Chương 19: Giữ chân
Lạc Long
08/10/2023
Đất trời như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Lúc này, bầu trời trong veo không một chút gợn mây. Một làn gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo hương
hoa thơm ngát lan tỏa khắp không gian. Dưới ánh nắng mặt trời, những
chồi non trên cành cây như đang cựa mình thức dậy sau một đêm dài. Những mầm xanh non mơn mởn, tràn đầy sức sống. Muôn loài hoa sặc sỡ sắc màu
đua nhau khoe sắc thắm. Trên những ngọn cỏ mềm mại, từng hạt sương sớm
còn long lanh như những viên ngọc trong ánh ban mai. Mọi thứ dường như
đang báo hiệu mùa xuân về.
Ngắm cảnh đẹp thiên nhiên là thói quen thường ngày của Băng Thần Hộ Vệ. Khi xưa, ông với Thiên Nhiên Kỳ Thần cùng luyện đấu khí trên những cánh rừng, những ngọn núi cao hùng vĩ. Vẻ đẹp của thiên nhiên luôn đập vào mắt ông, điều đó giúp ông giải thoát những phiền toái trong lòng, quên đi những nỗi niềm trong quá khứ.
Băng Thần Hộ Vệ bứt vài bông hoa rồi đưa lên mũi ngửi. Thoáng chốc, ông nhận ra một điều bất thường:
- Những cánh hoa đã cho ta biết quá khứ của mảnh đất này. Nơi đây từng là sa mạc, và toàn bộ cây cối, hoa lá ở đây đều từ máu của Phúc Thần Hỏa Chí mà ra.
Bỗng có tiếng sột soạt trên cành cây, theo sau là tiếng nói thỏ thẻ của một người phụ nữ:
- Ông ấy đã hy sinh để cứu lấy mảnh đất này. Không, ông ấy đã cứu cả thế giới.
Băng Thần Hộ Vệ bất chợt tỏ vẻ cảnh giác:
- Khoan đã, Thiên Ma Công đã giữ chân Phúc Thần Hỏa Chí tại đây. Có khả năng cao là hắn đang ở xung quanh chúng ta. Cẩn thận một chút, Phùng Họa Kiều.
Những đàn chim đột nhiên bay tán loạn, một luồng ánh sáng màu đỏ từ trên trời rơi xuống mặt đất khiến khói bụi tung mịt mù.
Băng Thần Hộ Vệ thủ thế và dõng dạc nói:
- Thiên Ma Công, ra mặt đi.
Tuy nhiên, sau khi làn khói mờ đi, Huyết Thần Diệt Quỷ xuất hiện. Ông thủng thẳng bước tới, gãi đầu và nói:
- Ôi trời! Bộ ngài thấy ta giống hắn lắm sao?
Băng Thần Hộ Vệ thở ra một hơi dài như vừa mới trút bỏ gánh nặng:
- Lê Thiên Đạo. Pháp thuật của ngươi rất giống hắn ta, cũng không thể trách vì trong quá khứ ngươi từng là học trò của hắn.
Bỏ ngoài tai lời nói của Băng Thần Hộ Vệ, Huyết Thần Diệt Quỷ trợn tròn đôi mắt khi ngước nhìn cành cây trên đầu. Ông hốt hoảng:
- Là nàng. Có phải là nàng không?
Người phụ nữ nhìn xuống, đôi mắt rơm rớm lệ:
- Hàng trăm năm không gặp, chàng đã không quên ta.
Huyết Thần Diệt Quỷ quệt nước mắt:
- Làm sao ta quên được nàng chứ? Ta vẫn chưa nói lời xin lỗi với nàng. Năm đó ta thật sự đã sai lầm.
Người phụ nữ mỉm cười:
- Không. Chàng không nên trách bản thân mình, nếu không có vụ việc đó xảy ra thì hai ta không thể tương phùng sau hàng trăm năm. Bây giờ, thiếp đã trở thành Y Thần Hộ Vệ.
