Về Triều Đường Hành Nghề Y
Chương 27
Hồ Yêu Linh
26/09/2020
Ngô Nghị ngửa đầu nhìn, chỉ còn thưa thớt những phiến lá vàng, lay động theo gió, như quạt tròn thanh tú, yên tĩnh trụ ở đầu cành cây.
"Thưa tiến sĩ, đây là cây bạch quả."
"Cây này là do người ông gieo trồng, muốn tôn tử của mình có thể nhìn cây nở hoa kết quả, vì vậy gọi là tôn thụ." Trương Khởi Nhân cất tiếng khàn khàn, giơ tay chỉ cây: "Cây bạch quả tuy đẹp nhưng quả lại có mùi tanh hôi, nơi có cây này trong cung, một khi nở hoa lập tức sẽ bị bỏ đi, như vậy sẽ không bị ảnh hưởng bởi mùi nữa."
Ngô Nghị mơ hồ đoán được điều ông ám chỉ: "Học sinh thụ giáo. Có điều, mặc dù bạch quả ban đầu xinh đẹp nhưng trái kết ra không được tốt, như vậy ngay cả hoa cũng là dấu hiệu chẳng lành, vì sao lại không diệt trừ từ gốc rễ?"
Trương Khởi Nhân mỉm cười, chậm rãi lắc đầu: "Rễ đã bám sâu, không thể diệt trừ hoàn toàn." Nói xong lại thở dài: "Bệnh của Phái vương, cũng giống như cây này vậy!"
Ngô Nghị cau lông mày, biểu tình lãnh đạm: "Phái vương bị bệnh quấn thân lâu ngày, thay đổi thất thường, nhưng Trần thái y dùng thuốc điều trị nên bệnh được ép xuống. Bệnh trạng của hắn tựa như cây này, nhìn qua ôn hòa vô hại, mà lúc bộc phát lại cực kỳ dữ dội, trên thực tế mầm bệnh ăn sâu, đã sớm mục ruỗng từ lâu."
Thấy Trương Khởi Nhân trầm mặc không nói, Ngô Nghị mới yên lòng tiếp tục: "Nhưng cũng như cây bạch quả, tuy rằng mùi của trái cây này khiến người phiền lòng, nhưng cũng không phải không có cách giải quyết."
Trương Khởi Nhân liếc nhìn y: "Tiếp tục."
Ánh mắt Ngô Nghị xuyên qua tầng tầng lá rụng, dừng lại trên rễ cây đang cắm sâu trên bùn đất, nửa ngày mới trịnh trọng phun ra bốn chữ.
"Nhổ cỏ tận gốc."
Thần sắc Trương Khởi Nhân cứng đờ: "Cây bạch quả này đã có từ lúc Thái Tông còn thịnh, muốn loại bỏ, e rằng không dễ dàng."
"Không phải không dễ dàng, là không dám ra tay." Ngô Nghị nói, "Bỏ gỗ rút rễ như vậy tất sẽ ảnh hưởng đến đất xung quanh."
Đáy mắt Trương Khởi Nhân ánh lên một tia thưởng thức, vuốt cằm nói: "Chính là đạo lý này, vì nhỏ mà mất lớn, như vậy cũng không sáng suốt."
"Chỉ cần dốc lòng điều dưỡng, phần đất kia cũng không phải không thể khôi phục."
Trương Khởi Nhân không khỏi mỉm cười, đáy mắt lại cực kỳ nghiêm túc: "Nói không sai. Ngươi thật sự rất thông minh."
Lòng Ngô Nghị khôi khỏi trùng xuống, những lời này đâu giống như đang khen ngợi.
"Học sinh nói lời không phải."
Trương Khởi Nhân không đáp lời y, cũng không phản bác, qua một lúc lâu mới hỏi ra một vấn đề khiến người không hiểu ra sao.
"Biết vì sao ta lại cho ngươi theo đến đây không?"
Ngô Nghị trầm mặc chốc lát, vẫn là không kiềm chế nổi: "Bởi vì ta và lão sư nghĩ đến cùng một biện pháp."
Người trẻ tuổi, đến cùng cũng không thể giấu được gai nhọn cao ngạo của mình.
Trương Khởi Nhân lắc đầu cười, ánh mắt đưa về phía xa: "Hôm nay ta đưa ngươi đến là vì muốn cho ngươi nhìn thấy cây bạch quả này, không tự mình nhìn, ngươi làm sao biết được thực hư ra sao."
Hai người vừa dùng cái cây này để nói về bệnh tật, Ngô Nghị nhất thời minh bạch ý tứ của lão sư.
Y tự phụ bản thân khổ học mười mấy năm, lại chìm đắm trong y học ở hiện đại có khoa học phát triển, đối với những bệnh này đã thuộc nằm lòng từ lâu, chỉ cần nghe triệu chứng đã có thể hạ bút thành văn, đối chứng vài câu với thái y, thậm chí không gặp Phái vương cũng dễ dàng đưa ra chẩn đoán.
Y phạm phải điều tối kỵ của nghề y.
"Ta muốn ngươi tự mình đến nhìn, nghe, hỏi, sờ để chẩn bệnh. Ngươi phải nhớ kỹ, cho dù người đọc sách nhiều cỡ nào, tri thức phong phú đến đâu, biết được bách bệnh hay kinh nghiệm thâm hậu, ngươi cũng không thể chẩn đoán dựa trên lời của người khác, cũng không thể từ đó mà tìm cách trị liệu. Ngươi rất thông minh, nhưng là hơi quá thông minh rồi."
Ngữ khí Trương Khởi Nhân lạnh lùng nghiêm túc, từng câu từng chữ đánh đến bên tai, chấn động lòng y.
Ngô Nghị nhất thời lấy lại tinh thần nhưng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hướng vị sư phụ tuy lớn tuổi mà sáng suốt này cúi đầu: "Học sinh thụ giáo."
Lần này không chỉ bởi vì lễ tiết như ban nãy mà là phục tùng từ đáy lòng, nghe lời giáo huấn.
Trương Khởi Nhân đưa tay xoa đầu y, cũng dỡ xuống nghiêm túc trang trọng ban nãy, hơi mỉm cười: "Được rồi, ngươi cùng ta vào xem bệnh cho Phái vương điện hạ đi."
