Về Triều Đường Hành Nghề Y
Chương 55
Hồ Yêu Linh
26/09/2020
Trương Khởi Nhân rũ mắt thổi nhẹ làn khói mỏng trước mặt, đồng thời đẩy đi quanh quẩn hồ nghi nhàn nhạt trong lòng Ngô Nghị.
"Thư từ quận phủ gửi tới và thư của ngươi gửi về quận phủ đều bị Ngô Thứ sử ngăn lại, điểm này lão phu đã tra rõ. Những bức thư kia đã sớm bị hắn khiến cho lụi tàn theo lửa, tìm không được nữa rồi."
Ngô Nghị tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ Ngô Tích lại thực sự dám làm vậy, thậm chí còn qua mặt Trương Khởi Nhân___ Phải biết, vị lão thái y này không chỉ có chỗ đứng sừng sững không ngã ở Đông cung mà còn là cây cầu nối liền giữa Bà Dương Quận vương và Đông cung.
Dám chặt đứt đường đi này, khiến mình bị Đông cung chú ý, đây không phải là việc mà một Ngô Tích luôn cẩn thận từng li từng tí làm ra được.
Một đợt bất an nghi hoặc xẹt qua lòng Ngô Nghị, long tĩnh uống theo bản năng cũng dần tràn ra vị đắng trong miệng.
Phảng phất như nhìn được biến chuyển nội tâm của y, Trương Khởi Nhân hạ cốc trà, cạch nhẹ một tiếng nhưng lại gọi Ngô Nghị tỉnh dậy từ những xoắn xuýt kia.
"Thư đến từ quận phủ trong hai năm qua cũng có hai, ba phong đến thẳng tay lão phu, nhưng trong đó lại không nhắc đến chuyện tình của ngươi, cũng là đầu năm nay lão phu mới nổi lên nghi hoặc."
Trương Khởi Nhân lấy mấy phong thư đã ố vàng từ trong tay áo, nhưng cũng không đưa cho Ngô Nghị, chỉ để y nhìn qua một chút.
Thư từ giữa Lý Tố Tiết cùng Trương phủ đương nhiên là chuyện về Đông cung, cả việc nhỏ không đáng kể trong đó cũng không thể tiết lộ cho một sinh đồ nho nhỏ thuộc đảng đối thủ.
Nhưng trên phong thư có ghi mấy đại tự "Bà Dương Quận vương Lý Tố Tiết thư", đây chính là bằng chứng thư được gửi từ quận phủ, mà hai năm nay không có một chữ nào có thể đến tay Ngô Nghị, công phu lần này của Ngô Tích cũng có thể coi là đủ tâm tư.
Từ kỳ thi cuối cùng của năm đầu y đã được phân đến làm môn hạ của Thẩm Hàn Sơn. Tuy rằng là Trương Khởi Nhân công khai gợi ý nhưng Ngô Nghị vẫn không đoán được dụng ý của vị thái y tiến sĩ này, sự tình lần này lại như vén mây thấy mặt trời, đều rõ ràng lên.
Y không khỏi thầm than trong lòng một câu, thất là một chiêu "rút củi dưới đáy nồi" lợi hại!
Ngô Tích như đã nói rõ lập trường của ông ta là về phía Đông cung, như vậy để Ngô Hủ trở thành môn hạ của Trương Khởi Nhân là chuyện đương nhiên; mà chặt đứt thư từ giữa y và Lý Tố Tiết lại chẳng khác nào chặt đứt đường lui của y, khiến y không có chỗ dựa, đi đến tình cảnh không lập trường.
Các đảng thế lực bên trong thái y thự mơ hồ thành hình, chúng thái y tiến sĩ từ lâu đã phân chia lập trường riêng biệt, lợi ích gút mắc đan xen chằng chịt dưới đáy đương nhiên là cần để ý hơn một sinh đồ nhỏ có chút thiên tư.
"Tuy lão phu và ngươi không có duyên thầy trò, vậy nhưng lại có một đoạn giai thoại tri ngộ." Trương Khởi Nhân thả lỏng nét mặt, trong mắt không thiếu ấm áp, "Thẩm tiến sĩ tuy ham chơi đùa nhưng y thuật thực sự vô song, lại là môn hạ của Tôn Tư Mạc tiên nhân, lão phu tự than không bằng. Như vậy xem ra, ngươi ở cùng hắn cũng coi như hợp ý."