Huyết Thần Diệt Quỷ òa khóc:
- Ta sai rồi. Cuối cùng, ta đã gặp được nàng sau ngần ấy năm.
Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua đưa hương thơm của hoa đi khắp không gian. Những đàn bướm từ đâu đó xuất hiện, lập lòe đôi cánh trắng tinh. Cặp vợ chồng nhà chim tựa sát vào nhau và cùng nhìn Y Thần Hộ Vệ ôm chầm lấy Huyết Thần Diệt Quỷ.
Thấy cảnh tượng đó, Băng Thần Hộ Vệ vừa vui vừa cảm thấy nhớ một ai đó trong quá khứ. Có lẽ là một người vợ, hoặc một người mẹ già.
Đột nhiên, một giọng nói ồ ồ vang vọng khiến cả ba người khựng lại:
- Các ngươi tới đây để diễn tình cảm cho ta xem sao?
Trên trời, hai bóng đen đứng lơ lửng che lấp đi ánh sáng của mặt trời. Thoắt ẩn thoắt hiện là một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú và một khuôn mặt chảy xệ trắng xóa. Hai cái bóng đen không ai khác đó là Thiên Ma Công và Đinh Thái Sơn.
Khắp cơ thể Băng Thần Hộ Vệ tỏa ra khí lạnh, khuôn mặt của ông bị đóng băng một nửa. Ông thở ra một làn khói trắng tinh rồi nói:
- Hai người giải quyết cái tên thuộc hạ của hắn. Còn ta sẽ quyết đấu với hắn một trận.
Huyết Thần Diệt Quỷ lo lắng:
- Ngài không phải đối thủ của hắn, hãy cẩn thận.
Băng Thần Hộ Vệ cười hà hà:
- Ngươi xem thường ta quá rồi đó. Ta không yếu đến mức độ để hắn đánh bại một cách dễ dàng đâu, ít ra ta cũng phải câu thời gian để Từ Văn Lang đến.
Y Thần Hộ Vệ thắc mắc:
- Từ Văn Lang. Ông ấy là ai vậy thưa ngài?
Huyết Thần Diệt Quỷ thay lời Băng Thần Hộ Vệ:
- Ông ấy là người mạnh nhất trong thế giới tu tiên vì đã đạt cấp bậc Siêu Thần. Là vị tu tiên duy nhất có khả năng đối đầu với Thiên Ma Công ở thời điểm hiện tại.
Dứt câu, ông nắm lấy tay Y Thần Hộ Vệ rồi dịch chuyển ra nơi khác.
Thiên Ma Công định đuổi theo nhưng lại bị Băng Thần Hộ Vệ chặn lại:
- Đi đâu? Đối thủ của ngươi chính là ta.
Thiên Ma Công nghiêm sắc mặt:
- Hồ Bá Cường. Ngươi không phải là đối thủ của ta. Một ngàn năm sau, ta và ngươi sẽ gặp nhau thêm một lần nữa, lúc đó ngươi sẽ không vô dụng như bây giờ.
Băng Thần Hộ Vệ tạo ra hàng vạn khối băng lấp lánh như hàng vạn khối kim cương rồi nói:
- Ồ. Khả năng nhìn thấy tương lai của ngươi còn xa hơn cả ta đấy. Nhưng ngươi đừng quá tự cao, thắng hay bại phải nằm ở cái đầu nữa.
Thiên Ma Công dơ hai ngón trỏ và ngón giữa lên thi triển "Huyết Quỷ Thuật: Huyết Quỷ Phân Tử". Hắn nhoẻn miệng cười:
- Nên nhớ, ta sinh trước ngươi đến hàng ngàn năm. Miệng ngươi vẫn còn hôi sữa đấy.
Vừa dứt câu, phép thuật của cả hai va chạm vào nhau tạo ra một vụ nổ lớn trên không. Những mảnh vỡ của băng rơi lã chã xuống mặt đất cùng với những giọt máu tươi.
