Chương 28: Lựa chọn của Sở sư trưởng
Hương Tiểu Mạch
22/01/2018
Tám chín giờ tối hôm đó, bọn họ chạy đến một giao lộ, từ một chỗ trên cầu vượt mới phát hiện Hoắc Truyền Quân.
Mấy người Sở Tuần Truyền Võ đang ở trên cầu vượt, từ trên cầu nhìn xuống, một cảnh hỗn chiến lộn xộn.
Một đội chiến sĩ giải phóng quân bị người vây công, từng bước bị bức lui tới gần vòm cầu, trong đó có Hoắc gia lão đại. Hoắc Truyền Quân hét lên, “Đừng đánh, đừng đánh nữa!”
Khuôn mặt Hoắc Truyền Quân cũng loang lổ vết máu, trên tấm áo sơmi trắng kia lấp kín dấu vết của trận hỗn chiến. Hắn tuy công phu tay chân rất lợi hại, nhưng là hai đấm nan địch một đám côn đồ. Huống chi, hắn là người bình thường có lương tri, hắn không hạ thủ, chỉ dùng đấu pháp tự vệ phòng thân, vừa đánh vừa lui, không chịu nổi đám người điên cuồng giết người đỏ mắt mất đi lý trí, rõ ràng là muốn dồn người vào chỗ chết. Có tên côn đồ từ phía sau xông lên, đánh một gậy vào gáy Hoắc Truyền Quân……
Có tiểu chiến sĩ bị đánh ngã xuống đất, kéo vào đám đông.
Có quần chúng không nản lòng khuyên can, đừng đánh, các người chạy mau đi, đám người kia điên rồi, chạy mau đi……
Hoắc Truyền Võ ở trên cầu rống lớn một tiếng, khàn cả giọng, dây thanh muốn nổ tung trào máu: “Anh!!!!!!!!!”
Sở Tuần kéo không được, để Truyền Võ giãy khỏi tay cậu. Cậu trơ mắt nhìn Truyền Võ chạy xa khỏi cậu, bóng dáng chìm trong đám người hỗn loạn. Truyền Võ trở mình nhảy vọt qua lan can, đạp lên trụ cầu, sau đó thả người từ trên cao hai mét nhảy xuống, đánh một gậy vào người đang vây công anh cậu, làm hắn ngã xuống đất……
Sở Tuần nắm lấy lan can cầu hét, Nhị Võ, Nhị Võ không cho cậu đi, cậu trở về cho tôi.
Nhị Võ.
Cậu về đây.
Cậu mau trở lại.
Ồn ào náo động bên tai làm cậu thậm chí không nghe được thanh âm của mình, trước mắt chính là ảo giác của địa ngục.
Sở Tuần lúc này đột nhiên bị hỏa công tâm, tinh thần hỗn loạn, mấy tiếng đồng hồ khẩn trương cao độ cùng tinh thần mỏi mệt bị kích thích làm cậu gần như sụp đổ, không chịu nổi.
Cậu khi đó không có năng lực bảo vệ Truyền Võ, bảo vệ người thân thiết nhất của cậu.
Chỗ lan can sắt mà cậu trong lúc vô ý thức kịch liệt giãy dụa bắt lấy bị lõm xuống, mười ngón tay tựa như bị lửa thiêu, bỏng rát, đau đớn…… Vào lúc đó lệ rơi đầy mặt, thống khổ, cậu nghĩ Nhị Võ sẽ chết, Nhị Võ cứ vậy vọt vào, nhất định sẽ bị mấy kẻ điên này đánh chết tươi.
Sở Tuần thần trí mê muội không biết làm sao bị người kéo đi, cậu muốn đi cứu Truyền Võ, lại bị vài người bao vây bốn mặt, ngăn lại.
Sở Tuần ngẩng đầu, thì thào: “Các người, làm gì vậy?”
Người che chắn cho cậu mặc một thân thường phục màu xám, thân hình cao lớn, gương mặt nghiêm nghị lại thập phần trấn định: “Tiểu Tuần, đừng sợ, theo chúng ta đi.”
Sở Tuần: “……”
Sở Tuần nhận ra đối phương, người này không phải là chú Hạ đến đại viện cùng ông nội cậu chơi cờ sao? Người này sao lại ở đây?
Sở Tuần không muốn cùng đi với nhóm người này, cậu lo lắng Nhị Võ, cậu còn phải đi tìm Nhị Võ. Hạ Thành lúc này nắm lấy vai cậu, nhanh chóng nói: “Tiểu Tuần cháu không thể đi, rất nguy hiểm, chú mang cháu rút lui.”
Một cánh tay tráng kiện rắn chắc từ phía sau ghìm cổ Sở Tuần, Sở Tuần hoảng sợ mở to hai mắt. Một chiếc khăn tay có mùi đậm đặc bịt miệng mũi cậu, làm cậu giãy dụa kịch liệt mấy lần, sau đó cả người mềm nhũn, mất đi ý thức.
Cậu bị kéo lên một chiếc xe khách nhỏ ven đường, cửa xe nhanh chóng đóng lại, xe chạy.
Những người này động tác mau lẹ, thủ pháp cực kỳ thuần thục, đối phó một thằng nhóc con như Sở Tuần không cần tốn nhiều sức. Hai sườn xe tạm thời được phun sơn thành chữ “Đại học XX”, kính chắn gió đằng trước còn treo một biểu ngữ trắng viết ngoáy mấy chữ, để ngụy trang thân phận.
