Chương 78: Động núi chấn hổ
Hương Tiểu Mạch
22/01/2018
Tổng viện quốc gia 301, phòng săn sóc đặc biệt cấp bậc lãnh đạo, trong tòa nhà trắng chuyên môn. Từ cửa thẳng tiến vào phòng bệnh trên lầu, ba tầng trong ngoài đều có võ cảnh canh gác, người ra vào phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, khử trùng toàn thân, thay quần áo vô khuẩn.
Sở Tuần mang kính mắt màu trà, khẩu trang che mặt, một thân áo khoác màu lam nhạt, đế giày da sải bước trên hành lang bóng loáng sạch sẽ tạo ra chuỗi âm thanh trầm đục. Các góc hành lang đều có người mặc thường phục canh gác, còn là người của các bên bất đồng. Sở Tuần dùng mắt đảo qua liền đại khái phân biệt ra, nhóm người nào là đặc công dưới tay Hạ tổng, nhóm nào là người của cục cảnh vệ Trung ương, nhóm nào ước chừng là thân tín của Hầu gia. Hầu lão gia tử một trận bệnh này, là một hòn đá kích khởi vòng sóng nhỏ, dưới mặt nước an tĩnh có mạch nước ngầm ẩn núp……
Lạch cạch.
Sở Tuần rảo bước tiến vào phòng bệnh, bước chân trấn định thản nhiên.
Người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu. Hầu Tiên Tiến vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở sô pha, sửng sốt một chút, cẩn thận nhìn, mới nhận ra người tới không phải bác sĩ, là Sở Tiểu Nhị. Gọng kính đen trên sống mũi Hầu Tiên Tiến mạnh trầm xuống, chân đang vắt lên nhau lập tức thay đổi tư thế. Sở Tuần lẳng lặng đánh giá đối phương, hai chân ngồi thay đổi đại biểu cho tâm tình khẩn trương, tâm lý phức tạp bất ổn.
Kính mắt khẩu trang của Sở Tuần vừa lúc che dấu toàn bộ biểu tình, gật đầu.
Hầu Tiên Tiến miễn cưỡng cũng gật đầu. Người này ngậm miệng không nói, bí thư bên cạnh hắn là người có nhãn lực, hỏi: “Sở tổng, anh đây là……”
Thanh âm Sở Tuần trầm thấp sau khẩu trang, cười nói: “Tôi vội tới chữa bệnh cho lão gia tử nha.”
Sắc mặt Hầu Tiên Tiến nhất thời xám xịt.
Song phương đều hoài tâm tư, lạnh mắt tương đối. Hầu Tiên Tiến ánh mắt tối tăm, họ Sở này, cậu tới chữa bệnh? Hừ.
Hầu lão gia tử lẳng lặng nằm trên giường bệnh, một đầu tóc bạc, cắm ống mũi, thân thể vô cùng suy nhược, cả người giống như không hề có sinh khí lọt thỏm trên giường. Mặt lão gia tử phủ kín đốm đồi mồi, trông như một thanh gỗ mục quắt queo, miệng cùng cổ họng ngẫu nhiên khép mở, gian nan run run, nhìn ra được người còn đang thở.
Hầu Mãn Sơn mấy năm nay bị xuất huyết não tắc mạch máu, vẫn không tốt lắm, nghe nói trong não còn có một khối u ác tính, tuổi quá lớn cũng không dám mở sọ, hiện tại chỉ hết sức duy trì. Máy dò, máy lọc máu, máy cảm ứng điện từ, các loại thiết bị tiên tiến của Tổng viện chính là dùng để giúp những người già sắp treo thế này kéo dài sinh mệnh, những người thở không nổi đều có thể dùng dụng cụ kích rung kích thích duy trì điện não đồ, duy trì một năm rưỡi cũng không thành vấn đề.
Sở Tuần chậm rãi đến gần giường Hầu lão.
Hầu Tiên Tiến lập tức đứng lên, theo sát phía sau Sở Tuần, sợ Sở Tuần có động tác.
Tay Sở Tuần cắm trong túi áo, không vươn ra, cũng không chạm vào, chỉ nhìn nhìn, trong lòng ước chừng có ý tưởng.
Hầu Tiên Tiến vì sao khẩn trương như thế? Lão gia tử này chính là một báu vật của Hầu gia, bùa hộ mệnh của Hầu gia. Ông còn trên đời một ngày, thế lực che trời của Hầu gia lại còn một ngày; ông nếu ngày nào đó mất đi, công thần năm xưa tranh đấu giành thiên hạ nhập thổ, người đi trà lạnh, bọn ngưu quỷ xà thần nhiều năm nay bị nhà hắn đè đầu, có thể từ bỏ ý đồ sao?
Nội bộ còn có một tầng quan hệ, Hầu Mãn Sơn cùng với kim thượng (1) là lão chiến hữu, cùng là cán bộ hồng quân công nông Trung Quốc Bát Lộ quân, hơn nữa Hầu Mãn Sơn còn là người tiến cử cha kim thượng nhập Đảng. Hầu lão gia tử đối với cha con kim thượng cũng coi như có ơn đề bạt, tư lịch của ông là ở đây, chỉ cần lão gia tử một ngày còn tại, Hầu gia tuyệt đối sẽ không đổ. Sở Tuần so với Hầu Tiên Tiến càng hiểu được điểm này, hiện giờ các chứng cớ đều chỉ ra Hầu gia có dính líu đến giao dịch tình báo cùng hủ bại kinh tế, nhưng chỉ có thể cắn xuống, rất khó lật đổ. Nếu muốn động tiểu nhân, phải chờ ngày nào đó lão đầu duỗi chân, qua đời.
(1) Kim thượng: Vua đang tại vị.
Hôm nay, trong phòng khách bên cạnh phòng bệnh Tiểu Bạch lâu, một nhóm người muôn hình muôn vẻ ngồi đầy một phòng, đều là vội tới “chữa bệnh” cho Hầu lão gia tử.
Sở Tuần vừa đi vào, người trên sô pha đều đứng lên, “Tiểu Tuần! Cậu tới rồi……”
Người tiếp đón cậu tên Trương Văn Hỉ, là một thanh niên đen đen gầy teo, trong mắt lộ ra vẻ sảng khoái thông minh không tầm thường, đi lên phía trước, thân thiết ôm Sở Tuần. Bên cạnh còn có một phụ nữ trung niên, khí chất điềm đạm thanh nhã, tên Tôn Lâm Lâm.
Sở Tuần bế ôm Trương Văn Hỉ, lại khách khí chào hỏi người phụ nữ: “Chị Lâm Lâm.”
Những người này là ai?