Nhìn pháp thuật của mình bị vô hiệu hóa, Thiên Ma Công thay đổi sắc mặt:
- Có vẻ ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Không ngờ băng của ngươi có thể đóng băng được cả pháp lực của ta. Để đối đầu với một kẻ như ngươi, ta đành phải sử dụng đến nó thôi.
Hắn chắp tay lại và thi triển "Ma Pháp: Đại Hồng Thủy". Mặt đất rung chuyển dữ dội rồi vỡ vụn, nước từ dưới lòng đất bắt đầu phun trào dữ dội. Chỉ mấy chốc, toàn bộ cảnh đẹp thiên nhiên nơi đây bị nhấn chìm trong nước.
Băng Thần Hộ Vệ đáp xuống mặt nước rồi nói lớn:
- Ngươi thừa biết ta có thể đóng băng mà, tên khốn.
Nói đoạn, dòng nước khổng lồ đã bị đóng băng. Tuy nhiên, chỉ trong tíc tắc nó đã trở lại trạng thái bình thường và nâng cao hơn.
Thiên Ma Công đứng trên mặt nước, hai tay cầm sợi dây thừng thả xuống dưới nước rồi nói:
- Cơn Đại Hồng Thủy của ta có Triệt Ma Pháp. Ngươi nghĩ ta ngốc đến thế sao?
Bỗng hàng vạn con quỷ bơi lên tạo thành một đội quân trải dài đến vô tận. Đây là loại ma pháp tạo hóa, một vị thần trong truyền thuyết đã từng sử dụng loại pháp thuật này để tạo ra loài người. Đến đời sau, nó đã bị thất truyền và không một vị tu tiên nào biết về sự tồn tại của nó. Tuy nhiên, Thiên Ma Công đã dựa trên những câu chuyện được truyền miệng từ con người để tạo ra một loại ma pháp tương tự.
Thiên Ma Công dang hai tay ra và ra lệnh:
- Hồ Bá Cường! Ngươi hãy nếm thử đi. Mỗi tên đều sở hữu pháp lực khổng lồ không kém gì ta đâu.
Bị tấn công ồ ạt bởi những con quỷ, Băng Thần Hộ Vệ bị tổn thương thân thể nặng nề. Bọn chúng không như những con quỷ chỉ biết lao tới một cách vô thức mà chúng còn biết suy nghĩ, tính toán và bày binh bố trận. Chúng đã tạo ra hơn bốn mươi trận pháp khác nhau của cấp bậc Đại Thần, trong đó "Thiên Quỷ Trận", "Tứ Trụ Linh Trận", "Ngũ Hành Trận", những trận pháp mạnh nhất trong thế giới tu tiên này đã gây ra không ít khó khăn cho ông.
Hàng ngàn ngọn giáo không biết từ đâu đâm xuyên cơ thể Băng Thần Hộ Vệ khiến ông hộc máu và đau đớn. Dường như ông đã rơi vào bế tắc khi không thể thoát khỏi trận pháp do lũ quỷ tạo nên.
Hết cách, ông đành dồn toàn bộ pháp lực và thi triển "Băng Pháp: Băng Hóa". Khắp không gian rộng lớn bị đóng băng hoàn toàn, hàng vạn lũ quỷ đều bị bất động và hóa thành những pho tượng băng trắng xóa.
Khắp cơ thể Băng Thần Hộ Vệ đều chi chít vết thương. Ông không còn chút sức lực nào nữa và ngã gục xuống nền băng.
Thiên Ma Công bước tới, dơ cao thanh kiếm trong tay và nói:
- Băng Hóa của ngươi rất mạnh, nếu ta không cẩn thận có thể sẽ bị ngươi nhấn chìm trong Băng Pháp. Nhưng ngươi cũng đã đạt đến giới hạn của mình rồi. Hẹn gặp ngươi vào một ngàn năm sau.
Hắn đâm một thanh kiếm vào lưng Băng Thần Hộ Vệ rồi thi triển "Ma Pháp: Ấn Thần Thuật". Toàn bộ pháp lực của Băng Thần Hộ Vệ tịch tụ lại một điểm rồi vo lại thành một cục. Ma pháp này khiến người sử dụng không thể thi triển được pháp thuật, và toàn bộ năng lượng đều bị khóa khiến đối phương không thể cử động.
