Chương 91: Thiên la địa võng
Hương Tiểu Mạch
22/01/2018
Việc này phải nói lại từ đầu, sau khi xóa sạch Hầu gia, mục tiêu mặt trên cùng Kỷ Ủy lần này động thủ thu thập, là bè cánh họ Phùng.
Tổ điều tra chuyên án Quốc An nhằm vào Phùng gia thu thập manh mối, tập hợp một tủ văn kiện đầy, mấy trăm phần tài liệu. Quan lớn liên quan đến vụ án này, không phải mất một hai mạng cấp dưới là có thể lôi xuống ngựa, xét đến cùng vẫn là mấy phe phái đấu tranh quyền lực, đổi mới quyền lực thượng tầng. Vây cánh cạp váy phe phái này liên tiếp thất thế, Phùng thị lại dính líu đến các vấn đề kinh tế nghiêm trọng, trở thành nhược điểm trí mạng, dưới tình thế này không khác tự chui đầu vào rọ, bị phản công thanh toán.
Lại nói lúc trước Hầu công tử bị bắt, tự biết gặp phải tai ương ngập đầu, cha hắn phản bội xuất ngoại không về được, quả thực là bức hắn đến tuyệt lộ, hại chết mạng nhỏ của hắn. Hầu Nhất Quần không còn đường để đi, lúc này trở nên liều mạng, hắn còn lý do gì mà liều chết chống cự không khai báo, còn có gì mà không dám nói?
Nghe nói, Hầu Nhất Quần bị bắt giam, mỗi ngày khóc lóc om sòm giả điên, giả bệnh thần kinh, động kinh, dùng đầu tông cửa, nhét cơm vào lỗ mũi, còn kém cho hắn một sợi dây thừng trực tiếp thắt cổ, huyên náo gà chó không yên, cán sự cục 9 đối với hắn đau đầu gần chết.
Người phụ trách trông giữ Hầu công tử mắng: “Chết tiệt, cậu còn ầm ĩ nữa, không phải muốn đi tìm chết sao, vậy đem nhốt chung với vị quan dưới tầng hầm kia đi.”
Đồng sự phụ họa nói: “Đệt, nhốt Tiểu Hầu với Huy Tử chung một phòng, không đánh hắn phọt c*t, thật xem Huy ‘ngục bá’ cục 9 Tiểu Bạch lâu chúng ta không tồn tại mà!”
Hầu Nhất Quần nằm bò trên bàn thẩm vấn chảy nước mũi, khóc như cha chết, chiêu nào cũng xài. Lão tử vô tội, tôi ngu ngốc, bị người ta lừa, đều là tiểu tử Phùng Tiểu Dũng kia dạy tôi làm, khoản tiền quỹ “Tân Hồng” kia là Phùng Tiểu Dũng cài bẫy, tiền đều bị hắn cuốn chạy, lão tử chỉ uống một hớp canh liền bị bắt bỏ tù, thịt đều bị tên khốn kiếp kia ăn vào bụng!
Còn có Sở Du, họ Sở con mẹ nó cũng có một phần, dựa vào cái gì bọn họ đều nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, một mình lão tử tao ngục tai ương ở địa phương quỷ quái này hớp nước lã!
* * *
Mới sáng sớm, Sở Tuần còn chưa rời giường đã bị tên bại gia tử nhà bọn họ lôi khỏi chăn.
Cửa phòng bị đập vang rung trời, tiếng thở dốc hỗn độn dồn dập, Sở Du xông vào: “Tuần nhi, Tiểu Tuần nhi.”
Sở Tuần tóc tai bù xù, khoác áo ngủ, đôi mắt hẹp dài mông lung híp lại, mở cửa vừa thấy, nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Sở Du khoác áo gió, thân hình cao lớn lại có vẻ cực kỳ chật vật, vào nhà nhanh chóng đóng cửa lại, thở hổn hển, vẻ mặt úp mở.
Sở Du nói: “Tuần nhi, anh, anh nói với chú, chuyện này.”
Sở Tuần bỏ vào miệng một cục kẹo bạc hà, nhuận nhuận yết hầu, ngồi trên sô pha: “Mới sáng sớm, nói chuyện gì, không thể gọi điện thoại sao?”
Hai anh em bình thường không gặp nhau, cũng đều không ở quân khu đại viện, quan hệ không mặn không nhạt, tự mình làm chuyện mình, Sở Du ngày thường căn bản là không tới căn hộ của Tiểu Nhị.
Sở Du ngồi xuống, xoa đùi em trai hắn: “Tuần nhi, anh làm ăn có chút phiền toái, gần đây không quá thuận lợi, chú giúp anh một việc.”
Sở Tuần âm thầm đánh giá: “Phiền toái gì, giúp cái gì?”
Sở Du: “Anh phải đi ra ngoài một chuyến, tránh đầu sóng ngọn gió, anh…… anh tính đi Singapore hoặc là Canada, chú giúp anh an bài……”
Sở Tuần lạnh mặt: “Anh gây chuyện gì rồi.”
Sở Du ngồi trên sô pha, áo không cởi, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, dời tầm mắt.
Sở Tuần ở trước mặt anh cậu kỳ thật càng giống anh trai hơn, cũng không khách khí hàm hồ, giáo huấn cũng nói đến phát ngán rồi, chỉ nhìn chằm chằm Sở Du: “Nói thật đi, anh gây ra chuyện gì.”
Sắc mặt Sở Du đỏ gay, uất ức mắng một câu: “Đệt, không phải là khoản quỹ ‘Tân Hồng’ kia sao, lúc trước đã nói ấn theo cổ phần, công ty cũng không phải anh muốn làm, hạng mục không phải anh phê, đều là hai tên khốn Phùng Tiểu Dũng Hầu Nhất Quần kia làm, hiện tại đều mẹ nó muốn đổ lên đầu anh!”
Sắc mặt Sở Tuần trầm xuống, thấp giọng mắng một câu “ngu ngốc”, xoay mặt muốn đi.
Sở Du mấy năm nay lăn lộn trong kinh thành, dựa vào quan hệ hồ bằng cẩu hữu, quả thực là giàu to. Đương nhiên, hắn bị liên lụy gặp chuyện không may cũng là chuyện sớm muộn.
Sở Du từ nhỏ đã đi theo đường tà đạo, trong đại viện quân đội ăn cắp của công, đầu cơ trục lợi quân nhu phẩm. Hắn từ thập niên chín mươi bắt đầu làm ăn phát đạt, thừa dịp cổ phiếu Thâm Quyến lúc ấy đặc biệt sốt, lợi dụng tin tức nội bộ của người trong hồng giới, trước tiên mua một lượng lớn cổ phiếu giá thấp, cao điểm bán ra, tiền trong tay tăng gấp bội, lập tức giàu to. Sau lại tham gia buôn lậu, buôn lậu vật liệu thép, buôn lậu khoáng sản, buôn lậu xe xịn.
Lúc ấy xe tư nhân mới rộ lên ở quốc nội, quốc gia đánh thuế ô tô hạng sang rất cao. Đám người này buôn lậu thế nào? Cắt xe từ giữa thành hai nửa, không còn là xe hoàn chỉnh, có thể gắn mác “linh kiện’’ nhập khẩu, bớt được một khoản tiền thuế lớn, sau khi qua cửa hải quan sẽ hàn hai nửa chiếc xe lại. Làm như vậy xe chạy có thể bền chắc mới lạ, mấy năm buôn lậu xe kia tai nạn giao thông phát sinh liên tiếp, chính là vì vậy. Loại xe này ở trên đường một khi va chạm liền xong đời, có thể từ vết hàn ở giữa nứt ra thành hai nửa, gián tiếp hại chết không ít người. Mấy vụ làm ăn trái pháp luật đó, Sở Du là người sau màn bỏ vốn, còn vận hành là bạn bè giúp hắn, bởi vậy rất nhiều chuyện ngay cả cha hắn em trai hắn cũng chẳng hay biết gì.
Thập niên chín mươi đám quan gia hào phú trong Bốn chín thành, cơ bản là đi con đường này, chế định quy tắc trò chơi cũng lợi dụng quy tắc, điên cuồng tích lũy nguồn vốn nguyên thủy, lòng tham của con người vĩnh viễn vô chừng.
Lại đến sau này, nghề buôn lậu hải quan này, đám nhóc hồng quý cũng không thích chơi nữa, ngại hạ giá, tiến đến không đủ nhanh, bắt đầu làm hàng hóa giao sau (1) lập quỹ riêng. Quỹ “Tân Hồng” lấy mức lãi siêu cao thu hút khách hàng đầu tư, thu thập một khối tài sản khổng lồ, sau đó công ty đột ngột đóng cửa, toàn bộ tiền của đều bị cuỗm sạch……
Sở Du thất hồn lạc phách, chạy sau mông Sở Tuần, dây dưa không buông, không kiêng nể đến quấy rầy em trai hắn.
Hai người ở phòng khách tranh chấp, sắc mặt Sở Tuần thực khó coi, tức giận. Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa phòng, bình tĩnh nhìn hai người.
Sở Du vừa ngẩng đầu: “……”
Sở Du: “…… Hoắc Tiểu Nhị?”