Sở Tuần trước đây, từ khi mười hai tuổi, ở Sở nghiên cứu viện quốc phòng khoa công ủy 507 nhận đặc huấn trong phòng khoa học nhân thể. Lúc ấy phía chính phủ lợi dụng dư luận đả kích công năng đặc dị ngụy khoa học trên quy mô lớn, bí mật dùng một khoản kinh phí lớn nghiên cứu khoa học, tiêu phí hai mươi năm, nghiên cứu, tài bồi một nhóm người “công năng” có năng lực thiên phú. Trong đó còn có Tôn Lâm Lâm này, có Sở Tuần, còn có cháu trai của “Trương Thần đao”, cậu nhóc này tên Trương Văn Hỉ. Năm đó, bọn họ đều là “Tiểu quỷ đầu” dưỡng ra từ một phòng thí nghiệm, rất quen thuộc nhau, đều xem như kỳ nhân dị sĩ khác với người thường tồn tại trong quốc gia này.
Hầu gia địa vị cao, Hầu Tiên Tiến đệ yêu cầu lên trên, đặc biệt đem những người này từ khắp nơi trên cả nước “mời” lại đây, thương thảo phương án trị bệnh cứu người.
Hầu Tiên Tiến điểm danh muốn “Trương Thần đao” cùng Tôn Lâm Lâm, cũng không điểm Sở Tuần. Sở công tử là người “trước giờ đều không mời”, Hầu gia trốn cậu còn không kịp, nào dám mời cậu “chữa bệnh”, chữa sống hay chữa chết đây?
Sở Tuần không chút khách khí, cởi giày, ngồi xếp bằng trên sô pha, kề vai với Trương Văn Hỉ. Cậu lấy ra hai que kẹo, hai người mỗi người một que, cười hì hì, dẫn tới người cả phòng ghé mắt. Cậu mấy năm cùng Nhị Võ tách ra, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè vượt qua ba tháng khó qua nhất trong thực nghiệm, anh em tốt nhất chính là Trương Văn Hỉ, hiểu nhau rành rẽ, thường chụm vào thì thầm với nhau. Song phương có khoảng năm sáu năm không liên hệ, giờ gặp lại cũng không ảnh hưởng đến tình bạn sâu sắc thời thiếu niên.
Hầu Tiên Tiến bình thản khụ một tiếng, đem lực chú ý của mọi người nhập chính đề: “Gia phụ bệnh nặng, u não không thể trì hoãn, lần này mời các vị đến Bắc Kinh vất vả một chuyến, nhất định hỗ trợ chữa trị, lấy khối u ra.”
Mọi người một mảnh lặng im. Trương Văn Hỉ khẽ nheo cặp mắt nhỏ: “Lão gia tử nhà Ngài bệnh này, tôi xem qua, khối u còn là dị dạng, một chuỗi dài như chùm nho, quấn xung quanh các dây thần kinh và mạch máu, da đầu cũng đỉnh ra hình. Người bình thường chưa từng thấy bị loại u này, người nhà ngài lớn lên thế nào vậy?”
Trương Văn Hỉ nói chuyện không ngần ngại, Hầu Tiên Tiến cố nén, ăn nói khép nép hỏi: “Không thể chữa sao? Thuật mở sọ của lão Trương gia các cậu, u não thời kỳ cuối cũng không thể trị lành sao?”
Trương Văn Hỉ ngậm kẹo, trào phúng nói: “Đó là người ta vận khí tốt, tổ tiên cũng tích đức, mệnh chưa tuyệt. Ngã (2) cũng không phải ai cũng chữa khỏi.”
(2) Ngã: đọc trại đi của ‘ngộ’, nghĩa là tôi.
Tôn Lâm Lâm vừa thấy Văn Hỉ như vậy, vội vàng hòa giải: “Lão gia tử tuổi lớn, u là ác tính, thời kỳ cuối, không bằng tĩnh dưỡng duy trì.”
Hầu Tiên Tiến mặt mày bình tĩnh. Hắn cũng biết, lão cha hắn đến tuổi này, sống một ngày lại ít một ngày, nhưng dựa vào dụng cụ miễn cưỡng duy trì như vậy, nhiều lắm kéo thêm được nửa năm, rút ống ra là chuyện sớm muộn. Hắn trăm phương nghìn kế chữa bệnh cho cha, cũng không phải là hắn có bao nhiêu hiếu thuận, mà là giờ phút này, con đường phía trước của cả nhà hắn khó dò, nguy cơ tứ phía, lão gia tử nhà hắn chết không được, không thể chết!
Hầu Tiên Tiến chuyển hướng Sở Tuần, ánh mắt xoáy vào, khẩu khí vẫn là thương lượng: “Tiểu Nhị, tay cậu có công phu, cậu có thể diệt nhóm tế bào ung thư. Trương Văn Hỉ mở sọ, cậu lấy u, cứu lão gia tử nhà tôi một mạng, có được hay không?”
Sở Tuần biểu tình đơn thuần vô tội: “Việc này thế nhưng trách nhiệm trọng đại. Tôi tay vụng, tay không chắc, vạn nhất khối u không tiêu diệt, tôi một tia phóng xạ, trực tiếp hủy cả bộ não của ông Hầu, vậy phải làm sao đây?”
Trương Văn Hỉ “phụt” một tiếng, cười đến phun nước miếng.
Sắc mặt Hầu Tiên Tiến trắng bệch, tức giận đến nói không nên lời.
Hầu Tiên Tiến nói: “Văn Hỉ, quốc gia nhiều năm nay, đối đãi nhà cậu không tệ, ông nội cậu năm đó……”
Khóe miệng Trương Văn Hỉ nhướn lên: “Rồi, không phải là mở sọ sao, ngã mở mấy chục cái sọ rồi, ngã có thể làm cho ông. Nhà các người đưa năm nghìn vạn đi.”
Hầu Tiên Tiến mặt mày biến sắc: “…… Cậu có nói giỡn không vậy?”
Trương Văn Hỉ cười lạnh: “Nhà ông trả không nổi? Mặt trên mọi người đều biết quy củ trị bệnh cứu người của lão Trương nhà yêm, ông có bao nhiêu tiền, ra bấy nhiêu, ông nói ngã muốn nhiều sao?”
Sở Tuần khẽ lộ ra một tia cười.
Hầu Tiên Tiến không nói gì phản bác, ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói: “Văn Hỉ, có chuyện từ từ bàn…… Hai ngàn vạn.”
Mí mắt Trương Văn Hỉ cũng không chớp: “Hai ngàn vạn à, chỉ đủ ngã mở đỉnh đầu cha ông ra, rồi mặc kệ khép lại cho ông ấy, cứ phơi đó.”
Lúc này không chỉ Sở Tuần phụt ra, vai run rẩy, nữ sĩ đoan trang ngồi đó cũng nhịn không được che miệng, cố nén cười.