___
Phái vương Lý Hiền, con thứ của Võ Tắc Thiên, tranh cãi về thân thế cùng nhân sinh ngắn ngủi của người này luôn có rất nhiều, là một điều bí ẩn trong lịch sử, chỉ lưu lại cho hậu thế vẻn vẹn một bóng lưng trẻ tuổi mờ nhạt.
Nghe đồn hắn là nhi tử Đường Cao Tông cùng Hàn Quốc phu nhân vụng trộm mà sinh, bởi vậy một đời bị Võ hậu chán ghét, mấy lời đồn nhảm nhí lúc trà dư tửu hậu này tới tựa hồ như ruồi nhặng, ong ong suốt ngày khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Trường An.(*)
Vậy nhưng trong mắt Ngô Nghị, vị thiếu niên người hoàng gia này cũng chỉ là một bệnh nhân 15 tuổi đáng thương, sắc mặt trắng bệch trằn trọc trên giường bệnh, đôi môi tím tái không ngừng thở dốc, tựa hồ như để chứng minh bản thân vẫn còn sống.
Trương Khởi Nhân cho lui những thái y đang chăm nom Lý Hiền, chỉ lưu lại Vương mụ, thiếp thân hầu hạ của hắn ở bên chăm sóc. Ông vén chăn mềm trên người Lý Hiền lên, thấy cơ thể hắn ướt đẫm mồ hôi, ngực trái phập phồng lên xuống, xương quai xanh nhô ra.
Mỗi lần Lý Hiền hô hấp đều như đang chịu đựng sức nặng ngàn cân, mệt đến run rẩy.
Trương Khởi Nhân vừa bắt mạch cho hắn vừa gọi Ngô Nghị: "Ngươi tới nhìn một chút."
Ngô Nghị vội vàng đi qua, phương pháp kiểm tra y dùng là của tây y hiện đại, khí quản nghiêng lệch, da phù thũng, trong lòng y đã có suy đoán rõ ràng.(**)
Sau đó đặt bàn tay trái lên lồng ngực đối phương, tay phải nắm thành quyền, đốt ngón tay nhô ra, gõ vào vị trí ngón giữa tay trái, quả nhiên truyền đến những tiếng vang trống rỗng.(***)
Phương pháp gõ này mãi tới tận thế kỷ 18 mới xuất hiện, đông y từ Đường triều đương nhiên chưa từng nhìn thấy, ngay cả Trương Khởi Nhân luôn nhất quán bình tĩnh thấy biến không hãi cũng phải lộ ra ba phần kinh ngạc.
Có điều, Trương Khởi Nhân không hổ là Trương Khởi Nhân, rất nhanh đã lĩnh hội được điểm mấu chốt, lại cảm thấy thủ pháp này vô cùng tinh diệu: "Biện pháp này thật khéo léo, ngươi học được từ ai?"
... Đương nhiên là từ Joseph Leopold Auenbrugger, y học gia người Áo thế kỷ 18.
Ngô Nghị nghĩ ngợi một phen, không thể làm gì khác ngoài gắn cố sự của vị tiền bối vĩ đại kia lên người mình.
"Khi còn bé, học sinh có đi ngang qua hầm rượu trong nhà, nghịch ngợm gõ lên từng vò rượu, vò có rượu và vò không có rượu vang lên hai loại âm thanh khác nhau, nếu như trong vò là thứ khác, âm thanh cũng thay đổi. Học sinh nghĩ thầm, ngực như vò rượu, nếu bên trong tràn khí, âm thanh khi gõ đương nhiên sẽ có tiếng vang trống rỗng."
Nói xong, trong lòng âm thầm xưng tội, Joseph đại lão ngài cũng đừng tức giận, ai bảo hiện tại tôi còn sống trước ngài cả ngàn năm chứ.
"Cái này chỉ là suy đoán ngông cuồng của học sinh." Y buông tay, "Bệnh trạng của Phái vương điện hạ đến tột cùng là như thế nào, kính xin lão sư chỉ điểm."
Trương Khởi Nhân đưa tay Lý Hiền cho y: "Ngươi tới sờ thử xem."
Ngô Nghị tiếp nhận cánh tay trắng xám vô lực kia, ngón tay đạch lên mạch, đầu ngón tay hơi dùng lực, chỉ cảm thấy mạch đập nhỏ bé vô cùng, rõ ràng là khí huyết không thông, bệnh đã tới thời kỳ cuối.
Thầy trò hai người nhìn nhau, hai đôi mắt thâm trầm thăm dò đối phương, cũng hiểu được phân nửa suy nghĩ của nhau.
Thấy hai người này nửa ngày không lên tiếng, nhũ mẫu Vương mụ đứng hầu một bên đã sớm rơi nước mắt, còn chưa kịp nói, Trương Khởi Nhân đã gọi những người khác vào tiếp tục chăm sóc, sau mới gọi bà cùng Ngô Nghị lui ra ngoài cửa, đi tới chỗ không người.
Vương mụ lau nước mắt, âm thanh vẫn trấn định: "Trương thái y, mặc dù lão nô không thông y lý cũng biết bệnh này khó trị, nhưng lão nô nghĩ thầm, ngài dù thế nào cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Trong mắt Trương Khởi Nhân có chút ưu sầu: "Hoàng hậu mệnh cho ta được ăn cả ngã về không, lão phu cũng không dám giữ lại cái gì, chỉ có điều..."(****)
Vương mụ cơ hồ vui vẻ lại, bật thốt lên: "Lão gia, mời ngài nói, lão nô tuyệt không nói với ai."
Trương Khởi Nhân lúc này mới tới gần, dăm ba câu giải thích lại bệnh tình Lý Hiền, nghiêm túc nói: "Bệnh tình lần này phi thường hung hiểm, ngươi không thể tiết lộ với bất kỳ ai. Hai người chúng ta nhìn Phái vương lớn lên, người bên Phái vương mà ta có thể tin, ngoài Trấn Kế Văn, thì chỉ còn một mình Vương mụ ngươi."
"Vậy vị này..." Vương mụ có chút do dự không rõ nhìn về phía Ngô Nghị, trong lòng biết đây có thể là đồ đệ của Trương Khởi Nhân, nhưng tóm lại vẫn không yên lòng.
Không đợi Ngô Nghị mở miệng giải thích, Trương Khởi Nhân đã nhàn nhạt nói: "Tên hắn là Ngô Nghị, muốn cứu Phái vương điện hạ, còn phải dựa vào phương pháp của hắn."