Lời này coi như mở nút mắc ở trong lòng Ngô Nghị suốt một năm kia, cũng dẫn theo một chút ý tứ trấn an.
Kỳ thực, từ việc xảy ra ở Mi châu, Ngô Nghị đối với Thẩm Hàn Sơn đã tâm phục khẩu phục, không còn ý nghĩ "đành phải" trở thành môn hạ của hắn. Chỉ có người ngoài mới nghĩ, bỏ qua đại hồng nhân Trương Khởi Nhân trước mắt mà dính vào Thẩm Hàn Sơn cổ quái là ủy khuất cho một học sinh "thiên tư hơn người".
Trương Khởi Nhân rõ ràng là có ý tốt, Ngô Nghị cũng từ trên ghế đứng lên, cung kính khom người: "Nếu không có ân chỉ dẫn của tiến sĩ, thế giới của học sinh giờ khắc này cũng chỉ có thể bó buộc trong thành Viên Châu, không biết thế nào là trời cao đất rộng, đại ân đại đức ấy học sinh đời này sẽ không quên."
Trương Khởi Nhân làm động tác như muốn nâng người dậy khiến khoảng cách giữa hai người lại thêm gần: "Khoảng thời gian lão phu ở Viên Châu liền biết ngươi là người biết tri ân báo đáp, vậy nên mới mang ngươi đến Trường An. Bây giờ xem ra, tuy lão phu đã lớn tuổi nhưng con mắt vẫn không tính là vẩn đục."
Ý lời này là muốn y nhớ kỹ ân đức ngày đó, người trẻ tuổi trước mắt này chính là người tiến bộ nhất trong số các sinh đồ, tương lại y có thể tự sức mình mà đạt đến vị trí của ông, của Tôn Khải Lập, hay thậm chí là Trịnh Quân hay không, đều rất khó nói.
Ông già rồi, hầu hạ người không còn được bao lâu nữa, vậy nhưng chủ nhân của ông còn rất trẻ, còn một đường rất dài cần phải đi.
Lòng người là thứ dễ tán khó tụ, không phải chỉ trong hai, ba ngày là có thể nắm được, cho dù là một học sinh còn chưa ra đời, có thể lôi kéo hà tất phải đẩy đi.
Ngô Nghị rõ ràng trong lòng, trên mặt cũng nở một nụ cười chân thành: "Học sinh tất không quên ân dìu dắt của tiến sĩ."
Nói tới đây trà cũng nguội lạnh, tiếp tục phẩm trà cũng không còn tư vị gì.
Rời cửa cũng mấy canh giờ, mặt trời hiện giờ đã leo lên đến đỉnh, Trương Khởi Nhân cũng không giữ bọn họ lại ăn cơm, tự mình chống gậy tiễn bọn họ ra cửa Trương phủ.
Sau đó mới đưa phương thuốc nguyệt hoa hoàn được hạ nhân chép xong giao cho Ngô Nghị.
"Thuốc này tuy có thể trị ho khan do âm hư nhưng dược lực mãnh liệt như hỏa, không thể tùy tiện sử dụng."
Trương Khởi Nhân bàn giao xong mới vung tay, nhìn theo hai thầy trò lên xe ngựa, dần biến mất về hướng thành cung.
___
Lúc thầy trò hai người trở về Thái Học đã thấy một vú nuôi thường ngày chăm nom Lý Cảnh gấp đến độ đi đi lại lại trước cửa Thái Học.
Nhìn thấy Lý Cảnh nhảy nhót theo Ngô Nghị trở về thì nhanh chóng chạy tới: "Tiểu tổ tông của ta, sao lúc này ngươi mới trở về."
Tuy tước vị của Lý Tố Tiết có thấp nhưng vị trước mặt này vẫn là hoàng tôn danh chính ngôn thuận, là một thế tử đường hoàng ra dáng, cho dù một câu "trông nom cho kỹ" của Võ hậu có ý gì thì cũng không thể để tên tiểu tử này chạy khỏi Trường An đi.
Tuy rằng trong lòng biết chuyện này không thể xảy ra, nhưng lần này Lý Cảnh biến mất cả ngày vẫn khiến nàng khẩn trương hồi lâu.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ ra người nọ sẽ đến chỗ Ngô Nghị chơi.