Trương Văn Hỉ tiểu tử này, dám trâu bò như vậy?
Lão Trương gia “Trương Thần đao” này, cũng thật không phải người bình thường, là nhân vật cấp quốc bảo. Gặp thủ trưởng lớn cỡ nào, Trương Văn Hỉ cũng là khẩu khí này, người khác còn không dám động nhà cậu ta, đều phải tới cửa cầu bọn họ, nên mới trâu bò như vậy. Trương gia quanh năm ẩn cư ở Thiểm Tây Bửu Kê, tổ truyền một tay thần đao, mổ không gây tê, không cần đèn mổ, mở hộp sọ, động đao xong, lại khép lại kín kẽ cho anh, trong vài phút khỏi hẳn, một giọt máu dư thừa cũng không chảy, không có chút đau khổ, có thể làm người ta bề ngoài nhìn không ra miệng vết thương ở đâu, so với dùng kính hiển vi giải phẫu còn khéo léo hơn. Hơn nữa, Trương gia chữa bệnh có một tộc quy, phí khám chữa bệnh là xem người. Đối với người nghèo, người không có tiền, cậu nguyện ý chữa miễn phí, một đồng cũng không thu; nhưng đối với quan lại hồng quý, kẻ có tiền, nhà anh có bao nhiêu của cải, tôi muốn bao nhiêu anh phải đưa bấy nhiêu, anh không thể đưa tôi ít hơn, ít hơn tôi cũng không quản anh chết sống.
Trương Văn Hỉ tiểu tử này, hiển nhiên cùng Sở Tuần là một lòng, cũng không phải người tốt lành gì. Hôm nay họ Hầu mặc dù dám lấy ra năm nghìn vạn cho Trương Văn Hỉ, lão gia tử nhà hắn tám phần cũng phải nhượng người chữa chết.
Sở Tuần cùng Trương gia tiểu tử nói nói cười cười: “Văn Hỉ nhi, cậu vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dạng xấu xa trước kia.”
Trương Văn Hỉ bĩu môi: “Ngã cứ chờ xem mà không thấy. Ông nội cậu khi nào phải mở hộp sọ, ngã tự mình tới cửa, trị không cho ông.”
Sở Tuần mắng: “Cút đi, ông nội tôi thân thể rắn chắc cường tráng, kiên quyết không cần gặp cậu!”
Sở Tuần duỗi tay kéo mặt cậu ta. Hai người thực tốt.
Hầu Tiên Tiến buông chén trà, thân thể đột nhiên khuynh về phía trước, tới gần Sở Tuần. Sở Tuần giương mắt, hai người ánh mắt nghiêm nghị tương đối.
Hầu Tiên Tiến mặt không đổi sắc, đột nhiên mở miệng: “Tiểu Nhị, Hoắc gia, đã trở lại à?”
Sở Tuần: “A?”
Hầu Tiên Tiến thong thả nói, ẩn dấu mũi nhọn: “Tiểu tử Hoắc gia, gần đây ở bên cạnh cậu nhỉ. Trong hồ sơ ngành các cậu, không có người này?”
Sở Tuần: “……”
Hầu Tiên Tiến trầm giọng ép hỏi: “U rốt cuộc có thể trị hay không?”
Trầm mặc một lúc, Sở Tuần lạnh lùng: “Tôi thử xem.”
Trương Văn Hỉ không biết họ Hoắc chính là ai, quan tâm nắm lấy tay Sở Tuần: không có việc gì chứ?
Sở Tuần phản thủ vỗ vỗ mu bàn tay Trương Văn Hỉ, ánh mắt ý bảo: yên tâm, không có việc gì, Nhị gia còn bao được.
Sở Tuần khẽ cắn khóe miệng, hiện ra dấu răng, trong con ngươi màu nâu tản ra một tia hàn khí.
……
Sở Tuần cũng không thể ngay tại chỗ trở mặt với họ Hầu. Mặc dù có tuyến người Jimmy kia cung cấp manh mối, cho dù có biện pháp cậy miệng Hoắc Hoan Hoan, cậu cũng không tìm được chứng cớ trực tiếp chứng minh Hầu gia bán đứng cơ mật quân đội, mưu hại đặc công Tổng tham. Tương lai mặc dù tìm được chứng cứ rõ ràng, quốc gia này mạng người có giá cả thế nào, mấy mạng người bên dưới chỉ sợ không chống lại nổi lão Hầu gia thân là người có công lớn khai quốc, cái ô trên đỉnh đầu to lắm.
Hôm đó, Sở Tuần ở trong phòng bệnh Hầu lão gia tử cả ngày.
Trong phòng thực im lặng, gian ngoài còn đứng một đám cảnh vệ của Hầu gia, bảo hộ Hầu lão gia tử an toàn. Có hai mật công Tổng tham khác, một tấc cũng không rời, bảo đảm Sở Tuần an toàn.
Bên cạnh giường bệnh Hầu Mãn Sơn đặt thêm một cái giường, hai giường song song. Sở Tuần nằm bên cạnh người bệnh, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi từ từ dọc theo trán, mi tâm chảy xuôi xuống, thoạt nhìn thập phần mệt nhọc. Đầu ngón tay cậu khẽ run, trên máy kiểm tra đo lường biểu hiện sóng từ trường của cậu và điện não đồ của Hầu lão gia tử chậm rãi trùng hợp, biên độ sóng điện có xu hướng nhất trí.
Sở Tuần đột nhiên mở mắt ra, đau đớn thở dốc, đôi môi khô nẻ: “Không được……”
Hầu Tiên Tiến khuynh người về phía trước: “Sao lại không được? Không phải mới vừa rất thành công sao?”
Sở Tuần: “Thành công cái rắm ấy, tôi còn chưa đụng cái nhọt kia đâu.” Nguồn:
Hầu Tiên Tiến: “Là sao?”
Sở Tuần suy yếu nói: “Ông Hầu tuổi lớn, xương cốt yếu ớt, tôi thật không dám đụng. Làm không tốt, vài giây có thể khiến bộ não thậm chí cả xương sọ của ông đều hỏa táng……”
Hầu Tiên Tiến cắn răng nói: “Cậu cứ thử xem xem?”
Sở Tuần hỏi lại: “Vạn nhất thử thất bại, đầu óc cháy rụi thì sao?”
Hầu Tiên Tiến: “……”
Nhân trung Sở Tuần tích mồ hôi, chậm rãi nói: “Não người kết cấu phức tạp, mỗi người đều bất đồng hình dạng. Tôi phải ngẫm lại biện pháp…… Hầu Đại Đại, lẽ thường thì đó là cha ruột ông, hình thái xương cốt của ông, với cha ruột ông hẳn là không khác mấy đi?”
Hầu Tiên Tiến cảnh giác: “Cậu có ý gì?”