Hoắc Truyền Võ ăn mặc chỉnh tề, một thân cao ngất, ánh mắt trầm ổn, kéo tay Sở Tuần, nắm chặt, âm thầm an ủi.
Sở Du nghệch mặt, đột nhiên phản ứng lại, thò người vào phòng ngủ tìm tòi…… Trong phòng giường đệm chăn mền thu thập thực chỉnh tề, sáng sủa sạch sẽ, Hoắc Nhị gia tay chân nhanh nhẹn, dọn dẹp phòng ốc thuần thục lưu loát, vuốt lên nhận không ra dấu vết người nằm, trên ra giường một nếp nhăn cũng không có.
Sở Du nửa cười nửa không, nhìn nhìn Hoắc Truyền Võ: “U, Tiểu Tuần, anh thật sự là lâu rồi không quan tâm chú, Hoắc Tiểu Nhị cũng trở lại rồi.”
“Hai người các chú, nhiều năm như vậy vẫn thân thiết thế à? Còn ở cùng nhau?”
“Này xem như, quan hệ gì ha?”
Hoắc Truyền Võ cũng không nói gì, không giải thích, đứng phía sau Sở Tuần, khẽ đỡ lưng cậu. Tư thế kia, rất giống chủ gia đình chống lưng bảo vệ vợ, thời điểm mấu chốt cũng là chồng mình đáng tin.
Sở Du sửa sang lại áo gió, trước mặt người ngoài còn bận tâm vài phần thể diện, quay đầu: “Hoắc Tiểu Nhị, cậu ra ngoài trước đi, tránh một chút, tôi bàn chuyện với em tôi.”
Sở Tuần lạnh lùng nói: “Cậu ấy không cần lảng tránh, cậu ấy cứ ở đây.”
Sở Du: “Tiểu Tuần?”
Sở Tuần xoay mặt: “Anh đi đi, tôi không giúp được anh.”
Sở Du lập tức đổi sắc, cũng không để ý người thứ ba ở đây, hô: “Tiểu Tuần, chú không giúp anh ai giúp anh? Anh biết chú là ai, chú có bao nhiêu bản sự, anh mới đến tìm chú!”
Sở Du lời này là nói thật. Hắn trước kia không biết thân phận thực của em trai hắn, hiện tại đã biết. Lấy địa vị năng lực của Sở Tuần ở Tổng tham Nhị bộ Tam bộ, tạo văn kiện giả làm giấy thông hành hiệp trợ một người trốn chạy xuất ngoại, là chuyện không thể dễ hơn. Nói cách khác, Sở Tuần là đầu lĩnh đặc công Tổng tham, làm nghề gián điệp, lợi dụng các con đường thông quan trốn chạy tựa như ăn cơm đi đường, mỗi ngày làm chính là cái này. Hơn nữa quyền lực Tổng tham vượt qua cả công an cùng hải quan, xuất nhập cảnh một câu, “Tôi thuộc bộ đặc biệt Nhị bộ”, hải quan lập tức cho đi, không dám hỏi đến.
Hai tay Sở Du bắt lấy cánh tay Sở Tuần, hốc mắt đỏ lên: “Tiểu Tuần, chú từ Nhị bộ các chú làm cho anh giấy tờ chứng nhận, dấu mộc cơ quan chú, để anh thuận lợi xuất ngoại là được.”
“Người trong quân đội các chú xuất ngoại, buôn lậu, đều dựa vào chiêu này, chú giúp anh xuất ngoại đi, bọn họ muốn bắt anh!”
Đừng nói Sở Tuần sắc mặt khó coi, Truyền Võ ở một bên cũng trầm mặt, mày nhíu lại, khóe miệng khép chặt, yên lặng dời tầm mắt, không nói nên lời.
Trong mắt Sở Tuần nổi tơ máu, bỏ ra anh cậu: “Tôi mặc kệ chuyện này.”
Sở Du: “Tiểu Tuần, hai ta tốt xấu cũng là anh em ruột.”
Sở Tuần từ kẽ răng cắn ra một câu: “‘Tân Hồng’ lừa dối bao nhiêu tiền? Tám triệu!…… Các người tìm đường chết sao? Nhiều tiền như vậy khẳng định phán tử tội!”
Hai tay Sở Du run lẩy bẩy: “Anh không lấy nhiều như vậy, là Phùng Tiểu Dũng nắm đầu, anh chỉ thu thôi!”
Sở Tuần không thể nhịn được nữa: “Anh làm thực quá phận, thứ gì thế này.”
Lồng ngực Sở Du kịch liệt phập phồng, trong nháy mắt mặt mũi mất sạch, thẹn quá thành giận, đột nhiên bùng nổ: “Sở Tuần, cậu chính là người như vậy, vô tâm vô phế lục thân không nhận! Tôi xem như đã nhìn ra, cậu từ nhỏ đã vậy, ích kỷ, mặc kệ người nhà, khuỷu tay chỉa ra bên ngoài!”
Sắc mặt Sở Tuần dần trở nên trắng bệch, Truyền Võ ở phía sau đỡ lấy thắt lưng cậu.
Sở Du cũng là cùng đường, phát tiết, hai mắt đỏ bừng, nâng ngón tay chỉ Hoắc Truyền Võ: “Sở Tuần cậu cứ như vậy, trong đầu cậu nghĩ gì hả? Cậu cùng người ngoài vĩnh viễn thân hơn người nhà.”
“Cậu trước đây chỉ vì tên Hoắc Tiểu Nhị này, vì Hoắc Truyền Quân mà lấy cháo hắt tôi, còn mắng tôi.”
“Cậu dốc lòng với cả nhà họ Hoắc, cậu còn họ Sở sao!!!”
……
Cả người Sở Tuần phát run.
Hoắc Truyền Võ trầm mặt, xông về phía trước một bước, ngăn cái tay chỉ trỏ của Sở Du, trực tiếp đẩy hắn ra ngoài, đóng cửa cái rầm…… Không thể để Tiểu Tuần chịu ủy khuất.
Ngày đó, Sở Tuần trầm mặc đi vào phòng ngủ, nhào lên giường lớn, vùi mặt vào ra giường, lấy gối bịt đầu.
Trong lòng cậu đặc biệt khó chịu, cậu ở trong mắt người khác có thể quả thật có tật xấu, nhưng quản người khác nghĩ thế nào? Nếu là người khác, khẳng định sẽ giúp anh mình thoát tội trốn chạy, khẳng định không hai lời. Mấy người trong giới này, người nào không phải một người đắc đạo, toàn gia gà chó lên trời, bóng râm phúc trạch bao phủ cả nhà thân thích lớn bé tới cả năm đời……
Hoắc Truyền Võ nằm bên cạnh cậu, bàn tay chậm rãi vuốt ve lưng cậu.
Sở Tuần từ dưới gối đầu lộ ra một con mắt, khó chịu nói: “Thực mất mặt……”
Truyền Võ trầm mặc, dùng sức vỗ vỗ.
Sở Tuần thấp giọng nói: “Cũng là anh cậu tốt, anh cậu còn ở Thâm Quyến Hải Nam phát tài đi.”
Truyền Võ phúc hậu cười cười: “Cậu về sau cũng nhận anh yêm làm anh cậu đi.”
Sở Tuần hừ một tiếng.
Truyền Võ đầu óc vừa chuyển, đặc biệt linh mẫn nói: “Nhẫm cùng yêm về quê, gặp anh yêm, vốn cũng phải gọi.”
Người so với người tức chết người. Sở Tuần nghĩ vậy, lại đem đầu vùi vào dưới gối, cảm thấy thực mất mặt.
Truyền Võ ôm cậu, đột nhiên hỏi: “Nhẫm là lúc nào, vì yêm, lấy cháo hắt anh nhẫm vậy?”
Hai mắt Hoắc đồng chí âm thầm tỏa sáng, má lúm đồng tiền hiện rõ, như là lại phát hiện bí mật nhỏ hạnh phúc của bọn họ. Ngày xưa kết hạ ân oán với anh vợ, cũng chẳng quan tâm.
Sở Tuần cười ra tiếng, cắn một cái lên cổ Truyền Võ……
Lại nói Sở Tuần mặt lạnh cự tuyệt anh cậu ngoài cửa, hai người tan rã trong không vui, miệng cậu nói “mặc kệ”, nhưng dù sao cũng là anh em ruột người một nhà, không có khả năng thực tuyệt tình như vậy, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn anh mình bị bắt, tương lai thực bị phán tử tội khổ thân.
Sở Tuần ngầm tra hồ sơ tài liệu vụ “Tân Hồng”, lại hỏi thăm Trần Hoán nội tình, đại khái nắm được ngọn nguồn. Anh cậu Sở Du, nói đến cùng là kẻ lỗ mãng, bởi vì tiền tài, lâm vào vũng nước đen. Vụ án quỹ tư ầm ĩ lớn như vậy, là Phùng thái tử ở bên trên làm, lừa dối khách hàng một khoản tiền lớn đến tám triệu, đào rỗng công ty, đại bộ phận tiền bạc cuốn vào túi mình. Hiện giờ sự việc đã bại lộ, giấu không được, Hầu Nhất Quần giũ ra Phùng Tiểu Dũng, Phùng Tiểu Dũng đương nhiên trăm phương nghìn kế sẽ đem nồi nước đen này đổ lên đầu Sở Du.