Ngô Nghị không thể làm gì hơn ngoài điểm điểm trán Lý Cảnh: "Vì sao không nói cẩn thận với vú nuôi?"
Lý Cảnh bị vú nuôi ôm xiết trong ngực, vẫn rất nể tình cúi đầu, biểu thị tự biết mình sai rồi, sau này sẽ không tái phạm.
Chờ vú nuôi đưa tiểu tổ tông này đi, Ngô Nghị mới mở phương thuốc "nguyệt hoa hoàn" Trương Khởi Nhân đưa cho mình, ngồi trước án cẩn thẩn nghiên cứu.
Thiên đông, sinh địa, mạch môn, thục địa, củ từ, bách bộ, sa sâm, xuyên bối mẫu, chân a giao, phục linh, thát gan, xuyên tam thất...(*)
Ánh mắt của Ngô Nghị dừng lại ở chỗ "thát gan", chẳng trách Trương Khởi Nhân lại nói thuốc này dược tính cương liệt, tuy nói là thuốc có ba phần độc nhưng "thát gan" này phải nói là độc có ba phần thuốc.
Ngay cả đại phu tiếng tăm lừng lẫy bây giờ, bạn chí cốt của Tôn Tư Mạc, Mạnh Sân, cũng từng nói thuốc này "chỉ trị nhiệt không trị lạnh, không phải với ai cũng có thể dùng", với bệnh nhân bị khí lạnh gây bệnh thì dùng thuốc này tương đương dùng độc dược.
Mà ở trong ấn tượng của y, bách bộ, thát gan, không chỉ có tác dụng ích phổi bù gan mà còn có một tác dụng càng quan trọng hơn___ trị truyền thi.(**)
Truyền thi... Ngô Nghị không khỏi nắm tay, trong lòng có chút bất an.
"Truyền thi" là tên gọi có được từ tính truyền nhiễm của bệnh này, ở thời đại này còn có một tên gọi gần với hiện đại hơn___ phổi lũ tật, cũng chính là thứ bệnh mà người ở ngàn năm sau nghe danh còn sợ hãi, bệnh lao phổi.
Ở thời đại này, các thầy thuốc cho rằng người bị bệnh lao phổi là do xác chết truyền cho, mà người thường sau khi nhiễm bệnh, bởi sức đề kháng bị hạ thấp nên cũng dần dần bị bệnh khí ăn mòn, vì lẽ đó mà quy kết ra cái tên dị thường dọa người này.
Không chỉ có cái tên là dọa người, ở thời đại không có thuốc sát trùng và thuốc kháng khuẩn này, căn bản không có thứ gì như isoniazid, rifampicin, ethambutol, pyrazinamide hay những loại thuốc kháng lao chuyên ngành khác, bệnh nhân nhiễm lao phổi chỉ có một con đường chết.
Cho dù với đơn nguyệt hoa hoàn của Trương Khởi Nhân, sợ rằng cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mà thôi, muốn trị tận gốc, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Vì lẽ đó, tên gọi truyền thi còn có một ý nghĩa khác___ mắc phải bệnh này chẳng khác nào trở thành xác chết chờ sẵn trong quan tài, là bệnh nhất định phải chết.
Đây chính là bước ngoặt khiến Lý Hoằng nhất thời ứng phó không kịp cũng không thể làm gì, là khắc chuyển biến khiến quỹ đạo vốn luôn thẳng tắp của vương triều Lý Đường không tiếng động mà thay đổi___ những thứ đó hiện tại đặt trên một tờ giấy mỏng, đặt tại ổ bệnh dần thành hình bên trong phổi của Lý Hoằng, đặt tại một tương lai có thể nhìn thấy.
Tay Ngô Nghị buông lỏng, tờ giấy mỏng này liền vô thanh vô tức nhanh chóng rơi xuống đất.
Nó phảng phất tựa như phán thư của Trương Khởi Nhân, nó phán định bệnh tình của Lý Hoằng, dự kiến tử vong của vị thái tử trẻ tuổi này, là điềm báo trước của bốn năm thê lương bi ai than khóc, là lời phúng viếng đến từ tương lai, là nỗ lực cuối cùng của lão thái y để cứu lấy chủ nhân của ông.
Chẳng trách đến cả Thẩm Hàn Sơn cũng không được nghe tới phương thuốc này___ chỉ cần là người có chút năng lực, tất có thể nhìn ra điểm mấu chốt trong đó.