Trong lòng Ngô Nghị cả kinh, bản thân còn chưa nói ra biện pháp mà đã bị Trương Khởi Nhân đoán ra.
Vương mụ nghe vậy, đi vòng qua người Trương Khởi Nhân, tới trước Ngô Nghị, chân thành mà làm đại lễ.
Đây là lão nhân bên cạnh Phái vương, thân phận cùng địa vị không cần phải nói, Ngô Nghị nhanh tay lẹ mắt nâng bà lên: "Tiểu bối nào dám nhận lễ của ngài!"
Mắt Vương mụ vẫn mờ ánh nước, chợt đưa tay kiên quyết lau đi, bà nhìn Ngô Nghị thật sâu, khàn khàn giọng: "Trương tiến sĩ đã tin ngươi, vậy lão nô cũng tin ngươi, lão nô thay Phái vương điện hạ trước cảm ơn ân cứu mạng của tiên sinh."
Ngô Nghị bị ánh nhìn này lay động, không khỏi nắm chặt quyền, biểu hiện nghiêm túc lên.
"Nghị tất dốc toàn lục, tuyệt không phụ tin tưởng."
Có khẩu dụ của Võ hậu, Trương Khởi Nhân cũng không còn lo ngại, cả Trịnh Quân thái y thừa hay Tôn Khải Lập phó thái y thừa ông cũng giấu diếm, chỉ thương nghị cùng Ngô Nghị và Vương mụ.
Ngô Nghị nói: "Bệnh trạng của Phái vương thay đổi thất thường, nhiều năm nhiễm bệnh, nếu muốn trừ tận gốc chỉ có một biện pháp, chính là đem khí nén bên trong dẫn ra ngoài cơ thể."
Vương mụ cả kinh: "Ý của tiên sinh..."
Ngô Nghị nhìn Trương Khởi Nhân một chút, thấy ông không có ý kiến gì mới tiếp tục: "Dẫn lưu thả khí."
Nói chính xác là dẫn lưu ở khoang ngực.
Y đơn giản trình bày lại biện pháp mà ở cổ đại thoạt nhìn nguy hiểm này: "Tìm điểm sưng nhô cao nhất, lấy châm đâm rách, lại dùng ống trúc nhỏ cắm vào, một đầu còn lại của ống thì ngâm vào nước, dùng dầu trẩu đậy lại mặt nước. Cứ như vậy chờ ba đến năm ngày, khí trong lồng ngực sẽ rút ra từ từ, bệnh tình sẽ chuyển biến tốt."
Vương mụ quả nhiên kinh hãi biến sắc: "Phần sưng ở ngày lồng ngực, ghim kim xuống, lại dùng ống trúc xuyên qua, nếu như nhỡ sâu hơn nửa tấc một chút, vậy chẳng phải liền..."
Cái này Ngô Nghị vẫn có tự tin, dẫn lưu khoang ngực là một trong những thao tác cơ bản nhất của tây y hiện đại, luyện thành thầy đã lâu, cũng đã quen tay.
Nhưng thân phận địa vị của vị bệnh nhân này thực sự rất cao, y cũng không dám cậy mạnh trước mặt Trương Khởi Nhân, chỉ hơi cúi đầu, để cho lão thái y kinh nghiệm phong phú này đưa ra quyết định.
Trương Khởi Nhân im lặng nửa ngày, chờ y từ từ nói xong mới chậm rãi mở miệng: "Chấp nhận rủi ro, cũng coi như còn có một con đường sống, nếu bỏ qua thực sự sẽ mất một mạng người, nếu như ngươi nắm chắc ba phần, vậy cứ thử đi."
Ngô Nghị suy nghĩ chốc lát, thẳng thắn nói: "Đêm qua học sinh ra ngoài chính là tìm ống trúc tốt nhất ở phụ cận, ống phải có lực, còn phải làm sạch, bằng không vết thương sẽ bị nhiễm trùng, cái được không đủ bù đắp cái mất."
Không chờ Trương Khởi Nhân lên tiếng, Vương mụ đã cướp lời: "Cứ để lão nô này đi làm, nhất định sẽ thỏa đáng, chỉ cần tiên sinh mạnh tay thử lần này."
"Ngài đi bẻ những ống trúc nhỏ, tháo các khớp rồi cọ rửa sạch sẽ, ngâm trong rượu mạnh hơn nửa canh giờ thì có thể dùng." Ngô Nghị cẩn thận dặn dò, "Nước và bát sứ cần dùng cũng phải sắp xếp, cũng cần phải sạch sẽ."
Vương mụ ứng thanh gật đầu, nắm chặt ống tay áo, hận không thể ngay lập tức chạy ra chuẩn bị.
Trương Khởi Nhân vẫn không chút hoang mang: "Vương mụ trước mời đi chuẩn bị dụng cụ, Ngô Nghị, cùng ta về thái y thự, mang một phần canh hoàng kì táo đỏ, cùng một hộp lưu thông máu sinh cơ cao đến đây."
Canh hoàng kì táo đỏ để bù lại khí huyết, lưu thông máu sinh cơ cao để phòng trừ vết thương có chuyển biến, Trương Khởi Nhân muốn cả hai, Ngô Nghị thầm ghi nhớ, tiện học tập luôn.
Hai người phân công nhau làm việc, chưa đầy ba canh giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Hai thầy trò đạp lên ánh dương mà đi, lúc này mặt trời đã lên đến giữa bầu trời, những tia nắng thu mạnh mẽ buông xuống, rải trên đỉnh đầu mỗi người.
Tim của Vương mụ tựa như bị mặt trời nung nóng, gấp gáp không yên, chờ chuẩn bị xong ống trúc cùng châm thuốc, sốt sắng kéo ống tay áo Ngô Nghị, có rất nhiều lời dặn dò đều nghẹn trong cổ họng, bởi vậy cũng chả thể nên lời.
Ngô Nghị vỗ vỗ sau lưng bà, an ủi lão nhân này: "Vương mụ xin hãy yên tâm, tiểu bối nhất định sẽ không giấu thực lực."
Trương Khởi Nhân buông mành, chỉ chừa lại mình ông cùng Ngô Nghị bên trong.
"Lão phu lớn tuổi, hai tay không được việc, chỉ có thể trông cậy vào ngươi rồi."
