Về Triều Đường Hành Nghề Y
Chương 11
Hồ Yêu Linh
26/09/2020
Không chờ Ngô Nghị lên tiếng đã có người cướp lời y: "Thưa tiến sĩ, hắn là Ngô Nghị, là con trai thứ cũng là đệ đệ ta, gia phụ là Thứ sử Viên Châu Ngô Tích. Bởi vì hắn thân mang bệnh hiểm nghèo, vốn không đến đây theo học, đệ đệ trẻ người non dạ, có chỗ đường đột, kính xin tiến sĩ bao dung."
Một phen trách móc trong bông có kim, hận không thể ấn cái đầu vừa nhô ra của Ngô Nghị lại xuống đất.
Trương Khởi Nhân chìm nổi mấy chục năm nơi quan trường, sao có thể không nghe ra ý tứ châm chọc hạ thấp trong những lời kia, một ánh mắt cũng không cho hắn: "Ngươi không phải học sinh?"
Ngô Nghị bất đắc dĩ gật đầu: "Học... Thảo dân trước đây bất hạnh mà mắc phải một chứng bệnh về máu, may mắn được ông trời quan tâm mà bảo toàn được một mạng, xác thực không phải học sinh ở nơi này, chỉ là ở đây làm chút việc vặt, trong lúc vô tình nghe được tiên sinh giảng bài."
Khen ngợi của Trương Khởi Nhân xen lẫn một phần hoài nghi: "Bệnh về máu không thể chữa khỏi trong ngày một ngày hai, ngươi đã làm thế nào? Huống hồ, phụ thân ngươi tốt xấu gì cũng là Thứ sử một châu, sao lại có thể để ngươi ở đây làm việc vặt?"
Ngô Nghị không thể làm gì khác ngoài đem ba cái chuyện thần tiên lừa gạt Ngô Tích Giang thị lúc trước ra mà nói lại một lần, cuối cùng bình tĩnh mà bổ sung thêm: "Mẫu thân thảo dân và Ngô Thứ sử đã xa cách nhiều năm, ta nhớ được Ngô công tử đây, nhưng đã sớm không còn là người của Ngô phủ."
Từ thị, mẹ của y, chỉ là thê thiếp trong nhà, về tình về lý đều không có tư cách dùng hai chữ "hòa ly", Ngô Nghị chỉ là che đậy tình cảm mà cố nói chuyện khách sáo, còn sự thật khi đó e rằng chỉ có vợ chồng họ Ngô biết rõ.
Ánh mắt của Trương Khởi Nhân trầm xuống, trong lòng đã có ba, bốn phần tính toán.
Trương Khởi Nhân ở học đường y khoa Viên Châu kiểm tra một phen, Ngô Tích mới vội vàng phái kiệu cùng nhân mã đến đón vị lão thái y nóng bỏng tay này.
Trương thị cùng Ngô thị giao hảo với nhau từ lúc còn bần hàn, có quan hệ lâu dài, nghe nói khi lão thái y đến, nếu Ngô lão gia tự mình đến đón tiếp, vậy cơ hội đi Trường An tựa hồ sẽ chắc chắn rơi lên đầu con trai trưởng.
Học sinh xung quanh sớm đã trở thành phông nền, tuy bọn họ đi qua nói lời chúc mừng nhưng lại không cam lòng, ngoại trừ là con ông cháu cha, Ngô Hủ này thì có gì hơn bọn họ?
Ngô Nghị là một biến số không ai ngờ tới.
Bàn về tài, y có thể khiến Ngô Hủ xanh mắt ghen tị, bàn về đức, dù thế nào cũng phải hơn cái tên huynh trưởng nơi nơi chèn ép ấu đệ.
Quần chúng ăn dưa lập tức thấy phấn chấn cả người, xoa tay ôm quyền nhìn sắc mặt ba cha con Ngô thị cùng Trương Khởi Nhân, chuẩn bị xem trò đùa thứ tử thay thế trưởng tử.
Ngô Tích tự mình đỡ Trương Khởi Nhân lên kiệu: "Trương công đường xa mệt nhọc, vì sao đã đi tới nơi này?"