Buổi tối trước ngày hành động, Sở Tuần quay về đại viện đường Ngọc Tuyền, ở trong thư phòng cha cậu, đem sự tình nói thẳng ra, tài liệu điều tra mở ra trên bàn.
Sở Hoài Trí ước chừng cả mưới phút không nói ra lời.
Ấn đường Sở Hoài Trí phát xanh, sốc nặng, mặt mày nghiêm nghị, đứng bật dậy, rút súng.
“Tiểu Tuần, các con cũng không cần bắt nó.”
“Lão tử đi bắt, lão tử đích thân bắn chết tên hỗn đản này.”
“Lụn bại, mất thể diện.”
Sở Tuần ngăn lại cái tay cầm súng của cha cậu: “Cha……”
“Con sẽ không bao che Sở Du, con cũng sẽ không buông tha thủ phạm chính hẳn là phải bị bắn chết, một tên cũng đừng nghĩ chạy.”
Ánh mắt Sở Tuần bình tĩnh, khẩu khí lạnh lùng kiên định.
“Hành động liên hợp ngày mai, con là chỉ huy.”
……
Sở trưởng ban lần này, chỉ huy đặc công, tình báo viên hai bên Tổng tham Quốc An, suốt đêm tiến hành bắt người. Chuyện này kỳ thật cũng liên quan đến vận mệnh anh cậu, tên đầu sỏ nếu bị tập nã quy án, hành vi phạm tội của Sở Du sẽ giảm bớt rất nhiều, chỉ là tòng phạm.
Đến lúc động thủ, quá trình phi thường nhanh chóng.
Trong thành sau lại nghe đồn, đêm đó đoạn đường Tam Hoàn có mấy chiếc xe truy đuổi nhau, nghe thấy tiếng súng. Còn có tài xế taxi làm đêm nói ở trên mạng, nhìn thấy cảnh sát chìm bí mật ở gần đại viện Bộ Ủy cầm súng bắt người……
Hơn 10 giờ đêm, trước cửa cơ quan đại viện gần Bạch Tháp tự, cảnh vệ sâm nghiêm.
Những chiếc xe việt dã màu đen của Tổng tham đặc biệt chậm rãi tới gần cổng đại viện, chiếm cứ bốn góc, tạo thế bọc đánh.
Sở Tuần xuyên qua cửa kính xe màu trà, lặng lẽ quan sát, môi mấp máy biên độ rất nhỏ khó phân biệt, hạ lệnh qua điện thoại.
Một chiếc xe đen đi đầu mở cửa xe, Hà Tiểu Chí bước xuống. Bạn đang ?
Hà Tiểu Chí mang quả đầu tròn vo nhẵn bóng, thân hình gầy yếu, diện mạo thường thường, thoạt nhìn không hề có tính uy hiếp. Hắn điềm nhiên như không tiến lên, gật đầu chào hỏi với võ cảnh, đưa ra giấy chứng nhận nhân viên Nhị bộ: “Chúng tôi tìm Phùng tổng.”
Tiểu chiến sĩ canh gác hỏi: “Đã trễ thế này?”
Hà Tiểu Chí cười, nói: “Sáng sớm ngày mai cục Chính trị ở Tây Sơn mời đến dự hội nghị bí mật, bảo chúng tôi đón Phùng tổng qua sớm, sáng sớm họp.”
Tiểu chiến sĩ lòng mang nghi ngờ: “Tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”
Hà Tiểu Chí động tác nhanh chóng, đè lại tay cầm súng của đối phương: “Không cần hỏi, chúng tôi trực tiếp đi vào xin chỉ thị.”
Trong bóng đêm ánh mắt song phương lóe lên, đều tự cảnh giác!
Xẹt một cái Hà Tiểu Chí vung tay tung chiêu, trong lúc đối thủ hoàn toàn thấy không rõ là thế nào, hai ngón tay chế trụ tay cầm súng tiểu liên của tiểu chiến sĩ, từ góc độ quỷ dị đột nhiên phát lực, vặn bẻ ngón tay đang đặt trên cò súng của đối phương ra! Hà Tiểu Chí mắt híp, dáng thấp, nhanh tay, tối thích hợp đánh trực diện thế này.
Hơn mười đặc công trong chiếc xe còn lại đồng loạt nhảy ra, một đội cảnh vệ gác cổng toàn bộ nộp vũ khí đầu hàng.
Sở Tuần mặc một thân tây trang thuần đen, bước xuống xe, gương mặt trắng nõn như tạc tượng dưới ánh đèn đường phát ra sáng bóng, trơn nhẵn, lãnh tĩnh khiến võ cảnh cùng cảnh vệ đại viện đều thầm giật mình.
Trên tây trang Sở Tuần ẩn hiện những đường sọc thẳng tinh tế tối màu, đi ra làm việc ăn mặc trang trọng, chính thức, cả người thon gầy sắc bén, người không phần sự miễn đến gần. Cậu một tay áp lên tai nhanh chóng ra lệnh, chớp mắt, thủ hạ từ các con đường hiện thân, bao vây cả khu……
Họ Phùng phát hiện không đúng, nào dám đi tham gia cái gì mà “Hội nghị Tây Sơn”, biết đây là tới bắt hắn, có đi không có về. Hắn từ cửa sau chuồn ra leo lên xe, muốn chạy.
Phùng Chí Quân muốn chạy tới Trung Nam Hải, tìm người cầu tình; biết người Tổng tham lợi hại, trâu bò, đâu cũng dám xông vào, cũng chỉ có Trung Nam Hải là không dám xông.
Lúc này lâm trận trốn chạy, sao còn kịp?
Đêm khuya đường phố im lặng, Sở Tuần thính giác linh mẫn, ở tiền viện chợt nghe thấy hậu viện có tiếng xe lặng lẽ khởi động, có người muốn chuồn.
Sở Tuần phi thân lên tường viện, chạy băng băng trên đầu tường.
Dưới ánh đèn bóng người mạnh mẽ, Sở Tuần từ trên trời giáng xuống, như tia chớp phóng xuống tường viện, nhanh nhẹn tiếp đất, vén tây trang, rút súng.
Họ Phùng chột dạ, tay run, hoảng sợ không nhìn đường, xe cuống quít rẽ cua, tính trốn chạy sự truy đuổi của Sở Tuần.
Góc đường đậu một chiếc xe việt dã đen, ẩn nấp chờ đợi. Cửa sộ chậm rãi hạ xuống, một nòng súng lộ ra trên thành cửa, không cần nhắm, nòng súng lắp ống hãm thanh trong bóng đêm nhẹ nhàng rung lên.
Pụp.
Lốp xe trước của chiếc ô tô đang trốn chạy đột nhiên nổ mạnh, cao su nứt toác, xe chạy lệch sang ven đường.
Hoắc Truyền Võ mở cửa xe, nhảy xuống, quần đen áo đen ở dưới đèn kéo ra một bóng dáng thon dài, người súng hợp nhất.
Truyền Võ tay phải mang súng trường, đi về phía bên này, vừa đi vừa giơ súng, nghiêng đầu híp mắt nhìn vào kính ngắm, pụp, lại là một phát súng, nhanh gọn dứt khoát. Một bánh xe khác nổ thành từng mảnh.
Hai người một trước một sau, lạnh lùng, đồng thời giơ súng lên, chặn người trong xe……
Trong ống nghe của Sở Tuần truyền đến thanh âm, là Trần Hoán cục 9.
Trần Hoán hỏi: “Sở tổng, chỗ cậu thế nào?”
Sở Tuần nói: “Bắt được, nhiệm vụ hoàn tất.”
Trần Hoán vội vàng nói: “Cậu cách phía Nam Tam Hoàn không xa đi, mang người của cậu chặn tên kia, hai ta chặn hai đầu, Phùng Tiểu Dũng muốn chạy.”
Tay Sở Tuần cầm súng, gật đầu với Truyền Võ: “Truy.”
Phùng Tiểu Dũng phải bị bắt đưa ra tòa, tuyệt đối không thể để tên này chạy, Sở Tuần cắn răng……
Nửa đêm cùng ngày, đường Tam Hoàn trình diễn đại chiến truy xe, xe cộ thưa thớt, đường rộng lớn, bánh xe việt dã ở trên đường nhựa nghiền ra từng tiếng rin rít, tiếng thắng xe bén nhọn xé rách màng tai.
Tình huống hôm đó thế này, tên Phùng Tiểu Dũng tai họa lụn bại kia, vừa lúc từ Hải Nam nghỉ phép tiêu dao trở về, mới vừa quay về Bắc Kinh, trong một phòng sa hoa tại một câu lạc bộ ở Tây thành uống rượu tầm hoan, người Quốc An chờ hắn trở về, tứ phía bày ra thiên la địa võng, bao vây chặn đường.