Trương Khởi Nhân cũng không cậy mạnh, năm đó ông cũng học cả nội ngoại, vốn là một cao thủ có danh. Chỉ có điều cao thủ cũng không thắng nổi tuổi tác, bây giờ xem bệnh kê đơn vẫn là bản lĩnh số một số hai thiên hạ, vậy nhưng ghim kim khai đao lại không thể đuổi kịp lứa trẻ.
Cũng may, tuy tay không tiện nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như đao, dưới tầm mắt nghiêm túc của ông, Ngô Nghị lấy châm, tìm vị trí trên ngực trái, dùng ngón tay cố định lại, sau đó chậm rãi đưa kim vào.
Lý Hiền trong cơn mê vẫn chịu đau đớn, Trương Khởi Nhân đè bờ vai hắn, lại xé một mảnh vải sạch, nhét vào khớp hàm, cuối cùng thấp giọng trấn an một câu: "Điện hạ nhịn một chút, rất nhanh sẽ xong."
Sau đó nói với Ngô Nghị: "Tiếp tục."
Ngô Nghị bất giác đổ đầy mồ hôi, tâm tí chỉ tập trung vào cảm giác trên tay, châm mới tiến vào mấy phần đã cảm giác được màng phổi bị đâm thủng, y biết đã đến nơi liền ngừng tay.
Trương Khởi Nhân liếc mắt nhìn, thấu được công phu trong đó cũng yên lòng: "Đưa ống trúc tiến vào."
Ngô Nghị nhanh chóng lấy ống trúc Vương mụ đã chuẩn bị tốt, nương theo châm mà đưa vào.
Ống trúc mới đi qua miệng vết thương, muốn tiến vào, Lý Hiền đã không nhịn được nghẹn ngào một tiếng, thần trí vốn đang mơ màng thì bị đau đến phải mở mắt, con ngươi vô thần.
Vương mụ chờ ở bên ngoài lòng nóng như lửa, nghe được tiếng này, tay phải dùng sức đè tay trái đang muốn vươn ra mở cửa, mới kìm được mong muốn đi vào kiểm tra.
Dùng người thì không nghi ngờ người, đã nghi ngờ thì không nên dùng người, bà không thể gây chuyện trong lúc mấu chốt này.
Nghĩ tới đây, bà mạnh mẽ tự ổn định tâm lý, hướng về bên trong nhẹ giọng nói một câu: "Tiên sinh cứ việc tiếp tục, lão nô giúp ngươi canh cửa."
Vừa dứt lời liền thấy một tiểu tỳ nữ hoang mang hoảng loạn chạy tới từ cửa, gấp đến độ suýt chút nữa đã ngã nhào vào lòng bà.
Bà khẽ quá một câu: "Chuyện gì lại phải hoảng loạn như vậy?
Hầu gái này chưa trải qua chuyện lớn nhỏ gì, không có Vương mụ giữ bình tĩnh đã sớm sợ đến hô to gọi nhỏ: "Vương mụ, Trịnh quân thái y thừa, Tôn Khải Lập phó thái y thừa, ngay cả Trần tiến sĩ cũng chạy đến đây!"
Ngô Nghị thầm run trong ròng, bệnh của Phái vương vốn là nan bệnh, mọi người chỉ sợ bị trách tội, cũng không muốn cướp việc của Trương Khởi Nhân, dù sao cũng không muốn dính phiền phức, sao đột nhiên lại...
Trong lúc giằng co, mu vàn tay đột nhiên cảm thấy ấm nóng, một bàn tay khác mạnh mẽ thô bạo phủ lên.
Trương Khởi Nhân thay y dùng sức, ống trúc xé rách da tiến vào, đâm đến màng phổi.
Lý Hiền đau đớn khôn cùng được Trương Khởi Nhân dùng một tay khác gắt gao ổn định lại thân thể. Hàm răng nghiến chặt, cũng may Trương Khởi Nhân đã sớm nhét khăn nên lực đều tác dụng lên khăn mềm.
"Làm việc phải dứt khoát, không thể chần chừ." Trương Khởi Nhân nhìn chằm chằm không chớp mắt, chậm rãi rút đầu châm ra khỏi ống trúc.
Lúc này Ngô Nghị mới hồi phục lại tinh thần, tiếp tục lấy ống trúc, nối từng đoạn, kéo dài đến bát nước Vương mụ đã chuẩn bị tốt.
Trong nước lập tức có bọt khí lục bục nổi lên.
Y biết việc đã thành, không khởi thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn trắng sạch sẽ cẩn thận lau xung quanh miệng vết đâm, lại dùng chỉ mảnh cẩn thận cố định ống trúc trên da, tránh cho lệch vị trí.
Trương Khởi Nhân nhìn những thao tác này, biết chắc y không phải người mới, những việc này, không luyện tập trên dưới mười năm không thể làm được.
Ngô Nghị cũng không nghĩ nhiều, có thể dưới điều kiện đơn sơ của thời đại này mà hoàn thành thao tác dẫn lưu lồng ngực, y vẫn có cảm giác thành tựu.
Thầy trò hai người mỗi người một ý nhưng ai cũng không mở lời.
Ngô Nghị không cảm khái nhiều, tay chân nhanh nhẹn thu lại dụng cụ, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe thấy tiếng Vương mụ gõ cửa, ý nói mấy vị thái y tiến sĩ đều đã đến.
Tiếp theo truyền đến một đợt tiếng bước chân náo nhiệt, lấy Trịnh Quân thái y thừa dẫn đầu, một nhóm thái y đều chạy tới.
"Vương mụ", thái độ của Trịnh Quân hoàn toàn khác khi đối với đám học sinh, vô cùng hiền lành hữu lễ, "Phái vương điện hạ hôm nay ra sao rồi?"
- --
Hal: (*) Hàn Quốc phu nhân là chị ruột của Võ Tắc Thiên.
(**) Về quá trình chẩn bệnh, có gì không đúng thì nhớ nhắc tôi nhé, tôi cũng không hiểu lắm đâu huhu
(***) Các thím lên youtube tìm "Percussion of the Chest (Stanford Medicine 25)" để biết thêm chi tiết nhé.
(****) Vậy nghĩa là Võ hậu vẫn chưa có ý trừ người này... Chương 25 tôi hiểu sai nghĩa rồi OTL Cái "buông tay" không có nghĩa là "bỏ mặc sống chết", mà là bảo Trương thái y xử lý mạnh tay, dùng hết sức để cứu, bất kể phương pháp có dọa người thế nào, cho dù kết quả ra sao thì người nhà cũng không liên lụy. Chắc thế OTL
"Thưa tiến sĩ, đây là cây bạch quả."