Thủ hạ của Hạ Thành là một đặc công trẻ tuổi bộ dạng thư sinh đeo mắt kính, từ trong ghế phó lái nhô đầu ra, ở những chỗ thiết trí chướng ngại không ngừng hô to: “Chúng tôi là xe của X đại, chúng tôi tới quảng trường!”
Đoàn người bọn họ cứ như vậy một đường thông suốt, phóng nhanh như bay, đi đường vòng một vòng, lái xe quay về quân khu Tây Sơn……
* * *
Sở Tuần đêm đó không ngừng gặp ác mộng.
Ban ngày suy nghĩ, ban đêm nằm mộng, cậu là do quá lo lắng cho Truyền Võ, đã bị hãm vào thật sâu, không thể tách khỏi người này.
Cậu ở trong ổ chăn phát sốt lại rét run, mồ hôi đầm đìa.
Cậu mơ thấy Truyền Võ cả người đẫm máu lẫn trong đám người bạo loạn. Truyền Võ còn mặc chiếc áo bóng đá cùng cậu da thịt thân cận kia, trên người vẫn còn lưu lại ấm áp.
Cả con đường phía Tây Trường An lâm vào biển lửa, toàn bộ các tòa nhà bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hoang tàn đổ nát.
Tiếng kêu gào chói tai tựa như bánh xe nghiền trong đầu cậu, liên tục nghiền áp, xé rách tim cậu.
Cậu mơ thấy thân ảnh Truyền Võ xuất hiện nơi cuối đường ở phía xa, cậu dùng hết khí lực toàn thân chạy tới đối phương, nhưng mà vô số người hung ác chắn ở trước mặt cậu, ngăn cản bọn họ. Khuôn mặt Hoắc Truyền Võ bị một lớp huyết sắc dày làm bẩn, từ đầu ngón tay cậu bay đi, cách cậu càng ngày càng xa……
Sáng ngày hôm sau, Sở Tuần rốt cục được biết, nhóm người đêm qua ở bên ngoài gặp nạn kia, đều đã trở lại.
Cao Tú Lan lôi con trai ướt sũng mồ hôi từ trong chăn ra, ôm chặt vào lòng, lại vừa yêu vừa hận, hung hăng nhéo mấy cái vào mặt và cánh tay Sở Tuần.
“Con hù chết mẹ con!”
“Dọa mẹ hết hồn!”
“Con về sau còn chạy loạn như vậy, mẹ không cần con nữa! Có biết không?!”
Ánh mắt mẹ Sở Tuần uất giận, mí trên sưng đỏ như hai quả đào lớn, rõ ràng là khóc cả đêm.
Sở Tuần bị mẹ cậu khóa trái ở trong phòng, ngay cả cửa phòng cũng không cho ra. Tới giờ cơm mẹ cậu mở cửa đưa cơm cho cậu, sau đó lại đóng cửa, đến bữa ăn kế tiếp mới mở.
Sở Tuần bám vào cửa sổ, quỳ trên bệ cửa, nhìn xung quanh khu nhà Hoắc gia ở, liều mạng gõ cửa sổ muốn đối phương chú ý tới cậu.
Sáng sớm cả tòa đại viện bao phủ trong làn sương mù mênh mông, khói thuốc súng chưa hết, không khí ngưng trệ, bầu không khí trầm trọng bất thường.
Mấy người ở khu ký túc xá từ từ xúm lại những người này, tất cả mọi người nói không nên lời.
Sở Tuần thấy hai anh em Hoắc Truyền Quân Hoắc Truyền Võ.
Hoắc Truyền Quân bị đánh bể đầu, ngồi dưới đất, áo sơmi trắng nát bươm, trên người chỉ mặc một chiếc áo may ô, quần quân đội màu xanh đậm nhìn không ra bản sắc (1). Khuôn mặt lạnh lùng cứng cỏi thon gầy, đôi mắt như bị khảm lên hai nốt đỏ, phủ kín tơ máu.
(1) Bản sắc: Màu sắc vốn có
Trong tay Hoắc Truyền Võ còn mang theo cây gậy tối hôm qua, nắm chặt không buông, tựa như cây gậy kia sinh trưởng trong lòng bàn tay cậu, trở thành một bộ phận của cánh tay; cậu phải cầm phòng thân, phải cầm liều mạng! Vết máu trên trán đã khô cạn, hai mắt đăm đăm, đứng ở giữa sân phơi, đứng ngoan cường như một cọc gỗ.
“Nhị Võ?”
“Nhị Võ! Tôi ở đây!”
Sở Tuần cách cửa sổ vỗ vỗ, gọi người.
Cậu đau lòng Nhị Võ, đau lòng muốn chết. Tối hôm qua nếu không bị người ta bịt miệng đến ngất rồi khiêng đi, cậu tuyệt đối sẽ không rời khỏi Truyền Võ, hai người một bước cũng không tách ra, cho dù là mưa bom bão đạn.
Hoắc Truyền Võ vẫn không nhúc nhích, giống như hoàn toàn không nghe thấy Sở Tuần gọi mình, hai mắt nhìn thẳng, ánh mắt lạnh lùng, thể xác và tinh thần mỏi mệt cực độ. Tìm được đường sống từ trong chỗ chết, một đường nguy hiểm làm cậu hoảng hốt, chính mắt thấy nhân tính tàn bạo, hình ảnh bạo lực, bị thương ở trong lòng thiếu niên cả đời đều khó có thể phai nhòa. Cậu nguyên bản không nên ở tuổi này tự mình trải qua hết thảy những chuyện này, hết thảy đều tới quá sớm.