Phùng Tiểu Dũng từ cửa sổ tầng hai của câu lạc bộ nhảy xuống. Hắn từ trên giường tình nhân lăn xuống, cởi trần, mặc một cái quần đùi hoa, chân trần……
Xe Quốc An từ hai bên trái phải quẹo ra, Phùng thiếu vừa lên xe liền đạp ga, trực tiếp lủi vào ngõ nhỏ, chạy trối chết.
Ngày đó Phùng Tiểu Dũng cũng là uống rượu, cồn thêm can đảm, bằng không hắn ngay cả chạy cũng không dám chạy. Tên này mượn rượu lớn gan, phóng xe bừa bãi, phá nát tường gạch thềm đá ven đường mấy con ngõ nhỏ, xông lên Nam Tam Hoàn.
Sở Tuần tự mình lái xe. Bọn họ xe lớn, không thể lách vào ngõ nhỏ, đi đường vòng phóng nhanh cũng tới Tam Hoàn, chạy xéo một bên xe Phùng Tiểu Dũng.
Phùng thiếu tông không được Sở Tuần, trực tiếp đánh tay lái trên Tam Hoàn, vòng xe chạy về.
Sở Tuần cũng đánh tay lái, tiếp tục truy, Truyền Võ lúc này lắp xong đạn, mở cửa kính xe, một cánh tay buông ngoài xe. Ngay lúc này, hai người vừa nhấc đầu, ở phía xa, quốc lộ thẳng tắp bị một loạt đèn đường chiếu sáng, nơi tranh tối tranh sáng lóe lên một bóng đen cưỡi xe mô tô.
Xe mô tô chui ra khỏi ngõ nhỏ một đường đuổi tới đây, nhanh hơn xe Trần Hoán bọn họ, vừa lúc mặt đối mặt với Phùng thiếu.
Người lái xe không đeo kính râm, lộ mặt không hề che lấp, mặt mày lãnh liệt, bên môi có một vòng râu đã được cắt tỉa, khóe miệng tựa hồ mang một tia cười lạnh.
Cũng chỉ trong vài giây.
Người nọ tay phải lái xe, tay trái cầm súng, mặt không đổi sắc, trong lúc phóng xe như bay nâng tay bắn một phát!
Sở Tuần tinh mắt nhìn thấy, cúi đầu hô một tiếng: “Đệt…… Cậu xem đó là ai.”
Hoắc Truyền Võ ngược lại không nói, nghiêm mặt nghiêng qua thành cửa xe nhìn ra ngoài, thản nhiên, bình tĩnh như thường.
Hai người liếc mắt một cái liền nhận ra.
Người kia nhất định là họ La.
Lốp xe trước của Phùng thiếu đột nhiên nổ mạnh, xì hơi, chiếc xe mất kiểm soát, ở tốc độ cao xoay quanh tại chỗ chín mươi độ.
Phùng Tiểu Dũng lúc này ở trong xe, say rượu đã sớm tỉnh, trong mắt lóe lên tia kinh hãi, hai chân trần run bần bật, sợ chết. Sau nghĩ lại, hắn trốn chạy như vậy, chỉ vì cố chống cự tự tìm tử lộ, lưới trời tuy thưa, hắn căn bản trốn không thoát.
Xe và người điên cuồng mất kiểm soát, loạn đạp chân ga, chiếc xe kia nghiêng về một bên đâm vào xe mô tô.
Sở Tuần cả kinh: “Ai!”
Người lái mô tô kia, rất quan trọng, không thể để bị thương.
Sở Tuần cho tới bây giờ chưa gặp đối phương, cũng không nói thẳng với Thiệu Quân, nhưng cậu tâm tư nặng, lo lắng chu toàn, rõ ràng người ta còn không biết cậu, cậu trước liền xem người ta là người một nhà mà chiếu ứng.
Sở Tuần theo bản năng giơ súng lên nhắm.
Cậu bắn súng ngược lại không giỏi, chậm.
Cậu vừa nâng tay, phía sau đã vang lên tiếng súng.
Mô tô của La Cường bị Phùng Tiểu Dũng đánh bay. Đầu xe ô tô như cái xẻng lớn, “xúc” người lên. Thân thể La Cường bay lên không cơ hồ mất cân bằng đập vào kính chắn gió phía trước rồi lăn qua nóc xe!
Chỉ mành treo chuông, “pụp”, một tiếng súng vang lên, tinh chuẩn bắn nát một lốp xe khác.
Hoắc Truyền Võ cấp tốc cầm súng xuống xe, nòng súng thon dài ở trong đêm tối ẩn ẩn phiếm ra ánh đỏ cực nóng, bốc khói, mang theo tiếng tim đập. Truyền Võ băng qua Tam Hoàn, bước nhanh tới!
La Cường ngẩng đầu……
Hai người đàn ông tầm mắt chạm nhau, đều mang khuôn mặt sắc bén, ngưng trọng, con ngươi sâu không thấy đáy, liếc mắt nhìn nhau.
La Cường nhanh nhẹn đứng dậy, nhảy lên nóc xe, một cước đạp bể kính, trực tiếp đá xỉu người bên trong.
Hoắc Truyền Võ nghênh diện đi tới, lạnh lùng, cũng không hàm hồ, cầm báng súng thụi mạnh xuống, phá cửa xe……
Phùng Tiểu Dũng kinh sợ, mặc quần đùi, bị còng tay, phía dưới quần ướt một mảng lớn. Một đặc công kéo hắn đi, nhét vào xe, nhanh chóng rời đi, lưu lại mấy chiếc xe ven đường, quần chúng trong xe trợn mắt há hốc mồm xem náo nhiệt.
Hắn bị bắt cũng không oan uổng, phút cuối cùng thực đáng giá. Hai nhóm người Quốc An Tổng tham bọn họ sau này nói đến trận giao chiến quy mô nhỏ này, đều nói, Phùng thái tử thật sự là tai to mặt lớn, vận dụng nhiều người như vậy bắt một mình hắn, hai vị bắt hắn kia, đó là ai nhỉ!……
La Cường nhảy xuống cạnh chiếc mô tô đã bị đâm cho hoàn toàn biến đổi, trước khi nhóm người Quốc An đến, nâng xe mình lên, phóng đi.
Tác phong của La Cường này, không nhiều lời vô nghĩa, cũng không chào hỏi bất cứ ai, thậm chí không trở lại chào hỏi nịnh bợ Trần trưởng ban. Lão tử lấy tiền làm việc, họ Trần cậu cho tôi chi phiếu, tôi thay cậu làm việc lần này, làm xong chạy lấy người, trong nhà còn có thằng nhóc con đang mong chờ lão tử trở về, nấu sủi cảo ăn khuya đây.
Hắn trước khi đi, theo bản năng quay đầu lại, chăm chú nhìn Hoắc gia lão Nhị, khẽ gật đầu một cái, lộ ra tán thưởng.
Kỹ thuật bắn súng thật cừ.
La Cường lúc ấy ngẩng đầu nhìn thấy, người kia từ trong chiếc xe đang phóng như bay lại đây, còn chưa thắng xe đã ló người ra, một tay ở trên không vững vàng nâng súng, một phát trúng mục tiêu. Có lực cánh tay như thế, dám bắn súng như vậy trên đường phố, là công phu của tay súng bắn tỉa trong bộ đội đặc chủng.
Hoắc Truyền Võ cũng không nói gì, khóe mắt đảo qua La Cường, một người, một súng, dưới đèn xẹt qua bóng dáng kiêu ngạo.
Sở Tuần một mình ngồi ở trong xe cách đó không xa, lộ ra nửa khuôn mặt, khẽ nhếch miệng, con ngươi tỏa sáng, nhìn mê mẩn.
Đầu óc Sở Tuần xoay chuyển mau, cũng thực xấu xa, nhanh chóng lấy di động ra, ấn phím: “A lô, Tiểu Quân nhi?”
Điện thoại vang vài tiếng người bên kia mới tiếp, Thiệu Quân mơ mơ màng màng, hiển nhiên là nằm trong chăn: “Ư…… Tuần nhi……”
Sở Tuần: “Ngủ à? Hay thức?”
Thiệu Quân: “A…… Đang…… ngủ.”
Mắt Sở Tuần hiện lên một tia bỡn cợt: “Tiểu Quân nhi, tôi vừa lúc không có việc gì, buổi tối đến tìm cậu nha? Tôi nhớ cậu, muốn tán gẫu với cậu, cùng nhau ngủ ha…”
Thiệu Quân sửng sốt nửa giây: “A? …… À…… Đã trễ thế này…… Cậu, cậu muốn đến sao…… Tôi……”
Sở Tuần một tay buông ngoài cửa xe, đón làn gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, tắm ánh đèn đường, khóe mắt thoáng nhìn Hoắc Truyền Võ cầm súng chậm rãi đi về phía cậu, gương mặt anh tuấn thon gầy mạ lên một lớp đồng thau nhàn nhạt tỏa sáng.
Khóe miệng Sở Tuần banh hết cỡ, khoe ra tám cái răng, ý cười từ đáy lòng trào dâng: “Tiểu Quân nhi, quên đi không khi dễ cậu, cậu ngủ đi, hai ngày nữa tìm cậu ăn cơm, ngủ ngon.”
Sở Tuần cúp điện thoại, chân mày khóe mắt nhiễm đậm ý cười, cả khuôn mặt ở dưới đèn sáng lên, hướng Truyền Võ giơ ngón cái.