Mà đưa phương thuốc này cho y, chẳng khác gì tiết lộ một phần bí mật Đông cung, nếu như bị người có tâm biết được, chắc chắn sẽ dấy lên một trận mưa to gió lớn.
Vì sao Trương Khởi Nhân phải làm vậy?
Là bởi Ngô Nghị y đã trị được bệnh về máu, có kỳ tích trị khỏi bệnh tràn khí màng phổi, cho nên muốn mượn khả năng của một sinh đồ như y để ngăn cơn sóng dữ, một lần nữa sáng tạo kỳ tích?
Không thể, Ngô Nghị vẫn không tự phụ đến mức đó.
Gió đêm thổi, đêm lạnh như nước, đem sắc mặc Ngô Nghị đông thành một khối băng trắng xám.
Y bất an nhặt phương thuốc kia từ dưới đất lên, cẩn thận cất lại vào trong tay áo, thừa dịp bốn bề vắng lặng mà mang theo một ngọn đèn nhỏ, lặng lẽ lẻn vào hậu viện trong Y cục.
Vào lúc cuối năm, tiểu dược đồng làm việc trong Y cục cũng lười biếng, đã sớm nằm nhoài người trên bàn lớn ngủ khò, ước định cùng Chu công.
Ngô Nghị nhẹ tay nhẹ chân bước qua nó, siết chặt ống tay áo, ống quần, chỉ lo đụng vào đâu lại tạo ra tiếng động.
Dược đồng kia đã sớm ngủ say, gió nhẹ ru người vào mộng, sao có thể biết được có người qua mặt mình lẻn vào.
- --
Hal: (*) đống tên này tên nó thế mà tôi cũng chả biết gì với gì nên không chú thích được, nhưng "thát gan" là "gan rái cá" nhé.
(**) truyền thi là cách gọi xưa nhưng tôi không biết có đúng gọi là "truyền thi" hay không nữa...
Tôi edit mà lâu quá cũng quên nhân vật... Không biết oppa Hàn Quốc Từ Dung có xuất hiện nữa không nhỉ hic. Lúc Từ Dung xuất hiện tôi có nghĩ đây có thể là nhân vật thú vị mà ba chục chương rồi không thấy bóng dáng đâu nên quên mất luôn lmao
"Thư từ quận phủ gửi tới và thư của ngươi gửi về quận phủ đều bị Ngô Thứ sử ngăn lại, điểm này lão phu đã tra rõ. Những bức thư kia đã sớm bị hắn khiến cho lụi tàn theo lửa, tìm không được nữa rồi."
Ngô Nghị tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ Ngô Tích lại thực sự dám làm vậy, thậm chí còn qua mặt Trương Khởi Nhân___ Phải biết, vị lão thái y này không chỉ có chỗ đứng sừng sững không ngã ở Đông cung mà còn là cây cầu nối liền giữa Bà Dương Quận vương và Đông cung.
Dám chặt đứt đường đi này, khiến mình bị Đông cung chú ý, đây không phải là việc mà một Ngô Tích luôn cẩn thận từng li từng tí làm ra được.
Một đợt bất an nghi hoặc xẹt qua lòng Ngô Nghị, long tĩnh uống theo bản năng cũng dần tràn ra vị đắng trong miệng.
Phảng phất như nhìn được biến chuyển nội tâm của y, Trương Khởi Nhân hạ cốc trà, cạch nhẹ một tiếng nhưng lại gọi Ngô Nghị tỉnh dậy từ những xoắn xuýt kia.
"Thư đến từ quận phủ trong hai năm qua cũng có hai, ba phong đến thẳng tay lão phu, nhưng trong đó lại không nhắc đến chuyện tình của ngươi, cũng là đầu năm nay lão phu mới nổi lên nghi hoặc."
Trương Khởi Nhân lấy mấy phong thư đã ố vàng từ trong tay áo, nhưng cũng không đưa cho Ngô Nghị, chỉ để y nhìn qua một chút.
Thư từ giữa Lý Tố Tiết cùng Trương phủ đương nhiên là chuyện về Đông cung, cả việc nhỏ không đáng kể trong đó cũng không thể tiết lộ cho một sinh đồ nho nhỏ thuộc đảng đối thủ.