Biểu tình Sở Tuần còn thực nghiêm túc: “Khối u rất dị dạng, đan thành một xâu với thần kinh não, hoàn toàn biến thành ung thư rồi. Tôi cần dùng cấu trúc đầu của ông ở trên tay tôi làm một bộ nhớ mô hình, hình dạng vị trí lập thể của khối u, nghiên cứu làm thế nào diệt thứ kia.”
Hầu Tiên Tiến không thể tưởng tượng nổi: “Cậu trực tiếp dùng CT cắt lớp không được sao?”
Sở Tuần khinh thường nói: “Tôi chính là CT, ông tin dụng cụ, còn dùng tôi để làm gì?”
Hầu Tiên Tiến ẩn giấu thanh sắc, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Tuần, cao thấp đánh giá. Sở Tiểu Nhị thoạt nhìn thập phần suy yếu, không giống như đang đùa giỡn hắn……
Hầu Tiên Tiến nhích người qua, khàn giọng hỏi: “Tiểu Nhị, cậu sẽ không bỗng chốc trượt tay, đốt trụi não lão tử đi?”
Sở Tuần thở ra một hơi: “Sao có thể, Hầu Đại Đại, tôi còn có thể làm bừa sao? Ông sợ cái gì?”
Hầu Tiên Tiến lạnh lùng cắn răng, cũng phải, rõ như ban ngày, nhiều người nhìn như vậy, lão tử sợ cậu cái gì?
Sở Tuần khi tiến vào trạng thái thân thể thực mềm, đứng cũng đứng không nổi, được người ôm ngang từ trên giường xuống dưới, ngồi trên ghế giống một vũng nước mềm.
Sở Tuần vươn hai tay, đầu ngón tay ướt át.
Hầu Tiên Tiến an vị trước người cậu, cũng thực khẩn trương, sợ Sở Tiểu Nhị xài ám chiêu.
Sở Tuần cũng không tính xằng bậy. Cậu dùng bàn tay nhẹ nhàng ôm đầu họ Hầu, thật cẩn thận, tựa như nâng một quả bóng. Hầu Tiên Tiến đầu đã hói, cùng với thời trẻ không cách nào so, sau đầu chỉ còn lại một vòng tóc muối tiêu, thật đúng là giống một con “chim hói”…… Đáy mắt Sở Tuần hiện lên một tia quang mang người bên ngoài không thể phát hiện, nhắm mắt lại, vân tay mẫn cảm nơi bụng ngón tay ấn vào da đầu đối phương, âm thầm phác họa hình dạng hoàn chỉnh bên trong đầu của hắn.
Mày Sở Tuần thống khổ nhíu lại, thực dụng công. Trên tay cậu vân tay rối rắm, mặt trên trải rộng tế bào bộ nhớ, có thể đem kết cấu xương cốt phân giải thành ngàn ngàn vạn vạn điểm nhỏ, năng lượng bộ nhớ truyền vào máy tính chuyên môn, tính toán ra hình ảnh ba chiều tinh vi nhất.
Đây là đầu Hầu Tiên Tiến.
Này rõ ràng cũng là đầu con chim hói kia.
Hầu thị quyền cao chức trọng, ngày thường khó gặp, gia đình song phương lại vốn có hiềm khích, cẩn thận đề phòng nhau, nếu không phải lần “chữa bệnh” cơ hội ngàn năm một thuở này, Sở Tuần căn bản rất khó tiếp cận đối phương, sờ không tới. Trong tay cậu nắm giữ bằng chứng xác thực tối hữu lực duy nhất, chính là tấm ảnh chụp mơ hồ trong tập hồ sơ văn kiện mật kia, một bóng dáng người đàn ông mơ hồ. Cậu hôm nay cố ý đến đây một chuyến, lao lực tâm cơ tìm kiếm cơ hội, chính là muốn bắt được chứng cứ rõ ràng.
Xúc giác mẫn cảm như đang thiêu đốt đầu ngón tay cậu. Hình ảnh ngón tay mô tả cùng hình ảnh ảnh chụp lưu trong trí nhớ chậm rãi trùng hợp, một chút cũng không lệch. Cho dù trải qua hai mươi năm thay đổi, vẻ ngoài người ta sẽ biến, tóc sẽ rụng sạch, làn da trồi lên nếp nhăn, thanh âm dần già nua khàn khàn, nhưng hình dạng xoang đầu xương cốt của người trưởng thành dĩ nhiên định hình, là người là yêu nháy mắt đánh về nguyên hình.
Sở Tuần nở nụ cười.
“Ha ha.”
Sở Tuần ngả ra ghế dựa, thập phần suy yếu, đáy mắt lại lóe lên quang mang khiếp người, đầu vai phiêu ra một tầng khí trắng nhàn nhạt.
Hầu Tiên Tiến xoay lại, cảnh giác quan sát: “Tiểu Nhị, vừa cười cái gì vậy?”
Sở Tuần cười ha hả: “Hầu Đại Đại, đầu ngài thật tròn a.”
Hầu Tiên Tiến: “……”
Sở Tuần cười đến quỷ dị: “Ngài nhiều năm nay không đổi nhãn hiệu mắt kính, thích dùng gọng kính màu đen nhập khẩu từ Nhật.”
Hầu Tiên Tiến: “Cậu muốn nói cái gì?”
Thanh âm Sở Tuần nhẹ như lông chim lướt qua làn da, quẹt vào chỗ ngứa nhất yếu hại nhất của đối phương: “Một ngày mùa xuân tháng ba hai mươi năm trước, Hầu Đại Đại, ngài còn nhớ ngài ở đâu không?”
Hầu Tiên Tiến cố nghĩ, những ngày ấy, mình ngày đó ở đâu?
Môi Sở Tuần cong thành độ cung cổ quái: “Ông ngày đó ở Hồng Kông, ngồi trong một chiếc Mercedes-Benz màu đen có rèm che, tây trang đen, đeo kính mắt giống vầy. Cửa xe mở ra, ông vừa ngẩng đầu, có người ở sau lưng ông, chụp cho ông một tấm. Hầu Đại Đại, ông muốn nhìn một chút không?”
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, nghe được cả tiếng lồng ngực yếu ớt thở dốc cùng mí mắt run run.
Hai mắt Hầu Tiên Tiến dường như bị Sở Tuần dùng hai cái dùi chọc vào, chợt co rút chặt lại thành lỗ kim, phát ra tia sáng ngượng nghịu, khóe miệng co rút.
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Tiểu Nhị trông như vô cùng suy yếu trước mắt, tựa như nhìn chằm chằm một con rắn hổ mang lẳng lặng phun lưỡi về phía hắn. Con rắn xinh đẹp này, cả người phủ đầy vảy sáng lấp lánh mê người, nhưng lại kịch độc vô cùng…… Từ trên đỉnh đầu nhẵn bóng của hắn đổ mồ hôi lạnh. Bằng đấy tuổi, tà tính gì còn chưa thấy qua, hắn đời này lần đầu tiên, sợ hãi một người như thế.