Chúng ta cũng về nhà.
Nhị gia thương cậu.
Tổ điều tra chuyên án Quốc An nhằm vào Phùng gia thu thập manh mối, tập hợp một tủ văn kiện đầy, mấy trăm phần tài liệu. Quan lớn liên quan đến vụ án này, không phải mất một hai mạng cấp dưới là có thể lôi xuống ngựa, xét đến cùng vẫn là mấy phe phái đấu tranh quyền lực, đổi mới quyền lực thượng tầng. Vây cánh cạp váy phe phái này liên tiếp thất thế, Phùng thị lại dính líu đến các vấn đề kinh tế nghiêm trọng, trở thành nhược điểm trí mạng, dưới tình thế này không khác tự chui đầu vào rọ, bị phản công thanh toán.
Lại nói lúc trước Hầu công tử bị bắt, tự biết gặp phải tai ương ngập đầu, cha hắn phản bội xuất ngoại không về được, quả thực là bức hắn đến tuyệt lộ, hại chết mạng nhỏ của hắn. Hầu Nhất Quần không còn đường để đi, lúc này trở nên liều mạng, hắn còn lý do gì mà liều chết chống cự không khai báo, còn có gì mà không dám nói?
Nghe nói, Hầu Nhất Quần bị bắt giam, mỗi ngày khóc lóc om sòm giả điên, giả bệnh thần kinh, động kinh, dùng đầu tông cửa, nhét cơm vào lỗ mũi, còn kém cho hắn một sợi dây thừng trực tiếp thắt cổ, huyên náo gà chó không yên, cán sự cục 9 đối với hắn đau đầu gần chết.
Người phụ trách trông giữ Hầu công tử mắng: “Chết tiệt, cậu còn ầm ĩ nữa, không phải muốn đi tìm chết sao, vậy đem nhốt chung với vị quan dưới tầng hầm kia đi.”
Đồng sự phụ họa nói: “Đệt, nhốt Tiểu Hầu với Huy Tử chung một phòng, không đánh hắn phọt c*t, thật xem Huy ‘ngục bá’ cục 9 Tiểu Bạch lâu chúng ta không tồn tại mà!”
Hầu Nhất Quần nằm bò trên bàn thẩm vấn chảy nước mũi, khóc như cha chết, chiêu nào cũng xài. Lão tử vô tội, tôi ngu ngốc, bị người ta lừa, đều là tiểu tử Phùng Tiểu Dũng kia dạy tôi làm, khoản tiền quỹ “Tân Hồng” kia là Phùng Tiểu Dũng cài bẫy, tiền đều bị hắn cuốn chạy, lão tử chỉ uống một hớp canh liền bị bắt bỏ tù, thịt đều bị tên khốn kiếp kia ăn vào bụng!
Còn có Sở Du, họ Sở con mẹ nó cũng có một phần, dựa vào cái gì bọn họ đều nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, một mình lão tử tao ngục tai ương ở địa phương quỷ quái này hớp nước lã!
* * *
Mới sáng sớm, Sở Tuần còn chưa rời giường đã bị tên bại gia tử nhà bọn họ lôi khỏi chăn.
Cửa phòng bị đập vang rung trời, tiếng thở dốc hỗn độn dồn dập, Sở Du xông vào: “Tuần nhi, Tiểu Tuần nhi.”
Sở Tuần tóc tai bù xù, khoác áo ngủ, đôi mắt hẹp dài mông lung híp lại, mở cửa vừa thấy, nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Sở Du khoác áo gió, thân hình cao lớn lại có vẻ cực kỳ chật vật, vào nhà nhanh chóng đóng cửa lại, thở hổn hển, vẻ mặt úp mở.
Sở Du nói: “Tuần nhi, anh, anh nói với chú, chuyện này.”
Sở Tuần bỏ vào miệng một cục kẹo bạc hà, nhuận nhuận yết hầu, ngồi trên sô pha: “Mới sáng sớm, nói chuyện gì, không thể gọi điện thoại sao?”
Hai anh em bình thường không gặp nhau, cũng đều không ở quân khu đại viện, quan hệ không mặn không nhạt, tự mình làm chuyện mình, Sở Du ngày thường căn bản là không tới căn hộ của Tiểu Nhị.
Sở Du ngồi xuống, xoa đùi em trai hắn: “Tuần nhi, anh làm ăn có chút phiền toái, gần đây không quá thuận lợi, chú giúp anh một việc.”
Sở Tuần âm thầm đánh giá: “Phiền toái gì, giúp cái gì?”
Sở Du: “Anh phải đi ra ngoài một chuyến, tránh đầu sóng ngọn gió, anh…… anh tính đi Singapore hoặc là Canada, chú giúp anh an bài……”
Sở Tuần lạnh mặt: “Anh gây chuyện gì rồi.”
Sở Du ngồi trên sô pha, áo không cởi, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, dời tầm mắt.
Sở Tuần ở trước mặt anh cậu kỳ thật càng giống anh trai hơn, cũng không khách khí hàm hồ, giáo huấn cũng nói đến phát ngán rồi, chỉ nhìn chằm chằm Sở Du: “Nói thật đi, anh gây ra chuyện gì.”
Sắc mặt Sở Du đỏ gay, uất ức mắng một câu: “Đệt, không phải là khoản quỹ ‘Tân Hồng’ kia sao, lúc trước đã nói ấn theo cổ phần, công ty cũng không phải anh muốn làm, hạng mục không phải anh phê, đều là hai tên khốn Phùng Tiểu Dũng Hầu Nhất Quần kia làm, hiện tại đều mẹ nó muốn đổ lên đầu anh!”
Sắc mặt Sở Tuần trầm xuống, thấp giọng mắng một câu “ngu ngốc”, xoay mặt muốn đi.
Sở Du mấy năm nay lăn lộn trong kinh thành, dựa vào quan hệ hồ bằng cẩu hữu, quả thực là giàu to. Đương nhiên, hắn bị liên lụy gặp chuyện không may cũng là chuyện sớm muộn.
Sở Du từ nhỏ đã đi theo đường tà đạo, trong đại viện quân đội ăn cắp của công, đầu cơ trục lợi quân nhu phẩm. Hắn từ thập niên chín mươi bắt đầu làm ăn phát đạt, thừa dịp cổ phiếu Thâm Quyến lúc ấy đặc biệt sốt, lợi dụng tin tức nội bộ của người trong hồng giới, trước tiên mua một lượng lớn cổ phiếu giá thấp, cao điểm bán ra, tiền trong tay tăng gấp bội, lập tức giàu to. Sau lại tham gia buôn lậu, buôn lậu vật liệu thép, buôn lậu khoáng sản, buôn lậu xe xịn.
Lúc ấy xe tư nhân mới rộ lên ở quốc nội, quốc gia đánh thuế ô tô hạng sang rất cao. Đám người này buôn lậu thế nào? Cắt xe từ giữa thành hai nửa, không còn là xe hoàn chỉnh, có thể gắn mác “linh kiện’’ nhập khẩu, bớt được một khoản tiền thuế lớn, sau khi qua cửa hải quan sẽ hàn hai nửa chiếc xe lại. Làm như vậy xe chạy có thể bền chắc mới lạ, mấy năm buôn lậu xe kia tai nạn giao thông phát sinh liên tiếp, chính là vì vậy. Loại xe này ở trên đường một khi va chạm liền xong đời, có thể từ vết hàn ở giữa nứt ra thành hai nửa, gián tiếp hại chết không ít người. Mấy vụ làm ăn trái pháp luật đó, Sở Du là người sau màn bỏ vốn, còn vận hành là bạn bè giúp hắn, bởi vậy rất nhiều chuyện ngay cả cha hắn em trai hắn cũng chẳng hay biết gì.
Thập niên chín mươi đám quan gia hào phú trong Bốn chín thành, cơ bản là đi con đường này, chế định quy tắc trò chơi cũng lợi dụng quy tắc, điên cuồng tích lũy nguồn vốn nguyên thủy, lòng tham của con người vĩnh viễn vô chừng.
Lại đến sau này, nghề buôn lậu hải quan này, đám nhóc hồng quý cũng không thích chơi nữa, ngại hạ giá, tiến đến không đủ nhanh, bắt đầu làm hàng hóa giao sau (1) lập quỹ riêng. Quỹ “Tân Hồng” lấy mức lãi siêu cao thu hút khách hàng đầu tư, thu thập một khối tài sản khổng lồ, sau đó công ty đột ngột đóng cửa, toàn bộ tiền của đều bị cuỗm sạch……
Sở Du thất hồn lạc phách, chạy sau mông Sở Tuần, dây dưa không buông, không kiêng nể đến quấy rầy em trai hắn.
Hai người ở phòng khách tranh chấp, sắc mặt Sở Tuần thực khó coi, tức giận. Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa phòng, bình tĩnh nhìn hai người.
Sở Du vừa ngẩng đầu: “……”
Sở Du: “…… Hoắc Tiểu Nhị?”
Hoắc Truyền Võ ăn mặc chỉnh tề, một thân cao ngất, ánh mắt trầm ổn, kéo tay Sở Tuần, nắm chặt, âm thầm an ủi.