"Cây này là do người ông gieo trồng, muốn tôn tử của mình có thể nhìn cây nở hoa kết quả, vì vậy gọi là tôn thụ." Trương Khởi Nhân cất tiếng khàn khàn, giơ tay chỉ cây: "Cây bạch quả tuy đẹp nhưng quả lại có mùi tanh hôi, nơi có cây này trong cung, một khi nở hoa lập tức sẽ bị bỏ đi, như vậy sẽ không bị ảnh hưởng bởi mùi nữa."
Ngô Nghị mơ hồ đoán được điều ông ám chỉ: "Học sinh thụ giáo. Có điều, mặc dù bạch quả ban đầu xinh đẹp nhưng trái kết ra không được tốt, như vậy ngay cả hoa cũng là dấu hiệu chẳng lành, vì sao lại không diệt trừ từ gốc rễ?"
Trương Khởi Nhân mỉm cười, chậm rãi lắc đầu: "Rễ đã bám sâu, không thể diệt trừ hoàn toàn." Nói xong lại thở dài: "Bệnh của Phái vương, cũng giống như cây này vậy!"
Ngô Nghị cau lông mày, biểu tình lãnh đạm: "Phái vương bị bệnh quấn thân lâu ngày, thay đổi thất thường, nhưng Trần thái y dùng thuốc điều trị nên bệnh được ép xuống. Bệnh trạng của hắn tựa như cây này, nhìn qua ôn hòa vô hại, mà lúc bộc phát lại cực kỳ dữ dội, trên thực tế mầm bệnh ăn sâu, đã sớm mục ruỗng từ lâu."
Thấy Trương Khởi Nhân trầm mặc không nói, Ngô Nghị mới yên lòng tiếp tục: "Nhưng cũng như cây bạch quả, tuy rằng mùi của trái cây này khiến người phiền lòng, nhưng cũng không phải không có cách giải quyết."
Trương Khởi Nhân liếc nhìn y: "Tiếp tục."
Ánh mắt Ngô Nghị xuyên qua tầng tầng lá rụng, dừng lại trên rễ cây đang cắm sâu trên bùn đất, nửa ngày mới trịnh trọng phun ra bốn chữ.
"Nhổ cỏ tận gốc."
Thần sắc Trương Khởi Nhân cứng đờ: "Cây bạch quả này đã có từ lúc Thái Tông còn thịnh, muốn loại bỏ, e rằng không dễ dàng."
"Không phải không dễ dàng, là không dám ra tay." Ngô Nghị nói, "Bỏ gỗ rút rễ như vậy tất sẽ ảnh hưởng đến đất xung quanh."
Đáy mắt Trương Khởi Nhân ánh lên một tia thưởng thức, vuốt cằm nói: "Chính là đạo lý này, vì nhỏ mà mất lớn, như vậy cũng không sáng suốt."
"Chỉ cần dốc lòng điều dưỡng, phần đất kia cũng không phải không thể khôi phục."
Trương Khởi Nhân không khỏi mỉm cười, đáy mắt lại cực kỳ nghiêm túc: "Nói không sai. Ngươi thật sự rất thông minh."
Lòng Ngô Nghị khôi khỏi trùng xuống, những lời này đâu giống như đang khen ngợi.
"Học sinh nói lời không phải."
Trương Khởi Nhân không đáp lời y, cũng không phản bác, qua một lúc lâu mới hỏi ra một vấn đề khiến người không hiểu ra sao.
"Biết vì sao ta lại cho ngươi theo đến đây không?"
Ngô Nghị trầm mặc chốc lát, vẫn là không kiềm chế nổi: "Bởi vì ta và lão sư nghĩ đến cùng một biện pháp."
Người trẻ tuổi, đến cùng cũng không thể giấu được gai nhọn cao ngạo của mình.
Trương Khởi Nhân lắc đầu cười, ánh mắt đưa về phía xa: "Hôm nay ta đưa ngươi đến là vì muốn cho ngươi nhìn thấy cây bạch quả này, không tự mình nhìn, ngươi làm sao biết được thực hư ra sao."
Hai người vừa dùng cái cây này để nói về bệnh tật, Ngô Nghị nhất thời minh bạch ý tứ của lão sư.
Y tự phụ bản thân khổ học mười mấy năm, lại chìm đắm trong y học ở hiện đại có khoa học phát triển, đối với những bệnh này đã thuộc nằm lòng từ lâu, chỉ cần nghe triệu chứng đã có thể hạ bút thành văn, đối chứng vài câu với thái y, thậm chí không gặp Phái vương cũng dễ dàng đưa ra chẩn đoán.
Y phạm phải điều tối kỵ của nghề y.
"Ta muốn ngươi tự mình đến nhìn, nghe, hỏi, sờ để chẩn bệnh. Ngươi phải nhớ kỹ, cho dù người đọc sách nhiều cỡ nào, tri thức phong phú đến đâu, biết được bách bệnh hay kinh nghiệm thâm hậu, ngươi cũng không thể chẩn đoán dựa trên lời của người khác, cũng không thể từ đó mà tìm cách trị liệu. Ngươi rất thông minh, nhưng là hơi quá thông minh rồi."
Ngữ khí Trương Khởi Nhân lạnh lùng nghiêm túc, từng câu từng chữ đánh đến bên tai, chấn động lòng y.
Ngô Nghị nhất thời lấy lại tinh thần nhưng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hướng vị sư phụ tuy lớn tuổi mà sáng suốt này cúi đầu: "Học sinh thụ giáo."
Lần này không chỉ bởi vì lễ tiết như ban nãy mà là phục tùng từ đáy lòng, nghe lời giáo huấn.
Trương Khởi Nhân đưa tay xoa đầu y, cũng dỡ xuống nghiêm túc trang trọng ban nãy, hơi mỉm cười: "Được rồi, ngươi cùng ta vào xem bệnh cho Phái vương điện hạ đi."
___
Phái vương Lý Hiền, con thứ của Võ Tắc Thiên, tranh cãi về thân thế cùng nhân sinh ngắn ngủi của người này luôn có rất nhiều, là một điều bí ẩn trong lịch sử, chỉ lưu lại cho hậu thế vẻn vẹn một bóng lưng trẻ tuổi mờ nhạt.