Tầm mắt Sở Tuần đảo qua phía xa xa, miệng khẽ nhếch, khiếp sợ nhìn thấy một cái cáng nằm ngang giữa sân phơi, drap giường màu trắng bọc lấy một người không còn sức sống nằm trên cáng.
Không trung mờ mịt, đàn chim gào thét bay đi.
Hoắc Truyền Quân ngơ ngác ngồi dưới đất, ngực quặn đau, thống khổ đột ngột rống to thất thanh, “A!!!!!!!!!!!!”
Các cảnh vệ và tiểu chiến sĩ ngồi xung quanh, tất cả đều khóc, khóc đến nghẹn ngào, không còn hơi sức.
Chỉ có Hoắc Truyền Võ không khóc, không rơi lệ, có thể là đang mờ mịt, chưa từng gặp người chết, cũng không khóc.
“Cạch” một tiếng, cây gậy trong tay Truyền Võ rốt cục rời tay, rơi xuống đất, trong nháy mắt kia giống như thanh âm tinh thần sụp đổ……
Hàng xóm trong đại viện về sau nói tới tình hình hôm đó, trận này trở thành kiếp nạn đau xót khắc cốt ghi tâm của toàn bộ con cháu đại viện quân đội, đến tột cùng ai đúng ai sai, rất khó nói.
Trước đó có người mật báo với Ủy ban quân sự trung ương, nói Hoắc gia tiếp tay con trai phản động, con lớn nhà Hoắc Vân Sơn tham dự cuộc bạo động phản cách mạng, hòa cùng một chỗ với những phần tử cấp tiến trên quảng trường, hơn nữa chụp được một đống ảnh, chứng cớ vô cùng xác thực.
Hoắc Truyền Quân năm đó cũng bất quá mười bảy tuổi, vẫn là học sinh. Hơn nữa, hắn không phải quân nhân, không cần tuân thủ nghiêm ngặt kỷ luật bộ đội.
Người đâm thọc đã để ý Hoắc sư trưởng, rõ ràng cố tình tìm lỗi.
Hoắc Truyền Quân tính tình kiên cường, thanh niên nhiệt huyết, rất giống với những người trẻ tuổi bên cạnh, có lý tưởng của mình, tín ngưỡng của mình, xúc động của mình, những xúc cảm nhiệt huyết thuộc riêng về những người trẻ tuổi thời đại đó. Hắn lúc ấy không thể đoán trước những người bạn hắn quen trong vòng tròn này sẽ ở trong trận hạo kiếp này mang đến tai họa cho gia đình hắn.
Người quân khu phái đi tìm được Hoắc Truyền Quân, muốn mang hắn về, trong cuộc xung đột bạo phát với đám đông, có người hét, “Lính bắt người, bắt sinh viên!”
Hoắc Truyền Quân thấy những chiến sĩ quân khu bọn họ bị đánh, bị người vây công, xông lên khuyên giải, ngăn trở, dĩ nhiên không làm nên chuyện gì.
……
Hỗn loạn, đổ máu, dưới tấm bia lịch sử vĩnh viễn là những người vô tội gặp tai bay vạ gió, còn những người dụng tâm kín đáo trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ngồi đó kiêu hùng nắm giữ giang sơn.
Thế cục ác liệt làm cho xung đột cuối cùng bùng nổ, phe phái bên trong giao thủ không thể cứu vãn đường sống.
Sau đó, nơi đóng quân của Sở Hoài Trí nhận được mật lệnh, ba ngày sau thiết quân luật (2), sư đoàn pháo binh sư đoàn đại bác sư đoàn xe tăng bọc thép 27 vào thành.
(2) Thiết quân luật là việc áp đặt sức mạnh quân sự tại những vùng được chỉ định dựa trên tình huống khẩn cấp. (Theo Wiki)
Sở sư trưởng một đêm không ngủ, một thân quân trang, chân đi giày bốt, sống lưng thẳng tắp nghiêm nghị ngồi trước bàn làm việc, trên bàn đặt quân lệnh của cấp trên truyền xuống, bên cạnh là quân mạo không nhiễm một hạt bụi của hắn.
Điện thoại trong văn phòng mấy ngày nay vang không ngừng, hắn không nghe máy, cả người đắm chìm trong hồi tưởng, đau lòng, khó có thể cân nhắc, thẳng đến khi cha hắn vào đêm trước quân lệnh xuất binh lái ô-tô đến nơi đóng quân của sư đoàn hắn.
Ông nội Sở Tuần mấy năm nay thối lui chức vị, nhàn rỗi ở nhà, đã một thời gian dài không ra khỏi Bắc Kinh, lúc này thật sự là mạo hiểm đến đây, sợ nếu không đến sẽ chậm, xảy ra chuyện lớn!
Sở lão gia tử nếu không phải ở trong quân có chút danh vọng địa vị, lúc này người ngoài cũng không dễ dàng tiến vào bên trong, không gặp được chỉ huy. Ông đi thẳng đến văn phòng Sở Hoài Trí, khóa trái cửa phòng từ bên trong, cha con đối mặt.