Nhưng trên phong thư có ghi mấy đại tự "Bà Dương Quận vương Lý Tố Tiết thư", đây chính là bằng chứng thư được gửi từ quận phủ, mà hai năm nay không có một chữ nào có thể đến tay Ngô Nghị, công phu lần này của Ngô Tích cũng có thể coi là đủ tâm tư.
Từ kỳ thi cuối cùng của năm đầu y đã được phân đến làm môn hạ của Thẩm Hàn Sơn. Tuy rằng là Trương Khởi Nhân công khai gợi ý nhưng Ngô Nghị vẫn không đoán được dụng ý của vị thái y tiến sĩ này, sự tình lần này lại như vén mây thấy mặt trời, đều rõ ràng lên.
Y không khỏi thầm than trong lòng một câu, thất là một chiêu "rút củi dưới đáy nồi" lợi hại!
Ngô Tích như đã nói rõ lập trường của ông ta là về phía Đông cung, như vậy để Ngô Hủ trở thành môn hạ của Trương Khởi Nhân là chuyện đương nhiên; mà chặt đứt thư từ giữa y và Lý Tố Tiết lại chẳng khác nào chặt đứt đường lui của y, khiến y không có chỗ dựa, đi đến tình cảnh không lập trường.
Các đảng thế lực bên trong thái y thự mơ hồ thành hình, chúng thái y tiến sĩ từ lâu đã phân chia lập trường riêng biệt, lợi ích gút mắc đan xen chằng chịt dưới đáy đương nhiên là cần để ý hơn một sinh đồ nhỏ có chút thiên tư.
"Tuy lão phu và ngươi không có duyên thầy trò, vậy nhưng lại có một đoạn giai thoại tri ngộ." Trương Khởi Nhân thả lỏng nét mặt, trong mắt không thiếu ấm áp, "Thẩm tiến sĩ tuy ham chơi đùa nhưng y thuật thực sự vô song, lại là môn hạ của Tôn Tư Mạc tiên nhân, lão phu tự than không bằng. Như vậy xem ra, ngươi ở cùng hắn cũng coi như hợp ý."
Lời này coi như mở nút mắc ở trong lòng Ngô Nghị suốt một năm kia, cũng dẫn theo một chút ý tứ trấn an.
Kỳ thực, từ việc xảy ra ở Mi châu, Ngô Nghị đối với Thẩm Hàn Sơn đã tâm phục khẩu phục, không còn ý nghĩ "đành phải" trở thành môn hạ của hắn. Chỉ có người ngoài mới nghĩ, bỏ qua đại hồng nhân Trương Khởi Nhân trước mắt mà dính vào Thẩm Hàn Sơn cổ quái là ủy khuất cho một học sinh "thiên tư hơn người".
Trương Khởi Nhân rõ ràng là có ý tốt, Ngô Nghị cũng từ trên ghế đứng lên, cung kính khom người: "Nếu không có ân chỉ dẫn của tiến sĩ, thế giới của học sinh giờ khắc này cũng chỉ có thể bó buộc trong thành Viên Châu, không biết thế nào là trời cao đất rộng, đại ân đại đức ấy học sinh đời này sẽ không quên."
Trương Khởi Nhân làm động tác như muốn nâng người dậy khiến khoảng cách giữa hai người lại thêm gần: "Khoảng thời gian lão phu ở Viên Châu liền biết ngươi là người biết tri ân báo đáp, vậy nên mới mang ngươi đến Trường An. Bây giờ xem ra, tuy lão phu đã lớn tuổi nhưng con mắt vẫn không tính là vẩn đục."
Ý lời này là muốn y nhớ kỹ ân đức ngày đó, người trẻ tuổi trước mắt này chính là người tiến bộ nhất trong số các sinh đồ, tương lại y có thể tự sức mình mà đạt đến vị trí của ông, của Tôn Khải Lập, hay thậm chí là Trịnh Quân hay không, đều rất khó nói.
Ông già rồi, hầu hạ người không còn được bao lâu nữa, vậy nhưng chủ nhân của ông còn rất trẻ, còn một đường rất dài cần phải đi.
Lòng người là thứ dễ tán khó tụ, không phải chỉ trong hai, ba ngày là có thể nắm được, cho dù là một học sinh còn chưa ra đời, có thể lôi kéo hà tất phải đẩy đi.