Sở Du nghệch mặt, đột nhiên phản ứng lại, thò người vào phòng ngủ tìm tòi…… Trong phòng giường đệm chăn mền thu thập thực chỉnh tề, sáng sủa sạch sẽ, Hoắc Nhị gia tay chân nhanh nhẹn, dọn dẹp phòng ốc thuần thục lưu loát, vuốt lên nhận không ra dấu vết người nằm, trên ra giường một nếp nhăn cũng không có.
Sở Du nửa cười nửa không, nhìn nhìn Hoắc Truyền Võ: “U, Tiểu Tuần, anh thật sự là lâu rồi không quan tâm chú, Hoắc Tiểu Nhị cũng trở lại rồi.”
“Hai người các chú, nhiều năm như vậy vẫn thân thiết thế à? Còn ở cùng nhau?”
“Này xem như, quan hệ gì ha?”
Hoắc Truyền Võ cũng không nói gì, không giải thích, đứng phía sau Sở Tuần, khẽ đỡ lưng cậu. Tư thế kia, rất giống chủ gia đình chống lưng bảo vệ vợ, thời điểm mấu chốt cũng là chồng mình đáng tin.
Sở Du sửa sang lại áo gió, trước mặt người ngoài còn bận tâm vài phần thể diện, quay đầu: “Hoắc Tiểu Nhị, cậu ra ngoài trước đi, tránh một chút, tôi bàn chuyện với em tôi.”
Sở Tuần lạnh lùng nói: “Cậu ấy không cần lảng tránh, cậu ấy cứ ở đây.”
Sở Du: “Tiểu Tuần?”
Sở Tuần xoay mặt: “Anh đi đi, tôi không giúp được anh.”
Sở Du lập tức đổi sắc, cũng không để ý người thứ ba ở đây, hô: “Tiểu Tuần, chú không giúp anh ai giúp anh? Anh biết chú là ai, chú có bao nhiêu bản sự, anh mới đến tìm chú!”
Sở Du lời này là nói thật. Hắn trước kia không biết thân phận thực của em trai hắn, hiện tại đã biết. Lấy địa vị năng lực của Sở Tuần ở Tổng tham Nhị bộ Tam bộ, tạo văn kiện giả làm giấy thông hành hiệp trợ một người trốn chạy xuất ngoại, là chuyện không thể dễ hơn. Nói cách khác, Sở Tuần là đầu lĩnh đặc công Tổng tham, làm nghề gián điệp, lợi dụng các con đường thông quan trốn chạy tựa như ăn cơm đi đường, mỗi ngày làm chính là cái này. Hơn nữa quyền lực Tổng tham vượt qua cả công an cùng hải quan, xuất nhập cảnh một câu, “Tôi thuộc bộ đặc biệt Nhị bộ”, hải quan lập tức cho đi, không dám hỏi đến.
Hai tay Sở Du bắt lấy cánh tay Sở Tuần, hốc mắt đỏ lên: “Tiểu Tuần, chú từ Nhị bộ các chú làm cho anh giấy tờ chứng nhận, dấu mộc cơ quan chú, để anh thuận lợi xuất ngoại là được.”
“Người trong quân đội các chú xuất ngoại, buôn lậu, đều dựa vào chiêu này, chú giúp anh xuất ngoại đi, bọn họ muốn bắt anh!”
Đừng nói Sở Tuần sắc mặt khó coi, Truyền Võ ở một bên cũng trầm mặt, mày nhíu lại, khóe miệng khép chặt, yên lặng dời tầm mắt, không nói nên lời.
Trong mắt Sở Tuần nổi tơ máu, bỏ ra anh cậu: “Tôi mặc kệ chuyện này.”
Sở Du: “Tiểu Tuần, hai ta tốt xấu cũng là anh em ruột.”
Sở Tuần từ kẽ răng cắn ra một câu: “‘Tân Hồng’ lừa dối bao nhiêu tiền? Tám triệu!…… Các người tìm đường chết sao? Nhiều tiền như vậy khẳng định phán tử tội!”
Hai tay Sở Du run lẩy bẩy: “Anh không lấy nhiều như vậy, là Phùng Tiểu Dũng nắm đầu, anh chỉ thu thôi!”
Sở Tuần không thể nhịn được nữa: “Anh làm thực quá phận, thứ gì thế này.”
Lồng ngực Sở Du kịch liệt phập phồng, trong nháy mắt mặt mũi mất sạch, thẹn quá thành giận, đột nhiên bùng nổ: “Sở Tuần, cậu chính là người như vậy, vô tâm vô phế lục thân không nhận! Tôi xem như đã nhìn ra, cậu từ nhỏ đã vậy, ích kỷ, mặc kệ người nhà, khuỷu tay chỉa ra bên ngoài!”
Sắc mặt Sở Tuần dần trở nên trắng bệch, Truyền Võ ở phía sau đỡ lấy thắt lưng cậu.
Sở Du cũng là cùng đường, phát tiết, hai mắt đỏ bừng, nâng ngón tay chỉ Hoắc Truyền Võ: “Sở Tuần cậu cứ như vậy, trong đầu cậu nghĩ gì hả? Cậu cùng người ngoài vĩnh viễn thân hơn người nhà.”
“Cậu trước đây chỉ vì tên Hoắc Tiểu Nhị này, vì Hoắc Truyền Quân mà lấy cháo hắt tôi, còn mắng tôi.”
“Cậu dốc lòng với cả nhà họ Hoắc, cậu còn họ Sở sao!!!”
……
Cả người Sở Tuần phát run.
Hoắc Truyền Võ trầm mặt, xông về phía trước một bước, ngăn cái tay chỉ trỏ của Sở Du, trực tiếp đẩy hắn ra ngoài, đóng cửa cái rầm…… Không thể để Tiểu Tuần chịu ủy khuất.
Ngày đó, Sở Tuần trầm mặc đi vào phòng ngủ, nhào lên giường lớn, vùi mặt vào ra giường, lấy gối bịt đầu.
Trong lòng cậu đặc biệt khó chịu, cậu ở trong mắt người khác có thể quả thật có tật xấu, nhưng quản người khác nghĩ thế nào? Nếu là người khác, khẳng định sẽ giúp anh mình thoát tội trốn chạy, khẳng định không hai lời. Mấy người trong giới này, người nào không phải một người đắc đạo, toàn gia gà chó lên trời, bóng râm phúc trạch bao phủ cả nhà thân thích lớn bé tới cả năm đời……
Hoắc Truyền Võ nằm bên cạnh cậu, bàn tay chậm rãi vuốt ve lưng cậu.
Sở Tuần từ dưới gối đầu lộ ra một con mắt, khó chịu nói: “Thực mất mặt……”
Truyền Võ trầm mặc, dùng sức vỗ vỗ.
Sở Tuần thấp giọng nói: “Cũng là anh cậu tốt, anh cậu còn ở Thâm Quyến Hải Nam phát tài đi.”
Truyền Võ phúc hậu cười cười: “Cậu về sau cũng nhận anh yêm làm anh cậu đi.”
Sở Tuần hừ một tiếng.
Truyền Võ đầu óc vừa chuyển, đặc biệt linh mẫn nói: “Nhẫm cùng yêm về quê, gặp anh yêm, vốn cũng phải gọi.”
Người so với người tức chết người. Sở Tuần nghĩ vậy, lại đem đầu vùi vào dưới gối, cảm thấy thực mất mặt.
Truyền Võ ôm cậu, đột nhiên hỏi: “Nhẫm là lúc nào, vì yêm, lấy cháo hắt anh nhẫm vậy?”
Hai mắt Hoắc đồng chí âm thầm tỏa sáng, má lúm đồng tiền hiện rõ, như là lại phát hiện bí mật nhỏ hạnh phúc của bọn họ. Ngày xưa kết hạ ân oán với anh vợ, cũng chẳng quan tâm.
Sở Tuần cười ra tiếng, cắn một cái lên cổ Truyền Võ……
Lại nói Sở Tuần mặt lạnh cự tuyệt anh cậu ngoài cửa, hai người tan rã trong không vui, miệng cậu nói “mặc kệ”, nhưng dù sao cũng là anh em ruột người một nhà, không có khả năng thực tuyệt tình như vậy, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn anh mình bị bắt, tương lai thực bị phán tử tội khổ thân.
Sở Tuần ngầm tra hồ sơ tài liệu vụ “Tân Hồng”, lại hỏi thăm Trần Hoán nội tình, đại khái nắm được ngọn nguồn. Anh cậu Sở Du, nói đến cùng là kẻ lỗ mãng, bởi vì tiền tài, lâm vào vũng nước đen. Vụ án quỹ tư ầm ĩ lớn như vậy, là Phùng thái tử ở bên trên làm, lừa dối khách hàng một khoản tiền lớn đến tám triệu, đào rỗng công ty, đại bộ phận tiền bạc cuốn vào túi mình. Hiện giờ sự việc đã bại lộ, giấu không được, Hầu Nhất Quần giũ ra Phùng Tiểu Dũng, Phùng Tiểu Dũng đương nhiên trăm phương nghìn kế sẽ đem nồi nước đen này đổ lên đầu Sở Du.