Trương Khởi Nhân vẫn mang sắc mạnh nhàn nhạt: "Mấy năm không về cố hương, cũng muốn đi dạo một chút."
Ngô Tích không khỏi nhiễm chút mồ hôi lạnh ra lòng bàn tay, vì để học sinh có thể yên tĩnh, học đường được xây dựng ở thành tây, Trương Khởi Nhân đi đến đây cũng có chút xa.
Cũng không biết Ngô Hủ biểu hiện thế nào, ông ta không thể làm gì khác ngoài gật đầu cười làm lành: "Người Viên Châu chúng ta có chênh lệch, học sinh hẳn không thể so sánh với người Trường An, nhưng có thể phát triển cũng có một, hai người, không biết tiến sĩ có vừa ý học sinh nào không?"
"Học sinh đều học vô cùng tốt, mỗi người đều tài hoa." Trương Khởi Nhân khách sáo một câu, câu sau đã trở nên thẳng thắn, "Ngô công ngươi..."
Ngô Tích giật mình trong lòng, vội nói: "Hạ quan là hậu bối, nào dám để ngài gọi một tiếng Ngô công."
Trương Khởi Nhân ngược lại cũng không làm cao: "Ngươi và ta cùng làm quan trong chiều, đương nhiên được tính là đồng liêu, ngươi là quan phụ mẫu một phương, ta đến đây cũng chỉ là khách, càng nên tôn trọng ngươi, một tiếng Ngô công này là xứng với ngươi."
Ngô Tích còn muốn khiêm tốn thêm vài câu, Trương Khởi Nhân đã nâng tay ra hiệu rồi tiếp tục nói: "Ta phát hiện lòng bàn tay Ngô công đổ nhiều mồ hôi, việc này là do phổi yếu đi, giữ gìn không tốt, hồi phủ ta sẽ thay ngươi kê một đơn thuốc điều trị."
Sau cửa kín thì dễ nói chuyện, Ngô Tích tự nhiên hiểu, gấp gáp nâng mành, để kiệu phu đi trước. Ông ta thân là hạ quan, không dám đứng ngang hàng cùng thái y tiến sĩ, ngẩng cao đầu mà xuống xe lên ngựa, ưỡn bụng lên, suýt nữa không cẩn thận mà té.
Mọi người che tay áo trộm cười, chỉ có Ngô Hủ là xanh cả mặt, như muốn khoét lỗ về một phía trong đám người. Ngô Tích ngồi chắc chắn xong liền nhìn thấy dáng dấp hận đến nghiến răng nghiến lợi của đại thiếu gia nhà mình, như thể con mắt hắn đã đóng trên mặt Ngô Nghị, hận không thể dùng ánh mắt thay đao mà chém chết y.
Ông ta âm thầm thở dài một hơi, đứa nhỏ này quá hẹp hòi, cao thấp thắng bại đều viết hết lên mặt, người khác còn chưa chế nhạo nó, chính nó đã khiến cho bản thân có vẻ thua cuộc.
Lại là tiểu nhi tử luôn mồm muốn tự lập hộ kia của ông ta, như mọc rễ mà đứng ngay thẳng tại chỗ, rõ ràng là một thân gầy nhẳng trơ xương, nhưng mặc cho Ngô Hủ có dùng ánh mắt thế nào cũng đều đứng đó bất động.
Ai tốt ai xấu, khoảnh khắc này đã rõ rồi.
Viên Châu là một thành nhỏ, chậu nước một nhà đổ ra cũng làm ướt cửa nhà hàng xóm, bát quái lan truyền nhanh chóng, chưa kịp chờ Ngô Nghị đi tới cửa Quận Vương phủ, Lý Cảnh đã kéo Lý Phúc, hùng hục đi tới.
Ngô Nghị bị đụng khiến cả người run lên, suýt nữa ngã lăn ra đất, Lý Phúc vội vàng kéo Lý Cảnh lại, đỡ lấy Ngô Nghị.
