỏ này thuộc về tôi, tối nay cậu đi tìm cái khác đi.
- Em thấy lão Đại ra tay nhanh quá, bọn đàn bà quả là hăng hái.
Khương Tiểu Bạch vẻ mặt phiền muộn, ra tay vẫn chậm hơn Lâm Phi.
Thực ra Khương Tiểu Bạch chỉ nói vậy, gã biết tối nay Lâm Phi bị đè nén, cần chỗ phát tiết.
Dùng một phút điên cuồng quên mình để chấm dứt một đoạn tình cảm, bắt đầu tìm về thế giới thuộc về mình.
Người phụ nữ này vừa thích hợp, có thể khiến đàn ông mau chóng quên ưu sầu.
Người phụ nữ bộ dạng thùy mị cười khanh khách:
- Các anh nói chuyện thật thẳng thắn, nhưng tôi không phải là “bọn đàn bà”, tôi tên Linda.
- Linda?
Lâm Phi biết đây không phải là tên thật của cô ta, nhưng ai lại đi nói tên thật của mình với người “lăn ga giường” một lần với mình?
- Anh chàng đẹp trai, anh tên gì?
Linda day day lồng ngực rắn chắc của Lâm Phi, bộ dạng khiêu khích hỏi.
Lâm Phi nhếch miệng cười:
- Lâm Phi.
Người khác sẽ không nói tên thật của mình, nhưng hắn lại nói, bởi vì…giờ hắn không quan tâm đến điều gì cả.
Linda hơi sững sờ, quên mất việc cảm nhận lồng ngực vững chắc khiến tim cô đập thình thịch:
- Lâm Phi? Quả là dễ nhớ.
- Tôi không bắt cô nhớ.
Lâm Phi cầm chai Whiskey trên bàn, đưa cho Linda:
- Chúng ta không cần chén, đợi cô uống hết chúng ta đi.
Linda hé miệng cười:
- Tôi không trả tiền đâu đấy?
- Từ tối nay cho đến sáng ngày mai không cần cô phải trả tiền.
Lâm Phi nói thẳng thắn.
Linda đương nhiên hiểu ý, cười híp mắt, bắt đầu rót rượu đầy miệng.
Chờ một bình rượu lớn vào bụng, người phụ nữ cũng gần như thỏa mãn, Lâm Phi ôm lấy cô, nói với Khương Tiểu Bạch:
- Cậu tự mình chơi nhé, tôi đi đây.
- Thật không trượng nghĩa gì cả, dẫn gái đi rồi, được được, anh mau đi đi, một lát nữa em đến phòng rửa chân tìm.
Khương Tiểu Bạch khoát khoát tay.
Thấy Lâm Phi và Linda rời khỏi, biểu cảm trên gương mặt Khương Tiểu Bạch có chút bi ai, lẩm bẩm:
- Đao ca ơi Đao ca, dùng đêm nay rồi mau chóng quên đi…câu chuyện mỹ nữ và dã thú, chung quy chỉ là đồng thoại thôi…
Từ quán bar đi ra, Lâm Phi dẫn Linda lên xe. Đây là chiếc xe Diệp Tử Huyên cho hắn mượn. Diệp Tử Huyên làm hóa học, không hiểu sao lại nhiều tiền đến mức tùy ý cho hắn mượn cỗ Mercesdes-Benz slk.
Linda liếc nhìn chiếc xe, cười càng quyến rũ:
- Còn là một ông chủ nhỏ cơ à, tối nay hầu hạ tốt có được ban thưởng gì không?
- Vậy phải xem công phu của cô thế nào.
Lâm Phi đẩy người phụ nữ vào ghế phụ.
- Ôi, thật thô lỗ.
Linda cười quyến rũ:
- Nhưng tôi thích.
Lâm Phi cười lạnh, xem ra cô gái này chơi không ít, sờ thịt trên bụng cô hẳn là đã từng sinh con, nhưng có thể đã ly hôn hoặc nguyên nhân gì khác.
Nhưng những thứ này không quan trọng, những năm trong quá khứ, có loại phụ nữ nào mà hắn chưa từng đụng qua, hắn sớm đã quen rồi.
Lâm Phi lái xe lên đường, dự định tìm một khách sạn nào đó qua đêm.
Nhưng chưa đi được bao xa, phía trước đã xuất hiện một đội cảnh sát đang kiểm tra nồng độ cồn trong người người tham gia giao thông.
Trước đó Lâm Phi không có tâm trạng nghĩ cái khác, giờ mới đau đầu, hắn đã quên mất việc ở Hạ Quốc kiểm tra rất nghiêm việc tài xế say rượu lái xe.
Nếu có nội công, hắn có thể thông qua mao mạch huyết quản, bài trừ lượng cồn trong cơ thể, đến lúc đó dù trong xe toàn mùi rượu nhưng cũng không thể đo lường được nồng độ cồn trong người hắn.