Buổi tối trước ngày hành động, Sở Tuần quay về đại viện đường Ngọc Tuyền, ở trong thư phòng cha cậu, đem sự tình nói thẳng ra, tài liệu điều tra mở ra trên bàn.
Sở Hoài Trí ước chừng cả mưới phút không nói ra lời.
Ấn đường Sở Hoài Trí phát xanh, sốc nặng, mặt mày nghiêm nghị, đứng bật dậy, rút súng.
“Tiểu Tuần, các con cũng không cần bắt nó.”
“Lão tử đi bắt, lão tử đích thân bắn chết tên hỗn đản này.”
“Lụn bại, mất thể diện.”
Sở Tuần ngăn lại cái tay cầm súng của cha cậu: “Cha……”
“Con sẽ không bao che Sở Du, con cũng sẽ không buông tha thủ phạm chính hẳn là phải bị bắn chết, một tên cũng đừng nghĩ chạy.”
Ánh mắt Sở Tuần bình tĩnh, khẩu khí lạnh lùng kiên định.
“Hành động liên hợp ngày mai, con là chỉ huy.”
……
Sở trưởng ban lần này, chỉ huy đặc công, tình báo viên hai bên Tổng tham Quốc An, suốt đêm tiến hành bắt người. Chuyện này kỳ thật cũng liên quan đến vận mệnh anh cậu, tên đầu sỏ nếu bị tập nã quy án, hành vi phạm tội của Sở Du sẽ giảm bớt rất nhiều, chỉ là tòng phạm.
Đến lúc động thủ, quá trình phi thường nhanh chóng.
Trong thành sau lại nghe đồn, đêm đó đoạn đường Tam Hoàn có mấy chiếc xe truy đuổi nhau, nghe thấy tiếng súng. Còn có tài xế taxi làm đêm nói ở trên mạng, nhìn thấy cảnh sát chìm bí mật ở gần đại viện Bộ Ủy cầm súng bắt người……
Hơn 10 giờ đêm, trước cửa cơ quan đại viện gần Bạch Tháp tự, cảnh vệ sâm nghiêm.
Những chiếc xe việt dã màu đen của Tổng tham đặc biệt chậm rãi tới gần cổng đại viện, chiếm cứ bốn góc, tạo thế bọc đánh.
Sở Tuần xuyên qua cửa kính xe màu trà, lặng lẽ quan sát, môi mấp máy biên độ rất nhỏ khó phân biệt, hạ lệnh qua điện thoại.
Một chiếc xe đen đi đầu mở cửa xe, Hà Tiểu Chí bước xuống. Bạn đang ?
Hà Tiểu Chí mang quả đầu tròn vo nhẵn bóng, thân hình gầy yếu, diện mạo thường thường, thoạt nhìn không hề có tính uy hiếp. Hắn điềm nhiên như không tiến lên, gật đầu chào hỏi với võ cảnh, đưa ra giấy chứng nhận nhân viên Nhị bộ: “Chúng tôi tìm Phùng tổng.”
Tiểu chiến sĩ canh gác hỏi: “Đã trễ thế này?”
Hà Tiểu Chí cười, nói: “Sáng sớm ngày mai cục Chính trị ở Tây Sơn mời đến dự hội nghị bí mật, bảo chúng tôi đón Phùng tổng qua sớm, sáng sớm họp.”
Tiểu chiến sĩ lòng mang nghi ngờ: “Tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”
Hà Tiểu Chí động tác nhanh chóng, đè lại tay cầm súng của đối phương: “Không cần hỏi, chúng tôi trực tiếp đi vào xin chỉ thị.”
Trong bóng đêm ánh mắt song phương lóe lên, đều tự cảnh giác!
Xẹt một cái Hà Tiểu Chí vung tay tung chiêu, trong lúc đối thủ hoàn toàn thấy không rõ là thế nào, hai ngón tay chế trụ tay cầm súng tiểu liên của tiểu chiến sĩ, từ góc độ quỷ dị đột nhiên phát lực, vặn bẻ ngón tay đang đặt trên cò súng của đối phương ra! Hà Tiểu Chí mắt híp, dáng thấp, nhanh tay, tối thích hợp đánh trực diện thế này.
Hơn mười đặc công trong chiếc xe còn lại đồng loạt nhảy ra, một đội cảnh vệ gác cổng toàn bộ nộp vũ khí đầu hàng.
Sở Tuần mặc một thân tây trang thuần đen, bước xuống xe, gương mặt trắng nõn như tạc tượng dưới ánh đèn đường phát ra sáng bóng, trơn nhẵn, lãnh tĩnh khiến võ cảnh cùng cảnh vệ đại viện đều thầm giật mình.
Trên tây trang Sở Tuần ẩn hiện những đường sọc thẳng tinh tế tối màu, đi ra làm việc ăn mặc trang trọng, chính thức, cả người thon gầy sắc bén, người không phần sự miễn đến gần. Cậu một tay áp lên tai nhanh chóng ra lệnh, chớp mắt, thủ hạ từ các con đường hiện thân, bao vây cả khu……
Họ Phùng phát hiện không đúng, nào dám đi tham gia cái gì mà “Hội nghị Tây Sơn”, biết đây là tới bắt hắn, có đi không có về. Hắn từ cửa sau chuồn ra leo lên xe, muốn chạy.
Phùng Chí Quân muốn chạy tới Trung Nam Hải, tìm người cầu tình; biết người Tổng tham lợi hại, trâu bò, đâu cũng dám xông vào, cũng chỉ có Trung Nam Hải là không dám xông.
Lúc này lâm trận trốn chạy, sao còn kịp?
Đêm khuya đường phố im lặng, Sở Tuần thính giác linh mẫn, ở tiền viện chợt nghe thấy hậu viện có tiếng xe lặng lẽ khởi động, có người muốn chuồn.
Sở Tuần phi thân lên tường viện, chạy băng băng trên đầu tường.
Dưới ánh đèn bóng người mạnh mẽ, Sở Tuần từ trên trời giáng xuống, như tia chớp phóng xuống tường viện, nhanh nhẹn tiếp đất, vén tây trang, rút súng.
Họ Phùng chột dạ, tay run, hoảng sợ không nhìn đường, xe cuống quít rẽ cua, tính trốn chạy sự truy đuổi của Sở Tuần.
Góc đường đậu một chiếc xe việt dã đen, ẩn nấp chờ đợi. Cửa sộ chậm rãi hạ xuống, một nòng súng lộ ra trên thành cửa, không cần nhắm, nòng súng lắp ống hãm thanh trong bóng đêm nhẹ nhàng rung lên.
Pụp.
Lốp xe trước của chiếc ô tô đang trốn chạy đột nhiên nổ mạnh, cao su nứt toác, xe chạy lệch sang ven đường.
Hoắc Truyền Võ mở cửa xe, nhảy xuống, quần đen áo đen ở dưới đèn kéo ra một bóng dáng thon dài, người súng hợp nhất.
Truyền Võ tay phải mang súng trường, đi về phía bên này, vừa đi vừa giơ súng, nghiêng đầu híp mắt nhìn vào kính ngắm, pụp, lại là một phát súng, nhanh gọn dứt khoát. Một bánh xe khác nổ thành từng mảnh.
Hai người một trước một sau, lạnh lùng, đồng thời giơ súng lên, chặn người trong xe……
Trong ống nghe của Sở Tuần truyền đến thanh âm, là Trần Hoán cục 9.
Trần Hoán hỏi: “Sở tổng, chỗ cậu thế nào?”
Sở Tuần nói: “Bắt được, nhiệm vụ hoàn tất.”
Trần Hoán vội vàng nói: “Cậu cách phía Nam Tam Hoàn không xa đi, mang người của cậu chặn tên kia, hai ta chặn hai đầu, Phùng Tiểu Dũng muốn chạy.”
Tay Sở Tuần cầm súng, gật đầu với Truyền Võ: “Truy.”
Phùng Tiểu Dũng phải bị bắt đưa ra tòa, tuyệt đối không thể để tên này chạy, Sở Tuần cắn răng……
Nửa đêm cùng ngày, đường Tam Hoàn trình diễn đại chiến truy xe, xe cộ thưa thớt, đường rộng lớn, bánh xe việt dã ở trên đường nhựa nghiền ra từng tiếng rin rít, tiếng thắng xe bén nhọn xé rách màng tai.
Tình huống hôm đó thế này, tên Phùng Tiểu Dũng tai họa lụn bại kia, vừa lúc từ Hải Nam nghỉ phép tiêu dao trở về, mới vừa quay về Bắc Kinh, trong một phòng sa hoa tại một câu lạc bộ ở Tây thành uống rượu tầm hoan, người Quốc An chờ hắn trở về, tứ phía bày ra thiên la địa võng, bao vây chặn đường.
Phùng Tiểu Dũng từ cửa sổ tầng hai của câu lạc bộ nhảy xuống. Hắn từ trên giường tình nhân lăn xuống, cởi trần, mặc một cái quần đùi hoa, chân trần……
Xe Quốc An từ hai bên trái phải quẹo ra, Phùng thiếu vừa lên xe liền đạp ga, trực tiếp lủi vào ngõ nhỏ, chạy trối chết.