Ngô Nghị được đỡ nở một nụ cười bất đắc dĩ, bệnh đi như kéo tơ, không thể so với thể trạng của một thiếu niên phát triển bình thường, Lý Cảnh lại ngày một lớn, y sợ rằng giờ mình cũng ôm không nổi người rồi.
Bạn nhỏ Lý Cảnh lại không tự mình nhận ra thay đổi cân nặng và chiều cao của bản thân, vẫn vặn vẹo uốn éo mà dính vào một bên người y, cái tuổi này trẻ con hẵng còn thích ỷ lại, so với Lý Phúc quá lớn tuổi hay người cha mặt mày nghiêm nghị cả ngày chỉ nói có thiên văn địa lý thì Ngô Nghị hiển nhiên được đứa nhỏ yêu thích hơn.
Nhưng hôm nay, Lý Cảnh tựa hồ mất đi dáng dấp tiểu lão hổ, cũng không đòi hỏi Ngô Nghị kể chuyện xưa cho nó, chỉ cúi đầu ủ rũ ôm tay Ngô Nghị, thỉnh thoảng lại ngước nhìn một chút, như là chuẩn bị truyền đạt thứ gì đó rất căng thẳng.
Ngô Nghị cũng không cảm thấy một đứa nhỏ cao chưa tới ba thước có thể có tâm sự gì, đoán là vì bị Lý Tố Tiết đánh mông nên giờ đang nén đau, thuận miệng hỏi một câu: "Hôm nay con lại gây chuyện gì rồi?"
Lý Cảnh phồng má, lắc đầu rồi lại gật gật, nửa ngày mới ngẩng đầu, nhìn y tha thiết ___ giống như khi chuột bạch nhỏ trước đây y nuôi đòi ăn vậy, đều là ánh mắt ảm đạm mang theo ánh nước như vậy.
Ngô Nghị lại bị dáng vẻ đáng thương này chọc cười, vừa dắt tay bạn nhỏ vừa cúi đầu ôn hòa hỏi: "Đến cùng là sao vậy?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Lý Cảnh lập tức chán nản, cố lắm mới nuốt được nước mắt vào trong, Ngô Nghị không phải người sẽ chịu thua với mấy trò khóc lóc, hơn nữa nó muốn nghiêm túc nói chuyện, không phải đùa.
"Ngài sắp đi Trường An rồi!"
Ngô Nghị hơi sững sờ, nhất thời không dò nổi đường não của đứa nhỏ này.
Lý Cảnh vẫn rất buồn bực chán nản, vừa mở miệng đã thút thít lắp bắp: "Sát vách... hic, Lưu Đại nương sát vách nói vậy, nói thái y từ Trường An hức... Thái y sẽ nhận ngài làm đồ đệ, thế nên muốn ngài đến Trường An cùng ông ta."
Ngô Nghị không biết nên nói gì, lời đồn ra bên ngoài đã rẽ sang một đường khác, hiện tại cả một đứa nhỏ năm tuổi cũng nghĩ y là người dã tâm bừng bừng, một mực muốn trèo cao rồi.
Trong thế giới của Lý Cảnh đương nhiên không biết thế giới này không chỉ có hai màu trắng đen, mà người bên ngoài cũng không rõ sự tình, việc nhà Ngô phủ chỉ coi là xem văn nghệ, hiện tại dân chúng Viên Châu đều ngóng trông, chờ y hóa trang xong sẽ lên sân khấu diễn một màn chống đối lại con trưởng.
Đến thời đại này cũng không thể thiếu quần chúng ăn dưa, y thực sự đã đánh giá thấp trình độ buôn chuyện của người cổ đại rồi.
Lý Cảnh thấy y nghẹn nửa ngày không trả lời, lại càng kết luận điều Lưu Đại nương nói không phải giả, thế là hoảng hốt lau lau mắt, càng chăm chú nhìn Ngô Nghị.
"Ngài đừng đi Trường An, sau này ăn bánh hồ, con chỉ ăn vỏ thôi, thịt nhân bánh để lại cho ngài ăn hết đó."