Băng Thần Hộ Vệ bất lực nhắm nghiền mắt. Ông đã giữ chân hắn đến mức này, phần còn lại đành nhờ Phản Kích Đại Thần.
Ngắm cảnh đẹp thiên nhiên là thói quen thường ngày của Băng Thần Hộ Vệ. Khi xưa, ông với Thiên Nhiên Kỳ Thần cùng luyện đấu khí trên những cánh rừng, những ngọn núi cao hùng vĩ. Vẻ đẹp của thiên nhiên luôn đập vào mắt ông, điều đó giúp ông giải thoát những phiền toái trong lòng, quên đi những nỗi niềm trong quá khứ.
Băng Thần Hộ Vệ bứt vài bông hoa rồi đưa lên mũi ngửi. Thoáng chốc, ông nhận ra một điều bất thường:
- Những cánh hoa đã cho ta biết quá khứ của mảnh đất này. Nơi đây từng là sa mạc, và toàn bộ cây cối, hoa lá ở đây đều từ máu của Phúc Thần Hỏa Chí mà ra.
Bỗng có tiếng sột soạt trên cành cây, theo sau là tiếng nói thỏ thẻ của một người phụ nữ:
- Ông ấy đã hy sinh để cứu lấy mảnh đất này. Không, ông ấy đã cứu cả thế giới.
Băng Thần Hộ Vệ bất chợt tỏ vẻ cảnh giác:
- Khoan đã, Thiên Ma Công đã giữ chân Phúc Thần Hỏa Chí tại đây. Có khả năng cao là hắn đang ở xung quanh chúng ta. Cẩn thận một chút, Phùng Họa Kiều.
Những đàn chim đột nhiên bay tán loạn, một luồng ánh sáng màu đỏ từ trên trời rơi xuống mặt đất khiến khói bụi tung mịt mù.
Băng Thần Hộ Vệ thủ thế và dõng dạc nói:
- Thiên Ma Công, ra mặt đi.
Tuy nhiên, sau khi làn khói mờ đi, Huyết Thần Diệt Quỷ xuất hiện. Ông thủng thẳng bước tới, gãi đầu và nói:
- Ôi trời! Bộ ngài thấy ta giống hắn lắm sao?
Băng Thần Hộ Vệ thở ra một hơi dài như vừa mới trút bỏ gánh nặng:
- Lê Thiên Đạo. Pháp thuật của ngươi rất giống hắn ta, cũng không thể trách vì trong quá khứ ngươi từng là học trò của hắn.
Bỏ ngoài tai lời nói của Băng Thần Hộ Vệ, Huyết Thần Diệt Quỷ trợn tròn đôi mắt khi ngước nhìn cành cây trên đầu. Ông hốt hoảng:
- Là nàng. Có phải là nàng không?
Người phụ nữ nhìn xuống, đôi mắt rơm rớm lệ:
- Hàng trăm năm không gặp, chàng đã không quên ta.
Huyết Thần Diệt Quỷ quệt nước mắt:
- Làm sao ta quên được nàng chứ? Ta vẫn chưa nói lời xin lỗi với nàng. Năm đó ta thật sự đã sai lầm.
Người phụ nữ mỉm cười:
- Không. Chàng không nên trách bản thân mình, nếu không có vụ việc đó xảy ra thì hai ta không thể tương phùng sau hàng trăm năm. Bây giờ, thiếp đã trở thành Y Thần Hộ Vệ.
Huyết Thần Diệt Quỷ òa khóc:
- Ta sai rồi. Cuối cùng, ta đã gặp được nàng sau ngần ấy năm.
Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua đưa hương thơm của hoa đi khắp không gian. Những đàn bướm từ đâu đó xuất hiện, lập lòe đôi cánh trắng tinh. Cặp vợ chồng nhà chim tựa sát vào nhau và cùng nhìn Y Thần Hộ Vệ ôm chầm lấy Huyết Thần Diệt Quỷ.