Ngô Nghị rõ ràng trong lòng, trên mặt cũng nở một nụ cười chân thành: "Học sinh tất không quên ân dìu dắt của tiến sĩ."
Nói tới đây trà cũng nguội lạnh, tiếp tục phẩm trà cũng không còn tư vị gì.
Rời cửa cũng mấy canh giờ, mặt trời hiện giờ đã leo lên đến đỉnh, Trương Khởi Nhân cũng không giữ bọn họ lại ăn cơm, tự mình chống gậy tiễn bọn họ ra cửa Trương phủ.
Sau đó mới đưa phương thuốc nguyệt hoa hoàn được hạ nhân chép xong giao cho Ngô Nghị.
"Thuốc này tuy có thể trị ho khan do âm hư nhưng dược lực mãnh liệt như hỏa, không thể tùy tiện sử dụng."
Trương Khởi Nhân bàn giao xong mới vung tay, nhìn theo hai thầy trò lên xe ngựa, dần biến mất về hướng thành cung.
___
Lúc thầy trò hai người trở về Thái Học đã thấy một vú nuôi thường ngày chăm nom Lý Cảnh gấp đến độ đi đi lại lại trước cửa Thái Học.
Nhìn thấy Lý Cảnh nhảy nhót theo Ngô Nghị trở về thì nhanh chóng chạy tới: "Tiểu tổ tông của ta, sao lúc này ngươi mới trở về."
Tuy tước vị của Lý Tố Tiết có thấp nhưng vị trước mặt này vẫn là hoàng tôn danh chính ngôn thuận, là một thế tử đường hoàng ra dáng, cho dù một câu "trông nom cho kỹ" của Võ hậu có ý gì thì cũng không thể để tên tiểu tử này chạy khỏi Trường An đi.
Tuy rằng trong lòng biết chuyện này không thể xảy ra, nhưng lần này Lý Cảnh biến mất cả ngày vẫn khiến nàng khẩn trương hồi lâu.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ ra người nọ sẽ đến chỗ Ngô Nghị chơi.
Ngô Nghị không thể làm gì hơn ngoài điểm điểm trán Lý Cảnh: "Vì sao không nói cẩn thận với vú nuôi?"
Lý Cảnh bị vú nuôi ôm xiết trong ngực, vẫn rất nể tình cúi đầu, biểu thị tự biết mình sai rồi, sau này sẽ không tái phạm.
Chờ vú nuôi đưa tiểu tổ tông này đi, Ngô Nghị mới mở phương thuốc "nguyệt hoa hoàn" Trương Khởi Nhân đưa cho mình, ngồi trước án cẩn thẩn nghiên cứu.
Thiên đông, sinh địa, mạch môn, thục địa, củ từ, bách bộ, sa sâm, xuyên bối mẫu, chân a giao, phục linh, thát gan, xuyên tam thất...(*)
Ánh mắt của Ngô Nghị dừng lại ở chỗ "thát gan", chẳng trách Trương Khởi Nhân lại nói thuốc này dược tính cương liệt, tuy nói là thuốc có ba phần độc nhưng "thát gan" này phải nói là độc có ba phần thuốc.
Ngay cả đại phu tiếng tăm lừng lẫy bây giờ, bạn chí cốt của Tôn Tư Mạc, Mạnh Sân, cũng từng nói thuốc này "chỉ trị nhiệt không trị lạnh, không phải với ai cũng có thể dùng", với bệnh nhân bị khí lạnh gây bệnh thì dùng thuốc này tương đương dùng độc dược.
Mà ở trong ấn tượng của y, bách bộ, thát gan, không chỉ có tác dụng ích phổi bù gan mà còn có một tác dụng càng quan trọng hơn___ trị truyền thi.(**)
Truyền thi... Ngô Nghị không khỏi nắm tay, trong lòng có chút bất an.
"Truyền thi" là tên gọi có được từ tính truyền nhiễm của bệnh này, ở thời đại này còn có một tên gọi gần với hiện đại hơn___ phổi lũ tật, cũng chính là thứ bệnh mà người ở ngàn năm sau nghe danh còn sợ hãi, bệnh lao phổi.
Ở thời đại này, các thầy thuốc cho rằng người bị bệnh lao phổi là do xác chết truyền cho, mà người thường sau khi nhiễm bệnh, bởi sức đề kháng bị hạ thấp nên cũng dần dần bị bệnh khí ăn mòn, vì lẽ đó mà quy kết ra cái tên dị thường dọa người này.