Sở Tuần mang kính mắt màu trà, khẩu trang che mặt, một thân áo khoác màu lam nhạt, đế giày da sải bước trên hành lang bóng loáng sạch sẽ tạo ra chuỗi âm thanh trầm đục. Các góc hành lang đều có người mặc thường phục canh gác, còn là người của các bên bất đồng. Sở Tuần dùng mắt đảo qua liền đại khái phân biệt ra, nhóm người nào là đặc công dưới tay Hạ tổng, nhóm nào là người của cục cảnh vệ Trung ương, nhóm nào ước chừng là thân tín của Hầu gia. Hầu lão gia tử một trận bệnh này, là một hòn đá kích khởi vòng sóng nhỏ, dưới mặt nước an tĩnh có mạch nước ngầm ẩn núp……
Lạch cạch.
Sở Tuần rảo bước tiến vào phòng bệnh, bước chân trấn định thản nhiên.
Người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu. Hầu Tiên Tiến vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở sô pha, sửng sốt một chút, cẩn thận nhìn, mới nhận ra người tới không phải bác sĩ, là Sở Tiểu Nhị. Gọng kính đen trên sống mũi Hầu Tiên Tiến mạnh trầm xuống, chân đang vắt lên nhau lập tức thay đổi tư thế. Sở Tuần lẳng lặng đánh giá đối phương, hai chân ngồi thay đổi đại biểu cho tâm tình khẩn trương, tâm lý phức tạp bất ổn.
Kính mắt khẩu trang của Sở Tuần vừa lúc che dấu toàn bộ biểu tình, gật đầu.
Hầu Tiên Tiến miễn cưỡng cũng gật đầu. Người này ngậm miệng không nói, bí thư bên cạnh hắn là người có nhãn lực, hỏi: “Sở tổng, anh đây là……”
Thanh âm Sở Tuần trầm thấp sau khẩu trang, cười nói: “Tôi vội tới chữa bệnh cho lão gia tử nha.”
Sắc mặt Hầu Tiên Tiến nhất thời xám xịt.
Song phương đều hoài tâm tư, lạnh mắt tương đối. Hầu Tiên Tiến ánh mắt tối tăm, họ Sở này, cậu tới chữa bệnh? Hừ.
Hầu lão gia tử lẳng lặng nằm trên giường bệnh, một đầu tóc bạc, cắm ống mũi, thân thể vô cùng suy nhược, cả người giống như không hề có sinh khí lọt thỏm trên giường. Mặt lão gia tử phủ kín đốm đồi mồi, trông như một thanh gỗ mục quắt queo, miệng cùng cổ họng ngẫu nhiên khép mở, gian nan run run, nhìn ra được người còn đang thở.
Hầu Mãn Sơn mấy năm nay bị xuất huyết não tắc mạch máu, vẫn không tốt lắm, nghe nói trong não còn có một khối u ác tính, tuổi quá lớn cũng không dám mở sọ, hiện tại chỉ hết sức duy trì. Máy dò, máy lọc máu, máy cảm ứng điện từ, các loại thiết bị tiên tiến của Tổng viện chính là dùng để giúp những người già sắp treo thế này kéo dài sinh mệnh, những người thở không nổi đều có thể dùng dụng cụ kích rung kích thích duy trì điện não đồ, duy trì một năm rưỡi cũng không thành vấn đề.
Sở Tuần chậm rãi đến gần giường Hầu lão.
Hầu Tiên Tiến lập tức đứng lên, theo sát phía sau Sở Tuần, sợ Sở Tuần có động tác.
Tay Sở Tuần cắm trong túi áo, không vươn ra, cũng không chạm vào, chỉ nhìn nhìn, trong lòng ước chừng có ý tưởng.
Hầu Tiên Tiến vì sao khẩn trương như thế? Lão gia tử này chính là một báu vật của Hầu gia, bùa hộ mệnh của Hầu gia. Ông còn trên đời một ngày, thế lực che trời của Hầu gia lại còn một ngày; ông nếu ngày nào đó mất đi, công thần năm xưa tranh đấu giành thiên hạ nhập thổ, người đi trà lạnh, bọn ngưu quỷ xà thần nhiều năm nay bị nhà hắn đè đầu, có thể từ bỏ ý đồ sao?
Nội bộ còn có một tầng quan hệ, Hầu Mãn Sơn cùng với kim thượng (1) là lão chiến hữu, cùng là cán bộ hồng quân công nông Trung Quốc Bát Lộ quân, hơn nữa Hầu Mãn Sơn còn là người tiến cử cha kim thượng nhập Đảng. Hầu lão gia tử đối với cha con kim thượng cũng coi như có ơn đề bạt, tư lịch của ông là ở đây, chỉ cần lão gia tử một ngày còn tại, Hầu gia tuyệt đối sẽ không đổ. Sở Tuần so với Hầu Tiên Tiến càng hiểu được điểm này, hiện giờ các chứng cớ đều chỉ ra Hầu gia có dính líu đến giao dịch tình báo cùng hủ bại kinh tế, nhưng chỉ có thể cắn xuống, rất khó lật đổ. Nếu muốn động tiểu nhân, phải chờ ngày nào đó lão đầu duỗi chân, qua đời.
(1) Kim thượng: Vua đang tại vị.
Hôm nay, trong phòng khách bên cạnh phòng bệnh Tiểu Bạch lâu, một nhóm người muôn hình muôn vẻ ngồi đầy một phòng, đều là vội tới “chữa bệnh” cho Hầu lão gia tử.
Sở Tuần vừa đi vào, người trên sô pha đều đứng lên, “Tiểu Tuần! Cậu tới rồi……”
Người tiếp đón cậu tên Trương Văn Hỉ, là một thanh niên đen đen gầy teo, trong mắt lộ ra vẻ sảng khoái thông minh không tầm thường, đi lên phía trước, thân thiết ôm Sở Tuần. Bên cạnh còn có một phụ nữ trung niên, khí chất điềm đạm thanh nhã, tên Tôn Lâm Lâm.
Sở Tuần bế ôm Trương Văn Hỉ, lại khách khí chào hỏi người phụ nữ: “Chị Lâm Lâm.”
Những người này là ai?