Sở lão gia tử nhìn thấy quân lệnh trên bàn, lại nhìn Sở Sư Trưởng, sắc mặt bình tĩnh: “Tiểu tử, ta biết anh mấy ngày nay suy nghĩ điều gì, đã nghĩ thông chưa?”
Sở Hoài Trí nhíu mày, môi mím chặt.
Sở lão gia tử lạnh lùng nói: “Cũng nên nghĩ thông rồi, ta biết khó cho anh, nhưng anh không có lựa chọn.”
Sở Hoài Trí bỗng nhiên mở miệng, khuôn mặt lạnh lùng: “Lệnh này con không thể nhận, con không đi.”
Sở lão gia tử: “Anh nghĩ cái gì vậy?”
Sở Hoài Trí: “Chuyện này con không thể làm.”
Sở lão gia tử kinh sợ: “Đây là quân lệnh, anh con mẹ nó nhớ rõ anh là một người lính!”
Hai mắt Sở Hoài Trí đỏ bừng, buột miệng hạ giọng quát: “Phía quân đoàn 38 cự tuyệt xuất binh, bọn họ phản, đem cục diện rối rắm ném cho chúng ta!”
“Hiện tại cấp trên phái chúng ta tiên phong đi Tây Giao tước vũ khí bọn họ, sau đó vào thành ‘bình loạn ’!”
“Con phải làm sao đây?!”
Chiếc đồng hồ lớn trên tường cách một giây lại nhích, trong phòng nghe được cả tiếng hô hấp ngưng trọng của hai người.
Khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hoài Trí chậm rãi lộ ra cảm xúc khó nén, cực kỳ nhỏ, nhưng trốn không được ánh mắt lợi hại của cha.
Sở Hoài Trí bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng mắng: “Họ Hoắc hắn điên rồi! Con thật muốn cầm súng dí vào huyệt Thái Dương hắn hỏi một chút, tên khốn kiếp này đem bản thân bức tới tuyệt lộ, cũng đem con bức tới tuyệt lộ sao?!”
Sở lão gia tử gằn từng tiếng nói với Sở sư trưởng: “Anh là quân nhân.”
“Quân nhân, chấp hành mệnh lệnh, hoàn thành nhiệm vụ, đây là chức trách của anh. Nhận lệnh, đừng mẹ nó trong đầu còn tự hỏi tại sao, đây không phải chuyện anh nên suy xét.”
Thanh âm Sở Hoài Trí khẽ run, thấp giọng nói: “Lão Hoắc người này, con rất thưởng thức, hắn không giống những người đó……”
“Con trước kia đã biết, tính tình hắn rất lãnh, nói chuyện rất thẳng, dễ đắc tội người ta, sớm muộn gì cũng bị chỉnh.”
“Lại nói, Tiểu Tuần của chúng ta, được tiểu tử nhà hắn cứu hai lần, hai lần……”
Vành mắt Sở Hoài Trí đỏ lên, ngón tay vuốt nhẹ tay ghế, “Con dù thế nào cũng đã chịu ơn hai lần cứu mạng của người ta?!”
Sở lão gia tử im lặng nhìn con trai. Người làm cha hiểu rõ tính tình con mình nhất, biết nhược điểm lớn nhất của Sở sư trưởng chính là vào thời khắc mấu chốt đều lấy nghĩa khí làm trọng, rất nặng tình, đến mức không quả quyết, bởi vậy ông mới suốt đêm đi xe tới đây, là để làm chuyện này. Ông rất rõ!
Ông đặt mạnh tay lên vai Sở sư trưởng, chậm rãi nói một câu: “Lão tử cũng thương Tiểu Tuần, nhưng Tiểu Tuần là Tiểu Tuần, anh không chỉ là cha của con trai anh.”
“Hơn nữa, anh đừng quên, lần trước Tuần nhi nhà chúng ta gặp rắc rối, mặc dù có người giúp anh áp xuống, đại tôn tử của Thái tử gia bên trên bị một câu của Tiểu Tuần mà mất đi, anh cho là hắn không ghi hận thằng bé, không ghi hận anh sao? Hắn không nhịn đến ngày nào đó chỉnh anh à?!”
Sắc mặt Sở Hoài Trí nhất thời biến đổi, Tiểu Tuần……
Ông lại tiếp tục nói: “Anh còn một nhà phải nuôi, lão tử đời này cũng không cầu con cháu làm rạng rỡ tổ tông, nhưng vợ con anh tương lai còn phải trông cậy vào anh, một bước cũng không thể đi nhầm!”
Sở lão gia tử hai tay cầm lấy quân mạo trên bàn, đội cho Sở sư trưởng.
Sở Hoài Trí ánh mắt thâm trầm, ẩn nhẫn: “Đều là dân thường, sinh viên, cha sanh mẹ dưỡng. Trận này con mẹ nó không có biện pháp đánh.”
Lão gia tử gật đầu, tiếp lời: “Binh lính chúng ta cũng đều là cha sanh mẹ dưỡng, ai lại không phải đâu?”
Sở Hoài Trí nhắm mắt ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Bên tai hắn vọng lại câu nói hắn nghe Hoắc Vân Sơn đối mặt với tư lệnh viên quân khu khí phách thốt ra: lão tử thà rằng mất đầu, tuyệt không làm tội nhân lịch sử.
Trong mắt Sở Hoài Trí rốt cục bùng nổ cơn tức tích tụ đã lâu, mắng: “Vương bát đản, Hoắc Vân Sơn hắn không làm tội nhân lịch sử, để tôi đi? Tôi con mẹ nó thay hắn làm tội nhân lịch sử?!…… Tên khốn kiếp!!!”