Thấy cảnh tượng đó, Băng Thần Hộ Vệ vừa vui vừa cảm thấy nhớ một ai đó trong quá khứ. Có lẽ là một người vợ, hoặc một người mẹ già.
Đột nhiên, một giọng nói ồ ồ vang vọng khiến cả ba người khựng lại:
- Các ngươi tới đây để diễn tình cảm cho ta xem sao?
Trên trời, hai bóng đen đứng lơ lửng che lấp đi ánh sáng của mặt trời. Thoắt ẩn thoắt hiện là một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú và một khuôn mặt chảy xệ trắng xóa. Hai cái bóng đen không ai khác đó là Thiên Ma Công và Đinh Thái Sơn.
Khắp cơ thể Băng Thần Hộ Vệ tỏa ra khí lạnh, khuôn mặt của ông bị đóng băng một nửa. Ông thở ra một làn khói trắng tinh rồi nói:
- Hai người giải quyết cái tên thuộc hạ của hắn. Còn ta sẽ quyết đấu với hắn một trận.
Huyết Thần Diệt Quỷ lo lắng:
- Ngài không phải đối thủ của hắn, hãy cẩn thận.
Băng Thần Hộ Vệ cười hà hà:
- Ngươi xem thường ta quá rồi đó. Ta không yếu đến mức độ để hắn đánh bại một cách dễ dàng đâu, ít ra ta cũng phải câu thời gian để Từ Văn Lang đến.
Y Thần Hộ Vệ thắc mắc:
- Từ Văn Lang. Ông ấy là ai vậy thưa ngài?
Huyết Thần Diệt Quỷ thay lời Băng Thần Hộ Vệ:
- Ông ấy là người mạnh nhất trong thế giới tu tiên vì đã đạt cấp bậc Siêu Thần. Là vị tu tiên duy nhất có khả năng đối đầu với Thiên Ma Công ở thời điểm hiện tại.
Dứt câu, ông nắm lấy tay Y Thần Hộ Vệ rồi dịch chuyển ra nơi khác.
Thiên Ma Công định đuổi theo nhưng lại bị Băng Thần Hộ Vệ chặn lại:
- Đi đâu? Đối thủ của ngươi chính là ta.
Thiên Ma Công nghiêm sắc mặt:
- Hồ Bá Cường. Ngươi không phải là đối thủ của ta. Một ngàn năm sau, ta và ngươi sẽ gặp nhau thêm một lần nữa, lúc đó ngươi sẽ không vô dụng như bây giờ.
Băng Thần Hộ Vệ tạo ra hàng vạn khối băng lấp lánh như hàng vạn khối kim cương rồi nói:
- Ồ. Khả năng nhìn thấy tương lai của ngươi còn xa hơn cả ta đấy. Nhưng ngươi đừng quá tự cao, thắng hay bại phải nằm ở cái đầu nữa.
Thiên Ma Công dơ hai ngón trỏ và ngón giữa lên thi triển "Huyết Quỷ Thuật: Huyết Quỷ Phân Tử". Hắn nhoẻn miệng cười:
- Nên nhớ, ta sinh trước ngươi đến hàng ngàn năm. Miệng ngươi vẫn còn hôi sữa đấy.
Vừa dứt câu, phép thuật của cả hai va chạm vào nhau tạo ra một vụ nổ lớn trên không. Những mảnh vỡ của băng rơi lã chã xuống mặt đất cùng với những giọt máu tươi.
Nhìn pháp thuật của mình bị vô hiệu hóa, Thiên Ma Công thay đổi sắc mặt:
- Có vẻ ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Không ngờ băng của ngươi có thể đóng băng được cả pháp lực của ta. Để đối đầu với một kẻ như ngươi, ta đành phải sử dụng đến nó thôi.