Sở Tuần trước đây, từ khi mười hai tuổi, ở Sở nghiên cứu viện quốc phòng khoa công ủy 507 nhận đặc huấn trong phòng khoa học nhân thể. Lúc ấy phía chính phủ lợi dụng dư luận đả kích công năng đặc dị ngụy khoa học trên quy mô lớn, bí mật dùng một khoản kinh phí lớn nghiên cứu khoa học, tiêu phí hai mươi năm, nghiên cứu, tài bồi một nhóm người “công năng” có năng lực thiên phú. Trong đó còn có Tôn Lâm Lâm này, có Sở Tuần, còn có cháu trai của “Trương Thần đao”, cậu nhóc này tên Trương Văn Hỉ. Năm đó, bọn họ đều là “Tiểu quỷ đầu” dưỡng ra từ một phòng thí nghiệm, rất quen thuộc nhau, đều xem như kỳ nhân dị sĩ khác với người thường tồn tại trong quốc gia này.
Hầu gia địa vị cao, Hầu Tiên Tiến đệ yêu cầu lên trên, đặc biệt đem những người này từ khắp nơi trên cả nước “mời” lại đây, thương thảo phương án trị bệnh cứu người.
Hầu Tiên Tiến điểm danh muốn “Trương Thần đao” cùng Tôn Lâm Lâm, cũng không điểm Sở Tuần. Sở công tử là người “trước giờ đều không mời”, Hầu gia trốn cậu còn không kịp, nào dám mời cậu “chữa bệnh”, chữa sống hay chữa chết đây?
Sở Tuần không chút khách khí, cởi giày, ngồi xếp bằng trên sô pha, kề vai với Trương Văn Hỉ. Cậu lấy ra hai que kẹo, hai người mỗi người một que, cười hì hì, dẫn tới người cả phòng ghé mắt. Cậu mấy năm cùng Nhị Võ tách ra, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè vượt qua ba tháng khó qua nhất trong thực nghiệm, anh em tốt nhất chính là Trương Văn Hỉ, hiểu nhau rành rẽ, thường chụm vào thì thầm với nhau. Song phương có khoảng năm sáu năm không liên hệ, giờ gặp lại cũng không ảnh hưởng đến tình bạn sâu sắc thời thiếu niên.
Hầu Tiên Tiến bình thản khụ một tiếng, đem lực chú ý của mọi người nhập chính đề: “Gia phụ bệnh nặng, u não không thể trì hoãn, lần này mời các vị đến Bắc Kinh vất vả một chuyến, nhất định hỗ trợ chữa trị, lấy khối u ra.”
Mọi người một mảnh lặng im. Trương Văn Hỉ khẽ nheo cặp mắt nhỏ: “Lão gia tử nhà Ngài bệnh này, tôi xem qua, khối u còn là dị dạng, một chuỗi dài như chùm nho, quấn xung quanh các dây thần kinh và mạch máu, da đầu cũng đỉnh ra hình. Người bình thường chưa từng thấy bị loại u này, người nhà ngài lớn lên thế nào vậy?”
Trương Văn Hỉ nói chuyện không ngần ngại, Hầu Tiên Tiến cố nén, ăn nói khép nép hỏi: “Không thể chữa sao? Thuật mở sọ của lão Trương gia các cậu, u não thời kỳ cuối cũng không thể trị lành sao?”
Trương Văn Hỉ ngậm kẹo, trào phúng nói: “Đó là người ta vận khí tốt, tổ tiên cũng tích đức, mệnh chưa tuyệt. Ngã (2) cũng không phải ai cũng chữa khỏi.”
(2) Ngã: đọc trại đi của ‘ngộ’, nghĩa là tôi.
Tôn Lâm Lâm vừa thấy Văn Hỉ như vậy, vội vàng hòa giải: “Lão gia tử tuổi lớn, u là ác tính, thời kỳ cuối, không bằng tĩnh dưỡng duy trì.”
Hầu Tiên Tiến mặt mày bình tĩnh. Hắn cũng biết, lão cha hắn đến tuổi này, sống một ngày lại ít một ngày, nhưng dựa vào dụng cụ miễn cưỡng duy trì như vậy, nhiều lắm kéo thêm được nửa năm, rút ống ra là chuyện sớm muộn. Hắn trăm phương nghìn kế chữa bệnh cho cha, cũng không phải là hắn có bao nhiêu hiếu thuận, mà là giờ phút này, con đường phía trước của cả nhà hắn khó dò, nguy cơ tứ phía, lão gia tử nhà hắn chết không được, không thể chết!
Hầu Tiên Tiến chuyển hướng Sở Tuần, ánh mắt xoáy vào, khẩu khí vẫn là thương lượng: “Tiểu Nhị, tay cậu có công phu, cậu có thể diệt nhóm tế bào ung thư. Trương Văn Hỉ mở sọ, cậu lấy u, cứu lão gia tử nhà tôi một mạng, có được hay không?”
Sở Tuần biểu tình đơn thuần vô tội: “Việc này thế nhưng trách nhiệm trọng đại. Tôi tay vụng, tay không chắc, vạn nhất khối u không tiêu diệt, tôi một tia phóng xạ, trực tiếp hủy cả bộ não của ông Hầu, vậy phải làm sao đây?”
Trương Văn Hỉ “phụt” một tiếng, cười đến phun nước miếng.
Sắc mặt Hầu Tiên Tiến trắng bệch, tức giận đến nói không nên lời.
Hầu Tiên Tiến nói: “Văn Hỉ, quốc gia nhiều năm nay, đối đãi nhà cậu không tệ, ông nội cậu năm đó……”
Khóe miệng Trương Văn Hỉ nhướn lên: “Rồi, không phải là mở sọ sao, ngã mở mấy chục cái sọ rồi, ngã có thể làm cho ông. Nhà các người đưa năm nghìn vạn đi.”
Hầu Tiên Tiến mặt mày biến sắc: “…… Cậu có nói giỡn không vậy?”
Trương Văn Hỉ cười lạnh: “Nhà ông trả không nổi? Mặt trên mọi người đều biết quy củ trị bệnh cứu người của lão Trương nhà yêm, ông có bao nhiêu tiền, ra bấy nhiêu, ông nói ngã muốn nhiều sao?”
Sở Tuần khẽ lộ ra một tia cười.
Hầu Tiên Tiến không nói gì phản bác, ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói: “Văn Hỉ, có chuyện từ từ bàn…… Hai ngàn vạn.”
Mí mắt Trương Văn Hỉ cũng không chớp: “Hai ngàn vạn à, chỉ đủ ngã mở đỉnh đầu cha ông ra, rồi mặc kệ khép lại cho ông ấy, cứ phơi đó.”
Lúc này không chỉ Sở Tuần phụt ra, vai run rẩy, nữ sĩ đoan trang ngồi đó cũng nhịn không được che miệng, cố nén cười.
Trương Văn Hỉ tiểu tử này, dám trâu bò như vậy?