Ngô Nghị đang đau đầu, không biết đợt sóng gió này sẽ náo thành cái dạng gì lại bất thình lình nghe được cái cam kết này, không nhịn được mà cười ra tiếng: "Được đó, cái này là do chính con nói đấy nhé."
Lý Cảnh quyết định thật nhanh, bám Ngô Nghị đòi ngoắc tay hứa: "Con mà đổi ý sẽ là cún nhỏ, nếu như ngài đổi ý mà tới Trường An vậy thì, vậy thì..."
"Liền phạt ta sau này ăn bánh hồ không được ăn nhân bánh." Y tận lực thu lại nụ cười, bày ra dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng, ho khan một tiếng, "Có thiên địa làm chứng, Lý Phúc giám xét, hai chúng ta vậy là đã ước hẹn rồi."
Lý Cảnh lúc bấy giờ mới hoan hô một tiếng, cười tươi như hoa.
Tiếng gió Lý Cảnh nghe thấy cũng rơi vào trong tai Lý Tố Tiết, ông tự nhủ mình không nên làm bừa như một đứa nhỏ vô tri, nhưng vẫn không nhịn được nỗi nhớ nhung như muốn làm rách lồng ngực kia___
Trường An.
Nơi sinh dục, nuôi nấng ông, mà cuối cùng lại trở thành nơi xua đuổi ông, là vương triều vĩ đại đã được đặt nơi đầu quả tim.
Là quê hương của ông.
Ông nhớ nhà, nhớ hoa hạnh vừa tàn trong ngõ hẻm ở Trường An, nhớ liễu rủ chập chờn bên hồ Bích Ba ở cung Đại Minh, cũng nhớ phụ thân mỗi khi rảnh rỗi sẽ dẫn bọn họ đi xem kịch.
"Vì bệnh cũ, không cần phải vào triều."
Chỉ vọn vẹn từng đó chữ bịa đặt đã khiến ông tiến vào lãnh địa, ông không giống Ngô Nghị, có lòng dạ thiếu niên muốn tranh đấu, cũng không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo, mang trên mình cái danh bất hiếu, còn chưa đợi ông xuống mồ, cả cuộc đời này đã bị thiên hạ gán cho hai chữ "nhu nhược".
Mọi việc cứ kìm nén ở trong lòng, qua năm tháng dù vết thương có đóng vảy cũng không thể xóa đi.
Lý Tố Tiết nhìn ra ngoài cửa sổ, rơi vào trong mắt là giương mặt tươi cười ngây ngô của Lý Cảnh.
Con trai của ông tuổi còn rất nhỏ, Trường An lại là một nơi xinh đẹp, ông hy vọng thằng bé có thể tận mắt ngắm nhìn.
Ngô Nghị chơi đùa một hồi với Lý Cảnh trong sân mới dỗ bạn nhỏ về phòng luyện thư pháp.
Vừa định về lại phòng của mình ngồi thì liền thấy Lý Tố Tiết mỉm cười ôn hòa bước tới.
Đối mặt đã nói một câu: "Chúc mừng."
Ngô Nghị thầm xoa xoa phần eo mỏi nhừ, vẫn giả ngu ngốc: "Lời này của Quận vương gia không biết có ý gì?"
"Ta nghe nói Trương tiến sĩ rất vừa mắt ngươi." Lý Tố Tiết đơn giản nói rõ, "Vị tiến sĩ này là chỗ ta từng quen biết, ông ấy xưa nay yêu quý nhân tài, sẽ không mai một tài học của họ, sau này, ngươi theo ông ấy đến kinh thành, từ đó về sau khẳng định sẽ đi tới mây xanh, bay xa vạn dặm, tiền đồ vô hạn!"
Ngô Nghị nghĩ ngợi, giờ mới hiểu tự tin ngày thường của Lý Tố Tiết đến từ đâu.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
(chú thích một chút về lịch sử nhưng vẫn skip nhé haha...)