Hắn chắp tay lại và thi triển "Ma Pháp: Đại Hồng Thủy". Mặt đất rung chuyển dữ dội rồi vỡ vụn, nước từ dưới lòng đất bắt đầu phun trào dữ dội. Chỉ mấy chốc, toàn bộ cảnh đẹp thiên nhiên nơi đây bị nhấn chìm trong nước.
Băng Thần Hộ Vệ đáp xuống mặt nước rồi nói lớn:
- Ngươi thừa biết ta có thể đóng băng mà, tên khốn.
Nói đoạn, dòng nước khổng lồ đã bị đóng băng. Tuy nhiên, chỉ trong tíc tắc nó đã trở lại trạng thái bình thường và nâng cao hơn.
Thiên Ma Công đứng trên mặt nước, hai tay cầm sợi dây thừng thả xuống dưới nước rồi nói:
- Cơn Đại Hồng Thủy của ta có Triệt Ma Pháp. Ngươi nghĩ ta ngốc đến thế sao?
Bỗng hàng vạn con quỷ bơi lên tạo thành một đội quân trải dài đến vô tận. Đây là loại ma pháp tạo hóa, một vị thần trong truyền thuyết đã từng sử dụng loại pháp thuật này để tạo ra loài người. Đến đời sau, nó đã bị thất truyền và không một vị tu tiên nào biết về sự tồn tại của nó. Tuy nhiên, Thiên Ma Công đã dựa trên những câu chuyện được truyền miệng từ con người để tạo ra một loại ma pháp tương tự.
Thiên Ma Công dang hai tay ra và ra lệnh:
- Hồ Bá Cường! Ngươi hãy nếm thử đi. Mỗi tên đều sở hữu pháp lực khổng lồ không kém gì ta đâu.
Bị tấn công ồ ạt bởi những con quỷ, Băng Thần Hộ Vệ bị tổn thương thân thể nặng nề. Bọn chúng không như những con quỷ chỉ biết lao tới một cách vô thức mà chúng còn biết suy nghĩ, tính toán và bày binh bố trận. Chúng đã tạo ra hơn bốn mươi trận pháp khác nhau của cấp bậc Đại Thần, trong đó "Thiên Quỷ Trận", "Tứ Trụ Linh Trận", "Ngũ Hành Trận", những trận pháp mạnh nhất trong thế giới tu tiên này đã gây ra không ít khó khăn cho ông.
Hàng ngàn ngọn giáo không biết từ đâu đâm xuyên cơ thể Băng Thần Hộ Vệ khiến ông hộc máu và đau đớn. Dường như ông đã rơi vào bế tắc khi không thể thoát khỏi trận pháp do lũ quỷ tạo nên.
Hết cách, ông đành dồn toàn bộ pháp lực và thi triển "Băng Pháp: Băng Hóa". Khắp không gian rộng lớn bị đóng băng hoàn toàn, hàng vạn lũ quỷ đều bị bất động và hóa thành những pho tượng băng trắng xóa.
Khắp cơ thể Băng Thần Hộ Vệ đều chi chít vết thương. Ông không còn chút sức lực nào nữa và ngã gục xuống nền băng.
Thiên Ma Công bước tới, dơ cao thanh kiếm trong tay và nói:
- Băng Hóa của ngươi rất mạnh, nếu ta không cẩn thận có thể sẽ bị ngươi nhấn chìm trong Băng Pháp. Nhưng ngươi cũng đã đạt đến giới hạn của mình rồi. Hẹn gặp ngươi vào một ngàn năm sau.
Hắn đâm một thanh kiếm vào lưng Băng Thần Hộ Vệ rồi thi triển "Ma Pháp: Ấn Thần Thuật". Toàn bộ pháp lực của Băng Thần Hộ Vệ tịch tụ lại một điểm rồi vo lại thành một cục. Ma pháp này khiến người sử dụng không thể thi triển được pháp thuật, và toàn bộ năng lượng đều bị khóa khiến đối phương không thể cử động.
Băng Thần Hộ Vệ bất lực nhắm nghiền mắt. Ông đã giữ chân hắn đến mức này, phần còn lại đành nhờ Phản Kích Đại Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.