Ngày đó Phùng Tiểu Dũng cũng là uống rượu, cồn thêm can đảm, bằng không hắn ngay cả chạy cũng không dám chạy. Tên này mượn rượu lớn gan, phóng xe bừa bãi, phá nát tường gạch thềm đá ven đường mấy con ngõ nhỏ, xông lên Nam Tam Hoàn.
Sở Tuần tự mình lái xe. Bọn họ xe lớn, không thể lách vào ngõ nhỏ, đi đường vòng phóng nhanh cũng tới Tam Hoàn, chạy xéo một bên xe Phùng Tiểu Dũng.
Phùng thiếu tông không được Sở Tuần, trực tiếp đánh tay lái trên Tam Hoàn, vòng xe chạy về.
Sở Tuần cũng đánh tay lái, tiếp tục truy, Truyền Võ lúc này lắp xong đạn, mở cửa kính xe, một cánh tay buông ngoài xe. Ngay lúc này, hai người vừa nhấc đầu, ở phía xa, quốc lộ thẳng tắp bị một loạt đèn đường chiếu sáng, nơi tranh tối tranh sáng lóe lên một bóng đen cưỡi xe mô tô.
Xe mô tô chui ra khỏi ngõ nhỏ một đường đuổi tới đây, nhanh hơn xe Trần Hoán bọn họ, vừa lúc mặt đối mặt với Phùng thiếu.
Người lái xe không đeo kính râm, lộ mặt không hề che lấp, mặt mày lãnh liệt, bên môi có một vòng râu đã được cắt tỉa, khóe miệng tựa hồ mang một tia cười lạnh.
Cũng chỉ trong vài giây.
Người nọ tay phải lái xe, tay trái cầm súng, mặt không đổi sắc, trong lúc phóng xe như bay nâng tay bắn một phát!
Sở Tuần tinh mắt nhìn thấy, cúi đầu hô một tiếng: “Đệt…… Cậu xem đó là ai.”
Hoắc Truyền Võ ngược lại không nói, nghiêm mặt nghiêng qua thành cửa xe nhìn ra ngoài, thản nhiên, bình tĩnh như thường.
Hai người liếc mắt một cái liền nhận ra.
Người kia nhất định là họ La.
Lốp xe trước của Phùng thiếu đột nhiên nổ mạnh, xì hơi, chiếc xe mất kiểm soát, ở tốc độ cao xoay quanh tại chỗ chín mươi độ.
Phùng Tiểu Dũng lúc này ở trong xe, say rượu đã sớm tỉnh, trong mắt lóe lên tia kinh hãi, hai chân trần run bần bật, sợ chết. Sau nghĩ lại, hắn trốn chạy như vậy, chỉ vì cố chống cự tự tìm tử lộ, lưới trời tuy thưa, hắn căn bản trốn không thoát.
Xe và người điên cuồng mất kiểm soát, loạn đạp chân ga, chiếc xe kia nghiêng về một bên đâm vào xe mô tô.
Sở Tuần cả kinh: “Ai!”
Người lái mô tô kia, rất quan trọng, không thể để bị thương.
Sở Tuần cho tới bây giờ chưa gặp đối phương, cũng không nói thẳng với Thiệu Quân, nhưng cậu tâm tư nặng, lo lắng chu toàn, rõ ràng người ta còn không biết cậu, cậu trước liền xem người ta là người một nhà mà chiếu ứng.
Sở Tuần theo bản năng giơ súng lên nhắm.
Cậu bắn súng ngược lại không giỏi, chậm.
Cậu vừa nâng tay, phía sau đã vang lên tiếng súng.
Mô tô của La Cường bị Phùng Tiểu Dũng đánh bay. Đầu xe ô tô như cái xẻng lớn, “xúc” người lên. Thân thể La Cường bay lên không cơ hồ mất cân bằng đập vào kính chắn gió phía trước rồi lăn qua nóc xe!
Chỉ mành treo chuông, “pụp”, một tiếng súng vang lên, tinh chuẩn bắn nát một lốp xe khác.
Hoắc Truyền Võ cấp tốc cầm súng xuống xe, nòng súng thon dài ở trong đêm tối ẩn ẩn phiếm ra ánh đỏ cực nóng, bốc khói, mang theo tiếng tim đập. Truyền Võ băng qua Tam Hoàn, bước nhanh tới!
La Cường ngẩng đầu……
Hai người đàn ông tầm mắt chạm nhau, đều mang khuôn mặt sắc bén, ngưng trọng, con ngươi sâu không thấy đáy, liếc mắt nhìn nhau.
La Cường nhanh nhẹn đứng dậy, nhảy lên nóc xe, một cước đạp bể kính, trực tiếp đá xỉu người bên trong.
Hoắc Truyền Võ nghênh diện đi tới, lạnh lùng, cũng không hàm hồ, cầm báng súng thụi mạnh xuống, phá cửa xe……
Phùng Tiểu Dũng kinh sợ, mặc quần đùi, bị còng tay, phía dưới quần ướt một mảng lớn. Một đặc công kéo hắn đi, nhét vào xe, nhanh chóng rời đi, lưu lại mấy chiếc xe ven đường, quần chúng trong xe trợn mắt há hốc mồm xem náo nhiệt.
Hắn bị bắt cũng không oan uổng, phút cuối cùng thực đáng giá. Hai nhóm người Quốc An Tổng tham bọn họ sau này nói đến trận giao chiến quy mô nhỏ này, đều nói, Phùng thái tử thật sự là tai to mặt lớn, vận dụng nhiều người như vậy bắt một mình hắn, hai vị bắt hắn kia, đó là ai nhỉ!……
La Cường nhảy xuống cạnh chiếc mô tô đã bị đâm cho hoàn toàn biến đổi, trước khi nhóm người Quốc An đến, nâng xe mình lên, phóng đi.
Tác phong của La Cường này, không nhiều lời vô nghĩa, cũng không chào hỏi bất cứ ai, thậm chí không trở lại chào hỏi nịnh bợ Trần trưởng ban. Lão tử lấy tiền làm việc, họ Trần cậu cho tôi chi phiếu, tôi thay cậu làm việc lần này, làm xong chạy lấy người, trong nhà còn có thằng nhóc con đang mong chờ lão tử trở về, nấu sủi cảo ăn khuya đây.
Hắn trước khi đi, theo bản năng quay đầu lại, chăm chú nhìn Hoắc gia lão Nhị, khẽ gật đầu một cái, lộ ra tán thưởng.
Kỹ thuật bắn súng thật cừ.
La Cường lúc ấy ngẩng đầu nhìn thấy, người kia từ trong chiếc xe đang phóng như bay lại đây, còn chưa thắng xe đã ló người ra, một tay ở trên không vững vàng nâng súng, một phát trúng mục tiêu. Có lực cánh tay như thế, dám bắn súng như vậy trên đường phố, là công phu của tay súng bắn tỉa trong bộ đội đặc chủng.
Hoắc Truyền Võ cũng không nói gì, khóe mắt đảo qua La Cường, một người, một súng, dưới đèn xẹt qua bóng dáng kiêu ngạo.
Sở Tuần một mình ngồi ở trong xe cách đó không xa, lộ ra nửa khuôn mặt, khẽ nhếch miệng, con ngươi tỏa sáng, nhìn mê mẩn.
Đầu óc Sở Tuần xoay chuyển mau, cũng thực xấu xa, nhanh chóng lấy di động ra, ấn phím: “A lô, Tiểu Quân nhi?”
Điện thoại vang vài tiếng người bên kia mới tiếp, Thiệu Quân mơ mơ màng màng, hiển nhiên là nằm trong chăn: “Ư…… Tuần nhi……”
Sở Tuần: “Ngủ à? Hay thức?”
Thiệu Quân: “A…… Đang…… ngủ.”
Mắt Sở Tuần hiện lên một tia bỡn cợt: “Tiểu Quân nhi, tôi vừa lúc không có việc gì, buổi tối đến tìm cậu nha? Tôi nhớ cậu, muốn tán gẫu với cậu, cùng nhau ngủ ha…”
Thiệu Quân sửng sốt nửa giây: “A? …… À…… Đã trễ thế này…… Cậu, cậu muốn đến sao…… Tôi……”
Sở Tuần một tay buông ngoài cửa xe, đón làn gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, tắm ánh đèn đường, khóe mắt thoáng nhìn Hoắc Truyền Võ cầm súng chậm rãi đi về phía cậu, gương mặt anh tuấn thon gầy mạ lên một lớp đồng thau nhàn nhạt tỏa sáng.
Khóe miệng Sở Tuần banh hết cỡ, khoe ra tám cái răng, ý cười từ đáy lòng trào dâng: “Tiểu Quân nhi, quên đi không khi dễ cậu, cậu ngủ đi, hai ngày nữa tìm cậu ăn cơm, ngủ ngon.”
Sở Tuần cúp điện thoại, chân mày khóe mắt nhiễm đậm ý cười, cả khuôn mặt ở dưới đèn sáng lên, hướng Truyền Võ giơ ngón cái.
Chúng ta cũng về nhà.
Nhị gia thương cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.