- --
Hal: Dạo này không tìm được mấy bộ ưng ý (đã edit) để đọc, buồn 5 giây. Thực ra gu đọc của tôi khá nhạt nhẽo, thích cưới trước yêu sau, thụ ngoan ngoan hiểu chuyện, công đàng hoàng một chút, hoặc là kiểu xuyên không về trồng cây làm mứt nấu ăn mở cửa hàng ấy =)))) Tôi có thể đọc cả đống bộ cùng motip mà không thấy chán.
Một phen trách móc trong bông có kim, hận không thể ấn cái đầu vừa nhô ra của Ngô Nghị lại xuống đất.
Trương Khởi Nhân chìm nổi mấy chục năm nơi quan trường, sao có thể không nghe ra ý tứ châm chọc hạ thấp trong những lời kia, một ánh mắt cũng không cho hắn: "Ngươi không phải học sinh?"
Ngô Nghị bất đắc dĩ gật đầu: "Học... Thảo dân trước đây bất hạnh mà mắc phải một chứng bệnh về máu, may mắn được ông trời quan tâm mà bảo toàn được một mạng, xác thực không phải học sinh ở nơi này, chỉ là ở đây làm chút việc vặt, trong lúc vô tình nghe được tiên sinh giảng bài."
Khen ngợi của Trương Khởi Nhân xen lẫn một phần hoài nghi: "Bệnh về máu không thể chữa khỏi trong ngày một ngày hai, ngươi đã làm thế nào? Huống hồ, phụ thân ngươi tốt xấu gì cũng là Thứ sử một châu, sao lại có thể để ngươi ở đây làm việc vặt?"
Ngô Nghị không thể làm gì khác ngoài đem ba cái chuyện thần tiên lừa gạt Ngô Tích Giang thị lúc trước ra mà nói lại một lần, cuối cùng bình tĩnh mà bổ sung thêm: "Mẫu thân thảo dân và Ngô Thứ sử đã xa cách nhiều năm, ta nhớ được Ngô công tử đây, nhưng đã sớm không còn là người của Ngô phủ."
Từ thị, mẹ của y, chỉ là thê thiếp trong nhà, về tình về lý đều không có tư cách dùng hai chữ "hòa ly", Ngô Nghị chỉ là che đậy tình cảm mà cố nói chuyện khách sáo, còn sự thật khi đó e rằng chỉ có vợ chồng họ Ngô biết rõ.
Ánh mắt của Trương Khởi Nhân trầm xuống, trong lòng đã có ba, bốn phần tính toán.
Trương Khởi Nhân ở học đường y khoa Viên Châu kiểm tra một phen, Ngô Tích mới vội vàng phái kiệu cùng nhân mã đến đón vị lão thái y nóng bỏng tay này.
Trương thị cùng Ngô thị giao hảo với nhau từ lúc còn bần hàn, có quan hệ lâu dài, nghe nói khi lão thái y đến, nếu Ngô lão gia tự mình đến đón tiếp, vậy cơ hội đi Trường An tựa hồ sẽ chắc chắn rơi lên đầu con trai trưởng.
Học sinh xung quanh sớm đã trở thành phông nền, tuy bọn họ đi qua nói lời chúc mừng nhưng lại không cam lòng, ngoại trừ là con ông cháu cha, Ngô Hủ này thì có gì hơn bọn họ?
Ngô Nghị là một biến số không ai ngờ tới.
Bàn về tài, y có thể khiến Ngô Hủ xanh mắt ghen tị, bàn về đức, dù thế nào cũng phải hơn cái tên huynh trưởng nơi nơi chèn ép ấu đệ.
Quần chúng ăn dưa lập tức thấy phấn chấn cả người, xoa tay ôm quyền nhìn sắc mặt ba cha con Ngô thị cùng Trương Khởi Nhân, chuẩn bị xem trò đùa thứ tử thay thế trưởng tử.
Ngô Tích tự mình đỡ Trương Khởi Nhân lên kiệu: "Trương công đường xa mệt nhọc, vì sao đã đi tới nơi này?"
Trương Khởi Nhân vẫn mang sắc mạnh nhàn nhạt: "Mấy năm không về cố hương, cũng muốn đi dạo một chút."