Mấy người Sở Tuần Truyền Võ đang ở trên cầu vượt, từ trên cầu nhìn xuống, một cảnh hỗn chiến lộn xộn.
Một đội chiến sĩ giải phóng quân bị người vây công, từng bước bị bức lui tới gần vòm cầu, trong đó có Hoắc gia lão đại. Hoắc Truyền Quân hét lên, “Đừng đánh, đừng đánh nữa!”
Khuôn mặt Hoắc Truyền Quân cũng loang lổ vết máu, trên tấm áo sơmi trắng kia lấp kín dấu vết của trận hỗn chiến. Hắn tuy công phu tay chân rất lợi hại, nhưng là hai đấm nan địch một đám côn đồ. Huống chi, hắn là người bình thường có lương tri, hắn không hạ thủ, chỉ dùng đấu pháp tự vệ phòng thân, vừa đánh vừa lui, không chịu nổi đám người điên cuồng giết người đỏ mắt mất đi lý trí, rõ ràng là muốn dồn người vào chỗ chết. Có tên côn đồ từ phía sau xông lên, đánh một gậy vào gáy Hoắc Truyền Quân……
Có tiểu chiến sĩ bị đánh ngã xuống đất, kéo vào đám đông.
Có quần chúng không nản lòng khuyên can, đừng đánh, các người chạy mau đi, đám người kia điên rồi, chạy mau đi……
Hoắc Truyền Võ ở trên cầu rống lớn một tiếng, khàn cả giọng, dây thanh muốn nổ tung trào máu: “Anh!!!!!!!!!”
Sở Tuần kéo không được, để Truyền Võ giãy khỏi tay cậu. Cậu trơ mắt nhìn Truyền Võ chạy xa khỏi cậu, bóng dáng chìm trong đám người hỗn loạn. Truyền Võ trở mình nhảy vọt qua lan can, đạp lên trụ cầu, sau đó thả người từ trên cao hai mét nhảy xuống, đánh một gậy vào người đang vây công anh cậu, làm hắn ngã xuống đất……
Sở Tuần nắm lấy lan can cầu hét, Nhị Võ, Nhị Võ không cho cậu đi, cậu trở về cho tôi.
Nhị Võ.
Cậu về đây.
Cậu mau trở lại.
Ồn ào náo động bên tai làm cậu thậm chí không nghe được thanh âm của mình, trước mắt chính là ảo giác của địa ngục.
Sở Tuần lúc này đột nhiên bị hỏa công tâm, tinh thần hỗn loạn, mấy tiếng đồng hồ khẩn trương cao độ cùng tinh thần mỏi mệt bị kích thích làm cậu gần như sụp đổ, không chịu nổi.
Cậu khi đó không có năng lực bảo vệ Truyền Võ, bảo vệ người thân thiết nhất của cậu.
Chỗ lan can sắt mà cậu trong lúc vô ý thức kịch liệt giãy dụa bắt lấy bị lõm xuống, mười ngón tay tựa như bị lửa thiêu, bỏng rát, đau đớn…… Vào lúc đó lệ rơi đầy mặt, thống khổ, cậu nghĩ Nhị Võ sẽ chết, Nhị Võ cứ vậy vọt vào, nhất định sẽ bị mấy kẻ điên này đánh chết tươi.
Sở Tuần thần trí mê muội không biết làm sao bị người kéo đi, cậu muốn đi cứu Truyền Võ, lại bị vài người bao vây bốn mặt, ngăn lại.
Sở Tuần ngẩng đầu, thì thào: “Các người, làm gì vậy?”
Người che chắn cho cậu mặc một thân thường phục màu xám, thân hình cao lớn, gương mặt nghiêm nghị lại thập phần trấn định: “Tiểu Tuần, đừng sợ, theo chúng ta đi.”
Sở Tuần: “……”
Sở Tuần nhận ra đối phương, người này không phải là chú Hạ đến đại viện cùng ông nội cậu chơi cờ sao? Người này sao lại ở đây?
Sở Tuần không muốn cùng đi với nhóm người này, cậu lo lắng Nhị Võ, cậu còn phải đi tìm Nhị Võ. Hạ Thành lúc này nắm lấy vai cậu, nhanh chóng nói: “Tiểu Tuần cháu không thể đi, rất nguy hiểm, chú mang cháu rút lui.”
Một cánh tay tráng kiện rắn chắc từ phía sau ghìm cổ Sở Tuần, Sở Tuần hoảng sợ mở to hai mắt. Một chiếc khăn tay có mùi đậm đặc bịt miệng mũi cậu, làm cậu giãy dụa kịch liệt mấy lần, sau đó cả người mềm nhũn, mất đi ý thức.
Cậu bị kéo lên một chiếc xe khách nhỏ ven đường, cửa xe nhanh chóng đóng lại, xe chạy.
Những người này động tác mau lẹ, thủ pháp cực kỳ thuần thục, đối phó một thằng nhóc con như Sở Tuần không cần tốn nhiều sức. Hai sườn xe tạm thời được phun sơn thành chữ “Đại học XX”, kính chắn gió đằng trước còn treo một biểu ngữ trắng viết ngoáy mấy chữ, để ngụy trang thân phận.