Lão Trương gia “Trương Thần đao” này, cũng thật không phải người bình thường, là nhân vật cấp quốc bảo. Gặp thủ trưởng lớn cỡ nào, Trương Văn Hỉ cũng là khẩu khí này, người khác còn không dám động nhà cậu ta, đều phải tới cửa cầu bọn họ, nên mới trâu bò như vậy. Trương gia quanh năm ẩn cư ở Thiểm Tây Bửu Kê, tổ truyền một tay thần đao, mổ không gây tê, không cần đèn mổ, mở hộp sọ, động đao xong, lại khép lại kín kẽ cho anh, trong vài phút khỏi hẳn, một giọt máu dư thừa cũng không chảy, không có chút đau khổ, có thể làm người ta bề ngoài nhìn không ra miệng vết thương ở đâu, so với dùng kính hiển vi giải phẫu còn khéo léo hơn. Hơn nữa, Trương gia chữa bệnh có một tộc quy, phí khám chữa bệnh là xem người. Đối với người nghèo, người không có tiền, cậu nguyện ý chữa miễn phí, một đồng cũng không thu; nhưng đối với quan lại hồng quý, kẻ có tiền, nhà anh có bao nhiêu của cải, tôi muốn bao nhiêu anh phải đưa bấy nhiêu, anh không thể đưa tôi ít hơn, ít hơn tôi cũng không quản anh chết sống.
Trương Văn Hỉ tiểu tử này, hiển nhiên cùng Sở Tuần là một lòng, cũng không phải người tốt lành gì. Hôm nay họ Hầu mặc dù dám lấy ra năm nghìn vạn cho Trương Văn Hỉ, lão gia tử nhà hắn tám phần cũng phải nhượng người chữa chết.
Sở Tuần cùng Trương gia tiểu tử nói nói cười cười: “Văn Hỉ nhi, cậu vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dạng xấu xa trước kia.”
Trương Văn Hỉ bĩu môi: “Ngã cứ chờ xem mà không thấy. Ông nội cậu khi nào phải mở hộp sọ, ngã tự mình tới cửa, trị không cho ông.”
Sở Tuần mắng: “Cút đi, ông nội tôi thân thể rắn chắc cường tráng, kiên quyết không cần gặp cậu!”
Sở Tuần duỗi tay kéo mặt cậu ta. Hai người thực tốt.
Hầu Tiên Tiến buông chén trà, thân thể đột nhiên khuynh về phía trước, tới gần Sở Tuần. Sở Tuần giương mắt, hai người ánh mắt nghiêm nghị tương đối.
Hầu Tiên Tiến mặt không đổi sắc, đột nhiên mở miệng: “Tiểu Nhị, Hoắc gia, đã trở lại à?”
Sở Tuần: “A?”
Hầu Tiên Tiến thong thả nói, ẩn dấu mũi nhọn: “Tiểu tử Hoắc gia, gần đây ở bên cạnh cậu nhỉ. Trong hồ sơ ngành các cậu, không có người này?”
Sở Tuần: “……”
Hầu Tiên Tiến trầm giọng ép hỏi: “U rốt cuộc có thể trị hay không?”
Trầm mặc một lúc, Sở Tuần lạnh lùng: “Tôi thử xem.”
Trương Văn Hỉ không biết họ Hoắc chính là ai, quan tâm nắm lấy tay Sở Tuần: không có việc gì chứ?
Sở Tuần phản thủ vỗ vỗ mu bàn tay Trương Văn Hỉ, ánh mắt ý bảo: yên tâm, không có việc gì, Nhị gia còn bao được.
Sở Tuần khẽ cắn khóe miệng, hiện ra dấu răng, trong con ngươi màu nâu tản ra một tia hàn khí.
……
Sở Tuần cũng không thể ngay tại chỗ trở mặt với họ Hầu. Mặc dù có tuyến người Jimmy kia cung cấp manh mối, cho dù có biện pháp cậy miệng Hoắc Hoan Hoan, cậu cũng không tìm được chứng cớ trực tiếp chứng minh Hầu gia bán đứng cơ mật quân đội, mưu hại đặc công Tổng tham. Tương lai mặc dù tìm được chứng cứ rõ ràng, quốc gia này mạng người có giá cả thế nào, mấy mạng người bên dưới chỉ sợ không chống lại nổi lão Hầu gia thân là người có công lớn khai quốc, cái ô trên đỉnh đầu to lắm.
Hôm đó, Sở Tuần ở trong phòng bệnh Hầu lão gia tử cả ngày.
Trong phòng thực im lặng, gian ngoài còn đứng một đám cảnh vệ của Hầu gia, bảo hộ Hầu lão gia tử an toàn. Có hai mật công Tổng tham khác, một tấc cũng không rời, bảo đảm Sở Tuần an toàn.
Bên cạnh giường bệnh Hầu Mãn Sơn đặt thêm một cái giường, hai giường song song. Sở Tuần nằm bên cạnh người bệnh, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi từ từ dọc theo trán, mi tâm chảy xuôi xuống, thoạt nhìn thập phần mệt nhọc. Đầu ngón tay cậu khẽ run, trên máy kiểm tra đo lường biểu hiện sóng từ trường của cậu và điện não đồ của Hầu lão gia tử chậm rãi trùng hợp, biên độ sóng điện có xu hướng nhất trí.
Sở Tuần đột nhiên mở mắt ra, đau đớn thở dốc, đôi môi khô nẻ: “Không được……”
Hầu Tiên Tiến khuynh người về phía trước: “Sao lại không được? Không phải mới vừa rất thành công sao?”
Sở Tuần: “Thành công cái rắm ấy, tôi còn chưa đụng cái nhọt kia đâu.” Nguồn:
Hầu Tiên Tiến: “Là sao?”
Sở Tuần suy yếu nói: “Ông Hầu tuổi lớn, xương cốt yếu ớt, tôi thật không dám đụng. Làm không tốt, vài giây có thể khiến bộ não thậm chí cả xương sọ của ông đều hỏa táng……”
Hầu Tiên Tiến cắn răng nói: “Cậu cứ thử xem xem?”
Sở Tuần hỏi lại: “Vạn nhất thử thất bại, đầu óc cháy rụi thì sao?”
Hầu Tiên Tiến: “……”
Nhân trung Sở Tuần tích mồ hôi, chậm rãi nói: “Não người kết cấu phức tạp, mỗi người đều bất đồng hình dạng. Tôi phải ngẫm lại biện pháp…… Hầu Đại Đại, lẽ thường thì đó là cha ruột ông, hình thái xương cốt của ông, với cha ruột ông hẳn là không khác mấy đi?”
Hầu Tiên Tiến cảnh giác: “Cậu có ý gì?”
Biểu tình Sở Tuần còn thực nghiêm túc: “Khối u rất dị dạng, đan thành một xâu với thần kinh não, hoàn toàn biến thành ung thư rồi. Tôi cần dùng cấu trúc đầu của ông ở trên tay tôi làm một bộ nhớ mô hình, hình dạng vị trí lập thể của khối u, nghiên cứu làm thế nào diệt thứ kia.”