Không chỉ có cái tên là dọa người, ở thời đại không có thuốc sát trùng và thuốc kháng khuẩn này, căn bản không có thứ gì như isoniazid, rifampicin, ethambutol, pyrazinamide hay những loại thuốc kháng lao chuyên ngành khác, bệnh nhân nhiễm lao phổi chỉ có một con đường chết.
Cho dù với đơn nguyệt hoa hoàn của Trương Khởi Nhân, sợ rằng cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mà thôi, muốn trị tận gốc, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Vì lẽ đó, tên gọi truyền thi còn có một ý nghĩa khác___ mắc phải bệnh này chẳng khác nào trở thành xác chết chờ sẵn trong quan tài, là bệnh nhất định phải chết.
Đây chính là bước ngoặt khiến Lý Hoằng nhất thời ứng phó không kịp cũng không thể làm gì, là khắc chuyển biến khiến quỹ đạo vốn luôn thẳng tắp của vương triều Lý Đường không tiếng động mà thay đổi___ những thứ đó hiện tại đặt trên một tờ giấy mỏng, đặt tại ổ bệnh dần thành hình bên trong phổi của Lý Hoằng, đặt tại một tương lai có thể nhìn thấy.
Tay Ngô Nghị buông lỏng, tờ giấy mỏng này liền vô thanh vô tức nhanh chóng rơi xuống đất.
Nó phảng phất tựa như phán thư của Trương Khởi Nhân, nó phán định bệnh tình của Lý Hoằng, dự kiến tử vong của vị thái tử trẻ tuổi này, là điềm báo trước của bốn năm thê lương bi ai than khóc, là lời phúng viếng đến từ tương lai, là nỗ lực cuối cùng của lão thái y để cứu lấy chủ nhân của ông.
Chẳng trách đến cả Thẩm Hàn Sơn cũng không được nghe tới phương thuốc này___ chỉ cần là người có chút năng lực, tất có thể nhìn ra điểm mấu chốt trong đó.
Mà đưa phương thuốc này cho y, chẳng khác gì tiết lộ một phần bí mật Đông cung, nếu như bị người có tâm biết được, chắc chắn sẽ dấy lên một trận mưa to gió lớn.
Vì sao Trương Khởi Nhân phải làm vậy?
Là bởi Ngô Nghị y đã trị được bệnh về máu, có kỳ tích trị khỏi bệnh tràn khí màng phổi, cho nên muốn mượn khả năng của một sinh đồ như y để ngăn cơn sóng dữ, một lần nữa sáng tạo kỳ tích?
Không thể, Ngô Nghị vẫn không tự phụ đến mức đó.
Gió đêm thổi, đêm lạnh như nước, đem sắc mặc Ngô Nghị đông thành một khối băng trắng xám.
Y bất an nhặt phương thuốc kia từ dưới đất lên, cẩn thận cất lại vào trong tay áo, thừa dịp bốn bề vắng lặng mà mang theo một ngọn đèn nhỏ, lặng lẽ lẻn vào hậu viện trong Y cục.
Vào lúc cuối năm, tiểu dược đồng làm việc trong Y cục cũng lười biếng, đã sớm nằm nhoài người trên bàn lớn ngủ khò, ước định cùng Chu công.
Ngô Nghị nhẹ tay nhẹ chân bước qua nó, siết chặt ống tay áo, ống quần, chỉ lo đụng vào đâu lại tạo ra tiếng động.
Dược đồng kia đã sớm ngủ say, gió nhẹ ru người vào mộng, sao có thể biết được có người qua mặt mình lẻn vào.
- --
Hal: (*) đống tên này tên nó thế mà tôi cũng chả biết gì với gì nên không chú thích được, nhưng "thát gan" là "gan rái cá" nhé.
(**) truyền thi là cách gọi xưa nhưng tôi không biết có đúng gọi là "truyền thi" hay không nữa...
Tôi edit mà lâu quá cũng quên nhân vật... Không biết oppa Hàn Quốc Từ Dung có xuất hiện nữa không nhỉ hic. Lúc Từ Dung xuất hiện tôi có nghĩ đây có thể là nhân vật thú vị mà ba chục chương rồi không thấy bóng dáng đâu nên quên mất luôn lmao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.