Thủ hạ của Hạ Thành là một đặc công trẻ tuổi bộ dạng thư sinh đeo mắt kính, từ trong ghế phó lái nhô đầu ra, ở những chỗ thiết trí chướng ngại không ngừng hô to: “Chúng tôi là xe của X đại, chúng tôi tới quảng trường!”
Đoàn người bọn họ cứ như vậy một đường thông suốt, phóng nhanh như bay, đi đường vòng một vòng, lái xe quay về quân khu Tây Sơn……
* * *
Sở Tuần đêm đó không ngừng gặp ác mộng.
Ban ngày suy nghĩ, ban đêm nằm mộng, cậu là do quá lo lắng cho Truyền Võ, đã bị hãm vào thật sâu, không thể tách khỏi người này.
Cậu ở trong ổ chăn phát sốt lại rét run, mồ hôi đầm đìa.
Cậu mơ thấy Truyền Võ cả người đẫm máu lẫn trong đám người bạo loạn. Truyền Võ còn mặc chiếc áo bóng đá cùng cậu da thịt thân cận kia, trên người vẫn còn lưu lại ấm áp.
Cả con đường phía Tây Trường An lâm vào biển lửa, toàn bộ các tòa nhà bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hoang tàn đổ nát.
Tiếng kêu gào chói tai tựa như bánh xe nghiền trong đầu cậu, liên tục nghiền áp, xé rách tim cậu.
Cậu mơ thấy thân ảnh Truyền Võ xuất hiện nơi cuối đường ở phía xa, cậu dùng hết khí lực toàn thân chạy tới đối phương, nhưng mà vô số người hung ác chắn ở trước mặt cậu, ngăn cản bọn họ. Khuôn mặt Hoắc Truyền Võ bị một lớp huyết sắc dày làm bẩn, từ đầu ngón tay cậu bay đi, cách cậu càng ngày càng xa……
Sáng ngày hôm sau, Sở Tuần rốt cục được biết, nhóm người đêm qua ở bên ngoài gặp nạn kia, đều đã trở lại.
Cao Tú Lan lôi con trai ướt sũng mồ hôi từ trong chăn ra, ôm chặt vào lòng, lại vừa yêu vừa hận, hung hăng nhéo mấy cái vào mặt và cánh tay Sở Tuần.
“Con hù chết mẹ con!”
“Dọa mẹ hết hồn!”
“Con về sau còn chạy loạn như vậy, mẹ không cần con nữa! Có biết không?!”
Ánh mắt mẹ Sở Tuần uất giận, mí trên sưng đỏ như hai quả đào lớn, rõ ràng là khóc cả đêm.
Sở Tuần bị mẹ cậu khóa trái ở trong phòng, ngay cả cửa phòng cũng không cho ra. Tới giờ cơm mẹ cậu mở cửa đưa cơm cho cậu, sau đó lại đóng cửa, đến bữa ăn kế tiếp mới mở.
Sở Tuần bám vào cửa sổ, quỳ trên bệ cửa, nhìn xung quanh khu nhà Hoắc gia ở, liều mạng gõ cửa sổ muốn đối phương chú ý tới cậu.
Sáng sớm cả tòa đại viện bao phủ trong làn sương mù mênh mông, khói thuốc súng chưa hết, không khí ngưng trệ, bầu không khí trầm trọng bất thường.
Mấy người ở khu ký túc xá từ từ xúm lại những người này, tất cả mọi người nói không nên lời.
Sở Tuần thấy hai anh em Hoắc Truyền Quân Hoắc Truyền Võ.
Hoắc Truyền Quân bị đánh bể đầu, ngồi dưới đất, áo sơmi trắng nát bươm, trên người chỉ mặc một chiếc áo may ô, quần quân đội màu xanh đậm nhìn không ra bản sắc (1). Khuôn mặt lạnh lùng cứng cỏi thon gầy, đôi mắt như bị khảm lên hai nốt đỏ, phủ kín tơ máu.
(1) Bản sắc: Màu sắc vốn có
Trong tay Hoắc Truyền Võ còn mang theo cây gậy tối hôm qua, nắm chặt không buông, tựa như cây gậy kia sinh trưởng trong lòng bàn tay cậu, trở thành một bộ phận của cánh tay; cậu phải cầm phòng thân, phải cầm liều mạng! Vết máu trên trán đã khô cạn, hai mắt đăm đăm, đứng ở giữa sân phơi, đứng ngoan cường như một cọc gỗ.
“Nhị Võ?”
“Nhị Võ! Tôi ở đây!”
Sở Tuần cách cửa sổ vỗ vỗ, gọi người.
Cậu đau lòng Nhị Võ, đau lòng muốn chết. Tối hôm qua nếu không bị người ta bịt miệng đến ngất rồi khiêng đi, cậu tuyệt đối sẽ không rời khỏi Truyền Võ, hai người một bước cũng không tách ra, cho dù là mưa bom bão đạn.
Hoắc Truyền Võ vẫn không nhúc nhích, giống như hoàn toàn không nghe thấy Sở Tuần gọi mình, hai mắt nhìn thẳng, ánh mắt lạnh lùng, thể xác và tinh thần mỏi mệt cực độ. Tìm được đường sống từ trong chỗ chết, một đường nguy hiểm làm cậu hoảng hốt, chính mắt thấy nhân tính tàn bạo, hình ảnh bạo lực, bị thương ở trong lòng thiếu niên cả đời đều khó có thể phai nhòa. Cậu nguyên bản không nên ở tuổi này tự mình trải qua hết thảy những chuyện này, hết thảy đều tới quá sớm.