Ngô Tích không khỏi nhiễm chút mồ hôi lạnh ra lòng bàn tay, vì để học sinh có thể yên tĩnh, học đường được xây dựng ở thành tây, Trương Khởi Nhân đi đến đây cũng có chút xa.
Cũng không biết Ngô Hủ biểu hiện thế nào, ông ta không thể làm gì khác ngoài gật đầu cười làm lành: "Người Viên Châu chúng ta có chênh lệch, học sinh hẳn không thể so sánh với người Trường An, nhưng có thể phát triển cũng có một, hai người, không biết tiến sĩ có vừa ý học sinh nào không?"
"Học sinh đều học vô cùng tốt, mỗi người đều tài hoa." Trương Khởi Nhân khách sáo một câu, câu sau đã trở nên thẳng thắn, "Ngô công ngươi..."
Ngô Tích giật mình trong lòng, vội nói: "Hạ quan là hậu bối, nào dám để ngài gọi một tiếng Ngô công."
Trương Khởi Nhân ngược lại cũng không làm cao: "Ngươi và ta cùng làm quan trong chiều, đương nhiên được tính là đồng liêu, ngươi là quan phụ mẫu một phương, ta đến đây cũng chỉ là khách, càng nên tôn trọng ngươi, một tiếng Ngô công này là xứng với ngươi."
Ngô Tích còn muốn khiêm tốn thêm vài câu, Trương Khởi Nhân đã nâng tay ra hiệu rồi tiếp tục nói: "Ta phát hiện lòng bàn tay Ngô công đổ nhiều mồ hôi, việc này là do phổi yếu đi, giữ gìn không tốt, hồi phủ ta sẽ thay ngươi kê một đơn thuốc điều trị."
Sau cửa kín thì dễ nói chuyện, Ngô Tích tự nhiên hiểu, gấp gáp nâng mành, để kiệu phu đi trước. Ông ta thân là hạ quan, không dám đứng ngang hàng cùng thái y tiến sĩ, ngẩng cao đầu mà xuống xe lên ngựa, ưỡn bụng lên, suýt nữa không cẩn thận mà té.
Mọi người che tay áo trộm cười, chỉ có Ngô Hủ là xanh cả mặt, như muốn khoét lỗ về một phía trong đám người. Ngô Tích ngồi chắc chắn xong liền nhìn thấy dáng dấp hận đến nghiến răng nghiến lợi của đại thiếu gia nhà mình, như thể con mắt hắn đã đóng trên mặt Ngô Nghị, hận không thể dùng ánh mắt thay đao mà chém chết y.
Ông ta âm thầm thở dài một hơi, đứa nhỏ này quá hẹp hòi, cao thấp thắng bại đều viết hết lên mặt, người khác còn chưa chế nhạo nó, chính nó đã khiến cho bản thân có vẻ thua cuộc.
Lại là tiểu nhi tử luôn mồm muốn tự lập hộ kia của ông ta, như mọc rễ mà đứng ngay thẳng tại chỗ, rõ ràng là một thân gầy nhẳng trơ xương, nhưng mặc cho Ngô Hủ có dùng ánh mắt thế nào cũng đều đứng đó bất động.
Ai tốt ai xấu, khoảnh khắc này đã rõ rồi.
Viên Châu là một thành nhỏ, chậu nước một nhà đổ ra cũng làm ướt cửa nhà hàng xóm, bát quái lan truyền nhanh chóng, chưa kịp chờ Ngô Nghị đi tới cửa Quận Vương phủ, Lý Cảnh đã kéo Lý Phúc, hùng hục đi tới.
Ngô Nghị bị đụng khiến cả người run lên, suýt nữa ngã lăn ra đất, Lý Phúc vội vàng kéo Lý Cảnh lại, đỡ lấy Ngô Nghị.
Ngô Nghị được đỡ nở một nụ cười bất đắc dĩ, bệnh đi như kéo tơ, không thể so với thể trạng của một thiếu niên phát triển bình thường, Lý Cảnh lại ngày một lớn, y sợ rằng giờ mình cũng ôm không nổi người rồi.