Hầu Tiên Tiến không thể tưởng tượng nổi: “Cậu trực tiếp dùng CT cắt lớp không được sao?”
Sở Tuần khinh thường nói: “Tôi chính là CT, ông tin dụng cụ, còn dùng tôi để làm gì?”
Hầu Tiên Tiến ẩn giấu thanh sắc, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Tuần, cao thấp đánh giá. Sở Tiểu Nhị thoạt nhìn thập phần suy yếu, không giống như đang đùa giỡn hắn……
Hầu Tiên Tiến nhích người qua, khàn giọng hỏi: “Tiểu Nhị, cậu sẽ không bỗng chốc trượt tay, đốt trụi não lão tử đi?”
Sở Tuần thở ra một hơi: “Sao có thể, Hầu Đại Đại, tôi còn có thể làm bừa sao? Ông sợ cái gì?”
Hầu Tiên Tiến lạnh lùng cắn răng, cũng phải, rõ như ban ngày, nhiều người nhìn như vậy, lão tử sợ cậu cái gì?
Sở Tuần khi tiến vào trạng thái thân thể thực mềm, đứng cũng đứng không nổi, được người ôm ngang từ trên giường xuống dưới, ngồi trên ghế giống một vũng nước mềm.
Sở Tuần vươn hai tay, đầu ngón tay ướt át.
Hầu Tiên Tiến an vị trước người cậu, cũng thực khẩn trương, sợ Sở Tiểu Nhị xài ám chiêu.
Sở Tuần cũng không tính xằng bậy. Cậu dùng bàn tay nhẹ nhàng ôm đầu họ Hầu, thật cẩn thận, tựa như nâng một quả bóng. Hầu Tiên Tiến đầu đã hói, cùng với thời trẻ không cách nào so, sau đầu chỉ còn lại một vòng tóc muối tiêu, thật đúng là giống một con “chim hói”…… Đáy mắt Sở Tuần hiện lên một tia quang mang người bên ngoài không thể phát hiện, nhắm mắt lại, vân tay mẫn cảm nơi bụng ngón tay ấn vào da đầu đối phương, âm thầm phác họa hình dạng hoàn chỉnh bên trong đầu của hắn.
Mày Sở Tuần thống khổ nhíu lại, thực dụng công. Trên tay cậu vân tay rối rắm, mặt trên trải rộng tế bào bộ nhớ, có thể đem kết cấu xương cốt phân giải thành ngàn ngàn vạn vạn điểm nhỏ, năng lượng bộ nhớ truyền vào máy tính chuyên môn, tính toán ra hình ảnh ba chiều tinh vi nhất.
Đây là đầu Hầu Tiên Tiến.
Này rõ ràng cũng là đầu con chim hói kia.
Hầu thị quyền cao chức trọng, ngày thường khó gặp, gia đình song phương lại vốn có hiềm khích, cẩn thận đề phòng nhau, nếu không phải lần “chữa bệnh” cơ hội ngàn năm một thuở này, Sở Tuần căn bản rất khó tiếp cận đối phương, sờ không tới. Trong tay cậu nắm giữ bằng chứng xác thực tối hữu lực duy nhất, chính là tấm ảnh chụp mơ hồ trong tập hồ sơ văn kiện mật kia, một bóng dáng người đàn ông mơ hồ. Cậu hôm nay cố ý đến đây một chuyến, lao lực tâm cơ tìm kiếm cơ hội, chính là muốn bắt được chứng cứ rõ ràng.
Xúc giác mẫn cảm như đang thiêu đốt đầu ngón tay cậu. Hình ảnh ngón tay mô tả cùng hình ảnh ảnh chụp lưu trong trí nhớ chậm rãi trùng hợp, một chút cũng không lệch. Cho dù trải qua hai mươi năm thay đổi, vẻ ngoài người ta sẽ biến, tóc sẽ rụng sạch, làn da trồi lên nếp nhăn, thanh âm dần già nua khàn khàn, nhưng hình dạng xoang đầu xương cốt của người trưởng thành dĩ nhiên định hình, là người là yêu nháy mắt đánh về nguyên hình.
Sở Tuần nở nụ cười.
“Ha ha.”
Sở Tuần ngả ra ghế dựa, thập phần suy yếu, đáy mắt lại lóe lên quang mang khiếp người, đầu vai phiêu ra một tầng khí trắng nhàn nhạt.
Hầu Tiên Tiến xoay lại, cảnh giác quan sát: “Tiểu Nhị, vừa cười cái gì vậy?”
Sở Tuần cười ha hả: “Hầu Đại Đại, đầu ngài thật tròn a.”
Hầu Tiên Tiến: “……”
Sở Tuần cười đến quỷ dị: “Ngài nhiều năm nay không đổi nhãn hiệu mắt kính, thích dùng gọng kính màu đen nhập khẩu từ Nhật.”
Hầu Tiên Tiến: “Cậu muốn nói cái gì?”
Thanh âm Sở Tuần nhẹ như lông chim lướt qua làn da, quẹt vào chỗ ngứa nhất yếu hại nhất của đối phương: “Một ngày mùa xuân tháng ba hai mươi năm trước, Hầu Đại Đại, ngài còn nhớ ngài ở đâu không?”
Hầu Tiên Tiến cố nghĩ, những ngày ấy, mình ngày đó ở đâu?
Môi Sở Tuần cong thành độ cung cổ quái: “Ông ngày đó ở Hồng Kông, ngồi trong một chiếc Mercedes-Benz màu đen có rèm che, tây trang đen, đeo kính mắt giống vầy. Cửa xe mở ra, ông vừa ngẩng đầu, có người ở sau lưng ông, chụp cho ông một tấm. Hầu Đại Đại, ông muốn nhìn một chút không?”
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, nghe được cả tiếng lồng ngực yếu ớt thở dốc cùng mí mắt run run.
Hai mắt Hầu Tiên Tiến dường như bị Sở Tuần dùng hai cái dùi chọc vào, chợt co rút chặt lại thành lỗ kim, phát ra tia sáng ngượng nghịu, khóe miệng co rút.
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Tiểu Nhị trông như vô cùng suy yếu trước mắt, tựa như nhìn chằm chằm một con rắn hổ mang lẳng lặng phun lưỡi về phía hắn. Con rắn xinh đẹp này, cả người phủ đầy vảy sáng lấp lánh mê người, nhưng lại kịch độc vô cùng…… Từ trên đỉnh đầu nhẵn bóng của hắn đổ mồ hôi lạnh. Bằng đấy tuổi, tà tính gì còn chưa thấy qua, hắn đời này lần đầu tiên, sợ hãi một người như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.