Tầm mắt Sở Tuần đảo qua phía xa xa, miệng khẽ nhếch, khiếp sợ nhìn thấy một cái cáng nằm ngang giữa sân phơi, drap giường màu trắng bọc lấy một người không còn sức sống nằm trên cáng.
Không trung mờ mịt, đàn chim gào thét bay đi.
Hoắc Truyền Quân ngơ ngác ngồi dưới đất, ngực quặn đau, thống khổ đột ngột rống to thất thanh, “A!!!!!!!!!!!!”
Các cảnh vệ và tiểu chiến sĩ ngồi xung quanh, tất cả đều khóc, khóc đến nghẹn ngào, không còn hơi sức.
Chỉ có Hoắc Truyền Võ không khóc, không rơi lệ, có thể là đang mờ mịt, chưa từng gặp người chết, cũng không khóc.
“Cạch” một tiếng, cây gậy trong tay Truyền Võ rốt cục rời tay, rơi xuống đất, trong nháy mắt kia giống như thanh âm tinh thần sụp đổ……
Hàng xóm trong đại viện về sau nói tới tình hình hôm đó, trận này trở thành kiếp nạn đau xót khắc cốt ghi tâm của toàn bộ con cháu đại viện quân đội, đến tột cùng ai đúng ai sai, rất khó nói.
Trước đó có người mật báo với Ủy ban quân sự trung ương, nói Hoắc gia tiếp tay con trai phản động, con lớn nhà Hoắc Vân Sơn tham dự cuộc bạo động phản cách mạng, hòa cùng một chỗ với những phần tử cấp tiến trên quảng trường, hơn nữa chụp được một đống ảnh, chứng cớ vô cùng xác thực.
Hoắc Truyền Quân năm đó cũng bất quá mười bảy tuổi, vẫn là học sinh. Hơn nữa, hắn không phải quân nhân, không cần tuân thủ nghiêm ngặt kỷ luật bộ đội.
Người đâm thọc đã để ý Hoắc sư trưởng, rõ ràng cố tình tìm lỗi.
Hoắc Truyền Quân tính tình kiên cường, thanh niên nhiệt huyết, rất giống với những người trẻ tuổi bên cạnh, có lý tưởng của mình, tín ngưỡng của mình, xúc động của mình, những xúc cảm nhiệt huyết thuộc riêng về những người trẻ tuổi thời đại đó. Hắn lúc ấy không thể đoán trước những người bạn hắn quen trong vòng tròn này sẽ ở trong trận hạo kiếp này mang đến tai họa cho gia đình hắn.
Người quân khu phái đi tìm được Hoắc Truyền Quân, muốn mang hắn về, trong cuộc xung đột bạo phát với đám đông, có người hét, “Lính bắt người, bắt sinh viên!”
Hoắc Truyền Quân thấy những chiến sĩ quân khu bọn họ bị đánh, bị người vây công, xông lên khuyên giải, ngăn trở, dĩ nhiên không làm nên chuyện gì.
……
Hỗn loạn, đổ máu, dưới tấm bia lịch sử vĩnh viễn là những người vô tội gặp tai bay vạ gió, còn những người dụng tâm kín đáo trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ngồi đó kiêu hùng nắm giữ giang sơn.
Thế cục ác liệt làm cho xung đột cuối cùng bùng nổ, phe phái bên trong giao thủ không thể cứu vãn đường sống.
Sau đó, nơi đóng quân của Sở Hoài Trí nhận được mật lệnh, ba ngày sau thiết quân luật (2), sư đoàn pháo binh sư đoàn đại bác sư đoàn xe tăng bọc thép 27 vào thành.
(2) Thiết quân luật là việc áp đặt sức mạnh quân sự tại những vùng được chỉ định dựa trên tình huống khẩn cấp. (Theo Wiki)
Sở sư trưởng một đêm không ngủ, một thân quân trang, chân đi giày bốt, sống lưng thẳng tắp nghiêm nghị ngồi trước bàn làm việc, trên bàn đặt quân lệnh của cấp trên truyền xuống, bên cạnh là quân mạo không nhiễm một hạt bụi của hắn.
Điện thoại trong văn phòng mấy ngày nay vang không ngừng, hắn không nghe máy, cả người đắm chìm trong hồi tưởng, đau lòng, khó có thể cân nhắc, thẳng đến khi cha hắn vào đêm trước quân lệnh xuất binh lái ô-tô đến nơi đóng quân của sư đoàn hắn.
Ông nội Sở Tuần mấy năm nay thối lui chức vị, nhàn rỗi ở nhà, đã một thời gian dài không ra khỏi Bắc Kinh, lúc này thật sự là mạo hiểm đến đây, sợ nếu không đến sẽ chậm, xảy ra chuyện lớn!
Sở lão gia tử nếu không phải ở trong quân có chút danh vọng địa vị, lúc này người ngoài cũng không dễ dàng tiến vào bên trong, không gặp được chỉ huy. Ông đi thẳng đến văn phòng Sở Hoài Trí, khóa trái cửa phòng từ bên trong, cha con đối mặt.
Sở lão gia tử nhìn thấy quân lệnh trên bàn, lại nhìn Sở Sư Trưởng, sắc mặt bình tĩnh: “Tiểu tử, ta biết anh mấy ngày nay suy nghĩ điều gì, đã nghĩ thông chưa?”