Nghe đồn hắn là nhi tử Đường Cao Tông cùng Hàn Quốc phu nhân vụng trộm mà sinh, bởi vậy một đời bị Võ hậu chán ghét, mấy lời đồn nhảm nhí lúc trà dư tửu hậu này tới tựa hồ như ruồi nhặng, ong ong suốt ngày khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Trường An.(*)
Vậy nhưng trong mắt Ngô Nghị, vị thiếu niên người hoàng gia này cũng chỉ là một bệnh nhân 15 tuổi đáng thương, sắc mặt trắng bệch trằn trọc trên giường bệnh, đôi môi tím tái không ngừng thở dốc, tựa hồ như để chứng minh bản thân vẫn còn sống.
Trương Khởi Nhân cho lui những thái y đang chăm nom Lý Hiền, chỉ lưu lại Vương mụ, thiếp thân hầu hạ của hắn ở bên chăm sóc. Ông vén chăn mềm trên người Lý Hiền lên, thấy cơ thể hắn ướt đẫm mồ hôi, ngực trái phập phồng lên xuống, xương quai xanh nhô ra.
Mỗi lần Lý Hiền hô hấp đều như đang chịu đựng sức nặng ngàn cân, mệt đến run rẩy.
Trương Khởi Nhân vừa bắt mạch cho hắn vừa gọi Ngô Nghị: "Ngươi tới nhìn một chút."
Ngô Nghị vội vàng đi qua, phương pháp kiểm tra y dùng là của tây y hiện đại, khí quản nghiêng lệch, da phù thũng, trong lòng y đã có suy đoán rõ ràng.(**)
Sau đó đặt bàn tay trái lên lồng ngực đối phương, tay phải nắm thành quyền, đốt ngón tay nhô ra, gõ vào vị trí ngón giữa tay trái, quả nhiên truyền đến những tiếng vang trống rỗng.(***)
Phương pháp gõ này mãi tới tận thế kỷ 18 mới xuất hiện, đông y từ Đường triều đương nhiên chưa từng nhìn thấy, ngay cả Trương Khởi Nhân luôn nhất quán bình tĩnh thấy biến không hãi cũng phải lộ ra ba phần kinh ngạc.
Có điều, Trương Khởi Nhân không hổ là Trương Khởi Nhân, rất nhanh đã lĩnh hội được điểm mấu chốt, lại cảm thấy thủ pháp này vô cùng tinh diệu: "Biện pháp này thật khéo léo, ngươi học được từ ai?"
... Đương nhiên là từ Joseph Leopold Auenbrugger, y học gia người Áo thế kỷ 18.
Ngô Nghị nghĩ ngợi một phen, không thể làm gì khác ngoài gắn cố sự của vị tiền bối vĩ đại kia lên người mình.
"Khi còn bé, học sinh có đi ngang qua hầm rượu trong nhà, nghịch ngợm gõ lên từng vò rượu, vò có rượu và vò không có rượu vang lên hai loại âm thanh khác nhau, nếu như trong vò là thứ khác, âm thanh cũng thay đổi. Học sinh nghĩ thầm, ngực như vò rượu, nếu bên trong tràn khí, âm thanh khi gõ đương nhiên sẽ có tiếng vang trống rỗng."
Nói xong, trong lòng âm thầm xưng tội, Joseph đại lão ngài cũng đừng tức giận, ai bảo hiện tại tôi còn sống trước ngài cả ngàn năm chứ.
"Cái này chỉ là suy đoán ngông cuồng của học sinh." Y buông tay, "Bệnh trạng của Phái vương điện hạ đến tột cùng là như thế nào, kính xin lão sư chỉ điểm."
Trương Khởi Nhân đưa tay Lý Hiền cho y: "Ngươi tới sờ thử xem."
Ngô Nghị tiếp nhận cánh tay trắng xám vô lực kia, ngón tay đạch lên mạch, đầu ngón tay hơi dùng lực, chỉ cảm thấy mạch đập nhỏ bé vô cùng, rõ ràng là khí huyết không thông, bệnh đã tới thời kỳ cuối.
Thầy trò hai người nhìn nhau, hai đôi mắt thâm trầm thăm dò đối phương, cũng hiểu được phân nửa suy nghĩ của nhau.
Thấy hai người này nửa ngày không lên tiếng, nhũ mẫu Vương mụ đứng hầu một bên đã sớm rơi nước mắt, còn chưa kịp nói, Trương Khởi Nhân đã gọi những người khác vào tiếp tục chăm sóc, sau mới gọi bà cùng Ngô Nghị lui ra ngoài cửa, đi tới chỗ không người.
Vương mụ lau nước mắt, âm thanh vẫn trấn định: "Trương thái y, mặc dù lão nô không thông y lý cũng biết bệnh này khó trị, nhưng lão nô nghĩ thầm, ngài dù thế nào cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Trong mắt Trương Khởi Nhân có chút ưu sầu: "Hoàng hậu mệnh cho ta được ăn cả ngã về không, lão phu cũng không dám giữ lại cái gì, chỉ có điều..."(****)
Vương mụ cơ hồ vui vẻ lại, bật thốt lên: "Lão gia, mời ngài nói, lão nô tuyệt không nói với ai."
Trương Khởi Nhân lúc này mới tới gần, dăm ba câu giải thích lại bệnh tình Lý Hiền, nghiêm túc nói: "Bệnh tình lần này phi thường hung hiểm, ngươi không thể tiết lộ với bất kỳ ai. Hai người chúng ta nhìn Phái vương lớn lên, người bên Phái vương mà ta có thể tin, ngoài Trấn Kế Văn, thì chỉ còn một mình Vương mụ ngươi."
"Vậy vị này..." Vương mụ có chút do dự không rõ nhìn về phía Ngô Nghị, trong lòng biết đây có thể là đồ đệ của Trương Khởi Nhân, nhưng tóm lại vẫn không yên lòng.
Không đợi Ngô Nghị mở miệng giải thích, Trương Khởi Nhân đã nhàn nhạt nói: "Tên hắn là Ngô Nghị, muốn cứu Phái vương điện hạ, còn phải dựa vào phương pháp của hắn."
Trong lòng Ngô Nghị cả kinh, bản thân còn chưa nói ra biện pháp mà đã bị Trương Khởi Nhân đoán ra.