Bạn nhỏ Lý Cảnh lại không tự mình nhận ra thay đổi cân nặng và chiều cao của bản thân, vẫn vặn vẹo uốn éo mà dính vào một bên người y, cái tuổi này trẻ con hẵng còn thích ỷ lại, so với Lý Phúc quá lớn tuổi hay người cha mặt mày nghiêm nghị cả ngày chỉ nói có thiên văn địa lý thì Ngô Nghị hiển nhiên được đứa nhỏ yêu thích hơn.
Nhưng hôm nay, Lý Cảnh tựa hồ mất đi dáng dấp tiểu lão hổ, cũng không đòi hỏi Ngô Nghị kể chuyện xưa cho nó, chỉ cúi đầu ủ rũ ôm tay Ngô Nghị, thỉnh thoảng lại ngước nhìn một chút, như là chuẩn bị truyền đạt thứ gì đó rất căng thẳng.
Ngô Nghị cũng không cảm thấy một đứa nhỏ cao chưa tới ba thước có thể có tâm sự gì, đoán là vì bị Lý Tố Tiết đánh mông nên giờ đang nén đau, thuận miệng hỏi một câu: "Hôm nay con lại gây chuyện gì rồi?"
Lý Cảnh phồng má, lắc đầu rồi lại gật gật, nửa ngày mới ngẩng đầu, nhìn y tha thiết ___ giống như khi chuột bạch nhỏ trước đây y nuôi đòi ăn vậy, đều là ánh mắt ảm đạm mang theo ánh nước như vậy.
Ngô Nghị lại bị dáng vẻ đáng thương này chọc cười, vừa dắt tay bạn nhỏ vừa cúi đầu ôn hòa hỏi: "Đến cùng là sao vậy?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Lý Cảnh lập tức chán nản, cố lắm mới nuốt được nước mắt vào trong, Ngô Nghị không phải người sẽ chịu thua với mấy trò khóc lóc, hơn nữa nó muốn nghiêm túc nói chuyện, không phải đùa.
"Ngài sắp đi Trường An rồi!"
Ngô Nghị hơi sững sờ, nhất thời không dò nổi đường não của đứa nhỏ này.
Lý Cảnh vẫn rất buồn bực chán nản, vừa mở miệng đã thút thít lắp bắp: "Sát vách... hic, Lưu Đại nương sát vách nói vậy, nói thái y từ Trường An hức... Thái y sẽ nhận ngài làm đồ đệ, thế nên muốn ngài đến Trường An cùng ông ta."
Ngô Nghị không biết nên nói gì, lời đồn ra bên ngoài đã rẽ sang một đường khác, hiện tại cả một đứa nhỏ năm tuổi cũng nghĩ y là người dã tâm bừng bừng, một mực muốn trèo cao rồi.
Trong thế giới của Lý Cảnh đương nhiên không biết thế giới này không chỉ có hai màu trắng đen, mà người bên ngoài cũng không rõ sự tình, việc nhà Ngô phủ chỉ coi là xem văn nghệ, hiện tại dân chúng Viên Châu đều ngóng trông, chờ y hóa trang xong sẽ lên sân khấu diễn một màn chống đối lại con trưởng.
Đến thời đại này cũng không thể thiếu quần chúng ăn dưa, y thực sự đã đánh giá thấp trình độ buôn chuyện của người cổ đại rồi.
Lý Cảnh thấy y nghẹn nửa ngày không trả lời, lại càng kết luận điều Lưu Đại nương nói không phải giả, thế là hoảng hốt lau lau mắt, càng chăm chú nhìn Ngô Nghị.
"Ngài đừng đi Trường An, sau này ăn bánh hồ, con chỉ ăn vỏ thôi, thịt nhân bánh để lại cho ngài ăn hết đó."
Ngô Nghị đang đau đầu, không biết đợt sóng gió này sẽ náo thành cái dạng gì lại bất thình lình nghe được cái cam kết này, không nhịn được mà cười ra tiếng: "Được đó, cái này là do chính con nói đấy nhé."