Nhưng hiện tại, hắn không thể vì chuyện này mà làm hại cảnh sát giao thông, người ta cũng là muốn tốt cho quần chúng.
Linda ngồi bên cạnh gương mặt tiếc nuối, cũng biết e là tối nay không thể đến khách sạn, nhưng cô ta không có vẻ gì kinh sợ, chỉ ngồi đó ngáp dài.
- Tiên sinh, mời xuất bằng lái xe,
Cảnh sát giao thông chặn xe của Lâm Phi lại, đi tới cúi chào.
Lâm Phi cười khổ:
- Đồng chí, xe này là của bạn tôi, tôi không có bằng lái xe.
- Không bằng lái xe.
Hiển nhiên là cảnh sát không ngờ tới tên này lại thẳng thắn đến vậy:
- Phối hợp với chúng tôi kiểm tra lồng độ cồn trong người đi.
Sắc mặt của cảnh sát giao thông bỗng trở nên nghiêm túc, bảo Lâm Phi thổi hơi vào máy kiểm tra.
Vừa nhìn kết quả đo lường, cảnh sát giao thông không khỏi bật cười, có vẻ cảm thấy người như Lâm Phi quả hiếm thấy:
- Anh không có bằng lái xe, còn uống rượu khi lái, không cần tôi nói anh cũng biết nên đến chỗ nào rồi chứ?
- Tôi biết.
Lâm Phi cười khổ, xem ra lại phải đi chào hỏi cảnh sát Bạch rồi.
Nhưng dù sao hắn cũng không làm chuyện gì, chỉ đáng tiếc bỏ mất đêm nay, bỏ mất sủng vật gợi cảm này.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cả người và xe được đưa về Cục cảnh sát. Mặc dù Linda không lái xe, không phải chịu trách nhiệm pháp luật, nhưng cô vẫn đến Cục, nói là đợi Lâm Phi ra rồi sẽ tiếp tục.
Lâm Phi không khỏi cảm thấy người phụ nữ này rất kỳ quái, sao cô ta biết rất nhanh sau đó hắn có thể ra ngoài.
Sau khi vào Cục cảnh sát, lập tức có người nhận ra hắn. Tên say rượu lái xe này là ai, một vài lão nhân trong cục thật đúng là biết tìm phiền toái, sao lại mang sao tai họa này về?
Rất nhanh, nhân viên cảnh sát Từ Hạo trước kia từng chào hỏi qua hắn đã tiến lên trước, cười hì hì rồi nói:
- Lâm tiên sinh, xin anh chờ một lát, giờ tôi sẽ đi tìm Cục trưởng Bạch, để cô ấy nói với anh.
Đám cảnh sát này không dám dùng biện pháp bình thường để xử lý Lâm Phi, loại người này có mối quan hệ đặc thù, phải dùng biện pháp pháp đặc thù để xử lý.
Về phần người phụ nữ bên cạnh Lâm Phi, họ cũng lười hỏi, tránh gây phiền toái rắc rối.
Linda ngồi bên cạnh Lâm Phi, nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt kỳ quái:
- Anh đẹp trai, xem ra mối quan hệ của anh với cảnh sát rất tốt?
- Cũng tạm, chỉ là tôi biết Cục trưởng của bọn họ.
Lâm Phi nói.
- Ồ? Tôi biết Cục trưởng Cục cảnh sát Lâm An là nữ, không phải anh và cô ta cũng từng ** chứ?
Linda híp mắt, cười như hồ ly.
Lâm Phi mỉm cười:
- Cô ta cũng khá xinh đẹp, có cơ hội tôi cũng muốn thử chút, nhưng tính tình thì không được tốt cho lắm, đầu óc như hòn đá chưa được khai hóa, e là ném lên giường cũng không có hứng thú gì.
Linda cười nói:
- Nói cũng phải, loại phụ nữ này không được người khác thích.
Đang nói chuyện thì Từ Hạo chạy về, cười ha hả:
- Lâm tiên sinh, Cục trưởng Bạch của chúng tôi nói để các anh vào trong, cô ấy sẽ phụ trách vấn đề lần này của anh.
Lâm Phi gật đầu, cũng không để ý tới ánh mắt của người khác, thấy Linda như con mèo nhỏ quấn quít lấy eo của hắn, hắn liền ôm cô ta một cách rất tự nhiên, nghênh ngang bước vào văn phòng của Bạch Hân Nghiên.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, Bạch Hân Nghiên đang nghiên cứu gì đó trên máy tính, có vẻ là video, đoán là có vụ án trọng yếu nào đó.
Trên phương diện công tác mà nói, cô gái này rất tận tâm tận lực, với cấp bậc trong Cục cảnh sát, thực ra cô có thể giao việc cho người dưới làm, không cần phải trực ban muộn như vậy.
Đây cũng là điểm Lâm Phi đánh giá cao cô. Trong xã hội táo bạo này, đặc biệt là nơi ngư long hỗn tạp, người làm việc bằng cái tâm không còn nhiều nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.