Vương mụ nghe vậy, đi vòng qua người Trương Khởi Nhân, tới trước Ngô Nghị, chân thành mà làm đại lễ.
Đây là lão nhân bên cạnh Phái vương, thân phận cùng địa vị không cần phải nói, Ngô Nghị nhanh tay lẹ mắt nâng bà lên: "Tiểu bối nào dám nhận lễ của ngài!"
Mắt Vương mụ vẫn mờ ánh nước, chợt đưa tay kiên quyết lau đi, bà nhìn Ngô Nghị thật sâu, khàn khàn giọng: "Trương tiến sĩ đã tin ngươi, vậy lão nô cũng tin ngươi, lão nô thay Phái vương điện hạ trước cảm ơn ân cứu mạng của tiên sinh."
Ngô Nghị bị ánh nhìn này lay động, không khỏi nắm chặt quyền, biểu hiện nghiêm túc lên.
"Nghị tất dốc toàn lục, tuyệt không phụ tin tưởng."
Có khẩu dụ của Võ hậu, Trương Khởi Nhân cũng không còn lo ngại, cả Trịnh Quân thái y thừa hay Tôn Khải Lập phó thái y thừa ông cũng giấu diếm, chỉ thương nghị cùng Ngô Nghị và Vương mụ.
Ngô Nghị nói: "Bệnh trạng của Phái vương thay đổi thất thường, nhiều năm nhiễm bệnh, nếu muốn trừ tận gốc chỉ có một biện pháp, chính là đem khí nén bên trong dẫn ra ngoài cơ thể."
Vương mụ cả kinh: "Ý của tiên sinh..."
Ngô Nghị nhìn Trương Khởi Nhân một chút, thấy ông không có ý kiến gì mới tiếp tục: "Dẫn lưu thả khí."
Nói chính xác là dẫn lưu ở khoang ngực.
Y đơn giản trình bày lại biện pháp mà ở cổ đại thoạt nhìn nguy hiểm này: "Tìm điểm sưng nhô cao nhất, lấy châm đâm rách, lại dùng ống trúc nhỏ cắm vào, một đầu còn lại của ống thì ngâm vào nước, dùng dầu trẩu đậy lại mặt nước. Cứ như vậy chờ ba đến năm ngày, khí trong lồng ngực sẽ rút ra từ từ, bệnh tình sẽ chuyển biến tốt."
Vương mụ quả nhiên kinh hãi biến sắc: "Phần sưng ở ngày lồng ngực, ghim kim xuống, lại dùng ống trúc xuyên qua, nếu như nhỡ sâu hơn nửa tấc một chút, vậy chẳng phải liền..."
Cái này Ngô Nghị vẫn có tự tin, dẫn lưu khoang ngực là một trong những thao tác cơ bản nhất của tây y hiện đại, luyện thành thầy đã lâu, cũng đã quen tay.
Nhưng thân phận địa vị của vị bệnh nhân này thực sự rất cao, y cũng không dám cậy mạnh trước mặt Trương Khởi Nhân, chỉ hơi cúi đầu, để cho lão thái y kinh nghiệm phong phú này đưa ra quyết định.
Trương Khởi Nhân im lặng nửa ngày, chờ y từ từ nói xong mới chậm rãi mở miệng: "Chấp nhận rủi ro, cũng coi như còn có một con đường sống, nếu bỏ qua thực sự sẽ mất một mạng người, nếu như ngươi nắm chắc ba phần, vậy cứ thử đi."
Ngô Nghị suy nghĩ chốc lát, thẳng thắn nói: "Đêm qua học sinh ra ngoài chính là tìm ống trúc tốt nhất ở phụ cận, ống phải có lực, còn phải làm sạch, bằng không vết thương sẽ bị nhiễm trùng, cái được không đủ bù đắp cái mất."
Không chờ Trương Khởi Nhân lên tiếng, Vương mụ đã cướp lời: "Cứ để lão nô này đi làm, nhất định sẽ thỏa đáng, chỉ cần tiên sinh mạnh tay thử lần này."
"Ngài đi bẻ những ống trúc nhỏ, tháo các khớp rồi cọ rửa sạch sẽ, ngâm trong rượu mạnh hơn nửa canh giờ thì có thể dùng." Ngô Nghị cẩn thận dặn dò, "Nước và bát sứ cần dùng cũng phải sắp xếp, cũng cần phải sạch sẽ."
Vương mụ ứng thanh gật đầu, nắm chặt ống tay áo, hận không thể ngay lập tức chạy ra chuẩn bị.
Trương Khởi Nhân vẫn không chút hoang mang: "Vương mụ trước mời đi chuẩn bị dụng cụ, Ngô Nghị, cùng ta về thái y thự, mang một phần canh hoàng kì táo đỏ, cùng một hộp lưu thông máu sinh cơ cao đến đây."
Canh hoàng kì táo đỏ để bù lại khí huyết, lưu thông máu sinh cơ cao để phòng trừ vết thương có chuyển biến, Trương Khởi Nhân muốn cả hai, Ngô Nghị thầm ghi nhớ, tiện học tập luôn.
Hai người phân công nhau làm việc, chưa đầy ba canh giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Hai thầy trò đạp lên ánh dương mà đi, lúc này mặt trời đã lên đến giữa bầu trời, những tia nắng thu mạnh mẽ buông xuống, rải trên đỉnh đầu mỗi người.
Tim của Vương mụ tựa như bị mặt trời nung nóng, gấp gáp không yên, chờ chuẩn bị xong ống trúc cùng châm thuốc, sốt sắng kéo ống tay áo Ngô Nghị, có rất nhiều lời dặn dò đều nghẹn trong cổ họng, bởi vậy cũng chả thể nên lời.
Ngô Nghị vỗ vỗ sau lưng bà, an ủi lão nhân này: "Vương mụ xin hãy yên tâm, tiểu bối nhất định sẽ không giấu thực lực."
Trương Khởi Nhân buông mành, chỉ chừa lại mình ông cùng Ngô Nghị bên trong.
"Lão phu lớn tuổi, hai tay không được việc, chỉ có thể trông cậy vào ngươi rồi."
Trương Khởi Nhân cũng không cậy mạnh, năm đó ông cũng học cả nội ngoại, vốn là một cao thủ có danh. Chỉ có điều cao thủ cũng không thắng nổi tuổi tác, bây giờ xem bệnh kê đơn vẫn là bản lĩnh số một số hai thiên hạ, vậy nhưng ghim kim khai đao lại không thể đuổi kịp lứa trẻ.