Sở Hoài Trí nhíu mày, môi mím chặt.
Sở lão gia tử lạnh lùng nói: “Cũng nên nghĩ thông rồi, ta biết khó cho anh, nhưng anh không có lựa chọn.”
Sở Hoài Trí bỗng nhiên mở miệng, khuôn mặt lạnh lùng: “Lệnh này con không thể nhận, con không đi.”
Sở lão gia tử: “Anh nghĩ cái gì vậy?”
Sở Hoài Trí: “Chuyện này con không thể làm.”
Sở lão gia tử kinh sợ: “Đây là quân lệnh, anh con mẹ nó nhớ rõ anh là một người lính!”
Hai mắt Sở Hoài Trí đỏ bừng, buột miệng hạ giọng quát: “Phía quân đoàn 38 cự tuyệt xuất binh, bọn họ phản, đem cục diện rối rắm ném cho chúng ta!”
“Hiện tại cấp trên phái chúng ta tiên phong đi Tây Giao tước vũ khí bọn họ, sau đó vào thành ‘bình loạn ’!”
“Con phải làm sao đây?!”
Chiếc đồng hồ lớn trên tường cách một giây lại nhích, trong phòng nghe được cả tiếng hô hấp ngưng trọng của hai người.
Khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hoài Trí chậm rãi lộ ra cảm xúc khó nén, cực kỳ nhỏ, nhưng trốn không được ánh mắt lợi hại của cha.
Sở Hoài Trí bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng mắng: “Họ Hoắc hắn điên rồi! Con thật muốn cầm súng dí vào huyệt Thái Dương hắn hỏi một chút, tên khốn kiếp này đem bản thân bức tới tuyệt lộ, cũng đem con bức tới tuyệt lộ sao?!”
Sở lão gia tử gằn từng tiếng nói với Sở sư trưởng: “Anh là quân nhân.”
“Quân nhân, chấp hành mệnh lệnh, hoàn thành nhiệm vụ, đây là chức trách của anh. Nhận lệnh, đừng mẹ nó trong đầu còn tự hỏi tại sao, đây không phải chuyện anh nên suy xét.”
Thanh âm Sở Hoài Trí khẽ run, thấp giọng nói: “Lão Hoắc người này, con rất thưởng thức, hắn không giống những người đó……”
“Con trước kia đã biết, tính tình hắn rất lãnh, nói chuyện rất thẳng, dễ đắc tội người ta, sớm muộn gì cũng bị chỉnh.”
“Lại nói, Tiểu Tuần của chúng ta, được tiểu tử nhà hắn cứu hai lần, hai lần……”
Vành mắt Sở Hoài Trí đỏ lên, ngón tay vuốt nhẹ tay ghế, “Con dù thế nào cũng đã chịu ơn hai lần cứu mạng của người ta?!”
Sở lão gia tử im lặng nhìn con trai. Người làm cha hiểu rõ tính tình con mình nhất, biết nhược điểm lớn nhất của Sở sư trưởng chính là vào thời khắc mấu chốt đều lấy nghĩa khí làm trọng, rất nặng tình, đến mức không quả quyết, bởi vậy ông mới suốt đêm đi xe tới đây, là để làm chuyện này. Ông rất rõ!
Ông đặt mạnh tay lên vai Sở sư trưởng, chậm rãi nói một câu: “Lão tử cũng thương Tiểu Tuần, nhưng Tiểu Tuần là Tiểu Tuần, anh không chỉ là cha của con trai anh.”
“Hơn nữa, anh đừng quên, lần trước Tuần nhi nhà chúng ta gặp rắc rối, mặc dù có người giúp anh áp xuống, đại tôn tử của Thái tử gia bên trên bị một câu của Tiểu Tuần mà mất đi, anh cho là hắn không ghi hận thằng bé, không ghi hận anh sao? Hắn không nhịn đến ngày nào đó chỉnh anh à?!”
Sắc mặt Sở Hoài Trí nhất thời biến đổi, Tiểu Tuần……
Ông lại tiếp tục nói: “Anh còn một nhà phải nuôi, lão tử đời này cũng không cầu con cháu làm rạng rỡ tổ tông, nhưng vợ con anh tương lai còn phải trông cậy vào anh, một bước cũng không thể đi nhầm!”
Sở lão gia tử hai tay cầm lấy quân mạo trên bàn, đội cho Sở sư trưởng.
Sở Hoài Trí ánh mắt thâm trầm, ẩn nhẫn: “Đều là dân thường, sinh viên, cha sanh mẹ dưỡng. Trận này con mẹ nó không có biện pháp đánh.”
Lão gia tử gật đầu, tiếp lời: “Binh lính chúng ta cũng đều là cha sanh mẹ dưỡng, ai lại không phải đâu?”
Sở Hoài Trí nhắm mắt ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Bên tai hắn vọng lại câu nói hắn nghe Hoắc Vân Sơn đối mặt với tư lệnh viên quân khu khí phách thốt ra: lão tử thà rằng mất đầu, tuyệt không làm tội nhân lịch sử.
Trong mắt Sở Hoài Trí rốt cục bùng nổ cơn tức tích tụ đã lâu, mắng: “Vương bát đản, Hoắc Vân Sơn hắn không làm tội nhân lịch sử, để tôi đi? Tôi con mẹ nó thay hắn làm tội nhân lịch sử?!…… Tên khốn kiếp!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.