Lý Cảnh quyết định thật nhanh, bám Ngô Nghị đòi ngoắc tay hứa: "Con mà đổi ý sẽ là cún nhỏ, nếu như ngài đổi ý mà tới Trường An vậy thì, vậy thì..."
"Liền phạt ta sau này ăn bánh hồ không được ăn nhân bánh." Y tận lực thu lại nụ cười, bày ra dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng, ho khan một tiếng, "Có thiên địa làm chứng, Lý Phúc giám xét, hai chúng ta vậy là đã ước hẹn rồi."
Lý Cảnh lúc bấy giờ mới hoan hô một tiếng, cười tươi như hoa.
Tiếng gió Lý Cảnh nghe thấy cũng rơi vào trong tai Lý Tố Tiết, ông tự nhủ mình không nên làm bừa như một đứa nhỏ vô tri, nhưng vẫn không nhịn được nỗi nhớ nhung như muốn làm rách lồng ngực kia___
Trường An.
Nơi sinh dục, nuôi nấng ông, mà cuối cùng lại trở thành nơi xua đuổi ông, là vương triều vĩ đại đã được đặt nơi đầu quả tim.
Là quê hương của ông.
Ông nhớ nhà, nhớ hoa hạnh vừa tàn trong ngõ hẻm ở Trường An, nhớ liễu rủ chập chờn bên hồ Bích Ba ở cung Đại Minh, cũng nhớ phụ thân mỗi khi rảnh rỗi sẽ dẫn bọn họ đi xem kịch.
"Vì bệnh cũ, không cần phải vào triều."
Chỉ vọn vẹn từng đó chữ bịa đặt đã khiến ông tiến vào lãnh địa, ông không giống Ngô Nghị, có lòng dạ thiếu niên muốn tranh đấu, cũng không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo, mang trên mình cái danh bất hiếu, còn chưa đợi ông xuống mồ, cả cuộc đời này đã bị thiên hạ gán cho hai chữ "nhu nhược".
Mọi việc cứ kìm nén ở trong lòng, qua năm tháng dù vết thương có đóng vảy cũng không thể xóa đi.
Lý Tố Tiết nhìn ra ngoài cửa sổ, rơi vào trong mắt là giương mặt tươi cười ngây ngô của Lý Cảnh.
Con trai của ông tuổi còn rất nhỏ, Trường An lại là một nơi xinh đẹp, ông hy vọng thằng bé có thể tận mắt ngắm nhìn.
Ngô Nghị chơi đùa một hồi với Lý Cảnh trong sân mới dỗ bạn nhỏ về phòng luyện thư pháp.
Vừa định về lại phòng của mình ngồi thì liền thấy Lý Tố Tiết mỉm cười ôn hòa bước tới.
Đối mặt đã nói một câu: "Chúc mừng."
Ngô Nghị thầm xoa xoa phần eo mỏi nhừ, vẫn giả ngu ngốc: "Lời này của Quận vương gia không biết có ý gì?"
"Ta nghe nói Trương tiến sĩ rất vừa mắt ngươi." Lý Tố Tiết đơn giản nói rõ, "Vị tiến sĩ này là chỗ ta từng quen biết, ông ấy xưa nay yêu quý nhân tài, sẽ không mai một tài học của họ, sau này, ngươi theo ông ấy đến kinh thành, từ đó về sau khẳng định sẽ đi tới mây xanh, bay xa vạn dặm, tiền đồ vô hạn!"
Ngô Nghị nghĩ ngợi, giờ mới hiểu tự tin ngày thường của Lý Tố Tiết đến từ đâu.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
(chú thích một chút về lịch sử nhưng vẫn skip nhé haha...)
- --
Hal: Dạo này không tìm được mấy bộ ưng ý (đã edit) để đọc, buồn 5 giây. Thực ra gu đọc của tôi khá nhạt nhẽo, thích cưới trước yêu sau, thụ ngoan ngoan hiểu chuyện, công đàng hoàng một chút, hoặc là kiểu xuyên không về trồng cây làm mứt nấu ăn mở cửa hàng ấy =)))) Tôi có thể đọc cả đống bộ cùng motip mà không thấy chán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.