Cũng may, tuy tay không tiện nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như đao, dưới tầm mắt nghiêm túc của ông, Ngô Nghị lấy châm, tìm vị trí trên ngực trái, dùng ngón tay cố định lại, sau đó chậm rãi đưa kim vào.
Lý Hiền trong cơn mê vẫn chịu đau đớn, Trương Khởi Nhân đè bờ vai hắn, lại xé một mảnh vải sạch, nhét vào khớp hàm, cuối cùng thấp giọng trấn an một câu: "Điện hạ nhịn một chút, rất nhanh sẽ xong."
Sau đó nói với Ngô Nghị: "Tiếp tục."
Ngô Nghị bất giác đổ đầy mồ hôi, tâm tí chỉ tập trung vào cảm giác trên tay, châm mới tiến vào mấy phần đã cảm giác được màng phổi bị đâm thủng, y biết đã đến nơi liền ngừng tay.
Trương Khởi Nhân liếc mắt nhìn, thấu được công phu trong đó cũng yên lòng: "Đưa ống trúc tiến vào."
Ngô Nghị nhanh chóng lấy ống trúc Vương mụ đã chuẩn bị tốt, nương theo châm mà đưa vào.
Ống trúc mới đi qua miệng vết thương, muốn tiến vào, Lý Hiền đã không nhịn được nghẹn ngào một tiếng, thần trí vốn đang mơ màng thì bị đau đến phải mở mắt, con ngươi vô thần.
Vương mụ chờ ở bên ngoài lòng nóng như lửa, nghe được tiếng này, tay phải dùng sức đè tay trái đang muốn vươn ra mở cửa, mới kìm được mong muốn đi vào kiểm tra.
Dùng người thì không nghi ngờ người, đã nghi ngờ thì không nên dùng người, bà không thể gây chuyện trong lúc mấu chốt này.
Nghĩ tới đây, bà mạnh mẽ tự ổn định tâm lý, hướng về bên trong nhẹ giọng nói một câu: "Tiên sinh cứ việc tiếp tục, lão nô giúp ngươi canh cửa."
Vừa dứt lời liền thấy một tiểu tỳ nữ hoang mang hoảng loạn chạy tới từ cửa, gấp đến độ suýt chút nữa đã ngã nhào vào lòng bà.
Bà khẽ quá một câu: "Chuyện gì lại phải hoảng loạn như vậy?
Hầu gái này chưa trải qua chuyện lớn nhỏ gì, không có Vương mụ giữ bình tĩnh đã sớm sợ đến hô to gọi nhỏ: "Vương mụ, Trịnh quân thái y thừa, Tôn Khải Lập phó thái y thừa, ngay cả Trần tiến sĩ cũng chạy đến đây!"
Ngô Nghị thầm run trong ròng, bệnh của Phái vương vốn là nan bệnh, mọi người chỉ sợ bị trách tội, cũng không muốn cướp việc của Trương Khởi Nhân, dù sao cũng không muốn dính phiền phức, sao đột nhiên lại...
Trong lúc giằng co, mu vàn tay đột nhiên cảm thấy ấm nóng, một bàn tay khác mạnh mẽ thô bạo phủ lên.
Trương Khởi Nhân thay y dùng sức, ống trúc xé rách da tiến vào, đâm đến màng phổi.
Lý Hiền đau đớn khôn cùng được Trương Khởi Nhân dùng một tay khác gắt gao ổn định lại thân thể. Hàm răng nghiến chặt, cũng may Trương Khởi Nhân đã sớm nhét khăn nên lực đều tác dụng lên khăn mềm.
"Làm việc phải dứt khoát, không thể chần chừ." Trương Khởi Nhân nhìn chằm chằm không chớp mắt, chậm rãi rút đầu châm ra khỏi ống trúc.
Lúc này Ngô Nghị mới hồi phục lại tinh thần, tiếp tục lấy ống trúc, nối từng đoạn, kéo dài đến bát nước Vương mụ đã chuẩn bị tốt.
Trong nước lập tức có bọt khí lục bục nổi lên.
Y biết việc đã thành, không khởi thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn trắng sạch sẽ cẩn thận lau xung quanh miệng vết đâm, lại dùng chỉ mảnh cẩn thận cố định ống trúc trên da, tránh cho lệch vị trí.
Trương Khởi Nhân nhìn những thao tác này, biết chắc y không phải người mới, những việc này, không luyện tập trên dưới mười năm không thể làm được.
Ngô Nghị cũng không nghĩ nhiều, có thể dưới điều kiện đơn sơ của thời đại này mà hoàn thành thao tác dẫn lưu lồng ngực, y vẫn có cảm giác thành tựu.
Thầy trò hai người mỗi người một ý nhưng ai cũng không mở lời.
Ngô Nghị không cảm khái nhiều, tay chân nhanh nhẹn thu lại dụng cụ, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe thấy tiếng Vương mụ gõ cửa, ý nói mấy vị thái y tiến sĩ đều đã đến.
Tiếp theo truyền đến một đợt tiếng bước chân náo nhiệt, lấy Trịnh Quân thái y thừa dẫn đầu, một nhóm thái y đều chạy tới.
"Vương mụ", thái độ của Trịnh Quân hoàn toàn khác khi đối với đám học sinh, vô cùng hiền lành hữu lễ, "Phái vương điện hạ hôm nay ra sao rồi?"
- --
Hal: (*) Hàn Quốc phu nhân là chị ruột của Võ Tắc Thiên.
(**) Về quá trình chẩn bệnh, có gì không đúng thì nhớ nhắc tôi nhé, tôi cũng không hiểu lắm đâu huhu
(***) Các thím lên youtube tìm "Percussion of the Chest (Stanford Medicine 25)" để biết thêm chi tiết nhé.
(****) Vậy nghĩa là Võ hậu vẫn chưa có ý trừ người này... Chương 25 tôi hiểu sai nghĩa rồi OTL Cái "buông tay" không có nghĩa là "bỏ mặc sống chết", mà là bảo Trương thái y xử lý mạnh tay, dùng hết sức để cứu, bất kể phương pháp có dọa người thế nào, cho dù kết quả ra sao thì người nhà cũng không liên lụy. Chắc thế OTL
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.